Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Cổ Đại Kế Hoạch Thăng Cấp Của Bia Đỡ Đạn Chương 85: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (29)

Chương 85: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (29)

11:45 chiều – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 85: Cuộc sống hạnh phúc thời mạt thế của Bánh Bao Đen (29) tại dualeotruyen. 

Editor: Niêm Hoa Nhất Tiếu | Tiểu Hy Hy | Huyền Bạch

Beta-er: Niêm Hoa Nhất Tiếu

🌸🌸🌸

“Thất Nguyệt!!” Phùng Điềm lạnh giọng cắt lời Thất Nguyệt, vẻ mặt vừa phẫn nộ vừa khẩn trương, ngón tay hơi run rẩy. Ả hít sâu một hơi, khẩu khí hơi hoà hoãn một chút, tiếp tục nói, “Cô im miệng, chỉ cần cô đưa cho tôi, tôi đảm bảo hôm nay sẽ để cô bình an vô sự rời khỏi đây.”.

Nói xong, tâm tình Phùng Điềm có chút phức tạp, chờ Thất Nguyệt nói điều kiện. Nếu có thể, ả cũng không định mang theo nhiều người như vậy, nhưng năng lực của Thất Nguyệt khiến ả thật sự phải kiêng kị. Ả vốn tưởng rằng cô sẽ ra sức giấu giếm, dù thế nào cũng không hé nửa lời về không gian tuỳ thân, bởi vì ả hiểu, mỗi người đều có lòng tham, phàm là người có được không gian, tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói với người khác.

Phùng Điềm biết, trong khoảng thời gian ngắn, Thất Nguyệt không có cách nào cắt đứt liên hệ giữa ả ta và không gian, mối liên kết tinh thần lực vẫn còn. Cho dù Thất Nguyệt có trốn vào trong không gian, ả cũng có cách lôi cô ra ngoài.

Nhưng Phùng Điềm không nghĩ tới Thất Nguyệt lại làm ra loại chuyện đập nồi dìm thuyền*, không hề bận tâm đến chuyện đấy là bí mật lớn cỡ nào.

[*] đập nồi dìm thuyền: mình có chết cũng phải kéo kẻ thù chết chung

Thất Nguyệt xoa nhẹ vành tai của mình, làm như bản thân thực sự đang suy xét đến lời nói của Phùng Điềm, lại nhìn những người vây xung quanh cô, cười nói, “Nhưng sự thật là tôi đây vẫn bị lừa tới, hiện tại rất tức giận a. Tôi mà giận lên liền bắt đầu nói bậy, vậy phải làm sao bây giờ?”.

Thất Nguyệt nhìn người đứng trong góc vẫn luôn bảo trì im lặng kể từ lúc đi vào bằng cửa sau – Đường Diệp, nói, “Phùng tiểu thư, chính là người này khiến tôi tức giận, không biết cô có thể làm gì…”.

Phùng Điềm tức đến xanh mặt, lửa giận trong mắt rực sáng như nến, ả đang định hạ lệnh bắt lấy Thất Nguyệt, lại bị khẩu hình miệng của cô chặn lại, chỉ có thể nuốt ngược lời muốn nói vào trong, bởi vì khẩu hình miệng của cô là “tuỳ”*.

[*] Trong tiếng trung, trật tự cú pháp câu văn và từ ngữ ngược với ngữ pháp tiếng việt. Vì vậy “không gian tuỳ thân” trong tiếng việt thực chất là “tuỳ thân không gian” trong tiếng trung. Ở đây Thất Nguyệt định nhắc đến “không gian tuỳ thân” để uy hiếp Phùng Điềm, do đó chữ đầu tiên Thất Nguyệt nói phải là “tuỳ”.

Phùng Điềm không thể không nhẫn nhịn, nếu để Thất Nguyệt nói ra bốn chữ “không gian tuỳ thân”, chỉ cần là người có chút tâm tư liền có thể xâu chuỗi những chuyện trong quá khứ của ả, đoán ra sự thật.

Một khi bí mật này bại lộ, có lấy lại được không gian tuỳ thân cũng vô dụng, đến lúc đó tin tức này lan truyền ra ngoài rồi, ngay cả mạng của ả cũng khó bảo toàn.

Phùng Điềm cắn chặt răng, trên mặt không còn nét dịu dàng ngày nào nữa, còn lộ ra vẻ dữ tợn. Cô ta nhìn về phía Đường Diệp, dị năng hệ thủy đã ngưng tụ trong tay, tựa như muốn trút toàn bộ cơn tức lên người Đường Diệp. Quả cầu nước kia ngưng tụ càng ngày càng lớn.

Đường Diệp bị dọa, cuống quít lui về sau, vừa lùi vừa lắp bắp nói: “Chị Phùng, chúng ta đã thỏa thuận rồi mà! Chị không thể!” Đường Diệp sợ trắng mặt. Vốn dĩ hắn muốn nhìn Thất Nguyệt chết, không hiểu tại sao vừa đảo mắt đã đổi thành mình sắp chết.

