Chương 63: Giữa tửu điếm, lão già mất mạng
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 63: Giữa tửu điếm, lão già mất mạng tại dua leo tr
Cam Đường đảo mắt nhìn quanh rồi chạy đến bên viện chúa viện Thần Võ là Khương Minh Tùng hỏi:
– Khương viện chúa! Thử xem có thể cứu y được không?
Khương Minh Tùng hấp tấp chạy lại thì đồng thời Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ cũng đến nơi. Hai người cùng tiến lại coi.
Về thuật Kỳ Hoàng, Thiên Oai viện chúa Trình Kỳ tương đối tinh thâm hơn. Y coi vết thương rồi căm phẫn nói:
– Thiếu chủ! Đầu vỡ và óc bị tổn thương rồi. Không còn cách nào cứu được nữa.
Cam Đường nhìn Hoàng Mai chết đến nơi mà trong lòng đau đớn khôn tả.
Hoàng Mai giương cặp mắt thất thần lên nhìn quanh rồi dừng lại ở mặt Cam Đường. Nàng máy môi một lúc mới thều thào thốt ra được mấy tiếng:
– Báo thù… Tây Môn…
Nàng ngoẹo đầu ra mà chết.
Tử Quyên rú lên:
– Mai muội!…
Hai hàng nước mắt chảy xuống ròng ròng.
Bọn môn hạ phái Thiên Tuyệt có mặt tại trường đều lộ vẻ bi phẫn, nhiều người không khỏi sa lệ.
Thế là trong năm ả thị tỳ của phái Thái phu nhân trước sau đã ba người bị táng mạng về Bạch Bào quái nhân.
Cam Đường trong lòng bi thảm vô cùng. Chàng hiểu ý tứ mấy tiếng mà Hoàng Mai nói lúc lâm tử. Những việc cũ lại sôi động trong đầu óc chàng.
Hoàng Mai chính danh là Ngũ Nhược Lan, con gái Ngũ Thiên Tài, ngoại vụ quản sự tại Ngọc Điệp Bảo. Trước kia Ngũ Thiên Tài vâng lệnh Tây Môn Tung tìm kế sát hại Cam Đường. Rồi y bị Tây Môn Tung giết đi để bịt miệng. Ngày đại hội quần hùng, Ngũ Nhược Lan đã toan hành thích Tây Môn Tung để báo thù cho cha, nhưng việc không thành. Nàng được trưởng lão Nam Cung Do cứu thoát đưa về làm thị tỳ dưới trướng Thái phu nhân. Không ngờ bữa nay nàng lại bị thảm tử ở chốn này.
Hiển nhiên thù cha nàng chưa trả, nàng chết đi mà không nhắm mắt được, liền đem tâm nguyện ký thác cho Cam Đường.
Tây Môn Tung là một nhân vật chính phái có danh vọng khá cao trong võ lâm.
Nếu Cam Đường không nghĩ đến mối hận của mình mà chỉ báo thù cho Ngũ Nhược Lan thì thật là một việc quá tàn độc.
Cam Đường đối với mọi việc giang hồ, lòng đã nguội lạnh như tro tàn, nhưng đối với người sắp chết có lời dặn dò, chàng không thể nào chối từ được liền khấn thầm:
– Hoàng Mai! Ngũ cô nương! Ta sẽ hết sức làm cho cô được toại nguyện.
Bọn Tư Đồ Sương cũng dẫn mười mấy tên võ sĩ phái Đông Hải lại tới nơi. Người nào cũng vết máu loang lổ, rõ ràng vừa trải qua một cuộc ác đấu.
Cam Đường chăm chú nhìn Tư Đồ Sương hỏi:
– Cô nương! Tình trạng quý phái thế nào?
Tư Đồ Sương nhìn chàng bằng cặp mắt kính phục, nàng nói:
– Kính tạ quý môn đã tiếp viện cho. Tại hạ vừa kiểm điểm lại thì tệ phái chết mất hai mươi người, bị thương mười lăm người. Bên quý phái mười một vị phải hy sinh. Còn bên địch chết mất chín tên.
