Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2: Vũ nữ Bách nhạc môn (1)

11:42 chiều – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2: Vũ nữ Bách nhạc môn (1) tại dualeotruyen. 

Quyển 1

“Mẫn Mẫn, mau tỉnh lại, uống thuốc trước rồi ngủ.” Phong Thất Nguyệt nghe thấy tiếng người nói chuyện, thanh âm mềm mại, còn có âm tiết uốn lưỡi nhẹ nhàng hợp lòng người. Sau đó, cô cảm giác có người đẩy cơ thể của bản thân. Thất Nguyệt mơ mơ màng màng mở to mắt, lập tức nhìn thấy một đầu tóc quăn, trên thân mặc một bộ sườn xám. Mà lúc này, khuôn mặt trái xoan của cô gái trước mắt đang tràn ngập vẻ lo lắng.

“Đầu đau quá.” Thất Nguyệt vừa cử động, một cơn đau ập đến, làm đầu cô đau đến mức như muốn nứt ra, không chịu được mà bật ra tiếng rên rỉ.

“Đương nhiên đau! Có phải cậu không muốn sống nữa không? Ngày hôm qua cơ thể phát sốt lại dám đi làm, kết quả vừa mới khiêu vũ không được bao lâu liền ngất xỉu, làm khách khứa hoảng sợ. Đại Ban phải mất nửa ngày trời, không ngừng giải thích rồi xin lỗi. Khi nào khỏe lại thì nhớ gặp hắn nhận lỗi, nếu không mình xem cậu làm sao chịu đựng đi giày nhỏ khiêu vũ.” Cô gái cẩn thận đỡ Thất Nguyệt dậy, đút dược xong liền nói, “Được rồi, hảo hảo ngủ đi, hạ nhiệt thì tốt. Đại phu nói cậu lao lực quá độ, dẫn đến cơ thể mỏi mệt. Cậu cũng thật là… ban ngày giúp mẹ làm việc nhà, ban đêm lại đến khiêu vũ. Cho dù là người sắt cũng chịu không nổi.” Cô gái vừa nói vừa lấy chăn đắp cho Thất Nguyệt, giọng nói tràn ngập ai oán thương tiếc, hận không thể giúp cô một tay.

“Ân.” Thất Nguyệt gật đầu đáp.

Cô gái chỉnh lại góc chăn, bưng ly nước mở cửa ra ngoài, vẫn không quên cẩn thận đóng chặt cửa.

Thất Nguyệt nằm trên giường bắt đầu tiếp thu cốt truyện.

Nguyên chủ tên Lý Mẫn Nhi, là một vũ nữ, làm việc ở Bách Nhạc Môn, sống ở thời dân quốc, Thượng Hải, năm 1933.

Lúc còn nhỏ gia cảnh khá tốt. Cha mở một hiệu buôn đồ tây, tuy không phải nhà đại phú đại quý, nhưng ít nhất cũng được coi là gia đình giàu có, khá giả. Mẹ là chủ gia đình. Dưới cô còn có một em trai và một em gái kém cô ba tuổi. Gia đình hạnh phúc.

Mọi thứ bắt đầu xấu đi vào năm cô mười sáu tuổi, cha bệnh nặng không qua khỏi, cả gia đình lập tức lâm vão quẫn bách.

Lý mẫu (mẹ Lý Mẫn Nhi) trước giờ luôn sống trong nhung lụa, nào có phải chịu khổ. Gia đình vừa mất đi nguồn cung kinh tế, bà liền hoảng sợ. Bà không hề nghĩ đến việc làm thế nào để nuôi sống ba đứa con, mà đánh chủ ý lên Lý Mẫn Nhi. Lý mẫu khóc lóc cầu xin cô nghỉ học. Lý Mẫn Nhi cũng biết tình huống của gia đình lúc bấy giờ, cắn răng nhịn xuống, đáp ứng mẹ. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng cô học rất tốt. Đặc biệt, ở trường, cô còn là thành viên xã đoàn của hội học sinh, nói tiếng Anh tốt. Sau khi thôi học muốn tìm một việc làm cũng không khó. Nhưng Lý mẫu lại bắt cô đến vũ trường làm việc, bởi những công việc khác trong thời gian ngắn căn bản không thể duy trì được điều kiện sinh hoạt trước kia.

Lý Mẫn Nhi rất hiếu thuận, cô đồng ý.

