Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Huyết Sử Võ Lâm Chương 34: Hiểm độc phi thường

Chương 34: Hiểm độc phi thường

4:41 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 34: Hiểm độc phi thường tại dua leo tr 

Quách Phiến Tiên lắc đầu :

– Không phải xác của bà ta! Để đánh lạc hướng sự truy tầm của kẻ thù, hoặc để gieo một niềm tin nơi kẻ thù, bà dùng xác một cung nữ làm nghi trang, chính là cái xác mà các hạ đã trông thấy!

Y đáp lời Du Bội Ngọc, song mắt thì hướng về người bệnh.

Người bệnh thở đều, như ngủ say, không rõ lão có nghe hay không nghe câu nói của y.

Y đằng hắng một tiếng rồi tiếp :

– Tỏa Hồn cung chủ hành sự rất bí mật, song chẳng rõ tại sao, sau đó có người phát giác sự tình và người biết được điều bí mật đó trước hơn ai hết là Đông Phương thành chủ…

Du Bội Ngọc kinh ngạc :

– Đông Phương thành chủ? Có phải là Đông Phương Đại Minh, ở tại Nhật Nguyệt đảo, một trong bảy mươi hai đảo tại vùng Nam Hải? Chính vì đôi bánh xe Nhật Nguyệt của người mà Hải Nam kiếm pháp suốt mấy mươi năm qua không dám vọng động. Có phải là con người đó chăng?

Quách Phiến Tiên cười nhạt :

– Chứ còn ai nữa? Nhưng nêu danh người lúc này chưa phải là điều khẩn thiết.

Bởi nếu là năm xưa có ai nói đến tên người, kẻ đó nhất định không còn sống trên thế gian!

Bỗng người bệnh mở mắt ra, nhìn trừng trừng Du Bội Ngọc, cao giọng hỏi :

– Do đâu mà các hạ biết tên họ của Đông Phương Đại Minh?

Du Bội Ngọc không tưởng là đôi mắt của một người mang bệnh trầm kha lại biến nhanh chóng thành đôi móng bạc sáng ngời, đôi móng bạc đó như xoáy tâm tư chàng. Chàng phải giật mình, song vẫn giữ vẻ thản nhiên, từ từ thốt :

– Gia phụ ngày trước có thuật cho hàng đệ tử biết, Đông Phương thành chủ ngày xưa là một trong mười vị cao thủ võ lâm, vì người ở tận Nam Hải, nên chẳng ai hiểu sự lợi hại của người. Gia phụ còn cho mười vị cao thủ đó ít khi xuất hiện trên giang hồ. Về võ công, họ trên hẳn các vị Chưởng môn mười ba môn phái trong võ lâm hiện nay!

Người bệnh hỏi :

– Lệnh tôn bình luận như thế nào về các cao thủ đó?

Du Bội Ngọc đáp :

– Tại hạ không nhớ rõ lắm. Bất quá ngoài Đông Phương thành chủ còn có Thần ni Anh Hoa đại sư thái tại Anh Hoa cốc trên đảo Tiểu Bồng Lai. Tận vùng sa mạc cực Bắc có Phi Đà Ất Côn. Tại Thanh Thành Sơn có Nộ chân nhân. Ngoài ra, như Lý Thiên Vương tại Thần Phong Lãnh, Du Hiệp Vô Tông Thần Long kiếm khách.

Người bệnh cau mày xì một tiếng, chận lời :

– Thập đại cao thủ là những người ấy? Họ xứng đáng gì?

Rồi y vẩy tay :

– Nói tiếp đi!

Quách Phiến Tiên đằng hắng một tiếng :

– Nghe nói Đông Phương thành chủ chẳng rõ cấu kết từ lúc nào có mối thù sâu nặng với Cung chủ Tỏa Hồn cung. Khi nghe tin tức về Cung chủ, lập tức huy động hơn mười Đảo chủ trên bảy mươi hai đảo, hiệp cùng Lý Thiên Vương, Hồ Lão Lão đến nơi toan phục thù…

Du Bội Ngọc kêu lên :

– Tại hạ nhớ ra rồi! Hồ Lão Lão là một trong Thập đại cao thủ. Bà ấy về võ công thì chẳng cao cho lắm, nhưng về cái thuật dụng độc, thì phải nhìn nhận bà vô địch trong thiên hạ!

