Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 6

11:26 sáng – 28/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6 tại dua leo tr 

Đám đông: “Lớp trưởng nhà cậu ta, lớp trưởng nhà cậu ta là ai?”

Đám đông: “Cậu không biết sao??? Một trong những ứng cử viên cho ngôi vị TOP 1 giáo thảo (*) của trường mình, Tạ Chấp lớp 11A7 ý!”

(*) Cậu trai đẹp nhất trường hí hí

Đám đông: “Chưa từng nghe nói mà nhỉ?”

Đám đông: “Tui cũng chưa từng nghe nói, thế nhưng cũng không ảnh hưởng đến tui cảm thấy bọn họ rất xứng đôi!”

Rất hợp lý, câu này đã thật sự nói lên tiếng lòng của mọi người.

Kèm theo âm thanh này vang lên, bên trong đám người có nhiều hơn chút tạp âm cậu đẩy tôi kéo, cùng với tiếng cười “khà khà khà”, một đám nữ sinh nhìn nhau nở nụ cười, đều đọc được ý tứ giống nhau bên trong ánh mắt của đối phương —

“Cục đường này tau gặm rồi nha!”

Gặm loại đường mới mẻ này ở khoảng cách gần, lại có cam kết vừa nãy của Nghiêm Tứ “Đêm nay có thể tùy tiện quay chụp”, mọi người không còn lí do để ở lại, liền chậm rãi tản đi.

Thầy chủ nhiệm giáo dục mới vừa ăn xong bữa tối trở về, nhìn một phát khuôn viên gió êm sóng lặng, mang chút mất mát mà thở dài trong sự thỏa mãn, cắn một miếng trái táo mà hơ nì (vợ) vừa gọt xong.

Tạ Chấp cũng đang trong âm thanh cắn táo giòn giã này, tránh thoát khỏi cái ôm ấp của Nghiêm Tứ.

Ở giữa sân chơi rộng lớn, Tạ Chấp lúng túng rủ xuống hai tay. Sau một lúc, cậu lại nhấc nó lên và vỗ nhẹ vào mái tóc chen lấn lộn xộn vì cái ôm vừa nãy.

Mắt Tạ Chấp nhìn mũi giày, sau chốc lát mới nói: “Thật ra tôi không thấy có vấn đề gì.”

Suy nghĩ một chút, Tạ Chấp còn nói: “Tôi hiểu bọn họ.”

Tạ Chấp thực sự là chân thành lý giải được hành động của bọn họ– nếu không phải hạn chế thân phận, cậu sớm đã trà trộn ở trong đám người, chụp hắn hết 128Gb rồi, ok???

Học trưởng Nghiêm Tứ mặc áo sơ mi trắng tinh khiết của học sinh cấp ba, trên thế giới này ai có thể chống cự?!?

Không có ai!

Trừ phi nó đ*o phải là người!!!

Nghiêm Tứ nhìn Tạ Chấp đàng hoàng trịnh trọng, cười cười, nói: “Hầy, thật ra tôi cũng rất hiểu bọn họ.”

Nghiêm Tứ: “Nhưng…”

Tạ Chấp: “Nhưng làm sao?”

Nghiêm Tứ cười rộ lên, hắn nhìn thẳng vào mắt Tạ Chấp bằng đôi mắt sáng đáng kinh ngạc mà không cần kính áp tròng, nói nghiêm túc, “Nhưng tôi thật ra còn hiểu cậu hơn.”

Tạ Chấp: “…”

“Cậu là bạn cùng bàn của tôi, cho nên cần đặt ở vị trí hàng đầu.” Nghiêm Tứ nói, “Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ cậu.”

Tạ Chấp: “…”

Người tí hon Tạ Chấp vừa mới hồi máu lần thứ hai ngã xuống đất, chết ngắc đầy vĩ đại, lần này thật sự đã vĩ đại mà chết rồi.

“Đi nào lớp trưởng.” Nghiêm Tứ không biết diễn biến nội tâm của Tạ Chấp, gọi cậu.

“Hả, à được.”

Tạ Chấp cùng Nghiêm Tứ, tiếp tục đi bộ tiêu cơm sau khi ăn xong, đám đông ồn ào tản đi, khuôn viên trường quay về diện mạo lúc bình thường nên có như trước.