– Ủa! Còn tiếng nổ vừa rồi?…
– Tiếng nổ chỉ làm sập mấy cây hoành trong căn nhà hoang mà thôi. Dường như bọn địch không biết rõ phương vị nhà hầm.
– Qúy chủ nhân có bình yên không?
– Đa tạ thiếu chủ có dạ quan hoài. Công chúa không sao hết.
Cam Đường day lại bảo Khương Minh Tùng:
– Khương viện chúa! Xin viện chúa phái người lo liệu việc chôn cất cho Hoàng Mai.
Khương Minh Tùng khom lưng đáp:
– Đó là phận sự của ty tòa.
Rồi y quay lại bảo Tử Quyên:
– Xin cô nương tạm thời trông coi di thể Hoàng cô nương. Bản tòa lập tức sai người đem quan tài đến để thu liệm.
Tử Quyên gật đầu.
Cam Đường lại hỏi:
– Khương viện chúa! Những đệ tử của bản môn bị nạn tại khu vườn hoang viện viện chúa đã lo liệu việc chôn cất chưa?
– Bẩm thiếu chủ! Ty tòa đã phái người ra thị trấn mua quan tài rồi…
Tư Đồ Sương nói xen vào:
– Thiếu hiệp! Nếu quý môn không còn có nghi lễ gì đặc biệt nữa thì tại hạ tưởng nên lựa một góc vườn để an táng được chăng?
Cam Đường gật đầu nói:
– Khương viện chúa! Viện chúa cùng Tư Đồ cô nương đây thu xếp việc đó cho.
– Xin tuân mệnh!
Cam Đường buông một tiếng thở dài rồi quay lại hỏi Trình Kỳ:
– Trình viện chúa! Viện chúa đã khảo nghiệm thi thể bọn thủ hạ Tử Thần chưa?
– Ty tòa đã điều tra rồi, nhưng toàn là người lạ mặt không có vết tích gì khả nghi.
– Hừ! Ta có việc cần phải đi trước. Xin viện chúa hiệp lực với Khương viện chúa lo liệu việc an táng cho.
Trình Kỳ vâng lời.
Tư Đồ Sương nhìn Cam Đường dường như muốn nói gì nhưng lại không mở miệng…
Các cấp đệ tử phái Thiên Tuyệt thi lễ tiễn chân Cam Đường. Chàng băng mình đi ngay.
Lẽ ra chàng phải chỉ huy cuộc tống táng để an ủi vong linh những người đã chết vì nghĩa vụ. Nhưng chàng chán ngán chỗ đông người, chỉ muốn cô độc một mình, khỏi tiếp xúc với ai cả.
Vụ thiếu chủ phái Thiên Tuyệt đánh bại Tử Thần mấy hôm sau đồn đại ra khắp giang hồ. Tuy chưa ai biết mặt mũi Tử Thần ra sao, nhưng tin này cũng làm cho đồng đạo võ lâm vui mừng phấn khởi. Bức màn khủng khiếp bao trùm võ lâm bấy lâu nay đã hé mở một tia sáng. Tên tuổi Thi Thiên Đường biến thành tên tuổi một vị thần minh, một nhân vật phi thường. Nhưng Cam Đường nghĩ đến thân thế mình lại lấy làm sỉ nhục. Chàng tự nhủ:
– Mình chẳng biết họ gì thì đành dùng tạm họ của nghĩa phụ vậy.
Một hôm, Cam Đường đi qua Hứa Châu, định sẽ sang phía bắc thẳng lên núi Thái Hàng. Chàng cho là chuyến này mình tìm được Ma Mẫu dò hỏi hành tung kẻ thù trả món nợ máu cho nghĩa phụ nghĩa huynh để toại nguyện Thái phu nhân nữa là mình xong việc trên chốn giang hồ…
Cách thành Hứa Châu không đầy hai mươi dặm có một cây cầu đá gọi là Cung Thần Kiều. Cây cầu này dài hơn mười trượng, kiến tạo bằng đá xanh ghép lại. Bề rộng đủ cho bốn người kỵ mã đi song song.
Cây cầu này còn mấu chốt, giao thông đi nhiều ngả, nên hai đầu cầu người ở đông đúc như những tòa thị trấn nhỏ.
