Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Huyết Thư Chương 5: Thạch động kinh hồn

Chương 5: Thạch động kinh hồn

4:35 sáng – 20/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5: Thạch động kinh hồn tại dua leo tr 

Lương Đình Khôi nghiến chặt răng, trong lòng đầy tê tái. Vì sao quái nhân đầu bạc này ngăn cấm chàng kết giao với Như Ngọc ?

Lúc này chàng càng quyết tâm phải tìm gặp Như Ngọc hơn lúc nào hết. Theo lời Kim Đồng nói thì Như Ngọc đã phát thệ suốt đời sẽ không lấy ai. Nhất định chỉ bị Bạch Phát Tiên Bà bức ép mà thôi !

Không biết qua bao lâu, chợt thấy Kim Đồng đã trở lại.

Lương Đình Khôi không nhìn Kim Đồng lấy một lần, lòng vẫn còn ngổn ngang trăm mối.

Cuối cùng chàng nghĩ đến quan hệ giữa Bạch Phát Tiên Bà và phụ nhân kỳ bí Vong Hồn Nữ đang chờ trong ngôi lều.

Bạch Phát Tiên Bà đã tới đây, đương nhiên chẳng thể không biết Vong Hồn Nữ đang chờ mình phục cừu. Giữa song phương nhất định sẽ xảy ra xung đột, và hậu quả sẽ thế nào ? Có ảnh hưởng gì tới Như Ngọc không ?

Mới rồi chàng đã nghe rõ tiếng thở dài, có phải đó là tiếng của Bạch Phát Tiên Bà không và tại sao bà ta lại thở dài ?

Như Ngọc chắc rằng đang ở đâu đây. Theo lời bạch Y Truy Hồn thì ở đâu thấy Huyết thư xuất hiện là có khả năng tìm được nàng ở đó.

Huyết thư đang ở trong tay Đại Ác và chính bọn Thiên Tinh võ sĩ truy theo Đại Ác mà tới sơn cốc này, chứng tỏ Huyết thư đang ở đâu đó rất gần đây, hẳn là Bạch Phát Tiên Bà và Như Ngọc cũng xuất hiện trên cơ sở đó.

Như vậy Bạch Y Truy Hồn đã nói không sai…

Kim Đồng thấy chàng mãi trầm ngâm không nói liền lên tiếng :

– Lương đại ca…

Lương Đình Khôi phủ phàng ngắt lời :

– Giữa chúng ta chẳng có mối quan hệ nào cả, từ nay đừng có xưng huynh gọi đệ nữa !

Kim Đồng không chút mếch lòng, mở tròn mắt nói :

– Lương đại ca sao thế ? Quan hệ đã được kiến lập hẳn hoi, xét theo tuổi tác thì tiểu đệ gọi một tiếng “đại ca” có gì là không phải chứ ? Dù đại ca không muốn, tiểu đệ gọi thế cũng được mà ! Cũng như đại ca vừa nói với Bạch Phát Tiên Bà đó thôi, xưng hô thế nào là việc riêng của tiểu đệ, bất cứ ai cũng không có quyền ngăn cấm !

Hắn giả giọng Lương Đình Khôi nghe rất buồn cười nhưng trái lại điều đó làm chàng thêm điên ruột :

– Đừng nhiều lời nữa !

Kim Đồng chớp chớp mi hỏi :

– Đại ca thấy rằng tiểu đệ không xứng đáng được đại ca giao kết hay sao ?

– Không phải chỉ một mình ngươi mà ta không muốn kết giao bằng hữu với bất cứ người nào cả !

Kim đồng hiểu rằng đối phương đang tuyệt vọng nên đối với mọi người thường nảy sinh ác cảm bất thường, liền nhẹ giọng nói :

– Lương đại ca, như thế là không đúng đâu ! Đã là người trong giang hồ cần phải tăng bạn bớt thù, kết giao được với nhiều bằng hữu càng tốt chứ sao ! Chẳng ai dám nói suốt đời mình không nhờ đến ai…

Kim Đồng nói rất có lý nhưng bây giờ chẳng phải lúc Lương Đình Khôi có thể nghe ra lẽ phải, bởi vì trong lòng chàng đang rất kích động.

– Ta không muốn cầu ai giúp đở !

Kim Đồng nhún vai, miệng cười bí ẩn :

– Biết đâu được !

Lương Đình Khôi đưa mắt nhìn Kim Đồng, “hừ” một tiếng nặng nề nhưng không nói gì.

Kim Đồng ngồi lên một phiến đá, ngước nhìn trời lẩm bẩm :

– Sắp sáng rồi !

Ngừng một lúc, lại nói :

– Thực ra Như Ngọc tỷ tỷ cũng đau khổ chẳng kém…

Lương Đình Khôi quay phắt sang hỏi :

– Ngươi nói gì ?

Kim Đồng hiểu tâm ý đối phương nhưng làm ra vẻ lãnh đạm trả lời :

– Không có gì cả. Tiểu đệ chỉ nói rằng Như Ngọc tỷ tỷ chắc cũng thống khổ chẳng kém gì đại ca đâu !

– Ngươi làm sao biết được ?

Kim Đồng ngước mắt nhìn chàng hỏi lại :

– Thì sự thực chẳng phải như thế sao ? Bạch Phát Tiên Bà không muốn cho chị ấy quan hệ với đại ca, cứ xem tình cảnh vừa rồi cũng biết chị ấy hoàn toàn không muốn thế, mà do sư phụ cưỡng bách, đương nhiên không thể nghịch sư mệnh. Đại ca thử nghĩ mà xem Như Ngọc tỷ tỷ đau khổ thế nào ? Không chừng giữ sư đồ còn nảy sinh xung đột nữa…

Nổi đau dâng lên choán hết tâm trí Lương Đình Khôi.

Chẳng cần biết Kim Đồng nói đúng hay không nhưng lúc này chàng hoàn toàn không trách gì nàng nữa mà càng thêm yêu thương nàng bằng tình yêu vô bờ bến.

Đúng thế, nàng còn đau khổ hơn cả mình nữa, vì chính nàng bị sư phụ ngăn cấm, không thể phản kháng như chàng…

Cuối cùng Lương Đình Khôi giống như không còn sức lực, khổ sở nói :

– Nhưng… Vì sao cô ấy không muốn gặp ta ?

