Chương 13
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 13 tại dua leo tr
Là một fan cứng đủ tư cách, đừng nói idol muốn nhảy tình ca! Kể cả nếu ảnh muốn nhảy bài nào Tấn Giang không cho qua kiểm duyệt, Tạ Chấp cũng sẽ thẳng tiến không lùi mà hợp tác.
Huống chi.
Tạ Chấp cũng không phải không muốn nhảy bài này.
Dịch Vũ tìm máy tính cùng dàn âm thanh cho bọn họ sử dụng rất nhanh, cả hai không chuẩn bị sẵn xiên thịt (để ăn) mà tập nhảy trong một ngày.
Tạ Chấp thiếu chút nữa bị lăn qua lộn lại đến khóc.
Có trời mới biết cậu khó khăn như thế nào để học điệu nhảy của những dancer hàng đầu thế giới với tư cách một bệnh nhân tiểu não kém phát triển, thể chất không đạt tiêu chuẩn.
Nghiêm Tứ lại không hề mất kiên nhẫn, chỉ là dựa theo trình độ của cậu chậm rãi giảm dần mức độ, cuối cùng, đến khi bài nhảy trực tiếp bị Nghiêm Tứ đơn giản hóa thành bài tập thể dục trên đài cho học sinh cấp hai, Tạ Chấp mới miễn cưỡng làm được.
Tận dụng thời gian tập vài lần phiên bản cuối cùng, khi hai người cuối cùng cũng chạy đến sân thể dục, trời đã hoàn toàn tối đen.
Lửa trại đã lên, ánh lửa màu cam nhảy múa trong gió đêm.
Cảnh tượng phảng phất chỉ có trong truyện tranh hay phim ngôn tình thời xưa, lại hiện ra đầy ngoạn mục trong mắt Tạ Chấp.
Tạ Chấp không nhịn được mà đứng ở chỗ xa xa của sân thể dục nhìn hồi lâu, rồi mới cùng Nghiêm Tứ trở lại lớp, ngồi vào trong đám người.
Sau khi hai người ngồi xuống không lâu, huấn luyện viên cầm mic đi lên nơi trước nhất, bắt đầu bài phát biểu cuối cùng của mấy ngày huấn luyện.
Huấn luyện viên: “Các em học sinh, các thầy cô giáo, buổi tối vui vẻ.”
Học sinh cả năm cấp: “Buổi tối vui vẻ.”
“Haiz.” Huấn luyện viên khoa trương thở dài, “Lại một lần nữa phải chia tay, thật ra mỗi lần tôi đều không nhịn được nói hẹn gặp lại.”
Huấn luyện viên: “Nhưng, cuộc sống, tóm lại là cần ở ta cái năng lực có thể cười mà đặt một dấu chấm câu.”
“Chia tay cũng không đáng sợ, ít nhất ảnh hưởng của cuộc chia tay cũng không có ngăn cản chúng ta có một cuộc tái ngộ tuyệt vời.”
Có nữ sinh nhỏ giọng châm chích (*): “Cái kiểu hành văn này…… Huấn luyện viên tìm người viết hộ sao?”
(*) Từ gốc là phun tào, mình thấy nghĩa khá gần với “châm chích”, tuy nhiên vẫn cấn là châm chích thì mang nghĩa hơi tiêu cực, ai tìm được từ nào hợp ngữ cảnh hơn thì nói mình nha.
Người bạn đang dùng điện thoại đọc truyện: “Viết hộ? Gì mà viết hộ? Tiểu Chấp đại đại không thể nào tìm người viết hộ được.”
Nữ sinh: “…… Cậu đu idol đến sảng rồi à.”
Nữ sinh tiếp tục nhìn về phía huấn luyện viên.
Huấn luyện viên tiếp tục bài phát biểu thâm tình của mình: “Tôi thực sự cảm động trước duyên phận gặp gỡ của chúng ta, biết ơn khi nhìn thấy những phẩm chất hiện hữu trong các em —— Dũng cảm, cứng cỏi, trí tuệ, vân vân.”