Đi bộ chậm rãi trong trường mà không bị chặn thực sự rất dễ chịu, mưa gió mùa thu cực kỳ ẩm ướt, học sinh đi tới đi lui dành thời gian đọc sách hoặc tán gẫu, sân bóng rổ cách đó không xa truyền tới tiếng vang của từng trận đấu.

Ánh đèn màu vàng ấm, gió thổi qua lá cây, âm thanh rất nhẹ.

Tất cả đều là những bản giao hưởng hiếm hoi của năm tháng học trò.

Camera-man cũng không nhịn được quay vài đoạn khung cảnh định làm cảnh dự bị.

Tạ Chấp không chú ý camera-man đang làm gì, mà len lén liếc Nghiêm Tứ bên cạnh.

Trong giây phút này, cậu đột nhiên cảm thấy Nghiêm Tứ từ idol cao cao tại thượng không thể với tới kia đã thực sự biến thành người bạn cùng lớp bình thường bên cạnh mình.

Dù cho chỉ có một giây của “Bạn cùng lớp bình thường Nghiêm Tứ”, cũng đáng giá để Tạ Chấp dùng đến hàng mấy chục ngàn câu văn, trân quý ở đáy lòng.

“Mình sẽ vĩnh viễn nhớ tới quãng thời gian này.” Tạ Chấp nghĩ thầm.

***

Hai người vừa đi, Tạ Chấp vừa liếc trộm Nghiêm Tứ, mới đi không tới 10m, ánh mắt Tạ Chấp liền chuyển từ mặt tới cánh tay của Nghiêm Tứ.

Tạ Chấp hơi dừng bước lại, lông mày nhíu lại, có chút không đồng ý mà nhìn cánh tay lộ ra của Nghiêm Tứ.

Nhiệt độ hôm nay nhiệt độ chỉ có hai mươi mấy độ, mà Nghiêm Tứ lại chỉ mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng cộc tay, chính Nghiêm Tứ có thể thấy không nhằm nhò gì, mà Tạ Chấp đã tự não bổ ra bộ dáng ôm cánh tay, run lẩy bẩy trong gió rét của Nghiêm Tứ.

Tạ Chấp: “Nghiêm Tứ.”

Nghiêm Tứ: “Hả?”

Tạ Chấp: “Cậu lạnh không?”

Vẫn còn ổn, không quá lạnh.

Nghiêm Tứ theo bản năng muốn nói.

Suy nghĩ trong đầu dừng lại một giây, Nghiêm Tứ phản ứng lại, quay đầu nhìn lớp trưởng, ủy khuất nói: “Tôi cảm thấy có chút lạnh.”

Quả nhiên là như vậy!

Tạ Chấp không nói hai lời, đưa tay ra, đặt lên nút áo khoác và cởi ra một cách gọn gàng, rồi ngón tay cậu bị ngón tay Nghiêm Tứ giữ chặt.

Tạ Chấp ngẩng đầu.

Nghiêm Tứ rút lại ngón tay, vẻ mặt trêu đùa: “Lớp trưởng, cậu c0i quần áo làm gì?”

Tạ Chấp: “Cậu không phải là lạnh sao?”

Nghiêm Tứ: “Cậu đang định đưa áo khoác học sinh cho tôi?”

Tạ Chấp gật gật đầu — trong tiểu thuyết của cậu đều viết như thế, huống hồ, hiện tại cũng không có ai khác cho mượn quần áo nha?

Nghiêm Tứ dùng ánh mắt quan sát eo của mình cùng eo nhỏ nhắn của lớp trưởng một chút, không tỏ rõ ý kiến, chỉ là ngẩng đầu lên, thấy được nguồn sáng be bé ở xa xa.

Căng tin bên cạnh sân chơi được thắp sáng bằng ánh đèn vàng ấm áp, gần tới tiết tự học buổi tối, bên trong có ít người hơn, nhưng hàng hóa vẫn còn rất nhiều.

“Chờ tôi một chút.” Nghiêm Tứ nói.

“Được.” Tạ Chấp theo bản năng nói.

Camera-man theo Nghiêm Tứ đi vào mua đồ, Tạ Chấp đứng tại chỗ, có vài học sinh đi tới, nhìn thấy cậu, cũng không nhịn được quay đầu lại, sau đó xì xào bàn tán với nhau vài câu.

