Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 66

7:56 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 66 tại dưa leo tr. 

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

2024 0308

Edit: Ryal Thi Hạ Dương: “Xì, cả thế giới này ai chả thích tôi!”.

Cậu nhân thể nhéo mông Uông Thịnh một cái, rồi chạy.

Uông Thịnh đứng nhìn bóng lưng cậu, bất đắc dĩ cười cười, thảnh thơi tiếp bước.

Thi Hạ Dương chẳng nói, nhưng Uông Thịnh nghĩ tên nhóc này thích mình.

Giữa hai đứa có những khoảnh khắc bé nhỏ mà không ai khác hiểu hay chú ý đến được.

Ví dụ như, khi Uông Thịnh bước vào phòng học, hắn sẽ nhìn dãy cuối lớp đầu tiên.

Và Thi Hạ Dương chắc chắn cũng sẽ nhìn sang trước cả khi hắn bước vào.

Sự ăn ý ấy chẳng ai hay biết.

Ví dụ như trong tiết thể dục, Uông Thịnh chỉ cần đứng một chỗ nhìn Thi Hạ Dương trong sân chằm chằm một chốc.

Cậu phát hiện thì sẽ vờ như không có gì mà lén chuồn ra ngoài, đi một vòng, quành ra sau khu dạy học để hôn hắn.

Những câu chuyện nhiều vô số kể ấy chỉ được ghi lại trong cuốn tự truyện bí mật của Thi Hạ Dương và Uông Thịnh mà thôi.

Lúc đầu Thi Hạ Dương tỏ vẻ không hề để tâm, dù là với mối quan hệ giữa hai đứa hay là với việc học.

Nhưng khi thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, khi mùa hè bước tới đoạn kết, khi chiếc lá thu đầu tiên chạm đất…!Thi Hạ Dương tựa người vào cửa sổ nhà Uông Thịnh, người phía sau vừa rút ra ngoài, cậu đã hỏi: “Chồng ơi, anh nghĩ năm tới mình còn được bên nhau không?”.

Câu hỏi ấy khiến Uông Thịnh đâm lo.

Bên nhau theo kiểu nào? Hắn cũng không dám hỏi.

Bởi câu hỏi ắt phải có câu trả lời, mà hắn không dám chắc về câu trả lời ấy.

Nếu là về mặt tinh thần, thì Uông Thịnh có thể khẳng định – có, và họ sẽ luôn ở bên nhau.

Hắn không có ý định thả Thi Hạ Dương đi mất, phải bên nhau cả đời, dù có một ngày Thi Hạ Dương không còn thích nữa thì hắn cũng không cho phép cậu rời đi.

Nhưng nếu là về mặt vật lí, mặt không gian, thì Uông Thịnh không biết nên trả lời ra sao.

Thi Hạ Dương dần dần ngoan hơn hẳn, gần như ngày nào hai đứa cũng về nhà Uông Thịnh sau khi tan học, hắn ôn tập bài trên lớp còn cậu bắt đầu bổ sung những chỗ kiến thức hổng từ ngày xưa.

Không ai thực sự là thiên tài, có thông minh đến mấy cũng chẳng dễ gì mà hoàn thành mục tiêu trong khoảng thời gian ngắn đến vậy.

Thi Hạ Dương tỏ vẻ như không thèm để ý, như thảnh thơi nhẹ nhàng, nhưng Uông Thịnh biết thực ra cậu đã hơi nôn nóng rồi.

“Chảy ra này”.

Hắn đổi đề tài, dùng ngón tay vuốt chỗ tinh dịch chảy ra nơi cửa sau của Thi Hạ Dương.

Cậu uể oải ghé vào cửa sổ, thất thần nhìn cảnh vật bên ngoài.

Uông Thịnh muốn thi vào một trường đại học tốt, và chắc chắn hắn sẽ đỗ.

Lúc trước Thi Hạ Dương chẳng quan tâm đâu, nhưng khi mối quan hệ giữa hai người ngày càng khăng khít, cậu lại thực sự không muốn phải rời xa hắn.

Tốt nhất là sau này ngày nào cũng đắp cùng một tấm chăn, lúc ngủ thì ôm nhau, nửa đêm tỉnh dậy còn tiện thể hôn được một cái.

Đây là thích đúng không? Thực ra Thi Hạ Dương thừa biết, đây là thích.

Cậu chưa thích ai bao giờ, nhưng ở cùng Uông Thịnh lại chẳng tốt hơn những ngày rỗi hơi vô định kia hay sao? Rốt cuộc thích một người là thế nào, cậu biết rõ, nhưng lại ngượng chẳng dám nói ra.

Trên giường thì rên rõ lả lơi, nhưng lúc đứng đắn lại thẹn.

Lòng tự trọng của Thi Hạ Dương chưa bao giờ được đặt đúng chỗ.

“Chảy ra thì cậu lau cho tôi đi”.

Thi Hạ Dương nói.

“Tôi mệt quá rồi”.

Uông Thịnh cười cười, hôn một cái lên vai cậu: “Toàn là tôi ra sức không, cậu mệt chỗ nào?”.

“Mệt trong tim”.

Thi Hạ Dương quay đầu nhìn hắn.

“Hỏi cậu cái này nha”.

“Hỏi đi”.

“Nếu sau này tôi không học chung với cậu, không được gặp nhau mỗi ngày, liệu cậu có lên giường với người khác không?”.

Uông Thịnh nhíu mày: “Nói linh tinh gì đấy?”.

“Hôm qua tôi trò chuyện với nhóc đeo kính, nó bảo trong giới gay nhiều loại người lắm”.

Thi Hạ Dương nói.

“Anh của nhóc đeo kính cũng là gay, mỗi tuần dắt mấy thằng đàn ông không trùng nhau về nhà, ổng bảo với nó thế là rất bình thường, bởi ta không biết sẽ còn sống đến ngày nào nên cần tận hưởng vui thú trước mắt”.

“Cậu đừng nghe mấy lời đó”.

Uông Thịnh hơi bất mãn.

“Đừng có học mấy cái vớ vẩn của họ”.

“Tôi chẳng quan tâm đến người khác đâu”.

Thi Hạ Dương nói.

“Cậu cứ trả lời đi, có hay không?”.

“Không”.

Uông Thịnh đáp.

“Tôi thích dâm”.

“Hở?”.

“Trên đời này chẳng ai dâm bằng cậu”.

Uông Thịnh cố ý làm đề tài chệch hướng, không muốn để Thi Hạ Dương phải nghĩ nhiều.

“Chỉ cần cậu dâm với tôi, thì tôi cũng chịch một mình cậu thôi”.

Thi Hạ Dương cười, chuyển sang ngồi lên đùi hắn, lẳng lơ xoay eo: “Chồng ơi, anh thấy em dâm không?”.

“Dâm”.

Uông Thịnh nhéo mông cậu, hai người ôm nhau cười, nhưng nụ cười xen chút tâm sự nặng nề.

“Thêm lần nữa nhé?”.

Uông Thịnh hỏi.

“Thôi”.

Thi Hạ Dương hết hứng rồi.

“Hôm nay chưa học từ đơn tiếng Anh, tôi phải xong chuyện chính đã”..