“Trong đó, điều làm tôi cảm động nhất chính là các em dù cho ở bất cứ nơi nào, đều có thể các tư này chức, tự đắc này nhạc (*), gọn gàng ngăn nắp.”
(*) Đây là hai câu thành ngữ, trong đó:
Các tư này chức (各司其职 gè sī qí zhí) mỗi người có nhiệm vụ hoàn thành trách nhiệm của mình.
Tự đắc này nhạc (自得其樂 zì dé qí lè): Trải nghiệm những điều thú vị cho chính bạn.
“Sinh mệnh nào cũng có ý nghĩa, đây là đạo lý quan trọng nhất trong cuộc đời, hy vọng các em có thể vĩnh viễn trân quý đạo lý này.”
Những lời cuối cùng này ý vị thâm trường, cô gái vừa nãy còn than thở giờ gật đầu như đang suy tư gì, đôi mắt ánh lên lệ quang.
Huấn luyện viên trầm mặc một phút, nhìn quanh những “người quen cũ” đã gặp gỡ mấy ngày nay.
Một lần cuối cùng, giơ mic lên: “Như vậy, tôi tuyên bố phần chính của đêm cuối cùng chính thức khai mạc, mời hội trưởng Hội Học Sinh công bố top ba của cuộc thi định hướng việt dã, cũng như bắt đầu vũ hội lửa trại.”
Đồng phục học sinh Dịch Vũ mặc vẫn thẳng thớm như cũ, y thong dong đi lên, mở một tập giấy đóng thành quyển ra: “Thật vinh hạnh được trở thành người công bố kết quả cuộc thi định hướng việt dã lần, vậy bây giờ, tôi sẽ bắt đầu đọc từ hạng ba.”
Dịch Vũ giọng nói bình đạm, lại lộ ra một loại uy nghiêm không bỏ lơ được: “Hạng ba, lớp 11A9, Trần Kiệt.”
Sau khi Dịch Vũ nói xong, lớp 11A9 bùng nổ một trận hoan hô, một nam sinh làn da ngăm đen nhìn đã biết là hay vận động đứng lên, khoa trương phất phất tay.
Chạy lên đến trước lửa trại, cậu lấy cúp của mình.
Dịch Vũ: “Hạng nhì, lớp 11A1, Lý Vân Nguyệt, Phan Hoành, Trương Đào, Lý Quan Anh.”
Lần này, cả trường ghé nhìn—— lớp hỏa tiễn (*) khi nào cũng đứng thứ nhất đếm ngược ở đại hội thể thao lần thế mà giành được hạng nhì?!
(*) Lớp hỏa tiễn bên Trung = lớp chọn, lớp trọng điểm bên mình
Chủ nhiệm lớp 11A1 kích động đến nỗi lão lệ tung hoành, cảm giác như lớp của mình rốt cuộc gột rửa được ô danh chỉ biết đọc sách không chạy bộ.
Bốn học sinh đều là nữ, thong dong mà đi lên nhận giải, như thể nơi sân thể dục đột nhiên nở rộ những đóa hoa xinh đẹp.
Sau đó, chính là hạng nhất.
Tạ Chấp chắp tay trước ngực, chờ mong nhìn Dịch Vũ phía trước ánh lửa—— hạng nhất, liệu có phải là mình cùng Nghiêm Tứ không nhỉ?
Thật ra Tạ Chấp cảm thấy điều này không quá khả thi.
Nếu dựa theo tốc độ ban đầu mình và Nghiêm Tứ để mà đi suốt một quãng đường, thu hạng nhất vào trong túi không thành vấn đề.
Nhưng mà……
Vấn đề ở chỗ, sau cùng cậu lại kéo chân……
Nếu không phải thể năng của cậu không tốt……
Tạ Chấp rất uể oải, cơ hội khó có được như vậy cùng idol, nếu có một cái hạng nhất thì thật tốt, nhỉ?
“Lớp trưởng.” Nghiêm Tứ bỗng nhiên nói.
Tạ Chấp quay đầu lại nhìn hắn, nhìn Nghiêm Tứ uốn một chân lên, chân còn lại duỗi ra thật dài, tư thế tiêu sái.
