Chương 27
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 27 tại dua leo tr
Nghiêm Tứ bay từ trường Khải Trí ở thành phố C đến thành phố B, đến sân bay Hưng Thịnh thì đổi chuyến bay, bay thẳng đến nước F, tổng thời gian đến sân bay cũng phải mất gần 14 tiếng. Khi hạ cánh tại sân bay nước F thì ở thành phố B đã gần 6h sáng, cũng tầm 12h đêm ở nước F.
Cả ngày hôm nay Nghiêm Tứ phải tham gia đại hội thể thao, ở trên máy bay cũng không ngủ được nhiều nhưng khi xuống máy bay, hắn vẫn rất có tố chất nghề nghiệp mà chờ các staff trong khoang thương gia, đợi make up xong liền lấy vali, lúc này mới bắt đầu ra ngoài.
Khi ra khỏi cửa máy bay thì mới bắt đầu quay chụp.
Từ khi bắt đầu khai máy, staff không thể lọt vào ống kính, toàn bộ show tạp kĩ đều yêu cầu độ chân thực, tất cả đều dựa vào chính bản thân mình.
Nghiêm Tứ đẩy vali đi được hai bước, vừa đi qua chỗ xếp hành lí thì đột nhiên dừng lại.
Kỷ Trạch Dương đi ngay sau hắn cũng đồng thời dừng lại theo, có chút lo âu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Nghiêm Tứ: “Chờ đã, em tìm cái này.”
Nghiêm Tứ nhìn thoáng qua hai cái vali trong tay, không chắc chắn lắm, quay đầu hỏi trợ lí: “Là cô thu dọn hành lí cho tôi à?”
Trợ lí vội vàng tiến lên, gật gật đầu: “Đúng vậy, anh Nghiêm, anh muốn tìm cái gì sao?”
Trợ lí vừa mới được tuyển, là nữ, vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với toàn bộ công việc, nhìn qua hơi sốt sắng.
Nghiêm Tứ cười với cô, giống như là muốn cô thả lỏng một chút: “Cô có nhớ cái túi vải màu xanh lam của tôi không, cô để ở đâu?”
“Ở trong cái vali màu xanh lục” Trợ lý lập tức nói, “Anh Nghiêm, anh bảo em phải cất cái túi này cẩn thận, em sợ nó bị đè hỏng nên đã đặt trong cái túi Prada của anh rồi.”
Nói tới đoạn này, trợ lý không nhịn được có chút thấp thỏm.
Cô sinh ra trong một gia đình trung lưu, đối với đồ vật có giá trị thì cũng biết ít nhiều, cái túi vải kia vừa nhìn là biết đó là sản phẩm thủ công phổ thông, cũng bởi Nghiêm Tứ nhấn mạnh cái túi đấy không được phép bị nhàu hay bị ép hỏng nên cô mới bất đắc dĩ tìm cái túi Prada lớn để vào để bảo vệ.
Cơ mà bây giờ suy nghĩ lại một chút…
Chuyện này rõ ràng ngu ngốc vl!
Lấy túi Prada đi bọc bảo vệ một món đồ phổ thông, nghĩ sao cũng thấy là đang lấy dao mổ trâu giết gà, nếu mà chiếc túi xịn sò này có bị xây xát… mấy tháng lương của cô cũng không đền nổi.
Thế nhưng Nghiêm Tứ vừa nghe mặt mày liền nhẹ nhõm, vẻ uể oải suốt hành trình như bị quét sạch sành sanh, hắn khẳng định nói: “Làm tốt lắm.”
Nói đoạn, Nghiêm Tứ kéo vali đi, thuần thục gài cần gạt xuống, đặt vali nằm ngang trên sàn nhà.
“Anh Nghiêm, anh tìm gì ư? Để em tới giúp.” Trợ lí định đến hỗ trợ, lại bị Nghiêm Tứ nhẹ nhàng ngăn lại.
“Không sao.” Nghiêm Tứ mở khóa mật mã, mở cả khóa kéo ra. “Tôi tự tìm được.”
Tất cả mọi người quay thành một vòng tròn quanh Nghiêm Tứ, nhìn hắn lấy cái túi Prada trong vali ra, ngay sau đó, lại móc ra 1 đống giấy báo trong túi Prada, chất thành một đống trên mặt vali.
