Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 18

4:07 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 18 tại dua leo tr

Mặc áo khoác của Thương Vũ Hiền, đã vậy còn rất hợp với bộ âu phục, sau đó bọc cho Tiểu Đoàn Tử thật dày, Sâm Lãng bế đứa nhỏ ngồi lên xe, buổi sáng chưa tới 7 giờ, ba người cùng đi Hằng Thương mua thức ăn.

Sau khi bàn bạc, thấy nhóc con đói bụng rồi, bèn đi tới gần đó ăn sáng.

Ra khỏi tiệm ăn, Tiểu Đoàn Tử leo vào trong xe, Sâm Lãng không yên tâm dặn dò mấy câu vào điện thoại, sau đó cúp máy, “Chú Vương bánh rán giúp ông ngoại kéo cửa cuốn rồi, tôi nói với ông, tối về, nấu cơm tối cho hai người, rồi tôi đi, về nấu cơm cho ông.”

“Sâm Lãng, cậu không cần phải như vậy…” Nói chưa hết câu, Thương Vũ Hiền dừng lại, nhìn thấy người thanh niên đứng trên vỉa hè, đang híp mắt cười với mình.

Ý tốt của bạn thân, Thương Vũ Hiền hiểu, cho dù không phải vì mình, cũng là vì thấy đứa nhỏ quá tội nghiệp, tình huống như vậy không cần phải từ chối, mở rộng cửa lòng đón nhận là được rồi.

“Được, cơm trưa cơm tối, nhờ vào cậu.”

Thương Vũ Hiền cười cười, sau đó mở cửa xe cho anh, giơ tay che đỉnh đầu chàng thanh niên, nhìn anh vào trong xe, ôm lấy đứa nhỏ.

Phaeton khởi động máy.

Sâm Lãng giương cằm: “Tài xế, đi trung tâm mua sắm, trước 8 giờ, tôi đang gấp.”

Đường Đường cũng hùa theo: “Tài xế, đi mua đồ ăn ngon, lái nhanh lên!”

Thương Vũ Hiền khẽ nghiêng đầu, ánh mắt tràn ngập vẻ dịu dàng: “Được, nếu như tới đúng giờ, có thưởng không?”

Nghe ba hỏi như vậy, Tiểu Đoàn Tử ngơ ra, đó giờ toàn là mình đòi thưởng, thưởng cho ba hồi nào?

Vì vậy xoắn xuýt suy nghĩ hồi lâu, thấy Đại Ca Ca đang cười nhìn mình, mắt Tiểu Đoàn Tử sáng lên: “Có, ba có thể hôn anh một chút!”

Thương Vũ Hiền: “…”

Sâm Lãng: “…”

Tiểu Đoàn Tử rơi vào ký ức ngọt ngào, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng: “Để có thể hôn anh, Đường Đường đã học thuộc ‘Đậu đỏ mọc trên đất Nam’ – ‘Tương tư’, Đại Ca Ca sẽ cho Đường Đường hôn, Đại Ca Ca, thơm lắm!!”

Thương Vũ Hiền: “… Khụ khụ.”

“Đường Đường!”

Sâm Lãng lúng túng, đưa tay bịt chặt miệng đứa nhỏ.

Thương Vũ Hiền giương mắt, nhìn gương chiếu hậu, thấy gò má người đó hơi ửng đỏ, thì thào gì đó vào tai đứa nhỏ.

Tiểu Đoàn Tử không bỏ cuộc: “Hôn anh, hôn anh, ba lái nhanh lên, ba hôn anh…”

Thương Vũ Hiền vịn vô lăng, lạnh lùng nói: “Không được, không được trừng phạt ba.”

Sâm Lãng: “……”

Cứ như vậy, hai người đàn ông dẫn theo đứa nhỏ, đi tới khu mua sắm sầm uất nhất thành phố.

Hoạt động mua bán phục vụ cho hai dịp lễ Giáng sinh Tết dương lịch đang dần nóng lên.

Sáng sớm còn chưa mở cửa, đã có ông bà lão mang theo chiếc ghế nhỏ ngồi xếp hàng ở cửa, còn có mấy thím múa quạt quảng trường, chuẩn bị tranh nhau mua món “giảm giá số lượng có hạn trong hôm nay” trên tờ rơi.