Kim Đồng đáp :

– Có thể Như Ngọc tỷ tỷ không biết đại ca đang ở đây. Có thể chị ấy không thể tự chủ hoàn cảnh được. Và cũng có thể chị ấy chỉ dám nhìn lén đại ca mà không muốn trực diện vì cho rằng làm thế chỉ gây nổi thống khổ cho cả hai người.

Kim Đồng chỉ nói một câu mà dùng ba lần “có thể”, giả thiết nào nghe ra đều có lý.

Bây giờ thì Lương Đình Khôi đã tỉnh trí lại. Mỗi lúc, chàng thêm ngờ vực thiếu niên bí ẩn này. Làm thế nào mà hắn biết nhiều chuyện về sư đồ Như Ngọc đến như vậy và giải thích một cách rành rọt giống như chính Như Ngọc đã kể hết chuyện mình cho hắn nghe ?

Lương Đình Khôi chợt nhớ lại rằng có lần Như Ngọc nói với chàng mình có một vị sư muội tên là Mỹ Linh.

Chẳng lẽ tiểu đồng này lại là…

– Rất có thể, vì khuôn mặt và giọng nói của Kim Đồng rất giống với nữ nhân, hắn lại xuất hiện trong khu vực này một cách bí ẩn và nhất là biết đến từng chi tiết những chuyện sâu kín nhất của Như Ngọc ? Tại sao một nam nhân lại có thể biết những nổi tâm sự của nữ nhân nhiều như thế ?

Có nên tra hỏi điều bí ẩn này không và tra hỏi bằng cách nào ?

Đó là vấn đề nan giải, vì Lương Đình Khôi chưa biết gì về Mỹ Linh cả, trái lại đối phương biết rõ về Như Ngọc, cũng có nghĩa là chẳng lạ gì sư muội của nàng.

Chỉ còn một cách… Đó là phương pháp thông thường để người ta xác định đối phương là nam hay nữ, nhưng chàng lại không thể làm được.

Mới nghĩ tới đó, Lương Đình Khôi đã đỏ mặt lên.

Giọng Kim Đồng vẫn vang lên bên tai :

– Tiểu đệ biết rằng Lương đại ca nếu chưa tìm gặp được Như Ngọc tỷ tỷ quyết chưa chịu cam tâm…

Lương Đình Khôi không nói gì.

Kim Đồng lại tiếp :

– Thực ra muốn tìm Như Ngọc tỷ tỷ không phải là việc khó lắm !

Lúc này Lương Đình Khôi không né được nữa, đôi mắt chợt sáng lên, vội hỏi :

– Ngươi nói thế nào ?

Kim Đồng cười tinh quái :

– Tiểu đệ nói rằng Như Ngọc cô nương hiện ở trong núi, thế nào đại ca cũng có lúc gặp được.

Lương Đình Khôi ngán ngẩm thở dài :

– Tưởng gì… Ngươi nói thế cũng bằng không !

Kim Đồng cố nhịn để khỏi phì cười đến nổi mặt đỏ bừng, nhưng thấy Lương đại ca trừng mắt nhìn mình thì sợ hãi im bặt.

o0o

Cuối cùng rồi đêm cũng tàn. Tiếng gà gáy xa xa báo hiệu trời sắp sáng.

Lương Đình Khôi đứng lên duỗi chân tay cho đở mỏi sau một đêm ngồi bó gối rồi nhắm hướng cốc khẫu bước đi.

Kim Đồng cũng đứng lên hỏi :

– Lương đại ca muốn đi đâu ?

Lương Đình Khôi dừng bước nhưng không quay lại.

– Ta muốn đi đâu là quyền của ta, việc gì đến ngươi chứ ?

Kim Đồng lúng túng nói :

– Cái đó đương nhiên… Chỉ là…

Lương Đình Khôi ngắt lời :

– Dẹp đi ! Ta vẫn nhớ lời ước là được !

Nói xong đi thẳng lên cốc khẫu.

Kim Đồng cười nói với theo :

– Rồi sẽ có lúc tiểu đệ tìm tới đại ca !

Lương Đình Khôi bước đi một cách vô định, thực tế chàng còn chưa biết đi đâu, chỉ không muốn đấu võ miệng với Kim Đồng mà thôi.

Đến khi lên khỏi sơn cốc, chàng mới hối hận là mình đã không hỏi thẳng đối phương xem hắn có phải là Mỹ Linh không ? Nhưng xét cho cùng dù làm thế thì chàng thu được kết quả gì ?

Nếu đối phương muốn giúp đở hoặc

định cho chàng biết thêm chi tiết gì về Như Ngọc, đó chỉ hoàn toàn do tự nguyện chớ chàng không thể bắt buộc được. Trước mắt hãy tạm gác chuyện đó lại đã.

Có lẽ Kim Đồng nói không sai, Như Ngọc đang ở trong núi, sớm muộn gì rồi cũng gặp được thôi.

Chàng lo nhất là việc hoàn thành sư mệnh. Xem ra không còn hy vọng ở Bạch Phát Tiên Bà nữa, bây giờ biết hỏi ai về địa chỉ của vị tiền bối đây ?

Chàng chợt nghĩ đến Bạch Y Truy Hồn, xem ra nhân vật thần bí này biết không ít bí mật trong núi, nhưng nếu hỏi lão địa chỉ của vị tiền bối thì sẽ rất mạo hiểm vì sư phụ dặn rằng việc chàng tìm vị tiền bối đó chỉ có thể tiết lộ cho Bạch Phát Tiên Bà biết mà thôi.

Chàng không hiểu vì sao nhân vật nữ quái này tỏ ra thù địch như vậy mà sư phụ lại tín nhiệm bà ta đến thế ?

Bây giờ mọi hi vọng chỉ còn trông cậy vào Như Ngọc, giá như được gặp nàng và nàng chịu giúp đở khai thác sư phụ mình…

Lương Đình Khôi vừa đi vừa nghĩ ngợi, chẳng xác định phương hướng gì. Vượt qua mấy sườn dốc, chàng trèo lên một đỉnh núi.

