Chương 9
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 9 tại dualeotruyen.
“Đúng, ” Trần Ngộ Bạch lạnh lùng cười rộ lên, giống như tuyết liên hoa nở trên núi băng, “Mộ Dung Nham, ” Giọng nói của hắn cực khẽ, như là lời tiên đoán vẳng lại từ phía chân trời, “Ta lại càng hiểu rõ một chuyện: Ngươi không làm Hoàng đế được.”
— —— —-
Mộ Dung Tống nói câu không đầu không đuôi kia xong thì bị kêu đi, không có thời gian để giải thích. Kỷ Nam mơ hồ trở về nhà, bẩm báo với Kỷ Đình công việc khi vào cung ngày hôm nay, lúc này mới hiểu được một vài chuyện trong đó.
“Lục hoàng tửluôn luôn đồng khí liên chi* với nhị Điện hạ, di»ễn♡đ+àn♡l«ê♡quý♡đ»ôn nên chắc chắn lúc này lập trường cũng giống nhau, không ủng hộ việc hai nước khai chiến.” Kỷ Đình trầm ngâm trong giây lát rồi nói.
(* – có cùng suy nghĩ và hành động.)
“Vâng!” Kỷ Nam vội vàng gật đầu, nghĩ một chút lại lắc đầu phủ nhận nói: “Nhị điện hạ không như vậy.”
Kỷ Đình chậm rãi lắc đầu, “Tính tình và tâm tư của Nhị điện hạ vô cùng kín đáo, tuyệt đối sẽ không nói thẳng ra. Huống hồ thân phận của hắn đặc biệt, trong chuyện này hắn sẽ phải kiêng dè – mẫu phi Diêu quý phi của Nhị điện hạ có xuất thân từ Nam quốc.”
Kỷ Nam kinh ngạc, rồi sau đó trong nháy mắt nàng ngộ ra, hôm nay có một vài lúc Mộ Dung Nham hơi trầm mặc khó hiểu, thái độ của Hoàng đế mập mờ không rõ, ánh mắt và lời nói bóng gió của Mộ Dung Tống, từng sự việc lướt qua trước mắt nàng… Thậm chí khi còn ở thành Linh Châu, nàng tỏ ra khó chịu vì đám quân lính Nam quốc quấy nhiễu dân chúng trên đường phố, thì Mộ Dung Nham lập tức thay đổi thái độ thân thiết, rồi lạnh lùng nói với nàng: “Thiên hạ rộng lớn như vậy, chẳng lẽ Kỷ tiểu tướng quân muốn mở rộng bản đồ Đại Dạ đến tận chân trời hay sao?”
Bây giờ nghĩ lại, lúc đó hắn cảm thấy buồn rầu khó xử đến mức nào?
Hóa ra hắn có một nửa dòng máu Nam quốc, trong lòng Kỷ Nam có chút khó chịu suy nghĩ, chẳng trách!
“Phụ thân, ” Sau khi im lặng một lúc lâu, Kỷ Nam mới mở miệng, thanh âm chua chát, “Những chuyện này…Con đều không hay biết. Hôm nay vào cung, ngay cả đường cũng không nhớ, Thánh Thượng hỏi cũng trả lời không được tốt, hình như con không…”
“Không, Kỷ Nam, con trả lời rất đúng, ” Kỷ Đình ngắt lời nàng, nói rõ từng câu từng chữ: “Trách nhiệm của con cháu Kỷ gia là bảo vệ từng tấc lãnh thổ của vương triều Đại Dạ và ngàn vạn dân chúng. d♡iễn‿đ♥àn‿l♡ê‿q♥uý‿đ♡ôn Chúng ta là quân nhân, không phải chính khách*, con không cần phí tâm tư suy đoán thánh ý.”
(* – người làm chính trị.)
“Vâng ạ!” Kỷ Nam thấp giọng trả lời, “Hài nhi đã hiểu.”
“Phải rồi, con và hai vị Nhị, Lục hoàng tử thật sự có tư giao* rất tốt?” Kỷ Đình tò mò hỏi.
(* – giao tình riêng.)
Kỷ Nam do dự chốc lát, gật đầu trả lời: “Lục hoàng tử đối xử với người khác rất thân thiện, Nhị điện hạ… cũng rất tốt.”
