Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 35

12:57 sáng – 05/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 35 tại dualeotruyen. 

“Kể từ trước khi chàng thích ta, ta cũng đã mang dáng vẻ như vậy rồi. Cả đời này, bản thân ta đều sẽ không được nguyên vẹn, cũng không thể nào cho chàng một Tiểu Tứ nguyên vẹn được. Cho nên, bất kể chàng ban phát cho ta thứ tình yêu như thế nào, ta cũng sẽ đều vui vẻ chịu đựng, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng may mắn.”

_______________________

Tiểu công chúa xinh đẹp đến từ Tây Lý và vị huynh trưởng vương tử anh tuấn của nàng rất giống nhau, có thể nói lưu loát tiếng Trung nguyên, khuôn mặt và bộ dạng xinh đẹp, tính tình hoạt bát. Mới vào cung một ngày, đã có rất nhiều lời khen ngợi nàng ta. Nghe nói, khi nàng ta gặp mặt hai vị Thái hậu, ngay cả người luôn luôn soi mói và hà khắc như Đoan Mật Thái hậu cũng đối xử với nàng ta rất ôn hòa.

Tây Lý Vương tử có lẽ là đang ở nội điện, trao đổi với Hoàng đế về vấn đề biên cương của hai quốc gia. Đại hoàng tử và Lục hoàng tử thể nào cũng đi theo. Mộ Dung Nham vốn dĩ có tâm tham dự, nhưng tiểu công chúa này cứ một tấc không rời sau lưng hắn, mà hắn cũng không tiện bỏ rơi nàng ta.

Lúc Kỷ Nam đến đó, chỉ thấy một đoàn cung nhân đang hầu hạ hai người nói chuyện. Tiểu công chúa ngửa mặt cười hồn nhiên xinh đẹp, mà Nhị hoàng tử Điện hạ của chúng ta cũng đang nghiêng mặt, cặp mắt đào hoa điên đảo chúng sinh kia đong đầy sự dịu dàng, vẻ mặt thật khiến cho người ra rung động biết bao.

Dạ yến còn chưa bắt đầu, nhưng trong nháy mắt, Kỷ Nam đã no đến mức dạ dày bị trướng đau.

Thủy Khấu Khấu cũng bước tới, sóng vai đứng cùng nàng, cũng nhìn hai người. Sau một lúc lâu, nàng ấy hừ lạnh một tiếng, nghiêng đầu sang nói nhỏ với Kỷ Nam: “Kỷ Nam, chúng ta là bạn tốt, ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, có phải khi ở Tây Lý, hắn đã đi trêu chọc người ta hay không?”

Kỷ Nam ngẩn ra, thề thốt phủ nhận: “Không có!”

Thủy Khấu Khấu hiển nhiên là không tin, nhưng cũng không thể làm gì, chỉ biết cắn môi giậm chân, nhìn về phía xa xa bên kia rồi chợt quay người lại, kéo lấy Kỷ Nam đang bước đi, thở phì phò: “Không nhìn hắn! Không nhìn hắn! Có cái gì hiếm lạ chứ!”

Kỷ Nam bị nàng ấy túm nghiêng ngả chao đảo, nhìn vào hai mắt nàng ấy hỏi: “Khấu Khấu, ngươi thích hắn?”

Thủy Khấu Khấu đột nhiên dừng bước, mở to đôi mắt ngập nước nhìn nàng, nghẹn lời: “Ta…”

Nữ tử Đại Dạ mặc dù trời sinh có tính tình quả cảm hào sảng, nhưng khi đứng trước tình ái vẫn ngượng ngùng. Nàng ấy bị Kỷ Nam hỏi thẳng như vậy, nhất thời xấu hổ đỏ mặt.

Kỷ Nam thấy vẻ mặt này của nàng ấy, không khỏi âm thầm thở dài.

