Chương 24
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 24 tại dua leo tr
Tạ Chấp thật sự không làm bài tập được.
Ai! Mà có thể ở trong tình huống kích động nhân tâm như vậy! Làm bài tập được!
Nếu có thì chắc chắn đó là một cỗ máy làm việc không có cảm xúc.
Cho nên Tạ Chấp chỉ là làm bộ làm tịch phác họa đề, tùy tay viết “Giải”, sau đó giả vờ tự hỏi mà bắt đầu nhớ lại tất cả những điều vừa xảy ra.
Khoảnh khắc Nghiêm Tứ đè lại tay cậu, độ ấm như thể vẫn còn dừng lại ở đầu ngón tay Tạ Chấp, làm cậu cảm thấy ngón tay hơi chút nóng lên.
Đúng lúc này, Tạ Chấp bỗng thấy trên tờ giấy của mình có một cái bóng.
Tạ Chấp ngập ngừng tẩy nó, nhưng không tẩy được, sau đó quay lại nhìn thì thấy chủ nhiệm lớp khoan thai đến muộn của họ.
Trương Đạt Khai cầm một tá tờ giấy A3, dường như lạc nhịp với bầu không khí vui vẻ náo nhiệt của cả đại hội thể thao.
Trương Đạt Khai từ trên cao nhìn xuống nhìn Tạ Chấp, ánh mắt phức tạp, cảm động, vui mừng, ôn hòa đều có đủ.
“Các em, các em nhìn này.”
Trương Đạt Khai bước nhanh hai bước, xuống dưới, vỗ vai Tạ Chấp, thành công hấp dẫn sự chú ý của cả lớp.
Trương Đạt Khai: “Lớp trưởng vì sao thành tích tốt? Còn nguyên nhân nào nữa sao?? Chính là nhờ vào sự tích lũy một giọt lại một giọt kiểu này, cho dù đang có đại hội thể thao thì cũng không quên mang theo bài tập của mình.”
Thật ra em đã quên. Tạ Chấp thầm nói, thầy hẳn là nên khen Nghiêm Tứ.
Tạ Chấp lặng lẽ nhìn thoáng qua Nghiêm Tứ, Nghiêm Tứ cũng đang nhìn cậu, cười cười, giơ ngón tay lên làm một tiếng “suỵt”.
Trương Đạt Khai không thấy được một màn này, đứng lên, giơ đống giấy A3, sau đó tuyên bố: “Nói cho các em một tin tốt.”
Cả lớp:…… Tin tốt đối với ai.
Trương Đạt Khai: “Vừa rồi, tôi đã đi tìm giáo viên tiếng Anh để lấy được bài kiểm tra đáng quý về cho các em.”
Cả lớp: Lấy đi!! Nhanh lên!
Trương Đạt Khai: “Các em có thể làm chơi nhân lúc đại hội thể thao chưa có việc gì, không cần quá gấp gáp, đại hội thể thao kết thúc tôi lại đến thu.”
Thầy thu chính thầy đi!!!
Ở đâu ra cái việc này đấy???
Khó lắm mới có một cái đại hội thể thao, giục làm bài tập còn chưa tính, còn đi lấy bài kiểm tra nữa, thầy điên à???
Trương Đạt Khai đắc tội cả lớp, đắc tội cả học trò ông hết lòng nâng đỡ nhất —— ông giao bài kiểm tra cho Tạ Chấp, nói: “Lớp trưởng đi phát đi.”
Lớp trưởng xui xẻo chỉ có thể đứng lên nhận bài kiểm tra, phát một đường đi xuống, một đường tiếng kêu than dậy trời đất.
Hai tờ bài kiểm tra thừa cuối cùng cho bản thân và Nghiêm Tứ, khi Tạ Chấp trở lại chỗ ngồi, phát hiện Nghiêm Tứ đã cất lại bài tập của cậu mà hắn mang xuống vào trong cặp sách.
Chỉ còn lại có bút nước ở trên bàn Tạ Chấp.
Tạ Chấp trong lòng rất khổ sở: “Xin lỗi…… Cuối cùng cậu lấy không rồi.”