“Nhị điện hạ…quả thật là nhân tài hiếm có, văn thao vũ lược không có gì là không tinh thông.” Kỷ Đình không tự chủ được khẽ thở dài, “Nhưng Tiểu Tứ con phải nhớ kỹ: Con bảo vệ chính là Đại Dạ, ngôi vị Hoàng đế thuộc về ai…không quan trọng, ít nhất đối với con mà nói, là không quan trọng.” Dường như nhớ đến chuyện cũ, nên giọng nói của ông có chút trầm thấp.
Kỷ Nam nghiêm túc gật đầu nói: “Hài nhi sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của phụ thân, nhất định không phụ vinh quang của tổ tiên Kỷ gia chúng ta!”
“Ta tin tưởng con. Từ nhỏ đến giờ, con chưa từng phụ sự mong đợi của ta.” Kỷ Đình nở nụ cười hiếm thấy, “Xem tình hình hôm nay, nếu như phải xuất chinh, nhất định con sẽ phải đi. Chi bằng con hãy sớm chuẩn bị để sẵn sàng đi thôi.”
“Hài nhi biết! Nhưng chỗ nương…Vẫn nên không nói cho người biết, miễn cho người phải lo lắng. Mấy ngày gần đây, sức khỏe của nương lại có chút không ổn rồi.”
Kỷ Đình cũng gật đầu, “Tâm tư của nàng quá nặng, quá mức sầu lo vì thân thể của con – chờ đến cuối năm sau, ta sẽ lo liệu cho hôn sự của con và Tiểu Ly, đến lúc đó, có lẽ nàng sẽ an tâm một chút.”
Tiểu Ly cũng họ Kỷ, là bé gái mồ côi được Trấn Nam Vương Phi nhận nuôi, cùng tuổi với Kỷ Bắc, Tiểu cô nương vốn dĩ sinh ra đã yếu ớt, từ nhỏ có chút mơ hồ, đến bây giờ thì cả ngày ồn ào đòi tu tiên. diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn Đã sắp là cô nương gia đến tuổi cập kê rồi, lại được nuôi dưỡng trong Trấn Nam Vương phủ chạm tay là có thể bỏng* như vậy, nhưng mà đến một nửa người tới cửa cầu hôn cũng không có.
(* – quyền thế rất lớn.)
Về sau Thiến Di đưa ra một biện pháp: Không bằng “gả” Tiểu Ly cho Kỷ Nam, vừa có thể che giấu được giới tính chân thật của Kỷ Nam, cắt đứt nỗi lo về sau; thứ hai, Tiểu Ly sẽ không cần phải rời xa Vương phủ, sẽ được bảo vệ cả đời.
Kỷ Nam nghe phụ thân nói xong, lại sững sờ một chút, do dự nói: “Phụ thân, lần này con trở về, phát hiện Kỷ Tây và Kỷ Bắc hình như đều có chút…yêu mến Tiểu Ly, có lẽ hôn sự từ từ hãy đề cập đến? Con và Tiểu Ly từ nhỏ lớn lên cùng nhau, con hi vọng nàng được vui vẻ.”
Kỷ Đình không trả lời, chỉ nặng nề nhìn nàng một cái, Kỷ Nam bị nhìn lại cúi đầu, ngay sau đó ấp úng nhận sai: “…Mọi chuyện nghe theo lời phụ thân.”
***
Ngày hôm sau lên triều, Hoàng đế giống như tán gẫu với các đại thần, kể lại chuyện bốn người trẻ tuổi đối thoại ở điện Bảo Hòa ngày hôm qua.
Các đại thần nghe xong, đều ngầm hiểu.
Các phe phái trong triều, đơn giản là hùa theo hai vị Thái hậu hoặc là Hoàng đế. Tiêu biểu như Đại hoàng tử và Lục hoàng tử, đại diện cho hai vị Thái hậu Đoan Mật và Từ Hiếu. Nhị hoàng tử điện hạ lại là người mà Hoàng thượng vừa ý nhất.Kỷ Nam thì nghe theo sự chỉ đạo của Kỷ Đình, trong triều, toàn bộ trung thần tướng lĩnh thiết cốt tranh tranh* đều đã bất mãn với Nam quốc kiêu ngạo hung hãn từ lâu.
(* -chỉ người có cốt khí, nhân tài xuất chúng, ý chí cứng như sắt thép, ngay thẳng kiên trung.)
