Chương 9
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 9 tại dua leo tr
Tạ Chấp nhận lấy video mà Nghiêm Tứ định đưa cậu nhìn một chút, trước tiên thấy được chủ đề “Hướng dẫn sử dụng công cụ huấn luyện việt dã”.
Mà cả một buổi chiều trước đó chỉ để giới thiệu cách dùng 2 thứ — La bàn và bản đồ do OCAD (*) chế tác.
(*) Một trường đại học ở Canada, The Ontario College of Art & Design University (OCAD U)
La bàn thì qua giảng giải, thực hành cùng các hoạt động thực tiễn nên đã phần nào hiểu rõ cách dùng.
Bản đồ với độ phân giải cao bao gồm những kiến thức cơ bản về màu sắc đại diện cho các loại địa hình, hay tỉ lệ xích so với khoảng cách thực tế.
Thoạt nghe thì thấy rất đơn giản, nhưng muốn vận dụng các thao tác định hướng thì không hề dễ chút nào.
Vì thế, nội dung huấn luyện ngày thứ ba chính là mang theo la bàn cùng bản đồ, chia đội tiến hành luyện tập nghiên cứu thực địa (*) theo nhóm.
(*) Nghiên cứu thực địa là phương pháp nghiên cứu định tính của thu thập dữ liệu tự nhiên nhằm quan sát, phân tích những yếu tố trong môi trường tự nhiên, từ đó đưa ra những phân tích về hành vi, đặc điểm của từng cá nhân, vật thể trong môi trường đó.
Mới sáng Tạ Chấp đã bị Nghiêm Tứ đánh thức.
Tạ Chấp vạn phần đau khổ mà ấn cái eo đau nhức của mình, lê cái đùi đau muốn chết của bản thân bước đến sân luyện tập.
Cậu bi phẫn gần chết mà chen vào đám đông.
Có thể không bi phẫn sao???
Nhìn nhân vật trong tiểu thuyết mà xem, người ta cùng idol ở một phòng, cùng trải qua 1 đêm mà cả người đau đớn tất nhiên là một chuyện đau khổ nhưng lại ngọt ngào.
Đâu có thảm như cậu đâu!!!
Phải trải qua phần chạy 1000m, nằm sấp chống đẩy, kéo xà và vượt núi!! Cả một tập thể người đều bị mắc kẹt trong cái địa ngục huấn luyện này.
Quả nhiên tình tiết trong đồng nhân văn đều là lừa gạt!!! Những tác giả kia cũng là mấy tên đại lừa đảo, bọn họ không có tâm gì hết hu hu hu.
Ở ngoài mặt, Tạ Chấp vẫn như cũ đứng thẳng người, quân tử như trúc (*) mà nhìn huấn luyện viên phía trước.
(*) Thời xưa người ta ví đấng quân tử ngay thẳng, thanh tao như cây trúc.
Huấn luyện viên: “Trải qua huấn luyện định hướng ngày hôm nay, ngày mai chúng ta sẽ chính thức bước vào huấn luyện việt dã, cho nên hi vọng mọi người ngày hôm nay đều sẽ nghiêm túc học tập!”
Huấn luyện viên: “Tôi còn muốn bổ sung, đó là cơ hội lần này tới thật không dễ!”
“Vậy nên các bạn phải chú ý, quý trọng cơ hội lần này!”
“Ngày hôm qua, trong số chúng ta có một vài bạn học không vượt qua được bài kiểm tra đo lường thể năng, cho nên đã bị loại, ngày hôm nay không thể tham gia luyện tập định hướng (tìm đường trong rừng), chỉ có thể ở lại làm hỗ trợ hậu cần!”
“Bây giờ, tôi tuyên bố các bạn học sau ở tổ hậu cần, khi tôi đọc tên thì bước ra khỏi hàng!”
Nói xong, huấn luyện viên bắt đầu gọi tên, mỗi đơn vị lớp lần lượt có người bước ra ngoài.
Huấn luyện viên đọc tên xong, đóng dấu lên tờ giấy trước mặt rồi nhét vào túi áo trước ngực.