Buổi tối cô đến vũ trường khiêu vũ, sáng lại thay người mẹ xa hoa nhung lụa của mình làm việc nhà, quả thực rất vất vả. Mặc dù vậy, cô vẫn không nhận được sự tôn trọng từ em trai và em gái mình. Em trai cô cảm thấy chị gái mình là vết nhơ trong cuộc sống của hắn, cả ngày không châm biếm mỉa mai thì cũng nhục nhã cô. Mà cô em gái còn lại luôn dùng vẻ mặt Tiểu Bạch Hoa nói một vài lời khiêu khích em trai, khiến nó càng tức giận hơn, lời nói càng khó nghe hơn.

Vì nuôi sống gia đình, Lý Mẫn Nhi vẫn chưa lấy chồng. Đến khi tuổi già sức yếu, sắc đẹp lụi tàn, lại bị người nhà đuổi ra khỏi cửa. Mẹ cô nói cô là nỗi nhục của gia đình, nếu giữ cô ở trong nhà, sau này hai em sẽ khó có thể tìm được gia đình trong sạch để bàn chuyện hôn nhân.

Lý Mẫn Nhi một thân bệnh tật bị đuổi khỏi nhà, chỉ có thể ăn xin sống qua ngày, không bao lâu liền chết vì đói rét.

Thất Nguyệt mở mắt, thở dài. Cuộc đời nguyên chủ cũng thật bi ai, vì người nhà mà cống hiến cả đời, lại bị bọn họ ghét bỏ, coi như rác rưởi vứt đi, khó trách lại hiến tế linh hồn mình để trả lại nỗi hận này.

Phong Thất Nguyệt giật giật thân thể, nửa điểm sức lực cũng không có. Cơ thể này quá mức hư nhược, làm lụng cực khổ vất vả liên miên khiến cả người sắp dẹp lép luôn rồi.

Ở Bách Nhạc Môn khiêu vũ, bảy điệu nhảy bằng một đồng đại dương*. Nhưng một đồng đại dương này thậm chí còn không đủ mua một kiện quần áo trên người em gái cô, lại thêm một đại thiếu gia như em trai, huống chi còn có một bà mẹ ngày ngày oán thán bản thân mệnh khổ. Mỗi đêm, Lý Mẫn Nhi ngay cả một khắc nhàn rỗi cũng không có, từ nửa đêm tới tận sáng sớm, cô mới có thể nghỉ ngơi một chút. Nhiều lúc tan làm chân liền sưng tấy.

[*] Đồngđạidương:đơnvịtiềntệcủaTrungQuốcthờibấygiờ.

Cô gái mới vừa đi tên An Lan Hoa, ngại tên mình quê mùa nên tự đổi tên, gọi là Anna. Anna vốn xuất thân từ nông thôn, muốn làm việc ở Thượng Hải đương nhiên phải thuê phòng ở. Phòng không lớn lắm, chỉ có một gian phòng ngủ và một phòng khách nhỏ. Mà giường trong phòng cũng chỉ đủ cho một người nằm, nên hai ngày nay Anna đều ngủ ở ghế ngoài phòng khách.

Thất Nguyệt băn khoăn ái ngại, bệnh vừa tốt lên một chút liền tạm biệt Anna, trở về nhà. Anna giữ cô lại. Cũng may được dưỡng bệnh tốt, nếu không lúc trở về lại phải làm trâu làm ngựa cho gia đình kia, không biết đến lúc nào mới khỏi bệnh.

Anna thấy cô khăng khăng một mực muốn đi cũng không cố níu giữ, đưa cho cô mười đồng đại dương. Lý Mẫn Nhi không một xu dính túi, thu nhập mỗi ngày đều đưa Lý mẫu, mà tiền xe mỗi ngày cũng đều kiếm từ việc khiê vũ.

“Qua mấy ngày nữa mình sẽ kiếm tiền trả lại cậu.” Thất Nguyệt nắm chặt tiền trong tay, nói. Anna cũng chẳng giàu có gì, tiền kiếm được mỗi tháng đều phải gửi về quê trợ cấp, bản thân cũng chẳng dư lại được bao nhiêu.