Nếu bốn người này đều đã chủ trương thực hiện khai chiến, thì tất cả các đại thần cũng đạt được sự nhất trí trước nay chưa từng có – Đánh!
Không cần tốn nhiều sức để thực hiệngiấc mộng vài thập niên qua, tất nhiên là Hoàng đế vô cùng đắc ý.
Nhưng ông vẫn kiêng dè như cũ, ông để ý nhất là nhi tử của mình, trên mặt cũng không có lộ ra nửa phần chờ mong với trận chiến này.
Tỷ như hôm qua khi đến chỗ Quốc sư cầu ngày lành để xuất chinh, ông phái Mộ Dung Nham đi, mà không giống như thường ngày, hễ có chiến sự quan trọng là tự mình đi tới.
Quốc sư là chức quan vô cùng đặc biệt của vương triều Đại Dạ, thậm chí hắn cũng không được tính là một chức quan thực sự, hắn không có thủ hạ, không có thượng cấp, cũng không có bổng lộc.
Nhưng tất cả người dân Đại Dạ đều phải nghe hắn, bao gồm cả Hoàng đế. Không một người dân nào có thể ra lệnh bắt hắn làm bất cứ chuyện gì, cũng bao gồm cả Hoàng đế. Nếu hắn muốn bất cứ thứ gì ở Đại Dạ, diidễn~đaeàn~lêê~quqyý~dodôn đều có thể lấy đi bất cứ lúc nào, đương nhiên, không bao gồm ngôi vị Hoàng đế.
Mà hắn lại vì Đại Dạ mà dâng hiến ra, hắn nguyện hi sinh tuổi thọ của mình để trao đổi với ông trời vận mệnh tương lai của Đại Dạ.
Vị quốc sư hiện tại này chính là cô nhi được lão quốc sư thu dưỡng, cùng tuổi với Dung Nham, bởi vì cùng có tướng mạo xuất chúng và tài năng kiến thức nên thường bị người ta đem ra so sánh với nhau. Nhưng mà, người đời đều nói quốc sư đại nhân quanh năm có vẻ mặt như hàn băng, vẫn là Nhị hoàng tử điện hạ có đôi mắt hoa đào dịu dàng kia thân thiện gần gũi hơn một chút, bởi vậy danh tiếng và sự ủng hộ dành cho Mộ Dung Nham vẫn luôn nhiều hơn hắn.
“Đừng cười với ta.” Mộ Dung Nham mang theo nụ cười còn say lòng người hơn gió xuân vừa mới đẩy cửa đi vào, trong phòng đã truyền ra giọng nói lạnh lùng không có chút nhiệt độ nào của quốc sư đại nhân, “Mộ Dung nhị, bộ dáng tươi cười của ngươi thực sự khiến người khác chán ghét.”
“Ngộ Bạch, ” Mộ Dung Nham vẫn giống như được tắm gió xuân như trước, cất giọng nói hòa nhã dịu dàng, “Có lẽ trên đời này chỉ có mình ngươi không muốn nhìn thấy ta nở nụ cười.”
“Đó là bởi vì chỉ có mình ta mới hiểu rõ con người thật của ngươi.” Lời nói còn chưa dứt, Trần Ngộ Bạch đã từ đằng sau tầng tầng lớp lớp màn che bằng lụa màu đen đi ra.
Nhìn qua thì hắn trẻ tuổi hơn so với Mộ Dung Nham một chút, hắn mặc y phục màu đen, tóc đen, con ngươi cũng màu đen. Cả người giống như đang tựa lưng vào một ngọn núi băng khổng lồ, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng áp bách và lạnh lẽo.
“Cầm lấy.” Còn cách một đoạn khá xa thì hắn dừng lại, búng tay một cái, một tấm giấy lụa có bìa màu đen và đường vân màu vàng, chuyên dùng trong Hoàng thất Dạ quốc, mang theo một luồng khí lạnh, như một lưỡi dao phi tới Mộ Dung Nham.
Mộ Dung Nham nhẹ nhàng đưa tay lên đỡ lấy, mở ra nhìn, thấy bên trên có hàng chữ như rồng bay phượng múa viết một chuỗi ngày tháng, diilễn~đaqàn~ledê~qulyý~đoqôn phần đề tên ghi Trần Ngộ Bạch đúng theo phong cách phách lối kiêu ngạo của Huyền Vũ môn chủ.