Quách Phiến Tiên đáp :

– Sở dĩ Đông Phương thành chủ thỉnh Hồ Lão Lão trợ giúp đối phó với Tỏa Hồn cung chủ là vì…

Y đặng hắng thêm mấy tiếng. Y muốn nói lấy độc trừ độc, nhưng nhìn sang Châu Lệ Nhi, y thấy nó xanh dờn mặt mày. Y ngán ngay, không dám nói tiếp. Do đó y vờ ho để tắt trách sự bỏ dở câu nói.

Du Bội Ngọc trố mắt :

– Những người đó đã biết chỗ ẩn cư của Tỏa Hồn cung chủ?

Quách Phiến Tiên đáp :

– Tự nhiên là phải biết!

Du Bội Ngọc hỏi tiếp :

– Rồi họ có tìm được bà ta chăng?

Quách Phiến Tiên trầm giọng :

– Hình như tìm được!

Du Bội Ngọc thở dài :

– Vậy là có cuộc ác chiến. Chắc chắn phải kinh thiên động địa, khoáng hậu khôn tiền!

Chàng lại hỏi :

– Rồi sau đó, kết cuộc như thế nào?

Quách Phiến Tiên lắc đầu :

– Tại hạ không được rõ!

Du Bội Ngọc hừ một tiếng :

– Các hạ không biết?

Quách Phiến Tiên cười khổ :

– Chẳng những một mình tại hạ không biết, mà trên giang hồ không một ai biết được!

Du Bội Ngọc lấy làm kỳ :

– Tại sao?

Quách Phiến Tiên tiếp :

– Đông Phương Đại Minh, Lý Thiên Vương và Hồ Lão Lão cùng với các vị kia hành sự rất cẩn mật, song trước khi khai quân có đến Nhạc Dương Lầu uống rượu suốt một ngày đêm, chừng như mừng trước cuộc chiến thắng, bởi họ cầm chắc thắng lợi trong tay. Trong lúc đó, bên cạnh Nhạc Dương Lầu có một con thuyền, trong thuyền có người đang uống rượu thưởng trăng, nghe lỏm được họ nói chuyện với nhau, người đó mới biết rõ là có nhiều cao thủ tụ họp với nhau chuốc chén trên lầu. Người đó còn biết sau cuộc rượu, những cao thủ thượng đỉnh đó sẽ tìm Tỏa Hồn cung chủ thanh toán tình cừu ân oán.

Du Bội Ngọc hỏi :

– Rồi nhân đó, tin tức được truyền đi?

Quách Phiến Tiên lại tiếp :

– Người trên thuyền không thuộc hạng nhạy mồm nhạy miệng, cho nên cái tin đó bất quá chỉ được loan truyền trong vùng thân hữu gồm một số rất ít. Nhưng cứ như truyền thống giang hồ thì từ xưa xa, không có một bí mật nào được bảo tồn trọn vẹn, những ai biết được tin đó rồi, đều ngầm theo dõi, họ muốn mục kích trận đấu, hay ít nhất cũng tìm hiểu cái kết quả!

Du Bội Ngọc thở dài :

– Cuối cùng chẳng ai tìm hiểu được gì!

Quách Phiến Tiên lắc đầu :

– Không một ai thành công.

Du Bội Ngọc lấy làm lạ :

– Tại sao thế?

Quách Phiến Tiên thở ra :

– Chỉ vì Đông Phương Đại Minh, Lý Thiên Vương, Hồ Lão Lão và các vị kia sau cuộc chiến đều thất tung, chẳng ai biết họ lạc phương trời nào?

Du Bội Ngọc giật mình :

– Hay là những người đó đều bị Tỏa Hồn cung chủ… Tỏa Hồn cung chủ đã…

Chàng nhìn sang Châu Lệ Nhi, không rỏ nghĩ sao lại ngưng bặt đoạn cuối câu.