Bấy giờ vầng thái dương đã lên cao độ một con sào, đứng trên đỉnh cao nhìn ra núi non trùng điệp xa hút tầm mắt, trong lòng chàng chợt thấy thư thái hẳn ra.

Đưa mắt nhìn sang phải, chàng chợt trông thấy một ngọn núi nhô cao hẳn lên giống như ngọn tháp, dưới chân gồm nhiều ngọn núi khác thấp hơn quần tập theo hình yên ngựa, trên núi không có cây lớn, chỉ mọc đầy hoa ngàn cỏ nội chen giữa những tảng quái thạch nhấp nhô trông ngoạn mục như chốn bồng lai tiên cảnh !

Lúc này Lương Đình Khôi không có mục đích. Đôi chân bất giác dẫn chàng đi về hướng đó.

Nhìn thì gần nhưng phải đi hết nửa canh giờ, vượt qua mấy sơn cốc mới tới chân núi hình ngọn tháp.

Đột nhiên một thạch động rất lớn đập vào mắt Lương Đình Khôi. Động khẫu nằm ngay ở chân núi hình tháp, rộng hơn trượng cao chừng hai trượng.

Trên những ngọn núi đá thế này có rất nhiều thạch động, điều đó không có gì đáng ngạc nhiên.

Nhưng cái làm Lương Đình Khôi chú ý là thạch động này được bàn tay người gia công bày khá đẹp, cửa động vuông vắn bằng phẳng không có rêu phong, lối vào mòn nhẵn, chứng tỏ ở đây có người cư trú.

Lương Đình Khôi dừng lại trước động khẫu.

Thông thường những kẻ ẩn cư ở chốn hoang sơn hầu hết là quái nhân, người trong giang hồ tối kỵ làm phiền đến họ.

Đương nhiên Lương Đình Khôi cũng hiểu quy củ này, và thực tế chàng không có lý do gì để làm phiền người khác.

Nhưng đôi chân chàng vẫn cứ đứng trơ ra như mọc rễ, mắt nhìn đăm đăm vào một chỗ đến phát ngơ.

ở đó, trong đám cỏ cách cửa động chừng tám thước có một hình nhân nằm bất động, chắc rằng đã chết từ lâu.

Chỉ cần nhìn trang phục và bộ mặt quái dị, một cục thịt thừa từ dưới huyệt nhân trung kéo dài đến tận cằm thay cho chiếc mũi, Lương Đình Khôi nhận ra ngay người đó là lão đại trong Thiên Nam Tam Ác.

Đại Ác giữ trong người chiếc hộp sắt Huyết thư. Người của Thiên Tinh môn biết điều này nên đã truy đuổi, như vậy việc lão ma này hoành thây ở đây tất nhiên có liên quan đến Huyết thư.

Đại Ác bị giết, không cần kiểm tra cũng biết chiếc hộp đã bị người khác lấy mất, nhưng người hạ sát lão ta là ai ? Người Thiên Tinh Môn hay một băng đảng nào khác ?

Từ khi xuất hiện chiếc hộp sắt, Lương Đình Khôi đã chứng kiến ít nhất là năm môn phái tranh đoạt nó.

Đầu tiên là Nhất Thanh đạo nhân, kế đến là người của Hắc Hổ Bang, Thiên Tinh môn rồi tới Bạch Y Truy Hồn, Thiên Nam Tam Ác.

Trước sau đã có tới hơn hai chục người chết vì chiếc hộp nhỏ này. Cuộc tranh đoạt đến bao giờ mới kết thúc và bao nhiêu người bị giết vì Huyết thư nữa ? Đại Ác chỉ vì chiếc hộp mà bất chấp đạo nghĩa, mất hết nhân tính, đành tâm giết cả huynh đệ kết nghĩa, nay chết thảm ở đây là đáng tội, ngay cả Lương Đình Khôi cũng đã từng ra tay định trừng trị hắn.

Nhưng vấn đề là bây giờ chiếc hộp đã rơi vào tay ai ? Ý đồ của Bạch Y Truy Hồn là mượn tay Đại Ác giữ giúp mình chiếc hộp đựng Huyết thư để hắn gánh lấy mọi tai họa, vậy bây giờ nhân vật kỳ bí đó có kịp cướp lại chiếc hộp trước khi rơi vào tay kẻ sát hại Đại Ác hay không ?

Lương Đình Khôi thở ra một hơi, rồi ngước lên nhìn vào thạch động.

Động vừa lớn vừa sâu nhìn vào không thấy đáy.

Đại Ác bị giết ngay trước động khẫu tất bên trong có vấn đề, nhưng Lương Đình Khôi chưa vào vội mà bước đến lật đi lật lại thi thể Đại Ác, kiểm tra thật kỹ vẫn không tìm ra thương tích.

Thiên Nam Tam Ác thành danh trên giang hồ là do sở trường dụng độc, khó mà tin rằng Đại Ác vì trúng độc mà chết.

Cần phải xem xét bên trong thạch động là điều tất yếu.

Lương Đình Khôi thận trong tiến tới động khẫu. Nhưng chàng mới đi được vài bước chợt cảm thấy có vật gì bay tới, theo bản năng vội tránh sang bên.

Vật đó rơi ngay trước mặt, Lương Đình Khôi nhìn xuống thì nhận ra chỉ là một viên đá to bằng ngón chân cái.

Xét về hình thù viên đá và tốc độ thì người ném không có ý thương nhân mà hình như muốn cảnh cáo mà thôi.

Lương Đình Khôi trầm giọng quát :

– Ai !

Không có tiếng trả lời.

Chàng liền đâm bổ về hướng người vừa ném đá, chỉ thấy sát chân núi quái thạch lô nhô, nếu có người len lỏi trong đó thì có khi tìm cả ngày cũng không thấy !

Lương Đình Khôi lại cất tiếng hỏi :

– Bằng hữu là cao nhân từ đâu tới ?

Vì cho rằng đối phương ném đá không có ác ý nên lời nói của chàng nghe khá khoan hòa.

Lần này thì có tiếng trả lời từ sau một tảng quái thạch :

– Tu La Kiếm ! Nếu ngươi muốn chết thì cứ vào động ?