Tạ Chấp: “Sao?”
Nghiêm Tứ: “Cậu còn có nhớ luật chơi của đội là gì không? Xét điểm thành tích của ai?”
Tạ Chấp nghĩ nghĩ, nói: “Cậu đang nói đến nguyên tắc bảng ngắn (*)? Dựa theo điểm của người nhấn đăng kí cuối cùng (**)?”
–
Warning giải thích dài dằng dặc:
(*) Nguyên tắc bảng ngắn 短板原理: không phải là về một bảng duy nhất, càng cao càng tốt. Thay vào đó, phải làm cho tất cả các bảng có cùng chiều cao để chiếc xô ghép lại từ các bảng chứa được nhiều nước hơn. Chênh lệch càng nhiều thì dung tích nước của xô sẽ càng ít đi, vì ở đây ta thấy nước chỉ có thể dâng cao nhất là đến đỉnh của chiếc bảng ngắn nhất.
Theo như mình hiểu, ý của câu này là: luật chơi quy định rằng: thời gian bạn di chuyển đến từng trạm nhanh hay chậm không quan trọng, quan trọng là trung bình các quãng thời gian của bạn, trung bình càng cao thì kết quả càng cao.
Tiện thể nhắc lại cho ai không nhớ, thì trong cuộc thi định hướng việt dã trên Four và bé Chấp có tổ đội với nhau, hai người phải đi đến nhiều trạm trong rừng để đăng kí rằng mình đã ở đó, rồi tiếp tục lên đường. Điều giúp bạn dành chiến thắng trong cuộc thi này chính là thời gian bạn hoàn thành đăng kí ở tất cả các trạm.
(**) Giờ thì mình có thể hiểu sơ sơ ý ở đây là gì. Lần đăng kí cuối cùng xong là toàn bộ thời gian hoàn thành nhiệm vụ kết thúc, vì vậy lần cuối càng bị kéo dài thì trung bình quãng thời gian sẽ càng bị dài ra -> điểm thấp
Mình đã cố vắt óc ra để giải thích vậy, vì mình vẫn chưa hiểu rõ ý tác giả là gì ;-; Một câu thôi mà đau đầu quá 😊 Nếu bạn có cách hiểu nào hợp lý hơn thì cứ cmt cho mình biết nha
–
Nghiêm Tứ: “Đúng vậy.”
Nghiêm Tứ quay đầu, trong đôi mắt tuấn lãng tựa như có vô hạn ủy khuất: “Cho nên lớp trưởng, tôi là người đăng kí cuối cùng cho đội chúng ta, nếu chúng ta không có hạng nhất, lớp trưởng đừng trách tôi được không.”
Tạ Chấp: “……”
Sao em có thể trách anh!!!!
Tạ Chấp sao có thể nghe không hiểu ý của Nghiêm Tứ!!!
Nghiêm Tứ không muốn cậu áy náy, không muốn cậu hổ thẹn, nên cố ý nói như vậy.
Rốt cuộc đời trước cậu cứu vớt vũ trụ hay là người tam thể? Hay là ngăn trở Diệp Văn Khiết cấp tin tức về tam thể, hay thậm chí chặn lại cuộc tấn công hai chiều (*), để rồi đời này mới có thể đụng tới Nghiêm Tứ!
(*) Đây là những chi tiết có trong quyển tiểu thuyết khoa học ảo tưởng của nhà văn người Trung Quốc Lưu Từ Hân. Đọc thêm tại
Tạ Chấp che lại trái tim điên cuồng nảy lên của mình, theo bản năng nuốt nước miếng.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy Dịch Vũ, cho dù gọi đến hạng nhất cũng giống như cũ không nhanh không chậm, y không tạo giọng điệu chầm chậm gây hồi hộp, mà ngay ngắn gọi: “Hạng nhất.”
Tạ Chấp nhanh chóng quay đầu lại, nhìn hội trưởng.
“Lớp 11A7.”
Bên tai Tạ Chấp đã truyền đến tiếng hoan hô của bạn cùng lớp, bao gồm cả Trương Đạt Khai cũng huýt sáo một tiếng mang theo kinh ngạc.