Quách Phiến Tiên thốt :

– Tuy Tỏa Hồn cung chủ là bậc kỳ nhân trong võ lâm, song cứ như dư luận đương thời thì bà không thể nào làm cho các vị cao thủ tuyệt đỉnh đó…

Y nhìn sang Châu Lệ Nhi, rồi cũng bỏ dở câu nói như Du Bội Ngọc.

Bỗng người bệnh từ từ hỏi :

– Các vị có muốn hiểu rõ sự việc đó chăng?

Quách Phiến Tiên cười ve vuốt :

– Tự nhiên rồi, tiền bối! Song bọn tại hạ đâu dám làm nhọc tiền bối!

Người bệnh tiếp :

– Được, nếu các hạ muốn nghe, tại hạ xin thuật cho nghe! Đông Phương Đại Minh, Lý Thiên Vương, Hồ Lão Lão và mười chín vị Đảo chủ bị giết hết, chẳng còn một người nào sống sót hết!

Lão nói thản nhiên, như nói một câu tầm thường, chứ chẳng phải lão đề cập đến một biến cố quan trọng trên giang hồ mấy mươi năm về trước.

Quách Phiến Tiên, Du Bội Ngọc sững sờ. Cả hai cùng ngây người, tựa hồ họ có liên quan đến sự việc xảy ra từ lâu.

Những cao thủ đó có bản lĩnh trên hẳn Chưởng môn mười ba môn phái đời nay, họ lại cùng liên thủ với nhau, cái lực lượng đó có thể chinh phục được thiên đình, thử hỏi dưới phàm trần có ai phá nổi lực lượng đó vỡ tan?

Giang hồ còn truyền thuyết một trong những vị Đảo chủ tại vùng Nam Hải từng giao thủ liên tiếp ba ngày ba đêm với Phi Ngư kiếm khách, chẳng hề kém một tấc đất.

Người bệnh từ từ tiếp :

– Còn một việc này nữa, mẫu thân của Lệ Nhi là Châu Mỵ chẳng phải vì trốn tránh kẻ thù mà ly khai Tỏa Hồn cung. Chẳng qua, vì lắm độ vào tử ra sanh, trải nhiều tang thương biến đổi, một hôm bỗng dưng cảm thấy yêu một người. Vì tình yêu, bà ấy hy sinh tất cả cơ nghiệp, thinh danh, theo người yêu đến một chân trời xa lạ, sống cuộc đời chồng vợ bình thường!

Du Bội Ngọc và Quách Phiến Tiên càng sững sờ.

Họ thầm nghĩ :

– Người tình của Tỏa Hồn cung chủ có phải là lão chăng? Và Châu Lệ Nhi có phải là con gái của lão chăng?

Song cả hai làm gì dám nêu lên câu hỏi.

Người bệnh lại hỏi :

– Các vị chừng như muốn biết người tình của Cung chủ là ai?

Quách Phiến Tiên mừng rỡ, nhưng làm tỉnh :

– Nếu tiền bối thấy không tiện nói thì thôi vậy! Biết được cũng tốt, không biết cũng chẳng sao!

Người bệnh trầm giọng :

– Người đó là con trai của Đông Phương Đại Minh, tên Đông Phương Mỹ Ngọc!

Du Bội Ngọc và Quách Phiến Tiên thở ra, chừng như họ thất vọng.

Châu Lệ Nhi bước tới chiếc giường, nép mình bên cạnh người bệnh.

Người bệnh tiếp :

– Có cái tên đó, Đông Phương Mỹ Ngọc phải đẹp trai, có thể bảo y là một đệ nhất mỹ nam tử đương thời. Cho nên, dù Châu Mỵ có hưởng dụng thải thừa bên cạnh hằng trăm hàng ngàn nam tử, cũng đâm si mê con người chỉ có nửa số tuổi của bà ta!

Du Bội Ngọc và Quách Phiến Tiên không biết phải nói một câu gì cho có vẻ đẩy đưa câu chuyện.

Ngân Hoa Nương thở dài :

– Cũng chẳng có gì lạ!

Người bệnh tiếp nối :

– Nhưng Đông Phương Mỹ Ngọc chỉ được cái đẹp người còn phẩm cách thì vô cùng tồi tệ!

