Chương 59: Tiền hậu giải trừ
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 59: Tiền hậu giải trừ tại dua leo tr
Nhạc Nhạn Linh thấy hai nàng xem thường Độc Thánh thế kia, lòng vốn đã bực tức, giờ thấy lão ta cuồng ngạo như vậy, càng thêm tức giận, cười sắc lạnh nói:
– Trong ba chưởng chúng ta quyết phải phân ra sống chết!
Độc Thánh tự tin cười to:
– Lão phu vốn đã có ý định không để cho ngươi sống quá lâu rồi! Ngươi xuất thủ đi!
Hai nàng lo cho người yêu, đồng thanh nói:
– Độc Thánh đừng quên lời hứa đấy nhé!
Nhạc Nhạn Linh cười:
– Hai người sao cứ nhắc mãi lời ấy thế này?
Đọan không chờ hai người nói thêm, tay phải vung lên quát:
– Hãy tiếp chưởng.
Đơn chưởng với chiêu Phi Sơn Huyết Hải bổ thẳng ra, bàn tay đỏ như máu tươi, hiển nhiên chàng đã thi triển hết công lực.
Độc Thánh sớm đã vận công sẵn sàng, Nhạc Nhạn Linh vừa xuất thủ, lão cũng quát lên:
– Lão phu sợ gì ngươi chứ?
Đồng thời hữu chưởng đã vung ra, với chiêu Thiên Lý Cuồng Phong, kèm theo tiếng sấm vang vọng, chứng tỏ lão đòi lấy mạng Nhạc Nhạn Linh chẳng phải nói khoác.
Chớp nhoáng hai chưởng đã va chạm nhau, bùng một tiếng vang dội, gió rít ào ạt, cát bay mịt mù, uy lực thật khủng khiếp.
Độc Thánh liên tiếp lùi sau bốn bước, nơi ngực huyết khí dâng trào như sóng dữ, cánh tay phải tê nhức, bất giác hối hận thầm nhủ:
“Vừa rồi mình không nên hứa với hai ả là không dùng độc một cách khinh suất như vậy.”
Nhạc Nhạn Linh lùi sau ba bước, lòng cũng thầm kinh hãi về công lực thâm hậu của Độc Thánh.
Tuy nhiên qua số bước chân thoái lui của hai người chàng có thể khẳng định là nếu đấu tiếp, chắc chắn chàng sẽ giành phần thắng.
Nhạc Nhạn Linh lạnh lùng đưa mắt nhìn Độc Thánh nói:
– Giờ đến lượt tôn giá xuất thủ đi.
Độc Thánh sợ hai nàng nhận ra công lực của mình kém hơn Nhạc Nhạn Linh, truyền vào giang hồ xấu hổ, bèn hít mạnh một hơi chân khí, song chưởng cùng vung lên quát:
– Vậy ngươi hãy tiếp lão phu hai chưởng thử xem.
Thi triển chiêu Thôi Song Vọng Nguyệt và tiến tới ba bước, công thẳng vào ngực Nhạc Nhạn Linh.
Nhạc Nhạn Linh giờ đã rõ công lực của Độc Thánh, thấy vậy buông tiếng cười khảy, cũng vung động song chưởng đón tiếp, bùng một tiếng dữ dội hơn trước, Nhạc Nhạn Linh lùi sau bốn bước, ngực thoáng cảm thấy ngạt thở, đưa mắt nhìn thấy Độc Thánh bị lùi hơn năm sáu bước, trán toát mồ hôi to cỡ hạt đậu, gân xanh giật mạnh, chứng tỏ lão còn khốn đốn hơn mình nhiều.
Nhạc Nhạn Linh cười lạnh lùng nói:
– Độc Thánh chúng ta hãy còn một chưởng cuối cùng.
Độc Thánh cũng đã nhận thấy rất rõ là mình kém thế, thầm nhủ:
“Hiện hai tay mình bị tê dại khó cử động, nếu hắn tấn công mà mình lại không thể dùng độc, mình bại là chắc. Thay vì bỏ đi sau khi thua cuộc, mai kia hãy tìm cách báo phục là hơn.”
Đọan liền lùi sau hai bước, cười lạnh lùng nói:
– Nhạc Nhạn Linh, một chưởng này lão phu dành lại sau hẵng tính, nhưng ngươi hãy nhớ, khi lão phu xuất chưởng này, không nhất định là lúc nào và tại đâu, công khai hay ám toán. Lão phu làm gì cũng luôn nói rõ trước, mong ngươi hãy chuẩn bị sức lực đón tiếp chưởng ấy bất cứ lúc nào.