Hắn không muốn chết, mồ hôi chảy dầm dề trên trán, sau lưng đã ướt đẫm vì sợ hãi.

Mọi người kinh ngạc nhìn một màn này, không phải kinh ngạc vì Thất Nguyệt muốn giết Đường Diệp. Mà là kinh ngạc vì sao Phùng Điềm lại bị Thất Nguyệt uy hiếp, vừa rồi Thất Nguyệt còn nói một câu lấp lửng, khiến mọi người dâng lên đủ loại ngờ vực trong lòng.

Hắn thấy Phùng Điềm không chút dao động, đùng đùng quỳ xuống trước mặt Thất Nguyệt: “Thi Thi, em không thể, chúng ta còn một đứa con trai đó! Anh biết anh không nên lừa em, nhưng anh cũng vì bất đắc dĩ!” Đường Diệp quỳ gối lết về phía Thất Nguyệt, Thất Nguyệt chỉ cười khẽ, lại nói một câu không chút dao động: “Phùng tiểu thư không có thành ý gì hết, nãy giờ còn chưa xuống tay. Hắn cách càng gần thì tôi càng thấy giận…”

Không đợi Thất Nguyệt nói xong, một quả cầu nước cực lớn bay đến chỗ Đường Diệp rồi nổ tung, ngay lập tức, thân thể Đường Diệp trở thành một đống máu thịt rách nát, sự hydrat hoá* diễn ra khiến máu văng tứ tung. Phùng Điềm chỉ tung ra một quả cầu nước to bằng trái bóng rổ, nhưng ai ngờ được quả cầu nước này sau khi nổ tung thật lớn, bọt nước hướng thẳng về phía Thất Nguyệt mà đi.

[*] Trong quá trình sinh trưởng, sự hydrat hóa của mô là một yêu cầu thiết yếu trong pha giãn của tế bào. Nước hydrat hóa tự do gây nên áp suất thủy tĩnh (áp suất trương) mà duy trì độ trương của tế bào và duy trì một phần hình dạng của tế bào. Áp suất thủy tĩnh đóng vai trò như là động lực để tế bào tăng trưởng. khi lượng nước dùng cho các hoạt động sống bị giảm sút sẽ dẫn đến hậu quả là làm giảm chức năng sinh lý quan trọng trong tế bào như quang hợp và hô hấp.

Ở mức bình thường sẽ như một tấm chắn hơi nước ngoài cơ thể, giúp cơ thể không bị mất nước nhiều, nhưng Phùng Điềm sử dụng nước hydrat hóa Đường Diệp, khiến cho tế bào liên tục giãn ra, tăng thêm lượng nước cho cơ thể, đồng thời áp suất thủy tĩnh tăng lên, các mao mạch máu vỡ tung, tế bào cơ thể chèn ép nhau dẫn đến cơ thể phát nổ.

Phùng Điềm vốn định dựa vào biến cố bất ngờ này khiến Thất Nguyệt hoảng loạn, ả có thể nhân cơ hội xuống tay giết chết hoặc làm bị thương Thất Nguyệt, đến lúc đó liền tự nhiên có cơ hội bịt miệng cô còn có thể lấy vật về.

Nhưng ngay lập tức, Thất Nguyệt đến nửa điểm hoảng loạn cũng không có, quanh thân cô xuất hiện một tầng lá chắn mỏng trong suốt, nước bắn đến trên mặt lá chắn giống như bị bốc hơi, chớp mắt liền biến mất.

Phùng Điềm trố mắt*. Nhưng thấy Thất Nguyệt nở nụ cười kỳ lạ, Phùng Điềm trong lòng nhảy dựng, dự cảm không tốt vừa rồi càng lớn hơn nữa.

[*] gương to mắt nhìn, kinh ngạc hoặc sợ hãi

Thất Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ cười nói: “Tiểu Hoa, vào đi, không cần chờ nữa.”

Những người đang có mặt tại đây còn chưa phản ứng kịp, cửa sổ pha lê đã “choang” một tiếng liền vỡ vụn, mở ra. Ngay sau đó, vài bóng người phi thân vào phòng.

Trong nháy mắt, Phùng Điềm liền hiểu, Thất Nguyệt có khả năng đã sớm nhận ra kế hoạch của ả, nhưng ả cũng không thật sự hoảng loạn. Trước hết, người của cô rất ít, chỉ có mấy người, mà ở nơi này người của ả có đến mấy chục. Thêm nữa, Phùng Điềm đoán người mà Thất Nguyệt gọi đến cũng chỉ có thể là thành viên chiến đội Long Chiến, mà Long Chiến hiện tại đến dị năng giả cấp 3 cũng không có, thì lấy cái gì mà đánh.

Nhưng suy nghĩ của Phùng Điềm cũng chỉ trong nháy mắt, bởi vì ngay sau đó ả phát hiện, mấy bóng người mới tiến vào kia căn bản là không phải người, mà là – zombie. Sáu con zombie, một con cấp 5, năm con cấp 4, như hổ rình mồi đứng bên cạnh Thất Nguyệt, nhìn chăm chú vào mấy chục người bọn họ.