Trước mặt Châu Lệ Nhi, lão thẳng lời mắng phụ thân nó, lão không sợ nó tủi thân sao?

Nó thản nhiên như thường, chừng như nó cho rằng phụ thân nó đáng bị mắng lắm!

Du Bội Ngọc và Quách Phiến Tiên lại lấy làm kỳ.

Người bệnh cứ tiếp :

– Từ ngày lấy Đông Phương Mỹ Ngọc, Châu Mỵ như đổi lốt con người cam sống cuộc đời nội trợ như bất cứ gái nhà lành nào. Sau khi lấy chồng, bà ta quên đi dĩ vãng, lo phục thị trượng phu. Cái tình của bà ta đối với Mỹ Ngọc vô cùng thâm hậu. Các vị giàu tưởng tượng đến đâu cũng không tưởng nổi.

Du Bội Ngọc thở dài :

– Được một người vợ ngoan ngoãn như vậy, thì nam nhân nào lại chẳng cho là mình có hạnh phúc nhất trên đời!

Ngân Hoa Nương cũng thở dài thầm nghĩ :

– Chẳng rỏ sau này ta yêu ai, ta có là được như bà ấy chăng?

Nhưng nàng trầm buồn nét mặt nghĩ tiếp :

– Hơi đâu ta mơ màng vớ vẩn? Ta sắp chết, chết gấp đến nơi đây, nghĩ chi đến chuyện chồng con xa vời?

Quách Phiến Tiên thầm nghĩ :

– Tỏa Hồn cung chủ trải lắm tang thương, mới thức ngộ được chân lý nhân sinh, chứ Mỹ Ngọc còn trẻ quá, hẳn y không thích thú gì!

Người bệnh lại tiếp :

– Châu Mỵ vui với kiếp sống bình thường, song Mỹ Ngọc cuối cùng sanh chán nản. Y thúc giục Châu Mỵ trở về Tỏa Hồn cung!

Quách Phiến Tiên cười nhẹ, tự tán thưởng mình nghĩ đúng.

Du Bội Ngọc lắc đầu.

Ngân Hoa Nương hỏi :

– Bà ấy có chịu trở về chăng?

Người bệnh đáp :

– Châu Mỵ không bằng lòng. Lúc đó, tuổi bà đã cao, song nhờ bà có thuật giữ gìn nhan sắc, nên vẫn còn đẹp như tiên nữ. Do đó, Đông Phương Mỹ Ngọc không thể dứt tình ra đi…

Quách Phiến Tiên nhìn sang Châu Lệ Nhi một thoáng thầm nghĩ :

– Mới ngần ấy tuổi mà đã làm mê mệt nam nhân rồi, con đã vậy thì mẹ ghê gớm đến đâu? Rất tiếc ta từng tự hào là phong lưu nhưng vẫn còn thiếu cơ duyên gặp con người phi thường như bà ấy!

Ngân Hoa Nương thì lại nghĩ :

– Châu Mỵ tuy cởi lốt phong trần, nép mình trong bổn phận hiền thê, vẫn còn có ma lực khiến Đông Phương Mỹ Ngọc đắm đuối si mê, sau này ta có thể được như bà chăng?

Nàng nhìn sang Du Bội Ngọc.

Du Bội Ngọc thở dài mãi.

Người bệnh vẫn tiếp :

– Nhưng cái thuật bảo tồn nhan sắc lại tối kỵ sinh sản. Châu Mỵ rất hiểu điều đó, cho nên họ sống bên cạnh nhau qua nhiều năm, bà không hề thọ thai. Mãi về sau lâu, Châu Mỵ bỗng nhiên lại thích có một đứa con. Cái ý muốn đó càng ngày càng lớn mạnh, cuối cùng bà không cưỡng lại được, và cái gì phải đến đã đến. Nó ra đời.

Lão nhìn Châu Lệ Nhi.

Châu Lệ Nhi cúi đầu, mắt ngời ngấn lệ.

Ngân Hoa Nương cau mày :

– Sinh con rồi bà ấy có biến thành già chăng?

Mọi người đều quan tâm đến câu chuyện, riêng Ngân Hoa Nương lại tha thiết tìm hiểu sự đổi thay của dung nhan Tỏa Hồn cung chủ.