Lương Đình Khôi chợt thấy chấn động. Đối phương cảnh báo là có mối hiểm họa chờ mình trong động, nhưng không biết là nhân vật nào và người cảnh báo có thực tâm không ?

– Bằng hữu là ai ?

Người sau tảng quái thạch đáp :

– Ngươi nên nhận ra mới phải chứ ?

Quả thật Lương Đình Khôi nghe giọng nói quen quen nhưng không tin tưởng lắm, ngập ngừng hỏi :

– Bằng hữu… Các hạ có phải là Bạch Y Truy Hồn không ?

Người kia chỉ “ừm” một tiếng.

– Các hạ…

Lương Đình Khôi vừa nói vừa bước tới.

Giọng Bạch Y Truy Hồn nói :

– Không được lại gần ta !

Lương Đình Khôi đành dừng lại hỏi :

– Trong thạch động có gì vậy ?

– Không cần hỏi ! Hãy mau lui lại và tìm chỗ ẩn thân cho kín, nếu không muốn hoành thây như Đại Ác ?

Lương Đình Khôi sững sốt hỏi :

– Các hạ…

Bạch Y Truy Hồn chặn lời :

– Nhanh lên ! Đừng để chúng phát hiện !

Lương Đình Khôi do dự một lát rồi quay người, nghĩ rằng chẳng phải vô cớ Bạch Y Truy Hồn cảnh cáo như vậy, trước tiên cứ tạm ẩn thân rồi tính sau. Chàng liền lẩn ra sau một đám quái thạch cách động không xa ẩn mình quan sát.

Vẫb chưa có động tĩnh gì.

Lương Đình Khôi nghĩ thầm :

– Bạch Y Truy Hồn vẫn ở đây, có nghĩa là Huyết thư đã vào tay người khác. Xem thái độ của lão ta vừa rồi thì chắc kẽ giết Đại Ác cướp huyết thư đang ở trong động và nhất định là nhân vật rất lợi hại.

Theo lời Bạch Y Truy Hồn thì chiếc hộp xuất hiện ở đâu thì trước sau Như Ngọc cũng sẽ tới đó. Nay nàng đã tới khu vực này chưa ?

Niềm hi vọng khiến chàng như nghẹn thở.

Nếu gặp Như Ngọc, chàng sẽ xử sự thế nào ? Giả sử nàng phục tùng sư phụ đoạn tuyệt quan hệ với chàng thì nên làm gì ?

Lương Đình Khôi rất sợ phải nghĩ đến điều này nhưng lại không thể không nghĩ đến bởi vì nếu đã là hiện thực thì dù muốn dù không cũng buộc phải chấp nhận.

Đột nhiên trong đầu chàng nảy ra ý nghĩ :

– Có thể trong thạch động là sư đồ Bạch Phát Tiên Bà thì sao ? Nếu Bạch Y Truy Hồn nói không sai, chỗ nào xuất hiện Huyết thư thì có nàng ở đó, nghĩa là sư đồ họ cũng có ý tranh đoạt Huyết thư. Tại sao lại không có khả năng Bạch Phát Tiên Bà đã giết Đại Ác cướp đi chiếc hộp sắt ?

Bạch Y Truy Hồn đã biết Đại Ác bị giết và hung thủ cướp mất Huyết thư, lão không đời nào chịu bỏ cuộc, bởi thế hung thủ nhất định vẫn còn trong thạch động.

Lúc này bất kỳ ai tranh chấp Huyết thư thì Bạch Y Truy Hồn đều coi là thù địch, vì thế nếu có Như Ngọc trong thạch động và chính sư phụ nàng đã cướp được Huyết thư thì lẽ tự nhiên Bạch Y Truy Hồn không nói thật với chàng.

Xung quanh rất tĩnh mịch, thi thể Đại Ác vẫn nằm trước thạch động càng làm tăng thêm vẻ bí hiểm rùng rợn.

Đột nhiên có hai nhân ảnh đến gần.

Lương Đình Khôi căng mắt theo dõi, thấy người đi trước là một lão nhân thấp bé, còn đi sau là một trung niên hán tử, cả hai trên ngực áo đều có thêu hình ngôi sao bằng chỉ vàng.

Lại là môn hạ của Thiên Tinh Môn !

Hơn nữa Lương Đình Khôi còn phán đoán rằng thân phận của chúng ngang hàng Hương chủ.

Hai người đến trước tử thi Đại Ác, thì dừng lại, quét mắt nhìn xung quanh rồi mới cúi xuống lật tử thi lên xem xét hồi lâu. Sau đó đứng lên lấm lét nhìn vào thạch động.

Trung niên hán tử cất tiếng hỏi :

– Ngô lão, đúng là thạch động này chứ ?

Lão nhân thấp bé gật đầu :

– Không sai !

Trung niên hán tử lại hỏi :

– Ngươi thấy tận mắt lão độc vật này ra khỏi động mới đoạn khí ?

– Đúng vậy !

– Có đúng là ngươi thấy hắn chạy trong động ra ?

Lão nhân thấp bé tỏ ra bực mình, hơi xẳng giọng :

– Thích lão đệ ! Ngươi cho rằng ta lừa ngươi nữa sao ?

Trung niên hán tử vội phân bua :

– Không phải thế ? Chỉ là trên người hắn chẳng thấy thương tích gì, vì sao lại chết một cách vô duyên vô cớ như vậy chứ ?

Lão nhân họ Ngô thấp giọng nói :

– Điều bí ẩn là ở trong thạch động đó !

Tên hán tử họ Thích ưỡn ngực tỏ vẻ ngang tàng :

– Có trời mà biết trong động có quái vật hay độc trùng rắn rết gì ! Tên Đại Ác giết người như ngóe, dụng độc thành tinh mà bây giờ bỏ mạng bất minh bất bạch như thế, thật khiến người ta mất vía !

Lão nhân họ Ngô nhìn dáng vẻ ngang tàng của đối phương, hỏi với giọng châm biếm :

– Thích lão đệ, chẳng phải ngươi thường nói rằng không sợ trời, cũng không sợ đất kia mà !

