Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

10:12 sáng – 31/08/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2 tại dualeotruyen. 

Huyện Nam Hoài trực thuộc thành phố Sở An, nơi chính sách tuyển sinh đại học mới được thực hiện cách đây hai năm. Học sinh có thể lựa chọn ba môn bất kỳ trong bảy môn tự chọn, không còn phân ban tự nhiên với xã hội. Năm học của Hứa Kiều là năm học thứ hai sau cuộc cải cách.

Học kỳ cuối của lớp mười, Hứa Kiều đã phải chật vật một thời gian. Học sinh lứa tuổi này ít nhiều gì cũng hoang mang về tương lai, không biết mình thích gì, lại càng sợ mắc sai lầm. Cho nên mỗi khi đưa ra lựa chọn, nhất là lựa chọn liên quan đến cuộc sống sau này, đương nhiên không dám xem nhẹ.

Thành tích của Hứa Kiều ở trường Trung học phổ thông số 1 cũng coi như là trên trung bình, ngoại trừ toán, văn, anh điểm của cô ở bảy môn còn lại khá cân bằng, không có môn nào nổi trội, cũng không có môn nào gặp khó khăn.

Cô nghĩ sau này mình có thể làm công việc viết lách, vốn định chọn môn văn, nhưng cha mẹ, người không bao giờ can thiệp vào mong muốn của cô, nói rằng nên chọn một môn khoa học tự nhiên, sẽ có nhiều lựa chọn hơn trong việc điền nguyện vọng và tìm việc làm sau.

Sau khi cân nhắc, Hứa Kiều cuối cùng đã thay đổi quyết định, chọn sinh học, lịch sử và địa lý.

Danh sách lớp được công bố sau kỳ thi cuối kỳ, mấy người bạn thân đều không cùng lớp với cô, điều đó có nghĩa là năm học 11 này là một điểm khởi đầu mới.

Nếu ngày nào có chuyện gì quan trọng, Hứa Kiều đều ăn uống không được ngon miệng. Húp vội mấy ngụm cháo, cô bỏ chén đĩa xuống, mở cặp sách ra kiểm tra lại lần nữa, rồi kéo khóa, vừa đi vừa hét vào phòng: “Bà ơi, con đi học đây!”

“Ăn nhanh vậy? Đi đường chậm một chút, chú ý an toàn!”

Đi bộ qua phố Thường Thanh, rồi băng qua vỉa hè là đến cơ sở mới của Trường trung học phổ thông Nam Hoài số 1.

Trường mới tỏa ra những khởi đầu mới, ngước mắt lên là có thể thấy dòng chữ được mạ vàng “Trường trung học phổ thông Nam Hoài số 1”.

Hứa Kiều tìm thấy được lớp 11 dựa vào bảng chỉ dẫn được dán xung quanh. Sau đó đi lên lầu hai để tìm lớp 11-7.

Cơ sở mới rộng hơn nhiều so với cơ sở cũ nên mỗi khối lớp đều có một khu dạy học riêng, không còn chen chúc nhau như trước.

Mỗi tầng lầu có năm phòng học, bốn trong số đó được sử dụng làm phòng học, một phòng còn lại được sử dụng cho các lớp mở hoặc khóa đi. Ba tòa nhà được xây nối với nhau, đi dọc theo cầu thang xoắn là đến văn phòng làm việc.

Trước khi bước vào lớp học, Hứa Kiều đã nghe thấy những trận cười lớn..

Cô đến khá sớm, trong phòng học vẫn còn nhiều chỗ trống, cô chọn ngồi ở hàng ghế thứ hai gần cửa sổ hành lang, nhìn chiếc máy tính để bàn mới tinh, nhất thời cảm thấy có chút bối rối.

Hầu hết mấy người đang nói chuyện rôm rả đều là bạn học trong năm lớp 10, hoặc bản thân hoạt bát, nên lúc này đã quen được bạn.

Quá mức yên tĩnh như cô có vẻ không hợp nhau.

Đột nhiên, Hứa Kiều thoáng thấy có người bước vào từ cửa trước, nhìn có chút quen mắt.

Cô lấy hết can đảm để vẫy tay chào, tiếng “Xin chào” còn chưa kịp nói, người nọ đã chạy một mạch về phía sau lớp.

” Aaaaaaa nhớ cậu muốn chết, chúng ta học chung một lớp này, thật tốt quá.”

Hứa Kiều thu lại bàn tay đang giơ ra, xấu hổ nắm chặt tay lại.

Quả nhiên vẫn không nên chủ động sao?