Nghiêm Tứ vẻ mặt nghiêm túc, gật đầu: “Đúng vậy, tôi lấy không, tôi buồn lắm.”
Tạ Chấp: “Rất xin lỗi.”
Bé con Tạ Chấp quỳ rạp trên mặt đất, tai rũ xuống từ đỉnh đầu, cái bụng nhỏ dán vào mặt đất lạnh lẽo, khó chịu đến đau bụng.
Nghiêm Tứ nhìn Tạ Chấp một hồi, rốt cuộc không nhịn được cười.
Nghiêm Tứ: “Vậy lớp trưởng định bồi thường tôi như thế nào đây?”
Tạ Chấp: “Cậu…… Cậu muốn tôi bồi thường cậu như thế nào?”
Nghiêm Tứ: “Không biết, dù sao sáng nay tôi sẽ chạy 2000m.”
“Lớp trưởng tự xem mà làm nha.”
Nói xong câu đó, Nghiêm Tứ lại ấn ấn đầu Tạ Chấp, ý bảo cậu mau làm bài.
Tạ Chấp cầm bài kiểm tra, cúi đầu, vốn dĩ cậu cho rằng mình còn sẽ giống như vừa rồi căn bản làm không được, nhưng trên thực tế, cậu cầm bài kiểm tra tiếng Anh nhìn đề rồi làm, rất nhanh đã nhập tâm.
Đối với loại nhiệm vụ nhất định phải hoàn thành đúng hạn kiểu này, thói quen của Tạ Chấp bảo đảm cậu đã làm thì sẽ tập trung.
Cho nên cho dù cậu đu idol trong khi học tập, thành tích vẫn tốt như cũ.
Nhưng mà, hoàn cảnh bên ngoài thật sự cũng không thích hợp để làm bài, đặc biệt là thời tiết nắng; giấy A3 trắng đến lóa mắt, Tạ Chấp làm bài nhìn hình điền từ, còn chưa làm đến bài đọc hiểu, liền cảm thấy mắt mình hơi đau.
Tạ Chấp ngẩng đầu dụi mắt.
Đúng lúc này.
Tạ Chấp thấy đầu nặng trĩu, một cái cúc áo đụng vào sườn mặt cậu.
Tạ Chấp sửng sốt ngẩng đầu, chỉ thấy trên đỉnh đầu mình có một cái áo che trời lấp đất, sau đó hương nước hoa rừng rậm quen thuộc xộc vào khoang mũi Tạ Chấp.
Cậu nhìn sang bên cạnh…… Đập vào mắt chính là đôi mắt của Nghiêm Tứ.
“Mắt khó chịu à?” Nghiêm Tứ hỏi.
Tạ Chấp: “Thật ra……”
Nghiêm Tứ: “Không được nói vẫn ổn, mau làm bài đi.”
Nghiêm Tứ nói xong liền không để ý tới Tạ Chấp nữa, quay đầu liếc nhìn Lưu Nhiếp gần như bị chặn hoàn toàn ở bên ngoài.
Nghiêm Tứ: “Chú Lưu, vẫn ổn chứ ạ? Vẫn quay được đúng không? Cháu sẽ để lại một cái lỗ để chú quay nhé.”
Đúng là một cái lỗ thật! Ống kính có thể quay được, nhưng mọi người chỉ có thể nhìn thấy những gì bên trong qua ống kính.
May mà hôm nay Nghiêm Tứ mặc một bộ quần áo thể dục sáng màu, ánh mặt trời chiếu vào vẫn có thứ để quay, nếu không, buổi quay phim hôm nay sẽ không khác gì buổi quay chương trình pháp lý!
Cháu còn nhớ mà để lại một cái lỗ cho chú quay vợ chồng son các cháu ngọt ngọt ngào ngào thể hiện tình cảm cơ à, chú đúng là vinh hạnh thật!
Lưu Nhiếp tỏ vẻ chú không ăn cơm chó, ném thẳng cơm chó vào mặt cháu, lạnh nhạt nói: “Quay được.”
Lưu Nhiếp đã quen loại cơm chó cao độ kiểu này, nhưng mà Uông Bình đứng ở nơi xa thì lại không có quen!!