“Đeo vào cho nó.”

Đại Huy đỗ ở bãi đỗ xe dưới hầm, Thương Vũ Hiền lấy kính râm từ trong hộp ra.

Sâm Lãng bế Tiểu Đoàn Tử xuống xe, sau đó cầm kính râm lật qua lật lại xem, anh không biết logo phía trên, là kiểu thời trang trẻ em, cũng không biết tròng kính làm bằng chất liệu gì.

“Thứ này ảnh hưởng tới thị lực, có hại cho mắt con bé nhỉ? Vào siêu thị đeo kính râm làm gì, bị vỡ rất nguy hiểm, cầm đi, khỏi đeo.” Nói xong, cúi đầu dỗ bé, “Chúng ta không đeo nhé.”

Thương Vũ Hiền khóa cửa xe, đi tới bên cạnh Sâm Lãng, đưa tay chỉnh khăn quàng cổ cho đứa nhỏ, che nửa khuôn mặt của bé lại, rũ mắt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đứa nhỏ, “Nó thích phong cách này, khi ra ngoài, phải đeo cho bằng được, phải không, hửm?”

Đường Đường: “……”

Tiểu Đoàn Tử ủ rũ nhìn ba một chút, lấy kính râm đeo vào.

Ba người đi tới thang máy.

Sâm Lãng nghiêng đầu quan sát đứa nhỏ: “Ôi, cũng sang đó, hôm nào anh mua cho em cái tốt hơn chút. Lão Thương, nghe nói có loại mắt kính Polycarbonate, khá mềm dẻo, không bị nứt vỡ, an toàn cho trẻ con…”

Nghe chàng thanh niên không ngại phân tích về vấn đề tính an toàn, Thương Vũ Hiền liếc mắt nhìn logo trên gọng kính râm, khẽ cười, ánh mắt tràn đầy dịu dàng: “Được, nghe theo cậu.”

Vừa ra khỏi thang máy, có hai robot WALL-E tiếp đón, đưa khăn ướt quảng cáo cho khách.

“Đây là mục tiêu cuối cùng của tiệm tạp hóa đó, chờ ‘Đại bách hóa’ nhà tôi tu luyện thành tinh, thì có thể làm người hầu cho Hằng Thương đại đế rồi.” Sâm Lãng lại một lần nữa than thở từ tận đáy lòng.

Từ tầng 12 trở xuống đều là trung tâm mua sắm, chỉ có thể đi thang cuốn; từ tầng 13 trở lên là các cửa hàng chuyên bán những nhãn hiệu nổi tiếng xa xỉ trong ngoài nước, mới trực tiếp đi thang máy lên trên.

Sảnh ở tầng 1 có dựng sân khấu chữ T, có lẽ là sân khấu để tổ chức hoạt động cho hai dịp lễ.

Khu bách hoá tổng hợp tầng 2 giờ chưa có người, dạo quanh một vòng cho đứa nhỏ chơi, mua một đống đồ ăn vặt đồ chơi, Sâm Lãng nhìn điện thoại, thời gian tranh mua trứng đã qua, liền kéo Thương Vũ Hiền lên tầng 3.

Khu rau củ quả tươi sống, gọi nôm na là chợ nông sản, lúc nào cũng đông người nhất, việc kinh doanh của Hằng Thương làm quá thành công, vừa qua khỏi 7 giờ, khắp nơi đều là biển người tràn vào để mua lương thực tích trữ cho cả tuần.

Huyệt thái dương của Thương Vũ Hiền giật thình thịch, đẩy xe đẩy, chật vật đi một chút rồi lại phải dừng.

Sau khi việc làm ăn đi vào quỹ đạo, công việc mọi mặt đều do nhân viên quản lý, hắn chỉ cần nghe báo cáo xem bảng biểu phân tích số liệu trong cuộc họp thường kỳ, đã bao lâu rồi chưa đi dạo khu mua sắm nhà mình?

Người đông thật, quá ồn ào.

Sâm Lãng bế Tiểu Đoàn Tử đi phía trước, vung cánh tay, ném đồ ăn có thể trữ lâu trên kệ vào trong xe, ngoài miệng còn đang trao đổi với đứa nhỏ: “Rong biển tốt lắm, có thể làm rong biển cuộn, gói cơm…”

“Em ăn cơm cuộn rồi!” Hai mắt Tiểu Đoàn Tử toả sáng, ôm tất cả những “món đẹp mắt” trên tay, cả hũ chao đỏ au cũng không tha.