– Không phải ta sợ, chỉ là…

Lão nhân tiếp lời :

– Chỉ là mất vía thôi chứ gì ? Ta nhớ mấy lần gặp chuyện gì ngươi đều vỗ ngực nói rằng mình không tin tà môn… Thích lão đệ theo ta thì tình huống này nhất định có liên quan đến tà môn đấy ?

Trung niên hán tử mở to mắt hỏi :

– Thế nào ? Ngô lão tin thế ư ?

Lão nhân cười trấn an :

– Đừng sợ ! Do người cả thôi, chẳng phải ma quỷ gì đâu !

– Nếu vậy Ngô lão nói vì sao hắn chết một cách bí ẩn như thế ?

– Chỉ vì chiếc hộp mà ra cả ? Nếu Đại Ác không nuôi vọng tưởng trở thành đệ nhất cao thủ thì có thể sống thêm được mấy năm…

Trung niên hán tử ngắt lời :

– Này Ngô lão, có thật Huyết thư trong hộp sắt đó làm cho người ta trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ không ?

– Chắc lời đồn không sai đâu ! Nhưng cụ thể thế nào chứ ?

Lão nhân đáp :

– Mười mấy năm trước lão phu nghe giang hồ truyền ngôn rằng ở trong một cổ mộ ở Hào Sơn người ta tìm được nhiều bảo vật hiếm thế, trong đó có một chiếc hộp sắt nhỏ là vật mà bất cứ ai cũng ao ước.

– Có phải chiếc hộp đựng Huyết thư này không ?

Lão nhân gật đầu :

– Chính phải !

– Ngô lão có biết người được nó là ai không ?

– Thần Kiếm Giang Phong !

Lương Đình Khôi nghe thấy trong lòng rúng động !

Thần Kiếm Giang Phong chính là vị cao nhân tiền bối mà sư phụ sai chàng đến đây tìm, chẳng ngờ vị đó chính là người năm xưa từng là chủ nhân của Huyết thư. Tại sao sư phụ không bao giờ nói với chàng chuyện đó cả ?

Trung niên hán tử họ Thích hỏi :

– Có phải chính là vị Giang Phong từng một mình một kiếm giết chết bảy tên Phiên tăng ngày xưa không ?

Lão nhân họ Ngô gật đầu :

– Chính thế. Xem ra ngươi cũng có chút ít kiến thức đấy !

Trung niên hán tử lại hỏi :

– Như vậy chắc là vị Giang Phong đó đã tìm được bí quyết trong chiếc hộp sắt để thành thiên hạ đệ nhất nhân ?

– Không phải thế ! Khi đó Giang Phong chưa phải là thiên hạ đệ nhất nhân, kể võ công còn kém vị Phi Long Kiếm Triệu Quảng Hàm một bậc.

– Có phải vị này từng là Minh chủ Võ Minh không ?

Lão nhân đáp :

– Không sai !

Tên hán tử họ Thích nêu nghi vấn :

– Vì sao Giang Phong không sử dụng Huyết thư để thành thiên hạ đệ nhất cao thủ ? Chẳng lẽ giang hồ truyền ngôn không đúng ?

Lão nhân lắc đầu :

– Không phải là không đúng, mà người ta nói rằng Giang Phong chưa kịp làm điều đó thì mất tích, và kể từ đó không nghe ai nói đến Huyết thư nữa, mãi bây giờ mới trùng hiện.

Tên họ Thích vẫn còn nghi hoặc :

– Chiếc hộp chỉ tới tay Giang Phong rồi biến mất, vậy thì ai mà biết được trong nó đựng vật gì ?

Lão nhân họ Ngô nói :

– Thích lão đệ, cái đó quyết không sai đâu. Đã có người tận tai nghe rõ chuyện về Huyết thư do chính miệng Giang Phong nói với người bằng hữu chí cốt nhất của mình là Phi Long Kiếm Triệu Quảng Hàm.

Hán tử họ Thích hỏi :

– Hai người đó là bằng hữu chí giao thì chẳng trách nào Giang Phong không dùng ngay Huyết thư để thắng lại Triệu Quảng Hàm…

Lương Đình Khôi lại càng mê hoặc. Chưa bao giờ chàng nghe sư phụ đề cập đến mối quan hệ giữa mình với Thần Kiếm Giang Phong.

Mãi tới khi giao nhiệm vụ cho chàng trở lại Trung nguyên tìm vị cao nhân tiền bối, sư phụ cũng chỉ đưa cho chàng một phong thư bảo trao nó tận tay Thần Kiếm Giang Phong mà thôi chứ chẳng nói rằng hai người trước đây từng là thân hữu.

Đã là bằng hữu chi giao, vì sao suốt mười mấy năm hai người không hề đi lại với nhau lần nào ?

Xét về mặt quan hệ, vị đó có thể coi là sư bá của chàng. Vì sao sư phụ không hề nói với chàng về vị Giang Phong đó ? Và nhất là không đá động gì tới chuyện Huyết thư cả ?

Có thể giả thiết rằng hai người đã đoạn giao và nguyên nhân chính là do Huyết thư này không ?

Chàng sờ tay vào phong thư của sư phụ gởi cho Thần Kiếm Giang Phong, trong túi chẳng biết trong đó viết những gì ?

Nay Huyết thư xuất hiện ở đây, nếu đúng sở hữu chủ là Thần Kiếm Giang Phong thì chàng phải có trách nhiệm tranh đoạt lại để trả lại cho Giang sư bá, nhưng chuyện của lão nhân họ Ngô này thật giả thế nào chưa biết được, và chàng cũng không thể trở về Quan ngoại để chứng minh sự việcnày… Có nên can dự vào hay không ?

Lương Đình Khôi chợt nghĩ rằng chính là lúc này sư phụ mới phái chàng tới Phục Ngưu Sơn tìm Thần Kiếm Giang Phong ngay lúc Huyết thư xuất hiện, nhất định hai việc này có liên quan với nhau…

Trước cửa động, tên hán tử họ Thích nói :

– Ngô lão, ta muốn vào động thăm, coi sao.

Lão nhân họ Ngô hỏi :

– Thích lão đệ, ngươi sao bỗng dưng can đảm thế ?