Uông Bình đã từng cho rằng, Nghiêm Tứ lúc trước đi dạo phố đến buổi tối là đã tởm lắm rồi! Mấy cảnh quay trên show đã tởm lắm rồi!! Nhưng ai ngờ được chân tướng vượt xa sức tưởng tượng của y!!!
“Đạ mú mày cái đứa một đi không trở lại!!! Rõ như ban ngày, lanh lảnh càn khôn??? Nghiêm Tứ mày vẫn là người sao??? Sao có thể làm ra một việc mặt dày vô liêm sỉ như thế??? Có biết mặt mũi là cái gì không???”
Áo khoác che đi Nghiêm Tứ cùng Tạ Chấp, Uông Bình chỉ có thể thấy áo khoác phập phập phồng phồng.
Uông Bình: “Chẳng lẽ trực tiếp hôn dưới cái áo luôn???”
Uông Bình: “Con mẹ nó, quần què!!!”
Nội tâm Uông Bình biến đổi liên tục, không nhận ra mũ choàng kín kẽ của y bởi vì động tác kích động mà bị trượt ra sau một chút, lộ ra non nửa khuôn mặt nhỏ xinh đáng thương.
Hai nữ sinh đi ngang qua trước mặt y, một lát sau, lại quay trở về.
“Anh là Uông Bình sao???” Nữ sinh tóc ngắn hỏi, “Anh tới xem Nghiêm Tứ à???”
Má.
Uông Bình trong lòng bối rối, nhưng ngoài mặt lại vững như chó già, bình tĩnh nói: “Tôi không phải.”
Uông Bình: “Tôi là học sinh ở đây, ai cũng nói nhìn tôi rất giống Uông Bình.”
Nữ sinh tóc ngắn không tin: “Em không tin, sao trước đây em chưa từng nghe nói rằng trường mình có người nhìn giống Uông Bình.”
Uông Bình mặt không đổi sắc: “Chắc là bởi vì trường của chúng ta quá lớn.”
Nữ sinh tóc ngắn: “Thế à? Vậy cậu học lớp nào?” (*)
(*) Tại vì Uông Bình tầm tuổi Nghiêm Tứ, 19-20 nên lớn hơn hs lớp 12 rồi, nên đoạn trước mình để anh-em, đoạn sau thì bạn nữ này tưởng là UB cùng trường thật, nên gọi UB là cậu nhé:3
Uông Bình tự tin thong dong: “Lớp 12A9.”
Nữ sinh tóc ngắn: “……”
Uông Bình bình tĩnh vững vàng: “Có vấn đề gì sao?”
Người bạn bên cạnh nữ sinh tóc ngắn: “Vấn đề không lớn, chỉ là, chúng tôi đều học lớp 12A9.”
Nữ sinh tóc ngắn: “Vậy anh chính là Uông Bình rồi! Từ từ! Cho nên Nghiêm Uông rốt cuộc real không anh?!”
Uông Bình chỉnh mũ choàng, cuối cùng cũng luống cuống, y hoảng bất chọn lộ (*), bỏ chạy như một con tró, trong gió truyền đến giọng nói của y: “Là giả! Giả hết! Nhan sắc mới là thật……”
(*) 慌不择路: một thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là: Cảm thấy lo lắng và bối rối, không thể lựa chọn một con đường
“Hả? Sao mình cảm giác như nghe thấy giọng nói của Uông Bình nhỉ?”
Tạ Chấp đang lật bài kiểm tra tiếng Anh của mình lần thứ ba, làm bộ kiểm tra lại một lần.
Tạ Chấp cẩn thận lắng nghe, không nghe được giọng nói của Uông Bình nữa, vì thế quy kết là vì mình quá khẩn trương nên sinh ra ảo giác.
Cùng Nghiêm Tứ chen chúc trong một không gian riêng tư chật hẹp như vậy, tiếng thở bị khuếch đại vô hạn, lúc tập trung thì còn không cảm nhận được, làm bài xong, Tạ Chấp suýt ngất xỉu tại chỗ.
Có thể có thể có thể có thể không khẩn trương sao???
Quá quá quá quá ái muội rồi đấy???