Đây là một cô nương rất tốt: xinh đẹp, thông minh, dũng cảm, trượng nghĩa. Quả thực là trời sinh một đôi với người kia. Hơn nữa, nàng ấy luôn coi nàng là bằng hữu. Khi ở Tây Lý đã rất nhiều lần ra tay tương trợ. Thủy thừa tướng cũng vì vậy mà giúp đỡ Kỷ Đình rất nhiều khi Đoan Mật Thái hậu hãm hại Kỷ gia.

Kỷ Nam nhớ đến nụ hôn dịu dàng triền miên của Mộ Dung Nham, lại nhìn vẻ mặt ửng hồng như ráng mây của Thủy Khấu Khấu trước mặt, trong lòng vừa mâu thuẫn lại vừa sợ hãi.

Thủy Khấu Khấu vặn xoắn chiếc khăn trong tay, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, thấy bốn bề vắng lặng, nàng ấy hạ quyết tâm, ghé sát vào tai Kỷ Nam, vui sướng nói: “Khắp Thượng Kinh này, không tìm ra người thứ hai nào giống hắn… Trong lòng ta cũng vậy! Tuy rằng gia gia ta không hài lòng về hắn nhất, nhưng ta đã âm thầm hạ quyết tâm rồi. Kỷ Nam, ngươi phải giúp ta!”

Kỷ Nam khó xử nhìn nàng ấy, không dám đồng ý, mà chỉ cúi đầu xuống. Ánh nắng dần tắt, trên mặt nàng như có bóng tối bao trùm, lông mi như cánh bướm nhẹ nhàng rung động.

***

Khai yến.

Vấn đề biên cương giữa hai nước Tây Lý và Đại Dạ, hiển nhiên là đã được song phương bàn bạc và lên kế hoạch vô cùng thuận lợi. Trên khuôn mặt Mộ Dung Thiên Hạ lúc nào cũng tươi cười, ngồi bên cạnh ông còn có Nhị hoàng tử Điện hạ được ông xem trọng nhất và Vương tử.

Hai vị hoàng tử này, một người sâu sắc, tuấn lãng; một người mặt mày dịu dàng, ôn nhuận như ngọc. Lúc này sánh vai ngồi bên nhau, khiến toàn bộ đám nữ quyến ở đây không dời được tầm mắt. box Tiểu thuyết Edit + Sáng tác dj33nd44nl33qujyd00n

Tiểu công chúa Khuynh Thành im lặng ngồi bên cạnh làm bạn với huynh trưởng. Dọc đường đi, nàng ta được Hoàng hậu nương nương gọi tới tâm sự mấy câu, sau khi trở về ngồi xuống giữa Tây Lý Vương tử và Nhị hoàng tử Điện hạ. Nàng ta ỷ vào việc mình còn nhỏ tuổi, lại vừa được Hoàng hậu nương nương khen ngợi là hoạt bát đáng yêu, nên đã rót cho hai vị hoàng tử mỗi người một ly rượu, rồi cười khích lệ.

Tây Lý Vương tử dĩ nhiên là chỉ cười rồi cầm lên uống. Mộ Dung Nham lại liếc về phía xa xa nhìn một chút, mới cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.

Hắn nhìn về nơi đó, nơi Kỷ Nam đang ngồi, bên phải nàng là Đại hoàng tử và Lục hoàng tử, bên trái là Thủy Khấu Khấu đang rầu rĩ không vui. Lúc Mộ Dung Nham nhìn sang, lòng nàng nhất thời gõ trống thùng thùng, cảm thấy vui sướng không sao nói nên lời.

Thủy Khấu Khấu kéo ống tay áo nàng, dùng khẩu hình miệng hỏi: “Hắn đang nhìn ta phải không?”

Kỷ Nam như đang du tiên, cười ngây ngô, gật đầu lung tung.

Thủy Khấu Khấu vui vẻ, đang định nói cái gì nữa, lại nghe thấy Hoàng đế phía trên hỏi: “Chà? Thật sao?”