Tạ Chấp có chút không thoải mái khi bị nhìn, liền cầm chút tiền lẻ, bước đến một máy bán hàng tự động bên cạnh căng tin, đặt tiền lẻ vào.

Tạ Chấp lấy đồ mình mua ra, mới vừa đem đồ bỏ vào túi áo đồng phục, quay đầu, liền nhìn thấy Nghiêm Tứ đi ra, bưng một cốc giấy đặc biệt để uống thức uống nóng.

Nghiêm Tứ đi tới trước mặt Tạ Chấp, đưa cốc đựng đồ uống nóng cho Tạ Chấp.

“Sữa bò nóng, cho cậu.” Nghiêm Tứ nói.

Tạ Chấp: “Cho tôi?”

“Ừ.” Nghiêm Tứ trực tiếp nhét vào tay Tạ Chấp.

Khoảnh khắc cốc sữa nóng được trao ra, ngón tay Nghiêm Tứ và Tạ Chấp chạm vào nhau.

Tạ Chấp còn chưa kịp hưởng thụ dư vị lần tiếp xúc ngắn ngủi này, ngón tay liền Nghiêm Tứ chạy trở về, rồi lại rất chi là được voi đòi tiên mà sờ đầu ngón tay băng lãnh của Tạ Chấp một cái.

Tạ Chấp: “…”

Nghiêm Tứ nắm đầu ngón tay của Tạ Chấp: “Quả nhiên là rất lạnh.”

Nghiêm Tứ: “Nói chung là, khi một người cảm thấy người khác lạnh, nhất định do nhiệt độ bản thân mình không cao lắm.”

Tay Tạ Chấp nâng cốc sữa bò nóng, nhiệt độ ấm áp theo thân cốc truyền tới bàn tay cậu, mà giờ khắc này, cậu dường như không cảm nhận được.

Tạ Chấp nhìn Nghiêm Tứ.

Nghiêm Tứ như là đối với phản ứng của cậu thật hài lòng, nở nụ cười, gối hai tay ra sau gáy: “Không muốn đi dạo nữa, hạng mục bồi thường tôi này lần sau tiếp tục, giờ trở về phòng học.”

Nghiêm Tứ nói xong, cũng không chờ Tạ Chấp, thản nhiên tự đắc mà đi về hướng lớp học.

Tạ Chấp đi theo phía sau Nghiêm Tứ.

Tạ Chấp nâng lên cốc sữa bò nóng Nghiêm Tứ mua cho cậu, một lát sau nhấc lên bên môi, chỉ uống một ngụm nho nhỏ, sau đó lại nâng cốc sữa bò lên, kề sát mặt với chiếc cốc.

“Mình thật sự không lạnh.” Tạ Chấp nói với chính mình, “Hiện tại, thật sự không lạnh.”

***

Nghiêm Tứ cùng Tạ Chấp bước vào lớp học khi chỉ còn năm phút nữa là tiết tự học buổi tối bắt đầu, Tạ Chấp không nỡ uống sữa bò nóng, đặt ở góc bàn, xem nó như bảo bối.

Hết tiết tự học buổi tối thứ nhất, Nghiêm Tứ chuẩn bị đi ra ngoài.

Nghiêm Tứ lấy điện thoại di động làm gương, gảy gảy tóc mình một chút, xác nhận mình không có làm cho giới idol mất mặt, lúc này mới đi ra ngoài.

“Được rồi.” Nghiêm Tứ chỉnh sửa tóc mình xong, nói với Tạ Chấp, “Tôi đi ra ngoài thực hiện ước định tối nay đây.”

Ước định tối nay?

Ầu — Tạ Chấp nhớ lại, chính là cái vụ nói qua trước đó, “buổi tối cho các bạn học tùy tiện quay” kia.

“Cẩn thận một chút…” Tạ Chấp nói.

“Có cái gì để mà cẩn thận.” Nghiêm Tứ đứng lên, “Sữa bò đừng uống, lạnh ngắt rồi, tôi sẽ mua lại một cốc nóng rồi đem về cho cậu.”

Nghiêm Tứ nói xong câu đó, liền phiêu phiêu (*) đi ra ngoài.