Huấn luyện viên: “Bước lên phía trước!”
Không! Có! Em! À!
Tạ Chấp nước mắt lã chã nhìn huấn luyện viên, lại nhìn một chút bên những người bị loại được phân làm tổ hậu cần đang cao hứng đến sắp nhảy dựng lên còn giả vờ tiếc nuối “Tiếc thật nha” “Hu hu hu mình không thể tham gia định hướng việt dã”, người tí hon trong lòng cậu phẫn hận mà cắn khăn mùi soa.
Cậu cảm thấy mình cũng có thể thuộc về tổ bị đào thải kia!!!
Có thể tự nguyện gia nhập tổ hậu cần kia không!!!
“Quá tốt rồi!” Bên cạnh Tạ Chấp, một âm thanh đè nén vang lên.
Tạ Chấp quay đầu lại, Nghiêm Tứ nhìn cậu, cười nói: “Chúng ta đều không thuộc tổ hậu cần.”
Tạ Chấp nháy mắt một cái.
Đúng nha!!!
Cậu và Nghiêm Tứ đều không ở tổ hậu cần!!!
Bọn họ đều phải tham gia định hướng việt dã!
Cậu lại khỏe rồi! Cậu không thèm tham gia tổ hậu cần nữa!!!:))))
Tạ Chấp khẽ gật đầu: “Ừ!”
Huấn luyện viên ở phía trước móc ra một tờ giấy khác, mở ra, đặt microphone bên môi: “Như vậy, tôi tuyên bố tình hình tiến hành phân tổ ngày hôm nay.”
Huấn luyện viên như trước dựa theo các lớp có mặt mà tiến hành phân tổ, mỗi lớp chia ra làm bốn tổ lớn, mỗi tổ cùng một sĩ quan huấn luyện lên núi thực hành.
Các tổ đã được đặt tên thì lập tức xuất phát, cứ 8 phút lại một tổ bắt đầu, để tránh ảnh hưởng lẫn nhau.
Gọi đến tên lớp 11A7.
“Lớp 11A7, tổ thứ ba, Lưu Quang, Diệp Văn Hoa,.. Tạ Chấp.”
“Toàn bộ tổ tập hợp!” Ngay lập tức có một huấn luyện viên mặc bộ đồ rằn ri đến gọi bọn họ tập hợp.
Huấn luyện viên tiếp tục gọi: “Lớp 11A7, tổ thứ tư, Nghiêm Tứ…”
Tạ Chấp cùng Nghiêm Tứ đi ngang qua nhau, phân biệt ở đầu và cuối của hai tổ, Tạ Chấp giơ tay lên ủ rũ mà vẫy tay chào tạm biệt Nghiêm Tứ rồi đi xuống cuối tổ.
Tạ Chấp: Tui lại không ổn nữa rồi, bây giờ xin về tổ hậu cần còn kịp không?
Đương nhiên là muộn rồi.
Huấn luyện viên sức sống mạnh mẽ hưng phấn tiến đến: “Mọi người đã sẵn sàng chưa?”
Mọi người giật mình: “Sẵn sàng!”
Tạ Chấp một bên theo mọi người đồng thanh hô, môt bên trong lòng đang điên cuồng lắc đầu.
Em còn chưa sẵn sàng đâu… Em thực sự chưa chuẩn bị kỹ càng. Có thể không đi không?
Đương nhiên là không!
Huấn luyện viên bắt đầu yêu cầu mọi người dùng la bàn định hướng, sau đó nhìn xuống địa đồ, vạch ra lộ trình đường đi rồi chốt thời gian dẫn họ đi lên sơn đạo.
Tạ Chấp đi ở phía cuối cùng, mới đi được một đoạn đường núi thôi cậu liền cảm giác bản thân thật sự đi không nổi nữa.
Eo đau quá, chân cũng rất đau nữa, Tạ Chấp chỗ nào cũng thấy đau, đừng nói là xem địa đồ và la bàn, chỉ là bước đi thôi cũng lấy mất nửa cái mạng của cậu rồi.