Đoạn không chờ Nhạc Nhạn Linh đáp lời, phi thân vào trong rừng mất dạng.
Hai nàng tung mình đến bên Nhạc Nhạn Linh quan tâm hỏi:
– Linh ca có thọ thương không vậy?
Nhạc Nhạn Linh lạnh nhạt lắc đầu:
– Nếu không nhờ Độc Thánh hứa trước không dùng độc, kết quả cũng chưa biết thế nào.
Hai nàng đều thông minh hơn người, nghe vậy liền lẽ nào không hiểu, hai mắt đỏ hoe cơ hồ rơi nước mắt.
Thái Phụng Tiên Tử não nùng nói:
– Linh ca biết là chúng tiểu muội chẳng thế không có Linh ca mà.
Nhạc Nhạn Linh cũng hiểu nỗi khổ tâm của hai nàng, đâu đành lòng trách móc, bèn nắm lấy tay hai nàng, khẽ thở dài nói:
– Ngu ca biết hai muội vì lo nghĩ cho ngu ca, nhưng cuộc đời chẳng phải chỉ vì sự sống, có rất nhiều sự việc chúng ta cần phải nhìn vào mặt trọng đại mới được. Hai vị muội muội thấy có phải không?
Hai nàng ngoan ngoãn gật đầu, không có ý kiến gì.
Nhạc Nhạn Linh đưa mắt nhìn quanh:
– Chúng ta ra khỏi đây đi thôi.
Vân Phụng Ảnh nói:
– Thiên Phụng bang chủ chưa trở ra mà.
– Có mặt Vân muội, bà ấy sẽ mãi mãi có mặc cảm tự ty, không thể nào toàn lực chỉnh đốn bang vụ, hiện đã không còn đại địch gì nữa, hãy để cho bà ấy thử tự lãnh đạo là hơn.
Vân Phụng Ảnh gật đầu:
– Giờ chúng ta đi đâu đây?
– Đoạn Hồn cốc.
Huyết Diện Kim Cang chưa từng đến Đoạn Hồn cốc, nghe vậy liền nói:
– Dẫn theo mỗ đi cùng có được không?
Nhạc Nhạn Linh nghiêm giọng:
– Huynh đài với Văn Cửu Long tạm khoan đến đó, hãy đến phía Sương muội trước đã. Cửu Văn Long vẫn ở lại trong Thiên Phụng bang, bởi vì người của hai phía chưa từng gặp nhau bao giờ, không nên để xảy ra sự hiểu lầm, khi gặp nhau mà tạo cơ hội cho bọn Mật Tông tấn công.
Nói đến đó, bỗng cảm thấy mình đa sự, vội vàng nói:
– Sương muội, như vậy được không?
Thái Phụng Tiên Tử nghe vậy bất giác ngẩn người, song liền tức hiểu ra, đỏ mặt nói:
– Linh ca thật là, không thấy hỏi vậy là thừa sao?
Huyết Diện Kim Cang nghe vậy liền cuống lên nói:
– Để người khác đi nói được rồi.
Nhạc Nhạn Linh cười:
– Khi nào tấn công Đoạn Hồn cốc nhất định cho huynh đài đi, làm gì mà gấp gáp thế này?
Cửu Văn Long biết là chắc chắn mình không được đi, bèn nói:
– Nhạc công tử nói rất phải, ngươi ở lại đi thôi.
Huyết Diện Kim Cang hậm hực lừ mắt với Cửu Văn Long, đoạn đành một mình đi vào trong cốc.
Thái Phụng Tiên Tử đuổi theo dặn dò mấy câu, đoạn mới cùng Nhạc Nhạn Linh và Vân Phụng Ảnh ra khỏi cốc bỏ đi.
Ba người ra khỏi phạm vi phong tỏa của thuộc hạ Thái Phụng Tiên Tử, chỉ thấy bốn bề vắng ngắt không một bóng người, hết sức lấy làm thắc mắc. Nhạc Nhạn Linh ngẫm nghĩ một hồi, đoạn nói:
– Phái Mật Tông chẳng thể chỉ phái mấy người này tới đây, nhất định là có gian kế gì đây?
Vân Phụng Ảnh thoáng chau mày:
– Có lẽ nào họ mai phục ở chỗ xa hơn không?
Bỗng, Thái Phụng Tiên Tử đưa tay chỉ một đỉnh núi xa xa nói:
– Hãy nhìn kìa, phải Dao Trì Long Nữ đó không?
Nhạc Nhạn Linh lặng người, chàng biết có Dao Trì Long Nữ là có Hoa Diễm Phương, tâm hồn nàng trong trắng, nếu thấy mình ở bên hai nàng, khó mà giải thích xua tan được nỗi nghĩ ngờ trong lòng nàng.