(*) 飘: tung tăng, tung bay theo gió, ở đây có thể hiểu là bạn học Nghiêm đi như một con gió, nhẹ nhàng và nhanh chóng~

Trước tiên đến căng tin ở nhà ăn mua cốc sữa bò nóng, sau đó đến sân thể dục, tìm một nơi rộng rãi, Nghiêm Tứ thoải mái để cho những người khác quay chụp hắn.

Lúc mới bắt đầu, phàm là những người biết về cuộc hẹn buổi tối thì đều đã đến, nhưng sự phát triển của Internet bây giờ không hề tầm thường, trong thời gian không tới tiết ba tiết tự học, mọi người đều biết tin tốt này – được minh tinh bày pose miễn phí để chụp, mọi người! Jiayou! (*)

(*) Gốc là 冲鸭 (qt dịch là con vịt) đồng nghĩa với jiayou, fighting鸭 nghĩa là vịt. Cụm này dùng ở đây nghĩa là mọi người cùng mạnh dạn chụp ảnh idol nào, cố lên nào (づ ̄ ³ ̄)づ

Đương nhiên, thầy chủ nhiệm rốt cục cũng chậm chạp phát hiện cái tin tốt này: Cơ hội tốt lấy công trạng cho sự nghiệp thu điện thoại di động, fighting!

Hai nhóm người với đội ngũ tràn đầy phấn khởi đi đến chỗ Nghiêm Tứ đang đứng, đánh giáp lá cà, hai mặt nhìn nhau, lại không thấy bóng hình của Nghiêm Tứ.

Trên sân thể dục tối thui, nhóm học sinh thân kinh bách chiến hoả tốc thu lại điện thoại di động của mình, lấy ra vật tư chiến lược (*).

(*) Sách vở tài liệu chuyên dùng để đối phó:”)

Thầy chủ nhiệm nhìn bên trái, học sinh cầm sách kiểu “Thầy đang tìm cái gì?”.

Thầy chủ nhiệm nhìn bên phải, học sinh giao lưu giải bài khó kiểu “Thầy có cần trợ giúp gì không?”.

Quỷ mới tin là các cô cậu ăn no rửng mỡ chạy đến sân thể dục thảo luận bài khó!!!

Thế nhưng! Thầy chủ nhiệm tuy rằng hoài nghi, ông lại không có bất kỳ chứng cớ nào!

Nhóm học sinh dần dần tản đi, thầy chủ nhiệm cũng chỉ có thể giận đùng đùng tay trắng trở về, trên đường trở lại lớp học, thầy chủ nhiệm liền chạm mặt Nghiêm Tứ đang đeo một cái cặp sách mới.

Nghiêm Tứ một tay kéo quai đeo cặp sách, lúc nhìn thấy thầy chủ nhiệm, nom như thể một học sinh tốt: “Em chào thầy chủ nhiệm ạ.”

Thầy chủ nhiệm là người phản đối quay show giải trí trong trường học nhất, nhìn thấy cục tai hoạ Nghiêm Tứ này, nhanh chóng hừ một tiếng.

Chẳng qua sau một lát, thầy chủ nhiệm lại cũng nhìn thấy cặp sách dày nặng trên bả vai Nghiêm Tứ, thần sắc của ông thoáng hòa hoãn.

“Được rồi.” Thầy chủ nhiệm nói, “Dụng công (*) như thế cơ à? Đeo cặp sách đi khắp nơi?”

(*) Đổ nhiều công sức

“Cái này?” Nghiêm Tứ chỉ chỉ cái cặp lớn sau lưng mình, thản nhiên nói, “Đây là ảnh của em!”

Nghiêm Tứ vừa nãy biến mất chính là đi tới cửa trường học, hắn nhờ người đại diện đưa tới cho hắn một cặp đầy ảnh, chuẩn bị thực hiện một ước định khác buổi chiều hắn hứa cho các bạn học — ước định kí tên.

“Một cặp đầy ảnh?” Đôi mắt thầy chủ nhiệm gần như rơi ra, trừng Nghiêm Tứ.

“Đúng vậy.” Nghiêm Tứ cực kì thản nhiên.

Giỏi!! Thật sự là quá giỏi!!!

Thầy chủ nhiệm thiếu chút nữa tức đến nhồi máu cơ tim!

Bây giờ những học sinh này thật sự không thể giỏi hơn!!! Một cái cặp sách thế mà đựng đầy hình của mình! Tự luyến cũng phải có mức độ chứ!!!