“Nghiêm Tứ, Tạ Chấp.”
Tiếng hoan hô vừa rồi biến mất giống như bị băng cắt đứt trong nháy mắt, bên tai Tạ Chấp chưa bao giờ yên tĩnh như vậy.
Ánh mắt toàn trường đổ dồn về lớp 11A7, nhưng trong mắt Tạ Chấp chỉ có Nghiêm Tứ.
Trong mắt Nghiêm Tứ cũng chỉ có Tạ Chấp.
Nghiêm Tứ vỗ vỗ mông đứng lên, đưa tay ra hiệu cho Tạ Chấp nắm.
“Xem ra.” Nghiêm Tứ nói, “Tôi không kéo chân, chúng ta là hạng nhất.”
***
Tạ Chấp choáng váng đi lên cùng Nghiêm Tứ, khi hiệu trưởng trao cúp, Nghiêm Tứ nhẹ nhàng chạm vào cổ tay của cậu, cậu mới hồi thần để mà nhận cúp.
Hiệu trưởng cười, nhưng lại có điểm nghiêm túc, nói: “Chúc mừng các em giành được hạng nhất, đây là lời tán thành toàn diện đối với năng lực hợp tác, phân tích cũng như thể chất của các em.”
Tạ Chấp gật đầu một cái, ngoại trừ “hạng nhất” thì không nghe rõ cái gì cả.
Hiệu trưởng: “Hy vọng các em có thể áp dụng kinh nghiệm của lần hợp tác thành công này vào mọi giai đoạn của cuộc đời, mọi lĩnh vực ngành nghề khác nhau, và đạt được điều các em mong muốn trong trái tim mình.”
Tạ Chấp nghe được những lời này, gật gật đầu, nói: “Vâng ạ.”
Hiệu trưởng hơi mím môi, đưa cúp cho bọn họ, ra hiệu cho Dịch Vũ tiếp tục đọc kịch bản.
Dịch Vũ gật đầu, đi lên, nói: “Như vậy, tôi tuyên bố, giờ đây tiệc tối bên lửa trại chính thức bắt đầu, đội giành hạng nhất sẽ mang đến cho chúng ta một tiết mục khiêu vũ mở màn.”
“A a a a a a a a a a!!!! Nghiêm Tứ khiêu vũ!!!!”
“Trời ạ, tôi có thể nhìn thấy Nghiêm Tứ live sao??? Free luôn cơ???”
“Nghiêm Tứ! Khiêu vũ! Nghiêm Tứ! Khiêu vũ!”
Các học sinh sắp điên luôn rồi, thế mà có thể có thể xem Nghiêm Tứ ngay tại đây, đây chắc chắn là một điều vô giá.
Tuy rằng xuất thân Nghiêm Tứ cũng không phải là học vũ đạo từ nhỏ, nhưng cái thiên phú dị bẩm của người này quá là nổi bật, đã thế còn được được vũ vương Trình Phong tự mình dạy, vậy nên trong vòng mấy năm ngắn ngủi hắn đã có thể nhảy đến chấn động nhân tâm.
Hội trưởng Hội Học Sinh cầm cúp của hạng nhất đi xuống, đi một vòng qua các thành viên hội mình, ra hiệu cho họ phát nhạc.
Khi đoạn nhạc dạo đầu phát ra, có cả một phần tiếng vang, nửa phút sau, khán giả im lặng một chút, sau đó ——
“Chòi má!!!!!” Rất nhiều học sinh thét chói tai, “Là bài của anh nhà tui đó!!!”
“Là bài《Ngắm sao trong núi rừng》Nguyên Hiểu dành tặng cho Trình Phong á hả!!!! Má nóoooo, đây là chính tình yêu nha!!!”
Nghiêm Tứ thong dong đưa tay về phía Tạ Chấp, Tạ Chấp nắm tay hắn, khiêu vũ bắt đầu từ lúc nhạc vào lời.
“Rời đi chốn thành thị người qua kẻ lại,
Đổi xe lớn, xe con một đường đến chốn này,
Xây ngôi nhà vừa xinh để che mưa chắn gió
Có mảnh đất trồng cây cho no cơm ấm áo.”