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Hoàng hậu đang mỉm cười dịu dàng, nhẹ giọng bẩm báo gì đó với Hoàng đế, một lát sau, hoàng đế ngồi thẳng người lên, liếc nhìn Khuynh Thành công chúa, cười hỏi: “Hoàng hậu nói, tiểu công chúa nguyện vì chúng ta múa một khúc góp vui?”

Khuynh Thành đang ngậm quả nho, nghe vậy liền hé miệng cười, nhìn sang Tây Lý Vương tử trưng cầu ý kiến, Vương tử gật gật đầu, đến lúc này nàng ta mới đứng lên, cất giọng trong trẻo nói: “Hoàng đế bệ hạ, liệu Khuynh Thành có thể cả gan trèo cao Nhị Hoàng tử Điện hạ… thỉnh hắn tấu một khúc cho Khuynh Thành múa được không?”

Nàng ta nói được một nửa thì dừng lại một chút, khiến cho không ít người ở đây lòng dạ cũng bị xoắn xuýt lại.

Hoàng đế nhìn về phía Nhị hoàng tử của mình, Mộ Dung Nham liền đứng lên,  bước lên phía trước theo ý Khuynh Thành công chúa.

Hiển nhiên là Khuynh Thành vô cùng cao hứng, lôi kéo ống tay áo của hắn tới trước đàn. Mộ Dung Nham liền cười nhạt, ngồi xuống dưới ánh mắt của mọi người. Sau khi ngồi vào chỗ của mình, hắn vươn tay tùy ý gảy vài cái trên chiếc đàn cổ, sau đó làm ra vẻ bất mãn với tiếng nhạc đơn điệu này, hắn hơi nhíu nhíu mi lắc đầu rồi một lần nữa nhìn về nơi Kỷ Nam đang ngồi.

Chỉ nghe hắn dịu dàng mở miệng: “Khấu Khấu, có nguyện đi lên cùng ta hợp tấu một khúc vì công chúa điện hạ hay không?”

Quả nhiên người hắn nhìn là Khấu Khấu… Kỷ Nam nắm chặt ly rượu, trên mặt không có chút cảm xúc.

Đôi lông mày màu hoa râm của Thủy Thừa tướng hơi nhướng lên, Thủy Khấu Khấu cũng không để ý đây là tình huống như thế nào, không đợi Hoàng đế bày tỏ, đã vui mừng đứng lên, lao tới như một con bươm bướm.

Nàng mặc một thân váy dài màu sắc đỏ tươi, bóng lưng yểu điệu, vòng eo tinh tế mềm mại, một đường giống như mây bay nước chảy lưu loát sinh động, gần như là bay tới trước đài.

Chỉ thấy nàng thử cũng không thử, đã trực tiếp ngồi xuống trước cây đàn sắt *, làn váy dài xòe tung như một đóa hoa nở rộ, phô bày trên đài, tầng tầng lớp lớp đẹp mắt vô cùng.

(* – đàn sắt là loại đàn gồm 25 dây hoặc 16 dây)

Mười đầu ngón tay nàng trắng nõn mềm mại như nước. Sau khi chuẩn bị xong, nàng quay sang cười với Mộ Dung Nham đang ngồi bên cạnh.

Mộ Dung Nham cũng cười khẽ đáp trả nàng, thật sự là vô cùng dịu dàng mà lưu luyến. Nhất thời, ngay cả Hoàng đế cũng nhướng mi, hứng thú dạt dào xem cảnh tượng hoan hỉ một cầm một sắt của hai người trên đài.

Nhị hoàng tử Điện hạ chủ động mời thật sự là vô cùng hiếm thấy, lúc này tất cả mọi người cũng không chú ý đến tiểu công chúa Tây Lý xinh đẹp đang dùng ánh mắt phức tạp di chuyển qua lại giữa hai người và Thủy thừa tướng.

Mặc dù Khuynh Thành công chúa còn nhỏ tuổi nhưng đối mặt với tình huống này vẫn có phong thái ung dung, thần sắc hào phóng không chút nào để ý. Nàng ta khẽ cười, vừa múa vừa tung một dải lụa mềm mại như nước từ trong người ra. Dải lụa bay phần phật, nàng ta xoay tròn thân mình, rồi quấn dải lụa mềm mại vào cánh tay.

