Các tình yêu đang xem truyện online miễn phí Nàng Tựa Mật Đào tại dưa leo truyện
Tên Hán việt: Tự mật đào
Tác giả: Hứa Thừa Nguyệt
Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, cổ đại, cưới trước yêu sau, duyên trời tác hợp, 1v1, HE
Editor: Hà Thu
Văn án:
Cả đời Tiêu Minh Triệt muốn né nhất chính là ba kiểu nữ nhân: quá mức mỹ lệ, nhu tình như nước, cuối cùng là trong ngoài bất nhất.
Mà nàng công chúa Lý Phượng Minh của dị quốc gả tới đây để hoà thân, thành thê tử của hắn lại gom hết ba điểm này vào trên người.
Dung mạo hoa quý, diễm lệ hơn mẫu đơn, hiền thục, dịu dàng lại biết săn sóc, trước mặt mọi người thì giả vờ giả vịt, sau lưng hoàn toàn là một gương mặt khác.
Mọi người đều nói, Tiêu Minh Triệt đối với Lý Phượng Minh vừa lãnh đạm lại xa cách. Vậy mà từ đầu đến cuối nàng đối với hắn vẫn tình thâm nghĩa trọng, thật đúng là biết nhẫn nhục chịu đựng giống y như quả hồng mềm.
Chỉ có Tiêu Minh Triệt biết, làm gì có cái gì gọi là tình thâm nghĩa trọng, nhẫn nhục chịu đựng như quả hồng mềm. Nữ nhân tên Lý Phượng Minh kia, đúng là giống như mật đào, bề ngoài xinh đẹp, có vị ngọt, nhưng tâm lại vô cùng cứng rắn.
Hắn lần lượt đem hết mấy thủ đoạn bán thảm* mình có thể nghĩ ra được như: nhiệt tình thân cận, dùng chân tình lay động chân tâm, rồi lại lấy sắc dụ dỗ, thế mà vẫn hoàn toàn vô dụng với nàng.
* ra vẻ mình là người đáng thương, là kẻ bị hại.
Trong đêm tuyết gió lạnh, đối mặt với cánh cửa tẩm điện đang đóng chặt, Tiêu Minh Triệt quấn chặt lớp áo khoác trên người lại, cặp mắt tinh xảo đào hoa mang theo vẻ âm u, nham hiểm, lại có chút tức giận.
“Lý Phượng Minh, ta đường đường là Nhiếp Chính Vương của Đại Tề. Nửa đêm bị nàng đuổi ra khỏi phòng, vậy mà chỉ có một cái áo để khoác ngoài thôi sao? Tốt xấu gì cũng phải cho thêm cái chăn chứ?!”
***
Từ khi hòa thân gả qua đây đến giờ, mấy năm nay Lý Phượng Minh đều chăm chỉ vơ vét của cải vào mình. Vậy mà tới thời điểm chuẩn bị giả chết để chạy trốn, lại có chút sự cố xảy ra.
Từ sau một lần ngoài ý muốn nào đó làm chuyện “đôi bên cùng vui sướng”, vị trượng phu trên danh nghĩa luôn nghiêm cấm nàng đụng vào mình mới hiểu thế nào là thực tủy biết vị*. Chẳng những suốt ngày quấn lấy nàng làm mấy chuyện ân ái thân cận, mà ánh mắt nhìn nàng cũng đong đầy nhu tình mật ý.
*Thực tủy biết vị: Nghĩa đen chính là khi ăn tủy rồi chúng ta đều cảm thấy mùi vị của nó rất ngon nên ăn rồi lại muốn ăn tiếp. Nghĩa bóng ám chỉ trải qua chuyện gì đó một lần, lại muốn tiếp tục làm chuyện đó lần nữa.
Tình thế có vẻ không ổn rồi.
Sở dĩ những năm này nàng quan tâm, chăm sóc, đối tốt với hắn, hết thảy cũng chỉ là vì yêu cầu hợp tác cộng sinh hai bên cùng có lợi. Nhiều lắm cũng chỉ có chút đồng tình đối với hắn mà thôi.
Lợi ích liên hôn rõ ràng như thế, làm gì có chuyện tình cảm chân thật?
Sau một phen cân nhắc lợi và hại, Lý Phượng Minh quả quyết nói: “Đỡ ta nằm xuống! Rồi mau đem thuốc giả chết của ta ra đây!”
Nói đùa cái gì vậy? Thiên hạ rộng lớn như thế, có bao nhiêu là mỹ nam tử với đủ các thể loại khác nhau. Nếu quãng đời còn lại chỉ có thể sống chung với duy nhất một người là Tiêu Minh Triệt… Hừ, nghĩ sao cũng thấy bản thân phải chịu thua thiệt.
Vở kịch nhỏ:
Tiêu Minh Triệt: “Bây giờ nàng chỉ còn lại hai lựa chọn. Thứ nhất, ở lại. Vậy ta chính là của nàng, còn nàng vẫn là nàng.”
Lý Phượng Minh uống thuốc giả chết, hơi thở mong manh: “Thứ hai thì sao?”
Tiêu Minh Triệt: “Thứ hai, nếu nàng vẫn khăng khăng muốn ‘chết’, ta sẽ hạ lệnh niêm phong tất cả sản nghiệp và đồ đạc của nàng, để cho nàng nửa đồng cũng không mang đi được.”
Lý Phượng Minh đang “hấp hối” mạnh mẽ giãy dụa, kinh ngạc ngồi dậy: “Nằm mộng thiên thu của chàng đi! Muốn người không có, đòi tiền…”
“Quên đi, vẫn là nói chuyện muốn người đi.”
***
Tiêu Minh Triệt: Từ khi nàng tới bên cạnh ta, cuối cùng ta mới sống đúng như bộ dáng của một con người nên có. Trước đó, cùng lắm chỉ coi như đang tồn tại thôi.
Năm đó ở trong màn tuyết nắm lấy tay nàng, ta mới biết được, thế gian này cũng có ấm áp.
Nội dung chủ yếu: Cung đình hầu tước, duyên trời tác hợp, ngọt văn.
Một câu giới thiệu vắn tắt: Nàng giống như mật đào, ngoài đẹp, vị ngọt nhưng tâm cứng.
Ý chính: Thắng không kiêu, bại không nản. Tích cực mới có tương lai~