Sau khi đã lấy hết đống giấy báo bọc ra, hắn cuối cùng cũng lấy ra được chiếc túi vải được khóa kín, bảo quản tốt vô cùng.
Động tác lấy túi của Nghiêm Tứ vô cùng nhẹ nhàng, giống như là lấy ra bảo bối quỷ hiếm, nhìn cái túi được đóng kĩ đến hai phút đồng hồ, hắn mới hài lòng ném cái túi bọc bên ngoài đi, lấy cái túi vải này đeo lên vai trái. (bỏ túi Prada để đeo cái túi bình thường này đó quý zị)
Kỷ Trạch Dương miệng méo xệch, không nhịn được nói: “Em chắc chắn em muốn đeo cái túi này?”
Nghiêm Tứ kéo cần gạt vali lên: “Sao lại không chắc chắn?”
Kỷ Trạch Dương: “Cái túi này không xứng với bộ đồ của em…”
Cái túi Prada kia phối thì còn ổn, mà tên Nghiêm Tứ này một thân toàn là hàng hiệu, bộ đồ này cùng với cái túi thủ công trông như được làm bởi học sinh tiểu học kia… Thật sự là trông chỗ nào cũng không hợp.
Nghiêm Tứ kéo cái vali lên, lần thứ hai dựng nó đứng dậy, nghe thấy thế liền liếc Kỷ Trạch Dương một cái, nói: “Sao lại không xứng? Đây chính là tác phẩm nghệ thuật, anh, anh hiểu thế nào là nghệ thuật à?”
Thứ nghệ thuật này, thứ cho anh đây từ chối hiểu.
Khóe miệng Kỳ Trạch Dương run rẩy, cuối cùng cũng chỉ có thể mặc kệ vị tổ tông Nghiêm Tứ này.
“Chuẩn bị xuất phát rồi, tiếp đó đều dựa cả vào em đấy.” Kỷ Trạch Dương thay đổi đề tài.
“Yên tâm.” Nghiêm Tứ nói, “Sẽ không để anh mất mặt đâu.”
Nói xong câu đó, Nghiêm Tứ dùng tay phải kéo 2 cái vali lớn, bên tay trái lại chỉ cầm duy nhất một chiếc túi vải, tinh thần sáng láng mà bước ra khỏi cửa hải quan.
Đeo chiếc túi mà Tạ Chấp tặng, Nghiêm Tứ đi khắp nơi trước mặt camera-man chờ bên ngoài cửa hải quan, bảo đảm cảnh mình đeo chiếc túi có đủ từ quay toàn cảnh đến quay đặc tả, rồi mới đi lên xe được gửi tới để đón tiếp mình.
Chỗ mà hắn định đi là một thị trấn nhỏ ở nước F, khi di chuyển đến nơi đó thì đã tờ mờ sáng.
Nghiêm Tứ kéo vali lên tầng hai của nhà trọ bình dân, vừa mới mở đèn phòng lên liền nhìn thấy một con heo đội lốt người đang dựa vào cửa sổ mà ngủ – Uông Bình nằm lì trên giường, hai tay dang rộng, ngủ say như chết.
Nghiêm Tứ để vali ở góc phòng, đi tới đạp một cước lên mông Uông Bình, đầy thân mật gọi y dậy
Uông Bình đang trong giấc mộng đẹp, bị một cước của Nghiêm Tứ đạp cho tỉnh, mặt đầy hoang mang, quả thật là giận mà không có chỗ trút: “Khùng hả chó?”
Nghiêm Tứ cầm cái giá áo, treo cái mấy cái túi hành lí của mình lên đó, đợi thu xếp xong mới quay đầu lại nhìn Uông Bình:
“Không chờ bố mày về mà đã ngủ, thằng bất hiếu, đúng là đại nghịch bất đạo!”
Uông Bình tức đến mức thiếu chút nữa là chết tại chỗ, ngày hôm nay vì đến Khải Trí xem Tạ Chấp, y đã tranh thủ thời gian nhiều nhất có thể để đến chỗ này sớm hơn Nghiêm Tứ hai tiếng, mới vừa vào giấc chưa được bao lâu đã bị Nghiêm Tứ đạp tỉnh.