Mộ Dung Nham và Thủy Khấu Khấu hợp tấu, tiếng nhạc giống như tiếng suối trong trẻo, nhất thời khiến cho tất cả mọi người có mặt trên điện đều dừng lại động tác trên tay. Ngoại trừ thứ âm nhạc thanh mỹ như thể Cao Sơn Lưu Thủy (1) này ra, thì không còn một tiếng ồn ào nào khác.

Kỹ thuật múa của Khuynh Thành cũng hoàn toàn xứng đôi với khúc hợp tấu xuất thần nhập hóa của hai người. Thắt lưng nàng ta vô cùng mềm dẻo, khi kéo tấm lụa mỏng mềm như nước ngả về sau, khi phập phồng uốn lượn lên xuống vô cùng đẹp mắt. Vũ khúc ngừng lại, cả sảnh đường ồ lên tán thưởng.

Nàng ta hoàn trả tấm lụa, khóe miệng mang theo nụ cười đi về ngồi cạnh vương tử. Chẳng qua là, đến tận khi buổi yến kết thúc, cũng không thấy nàng ta liếc mắt nhìn Nhị hoàng tử điện hạ thêm một cái nào nữa. box Tiểu thuyết Edit + Sáng tác di3nd4nl.eq.u.y.d0.n

***

Sau khi yến tàn, tận đến khi Kỷ Nam bước đi trên con đường trở về điện Triêu Dương, trong tâm trí nàng vẫn hiện lên vũ khúc nổi bật của tiểu công chúa Tây Lý và mười đầu ngón tay thon của Thủy Khấu Khấu vỗ về lên cây cổ sắt, thỉnh thoảng lại quay sang cười một cách ăn ý với Mộ Dung Nham ở phía đối diện.

Dường như làm nữ tử, là phải như thế…

Ánh trăng bạc chiếu sáng khắp Thượng Kinh, nàng đi dưới ánh trăng, lặng lẽ thở dài.

Cuộc đời này, nàng… vô vọng rồi.

“Cảnh đẹp ngày tốt như vậy, sao Kỷ tiểu tướng quân lại nhìn trăng rằm thở dài?” Bỗng nhiên phía sau có một người ló ra. Kỷ Nam quay lưng về phía hắn, khóe mắt vẫn thoáng liếc thấy một góc y phục màu xanh nhạt, nàng làm bộ như không nghe thấy, vẫn đi thẳng về hướng điện Triêu Dương.

“Ấy…” Người nọ đuổi theo,, ngay trước lúc nàng bước vào cửa ngoài của điện Triêu Dương đã túm lấy cổ nàng, kéo nàng vào trong ngực, không dấu vết tránh đi đám cung nhân đã nghe thấy tiếng động chạy đến, tránh vào hoa viên nhỏ sau ngọn núi giả bên ngoài điện.

Kỷ Nam bị hắn kẹp một tay dưới nách, thân mình lay động, nhoáng một cái đã bay lên không trung. Theo bản năng, nàng ôm chặt eo hắn, hình như hắn còn khẽ cười một tiếng, một cánh tay kia thuận tiện giữ chặt lấy nàng trong lồng ngực, sau đó hắn lợi dụng màn đêm phi thân vào sau ngọn núi giả…

**

Đợi đến khi Kỷ Nam được buông ra, bởi vì não bị sung huyết nên choáng váng đầu óc, cả người nghiêng ngả, còn chưa kịp đứng vững đã bị một sức lực thật mạnh đẩy ngã về sau. Tấm lưng nàng dựa lên vách núi lởm chởm đá, vừa ngẩng đầu lên đã bị hắn cúi đầu, hôn thật mạnh.

Tối nay, dường như hắn có chút khác lạ, trước kia hắn luôn dịu dàng mà cố gắng kiềm chế, cho dù là khi bị hôn mê bất tỉnh trong động đá ở núi Tinh Nhai, hắn cũng chưa từng luống cuống.