Trường trung học phổ thông quy định đến trường cấm mang theo điện thoại, nhưng hôm nay là ngày chỉ đến trường để điểm danh, không có tiết nên mọi người đều bỏ qua quy định này.

Hứa Kiều lấy điện thoại ra, vuốt màn hình vài lần, không có cảm giác hứng thú.

Cô không chơi game, mà hiện tại cũng không tiện đọc tiểu thuyết hay truyện tranh. Vốn dĩ muốn tìm ai đó để nói chuyện giết thời gian, nhưng nghĩ lại có thể sẽ làm phiền người ta, nên cuối cùng chẳng ra đâu vào đâu.

“Bạn học, có ai ngồi ở đây không?” Ngay khi Hứa Kiều đang mơ mơ màng màng, buồn ngủ sắp gục xuống bàn, một cô gái cầm quyển Ngũ Tam (*) đến bên cạnh cô.

Sách này mình cũng không rõ, mà kiểu như một dạng sách ôn thi đại học bên Trung Quốc z á. Mọi người có thể hiểu đơn giản z nhen, chứ mình cũng kh biết nói sao nữa é =(((  

Hứa Kiều vui vẻ trả lời: “Không đâu.”

Ngô Phán Phán gật đầu, ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó ngừng nói chuyện, bắt đầu làm đề.

Thấy cô múa bút thành văn, Hứa Kiều không dám quấy rầy nữa.

Mười phút sau, số người trong lớp dần tăng lên.

Bên tai phải vang lên vài tiếng gõ cửa thủy tinh, Hứa Kiều theo bản năng quay về hướng phát ra âm thanh, bắt gặp một khuôn mặt hơi nghiêm túc.

Người nọ ra hiệu cho cô mở cửa sổ, Hứa Kiều làm theo.

“Bạn học, đến văn phòng với tôi.” Nghiêm Kha nói, đôi mắt ẩn sau lớp kính mắt hiện lên chút ôn hòa.

Ngô Phán Phán đứng dậy nhường đường cho cô, miệng lặp đi lặp lại một mấy con số.

Hứa Kiều bất đắt dĩ, chỉ đành đến văn phòng.

Đến văn phòng, Nghiêm Kha đưa một danh sách, hỏi cô: “Bạn học, em tên gì?”

“Hứa Kiều ạ.”

“Hứa Kiều đúng không, số 35.” Nghiêm Kha cầm bút viết gì đó trong danh sách, vừa định nói thêm, nhưng lại bị người khác dành trước một bước.

“Thầy Nghiêm, tôi mang theo sách giáo khoa của lớp của thầy. Tôi đếm được 36 bản, thầy trực tiếp cầm đi phát cho học sinh là được.”

“Cảm ơn cô, cô giáo Lý.” Nghiêm Kha cười nói: ” Tôi định để học sinh tự mình đi lấy.”

“Đúng rồi, Hứa Kiều, em vào lớp nói mấy bạn chuyển sách giáo khoa vào lớp, sau đó em chịu khó vất vả một chút, đối chiếu với danh sách, đọc tên đến bạn nào bạn đó lên lấy sách nhé.”

Hứa Kiều khóc không ra tiếng, người trước mặt rõ ràng là giáo viên chủ nhiệm mới của cô, nên dù có khó xử, cô cũng không tìm được lý do để từ chối.

Huống chi, chuyện này chỉ là một việc nhỏ đơn giản đối với người khác. Nếu từ chối, chỉ biết cô sẽ bị người khác hiểu lầm mình thật yếu ớt.

Tâm trạng bất an, Hứa Kiều lê bước chân chậm hơn ốc sên quay trở lại phòng học, đứng ở cửa mở miệng thở dốc, nhưng lại chậm chạp nửa ngày cũng không phát ra được nửa âm tiết.

Ngô Phán Phán vô tình ngước mắt lên, thấy được vẻ mặt đau khổ của cô, đặt bút xuống hỏi: “Có cần giúp gì không?”

Vừa dứt lời, mắt Hứa Kiều đột nhiên sáng lên, cô cân nhắc giọng điệu của mình trước khi nói ra tình hình hiện tại.

Chỉ thấy Ngô Phán Phán đứng lên, nhìn mấy nam sinh trong góc lớp đang đùa giỡn, vẫy tay, kêu mấy cái tên.

“Các cậu đến văn phòng giúp chuyển sách giáo khoa xuống lớp.”

Các chàng trai không biết tốt hay xấu, nhưng sau khi nghe lời này, họ đã vội vã chạy đến trước cửa.

“Đi thôi.” Ngô Phán Phán hất cằm về phía văn phòng.