Quả khố!!! Tạ Chấp thật là quả khố!!! (*)
(*) Ai chưa hiểu thì đọc trái lại hai từ đầu
“Đã đến địa điểm đầu tiên rồi!” Âm thanh của huấn luyện viên vẫn đầy hào hứng một cách khó hiểu.
Huấn luyện viên: “Mọi người xem này, căn cứ huấn luyện dùng tia hồng ngoại để quét, trong bản đồ có gắn chip, chỉ cần quét một chút là được.”
Tạ Chấp chống đỡ cái thân thể run rẩy của mình, sau đó cầm thẻ hồng ngoại tiên tiến của căn cứ lên chuẩn bị mang đến quét.
Điểm quét thẻ hồng ngoại nằm ở trên chỗ cao, cần phải leo qua một đoạn sườn núi ngắn, Tạ Chấp vừa định leo đến nhưng thân hình cậu lại lảo đảo một chút, may mắn có vị huấn luyện viên nhanh tay lẹ mắt, một phát liền bắt được cánh tay của cậu.
“Bạn học này, không sao chứ?” Huấn luyện viên cũng sợ hết hồn.
Tạ Chấp: “Không sao ạ, vừa nãy không chú ý.”
Huấn luyện viên: “Thân thể không thoải mái thì sẽ không đủ nhanh nhẹn để chống đỡ qua nhiệm vụ hôm nay đâu, em có muốn nghỉ ngơi tại chỗ một lúc không?”
Có thể nghỉ ngơi tại chỗ?
Còn có chuyện tốt như thế?
Tạ Chấp lập tức gật đầu.
Huấn luyện viên: “Vậy em liền ở đây nghỉ ngơi, nếu như đã thấy khỏe hơn thì tiếp tục cùng đi theo đội, không thì đợi đến đội cuối cùng quay lại, họ sẽ trực tiếp đưa em về.”
Định hướng việt dã là một kĩ năng cần thiết tốn rất nhiều thể lực, học sinh tham gia tập huấn, rèn luyện ý chí, phẩm chất chỉ là một mặt, nhà trường cùng căn cứ cũng không muốn thực sự giết người (*), nên cuối cùng vẫn là phải chú trọng điều độ.
(*) Ý là không muốn rèn luyện quá khổ như trong quân đội, nên vẫn cho phép học sinh “đứt gánh giữa đường”
Tạ Chấp trong lòng rưng rưng, ánh mắt mang theo ý cảm ơn, nhanh chóng tìm chỗ ngồi xuống, nhìn tiểu đội của mình rời đi.
Tùy tiện tìm 1 cái cây để dựa vào, Tạ Chấp thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu lên thưởng thức phong cảnh một chút, sau đó quyết đoán lấy điện thoại di động ra.
Người thời nay! Hạnh phúc nhất vẫn là được chơi điện thoại!
Trước tiên lên Lofter nhìn một chút các bình luận mới nhất của độc giả, Tạ Chấp định viết dàn ý cho chương mới, nhưng lại không có ý tưởng gì cả, cho nên cuối cùng vẫn là mở weibo lên, thành thạo bấm vào super topic của Nghiêm Tứ, vừa định chấm một phát thì chợt nhận ra là cậu đang sử dụng acc chính dùng cho sinh hoạt, nên đành chỉ lướt xem qua các post.
Super topic đứng đầu là hình ảnh Nghiêm Tứ đi ghi hình cho chương trình tạp kỹ ở trường học, thời gian là hai ngày trước khi bọn họ lên xe bus đến căn cứ huấn luyện.
Mở album ảnh này ra, Tạ Chấp thưởng thức thịnh thế mỹ nhan của Nghiêm Tứ một chút, sau đó tiện tay load đọc bình luận.