Vân Phụng Ảnh ngước mắt nhìn một hồi, trầm giọng nói:
– Quả đúng là nàng ta, còn thiếu nữ đi cùng nàng ta chẳng rõ là ai, thân pháp chẳng kém gì nàng ta, sao Phụng Ảnh chưa từng nghe nói người này thế nhỉ?
Nhạc Nhạn Linh giọng nặng nề nói:
– Nàng ta mới đích thực là tông chủ Mật Tông.
Hai nàng kia như cũng đã nhìn thấy Nhạc Nhạn Linh, phi thân đến nhanh như sao xẹt, chẳng mấy chốc đã cách ba người không đầy năm mươi trượng.
Thái Phụng Tiên Tử biến sắc mặt:
– Linh ca quen biết nàng ta ư?
Nhạc Nhạn Linh cười nhăn nhúm:
– Phải!
– Quen ở đâu và từ lúc nào vậy?
– Lúc ngu ca bị rơi xuống vực bên ngoài Phi Vân trại.
Thái Phụng Tiên Tử vẻ mặt càng thêm khó coi, lạnh lùng nói:
– Sao tiểu muội chưa từng nghe Linh ca đề cập đến vậy?
Nhạc Nhạn Linh cười khổ sở:
– Vì sợ Phương muội không thông cảm cho ngu ca.
Thái Phụng Tiên Tử mặt tái xanh:
– Nhạc Nhạn Linh, bổn cô nương đã lầm người.
Nhạc Nhạn Linh thẫn thờ:
– Phải, có lẽ Sương muội đã lầm Nhạc Nhạn Linh này, nhưng không phải trước kia mà là bây giờ.
Thái Phụng Tiên Tử lòng đã có định kiến, đâu chịu suy nghĩ hàm ý trong lời nói của Nhạc Nhạn Linh giọng gay gắt nói:
– Ngươi tưởng bổn cô nương dễ hiếp đáp lắm hả?
Bỗng nghe tiếng Dao Trì Long Nữ Bạch Như Ngọc từ ngoài hai trượng vang lên:
– Ai dám hiếp đáp Thái Phụng Tiên Tử nào?
Thái Phụng Tiên Tử quay phắt lại, mắt rực sát cơ cười khảy nói:
– Bạch Như Ngọc, hôm nay ba chúng ta gặp gỡ tại đây, thật là quý hóa.
Hoa Diễm Phương cười khảy:
– Không phải ba mà là bốn.
Đoạn lạnh lùng đưa mắt nhìn Nhạc Nhạn Linh nói:
– Nhạc Nhạn Linh ngươi còn gì để giải thích nữa không?
Nhạc Nhạn Linh mặt lộ vẻ đau khổ, thẫn thờ nhún vai nói:
– Không gì để giải thích cả.
Hoa Diễm Phương biến sắc mặt:
– Thì ra ngươi là một tên ác ma bỡn cợt tình cảm, bổn cô nương nhờ phước trời chưa bị hủy trong tay ngươi, nhưng…
Nhạc Nhạn Linh cười ảo não:
– Bốn người đều có khả năng và quyền hạ sát Nhạc Nhạn Linh này, nhưng trước khi chết, Nhạc mỗ mong rằng hãy xóa bỏ thù xưa, bắt tay hòa thuận cùng chung sức cứu vãn kiếp nạn giang hồ hiện nay.
Thái Phụng Tiên Tử xẵng giọng:
– Đâu đơn giản vậy được, ngươi bảo bọn này hòa thuận, bọn này quyết không hòa thuận.
Ngưng một lát lạnh lùng nói tiếp:
– Bốn chúng ta khó mà gặp mặt đầy đủ như hôm nay. Nào, chúng ta hãy quyết định một đấu pháp, càng nhanh càng tốt, giữa bốn chúng ta có lẽ chỉ nên còn lại một người sống thôi.
Bốn nàng vốn dĩ chẳng ai chịu phục ai, bởi Nhạc Nhạn Linh, đã khiến hai bên gặp gỡ nhau, nhưng họ lại hiểu lầm Nhạc Nhạn Linh thành kiến tiêu trừ liền nảy sinh, ba người kia đồng thanh nói:
– Ngươi nói đi!
Thái Phụng Tiên Tử trỏ tay xuống chân nói:
– Chúng ta mỗi người tự vạch dấu chân trên mặt đất, theo bốn phương bị khác nhau xuất thủ vào giữa, người nào ra khỏi đường dấu chân trước, phải tự tuyệt tại chỗ ngay.