“Ngày lành xuất chinh? Chà, khả năng tiên đoán của ngươi càng ngày càng tiến bộ hoàn mỹ rồi.” Nụ cười của Mộ Dung Nham trông càng có vẻ phóng túng hơn.
Khuôn mặt tuấn tú vạn năm không có biểu tình của quốc sư rốt cuộc cũng giật giật một chút, rồi sau đó hắn dùng ánh mắt ghét bỏ như nhìn thấy con chuột con gián liếc mắt nhìn Nhị hoàng tử tôn quý một cái, khoanh tay lạnh nhạt nói: “Sư phụ cũng đã chết rồi, nếu như ngươi có vấn đề gì khó hiểu, có thể theo xuống dưới đất mà hỏi ông. Ta cũng không muốn phải chết sớm giống như ông, nên sẽ không vì ngươi mà tiết lộ thiên cơ.”
Mục đích đến đây còn chưa kịp nói ra, đã bị người ta dùng một lời từ chối, tươi cười của Mộ Dung Nham rốt cuộc cũng thu lại một chút, “Như vậy, thì làm theo phương thức của ngươi đi – ngươi giải đáp cho ta một vấn đề, ta sẽ làm một chuyện cho ngươi. Là như vậy đúng không?”
Quốc sư có thể biết trước chuyện tương lai, nên tất nhiên có không ít quan lại quyền quý cầu tới cửa, d♡iễn‿đà♥n‿l♡ê‿qu<3ý‿đ♡ôn quy củ của Trần Ngộ Bạch là: Hắn giải đáp một vấn đề cho ngươi, thì lúc sinh thời ngươi phải nghe theo sự phân phó của hắn một lần.
Quốc sư trẻ tuổi cuối cùng cũng đáp lại bằng một nụ cười nhạt nhẽo như có như không, “Đối với người khác thì là như vậy, nhưng đối với ngươi thì không – ta không muốn có bất cứ sự liên quan nào với ngươi.”
Mộ Dung Nham gật gật đầu, “Ngươi sợ ta.”
Vẻ mặt quốc sư không chút thay đổi, “Tùy ngươi muốn nói thế nào cũng được.”
“Mỗi người đều có thiên mệnh, sư phụ cũng không phải bởi vì ta mà chết – Cho đến ngày hôm nay, hẳn là ngươi phải hiểu rõ chuyện đó hơn ta mới phải.”
“Đúng, ta hiểu rõ.” Trần Ngộ Bạch lạnh lùng cười rộ lên, giống như tuyết liên hoa nở trên núi băng, “Mộ Dung Nham, ” Giọng nói của hắn cực khẽ, như là lời tiên đoán vẳng lại từ phía chân trời, “Ta lại càng hiểu rõ một chuyện: Ngươi không làm Hoàng đế được.”
Sắc mặt Mộ Dung Nham lập tức thay đổi.
Nếu như có người thấy được cảnh tượng này, nhất định sẽ cảm thấy đã gặp phải chuyện hiếm lạ: Trên bậc thang, quốc sư đại nhân luôn luôn lạnh lùng như huyền băng ngàn năm lại hơi nở nụ cười. Mà trong đình viện, Nhị hoàng tử điện hạ nổi danh về ôn nhu và phong lưu ở Thượng Kinh, lúc này mặt mũi lại như ảo ảnh trong sương mù không có chút biểu tình, sát khí nổi lên dày đặc, vừa lạnh lẽo vừa tàn bạo!
“Năm đó sư phụ dùng hai mươi năm dương thọ, để giúp ngươi tìm ra hai vì tinh tú cản trở sao Đế vương của ngươi, nhưng mà khi đó, hai người kia còn nhỏ, nên ánh sáng cũng không được rõ ràng. Sư phụ chỉ nói hai người kia có ảnh hưởng rất lớn đối với chuyện ngươi có thể kế vị hay không, di»ễn♡đà♥n♡l«ê♡qu♥ý♡đ»ôn cũng không thể tính ra được là tốt hay xấu.” Bộ dáng tươi cười của Trần Ngộ Bạch càng tăng thêm, dù sao có thể chứng kiến người trước mắt đột nhiên biến đổi sắc mặt, cũng là một trong những thách thức khó khăn của cuộc đời hắn, “Hiện giờ hai vì tinh tú kia đã tỏa sáng rạng rỡ, sự đã thành kết cục đã định – Mộ Dung Nham, ngươi không thể làm Hoàng đế được rồi.”