Comment top1 gào khóc: 【 Anh trai thịt tươi (*) Nghiêm Tứ của em aaaaa!!! Bao giờ iem mới có thể xem full show??? 】
(*) Cho ai không biết, thì “thịt tươi” trong trường hợp này là để khen ai đó đẹp trai, tươi mới, trẻ trung, freshhh… Cbiz có từ “tiểu thịt tươi” cũng là để ám chỉ mấy xẻo cưa cưa mặt đẹp và nhiều fan bạn gái:)))
Căn cứ là thuộc kiểu khép kín hoàn toàn, không có xe cộ ra vào qua lại, trừ khi các chị em phóng trực thăng từ trên cao tới chụp ảnh, bằng không không có cách nào khác để quay chụp Nghiêm Tứ.
Trong lòng Tạ Chấp bỗng tự dưng sinh ra một cỗ tự hào.
Anh trai thịt tươi Nghiêm Tứ của các cô, cậu đã được ngắm rồi!
Cậu thực sự là fanboy may mắn nhất vũ trụ.
Ngay lúc này, Tạ Chấp bỗng nghe thấy một tiếng động dưới chân.
Tạ Chấp ngẩng đầu lên liền thấy đôi giày mà anh trai thịt tươi Nghiêm Tứ đang đi tới.
“Nghiêm…”
Tạ Chấp giơ tay lên, vừa mới định chào hỏi thì liền thấy người đi bên cạnh Nghiêm Tứ — Lý Y Y.
Nghiêm Tứ cùng Lý Y Y đang cùng xem một tờ bản đồ, vừa nói vừa cười, Nghiêm Tứ đưa tay chỉ bản đồ, sau đó đứng lại, nhìn đến phía trước.
Tạ Chấp theo bản năng trốn một chút, trốn đến sau cái cây.
“Nơi đó chính là nơi quét thẻ nhỉ?” Nghiêm Tứ thu lại bản đồ, hỏi huấn luyện viên.
“Chính xác.” Huấn luyện viên nói, “Cậu thật lợi hại.”
Lý Y Y vô hạn sùng bái: “Nghiêm Tứ, cậu thật là giỏi.”
“Đi nhanh đi, đi lên trước, đuổi kịp đội ngũ.” Nghiêm Tứ không để ý tới Lý Y Y, thuận miệng nói, chân thì sải bước đến bên sườn núi nhỏ, tiện tay quét hết thẻ của mọi người.
Tạ Chấp trốn ở phía sau cây, khoảng cách gần trong gang tấc, nhìn gò má anh tuấn của Nghiêm Tứ khi quét thẻ.
Nghiêm Tứ nhân duyên tốt, ngày đầu tiên (gặp Nghiêm Tứ) cậu đã biết, đối với nữ sinh rất lịch sự, cũng là ngày đầu tiên cậu đã biết.
Nhưng giờ tâm trạng của cậu là mưa (*), Tạ Chấp cũng biết.
(*) Tâm trạng âm u không tốt á. Ẻm ghen ó mí bà.
Nghiêm Tứ giúp mọi người quét thẻ xong, vừa đi nhanh xuống, cùng đội ngũ của hắn tiếp tục xuất phát.
Tạ Chấp nhìn toàn bộ đội ngũ biến mất, cúi đầu, lại một lần nữa mở weibo ra.
Tính toán một chút, vẫn là lướt weibo tốt hơn.
Tạ Chấp tiếp tục lướt weibo, cậu lướt rồi xem và lưu những tấm ảnh khá hot của Nghiêm Tứ, thậm chí còn zoom ảnh ra rồi lưu lại vài bức đã edit tốt.
“Đang làm gì?”
Đúng lúc đó, một âm thanh vang sau lưng Tạ Chấp.
Tạ Chấp: “!!!”
Tạ Chấp khiếp sợ quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Nghiêm Tứ một tay chống lên cái cây, đứng từ trên cao xuống nhìn mình.
Tạ Chấp: “Nghiêm Tứ??? Sao cậu lại ở đây?”
“Tại sao tôi không được ở đây?” Nghiêm Tứ hừ một tiếng nói, xong liền đi tới. “Nhìn thấy tôi sao không gọi?”
Nghiêm Tứ vừa đi qua đoạn đường ngắn này, tùy tiện tìm một cái cớ quay bù cảnh, kéo “công cụ hình người” camera-man đi theo.