“Trả gì mà trả! Tiền trên người cậu có bao giờ vượt quá 5 hào? Lúc nào cũng khuyên cậu chừa cho bản thân một đường sống để dự phòng, cậu có chịu nghe đâu, không tích cóp một đồng nào, tất cả tiền đều ném vào cái động không đáy ở nhà. Về già thì tính sao?” Anna luôn thấy sao nói vậy, Lý Mẫn Nhi trước kia vì những lời này mà xa cách Anna, lại không biết lời của Anna đều suy nghĩ cho cô ấy.

“Mình biết rồi.” Thất Nguyệt nhếch miệng, cô đương nhiên sẽ không tiếp tục tin tưởng cái gia đình kia. Sau này cô không chỉ ngừng nuôi dưỡng bọn họ, còn muốn bọn họ vạn kiếp bất phục.

Phong Thất Nguyệt dựa theo ký ức của Lý Mẫn Nhi, mua hai cân điểm tâm ở cửa hàng đồ ngọt, rồi kêu xe kéo đến Lý gia.

Lý gia xưa là phú hộ, tùy đã suy tàn nhưng nhà vẫn còn đó. Nhà Lý gia là một tứ hợp viện độc môn độc viện* còn có một vườn rau. Bán đi ít nhất cũng được mấy vạn đồng đại dương, nhưng Lý mẫu thà để nữ nhi đi bán mình cũng không chịu bán nhà ở đổi lấy tiền.

[*] Tứhợpviện(四合院), mộtkiểudinhthựgồmcáckhốinhàbaoquanhmộtkhoảnhsântrongTứhợpviệnhìnhchữ”Khẩu”(口) đượcgọilàNhịtiếnNhấtviện;Tứhợpviệnhìnhchữ”Nhật”(日) đượcgọilàTamtiếnNhịviện;Tứhợpviệnhìnhchữ”mục”(目) đượcgọilàTứtiếnTamviệnNhàLýgialàNhịtiếnNhấtviện.

Phong Thất Nguyệt trong lòng cười lạnh, trên mặt lộ vẻ trào phúng, đẩy cửa vào nhà.

“Mày còn biết đường trở về cơ à? Mấy ngày nay mày chết ở chỗ nào, có biết cả nhà đều đợi mày lấy tiền mua gạo về nấu cơm không?” Lý mẫu nghe được tiềng cửa mở liền chạy ra, vừa thấy là con gái lớn lập tức nổi giận.

“Một tuần tôi* gửi cho mẹ ít nhất ba mươi đồng đại dương, mẹ lại không có tiền mua gạo?” Vốn cô muốn trước tiên không xung đột bất hòa với gia đình nhưng vừa thấy bộ dáng lông mày dựng thẳng của Lý mẫu, trong lòng liền sôi máu. Con gái mất tích hai ngày, vừa gặp đã hỏi đến chuyện tiền bạc.

[*] BởivìThấtNguyệtkhôngphảiLýMẫnNhi,sẽkhôngcóquánhiềutìnhcảmvớigiađình,cùnglắmthìbịảnhhưởngmộtchúttừnguyênchủnênmìnhthấydùngxưnghônàykháhợp,nếucóýtưởngkhácđềnghịcmt.

Lý mẫu sửng sốt, từ nhỏ đến lớn bà chưa bao giờ cãi cọ với con gái lớn của mình. Lý Mẫn Nhi trước kia lại từng là thành viên hội học sinh, tính cách nhu thuận. Nếu không Lý mẫu sao dám đối xử với cô như vậy.

“Mẹ đây không phải đang lo lắng cho con sao? Hơn nữa em trai con sắp phải đóng học phí. Dược Nhi còn phải may quần áo. Sinh nhật bạn học của con bé sắp đến rồi, sao có thể để con bé mặc quần áo cũ đến dự được, nên mẹ liền may cho nó hai bộ quần áo mới. Tiền tích cóp trong nhà đều dùng hết rồi. Con, đứa nhỏ này, mấy ngày nay đều không thấy bóng dáng, gạo thịt chỉ đủ cho hôm nay, nếu con còn không trở về người trong nhà đều phải uống gió Tây Bắc mất. Trong người con còn tiền không, để mẹ đi mua chút thịt, hai ngày nay em trai con có chút gầy, mua về tẩm bổ cho nó. Ha!” Thanh âm của Lý mẫu nhu hòa đi không ít, nhưng giọng điệu oán trách thì không hề thay đổi.

Editor: màn ngược tra sắp đến 👀 bình chọn cho t để t có động lực 💪