Mặc kệ có dùng được không, mặc kệ có ngon hay không, chỉ cần là đẹp, đều nhét vào trong lòng của Đại Ca Ca, Sâm Lãng xoay tay lại ném vào trong xe đẩy của Thương Vũ Hiền.

Thương Vũ Hiền: “…”

Thương Vũ Hiền không quen chen chúc kiểu này, vừa tránh xe đẩy khác đi qua, vừa đặt lại từng món một đã bỏ vào lên kệ hàng.

Sâm Lãng ôm nhóc con, bận rộn chạy tới chạy lui mấy vòng, cúi đầu nhìn lại, mới phát hiện trong xe vẫn là mấy món lúc đầu.

“Anh làm gì thế, cây mát xa tôi lấy dưới lầu đâu?”

Sâm Lãng vừa nhìn đã phát hiện mất đi món quan trọng nào đó.

Anh đặt Tiểu Đoàn Tử lên ghế ngồi trẻ em trên xe, hoảng loạn lật tung mọi thứ lên tìm kiếm trong xe đẩy như đứa trẻ bị mất đồ chơi, lúc này, tâm thái vạn người mê nát bét rồi.

Sâm Lãng: “Chú à, khó khăn lắm tôi mới tìm được, cây mát xa đó, ông ngoại vẫn đang dùng, nói xài rất thoải mái!”

Thương Vũ Hiền: “Ông ngoại không phải có hai cái sao?”

Sâm Lãng: “Tôi mua cho anh đó.”

Nét mặt Thương Vũ Hiền tối sầm: “… Không, tôi không cần, nhất quyết không.”

Sâm Lãng trừng hắn một hồi, tìm trong xe đẩy cả buổi, toàn thân như sụp đổ: “Túi sôcôla đen đâu, bát cơm Spider Man đâu, hộp kem của Đường Đường đâu? Tôi với con bé đã cố bỏ vào, anh cứ cố lấy ra? Còn vui được sao?”

Thương Vũ Hiền không cảm xúc: “Sôcôla không tốt cho răng con bé; siêu thị nóng như vậy, chờ tính tiền đi ra kem chảy hết rồi, với lại, Đường Đường không thích Marvel, nó có một bộ đồ ăn Doraemon rồi…”

“Thương Vũ Hiền!”

Sâm Lãng cắt lời hắn, vẻ mặt không vui nhìn hắn.

Thương Vũ Hiền ngẩn người: “Hả?”

Đường Đường bỗng chốc hoảng sợ, ôm cổ Đại Ca Ca: “Đừng, đừng cãi nhau, hai người… đừng cãi nhau…”

“Không có.” Sâm Lãng lấy lại tinh thần, khom lưng bế Tiểu Đoàn Tử, quay đầu lại liếc Thương Vũ Hiền một cái, “Sôcôla đen là tôi lấy cho anh, không có ngọt, đóng gói riêng từng viên, bỏ được vào túi, không phải anh hơi bị hạ đường huyết sao? Còn bát cơm đó là của tôi, tôi muốn gửi ở nhà anh, thôi bỏ đi…”

Nói xong lạnh mặt bỏ đi.

Thương Vũ Hiền: “…”

Gửi ở nhà tôi?

Người đàn ông hoảng hốt giương mắt nhìn chàng thanh niên.

Trong nỗi hoảng loạn còn có thêm chút niềm vui khó tả.

Chàng thanh niên không biết, đây là lần đầu tiên Thương Vũ Hiền chân chính “đi dạo siêu thị” đúng trên mặt nghĩa, chàng thanh niên càng không biết, trong tiềm thức của người đàn ông lúc này, hận không thể để cả căn bếp đói meo hết một đám.

Cứ như vậy, có phải là sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…

Thương Vũ Hiền nhìn bóng lưng của Sâm Lãng, rũ mắt nở nụ cười hiếm thấy, đi theo.

Chung quy là người không thù dai.

Không bao lâu, người thanh niên bực bội ôm đứa nhỏ đi một hồi, quay đầu nhìn lại, vô số xe đẩy chen chúc khắp nơi, anh Thương bị một đám bác gái chặn cứng ở khu thực phẩm khô, nét mặt tỏ vẻ không thể chịu đựng được nhưng cũng chẳng thể làm được gì.