Người bệnh thở dài :

– Dĩ nhiên là phải như vậy rồi! Nửa năm sau, da bà nhăn, tóc bà bạc, từ một thiếu nữ đang xuân, bà biến thành một lão phụ, trong thời gian ngắn!

Ngân Hoa Nương thở ra mãi.

Nàng không nói gì, song thầm nghĩ :

– Nếu thế, dù giết chết ta thì giết, nhất định không ai bức bách ta phải sanh sản!

Du Bội Ngọc lắc đầu :

– Đông Phương Mỹ Ngọc đối với Châu… Châu cung chủ có cái ý chán chê, chỉ sợ sau đó…

Chàng nhìn Châu Lệ Nhi, rồi bỏ dở câu nói.

Người bệnh cứ tiếp :

– Châu Mỵ vốn thông minh tuyệt đỉnh, tự nhiên phải hiểu sự chuyển biến thái độ của Mỹ Ngọc, mà bà cũng không ngờ sanh hạ không bao lâu, dung nhan tàn tạ như vậy. Một hôm lấy gương soi mặt, bà nhận ra suối tóc đen huyền thuở nào đã rụng mất phân nửa, phần còn lại ngã màu bạc… Bà biết ngay không còn cách gì cầm chân Mỹ Ngọc được nữa.

Ngân Hoa Nương nghĩ thầm :

– Nếu ở trong hoàn cảnh của bà, chắc chắn là ta phải tặng Mỹ Ngọc một nhát dao. Dù ta không còn được yêu quý nữa, song ta cũng không để ai ôm ấp y! Tình yêu phải độc quyền!

Nàng lại nhìn sang Du Bội Ngọc, thấy vết dao nơi mặt chàng, bất giác nàng cúi đầu!

Thì nàng đã chẳng tặng chàng một nhát kiếm sao? Còn như nhát dao mà nàng tưởng tượng đó, chắc chắn nàng không có dịp hạ thủ rồi.

Người bệnh cứ tiếp :

– Đêm đó, bà ôm con khóc mãi. Qua ngày sau, khi bình minh vừa lên, bà sang phòng Mỹ Ngọc gọi y thức dậy!

Ngân Hoa Nương trố mắt :

– Họ không ngủ chung phòng?

Người bệnh đáp :

– Có ai ngủ chung phòng với thiếu phụ có con mọn? Y viện cái cớ để cho Châu Mỵ săn sóc con, chứ kỳ thực ra…

Quách Phiến Tiên thầm nghĩ :

– Cũng chẳng nên trách y, giả như ta trong hoàn cảnh của y, ta cũng không thích ngủ chung với một người vợ già!

Bỗng người bệnh quắc mắt nhìn y. Y vội cười, hỏi :

– Chẳng hay Châu cung chủ gọi Mỹ Ngọc thức dậy để làm gì?

Người bệnh thở dài :

– Các vị không tưởng nổi!

Không ai dám hỏi dồn, chỉ lặng lẽ chờ nghe.

Lâu lắm, người bệnh mới thốt :

– Bà gọi Mỹ Ngọc để cáo biệt y!

Du Bội Ngọc, Quách Phiến Tiên, Ngân Hoa Nương cùng kêu lên một lượt :

– Cáo biệt? Bà ra đi?

Người bệnh mơ màng :

– Phải! Bà biểu không còn làm vui được Mỹ Ngọc nữa thì ở lại ngày nào, càng chuốc lấy phũ phàng, rẻ rúng nữa, thà ôm sầu hận đau buồn mà ra đi, trả tự do lại cho Mỹ Ngọc. Bà thốt : Yêu chồng, tất phải muốn cho chồng có hạnh phúc, khi chẳng còn hạnh phúc đến cho chồng, thì còn làm lụy nhau làm gì nữa? Tôi đi rồi, phu quân cứ lấy vợ, tìm một người nào trẻ đẹp mà kết duyên vợ chồng. Còn tôi… tôi cam âm thầm ẩn trong bóng tối, đếm chuỗi ngày tàn mà nuôi dưỡng con chúng ta…

Người ngoài cuộc lập lại câu nói đó, hẳn phải mất nửa vẻ thê lương, nhưng bọn Du Bội Ngọc vẩn ảo não như thường.