Tạ Chấp khẩn trương đến nói lắp, chữ nước ngoài cứ nổi lên trôi xuống, kiểm tra lại ba lần cũng không thấy nghĩa của các từ ngoài Apple, nhưng cậu cũng không dám tùy tiện ngẩng đầu lên.
“Làm xong bài thì đừng giả vở.” Thanh âm Nghiêm Tứ vang lên, ngay sau đó, hắn đưa qua một chiếc tai nghe, “Nghe nhạc không?”
Tạ Chấp lập tức nhận, rồi cậu phát hiện tai nghe không giống cái tối hôm qua dùng để cùng xem show.
Đây là tai nghe dây.
Tạ Chấp: “Hôm nay không cần airpods à?”
Nghiêm Tứ: “Ừ, không cần.”
Tạ Chấp: “Đang sạc sao?”
“Không phải.” Nghiêm Tứ nói, “Chỉ là cảm thấy rằng như thế này mới có cảm giác cùng chia sẻ tai nghe.”
Airpods thì cũng nghe chung một bài như các loại tai nghe khác, nhưng sẽ khác nếu có dây tai nghe.
Dây tai nghe ngắn nhỏ thực sự kết nối hai người với nhau, đung đưa ở giữa họ, như Nghiêm Tứ nói, lúc này mới có cảm giác “chia sẻ”.
Tạ Chấp quay đầu, mờ mịt nhìn Nghiêm Tứ, Nghiêm Tứ chống cằm, cũng đang nhìn Tạ Chấp, khóe miệng mang ý cười.
“Bài hát chủ đề của chương trình, sư huynh của tôi hát đó, nghe không?”
Đầu Tạ Chấp ong một tiếng, vành tai của tiểu Tạ Chấp trong lòng đỏ ửng.
Nhạc phát ra ổn định trong tai nghe:
“Em còn nhớ không? Lần đầu gặp mặt nói chuyện
Gió thổi lá cây bỗng rơi xuống
Một ngày bình thường anh bỗng bị mê hoặc
Ngay lúc gặp gỡ
Em ngồi đấy
Sữa đậu nành ấm mang lại điều gì đây?
Khoảnh khắc chuông vào học vang lên
Trốn vào giá sách tiếp tục nói những điều còn dang dở
Gió thổi, buổi đêm trò chuyện hiện tại
Băng qua sân thể dục, nói chuyện tương lai
Rào cao trong trường không ngăn được màu của những giấc mơ
Chạy xuống góc áo sơ mi trắng
Lửa trại rực rỡ như trong truyện cổ tích
Nhiều năm sau anh vẫn có thể nhớ rõ.”
Một loại cảm tình khó có thể nói tập kích Tạ Chấp, nhưng cậu không thể phân rõ, giờ trong mắt cậu cũng chỉ còn lại đôi mắt thâm thúy của Nghiêm Tứ.
“Đi nào.”
Nghiêm Tứ bỗng cầm lấy cổ tay Tạ Chấp.
Chiếc áo khoác tung bay trong tay rồi được khoác lên vai, Nghiêm Tứ kéo Tạ Chấp tới cạnh sân thể dục.
Tai nghe vẫn đang phát nhạc, Tạ Chấp lúc này mới nhận ra rằng hạng mục thứ nhất của lớp họ đã bắt đầu rồi.
Hai người chạy đến mép sân thể dục, khi chen được vào trong đám bạn cùng lớp vây xem, tiếng súng lệnh vừa vang lên.
“Lớp trưởng, hô cố lên.” Giọng nói của Nghiêm Tứ vang lên cùng với súng lệnh.
Tạ Chấp nhìn uỷ viên thể dục lao ra giống như mũi tên rời dây cung, nhỏ giọng hô: “Cố lên!”
Nghiêm Tứ cười rộ lên, thanh âm của hắn bị loãng bởi tiếng hô ồn ào của người khác, phiêu đãng trong gió, chỉ có thể đủ vọt vào tai Tạ Chấp: “Lớp trưởng, hô to hơn!”
Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ, đôi tay đưa tới bên miệng, làm thành cái loa, lần này dùng sức toàn thân, hô gần như khàn cả giọng.
Tạ Chấp: “Cố lên!!!!”