Vậy mà động tác trước mắt này của hắn như thể đang muốn cắn nuốt nàng… Coi nàng như kẻ thù mà hắn vô cùng căm hận, thầm nghĩ muốn nuốt nàng vào bụng.

“Mở… ra!” Thừa dịp hắn liếm láp kẽ hở nơi khóe miệng nàng, nàng yếu ớt lên tiếng kháng nghị. Hắn cười, sau đó lập tức che lại cánh môi nàng, hung hăng trằn trọc mút. Nàng bướng bỉnh cắn chặt khớp hàm, bị hắn nắm cằm mạnh mẽ tách ra. Kỷ Nam đau nhức không thôi, tận đến khi nước miếng chảy ra bị hắn mút hết, tiến quân thần tốc, hôn khiến nàng càng choáng váng mơ hồ hơn so với lúc nãy.

Thực ra, ban đầu Mộ Dung Nham chỉ muốn dọa nàng một chút, ai bảo nàng lại không nghe lời như vậy.

Nhưng nhìn dáng vẻ thiếu nữ nho nhỏ ăn vận như một thiếu niên bị hắn nhốt trong lòng, bị hắn hôm chặt, chỉ có thể ngoan ngoãn ngửa mặt, hé miệng mặc hắn hôn, thật sự là đáng yêu cực kỳ, khiến hắn càng hôn càng sâu. Đến cuối cùng, mặc dù hắn đã cố ra lệnh cho bản thân phải dừng lại, nhưng giữa đôi môi vẫn càng thêm mãnh liệt chiếm đoạt.

Kỷ Nam bị hôn đến mê man, yếu ớt bị hắn kẹp lấy, chỉ biết ngoan ngoãn làm theo ý hắn, mút vào chiếc lưỡi đang xâm nhập của hắn, ngay cả nút áo của mình bị cởi ra từ lúc nào cũng không biết.

Chờ đến khi nàng phát hiện ra, đã bị hắn đã vân vê nhào nặn thật mạnh, mạnh đến mức nàng phát đau. Nơi đó tản ra mùi thơm ngát của quả trám, chỉ có hình dạng nho nhỏ và hương thơm mê người, đã khiến cho người khác thật muốn cắn, nhưng thực ra vẫn có vị chát. d.ien.d.4n.l.3.qu.i.d0.n

“Đau!” Nàng nức nở kêu lên, “Đau… Nhị ca!”

Mộ Dung Nham cười khẽ, lưu luyến thu tay… Nha đầu hư hỏng này thật biết cách chọc hắn yêu thương.

Một tay hắn ôm eo nàng, tay kia chậm rãi sửa sang lại xiêm y cho nàng, buộc lại cẩn thận từng nút áo. Hắn lại cúi đầu, hôn một cái lên khuôn mặt hồng như ráng mây của nàng, khàn giọng cười nói: “Mới vừa rồi, lúc ở trên điện, nàng giận ta có phải không?”

Kỷ Nam lắc đầu, mặt vẫn đỏ hồng như trước, không nói chuyện.

“Hửm?” Hắn tì vào trán nàng, ép hỏi.

Kỷ Nam khẽ đẩy hắn ra, quay mặt sang một bên, hít vào một hơi, nhẹ giọng nói: “Ta nói ‘phải’, chàng sẽ đắc ý, nói ‘không phải’ chàng sẽ không cam lòng. Đắc ý hay không cam lòng thì chàng đều muốn bắt nạt ta… Ta không nói!”

Hắn không ngờ nàng lại trả lời như vậy, sửng sốt một lát lại bắt đầu muốn bắt nạt nàng. Hắn ngậm môi nàng, cười khúc khích, đôi mắt hoa đào mang theo chút hả hê: “Ta đây liền bắt nạt đến khi nàng nói ra thì thôi!”