Cam Đường sợ dọc đường xảy chuyện lôi thôi, nên đi một mạch cho đến đầu cầu không dừng lại chỗ nào hết. Tới đây chàng cảm thấy bụng đói miệng khát liền tìm vào một tửu điếm, ngồi trong góc phòng gọi lấy cơm rượu ra ăn uống.
Lúc đó đã gần tới giờ ngọ, trong tửu điếm khách đang lục tục kéo đến khá đông.
Bất thình lình có tiếng người quát hỏi như sấm vang:
– Bão nhị gia! Nhị gia bảo Tử Thần làm sao?
Tiếng huyên náo trong tửu quán đột nhiên ngừng hẳn, cặp mắt mọi người đều đổ dồn vào bàn rượu ở giữa quán.
Cam Đường bất giác cũng quay đầu nhìn ra thì thấy một gã hán tử thô lỗ, mắt như mắt trâu đang trợn lên nhìn lão già xấu xa ngồi đối diện.
Lão già uống một hớp rượu rồi xua tay ra vẻ e dè nói:
– Đừng có la ó om sòm. Bão Nhị này chưa muốn chết đâu.
Hán tử thô lỗ cười hô hố nói:
– Nhị gia! Nhị gia cứ thẳng thắn nói chuyện để các bạn đây nghe một bữa cho khoái…
– Hôm ấy Bão mỗ thật là khoái tai thích mắt…
– Nhị gia! Tử Thần có hạ thủ thì cứ nhằm vào những nhân vật đầu não các môn phái lớn, chứ chẳng thèm chiếu cố đến Nhị gia phải không?…
Một người khách xen vào:
– Nhị gia! Nhị gia đã nổi danh là Vạn Sự Thông ở thành Hứa Châu này. Có việc gì ghê gớm xảy ra trên chốn giang hồ chắc Nhị gia phải biết rõ…
Lão già xấu xa vuốt mấy sợi râu chuột dưới cằm, nốc hết cốc rượu rồi nghiêm nét mặt hỏi:
– Hẳn các vị đã biết tiếng Huyết Thiếp rồi chứ?
Các tửu khách đều lộ vẻ kinh hãi, không ai dám lên tiếng.
Lão già đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi le lưỡi nói tiếp:
– Huyết Thiếp là tiêu chí của Tử Thần. Huyết Thiếp xuất hiện ở đâu là lập tức nơi đó phát sinh huyết kiếp, so với lão Ngũ thỉnh giáo Diêm Vương còn linh nghiệm hơn…
Cam Đường lại cúi xuống uống rượu. Chàng biết đây là những câu chuyện phiếm trong các trà lâu tửu điếm nên chẳng quan tâm.
Tửu điếm im phăng phắc không một tiếng động.
Lão già xấu xa hắng giọng một tiếng rồi trợn cặp mắt tròn xoe nói bằng một giọng trầm trầm:
– Tử Thần xuất hiện không một dấu vết. Các môn phái lớn võ lâm hầu hết đã bị chiếu cố. Đại khái nơi đây cũng có nhiều bạn võ lâm đã nghe tiếng, chứ chẳng phải lão phu nói ngoa. Tưởng võ lâm đến ngày mạt kiếp, ngờ đâu lại phát hiện một kỳ tích…
Bảy tám người đồng thanh hỏi:
– Kỳ tích gì?
Lão già ngừng một lát rồi lại cất tiếng:
– Nói ra thiệt chẳng ai tin. Vụ này xảy ra ngay ở trong địa hạt phái Đồng Bách mấy bữa trước đây. Kỳ hơn nữa cứu tinh của võ lâm lại là một chàng thiếu niên chừng hai chục tuổi đầu.
– Úi chà!
Tiếng reo hò vang lên.
Lão già xấu xa lại kể tiếp:
– Nghe nói chàng thiếu niên này là thiếu chủ phái Thiên Tuyệt, một môn phái vắng bóng giang hồ đã lâu. Dĩ nhiên công lực chàng đã đến độ thần sầu quỷ khốc. Sau cuộc đại chiến kinh thiên động địa, chàng đánh Tử Thần hộc máu cút mất.