– Ngươi cho rằng nhân vật trong động ghê gớm lắm hay sao ? Việc đó thì có gì phải hoài nghi ! Chỉ cần thấy Đại Ác chết bất minh bất bạch như thế đủ biết nhân vật bên trong lợi hại thế nào rồi !

Tên hán tử họ Thích bỗng trầm ngâm nói :

– Ta bỗng có một giả định khác…

– Thế ư ? Nói nghe xem ?

– Ngô lão có nghe Văn hương chủ báo lại tin gì không ?

Lão nhân họ Ngô đáp :

– Sao không ? Hắn kể rằng mình đang chết đi bỗng tỉnh lại cùng ba tên võ sĩ ba chân bốn cẳng chạy xa ngôi nhà tranh quái quỷ đó, nào ngờ chưa ra khỏi sơn cốc thì bị một tên tiểu đồng…

Tên hán tử ngắt lời :

– Ấy ! Chính ta đang nói về tên tiểu đồng đó. Hắn tự nhận mình là truyền nhân của Thiên Nam Tam Ác, xuất thủ vô cùng tàn độc. Chỉ vài chiêu đã giết cả ba tên võ sĩ trong Vệ đội. Ta phán đoán rằng…

Lão nhân họ Ngô tỏ ra quan tâm hỏi :

– Ngươi phán đoán thế nào ?

– Thiên Nam Tam Ác có thể nói là một quỷ môn ma phái, sư phụ đã tà ác như thế thì đồ đệ tất chẳng phải là giống tốt lành, rồng rắn đâu thể nở ra gà con được ? Chưa biết chừng Đại Ác bị hủy dưới tay tên đồ đệ này…

Lão họ Thân nhíu mày hỏi :

– Ngươi nói rằng tên tiểu đồng đó dám sát sư ?

Tên họ Thích phản vấn :

– Đại Ác có thể giết bái đệ mình, tại sao đệ tử hắn không thể giết sư phụ ? Huống hồ danh hiệu “Thiên hạ đệ nhất cao thủ” có ma lực đáng sợ thế nào ? Để trở thành đệ nhứt cao thủ, người ta dám sát sư chỉ là chuyện nhỏ !

Bây giờ thì Lương Đình Khôi đã hiểu ra. Kim Đồng chắc chắn không phải là truyền nhân của Thiên Nam Tam Ác. Nhưng rất có khả năng mục đích của hắn cũng nhằm vào chiếc hộp sắt chứa Huyết thư.

Lão nhân họ Ngô nói :

– Thích lão đệ suy đoán như vậy cũng có lý, nhưng ta chỉ sợ rằng…

– Ngô lão sợ gì chứ ?

– Lão đệ tự tin mình có đủ khả năng đối phó với tiểu tử đó không ?

Tên hán tử họ Thích trả lời không tự tin lắm :

– Cứ thử xem mới biết. Ta tin rằng mình có thể đối phó hữu hiệu hơn Văn hương chủ.

Lão nhân cười thầm trong bụng, ý tên họ Thích là nếu lỡ thua thì hắn cũng chạy thoát thân chẳng kém gì Văn hương chủ không đến nổi mất mạng. Tuy nghĩ thế nhưng lão ta không nói ra chỉ hỏi :

– Giả sử ngươi phán đoán sai thì sao ?

Tên họ Thích trả lời rất khí khái :

– Trong giang hồ ai cũng có lúc đùa với tính mạng mình cả ! Chuyện mạo hiểm đối với chúng ta chỉ như cơm bữa !

Lão nhân họ Ngô gật đầu tán thưởng :

– Rất có dũng khí ! Nếu lão đệ ngươi thành công thì đây là công to với Môn chủ, ít nhất ngươi cũng có thêm hai ngôi sao trên ngực áo !

Ánh mắt tên hán tử sáng lên, chắc hắn đang nghĩ đến tiền đồ sáng lạn của mình trong Thiên Tinh Môn.

Cũng có thể hắn đang tính liệu xem mình sẽ làm gì nếu giết được tiểu tử truyền nhân của Thiên Nam Tam Ác đoạt lấy Huyết thư ?

Ai mà biết được ?

Lão nhân họ Ngô vẫn còn hoài nghi.

– Thích lão đệ thật quyết chí mạo hiểm vào động ?

– Đương nhiên !

Có lẽ viễn cảnh tiến thân làm tên hán tử có thêm nghị lực. Hắn trả lời bằng giọng kiên quyết rồi ưỡn ngực lên trông đầy khí phách !

Lão nhân gật đầu nói :

– Rất tốt ! Lão phu sẽ yểm hộ cho ngươi.

Tên hán tử họ Thích hoành ngang kiếm trước ngực, thở sâu vào một hơi rồi thận trọng từng bước một tiến tới động khẫu.

Lương Đình Khôi bất giác cũng thấy khẩn trương lên, nhìn sang phía đối diện nơi trước đó một lúc Bạch Y Truy Hồn ẩn nấp, nhưng không thấy động tĩnh gì liền quay lại chú mục theo dõi từng bước tiến của tên hán tử, chờ xem diễn biến.

Chàng tin chắc nhất định sẽ xảy ra biến cố, chỉ không biết tên họ Thích đó sẽ đối phó ra sao, nhưng mười phần thì đến chín là bất lợi.

Ngay cả gặp tình huống thuận lợi nhất như hắn phán đoán, trong động là Kim Đồng. Thì tên họ Thích cũng không phải là đối thủ.

Bởi vì chàng đã chứng kiến Kim Đồng xuất thủ thế nào, nếu hắn không cố tình để cho tên họ Văn chạy thoát thì đến mười hắn cũng đừng mong thoát khỏi sơn cốc.

Hán tử họ Thích đã vào tới động khẫu.

Lão nhân họ Ngô cũng xuất kiếm đến cách cửa hang chừng hơn trượng thì đi chếch sang bên trong tư thế chuẩn bị yểm trợ cho đồng bọn.

Không khí hiện trường lập tức trở nên căng thẳng.

Tên hán tử chưa vào động ngay, đứng trước cửa nhìn vào một lúc, chừng như tin rằng không có gì đáng ngại, quay lại nhìn lão nhân gật gật đầu để biểu thị quyết tâm.

