Chương 2: C2: Trù nghệ
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2: C2: Trù nghệ tại dưa leo tr.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương có nội dung bằng hình ảnh
Lâm Cẩm Vân đi rồi, Tưởng Lan nằm lại trên giường nhưng không sao ngủ được. Nàng nhớ lại ngày mình vừa đến Lâm gia, chủ mẫu nhà này – Quách Xuân Lan đã răn dạy:
“Nếu cô đã tới làm dâu thì tôi cũng nên nói rõ cho cô nghe một lần. Mẹ chồng của cô ưa nói thẳng, cô chịu khó mà nghe lấy. Tuy rằng không đãi tiệc rượu, không giấy chứng nhận, nhưng tiền bạc lễ hỏi tôi đã đưa không thiếu một đồng, từ hôm nay trở đi cô chính là vợ của thằng Hai nhà này. Thằng Khang tuy có chút bệnh nhưng cũng có thể tự lo lấy thân, bình thường cũng không làm ầm ĩ, chỉ lâu lâu mới phát cáu phát giận, cô cứ theo sát nó một chút là được. Ngoại trừ chuyện thằng Khang, chuyện trong nhà cô cũng phải phụ giúp. Việc ở trại vịt đã có tôi với thằng Cả lo liệu, còn việc nhà phải cậy cô với chị Cả cô chăm nom, có gì không hiểu cứ hỏi chị Cả cô là được.”
Nhưng sự thật nào có nhẹ nhàng như lời Quách Xuân Lan, Lâm Vĩ Khang đối với Tưởng Lan luôn tràn ngập đề phòng cùng ghét bỏ. Ngày đó nàng vừa mới vào phòng, Lâm Vĩ Khang liền tỏ vẻ bất an cùng bực bội, cuối cùng là đẩy mạnh nàng một cái. Nếu không phải Tưởng Lan kịp thời đứng vững chân thì đã tông vào khung cửa.
Quách Xuân Lan thấy thế đành phải để nàng ở tạm phòng Lâm Cẩm Vân trước, chờ cảm xúc Lâm Vĩ Khang ổn định lại rồi mới nghĩ cách dỗ dành hắn tiếp nhận.
Hôm sau Quách Xuân Lan cũng không làm khó Tưởng Lan.
Nhưng mà chị dâu Lưu Phượng – vợ của Lâm Vĩ Kiện lại muốn lên mặt dâu trưởng với nàng, hết sai sử nàng làm này làm nọ, rồi lại bắt lỗi nàng thế nọ cái kia, không phải chê nàng giặt quần áo chậm thì lại nói nàng nhóm bếp không đủ lửa.
Trong lòng Tưởng Lan hiểu rõ, đây là người Lâm gia muốn thị uy với nàng. Quách Xuân Lan làm chủ mẫu một nhà, đương nhiên sẽ không tự mình ra mặt càm ràm con dâu mới vào cửa, làm như vậy truyền ra ngoài chỉ mất thanh danh, chi bằng cứ mượn tay con dâu Cả ra oai phủ đầu.
Chị em dâu từ xưa đến nay chính là quan hệ gà sảo ngỗng đấu*, làm mẹ chồng chỉ cần yên lặng xem biến, chờ đến thời cơ thích hợp thì đứng ra bênh vực hoặc rầy la một trong hai, như vậy vừa bảo toàn thanh danh lại có thể ở ra uy trước mặt con dâu, việc tốt thế há lại không làm.
Tưởng Lan âm thầm nhẫn nại để cho Lưu Phượng bắt bẻ làm khó cũng không hề than thở với Quách Xuân Lan. Nàng biết rõ Quách Xuân Lan vẫn luôn ở trong tối mà quan sát phản ứng của nàng, cho nên càng thêm nhẫn nhịn, càng không muốn để bà ta bắt được nhược điểm chèn ép mình.
Tưởng Lan nhớ lại sự tao ngộ hai ngày vừa qua, mệt mỏi khép lại hai mắt, rốt cuộc nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Đảo mắt đã đến lúc hoàng hôn, Lâm Cẩm Vân mới từ ngoài vào tới cửa đã nghe Lưu Phượng lớn giọng từ trong phòng bếp vọng ra: “Ơ kìa, cô còn đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy Vĩ Khang kêu đói bụng sao? Cứ vào giờ này là cậu ấy lại muốn ăn canh trứng, cô còn không mau đi làm một chén đi.”
Lâm Cẩm Vân đi đến cửa phòng bếp, tựa vào khung cửa quan sát hành động của hai chị em dâu này.
Chỉ thấy Tưởng Lan vội vàng ngồi xổm nhóm bếp, còn Lưu Phượng khoanh hai tay trước ngực nhàn nhã đứng một bên nhìn chằm chằm.
Tưởng Lan mới vừa nhóm lửa xong, đang đi lấy chén, Lưu Phượng sau lưng lại phân phó: “Không phải cái chén này, là chén inox trong ngăn tủ kia kìa, đó là chén dành riêng cho Vĩ Khang. Cậu ấy là người bệnh, cô cho cậu ấy dùng chén sứ ngộ nhỡ cậu ấy không cẩn thận cầm chén đập nát thì sao?”
Chị ta nói xong lại trợn trắng mắt, bĩu môi: “Hôm qua không phải thấy tôi làm qua một lần rồi à, sao vẫn còn lề mề như vậy.”
Tưởng Lan không lên tiếng mà chỉ mím môi, lẳng lặng đánh trứng trong chén.
Lưu Phượng nhìn thấy canh trứng đã sắp chín liền lê bước qua nhìn rau dưa trên thớt đã được Tưởng Lan rửa sạch, sau lại nhìn đến cá chép còn chưa mổ, đang định lên tiếng, lại thoáng nhìn thấy Cẩm Vân đi đến.