Tên Nghiêm Tứ này ức hiếp người quá thể, đúng là là thiên lý khó dung!
Uông Bình: “Thằng chó, mày có biết thằng bố mày vì mày mà ——“
Uông Bình đang nói bỗng im bặt đi, y nuốt nửa câu “Chạy bao xa để xem mày thi đấu.” lại vào trong bụng.
Nghiêm Tứ treo cái túi vải ở trên dây phơi quần áo, ngờ vực quay đầu lại: “Mày vì tao làm gì cơ?”
Cái bí mật này liên lụy quá nhiều người trong đó, không thể nói được.
Uông Bình giả bộ tức giận, kéo chăn lên che lại đầu, chột dạ nói: “Mày quản được bố chắc, ngủ đi.”
Ngay lúc chăn sắp trùm kín đầu, Uông Bình đang mơ mơ màng màng giống như thất Nghiêm Tứ treo một cái túi gì đó lên dây phơi quần áo.
Mà 15 phút sau, Uông Bình đã ngủ thật say.
Như là để bù đắp Uông Bình tối hôm qua vẫn chưa nhìn rõ cái túi nào đó, trong buổi quay cả ngày hôm sau, Nghiêm Tứ đều tận hết sức lực mà khoe khoang cái túi của mình về phía ống kính.
Từ mua thức ăn đến đi dạo phố, dùng đủ các thể loại lưng pháp (*), dùng bất cứ thủ đoạn nào.
(*) Các pose về lưng =))))
Cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của một người đang “hot” – tiểu hoa Tiêu Hiểu Tiêu trong chương trình, Tiêu Hiểu Tiêu cười híp mắt, lại gần hỏi Nghiêm Tứ: “Nghiêm Tứ, cái túi này trông thật đặc biệt, hình như là đồ thủ công nhỉ? “
Nghiêm Tứ có chút hảo cảm với người khen chiếc túi này, đáp lại: “Đúng vậy, là đồ thủ công, độc nhất vô nhị trên thế giới.”
Tiêu Hiểu Tiêu cười ngọt ngào: “Thật đẹp, là tác phẩm của nghệ nhân nào đó sao?”
Nghiêm Tứ: “Đúng, là nghệ nhân lợi hại nhất thế giới.”
Uông Bình đang đứng đối diện gian hàng cà chua của một ông lão, lúc nghe được câu này liền đột nhiên quay đầu lại.
Uông Bình cảm giác y đã đoán được vị nghệ nhân này là ai.
Sự chú ý của Tiêu Hiểu Tiêu hiếm khi lại giống với hắn, cô cười hiện ra hai lúm đồng tiền, lại hỏi: “Nghệ nhân nào vậy? Có thể nói cho tôi biết không? Tôi muốn tìm người đó để mua một chiếc túi.”
Uông Bình vểnh tai lên.
“Nghệ nhân của riêng tôi.” Nghiêm Tứ hờ hững nói. “Không truyền ra ngoài.”
Ha ha, Uông Bình trả cà chua đang cầm trên tay về.
Cái mẹ gì mà không truyền ra ngoài, mày cho rằng mày nói như vậy, bố đây lại không biết cái túi này là Tạ Chấp đưa cho mày hả???
Cuối cùng, Uông Bình vẫn mua hai quả cà chua, bởi vì ông lão bán cà chua nói: “Không mua chớ hỏi, cầm lấy thì phải mua.”
Quả thực câu này cùng câu “Không truyền ra ngoài” của thằng chó Nghiêm Tứ có hiệu lực sát thương tuyệt diệu như nhau.
Hai quả cà chua này ekip chương trình không cho trả lại, Uông Bình mua hai quả là mất đi một ngày lương, đau lòng đến mức nước mắt lưng tròng, rửa sạch cà chua, chia cho mọi người một quả rưỡi, nửa quả còn lại thì đi vào trong để chia sẻ cùng Nghiêm Tứ.
Chớp mắt lúc Uông Bình vào cửa liền nhìn thấy Nghiêm Tứ đứng cạnh cái túi được treo trên dây phơi quần áo, bên cạnh là một chiếc bàn là nhỏ, cẩn thận tỉ mỉ mà là nóng.
Một cái bàn là mà cũng có thể chói mù mắt chó.