Tiểu Đoàn Tử kéo kính râm xuống, nhìn thấy vẻ khó xử của Thương Vũ Hiền, bỗng nhiên mừng rỡ, dùng giọng điệu “Trời ơi thích ghê”: “Ái chà, tội nghiệp ba quá…”

Sâm Lãng dừng bước, nghiêm mặt nhìn sang hắn, không nhìn còn được, vậy mà còn có một bà chị đang kéo cánh tay Thương Vũ Hiền?

Hoàn toàn không thể kiềm chế nổi.

Sâm Lãng ôm chặt nhóc con, bắt đầu quay lại, duỗi cánh tay, từ rất xa, tách đám người chen chúc, đẩy bà chị nắm lung tung ra, ôm eo Thương Vũ Hiền, khẽ dùng sức, kéo đối phương từ trong đám đông về bên cạnh.

Sâm Lãng chân dài cao ráo, che chở một lớn một nhỏ trong lòng, chen ra khỏi khu giảm giá.

Thương Vũ Hiền lấy khăn tay trong túi ra, lau mồ hôi ở khóe mắt: “Sao nhiều người vậy?”

Sâm Lãng nhướn người qua xe đẩy, đưa tay sửa lại cổ áo xộc xệch của Thương Vũ Hiền, lại nhíu mày, vòng qua bên cạnh hắn, ghét bỏ phủi phủi tay áo đã bị người ta nắm của hắn, “Đón lễ đó, hôm nay đồ khô có giảm giá, mua nhiều chút trữ đến Tết.”

Thương Vũ Hiền hơi do dự: “Chúng ta cũng mua chút đi?”

“Đừng bao giờ.” Sâm Lãng nhìn xung quanh, kéo cánh tay đối phương để hắn tới gần, nói nhỏ, “Đồ khô ở đây, là đồ bẩn nhất trong siêu thị, lớn thì lấy nước ngâm, nhỏ thì pha. Lúc đó tôi muốn tới đây làm, rảnh rỗi là đến tìm hiểu, tìm hiểu hơn một tuần, mấy thực phẩm khô để ở đó, bao nhiêu dòi bọ lúc nhúc, tôi sắp mù đến nơi luôn.”

“Cậu…” Thương Vũ Hiền nghe vậy, động đậy môi đang muốn mắng, nhịn xuống, nhíu chặt mày, rít giọng từ trong kẽ răng, “Không ai lo sao?”

Sâm Lãng nghe hắn hỏi vậy, bỗng nhiên bật cười, ghé sát vào tai Thương Vũ Hiền, ám hiệu chỉ trần nhà: “Ai thèm lo chứ? Ai lớn nhất người đó lo, tổng giám đốc? Người ta chốc chốc là hơn ngàn vạn, ai mà lo mấy thứ nấm bé cỏn con đó?”

Thương Vũ Hiền: “…”

Vật nhỏ, cậu đang cười trên sự đau khổ của người khác đó.

“Ví dụ như, mấy loại nấm đó, toàn là đóng túi riêng, còn thực phẩm khô chất đống ở đó, chỉ cần bán là được rồi, trời cao hoàng đế ở xa, buôn bán ổn là được, không giống hàng bán lẻ, có cử nhân viên công ty thực phẩm đến sắp xếp giúp.”

Sâm Lãng sợ đối phương nghe không hiểu, cẩn thận giải thích lại một chút.

“… Xuất hiện hiện tượng tranh mua điên cuồng vừa nãy, là do ngày sản xuất của món giảm giá chênh lệch lớn.” Càu nhàu cả buổi, sau đó thở dài một hơi, “Giờ đã rất tốt rồi, siêu thị khác còn không sạch bằng nữa. Hằng Thương Thế kỷ, có thể làm một tiệm tạp hóa thành như vậy, buôn bán lớn như vậy, đâu dễ dàng gì.”

Thương Vũ Hiền: “…”

Cuối cùng cũng được một câu “khen”, thật sự cảm ơn nhiều nhé.

Lời thật phải khó nghe. Lời thật phải khó nghe.

Đọc thầm 100 lần.