Hắn thực sự muốn xuống miệng, bàn tay to trên lưng nàng cũng có dấu hiệu muốn gây rối. Trước ngực Kỷ Nam vẫn còn đau đớn nóng bừng, nàng bị dọa vội vàng ngửa ra sau, đầu lập tức đụng vào vách đá vang lên âm thanh thật lớn. Nàng đau đến mức nước mắt lưng tròng, lầm bầm thành thực khai báo: “Ta không tức giận… Ta biết là chàng cố ý. Bằng không, công chúa Tây Lý sẽ tuyển chàng làm Phò mã rồi… Tây Lý không có hoa đào, chàng sẽ không muốn đi đâu!”

Mộ Dung Nham lui về sau nửa bước, nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt âm tình bất định: “Nàng cho rằng, ta là vì lưu luyến hoa đào ở Thượng Kinh sao?”

Hắn nói lời này, nghe có chút nghiến răng nghiến lợi.

Kỷ Nam nở nụ cười, vẻ mặt phấn khởi: “Còn có ta.”

Mộ Dung Nham hừ lạnh một tiếng, hơi xoay mặt đi. Kỷ Nam vô cùng nể mặt, chủ động dán vào hắn, hai tay ôm chặt lấy thắt lưng hắn.

“Về sau chàng không cần cố kị ta.” Giọng nói của nàng vừa mềm mại lại vừa nhẹ nhàng, “Ta biết, bản thân mình ở trong lòng chàng như vậy cũng đã đủ rồi.”

“Vậy là mặc kệ bên cạnh ta có người khác sao?”

“Vâng.” Nàng nhẹ giọng khẳng định.

Đáp lại xong, bị hắn kéo mạnh ra. Hắn cúi đầu nhìn chằm chằm vào nàng, ánh mắt chứa đựng sự lạnh lẽo và phẫn nộ.

“Sao lại có người như nàng chứ…” Sau một lúc lâu, rốt cuộc hắn cũng thốt ra được lời này từ kẽ răng.

Kỷ Nam nâng gò má hắn lên, giống như hắn cũng rất thích làm như vậy với nàng.

Động tác này dường như có tác dụng trấn an rất tốt đối với hắn, sự thô bạo trong mắt hắn dần dần lắng xuống.

Kỷ Nam nhỏ giọng nói: “Kể từ trước khi chàng thích ta, ta cũng đã mang dáng vẻ như vậy rồi. Cả đời này, bản thân ta đều sẽ không được nguyên vẹn, cũng không thể nào cho chàng một Tiểu Tứ nguyên vẹn được. Cho nên, bất kể chàng ban phát cho ta thứ tình yêu như thế nào, ta cũng sẽ đều vui vẻ chịu đựng, hơn nữa còn cảm thấy vô cùng may mắn.”

Hắn nghe nàng nói, vẻ mặt hơi thay đổi, cảm giác được tầm mắt nóng bỏng của hắn, nàng dựa vào lòng hắn, tựa đầu vào vai hắn khẽ thở dài.

Mộ Dung Nham lặng lẽ ôm chặt lấy nàng, nhắm mắt lại lẳng lặng hiểu rõ.

Vô, cùng, hạnh, phúc.

Bốn chữ này đã đánh thật sâu vào cõi lòng hắn.

***

Đêm dần khuya, cửa cung đã đóng. Tên cấm vệ quân đang chờ đến lúc giao ban giữa ca đêm và ca sáng, đang ngáp ngủ thì thấy phía trước bỗng truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.

“Thủy cô nương?!” Cấm vệ quân kinh ngạc, thất thanh kêu lên, “Đã trễ thế này, sao cô không nghỉ lại trong cung, còn muốn ra ngoài sao ạ?”

Dưới ngọn đuốc sáng, gương mặt Thủy Khấu Khấu không có lấy một chút huyết sắc, dường như vừa mới chịu một sự đả kích thật lớn.

Nghe thấy có người hỏi, nàng ấy chỉ cố gắng gật đấu, run rẩy đưa bạc ra thưởng, rồi từ kẽ hở nhỏ của cửa cung vừa mở, nghiêng ngả chao đảo chạy ra ngoài.