Trong đầu Uông Bình hiện lên một nghi vấn lớn lao đối với cái thế giới không có tí công bằng này.
Y cầm cà chua, yên lặng đi ra ngoài, qua một lúc mới lại tiến vào, lúc này Nghiêm Tứ đã cất bàn là đi, cũng để cái túi vải đến một chỗ thông gió.
Uông Bình cảm thấy răng mình có chút chua chua, y gọi Nghiêm Tứ một tiếng, ra hiệu hắn nhìn khẩu hình của mình: “Cái túi này là Tạ Chấp đưa mày à?”
Nghiêm Tứ cũng không sửa lời, lườm cái tên đang làm điều thừa này một cái, hỏi: “Mày làm gì đấy, bị mute* à?”
(Mute: tắt tiếng)
Uông Bình: “…”
Thật sự là lòng tốt bị coi là lòng lang dạ thú, bố đây là muốn giữ bí mật cho mày trước mấy cái máy quay đấy.
Uông Bình để cà chua lên cái tủ đầu giường.
Uông Bình: “Tao đây là người quang minh chính đại, không nói chuyện mờ ám.”
Nghiêm Tứ: “Ồ, tao đây cũng không nói tiếng lóng.”
Bên trong căn phòng, một trận gió tuyết hoa bay lạnh lẽo tùy ý nổi lên.
Uông Bình trầm mặc một lát, khó khăn câu thông với Nghiêm Tứ: “Cho nên, cái túi này, đúng… Là lớp trưởng đưa cho mày ư?”
Nghiêm Tứ nghe Uông Bình nói câu này, mắt sáng rực lên, cuối cùng cũng hơi hứng thú: “Mày nhìn ra rồi?”
Người mù mới không nhìn ra!
Thằng chó Nghiêm Tứ này thật sự là hãm sâu vào đầm lầy mà không hay biết…
Uông Bình thở dài liên tục, ngồi lên cái giường đối diện Nghiêm Tứ, suy nghĩ một chút, lúc mở miệng, đặc biệt mang ý vị sâu xa:
“Nghiêm Tứ, tao có chuyện muốn nói với mày.”
Cái ý vị sâu xa của Uông Bình không liên quan đến việc của Nghiêm Tứ, hắn ngồi xuống liền mở Wexin ra, định nhắn gì đó với Tạ Chấp, vừa gõ được hai hàng chữ, căn bản là không nghe thấy lời của Uông Bình, nói thẳng: “Tao cũng có chuyện muốn nói với mày.”
Nói xong câu mở màn đơn giản, Nghiêm Tứ trực tiếp đoạt quyền nói của Uông Bình, bắt đầu cưỡng ép Uông Bình nghe chuyện xưa của chính mình.
Câu chuyện xưa thứ nhất, Nghiêm Tứ giúp Tạ Chấp giải quyết việc bạn cùng lớp không muốn đăng kí đại hội thể thao như thế nào.
Câu chuyện xưa thứ hai, Tạ Chấp viết cho hắn tờ giấy nhỏ để mời hắn cùng thi hai người ba chân như thế nào.
Nghiêm Tứ nói xong tất cả những thứ này, tổng kết lại: “Lớp trưởng của tao đúng là đáng yêu nhỉ? “
Uông Bình vừa định gật đầu liền bị cơn mưa cơm chó giội vào mặt.
Nhưng mà —– Vợ bạn không thể gạt, đây là nguyên tắc của Uông Bình, dưới cái nguyên tắc này, y bảo trì được tia lý trí cuối cùng, cũng nhờ tia lí trí này trợ giúp, Uông Bình phát hiện điều không đúng trong mấy câu chuyện xưa này.
“Mày… Thật sự không thấy sai sai à?” Uông Bình trước tiên đi che lại máy quay, đóng mic, mới bắt đầu nói.
“Mày che máy quay làm gì, cả nước đều biết tao đang quay show với Tạ chấp.” Nghiêm Tứ có chút không hiểu, “Có cái gì sai sai?”
“Mày vừa nói, mày giúp cậu ta giải quyết chuyện bạn học không muốn tham gia mấy hạng mục?”
Nghiêm Tứ: “Đúng.”
Uông Bình: “Chỗ không đúng ở đây này!”