Làn gió ấm từ điều hòa phía trên thổi vù vù, trên mặt Thương Vũ Hiền toả ra sương lạnh, sự không vui bao trùm quanh người sắp chuyển thành khói đen.

Sắc mặt Thương tổng âm trầm, nhìn nét mặt chỉ tiếc luyện sắt không thành thép “Dòi bọ thì dòi bọ thôi, mọi người cũng khó khăn, thấu hiểu nỗi đau của nhau”, bỗng nhiên tức cười: “Anh bạn nhỏ, cậu rất hiểu rõ Hằng Thương nhỉ.”

Sâm Lãng liếc xéo hắn một cái, nhếch khóe môi: “Đương nhiên rồi, khát vọng tôi là làm tiệm tạp hóa to ra, càng tốt càng tốt, sau đó, trang nhã, xa hoa, có nội hàm hung hăng chơi Hằng Thương một vố, lúc đó tôi trở thành người đàn ông của tiệm tạp hóa đế vương cũng không chừng.”

Thương Vũ Hiền: “……”

Sâm Lãng quay đầu nhìn hắn: “Này, đi thôi, sao vậy?”

“Cậu… khụ.” Thương Vũ Hiền khó khăn mở miệng, “Ừm, rất có lý tưởng.”

Sâm Lãng khẽ hừ một tiếng, đưa tay lên, phối hợp cụng tay với Tiểu Đoàn Tử: “Quá khen.”

Tiểu Đoàn Tử đẩy kính râm một phát thật ngầu, cười hi hi: “Quá khen!”

Thanh niên ôm nhóc con đi phía trước, Thương Vũ Hiền đẩy xe, quay đầu lại, nheo mắt nhìn về phía khu thực phẩm khô giảm giá “đầy dòi bọ”…

Cách khu thực phẩm khô không xa, chính là thang máy nối thẳng từ tầng 30 trở lên.

Trên cửa thang máy là đồng hồ: 8 giờ 30 phút sáng.

Một đám tinh anh ăn vận âu phục giày da, ào ạt đi từ trong lối đi cho nhân viên ra.

Dẫn đầu là giám đốc chi nhánh, đang giữ tập tài liệu lật xem thật nhanh, ánh mắt lạnh lùng lướt nhanh những dòng chữ phía trên, các tinh anh theo sau đang báo cáo công việc cho hắn.

Bước chân người đó rất nhanh, không nhìn đường phía trước, nhưng tránh từng người khách đẩy xe rất chuẩn.

Sâm Lãng ngẩng đầu ra khỏi đống rau củ, bỏ một túi khoai tây vào xe đẩy, đưa tầm mắt tới nhóm tinh anh ở đằng xa.

Nếu như Hằng Thương không loại mình, Sâm Lãng nghĩ, hôm nay mình chắc cũng sẽ là một thành viên trong đó.

Không khỏi lộ ra ánh mắt hâm mộ, nhìn giám đốc chi nhánh đi dẫn đầu, rồi nghiêng đầu liếc Thương Vũ Hiền một cái, nói bâng quơ: “Xem người ta kìa, vậy mới gọi là trung tâm mua sắm đế vương, nhìn người đó đi, thành thạo điêu luyện, trên người giống như có gắn máy cảm biến vậy.”

Đường Đường vui vẻ ha ha trong lòng Thương Vũ Hiền, vỗ vai ba, nhấn nhá than thở: “Nhìn đi, ba xem người ta kìa!”

Thương Vũ Hiền: “…”

Không có từ nào để miêu tả nội tâm bây giờ của Thương tổng.

Ngay lúc này —

Trong tầm mắt của Sâm Lãng, có một bé trai, đạp một chân lên xe đẩy, một chân giẫm dưới đất, trong miệng la “Kỹ năng xe bay ván trượt”, xông thẳng vào đống đường viên chất thành núi ở giữa hành lang.

Hơn 1000 hộp đường viên trong nháy mắt đổ sụp xuống!

Cả người và xe, toàn bộ bị chôn vùi.

Bé trai bị chôn vùi, cũng không biết có bị thương không, oà khóc lên, người mẹ ở khu giảm giá đằng kia là phụ nữ mang thai, đang tranh mua hàng tết, sợ tới mức vừa đỡ bụng gào giọng kêu cứu, vừa chen ra ngoài