Động tác lúc sau mà Nghiêm Tứ cải tiến nói thật rất đơn giản, ánh lửa cũng không thể mang tới hiệu ứng gì đặc biệt cho màn trình diễn, chỉ có duy nhất đôi bóng kéo dài của hai người thế mà lại truyền tải vẻ đẹp mộc mạc tự nhiên.
“Anh ở nơi này lòng không vướng bận chi,
Có thể chạy trên ruộng lúa khi bình minh điểm sáng
Gió thổi qua tai
Nghe tiếng em gọi anh.”
Nghiêm Tứ cao lớn, Tạ Chấp thon dài, hai loại hình thể không giống nhau kết hợp lại hài hòa dị thường, động tác cùng âm nhạc kết hợp đầy kỳ diệu, tựa như trực tiếp đưa người ta vào trong núi rừng.
Nhưng không phải là núi rừng của người khác, mà là núi rừng bọn họ sinh hoạt trong năm ngày này.
“Anh ở nơi này lòng không vướng bận chi,
Có thể tản bộ trên đồng cỏ khi hoàng hôn buông xuống
Sương sớm làm ướt nhẹp gang bàn chân
Cũng vẫn cùng em
Tâm sự niềm yêu thích.”
Tạ Chấp nhìn về phía Nghiêm Tứ, khi hắn khiêu vũ, biểu cảm cực kì chuyên chú, mất đi sự biếng nhát thường ngày, ngay lập tức hóa thân thành đại minh tinh tinh quang bốn phía trên sân khấu.
Tạ Chấp không cản được trái tim rung động.
Cậu yêu nhất là Nghiêm Tứ trên sân khấu, lúc này đang ở ngay trước mắt cậu, khiêu vũ.
“Anh ở nơi này vẫn luôn thật vui vẻ
Bởi vì khi màn đêm buông xuống ếch kêu trong ao
Nếu giờ phút này đi xuyên qua núi rừng
Ngẩng đầu là có thể thấy sao đầy trời.”
Tạ Chấp nghĩ đến tất cả những chuyện xảy ra mấy ngày nay, Nghiêm Tứ hỏi câu “Có thích hay không”, mùi hương trên người và cả quần áo kia, hắn cõng cậu lao xuống triền núi, cậu ngắm Nghiêm Tứ đang ngủ bên mép giường.
“Cùng em đến nơi đây
Sánh bước đi qua hoàng hôn
Xuyên qua hương cỏ xanh, ánh mặt trời
Cùng ngắm sao trong núi rừng.”
Và cả hiện tại, nắm tay nhau thật chật.
Tạ Chấp thật biết ơn đoạn thời gian này.
Cậu nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ giờ khắc khiêu vũ cùng Nghiêm Tứ này, muốn khoảng thời gian này vĩnh viễn khắc ghi trong lòng.
“Nếu có thể mãi mãi ở bên nhau,
Mãi mãi nhìn vào ngôi sao này,
Một đời này cũng không tính là uổng phí,
Quay lại con đường vội vã nhộn nhịp……”
Khúc nhạc kết thúc để lại dư vị bất tận, Nghiêm Tứ cúi đầu, nhìn Tạ Chấp nhắm lại mắt, lông mi dài mảnh, như thể trực tiếp chọc vào một chỗ mềm mại trong lòng hắn.
Nghiêm Tứ có một chút tương tự như Tạ Chấp.
Hắn cũng có thể mãi mãi nhớ kĩ đoạn thời gian này, mãi mãi có thể nhìn vào một ngôi sao.
“Cặp này đúng là…… Ship là quá đẹp.”
“Cậu nói Trình Phong với Nguyên Hiểu? Đó là tình yêu trong hôn nhân mà……”
“Gì mà Trình Phong Nguyên Hiểu!!!!! Tôi đang nói tới Nghiêm Tứ và Tạ Chấp a a a a a!!! Quá xứng đôi, quá xứng đôi!!! Chênh lệch hình thể cậu có thấy không????”