Uông Bình: “Mày có thể giúp cậu ta giải quyết vấn đề lần này, thế nhưng tương lai thì sao? Tương lai phải làm sao bây giờ?”
Uông Bình kết luận điều này, lập tức trích dẫn ví dụ thực tế, dẫn chứng phong phú, tranh thủ kéo Nghiêm Tứ từ con đường tà đạo trở về: “Ví dụ nhá, mày thử nghĩ xem, Phong ca dạy chúng ta nhảy thì đều là từ từ mà dạy, chưa từng nói sẽ dạy mình một phát thành dancer luôn đúng không?”
Tục ngữ nói rất đúng, cho người ta cá, không bằng cho người ta cái cần câu.
Nghiêm Tứ cũng không thể theo Tạ Chấp cả đời, lần này hắn lợi dụng năng lực của bản thân để giúp Tạ Chấp giải quyết vấn đề cũng không phải giả, thế nhưng lần sau thì sao? Lần sau nữa phải làm thế nào?
Nghiêm Tứ liếc Uông Bình một cái, ảm thấy câu hỏi này thật kỳ lạ và không hiểu được.
“Mày có ý gì?” Nghiêm Tứ hỏi Uông Bình.
Uông Bình: “Ý tao là, tương lai của cậu ta thì làm sao bây giờ? Mày giúp cậu ta cả đời được chắc?”
“Tại sao lại không thể?” Nghiêm Tứ càng khó hiểu sao, “Bây giờ tao giúp cậu ấy, chẳng lẽ tương lai lại bỏ mặc cậu ấy à?”
Nghiêm Tứ: “Cái logic quái quỷ gì đây.”
Mấy câu nói này Nghiêm Tứ nói ra thì nhẹ như mây gió, thế nhưng rơi xuống tai Uông Bình lại gây nên hiệu quả đất rung núi chuyển.
Chuyện này… Mấy câu nói này khác gì tuyên bố luôn là “bọn tao đang yêu nhau” sao?
Cho nên, y cứ cho rằng Nghiêm Tứ không nghĩ rõ ràng nên không nhìn thấu, mà hóa ra trong lòng người ta lại vô cùng sáng tỏ??
Uông Bình: “Mày đang định…”
Định yêu Tạ Chấp trong tương lai luôn sao? Đây thực sự là tình yêu??
Uông Bình vẫn cảm thấy rất lú đầu.
“Anh Uông Bình.” Một nữ nhân viên công tác ló đầu sau cánh cửa, chỉ tay ra ngoài sân, “Người đại diện của anh gọi anh kìa.”
Kỷ Trạch Dương gọi Uông Bình tới cũng không phải là có chuyện lớn gì, chủ yếu là căn dặn về cái cô Tiêu Hiểu Tiêu.
Là một tiểu hoa đang “hot”, tướng mạo của Tiêu Hiểu Tiêu thuộc dạng luôn vui tươi, diễn xuất xuất chúng, là thần tượng cũng như là ngôi sao phái thực lực, thế nhưng, cô ta có một tật xấu vô cùng lớn —– thích nhất là mua hot search về chuyện yêu đương giữa cô với sao nam.
Cho nên Kỷ Trạch Dương nhiều lần nhấn mạnh, Uông Bình nhất định phải chú ý giữ khoảng cách một chút, nhưng lúc giữ khoảng cách cũng phải đúng mực, có thân sĩ, phong độ.
Tuy là lời nói rất đơn giản, cơ mà Kỳ Trạch Dương vẫn cứ dông dài không chịu được, ý tứ đơn giản cũng nói đến nửa tiếng rồi mới thả Uông Bình đi.
Uông Bình xoa đôi tai bị tra tấn của mình rồi đi vào trong, tiện tay mở weibo ra, chuẩn bị dùng lướt mạng sung sướng để cho tâm tình mình tốt hơn một chút.
Sau đó y phát hiện một số acc weibo của fan đã đang tranh cãi ầm ĩ từ lúc nào.
Cái chuyện cãi nhau này kì thật ngày nào chẳng có, mà tối hôm nay, fan trong nước cãi vã ầm ĩ, nhanh chóng thu hút sự hứng thú của Uông Bình.