Sát khí! Sát khí ngập tràn toàn bộ đình viện, dày đặc mà ác liệt.
Tóc đen và hắc y trên người Trần Ngộ Bạch vô hình trung đã khiến cho không khí đáng sợ nơi đây không gió mà bay. Hắn lơ đễnh, ngón tay trắng xanh thon dài cử động giống như đang phủi bụi trên y phục, làm cho khối sát khí đang đập vào mặt kia hóa thành vô tung vô ảnh.
Mộ Dung Nham buông tay áo xuống, không nói một lời, sắc mặt không chút thay đổi, cũng có vẻ nguy hiểm tột cùng, dường như chỉ cần chạm vào là bùng nổ.
Thật lâu sau, hắn bỗng nhiên nở nụ cười.
Sát khí ngập trời theo nụ cười này của hắn mà nhất thời tan biến thành mây khói, hoa cỏ cây cối trong viện vẫn nhẹ nhàng đung đưa, vẫn tươi đẹp rực rỡ trong những ngày cuối xuân, không bị thiệt hại một chút gì.
Nhưng mà, trên mái hiên phía sau hai người, đôi chim nhỏ mới vừa rồi còn vui vẻ mổ thức ăn, giờ phút này đã lẳng lặng nằm nơi đó, không còn chút sinh khí.
“Thôi. Nếu ngươi đã không muốn thì thôi vậy. Ta không bức ngươi.” Mộ Dung Nham lại khôi phục thành Nhị điện hạ trầm tĩnh điềm đạm, hắn nở nụ cười dịu dàng mà hòa nhã, “Nhưng mà, dù sao cũng là sư huynh đệ đồng môn, ngươi không giúp ta, thì ta vẫn muốn quan tâm tới sư đệ ngươi – toán nhân bất toán kỷ*, Ngộ Bạch, chính ngươi cũng phải cẩn thận mọi chuyện.”
(* – tính toán cho người khác nhưg không tính toán được cho mình.)
Sắc mặt Trần Ngộ Bạch đang nghiêm nghị đầy sát khí bỗng nhiên khẽ biến đổi.
Tinh tú thôi diễn và kỳ môn bát quái* được kế thừa từ sư phụ, đúng như lời Mộ Dung Nham nói, toán nhân bất toán kỷ. Nói cách khác, Trần Ngộ Bạch có thể tính toán tương lai cả một đời cho một người chưa từng gặp mặt, nhưng lại không thể nào biết được bất cứ điều gì trong tương lai của chính mình.
(* – tính toán chòm sao và bát quái.)
Thế nhân đều nói quốc sư đại nhân là trích tiên giáng thế *, nhưng suy cho cùng hắn cũng không phải là thần tiên, hắn có thất tình lục dục, và khát vọng được biết mọi chuyện.
(* – thần tiên chuyển thế, tiên hạ phàm.)
Trên mặt Trần Ngộ Bạch ngập tràn vẻ âm tình bất định.
Mộ Dung Nham lại cười vô cùng thoải mái, rũ nhẹ ống tay áo, không chút do dự đi ra ngoài.
“Ngày xuất chinh, nhớ chú ý đến Đại hoàng tử.” Sau lưng vang lên giọng nói rét lạnh, hắn bỗng dừng bước chân, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại, chỉ nghe thấy giọng nói của Trần Ngộ Bạch càng thêm khẽ khàng: “Chuyện ngươi muốn biết, đến lúc đó tự nhiên sẽ có đáp án.”
“Tốt.” Mộ Dung Nham âm thầm thở dài nhẹ nhõm, khi quay lại, trên mặt hắn đã lại hiện ra nụ cười ôn nhu điên đảo muôn vàn thiếu nữ Thượng Kinh, “Ta đây không cần phải nói đa tạ rồi.”
Quốc sư trẻ tuổi cười lạnh một tiếng, xoay người vào trong, không thèm liếc hắn thêm một cái nào nữa.