Nhạc Nhạn Linh cả kinh bởi bốn nàng võ công suýt soát nhau, nếu giao đấu bằng chiêu thức thì ít ra trong một ngày một đêm cũng khó phân thắng bại, nhưng nếu tỉ đấu thế này, chỉ sau một chiêu là ắt có người chết, bèn vội nói:
– Không thể được.
Ba nàng đồng thanh nói;
– Đồng ý!
Đoạn mỗi người đều vận công dùng chân vạch một đuờng dài ngay chỗ đứng.
Nhạc Nhạn Linh tuyệt vọng nhìn bốn nàng, lòng rối như tơ vò, bỗng chàng nhếch môi cười xót xa, tực vận công vào đôi chân.
Vân Phụng Ảnh nói:
– Chúng ta do ai phát lệnh?
Bạch Như Ngọc cười khảy:
– Lên tiếng thì công lực tản mác, không ai chịu phát lệnh cả.
Hoa Diễm Phương từ trong mình lấy ra một chiếc lọ ngọc trắng nói:
– Trong này có hoàng lân, Diễm Phương sẽ ném vỡ trên mặt đất, khi bốc hỏa chúng ta cùng xuất chưởng, thế nào?
Ba nàng kia gật đầu đồng ý, Hoa Diễm Phương liền vung tay, bộp một tiếng, lọ ngọc đã vỡ tan nơi giữa bốn nàng, bốn nàng liền tức vận công sẵn sàng.
Thốt nhiên trên mặt đất lóe ánh sáng lam, bốn nàng cùng buông tiếng quát vang, toàn lực tung chưởng vào giữa.
Ngay khi bốn nàng vừa xuất chưởng, chợt thấy bóng đen nhấp nhoáng, Nhạc Nhạn Linh đã tung mình vào giữa trận đấu.
Bốn nàng tuy miệng nói căm hận chàng, nhưng thật ra thâm tâm vẫn yêu chàng tha thiết, thấy vậy liền cùng kinh hãi quát:
– Ngươi muốn chết hả?
Đồng thời vội vàng thu chưởng song chưởng lực đã phát ra, đâu thể thu hồi được nữa.
Chỉ nghe bình một tiếng vang dội, tiếp theo là tiếng hự đau đớn của Nhạc Nhạn Linh, bốn nàng thảy đều đứng thừ ra tại chỗ.
Nhạc Nhạn Linh cố gắng đứng lên, ánh mắt đờ đẫn, nhìn quanh lạnh lùng nói:
– Bốn vị từng một thời gian quen biết Nhạc Nhạn Linh này, rất mong bốn vị hãy suy nghĩ về câu nói sau cùng của Nhạc Nhạn Linh, võ lâm Trung Nguyên rất cần bốn vị bắt tay nhau hợp tác.
Dứt lời, không nhìn một người nào nữa, cố nhấc đôi chân tê dại nặng nề, lê từng bước hết sức khó khăn bỏ đi, dáng vẻ cô đơn và kiên quyết như chẳng còn gì vướng bận trên cõi đời này.
Máu tươi từ nơi khóe môi tím đen của chàng từ từ rỉ xuống, phản ánh trên gương mặt trắng bệch của chàng, trông hết sức nổi bật và ghê rợn.
Bốn nàng thờ thẫn đứng đó, họ chẳng trông thấy gì ngoài vẻ mặt thành khẩn của Nhạc Nhạn Linh trước lúc bỏ đi, không có oán, không có hận, như đã biết trước sau cùng mình phải đi trên con đuờng này vậy.
Bước đi tuy rất chậm chạp song mỗi bước đi là thêm một phần khoảng cách, sau cùng rồi chàng cũng khuất dạng sau rừng.
Bốn nàng vẫn đứng thừ ra như phỗng đá, tựa hồ linh hồn đã thoát đi mất rồi, chỉ còn là một cái xác không hồn mà thôi.
Ngay khi Nhạc Nhạn Linh khuất dạng, trong khu rừng phía sau Thái Phụng Tiên Tử bỗng xuất hiện một nam một nữ, đều là người trung niên, nữ nhân đưa mắt nhìn nam nhân nói:
– Đã bảo là ra ngăn cản họ sớm hơn, Lăng ca quyết không chịu, giờ hãy xem, biết làm sao đây?
Văn sĩ trung niên lắc đầu:
– Phải để cho chính bản thân họ nếm trải đau khổ thì mới thấm thía mùi vị của tình yêu, mới thấu hiểu thứ gì trên cõi đời này là đáng trân quý nhất. Phương muội hãy mau đến gọi họ tỉnh lại, không thì sẽ thật sự không kịp đấy.