Bên ngoài cung, gió càng lúc càng mạnh. Mặc dù đã là mùa xuân nhưng làn gió vẫn thổi đến mức tóc mai của nàng bay tán loạn.

Vốn tưởng rằng từ nay về sau cầm sắt kết duyên, chỉ nguyện làm uyên ương không nguyện làm tiên.

Hóa ra tất cả chỉ là thay mận đổi đào, si tâm vọng tưởng, công dã tràng.

Ài… Đệ nhất mĩ nữ Thượng Kinh, đã bị làn gió đêm thổi đến mức lệ rơi không ngừng rồi.

_____________

(1)  – Cao Sơn Lưu Thủy là khúc cổ cầm kinh điển của Trung Hoa.

– Cao sơn lưu thuỷ gắn liền với một giai thoại về mối tình tri âm tri kỉ giữa Du Bá Nha và Chung Tử Kỳ. Ngay từ thời Xuân Thu Chiến Quốc (năm 770 – 221 trước CN), sách Liệt Tử Thang Vấn chép: ” Du Bá Nha chơi đàn tuyệt hay, Chung Tử Kỳ nghe đàn càng giỏi. Bá Nha chơi đàn, chí tại núi cao, Chung Tử Kỳ nói: ‘Hay thay! vời vợi tựa Thái sơn’. Chí để nơi dòng nước chảy, Chung Tử Kỳ nói: ‘Hay thay! mênh mang như sông nước’. Bất luận là chí tại cao sơn hay chí tại lưu thuỷ, Bá Nha trong mỗi khúc nhạc đều biểu hiện chủ đề hoặc tư tưởng của mình, nhờ đó Chung Tử Kỳ có thể lĩnh hội được từ đó. Nghe nhạc vốn dĩ là cảm cái khúc mà người chơi gửi gắm, đạo lý này vốn dĩ đã có từ ngày xưa vậy. djjen.da.n.l33.qu.y.d00n

Vào cuối thời Chiến Quốc Trung Quốc sách Lã Thị Xuân Thu, thiên Bản vị cũng ghi lại câu chuyện tương tự: “Bá Nha chơi đàn, Chung Tử Kỳ nghe. Đàn chơi mà chí để tại Thái sơn, Chung Tử Kỳ nói: ‘Hay thay tiếng đàn! Cao cao như núi Thái Sơn. Khi chí để nội dung nước chảy, Chung Tử Kỳ nói: ‘Hay thay tiếng đàn! Mênh mang như nước chảy. Chung Tử Kỳ chết, Bá Nha quẳng đàn dứt dây đến tận cuối đời không chơi đàn, từ đó trên nhân thế không có ai có thể gọi là cầm giả nữa”. Lã Thị Xuân Thu nói chung giống với sách Liệt Tử, chỉ khác kết cục này: sau Chung Tử Kỳ chết, Bá Nha “đến cuối đời không chơi đàn nữa”.

Nhưng nguyên nhân trực tiếp mà giai thoại này được lưu truyền là vì mối tình tri âm tương tri, tương giao giữa hai người. Tri âm đã mất, Bá Nha đương nhiên đoạn huyền tuyệt âm. Việc quẳng đàn của Bá Nha thể hiện rất rõ chí của ông ta. Thứ nhất là việc làm thể hiện sự tôn trọng đối với người bạn đã mất, thứ hai là vì tuyệt học của chính mình người đời không ai có khả năng lĩnh hội được mà biểu hiện sự buồn khổ và cô độc. Nghĩ như thế thì Bá Nha tất là người thị tài ngạo vật, trác tuyệt khác người, khúc nhạc của Bá Nha là cao khúc nhưng cũng vì thế mà cô độc, phàm phu tục tử không thể lĩnh hội được sự linh diệu của nhạc khúc. Bá Nha vì cảm thấy thấu đáo sự cô độc, vì phát hiện ra rằng tri âm nơi trần thế thực khó tìm mà nhất thời cảm khái.