Lúc uỷ viên thể dục chạy nhanh qua Tạ Chấp, cậu hơi kinh ngạc nhìn lướt qua Tạ Chấp một cái, sau đó nhanh chóng tiếp tục chạy về phía trước.
Gió thu cuốn âm thanh cổ vũ theo uỷ viên thể dục chạy vội đi, dây áo hoodie của Tạ Chấp bị thổi bay rồi lại rơi xuống, hai tay vẫn còn đặt ở bên môi.
“Có phải là sảng khoái lắm không?” Nhiêm Tứ hỏi.
Tạ Chấp gật đầu: “Có!”
Tạ Chấp cảm giác toàn bộ thanh xuân của mình chỉ bắt đầu khi gặp được Nghiêm Tứ.
Đúng lúc này, uỷ viên thể dục vượt qua vạch đích cuối cùng, đứng thứ nhì, vào chung kết.
Bạn cùng lớp bên người Tạ Chấp lập tức sôi trào, trong những tiếng hét cuồng hoan chói tai, loa phát thanh cạnh sân thể dục vang lên.
Phát thanh viên nói: “Mời nhóm nam thi chạy 2000m lớp 11 tới chỗ kiểm tra.”
Sau đó lặp lại lần nữa: “Mời nhóm nam thi chạy 2000m lớp 11 tới chỗ kiểm tra.”
Đám người vừa nãy còn ồn ào nháy mắt lặng ngắt như tờ, mọi người quay đầu, nhìn Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ duỗi tay, cởi cái áo vừa mặc vào: “Tôi sắp bắt đầu thi đấu rồi.”
Ngay sau đó, hắn cực kì thuận tay ném áo khoác cho Tạ Chấp đứng bên cạnh. Tạ Chấp đưa tay tiếp được, thân mật ôm áo hắn.
Tạ Chấp ôm chặt áo khoác Nghiêm Tứ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nghiêm Tứ đã đi tới phía trước đi rồi, hắn mặc áo thể thục, lộ ra cánh tay và cơ lưng rất rắn chắc, cánh tay trái ôm cánh tay phải giãn thẳng, dưới ánh mặt trời, hắn đẹp như một bức ảnh đã được chỉnh sửa tỉ mỉ.
Một nhóm lớn nam và nữ sinh trong hoặc ngoài lớp kéo đến bên cạnh Nghiêm Tứ, chúng tinh củng nguyệt (*) mà đưa hắn đi đến chỗ kiểm tra.
(*) 众星拱月: thành ngữ Trung Quốc, là một phép ẩn dụ chỉ những người ủng hộ một người hoặc nhiều thứ xung quanh một sự vật.
Tạ Chấp không đuổi kịp, cậu đứng sau đám đông mênh mông cuồn cuộn.
Ngay lúc này, Nghiêm Tứ ở trước đám người quay đầu lại, như đang tìm gì đó.
Cuối cùng, ánh mắt hắn dừng trên người lớp trưởng không đuổi kịp đang đứng ở phần rìa của đám đông.
Nghiêm Tứ giơ tay lên, vẫy tay với Tạ Chấp bên ngoài đám đông, giọng nói truyền qua toàn bộ những người đang vây quanh hắn: “Lớp trưởng, tí nữa cổ vũ cho tôi nhé.”
Tạ Chấp ngẩn ra một chút, sau đó gật gật đầu.
Nghiêm Tứ giờ mới vừa lòng quay đầu, tiếp tục đi về phía trước.
Lúc Nghiêm Tứ đi kiểm tra, Tạ Chấp ôm quần áo đi tới dưới đài chủ tịch, tìm vị trí tốt nhất để theo dõi trận đấu.
Không quá vài phút, cậu liền thấy Nghiêm Tứ xuất hiện ở vạch xuất phát cách cậu không xa lắm.
Nghiêm Tứ cởi cả quần dài, mặc một cái quần đùi, làm vài động tác kéo giãn cơ thể ở vạch xuất phát.
Trọng tài giơ súng lệnh lên, sau một tiếng “Bang”, mọi người lập tức bừng bừng chạy trên đường băng.
“A a a a a a a Nghiêm Tứ!!!! Nghiêm Tứ cố lên!!!”