Hán tử thô lỗ đập xuống bàn rượu đánh “binh” một tiếng. Chén bát tung lên rớt xuống vỡ tan tành, gã hỏi:
– Trời ơi! Chẳng hiểu vị thiếu chủ đó mặt mũi thế nào?
Lão già xấu xa nhìn bàn rượu tan hoang chau mày nói:
– Vị thiếu chủ này không giống người thường. Chàng người cao chín thước, tay chân dài kỳ dị, sức chàng có thể đánh chết hổ đứng bên kia trái núi.
Nói tới đây đột nhiên lão ngừng lại.
Cam Đường suýt nữa phì cười. Bất giác chàng ngoảnh đầu nhìn lại rồi không khỏi thộn mặt ra. Hai mắt lão già họ Bão trợn ngược lên, da mặt cứng đơ. Lão tắt hơi rồi!
Cả tòa tửu điếm chưa người nào phát hiện ra biến diễn kinh hồn này. Ai nấy còn đang giương mắt há miệng để chờ nghe lão nói tiếp.
Cam Đường trong lòng cực kỳ kinh hãi. Chàng không hiểu hung thủ là ai mà giết người không lộ hình tích? Chàng hối hận tự trách:
– Giả tỷ mình không cắm đầu ăn uống thì đã phát giác ra kẻ nào hạ thủ rồi.
Cam Đường đảo mắt nhìn hết thảy mọi người rất mau mà không thấy ai khả nghi.
Chàng nghĩ thầm:
– Lão già này bị hạ sát chắc có liên quan đến Bạch Bào quái nhân, vì câu chuyện của lão đã khinh mạn Tử Thần. Trừ Bạch Bào quái nhân cùng bọn thủ hạ của hắn, trên chốn giang hồ khó mà kiếm ra được những tay cao thủ bản lãnh ghê gớm đến thế!
Gã hán tử ngồi cùng bàn với lão già ồ lên một tiếng rồi hỏi:
– Nhị gia! Sao không nói nữa đi? Tửu bảo đâu! Lấyrượu, thức ăn khác ra đây.
Huỵch! Lão già ngã lăn xuống, mọi người bật lên tiếng la hoảng rồi nhốn nháo bỏ chạy. Cả gã hán tử thô lỗ cũng trốn luôn.
Bọn người nhà tửu quán cả kinh thất sắc, không dám chạy lại nhìn lão già xấu xa nữa.
Cam Đường từ từ đứng dậy, toan lại xem lão già bị giết cách nào. Nhưng chàng vừa cất bước thì một thanh âm lạnh lùng đã lọt vào tai:
– Bất tất phải coi nữa. Lão bị xương cá đâm vào huyệt não bộ mà chết.
Cam Đường giật mình kinh hãi, đảo mắt nhìn về phía phát ra thanh âm thì thấy trong góc nhà bên kia có một gã thiếu niên thư sinh, vẻ mặt lầm lì đang ngồi uống rượu.
Trong tửu quán hiện giờ chỉ còn lại hai người là gã thiếu niên này và Cam Đường.
Cam Đường nghe gã thư sinh phát giác ra nguyên nhân cái chết của lão già thì không khỏi rùng mình.
Chàng chăm chú nhìn gã rồi hỏi:
– Tôn tính đại danh huynh đài là gì?
– Tại hạ là Kim Văn Hán.
– Chà! Nhãn lực Kim huynh thiệt phi thường!
– Các hạ quá khen!
– Chắc Kim huynh biết người động thủ là ai rồi?
– Đúng thế!
– Xin hỏi nhân vật nào vậy?
– Xin lỗi các hạ. Bão nhị gia hiển nhiên đã bị vạ miệng. Ta chẳng nên lắp bắp để rước lấy tai họa.
Cam Đường cũng chẳng muốn dây vào vụ này, chàng mỉm cười nói:
– Huynh đài thật là người thận trọng, tại hạ rất kính phục.
Chàng nói xong lấy một đĩnh bạc để trên bàn rồi đứng dậy đi ngay. Gã họ Kim cũng bỏ mặc không hỏi đến tính danh cùng lai lịch chàng nữa.