Hứa Kiều vẫn còn sững sờ đứng tại chỗ, cho đến khi bóng dáng của mọi người dần biến mất, cô mới kịp phản ứng lại, vội vàng chạy lon ton đuổi theo.

Thật ra, chuyện này đối với cô như củ khoai nóng bỏng tay, nhưng đổi lại là Ngô Phán Phán, chỉ cần một câu nói là có thể giải quyết dễ dàng.

Nghĩ đến đây, cô liếc mắt nhìn sườn mặt của cô gái bên cạnh, trong mắt không khỏi sinh ra vài phần hâm mộ.

Đến văn phòng lần nữa, Hứa Kiều liếc nhìn đống sách trên mặt đất, cúi xuống bê chồng nhìn có vẻ là nặng nhất.

Mấy nam sinh thấy thế đương nhiên không chịu yếu thế, âm thầm cạnh tranh với nhau để xem ai là người bê được nhiều chồng nhất.

Hứa Kiều đã đánh giá quá cao bản thân, mới đi được nửa đường đã chống đỡ hết nổi. Cô cắn răng, dùng sức nâng chồng sách lên.

“Bạn học, có cần giúp gì không?” Chàng trai một lúc bê hai chồng sách, xứng đáng là người chiến thắng cuộc thi này, thấy cô gái bên cạnh lộ ra vẻ mặt đau khổ, cậu liền dừng bước chân lại, quan tâm hỏi.

Hứa Kiều cười gượng hai tiếng, lắc đầu: “Không đâu, cảm ơn nhé.” Cô có thể làm được trong khả năng của mình, cô không muốn làm phiền đến người khác.

“Sao cậu không để cậu ấy bê cho? Dù sao cũng là tự nguyện.” Ngô Phán phán đi tới, lấy nửa chồng sách trên tay cô chuyển cho cậu, vỗ vai cậu, nhướng mày cười: “Vất vả rồi, bạn học Tôn.”

Lúc này, nam sinh hoàn toàn bị chồng sách cao ngút chặn tầm mắt, còn xém chút nữa ngã nhào xuống, cậu nghiến răng nghiến lợi gào lên về phía trước: “Ngô Phán Phán, cậu tính giết người à!”

Phải đi vài vòng mới có thể chuyển hết số sách, một vấn đề khác trước mắt Hứa Kiều.

Cô cầm danh sách bước lên bục giảng, đầu tiên là hắng giọng một cái, nhưng sự thật là nó khá vô ích. Dưới lớp chỉ an tĩnh trong giây lát, rất nhanh lại ồn ào như cũ.

Mọi người đang bàn tán rôm rả về tất cả những điều thú vị xảy ra trong kỳ nghỉ, âm thanh từng tầng một chồng lên nhau, ồn ào vô cùng.

“Lên đây nhận sách khi được gọi tên…” Giọng Hứa Kiều chìm trong tiếng cười đùa.

“Mọi người im lặng một chút đi!” Ngô Phán Phán cao giọng hét lên, vẫn đang vùi đầu vào tờ đề.

Hiệu quả không tồi, trong lớp bất ngờ im lặng lại.

Hứa Kiều nắm bắt thời cơ, nói “Gọi đến tên ai người đó lên nhận sách nhé.”

Để tiết kiệm thời gian, cô sẽ xếp sách giáo khoa của tất cả các môn học  thành từng chồng riêng rồi đặt chúng lên bục giảng trước khi gọi tên. Khi bạn học lên có thể trực tiếp cầm về mà không cần phải đi tìm từng loại sách một.

Thực tế đã chứng minh rằng cách này rất hiệu quả, không mất nhiều thời gian, số sách trên bục giảng đã giảm đi hơn một nửa.

Khi mọi người đang thực hiện đâu vào đấy, cánh cửa trước đang đóng lại đột nhiên được người bên ngoài mở, bóng người bước thật nhanh vào trong.

Hứa Kiều cũng bị thu hút bởi động tĩnh vừa rồi, người nọ rẽ trái.

Sau khi bắt gặp ánh mắt trong veo không quá xa lạ kia, ký ức lập tức ùa về trong tâm trí.

Là cậu thiếu niên hôm qua. Cô nhớ rất rõ.

Cậu không mặc đồng phục như những bạn học khác, vẫn mặc đồ riêng của mình. Hôm nay, cậu mặc một chiếc áo thun màu đen cùng với quần thể thao màu xám, cũng đổi sang một đôi giày thể thao. Tóc được nhuộm lại thành đen, đương nhiên nhìn càng hợp với cậu hơn. Bên má phải vẫn dáng băng keo cá nhân, dây chuyền bạc đổi thành dây màu đen.