Quách Phiến Tiên cau mày :

– Đông Phương Mỹ Ngọc nỡ để cho bà ra đi?

Người bệnh từ từ đáp :

– Nghe bà ta nói thế, y thề trời thề đất y nói lòng dạ của y chẳng bao giờ thay đổi, vô luận Châu Mỵ già xấu như thế nào, y vẫn yêu, y không thể xa bà!

Du Bội Ngọc thở dài :

– Như thế tâm địa của y không xấu!

Người bệnh liền tiếp :

– Phải! Y không phải là người phụ phàng! Rất tiếc y cũng không phải là con người!

Bỗng người bệnh biến sắc mặt, trong ánh mắt niềm phẫn nộ bộc phát, nơi trán lấm tấm mấy hạt mồ hôi.

Châu Lệ Nhi lấy khăn lau cho lão. Nó khóc từ lâu, nó còn đang khóc.

Bọn Du Bội Ngọc lắc đầu, không ai dám nói gì.

Gian phòng không một tiếng động, ngoài tiếng nức nở của Châu Lệ Nhi.

Lâu lắm, người bệnh lại tiếp :

– Châu Mỵ cảm kích vô cùng. Thực ra thì bà nào có muốn ly khai Mỹ Ngọc!

Chẳng qua, bà muốn hy sinh cho chồng thôi. Mỵ Ngọc đã nói như thế rồi, từ đó bà không nói đến chuyện biệt ly nữa.

Du Bội Ngọc trầm giọng :

– Đông Phương Mỹ Ngọc có một chủ tâm gì chứ?

Người bệnh không đáp ngay, chỉ thốt :

– Châu Mỵ lại chuyên chú vào bổn phận làm mẹ, làm vợ. Bà phục thị chồng rất chu đáo, chỉ thiếu có một điều là rứt quả tim ra cho Mỹ Ngọc ăn mà thôi. Hai năm sau, phụ thân của Mỹ Ngọc bỗng nhiên tìm ra tung tích bà. Lão ấy đến, mang theo hơn hai mươi cao thủ võ lâm.

Người bệnh đi vòng câu chuyện, bây giờ trở về chỗ khởi đầu.

Bọn Du Bội Ngọc đoán là lão có một đoạn ẩn tình, lão cố ý lướt qua đoạn ẩn tình đó, không chịu đề cập đến.

Người bệnh đảo ánh mắt nhìn quanh mọi người, rồi từ từ thốt :

– Châu Mỵ biết rõ, người đời không dung tha bà, do đó bà phải tìm một nơi hết sức bí mật ẩn cư. Vậy mà Đông Phương Đại Minh lại tìm ra được!

Lão dừng lại, hỏi :

– Các vị có nghĩ ra tại sao chưa?

Quách Phiến Tiên mỉm cười :

– Tại hạ hết sức kỳ quái…

Người bệnh chận lời :

– Chẳng những một mình các hạ kỳ quái, mà Châu Mỵ lúc đó cũng kỳ quái phi thường. Chừng bà thấy hành động của Đông Phương Mỹ Ngọc rồi, bà mới hiểu rõ.

Du Bội Ngọc kêu lên :

– Đông Phương Mỹ Ngọc hành động như thế nào?

Người bệnh tiếp với giọng sền sệt, chừng như căm hờn chừng như bi thảm :

– Thấy bọn Đông Phương Đại Minh kéo đến, chẳng những y không sợ hãi, trái lại y còn chạy đến họ…

Một tiếng soảng vang lên, tiếp theo một tiếng rốp, cả bình trà lẫn chiếc ghế thấp bị người bệnh quét tay qua, bình trà đổ vỡ, chiếc ghế gãy vụn.

Du Bội Ngọc, Quách Phiến Tiên cùng Ngân Hoa Nương đều có cảm nghĩ như nhau. Họ cho rằng có thể Đông Phương Mỹ Ngọc thầm lén đưa tin về cho phụ thân y, nhưng lão bệnh nhân này không thể nói ra điều đó, thành tức uất, phải phá vỡ một cái gì cho đỡ uất.