“Đừng chạy nhanh như vậy!!! Phía sau theo không kịp!!!”
Tiếng thét chói tai của các nữ sinh từ bốn phương tám hướng truyền tới, ekip chương trình sớm đã xin đăng kí cho máy bay không người lái bay lên để quay lại Nghiêm Tứ ở đại hội thể thao từ một góc độ khác.
Tất cả Tạ Chấp đều không nhìn thấy.
Cảnh sắc toàn trên thế giới như bị các hiệu ứng đặc biệt xóa bỏ, ở trong mắt Tạ Chấp cậu chỉ thấy Nghiêm Tứ đang chạy trong một khoảng không.
Tạ Chấp ôm áo, dùng sức lớn nhất của mình hô về phía Nghiêm Tứ: “Nghiêm Tứ!!!!! Cố lên!!!!”
Nghiêm Tứ giống như có thể nghe thấy tiếng hô của cậu, tốc độ dưới chân không giảm mà còn tăng, càng lúc càng nhanh.
Máy bay không người lái dùng tốc độ cao nhất đuổi kịp, Lưu Nhiếp cũng đã hoàn toàn không theo kịp, chỉ có thể làm tay hỗ trợ bên sân.
Một vòng 400m, đến vòng thứ năm, trong mắt Tạ Chấp cuối cùng mới hiện ra quang cảnh ở sân thể dục, cậu thấy được cảnh tượng mọi người chạy trong toàn bộ sân thể dục.
Nghiêm Tứ bỏ xa mọi người hơn phân nửa vòng, dẫn đầu.
Còn không tới 50m là có thể trở lại vạch xuất phát!
Tạ Chấp theo bản năng sờ bên người, không sờ được gì, sau đó bỗng nhiên cậu thấy một thùng nước khoáng to bên cạnh đài chủ tịch.
Tạ Chấp ngẩng đầu, tìm kiếm trên đài chủ tịch, Dịch Vũ chú ý tới cậu, gật đầu, ý bảo: “Lấy đi.”
Lấy một chai nước khoáng từ trong thùng ra, Tạ Chấp ôm áo Nghiêm Tứ chạy tới chỗ vạch đích.
Nghiêm Tứ đã gần sát vạch đích rồi, hắn là người vượt qua vạch đầu tiên, thầy giáo tính giờ lập tức bấm đồng hồ đếm ngược, Nghiêm Tứ vọt về trước vài bước, mới từ từ dừng lại, bắt đầu đi chậm.
Nghiêm Tứ chỉ hơi hơi thở d0c, một giọt mồ hôi lăn trên trán.
Tạ Chấp lại không thể chạy qua.
Rất nhiều người đã nhanh chóng chạy tới trước mặt Nghiêm Tứ ngay khi hắn dừng lại —— trong tay cầm nhiều loại nước khác nhau, từ bình giữ nhiệt đến Coca, nước uống vận động hay trà sữa trân châu, cái gì cần có thì đều có.
Tạ Chấp chậm rãi dừng bước chân lại.
Cậu đứng ngoài đám người, nhìn Nghiêm Tứ bị bao quanh bởi một đống lớn đồ uống.
“Tốt thật.”
Tạ Chấp không uể oải, cũng không ghen ghét, cậu chỉ đơn giản là cảm thấy thế.
Đối với nhiều người mà nói, Nghiêm Tứ là dấu ấn nồng đậm rực rỡ của thanh xuân.
Idol thì không nên bị độc chiếm.
Tạ Chấp lặng lẽ đặt chai nước mình đã chuẩn bị xuống, nhìn đám đông phía trước.
Cậu nghe thấy tiếng la nhiệt tình của một cô gái: “Nghiêm Tứ, cậu vất vả rồi!!! Tới uống nước nè!”
Nghiêm Tứ cười vươn tay, khi chạm vào chai nước của cô thì lại nhẹ nhàng đẩy ra.
Âm thanh trên sân thể dục như bị tắt tiếng.
Mọi người đều nhìn Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ: “Cảm ơn ý tốt của các bạn.”
Nghiêm Tứ: “Tuy nhiên, lớp trưởng của tôi đã mua nước cho tôi rồi.”
– —
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️