Bốn nàng như không hề trông thấy hai người trung niên mới xuất hiện, có lẽ trong lòng họ chỉ khắc ghi một người, nhìn thấy một người, nhưng người ấy đã đi xa rồi.
Mỹ phụ trung niên đi tới mấy bước, đề khí trầm giọng nói:
– Các ngươi còn đứng thừ ra đó chả lẽ định chờ cho y chết thật hay sao?
Tiếng nói như sấm rền lập tức làm cho bốn nàng sực tỉnh, Thái Phụng Tiên Tử reo lên:
– Sư phụ, đồ nhi biết làm sao đây?
Đồng thời tung mình sà vào lòng mỹ phụ trung niên, bật khóc nức nở.
Ba nàng kia cũng không cầm lòng cùng khóc òa lên.
Mỹ phụ trung niên đưa mắt nhìn Mai Ngọc Sương giọng đau xót nói:
– Lão thân sao biết các người phải làm sao, đương nhiên đó là do sự căm hận, nhưng đã căm hận y, các ngươi còn việc gì chẳng thể làm được?
Bốn nàng lúc này hoàn toàn mất ý kiến, cùng nghẹn ngào nói:
– Chúng tiểu nữ… không ai căm hận y cả.
– Các người không căm hận vậy chả lẽ yêu y hay sao?
Bốn nàng đang nóng lòng nghe vậy hết thảy đều gật đầu thừa nhận.
Mỹ phụ trung niên giọng đau xót:
– Thôi được, giờ các ngươi ăn năn hãy còn kịp, lão thân là sư phụ của Ngọc Sương, nếu mà trong một năm trước đây mà lão thân gặp các ngươi, có lẽ cũng chẳng buông tha, nhưng hôm nay lão thân đã đổi khác, lão thân là phụ nữ thì phải có bản tính của phụ nữ, các ngươi đều là phận nữ nhi, lão thân với cương vị là người đi trước, sẵn sàng chỉ dẫn cho các ngươi, giang hồ võ lâm không phải chỗ nương thân của chúng ta, chốn nương thân cuối cùng của chúng ta là một mái ấm gia đình, một cuộc sống yên vui hạnh phúc.
Văn sĩ trung niên tiếp lời:
– Giữa người với người nếu không có thù hung sát, thì chẳng có hận tranh đoạt, nếu từ bỏ danh lợi thì giữa người với người có gì không thể sống bên nhau kia chứ?
Mỹ phụ trung niên lại tiếp:
– Nếu các ngươi thấy lão thân nói có lý, lão thân sẵn sàng cố hết sức mình giúp các ngươi tìm gặp y. Bằng không các ngươi vẫn có thể ở đây quyết một phen sống chết.
Thái Phụng Tiên Tử đã có nghĩa phu thê thật sự với Nhạc Nhạn Linh, lòng càng yêu chàng tha thiết sâu đậm, nghe vậy liền trước tiên nói:
– Sương nhi xin vâng lời sư phụ.
Ba nàng kia cũng nói theo sau:
– Chúng tiểu nữ xin tuân theo lời dạy của lão tiền bối.
Đoạn liền lần lượt quỳ xuống bái kiến.
Mỹ phụ trung niên vội đáp lễ nói:
– Đứng lên mau, đứng lên mau.
Đoạn nghiêm giọng nói tiếp:
– Các ngươi chớ nên nghĩ lầm Nhạc Nhạn Linh bỡn cợt tình cảm, đó đều là sự sắp đặt của Lan Nhân lão nhân, theo ông ta thì chỉ có Nhạc Nhạn Linh xen vào giữa bốn người thì mới có thể ổn định được sự tranh chấp trên giang hồ, cứu vãn ngàn vạn sinh linh, bằng không có lẽ Nhạc Nhạn Linh chẳng bao giờ tiếp cận với các ngươi.
Văn sĩ trung niên giục:
– Thôi được rồi, mọi người từ từ rồi sẽ thấu hiểu, giờ hãy đi tìm y mau.
Mỹ phụ trung niên nghiêm giọng:
– Hai viên Xích Long Châu của Sương nhi đủ để cứu sống được y, và với công lực của bốn người cũng có thể tái khôi phục công lực cho y. Nhưng hãy nhớ kỹ khi gặp lại y phải hết sức thận trọng, không được lên tiếng. Từ nay bốn người các ngươi tình như tỷ muội, không được ghen ghét nghi ngờ, bằng không các ngươi sẽ chẳng được gì cả.
Thế là bốn nàng đã xích lại gần nhau, chỉ trong lúc hoạn nạn mới dễ khiến cho tình cảm con người liên hợp với nhau.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️