Lương Đình Khôi không rời mắt khỏi tên hán tử.

Tên hán tử cất bước đi vào. Vì bị ảnh hưởng bởi góc độ quan sát, từ đây Lương Đình Khôi không thấy hắn nữa.

Không nghe động tĩnh gì.

Đừng nói Lương Đình Khôi mà ngay cả lão nhân đứng chính diện hơn cũng không rõ tình hình bên trong thế nào.

Cả hai người ở bên ngoài như ngừng thở, tập trung toàn bộ tinh lực hướng vào thạch động.

Chợt thấy tên hán tử họ Thích bước giật lùi tới cửa hang rồi quay lưng chạy, nhưng mới được hai bước thì ngã nhào xuống.

Lão nhân họ Ngô kinh hãi kêu lên :

– Thích lão đệ ! Chuyện gì thế ?

Tên hán tử cố nhổm lên, mặt méo xệch đi trông rất khủng khiếp, há miệng định nói gì nhưng không ra tiếng rồi gục xuống bất động.

Aaa…

Lão nhân kêu lên, bước tới tên hán tử cúi xuống sờ thử mạch và ngực. Hắn còn đưa ngón tay lên mũi xem sau đó đứng thẳng lên, mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt lộ rõ nổi kinh hoàng.

Hiển nhiên tên hán tử họ Thích đã chết.

Ngay cả Lương Đình Khôi cũng không khỏi kinh dị.

Trong động là nhân vật thế nào mà không nghe tiếng giao thủ gì cả, tên hán tử lại bỗng dưng chết bất đắc kỳ tử như thế ?

Lão nhân đứng chết lặng, trân trân nhìn xác đồng bọn không biết nên hành động thế nào.

Quả thật trên giang hồ mạng người thật rẻ rúng. Người ta mới sống sờ sờ, bỗng chốc lát biến thành một cái xác không hồn, thậm chí không kịp kêu một tiếng !

Lão nhân họ Ngô bỗng ngẫng đầu lên.

Chợt vang lên tiếng bước chân dồn dập, chỉ lát sau một đoàn người có tới mười mấy tên từ dãy đồi hình yên ngựa tiến nhanh về phía thạch động.

Lương Đình Khôi nhận thấy trên ngực bọn người này đều thêu hình ngôi sao vàng hoặc bạc.

Lão nhân họ Ngô vội bước ra xa nghênh đón.

Thiên Tinh Môn hưng sư động chúng tới đây không ngoài mục đích là chiếc hộp sắt đủ biết Thiên Tinh Môn chủ quyết tâm tranh đoạt cho bằng được.

Lão nhân họ Ngô hoa tay múa chân nói gì đó với tên dẫn đầu bọn người vừa đến, vì xa quá nên Lương Đình Khôi không nghe rõ, có lẽ lão ta kể lại sự việc vừa diễn ra dẫn đến cái chết của hán tử họ Thích.

Lát sau đoàn người kéo tới thạch động. Dẫn đầu là một hán tử mới ngoài hai mươi tuổi, mình bận hắc bào, trên ngực thêu tới ba ngôi sao vàng, rõ ràng thân phận khá cao. Có mười mấy tên tùy hành đều là hắc y võ sĩ bận khinh trang, ngực áo chỉ có một ngôi sao nhỏ màu trắng bạc.

Lão nhân họ Ngô bước theo hán tử trẻ tuổi này, số võ sĩ còn lại lục tục bước theo sau hai người.

Tới hiện trường, bọn võ sĩ triển khai thành hình bán nguyệt vây lấy động khẫu. Động tác tỏ ra rất thành thục, hiển nhiên đây là lực lượng được huấn luyện công phu.

Hán tử trẻ tuổi cùng lão nhân họ Ngô đứng sánh vai nhau trước tử thi Đại Ác và tên họ Thích.

Hán tử lên tiếng hỏi :

– Ngô quản sự ! Ngươi đã kiểm tra thi thể của Thích quản gia chưa ?

Lão nhân lúng túng trả lời :

– Dạ ti chức mới xem qua.

Căn cứ vào giọng nói và cách xưng hô của lão ta thì hán tử trẻ tuổi có thân phận cao hơn Quản sự nhiều, ít nhất là đàn chủ hoặc Tổng quản.

Tên này ra lệnh :

– Kiểm tra kỹ lại đi !

Lão nhân cúi đầu đáp :

– Tuân lệnh !

Rồi lão bước lên hai bước cúi xuống lật thi thể của tên Thích quản gia hồi lâu, sau đó quay lại nói :

– Bẩm Tổng quản ! Trên người Thích quản gia không có thương tích gì !

Lương Đình Khôi chú mục nhìn tên hán tử, thấy hắn không có gì nổi bật, cả về hình thức và dáng bộ. Nhưng có thể bên trong tên này ẩn chứa nội lực thâm hậu hoặc bản lĩnh kinh nhân nào đó, vì còn trẻ như thế mà đã làm tới tổng quản của một đại môn phái uy danh hiển hách giang hồ như Thiên Tinh môn thì chẳng phải là nhân vật tầm thường.

Tên được xưng là tổng quản nhíu mày nói :

– Quái lạ thật. Nếu vậy thì sao hắn chết ?

Ngô quản sự nói thêm :

– Trường hợp Đại Ác cũng hoàn toàn tương tự, trên mình không có một thương tích nào.

Tên tổng quản trầm ngâm nói :

– Nhưng chết thì phải do nguyên nhân nào chứ ! Có khả năng hắn bị trúng độc không ?

Ngô quản sự khẳng định :

– Không có triệu chứng trúng độc. Hơn nữa Đại Ác là cao thủ dụng độc, vì thế rất khó xảy ra khả năng này.

Tên tổng quản không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn vào thạch động với vẻ do dự, chưa biết nên xử trí thế nào.

Lát sau hắn bỗng ra hiệu cho Ngô quản sự đến gần khẽ nói vào tai lão ta mấy câu gì không rõ, chỉ thấy lão nhân họ Ngô gật gật đầu rồi vội vã chạy đi.

Bọn võ sĩ còn lại vẫn giữ nguyên tư thế, còn tên tổng quản thì tìm một phiến đá ngồi xuống.