Camera-man gánh theo máy chụp hình, cẩu thả mà ngồi xổm ở bên cạnh, lộ ra một nụ cười khổ sở.
Nghiêm Tứ ngồi vào chỗ bên cạnh Tạ Chấp: “Nói, tại sao nhìn thấy tôi mà không gọi tôi.”
Tạ Chấp: “Tôi…”
Nghiêm Tứ không nhìn Tạ Chấp ấp a ấp úng, liếc mắt nhìn điện thoại di động của cậu, phát hiện là giao diện weibo, đầy hứng thú khom lưng xuống: “Cậu ở đây lướt super topic của ai vậy?”
Ban nãy Tạ Chấp khiếp sợ vô tình làm rớt điện thoại, lộ ra giao diện của bài post ảnh, lúc nãy hai người cùng nhìn tới chỗ khác, bây giờ hiển thị trên điện thoại vẫn đang là super topic của Nghiêm Tứ.
Nhịp tim Tạ Chấp nhanh chóng vọt lên 180 nhịp một phút, sâu sắc cảm thấy tuổi già khó giữ khí tiết (*) —- Muốn rớt ngựa á á á á!!!!
(*) Cơ bản là bạn ý sợ Nghiêm Tứ phát hiện ra bạn ý là fan cuồng của Nghiêm Tứ.
Tạ Chấp cứng đờ nắm chặt điện thoại di động.
Nghiêm Tứ lại gần Tạ Chấp nhìn lại, có chút không thể tin được:
“Cậu… lướt super topic về tôi?”
Trong mắt Nghiêm Tứ có chút kinh hỉ.
Tạ Chấp rưng rưng thừa nhận: “Phải…”
Nghiêm Tứ cầm lấy điện thoại của Tạ Chấp: “Lướt về tôi làm gì.”
Tạ Chấp cái khó ló cái khôn: “Tăng…Tăng thêm hiểu biết (về cậu).”
Nghiêm Tứ cầm di động lên, liếc mắt nhìn, quả thật chính là super topic của mình.
“Tìm đến cả super topic?”
“Sao không điểm danh?”
(*) Bên weibo mấy super topic có kiểu mỗi ngày đều vào để điểm danh ó, chắc là nhiều thì sẽ được biệt danh là fan cứng, hoặc thăng level? Tui hỏng bít vì số phận khum cho tui lập acc mn ạ tui đã thử 3 tỉ lần nma vẫn hỏng được hmu hmu
Tạ Chấp giả ngu: “Còn có thể điểm danh à?”
Nghiêm Tứ: “Đúng.. ở đây này.”
Nói xong, Nghiêm Tứ tiện tay điểm danh giúp Tạ Chấp, Tạ Chấp nhìn thao tác của Nghiêm Tứ, tim suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồng ng,ực!!!
May mắn thay hôm nay cậu lướt weibo chứ không phải Lofter!!!
May mắn thay hôm nay cậu sử dụng acc dùng cho sinh hoạt!!!
May mắn thay hôm nay không dùng acc đu idol để comment vào super topic!!!
Nếu không, một acc trong super topic cấp 12, hơn 70 ngàn fan, rớt ngựa một cái liền chạy không thoát!!!
Nữ thần may mắn!!! Cảm ơn đã chiếu cố con!!!
Nghiêm Tứ: “Đây, trả cậu này.”
Nghiêm Tứ đưa điện thoại cho Tạ Chấp, Tạ Chấp nói tiếng cảm ơn, cúi đầu, phát hiện đã thoát khỏi giao diện weibo.
“Thật ra super topic cũng chả có gì hay.” Nghiêm Tứ nói.
Tạ Chấp ngẩng đầu, liếc nhìn Nghiêm Tứ đang ngồi vẫn cao hơn cậu 1 cái đầu.
“Tự mình dùng mắt mình nhìn còn tốt hơn nhìn qua ống kính.” Nghiêm Tứ kề sát người Tạ Chấp, “Miễn phí, không tốn lưu lượng, cậu ngắm thật kĩ thoải mái đi.”
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️