Thiếu niên cũng không nhìn cô quá lâu, quét mắt một vòng quanh phòng học, tìm một chỗ trống rồi bước tới.

Nhìn thế này, cậu cũng học lớp 11-7 sao? Nhưng tại sao cậu ấy lại không mặc đồng phục?

Các bạn học xung quanh cũng tò mò về điều này, một người rồi hai người quay người lại đánh giá cậu.

Trong tay vẫn còn việc chưa hoàn thành, nên Hứa Kiều không kịp suy nghĩ nhiều, chỉ đành xem nhẹ những tiếng cảm thán vang lên “đẹp trai quá”, tiếp tục đối chiếu danh sách. Đồng thời lại chú ý, quan sát phản ứng của thiếu niên. Dường như đang mệt mỏi, vừa ngồi xuống cậu đã nằm dài ngay trên bàn, khủy tay ngăn cách mọi ánh nhìn đang đổ dồn về đây.

Nếu đọc đến tên của cậu, chắc cậu ấy sẽ lên lấy sách… Hứa Kiều nghĩ thầm.

Tuy nhiên, đã đọc gần hết danh sách rồi, cậu vẫn không có dấu hiệu đứng dậy khỏi chỗ.

Cuối cùng, trên bục giảng chỉ còn lại ba bộ sách giáo khoa.

Ngoài cô ấy, chỉ còn lại hai cái tên trong danh sách. Một là Lữ Triết vừa mới gọi tên rồi, tên người còn lại có chút đặc biệt.

Khác với phông chữ in trong biểu mẫu, tên này là được khác dùng bút đen viết thêm vào, ngay dưới tên Hứa Kiều, nét chữ hơi cẩu thả.

Số 36, Trần Nhật Quảng.

Hứa Kiều mím môi, nhìn chằm chằm vị trí của thiếu niên, ngập ngừng gọi: “Trần Nhật Quảng?”

Vẫn không có phản ứng.

Hứa Kiều không tin, vì vậy cô cao giọng rồi kêu to lần nữa: “Trần Nhật Quảng?”

Cô nói chuyện chưa bao giờ nói rất to, ngay cả việc đọc tên vừa rồi cũng đã vượt quá giới hạn của bản thân. Cho dù như vậy, các bạn học ở dưới cũng chỉ miễn cưỡng nghe được tên của mình.

Nhưng lần này, mọi người trong lớp đều có thể nghe thấy rất rõ ràng.

May mắn thay, cậu thiếu niên ngủ say sưa nãy giờ cũng chịu ngẩng đầu lên.

Kẽo kẹt, cậu đứng dậy, chiếc ghế phía sau tạo ra tiếng động không quá chói tai trên sàn.

Thiếu niên chậm rãi đi về phía bục giảng, mỗi bước đi đều cảm giác rất thật, khiến trong lòng Hứa Kiều dậy sóng vạn lần.

Nhìn khoảng cách càng ngày càng gần, cô mất tự nhiên cụp mắt xuống, tay phải gạt mớ tóc ra sau tai.

Thiếu niên cũng không vội lấy sách, cậu đứng dưới bục giảng nhưng vẫn cao hơn cô một chút.

Hứa Kiều không khỏi cảm thấy bất ngờ. Bục giảng này cao tầm 20cm, ước chừng cậu cũng phải cao hơn 1,8m.

Định thần lại, không biết từ lúc nào thiếu niên này đã chống cùi chỏ tay trái lên bàn, cứ vậy nghiêng mặt nhìn cô.

Khoảng cách quá gần khiến Hứa Kiều không kịp tránh, cứ như vậy chạm phải đôi mắt đa tình lại thờ ơ vì vậy cô đã đụng phải đôi mắt đa tình lại lạnh nhạt đó. Bên trong, con ngươi đặc biệt đen nhánh, cho dù là mặt không biểu cảm, cũng có thể rút ra một chút ý vị thâm tình, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể khiến người ta khắc cốt ghi tâm.

Trong lúc bối rối, cô thậm chí còn thấy được một nốt ruồi nhỏ nhẹ trên má trái của cậu.

Ngay khi hô hấp không thể khống chế chậm nửa nhịp, cậu thiếu niên cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên, giọng điệu vừa tùy tiện lại nghiêm túc.

Giọng nói như Coca với đá viên. Là sự cứu rỗi trong cái nắng mùa hè nóng nực này. Hứa Kiều, người đang phơi bày tâm hồn mình dưới ánh mặt trời thiêu đốt, cảm thấy mát mẻ khó tả…

“Trần Khoáng, Khoáng trong cánh đồng bát ngát.”