“Tôi tôi tôi tôi có thấy!!!” Có nữ sinh tới gia nhập thảo luận, “Lúc Tạ Chấp nhắm mắt tôi chỉ có một ý nghĩ: Hôn nhau đi!!! Hai người hôn đi mà!!”
“CP thần tiên Đỉnh cấp lưu lượng đại minh tinh x cao lãnh giáo thảo này, tôi chèo, ai cũng không thay đổi được ý tôi.”
“Các bạn, các bạn biết câu chuyện xưa: Nghiêm Tứ trùng quan nhất nộ vì lớp trưởng (*) không……” Nữ sinh tóc mái hơi dài yên lặng gia nhập cuộc thảo luận.
(*) Câu này trong “Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan” (冲冠一怒为红颜) bắt nguồn từ một điển tích của Ngô Tam Quế: khi Lý Tự Thành khởi nghĩa lật đổ Sùng Trinh, Ngô Tam Quế cũng về kinh triều kiến tân chủ. Đến trạm dịch Vĩnh Bình thì gặp gia nhân cũ đào thoát khỏi kinh thành, bèn hỏi: “Người nhà thế nào?” Gia nhân đáp: “Bị Sấm Vương tịch biên hết rồi!” Ngô bảo: “Không sao, ta về kinh tất sẽ hoàn trả.” Lại hỏi: “Phụ thân thì sao?” Đáp: “Bị bắt.” Ngô lại bảo: “Ta về nhất định sẽ thả ra.” Hỏi tiếp: “Trần phu nhân (Trần Viên Viên) thì sao?” “Bị Sấm Vương (có thuyết nói là Lưu Tông Mẫn) mang đi.” Lập tức, Ngô Tam Quế nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói: “Đại trượng phu ngay cả một nữ tử còn không bảo vệ được, còn mặt mũi nào gặp ai nữa?” Sau đó, quay đầu rút về Sơn Hải quan, lấy thân phận đại thần của Minh triều, đầu hàng Đa Nhĩ Cổn, quay trở lại tiêu diệt Lý Tự Thành, bắt đầu nhà Thanh.
Câu này ý chế giễu Ngô Tam Quế chỉ vì danh kỹ Tô Châu Trần Viên Viên mà đem cả giang sơn người Hán hai tay dâng tặng cho Mãn Thanh. (Nguồn: chiekokaze wordpress)
Phía trên không thể nghe thấy cuộc thảo luận đang âm thầm lên men này, sau khi hai người khiêu vũ xong, phía trên tạm thời im lặng.
Tạ Chấp nhẹ nhàng mở mắt ra, ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Nghiêm Tứ cũng đang nhìn cậu, ánh mắt ôn nhu cực độ.
***
Hai người đối mắt chỉ trong khoảnh khắc.
Sau đó Nghiêm Tứ liền nắm tay lớp trưởng, nửa kéo nửa dắt mà mang cậu về lớp.
Nơi lớp học đã có sẵn các vỉ nướng.
Lý Y Y cực kì nhiệt tình thò qua, hỏi: “Nghiêm Tứ, ăn xiên nướng không?”
“Ăn.” Nghiêm Tứ cười nói, “Cậu tự ăn đi, không cần quan tâm tôi, tôi muốn ăn sẽ tự nướng.”
Lý Y Y vừa muốn nói gì, đã thấy Nghiêm Tứ quay đầu lại hỏi Tạ Chấp: “Ăn xiên nướng không?”
Tạ Chấp nhìn Lý Y Y, lại nhìn Nghiêm Tứ, gật đầu: “Ăn.”
Nghiêm Tứ: “Được, cậu chờ một chút.”
Nói xong, Nghiêm Tứ bật chế độ xã giao với bạn học, năng lực xã giao của hắn mạnh đến khủng b0, bá vai trò chuyện không đến mười phút, liền ôm về một đống xiên nướng chưa nướng, cùng với rất nhiều loại đồ uống.
“Đi.” Nghiêm Tứ kêu Tạ Chấp, mang theo cậu đi đến bên lửa trại.