Lão thở gấp, chứng tỏ niềm phẫn hận đang đằng mạnh kích động lão mãnh liệt.

Châu Lệ Nhi ngưng khóc, an ủi :

– Tam thúc hà tất phải phẫn hận? Khí lực chưa được khôi phục hoàn toàn, Tam thúc nên bình tĩnh để tĩnh dưỡng chứ!

Người bệnh rít lên :

– Tất cả những người trong thiên hạ chẳng hiểu điều bí mật đó! Chẳng một người nào hiểu cả! Giả như ta nói ra điều đó rồi, có mệt có đứt hơi mà chết, ta cũng nói. Ta phải nói chứ, ta đâu có thể để cho mẫu thân ngươi chết mà còn ôm hận bị mắng oan?

Châu Lệ Nhi khuyên giải người chưa có hiệu quả, chính nó lại nhào xuống giường, oà lên khóc như trước.

Người bệnh tiếp :

– Thì ra cái tên súc sanh Mỹ Ngọc đó… sau khi thấy Châu Mỵ mất hẳn nhan sắc diễm kiều ngày nào, đâm ra chán. Năm đầu y còn cố gượng chịu đựng sự chung chạ, qua năm thứ hai, y dùng bạc vàng khuyến dụ một gã khách thương tìm cách đến tận Nhật Nguyệt đảo đưa tin cho phụ thân y. Y ức độ thời gian đi và về của gã khách thương, chuẩn bị hậu tạ gã thi hành tròn công tác giao phó. Ngờ đâu, đường đi đến Nhật Nguyệt đảo rất khó khăn, mãi mấy năm sau tin của Đông Phương Mỹ Ngọc mới đến tận nơi…

Điều này, bọn Du Bội Ngọc đã ức đoán, song họ không dám tin là đúng sự thật.

Bây giờ, người bệnh xác nhận, tự nhiên không hẹn mà đồng, ai ai cũng căm hận Mỹ Ngọc có tâm địa thâm độc.

Chính Ngân Hoa Nương mắng nặng hơn ai hết.

Bỗng, người bệnh trừng mắt nhìn Quách Phiến Tiên, gằn từng tiếng :

– Tại hạ biết các hạ là một người bạc tình, song đổi các hạ vào hoàn cảnh của Mỹ Ngọc, các hạ cũng không thể làm như vậy được, có đúng thế không? Các hạ cứ nói thật đi!

Quách Phiến Tiên giật mình ấp úng :

– Tại hạ… tại hạ…

Đôi mắt của người bệnh sắc như dao, đôi mắt đó xoáy vào tâm tư y, y chẳng dám nói lệch ý tưởng của y, chỉ thở dài, cười khổ, cuối cùng trầm giọng đáp :

– Nếu là tại hạ, thì cùng lắm tại hạ chỉ bỏ đi mà thôi! Ly khai bà là một điều quá dễ dàng rồi, sao lại còn toan hãm hại nhau?

Người bệnh gật đầu :

– Đúng vậy! Vô luận là người nào, có cái tâm tàn độc đến đâu, cũng chỉ ly khai là cùng! Nhưng Mỹ Ngọc thừa hiểu Châu Mỵ có võ công rất cao, nếu y bỏ đi rồi, bà sẽ theo dõi, y sợ không trốn thoát.

Du Bội Ngọc căm hờn :

– Nhưng Châu cung chủ đã tự nguyện chính mình ly khai kia mà! Nếu y bỏ đi, bà ta theo dõi làm gì? Thiết tưởng y hành động như thế là thừa!

Người bệnh giải thích :

– Châu Mỵ thì thành thật, mà y thì lại đa nghi, y cứ tưởng bà ta thử lòng y. Hà huống, y đã nhờ người khách thương ra đi trước khi Châu Mỵ tỏ bày tâm sự. Y dùng lời giả dối lung lạc bà, cốt cầm chân bà cho đến ngày phụ thân y xuất hiện. Nếu y không trấn an bà, bà bỏ đi, chừng Đông Phương Đại Minh đến, y sẽ đối đáp làm sao?