Cam Đường ra khỏi quán rượu không đầy trăm bước thì đến Cung Thần Kiều.
Chàng đi lên cầu nhìn xuống thì thấy nước chảy cuồn cuộn, hai bên bờ ngàn liễu xanh om. Dưới sông thuyền nhỏ dập dờn. Ngư ông buông câu, nhà chài thả lưới. Chàng thấy đời sống nơi đây ung dung nhàn hạ mà nghĩ ngán cho cuộc đời võ đạo tranh giành trên chốn giang hồ.
Bỗng có tiếng gọi:
– Cam huynh hãy dừng bước!
Cam Đường quay đầu nhìn lại thì thấy gã thư sinh họ Kim đã lên cầu đi theo sau mình. Chàng kinh dị vì không hiểu tại sao đối phương lại biết mình. Chàng nhìn gã một cái rồi hỏi:
– Sao huynh đài biết tại hạ họ Cam?
Kim Văn Hán nở một nụ cười âm thầm, gã đáp:
– Hiện nay Cam huynh lừng lẫy tiếng tăm trong võ lâm, việc đó có chi là lạ?
Cam Đường hững hờ nói:
– Tại hạ không phải họ Cam.
– Tiểu đệ cũng biết huynh đài không phải họ Cam.
– Sao? Kim huynh cũng biết ư?
– Phải rồi!
– Sao Kim huynh lại biết? Xin nói cho nghe!
Kim Văn Hán nở một nụ cười bí mật, ngập ngừng:
– Nói ra… Kể cũng không nên…
Cam Đường xám mặt lại nói:
– Tại hạ không muốn ai ăn nói úp mở.
– Cam huynh muốn bức bách tiểu đệ phải nói ra chăng?
– Có thể như vậy!
– Thực ra là chuyện ngẫu nhiên, vì mới đây tiểu đệ nghe tin bọn đệ tử thuộc Cái Bang đều bị thảm tử trong hang Đại Phật. Động tính hiếu kỳ, tiểu đệ tới đó coi thì vô tình nghe được câu chuyện giữa Cam huynh và Ngọc Điệp bảo chúa.
Cam Đường như bị sét đánh. Toàn thân chàng run bần bật. Thế là thân thế xấu xa của chàng đã đồn đại trên chốn giang hồ thì chàng còn mặt mũi nào mà nhìn thấy ai nữa?
Người chàng loạng choạng lùi lại hai bước. Chàng giận mình không chết ngay được để giải thoát.
Kim Văn Hán xá dài nói:
– Xin thứ cho tiểu đệ đã mạo phạm.
Cam Đường như bị vỡ đầu. Chàng đâm ra tức giận điên khùng. Chàng giận mình, giận hết mọi người, giận mẫu thân và cả phụ thân mà chàng không biết là ai. Để tiết hận chàng nói bằng một giọng lạnh lẽo rùng rợn:
– Kim huynh! Xin Kim huynh đi đi!
Kim Văn Hán ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao vậy?
Cam Đường lớn tiếng:
– Đừng hỏi tại sao nữa! Đi đi thôi!
– Nhưng tiểu đệ chưa hiểu.
Cam Đường bừng bừng sát khí, chàng run lên nói:
– Ngươi không đi ngay thì ta phải giết ngươi.
Kim Văn Hán giật mình lùi lại một bước hỏi:
– Huynh đài nói giỡn đấy chứ?
– Ta nói thiệt đấy!
– Giữa tiểu đệ và huynh đài vốn không thù oán, vì huynh đài bức bách mà tiểu đệ phải nói ra.
– Nếu Kim huynh còn tiếc mạng sống thì đi đi.
– Tiểu đệ không dám với cao đâu.
Cam Đường nghe giọng lưỡi đối phương có vẻ nhiếc móc khinh bỉ mình, liền tiến gần thêm một bước xẵng giọng:
– Kim huynh biết điều thì đi đi, đừng bức bách tại hạ phải ra tay.
Kim Văn Hán cười lạt nói:
– Huynh đài! Huynh đài dù có giết tiểu đệ cũng không cải biến được sự thực.
Huống chi tiểu đệ thật lòng…
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️