***
Trong vòng mười dặm bên ngoài phủ Quốc sư không có một bóng người, cảnh sắc lại vô cùng tươi đẹp. Hoa đào hai bên đường đều đã tàn, nhưng lúc này hoa sơn chi * lại vừa mới nở, dọc đường là những cây hoa trắng như băng tuyết kéo dài liên miên không ngừng.
(* – hoa dành dành)
Mộ Dung Nham ngồi trên lưng ngựa đi qua, chỉ cảm thấy lồng ngực ngập tràn hương thơm của loài hoa diễm tục* kia.
(* – đẹp nhưng tầm thường.)
Cái người giống như trích tiên kia, cư nhiên lại yêu thích loài hoa tầm thường này. Hắn dùng roi ngựa cuốn lấy một cành, rồi cười lạnh lùng.
Vì cái gì mà cuối cùng Trần Ngộ Bạch lại tiết lộ ra rồi? Bởi vì trên đời này luận về tinh tú thôi diễn, ngoại trừ chính hắn, thì Mộ Dung Nham là người giỏi nhất. Lão quốc sư chỉ có hai đồ đệ chính là hai người bọn hắn, quốc sư vị truyền cho Trần Ngộ Bạch, nhưng kỳ thật lão quốc sư vẫn thiên vị đệ tử là Mộ Dung Nham hơn.
Năm đó, Mộ Dung Nham và Diêu Viễn mưu đồ đại sự, lão quốc sư đã sớm đoán ra, nhưng cũng không tố giác hắn, ngược lại tự nguyện dùng hai mươi năm dương thọ để thôi diễn tinh tú, tính toán được một việc vô cùng quan trọng đối với hắn.
Khi đó hai vì tinh tú quan trọng này quay xung quanh sao Đế vương của Mộ Dung Nham vẫn còn tối tăm u ám. Dựa theo lời tiên đoán của lão quốc sư, đợi một thời gian nữa, sự thành hay bại, là dựa vào hai người này.
Trong đó, có một người đích xác là Mộ Dung Tống – đích tử do chính cung Hoàng hậu sinh ra, là người có huyết thống thuần khiết cao quý nhất của vương triều Đại Dạ, cũng là người vừa sinh ra đã có điều kiện thuận lợi nhất để kế thừa ngôi báu.
Nhiều năm qua, Mộ Dung Nham không lúc nào không đưa hắn đi cùng mình, dạy hắn, bảo vệ che chở hắn vô cùng cẩn thận. Mộ Dung Thiên Hạ có nhiều con cái như vậy, cũng có vài người huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, nhưng không có người nào có thể so sánh được với tình nghĩa giữa huynh đệ bọn họ.
Mộ Dung Nham dạy bảo Lục đệ này cũng thật tốt: khờ khạo hoạt bát, thẳng thắn thích làm bậy, tâm địa thuần lương, mọi sự vô ưu*.
(* – không buồn phiền lo âu vì bất cứ chuyện gì.)
Trong hoàng cung Đại Dạ cũng không có bất kỳ vị hoàng tử nào có thể thoải mái thư thái bằng Mộ Dung Tống.
Đến bây giờ, chỉ cần Mộ Dung Nham cần, thậm chí A Tống sẽ cam tâm tình nguyện chết vì Nhị ca, càng không nói tới sẽ nhường ngôi vị Hoàng đế mà ngay từ đầu hắn đã không cần.
Huống chi, A Tống được dạy bảo “tốt” như vậy, căn bản là không có thực lực để tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế với Mộ Dung Nham.
Trước kia lão quốc sư vẫn chưa tính ra được hai vì tinh tú kia là “trở ngại” hay “hỗ trợ” của hắn, nhưng từ A Tống là có thể đoán ra, người còn lại có lẽ cũng có ích đối với hắn. Kỷ Nam là tướng tinh, diiễn~đaàn~leê~quyý~đoôn nếu người còn lại thật sự là “hắn”, có lẽ sẽ trở thành cánh tay trái bờ vai phải của hắn, vì hắn mà gây dựng một nửa giang sơn?
Trên roi ngựa dính nhựa hoa sơn chi, trong lúc vung vẩy có mùi hoa lượn lờ, hương thơm đã nhạt đi một chút, cũng không còn khó ngửi như trước nữa. Khóe môi Mộ Dung Nham thoáng hiện lên nụ cười, dường thiên hạ kia cũng chỉ như con tuấn mã, mặc hắn rong ruổi…..
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️