“Nhanh đi về học tiết tự học!” Thầy chủ nhiệm thở phì phò nói.

“Dạ.” Nghiêm Tứ trả lời.

“Chủ nhiệm, thôi quên đi.” Thầy giáo trẻ tuổi đi cùng thầy chủ nhiệm sau khi Nghiêm Tứ đi vội vã tới đỡ chủ nhiệm.

“Chủ nhiệm, cuối năm.” Một thầy giáo trẻ khác cũng nói.

Ai cuối năm với cậu?! Chủ nhiệm trừng thầy giáo trẻ tuổi này một cái, xác nhận anh ta vô vọng lên chức.

Nghiêm Tứ một đi không trở lại, sao có thể quan tâm tới việc sau lưng nhiều như vậy — đeo một cặp sạch nặng nề đầy ảnh đi về lớp học, Nghiêm Tứ còn chưa kịp bán thảm với lớp trưởng, nói mình đeo cái cặp nặng bao nhiêu trèo bốn tầng lầu, đã nhìn thấy trên bàn mình trên bàn nhiều hơn một vật.

Là một túi kẹo.

Đóng gói bằng giấy kraft (*), là loại kẹo sữa trường học tự làm.

(*) giấy kraft: loại giấy thô nhưng dẻo dai, độ bền kéo xé khá lớn, thường làm túi đựng thực phẩm hoặc đồ ăn nhanh:v

Túi kẹo buổi sáng Nghiêm Tứ được cho ăn cũng là túi kẹo loại này.

Nhưng đây rõ ràng không phải là túi lúc buổi sáng kia, túi này được gói tốt hơn, hoàn toàn mới.

Nghiêm Tứ cầm lấy kẹo, nhìn trước sau một chút, không có bất kỳ thông tin gì.

“Ai làm việc tốt không để lại tên, cho tôi một túi kẹo như này vậy?” Nghiêm Tứ giơ đường lên, cười hỏi.

Cả lớp yên lặng như tờ.

Nghiêm Tứ: “Tình huống là như thế nào?”

Cả lớp yên lặng mà nhìn về một cái góc nào đó của lớp — góc bên cạnh Nghiêm Tứ.

“Mé tôi để tôi nói cho, chứ không các cậu lại không nói gì!” Cuối cùng, vẫn là Lý Y Y lớn mật đứng ra, “Là lớp trưởng đưa cho cậu.”

Lớp trưởng đưa?

Nghiêm Tứ nhíu mày, liếc mắt nhìn chỗ ngồi trống không của lớp trưởng, để cặp sách xuống, ngồi xuống, mở giấy kraft gói kẹo ra.

Có một tờ giấy bên trong túi kẹo.

Nghiêm Tứ lấy tờ giấy ra, chỉ thấy trên đó viết: “Cảm ơn cậu ngày hôm nay giúp tôi chuyển quần áo.”

Nghiêm Tứ đọc đi đọc lại tờ giấy này nhiều lần, cuối cùng cười cười, dán nó đằng sau vỏ bảo vệ của điện thoại di động – đối với người hiện đại, nơi này không khác két sắt là mấy.

Đúng lúc này, khuôn mặt thanh lãnh của Tạ Chấp xuất hiện ở cửa phòng học, cậu ngẩng đầu đi tới chỗ ngồi, thứ đầu tiên chào đón cậu chính là một cái đùi lớn chặn ngang lối đi.

Nghiêm Tứ lười biếng dùng cái đùi lớn ngăn cản Tạ Chấp.

Tạ Chấp ngẩng đầu, chỉ thấy Nghiêm Tứ đang giơ túi giấy kia.

Nhẹ nhàng lắc một cái, túi giấy phát ra tiếng xào xạc.

Tạ Chấp: “…”

A a a a a a a a a a a xấu hổ chết mất thôi!!!!! Anh có hiểu nghi thức xã giao không??? Không thể lắc món quà một người ta tặng anh trước mặt người ấy!!!

“Cậu cho tôi?” Nghiêm Tứ hỏi.

“Là… Quà cảm ơn.” Tạ Chấp nói.

“Được.” Nghiêm Tứ lấy một viên kẹo ra, ném vào trong miệng, “Xie xie xie xie lớp trưởng lớp chúng ta cho tôi tạ lễ nhé ~~”

– —

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.