Bên lửa trại có rất nhiều học sinh đang nướng xiên thịt, Nghiêm Tứ mười phần tự tin, đặt xiên thịt lên trên lửa, dầu từ thịt chảy ra, phát ra tiếng “xèo xèo”.
Nghiêm Tứ ngửi mùi, đưa cho Tạ Chấp: “Được rồi.”
Tạ Chấp cẩn thận tiếp nhận, thành kính quan sát một chút, sau đó mới thật cẩn thận mà ăn một miếng.
Nam thần nướng thịt đó! Đây có thể là thịt bình thường sao???
Đây là thịt thần có thể kéo dài sinh mệnh, là một loại ban ân và…… Thật tanh.
Tạ Chấp lấy xiên nướng từ trong miệng ra, dựa vào ánh lửa mà nhìn—— bên trong vẫn còn sống.
Sống đến không thể sống hơn, bên trong vẫn còn nước hồng nhạt đang chảy.
Tạ Chấp: “Nghiêm Tứ……”
Nghiêm Tứ: “Sao vậy?”
Tạ Chấp: “Nó…… Hình như vẫn sống.”
Tục ngữ nói thế này, tôi yêu idol, nhưng tôi yêu sự thật hơn!
Tuy rằng Nghiêm Tứ là idol Tạ Chấp nhưng mà, nhưng mà loại chuyện thịt sống này, cậu vẫn muốn lớn mật…… Mà uyển chuyển mà chỉ ra.
Nghiêm Tứ nhìn thoáng qua, phát hiện là đúng thật, thịt còn sống.
Nghiêm Tứ có chút ngượng ngùng: “Xin lỗi, tôi quên mất, tôi không thể nấu cơm.”
Tạ Chấp lập tức lắc đầu: “Không sao, để tôi thử xem?”
Nghiêm Tứ để cậu làm.
Tạ Chấp ngồi xổm ánh lửa phía trước, do dự một lúc rồi bắt đầu loay hoay với những xiên thịt.
Sau khi học được bài học từ cách nướng của Nghiêm Tứ vừa rồi, Tạ Chấp đã cố gắng hết sức để xiên thịt được chín hơn, cho đến khi xiên không bị chảy dầu nữa, cậu mới cẩn thận lấy chúng ra và đặt trước mặt Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ nhìn kia xiên nướng đen thùi lùi như than cốc, đỡ trán.
Nghiêm Tứ: “Cậu chắc chắn không…… Cái này có thể ăn sao.”
Tạ Chấp nhìn xiên, bản thân cũng không quá chắc chắn: “Không giống những xiên bình thường ăn lắm, nhưng chắc chắn là đã chín.”
Chắc chắn chín, nhưng mấy cái này chín thành than luôn rồi.
Nghiêm Tứ nghĩ, miễn cưỡng ăn một xiên, thật sự là nhai than, khổ không nói nổi.
Tạ Chấp: “Thế nào?”
Nghiêm Tứ gian nan mà nuốt xuống, rưng rưng gật đầu: “Ăn ngon.”
Tạ Chấp vô cùng được khích lệ: “Tôi lại nướng một chút cho cậu ăn?”
“Không ——!” Nghiêm Tứ vội vàng bắt lấy tay Tạ Chấp, “Đừng mà, nào, tôi đưa cậu đến chỗ này.”
Ăn nữa, việc mình có thể trở lại nhóm còn sống và bắt đầu buổi biểu diễn tiếp theo hay không sẽ trở thành vấn đề.
Nghiêm Tứ để lại xiên thịt, uống một ít sữa chua để làm ẩm chỗ cặn than vừa mới nuốt, rồi đưa Tạ Chấp đến phía tây bắc sân thể dục.
Cả hai dừng lại dưới một “tháp canh” nho nhỏ.
“Leo lên trên đi.” Nghiêm Tứ nói.
Tạ Chấp: “Ừm.”
Tạ Chấp không nghi ngờ gì, ngoan ngoãn bò lên trên tháp canh, chờ đến khi cậu ngồi ở trong tháp mới phát hiện, tầm nhìn nơi này cực kì trống trải, phía trên là bầu trời đêm đen nhánh, mà phía dưới, có thể thấy đám đông chen chúc.