Đừng thấy bên Phùng Điềm có nhiều người, nhưng phần lớn đều là dị năng giả cấp 2 cấp 3, một con zombie cấp 4 là có thể khiến cho bọn họ chết mất một đám, huống chi còn có một con cấp 5.

“Tại sao lại xuất hiện zombie?” Có người hoảng sợ hô la to.

“Á! Phải làm sao bây giờ?” có người phụ nữ hét lên.

Phùng Điềm cũng hoảng sợ, môi run rẩy, đôi mắt ả trợn lên nhìn Thất Nguyệt, thấy dáng vẻ cô bình tĩnh, nhàn nhã, nửa điểm kinh hoảng cũng không có, nháy mắt liền hiểu rõ sao lại xảy ra chuyện này.

Phùng Điềm duỗi tay run rẩy chỉ vào Thất Nguyệt:

“Mày…. Mày cư nhiên cùng zombie cấu kết…… Mày… Mày”

Phùng Điềm không thể tin vào hai mắt của mình, cục diện giữa zombie và nhân loại đã đến mức không chết không thôi, như thế nào lại đi nghe lệnh của một nhân loại.

Nụ cười trên mặt Thất Nguyệt suốt đêm qua hiện tại đã không còn nữa, cô cũng không để ý tới lời chỉ trích của Phùng Điềm, quay đầu lại nhìn Tiểu Hoa nói: “Giao cho các người… Đừng cho bọn họ chạy trốn, một người cũng không!”

Trong mắt Thất Nguyệt hiện lên khói mù, nhưng cô vẫn như cũ chẳng hề chùn bước mà xoay người đi tới cửa trước.

Khoảnh khắc Thất Nguyệt quay đầu, mấy con zombie liền lộ ra răng nanh chạy đến chỗ mấy chục dị năng giả đang đợi bị làm thịt như sơn dương.

“Phong Thất Nguyệt, tôi không cần không gian nữa, cô buông tha cho tôi đi!” Phùng Điềm thét chói tai, ả nửa phần tâm tư chống cự cũng không còn, đại não đã không còn lý trí nữa, cái gì mà không gian tùy thân, cái gì mà mộng nữ vương, hết thảy tất cả đều không thắng được dục vọng sống sót.

“Chị Phong, em sai rồi, em mới mười bốn tuổi, chị tha cho em được không, đều là Phùng Điềm dạy em nói như vậy thôi!” Triệu Diễm Quân thấy vậy cũng thét lên, nhìn thấy một con zombie cấp 4 tiến tới chỗ mình, bị dọa đến mức té ngã, mông đập bịch xuống đất, lộn nhào về hướng của Thất Nguyệt.

Thất Nguyệt cũng không có quay đầu lại, đóng cửa lớn, đem những tiếng kêu la thảm thiết kia đều chặn ở bên trong.

Thất Nguyệt ngồi xuồng bậc thang, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên trời, màu đỏ quỷ dị như vậy, chân thật mà hư ảo, cũng giống như cuộc đời cô vậy.

Tất cả đều là vì sống sót, những người đó đã có ý muốn giết nàng, liền phải chấp nhận kết cục như vậy, vì đây là mạt thế! Vì tồn tại, hoặc có thể nói vì để sống tốt hơn một chút, chỉ có thể ép lòng dạ phải cứng rắn lên.

Nếu nói trước kia cô còn có thể tha cho những người này, vậy thì thời điểm bọn họ nhìn thấy cô đứng chung một chỗ với zombie, cũng chỉ có thể sử dụng cách thức chết chóc này để bảo vệ bí mật.

Ánh trăng đêm nay làm cô nhớ tới nụ hôn khẽ dưới trăng lần đó*, trong lòng không khỏi mềm nhũn, thở dài!

[*] Thượng Quan Vân Mộng từng hôn Thất Nguyệt dưới trăng

Nếu không phải bởi vì thân bất do kỷ*, cô có thể cũng sẽ thích một người như vậy đi! Cũng sẽ kỳ vọng có một phần tình yêu như vậy, sau đó sống đến hết quãng đời còn lại.

[*] nhiều khi phải làm hoặc không thể làm những chuyện mà không phải do bản thân họ muốn hoặc chuyện họ quyết định được

Nhưng mà, cô lại thân bất do kỷ, cô phải tiếp nhận những cuộc đời khác nhau, để đổi lấy một cơ hội sống sót, chỉ cần cô dừng lại, ngay lập tức linh hồn của cô có khả năng liền trở thành chất dinh dưỡng cho thế giới này.

Đôi mắt Thất Nguyệt dần kiên định, cô không có tư cách hưởng thụ tình yêu, cũng không có tư cách mềm lòng, cô muốn sống sót!

Cho dù là đạp trên thi thể của người khác!