Quách Phiến Tiên thở dài :

– Độc! Thủ đoạn đó độc vô cùng! Nếu không có cái tâm lang sói, quyết không ai làm được!

Du Bội Ngọc hỏi :

– Rồi sau đó… chẳng lẽ Châu cung chủ lại chết về tay họ?

Người bệnh trầm ngâm một lúc lâu, đoạn trầm giọng thốt :

– Các vị quên hỏi tại hạ một việc…

Du Bội Ngọc trố mắt :

– Việc gì?

Người bệnh lạnh lùng :

– Các vị quên hỏi tại sao tại hạ biết được sự tình?

Bây giờ, bọn Du Bội Ngọc mới nhận ra là kỳ quái. Kỳ quái ở cái chỗ lão biết quá rõ sự tình, biết như người có nhìn tật mắt, nghe tận tai, nghe và thấy liên tiếp ngày này qua ngày khác, mọi diễn tiến giữa Mỹ Ngọc và Châu Mỵ.

Người bệnh nhắm mắt lại, chầm chậm tiếp :

– Tại hạ bình sanh rất thích được cô độc, trước khi việc đó xảy ra, tại hạ đã thích cô độc rồi, sau khi việc đó xảy ra, tại hạ không muốn nhìn ai, nghe ai nói nữa! Tại hạ không chịu nổi loài người! Gặp con người là tại hạ muốn giết ngay!

Lão không nói liền nguyên nhân hiểu rỏ sự tình, lão bộc lộ tánh cách của lão, điều đó càng làm cho bọn Du Bội Ngọc thêm kinh dị, nhưng họ yên lặng chờ nghe, chứ không hỏi.

Người bệnh vẫn với nhịp độ đều đều tiếp :

– Nhưng tại hạ làm sao giết cho hết người đời? Cho nên tại hạ phải xa lánh người đời! Một ngày, vào mùa xuân, tại bờ biển Phúc Châu, tại hạ chờ đoàn thuyền khách thương từ đảo Bồng Lai đến. Tại hạ chọn một con thuyền vừa nhẹ vừa kiên cố, nhảy lên đó, trục xuất những người chèo thuyền, đoạn kéo buồm ra khơi. Trên thuyền có thức ăn thức uống đầy đủ, tại hạ không còn lo đói khát nữa.

Lão mơ màng, tiếp nối :

– Muốn xa lánh loài người, không thể tìm nơi nào bằng mặt biển bao la bát ngát, ngày đêm không nghe tiếng động nào ngoài tiếng gió lộng, sóng đùa, không gặp một bóng minh vật nào ngoài những con chim biển, những con cá bay…

Lão đưa mọi người ra biển, nhưng tất cả đều hiểu, cuộc hải du của lão có liên quan đến sự việc vừa kể. Sự quan hệ đó nằm trong hai tiếng Hải thuyền!

Người bệnh tiếp :

– Thung dung ngày này qua ngày khác, tại hạ chẳng nhớ rõ được bao lâu. Bỗng một hôm, tại hạ trông thấy một người bềnh bồng theo sóng dập dồn, mình đầy máu, trong tình trạng thập tử nhất sinh. Người đó ôm một đoạn gỗ, đeo chắc mình vào đoạn gỗ như hai vật liền nhau.

Quách Phiến Tiên thầm nghĩ :

– Nếu người đó có thể sống, hẳn lão không cứu đâu! Bởi biết người đó chết nên lão muốn làm một việc gì cho qua thì giờ nhàn hạ quá dài! Mà cũng biết đâu, lão xa người đời quá lâu, muốn tiếp xúc lại người đời thử xem? Dù lão thù thế nhân cứ cấm lão cứu người đó, sau rồi khi nào cao hứng, lão cứ giết đi! Lão lại được cái sướng giết người!

Người bệnh tiếp :

– Tại hạ thù hận người đời cùng cực, không muốn cứu y, nhưng thấy y trong tình trạng đó thương hại phần nào hỏi y tại sao ra thân thế đó. Ai đã hạ thủ đoạn ác độc với y, hoặc giả gần đó có bọn cướp biển nào chăng, tại hạ sẽ đến nơi tận diệt chúng!