Đây có lẽ là chỗ ngồi được hoan nghênh nhất toàn sân thể dục, nhưng tại sao bây giờ không có ai đến?
Chắc là đều đang ăn xiên nướng.
Nghiêm Tứ vừa mới bò vào tháp canh, Tạ Chấp liền nghe thấy phía dưới có giọng nói, nhìn xuống, hình như là có người muốn đi lên trên.
Nghiêm Tứ vươn đầu ra, lười biếng nói: “Kín người rồi, lần sau đi.”
“Thật đáng tiếc.” Người phía dưới rất thất vọng, nhưng vẫn đi mất.
“Thật ra còn có thể ngồi thêm hai người nữa.” Tạ Chấp thành thật nói.
“Đúng vậy.” Nghiêm Tứ cười, “Nhưng tôi không muốn.”
“Vậy……” Tạ Chấp nhờ vào ánh lửa nơi xa đánh giá Nghiêm Tứ, đè lại trái tim, hỏi, “Chúng ta đến đây làm gì.”
“Chờ.”
Nghiêm Tứ khoanh chân dài, một tay chống cằm, nhìn ra bên ngoài tháp canh.
Nghiêm Tứ nói chờ, Tạ Chấp liền ngoan ngoãn chờ.
Trong bóng tối cậu vẫn luôn nhìn Nghiêm Tứ, như thể như vậy thì sẽ không bị phát hiện.
Đợi một lát, Nghiêm Tứ nâng đồng hồ lên, nhìn thời gian.
Nghiêm Tứ: “Năm, bốn, ba, hai, một.”
“Bùm!”
Ngay khi hắn đếm ngược xong, trong phút chốc, một ánh sáng trắng bùng lên trong khoảng không trung tối đen, sau đó một quả pháo hoa nổ trên bầu trời đêm.
Các học sinh trong sân trong lặng đi, ai nấy đều ngước lên, ngắm những chùm pháo hoa bay lên trời.
Quá lãng mạn, quá đẹp!
Mà giờ phút này, Tạ Chấp cũng đang xem pháo hoa.
Chẳng qua đó là những chùm phản chiếu trong mắt Nghiêm Tứ.
Tóc mái Nghiêm Tứ bị gió đêm thổi nhẹ lên, vẻ đẹp của sườn mặt trong sự rực rỡ của pháo hoa cũng không ngừng biến hóa, chỉ là đôi mắt thâm thúy như đại dương lại phản chiếu ra pháo hoa đẹp nhất toàn thế giới này.
Tạ Chấp chỉ muốn cả đời đều ở nơi này nhìn ngắm Nghiêm Tứ.
Người tí hon trong lòng Tạ Chấp cũng ngồi xuống, rồi nhảy ầm ầm, nó yên lặng nhìn Nghiêm Tứ cùng Tạ Chấp trong tiếng tim đập rõ ràng tưởng chừng cách xa 800 mét cũng nghe thấy của cậu.
Chùm pháo hoa thứ mười bay lên, rồi tạm nghỉ cho chùm pháo sau.
Nghiêm Tứ đột nhiên quay đầu lại.
Tạ Chấp mất cảnh giác, căn bản không kịp thu hồi ánh mắt nghiêm túc của mình.
Nhưng Nghiêm Tứ cũng không ngoài ý muốn chút nào: “Lại nhìn lén tôi —— tôi thật sự đẹp như vậy sao?”
Tạ Chấp rũ mi xuống, rồi nghiêm túc gật đầu: “Ừ.”
Tạ Chấp: “Cậu thật sự chính là đẹp như vậy.”
Nghiêm Tứ: “Đẹp hơn cả pháo hoa?”
Tạ Chấp: “Đẹp gấp 100 lần!”
Nghiêm Tứ ánh mắt hơi hơi lóe, cười đứng dậy, đi tới.
Hắn ngồi xổm trước mặt Tạ Chấp, xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu.
Nghiêm Tứ: “Cậu cũng đẹp hơn cả pháo hoa.”
Nghiêm Tứ: “Đẹp gấp…… 101 lần.”
– —
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️