Lương Đình Khôi nghĩ thầm :

– Xem cách thức của tên tổng quản thì chắc rằng tạm thời chúng chưa có hành động gì. Có thể lão quản sự được phái đi cầu cứu viện binh hoặc thông báo với thượng cấp chờ lệnh.

Lúc này chàng không có việc gì làm, cho dù có việc thì Huyết thư đã xuất hiện ở đây, chàng có nhiều lý do để ẩn phục chờ xem diễn biến.

Thế rồi chàng cũng chọn vị trí ngồi cho thoải mái chờ đợi.

Hiện trượng trở nên im phăng phắc. Không biết Bạch Y Truy Hồn vẫn nấp ở đó hay đi mất rồi ?

Đằng đẵng một canh giờ trôi qua, lão quản sự họ Ngô mới quay lại nhưng không phải một mình mà còn có thêm một người bận hoàng bào bằng vải thô.

Lương Đình Khôi thấy Hoàng bào lão nhân tuổi tác ít nhất phải tới thất tuần, phong thái đường hoàng, chòm râu bạc trắng phất phơ xuống tận ngực :

– Thật là một vị tiên phong đạo cốt, mới nhìn đã khởi lòng kính phục.

Tên tổng quản trẻ tuổi vội bước ra nghênh đón, hướng tới Hoàng bào lão nhân chắp tay cung kính thi lễ, miệng cười rất nhũn nhặn nói :

– Phạm lão, thật áy náy phải làm kinh động đến lão nhân gia.

Hoàng bào lão nhân chỉ “ừm” một tiếng.

Tên tổng quản lại hỏi :

– Chắc rằng Ngô quản sự đã nói rõ mọi vấn đề với lão nhân gia rồi chứ ?

Hoàng bào lão nhân nhíu mày :

– Tình hình thì đã nói, nhưng không biết Từ tổng quản buộc lão phu tới đây nhằm mục đích gì ?

Mãi đến lúc đó Lương Đình Khôi mới biết tên tổng quản trẻ tuổi này họ Từ, nhưng chẳng hay hắn tên là gì ?

Tên tổng quản họ Từ nói :

– Với năng lực của Phạm lão, đối phó với tình huống trong thạch động chỉ là việc trở bàn tay thôi !

Hoàng bào lão nhân lạnh lùng hỏi :

– Từ tổng quản muốn lão phu bồi thêm một nhân mạng nữa ?

– Phạm lão quá lời.

Theo cách đối đáp của hai người, Lương Đình Khôi đoán rằng Hoàng bào lão nhân không phải người của Thiên Tinh Môn mà có vẻ như là một cư sĩ vừa được Ngô quản sự mời đến nhằm giải quyết tình thế khó khăn trước mắt.

Chỉ mới biết lão ta họ Phạm, nhưng chẳng hay danh hiệu lai lịch thế nào, và vị này có bao nhiêu bản lĩnh mà có thể giúp hắn đối phó với nhân vật bí ẩn đáng sợ trong thạch động ?

Tên tổng quản nói :

– Phạm lão, chỉ cần dựa vào danh hiệu “Thái Cực Lão Nhân” hiển hách của lão nhân gia thì chút việc mọn này khó gì mà không giải quyết được !

Nghe tới đây, Lương Đình Khôi bỗng thấy lòng chấn động. Chàng từng nghe nói tiến danh hiệu Thái Cực Lão Nhân nhiều lần, không ngờ hôm nay lại thấy vị cao nhân tiền bối danh chấn thiên hạ đó hôm nay lại có mặt ở đây. Theo truyền ngôn thì người này võ công đã đến mức xuất thần nhập hóa nhưng không màng danh lợi, sống thanh đạm với hạc nội mây ngàn rất được đồng đạo kính phục, làm sao lại tới đây tham gia tranh đoạt Huyết thư ?

Hoàng bào lão nhân “hừ” một tiếng hỏi :

– Danh hiệu mà có thể hàng yêu phục ma ư ?

– Phạm lão !

Tên tổng quản môi nở nụ cười thâm

độc nói :

– Việc này phiền lão nhân gia dốc đỉnh lực giúp cho một chuyến. Cơ duyên chỉ tới một lần không thể để mất !

– Lão phu xưa nay hành sự quang minh chính đại, quyết không…

Tên tổng quản họ Từ ngắt lời :

– Phạm lão ! Chỉ sợ việc này không thể không làm ! Hãy đừng quên rằng tôn phu nhân đang chờ lão nhân gia trở về !

Thái Cực Lão Nhân giương râu trợn mắt nói :

– Thủ đoạn các ngươi thật quá ti tiện ! Ai ngờ một đại môn phái như Thiên Tinh môn…

Tên tổng quản bỗng cười hắc hắc nói :

– Phạm lão có công lực thông huyền, võ học uyên thâm và kiến thức bao la như biển, vào ra thạch động này chỉ là việc dễ dàng như trở bàn tay thôi mà !

Thái Cực Lão Nhân nói :

– Các ngươi bức hiếp người ta bằng thủ đoạn ti tiện như vậy, quyết không thể đạt được mục đích đâu !

– Phạm lão ! Có đạt được mục đích hay không là phụ thuộc vào hành động trước mắt của lão nhân gia.

Thái Cực Lão Nhân bỗng đanh giọng :

– Các ngươi bức hiếp ta ?

– Chỉ sợ nếu Phạm lão không chịu xuất đỉnh lực thì khó mà được đoàn tụ với tôn phu nhân !

Thái Cực Lão Nhân nhìn đối phương bằng ánh mắt nẩy lửa, nghiến răng hỏi :

– Chẳng lẽ các ngươi dám giết tiện thê hay sao ? Từ Huy ! Trời sẽ không dung tha cho các ngươi đâu !

Lương Đình Khôi chợt thấy máu như sôi lên. Bây giờ chàng đã đoán ra mọi chuyện, người của Thiên Tinh Môn đã bắt thê tử của Thái Cực Lão Nhân làm con tin để bức bách lão bán mạng thay mình. Hành động đó thật ti tiện vô sỉ, tán tận lương tâm không thể dung thứ được.