Bọn họ cùng tranh luận một đề tài—– “Chấp Chấp Nhất Tứ này cuối cùng có phải là Tạ Chấp hay không?”
Ý kiến của đại diện chủ topic là “Phải”, bọn họ cho là: Chấp Chấp Nhất Tứ chẳng phải là vừa bại lộ địa chỉ của mình sao, trùng hợp lại giống với địa chỉ liên khu của Tạ Chấp, trên đời sẽ có thứ trùng hợp như vậy sao??”
Bọn họ tìm ra một ít luận cứ, nói ví dụ như, thời gian Chấp Chấp Nhất Tứ đăng weibo làm sao để ám chỉ người khác, vừa vặn lại trùng với thời gian Nghiêm Tứ tới quay show.
Bọn họ hoàn toàn suy đoán, cái việc khiến người đau đâu kia, chính là việc làm sao để mời Nghiêm Tứ cùng tham gia hai người ba chân.
Đứng ở góc nhìn Thượng Đế, quả thực là làm cho người ta không khỏi không cảm khái một câu —— quả là FBI nhập thế, Holmes đời thực!
Mà quan điểm có tán đồng thì phải có phản biện, trái ngược với quan điểm đó là kiên quyết “Không phải.”: “Não bổ ghê gớm thật sự, có thể đi khám bác sĩ được đấy, cùng một khu thì đó chính là Tạ Chấp? Cái kiểu trùng hợp kia quá là gượng ép.”
Uông Bình nhìn mấy blog bình luận như này, tự lẩm bẩm, cũng phản ứng lại.
“Tiểu Chấp? Tạ Chấp… Chấp Chấp Nhất Tứ.”
“Má ơi??? Không phải thật chứ???”
Uông Bình giơ điện thoại, bước nhanh trở về phòng, chưa vào cửa đã gọi Nghiêm Tứ.
Uông Bình: “Thằng chó kia, bố phát hiện một chuyện.”
Nghiêm Tứ dựa vào đầu gối trên giường, lười biếng: “Ái khanh có chuyện gì sao.”
Uông Bình lấy cái gối cuối giường mình, trở tay đập vào người Nghiêm Tứ.
Nghiêm Tứ nhanh nhẹn né ra, đệm ngồi trụ ở đầu gối hắn một chút rồi rơi vào bên chân hắn.
Uông Bình chạy tới, đặt mông ngồi trên gối, giơ điện thoại di động lên, để thẳng mặt Nghiêm Tứ.
“Chuyện cmm, mày có biết Chấp Chấp Nhất Tứ này không?” Uông Bình vô năng phẫn nộ.
“Biết.” Nghiêm Tứ che lỗ tai của mình, nhíu mày lại, “Lỗ tai sắp bị mày rống cho điếc luôn —— Chấp Chấp Nhất Tứ, mày thường xem Amway mà, tao thực sự kiến nghị mày ít xem văn học giả tưởng lại, thế giới chân thực khá tốt đẹp rồi.”
Uông Bình lại một lần nữa kích động: “Không nói cái này —— Mày có cảm thấy người này có thể là Tạ Chấp hay không??”
Nghiêm Tứ: “…”
Nghiêm Tứ: “Tạ Chấp?”
Uông Bình đưa điện thoại di động cho hắn, mở ra, chính là title “Chấp Chấp Nhất Tứ chính là Tạ Chấp”, được người ta viết một đoạn văn dài để chứng minh.
Nghiêm Tứ đọc hết bài viết liền cầm lấy điện thoại của Uông Bình, đăng nhập weibo, theo dõi vụ ồn ào này.
Trên mạng tầng tầng lớp lớp càng ngày càng não động, nhìn những người này bình tĩnh đưa ra lời giải thích, Nghiêm Tứ đọc xong sắp tin đó là thật luôn.
Nếu như… Tạ Chấp thực sự là fan của mình.
Nghiêm Tứ mới vừa nghĩ như vậy, refresh một chút, lại load ra một tấm ảnh.
Là một tấm cap trên Lofter.
Son môi của Nghiêm Tứ ca ca: Mấy người thật sự chưa từng gặp Tiểu Chấp đại đại ở tuyến dưới sao?
Son môi của Nghiêm Tứ ca ca: Tiểu Chấp đại đại rõ ràng là nữ sinh mà?!
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️