“Ô kìa, A Vân về rồi đấy à. Chị cứ tự hỏi chiều nay sao lại thấy nhiều túi to túi nhỏ trên bàn thế kia.” Lưu Phượng vội vàng đổi sắc mặt, cười tủm tỉm nghênh đón Lâm Cẩm Vân, nhìn nàng từ trên xuống dưới: “Chà, dạo này em gầy thế? Ăn cơm Nhà nước không ngon sao?”
“Cơm Nhà nước nào có ngon như cơm nhà mình, vịt nhà mình mới có thể dưỡng người. Chị Cả này, chị đi trại vịt nói giúp với anh Cả tối nay mang về cho em con vịt nhé, em thèm món canh lòng vịt của mẹ lắm rồi!”
“Em đã thèm sao không tự mình đi nói với anh em đi, chị nói hay em nói thì có khác gì đâu. Không thấy chị đây đang bận rộn lắm sao.”
Chị ta bận rộn? Lâm Cẩm Vân lại không hề nhìn ra bận rộn ở chỗ nào.
“Dĩ nhiên là khác rồi! Em mà đi nói với anh, anh sẽ chỉ nói em tham ăn ngon. Nhưng chị dâu mà nói thì nhất định anh sẽ khen chị dâu chu đáo lại còn biết thương em chồng. Chị nói xem có phải là đạo lý này không?”
Lưu Phượng bị lời này của cô dỗ ngọt vui vẻ ra mặt, duỗi tay nhéo nhẹ lên má trái Lâm Cẩm Vân: “Cô em này lại khéo mồm khéo miệng dỗ dành bà chị rồi đấy. Anh trai đầu gỗ của em làm gì biết khen chị như thế đâu.”
“Ngoài miệng thì không nói chứ trong lòng sớm đã khen chị không biết bao nhiêu lần, anh của em là mạnh miệng nhưng mềm lòng.”
“Rồi rồi rồi, chị đi nói là được chứ gì. Vậy em tới nấu cơm đi.”
“Vâng, cứ để em. Đồ ăn đều chuẩn bị xong cả rồi, bỏ vào xào một chút là xong.”
“Đừng có xào mặn như lần trước đấy nhá.”
Lưu Phượng trêu ghẹo nàng xong, xoay người toan đi, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay lại chọt nhẹ vào người Lâm Cẩm Vân. Cẩm Vân quay đầu, thấy chị ta hất mặt về phía Tưởng Lan chép chép miệng, tiếp đến lại làm cái mặt quỷ với mình mà ra ám hiệu.
Lâm Cẩm Vân cũng đơn giản phối hợp mà chớp chớp mắt với chị ta.
Xác nhận cô Út đã nhận ám hiệu, Lưu Phượng nghĩ thầm cô Út là người có ăn học, chắc chắn hiểu dụng ý của mình, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn bước ra khỏi cửa.
Lâm Cẩm Vân nhìn theo bóng lưng chị ta bất đắc dĩ lắc đầu. Một phen mắt đi mày lại này là muốn mình theo chị Cả cùng một chiến tuyến đây mà. Nhưng tóm lại đã lừa được chị ta đi rồi, Cẩm Vân thở phào một hơi.
Cô quay đầu, phát hiện Tưởng Lan đang đứng trước cái thớt nhanh nhẹn xắt đồ ăn trong tay. Chỉ nghe thấy một chuỗi tiếng “lộc cộc”, một mâm cà rốt sợi đã được băm gọn gàng, độ dày đồng đều, từ cách xài dao không khó nhận ra nàng rất dày dặn kinh nghiệm.
Lại nhìn nàng xắt thịt gọn gàng lưu loát, chỉ vài ba nhát mà nửa cân thịt thăn đã biến thành từng lát phẳng đều nhau.
Đáng chú ý nhất vẫn là thủ pháp làm cá của nàng: Sau khi cạo vảy và cắt vây, lấy dao rạch từ miệng xuống rồi đưa dao vào bụng cá, nghiêng mặt dao để moi ruột bên trong. Theo hướng từ đầu cá đến mang, ấn dao vào thân cá rồi xoay. Trong chốc lát, bong bóng cá, mật cá và ruột cá nối đuôi nhau ra ngoài, hai bên mang cá cũng được cắt bỏ.
Nhanh chóng, chính xác và rất chắc tay.
Không làm vỡ gan cá, không sót lại ruột, toàn bộ cá được làm sạch sẽ, Lâm Cẩm Vân xem chăm chú âm thầm thán phục.
Tưởng Lan xử lý xong hai con cá, vừa định rửa tay, quay đầu liền thấy Lâm Cẩm Vân đang đứng ở trước bếp nhìn về bên này, ngơ ngác nhìn cái thớt dưới tay mình, dáng vẻ ngơ ngẩn này nhưng thật ra có vài phần giống với anh Hai của cô.
“À, canh trứng chắc là được rồi.”
Những lời này đã đánh thức Lâm Cẩm Vân, cô cuống quít ngẩng đầu nhìn Tưởng Lan một chút, lại lập tức quay đầu đi xốc lên nắp nồi nhưng quên lấy miếng vải cách nhiệt, trực tiếp dùng tay không cầm lấy chén đựng đầy canh trứng, liền bị bỏng rát vội rụt tay về.
“Úi — bỏng chết tôi!”
Tưởng Lan thấy cô tay chân lóng ngóng nhất thời không nhịn được cười thành tiếng.
Lâm Cẩm Vân nghe thấy tiếng cười, cũng quay đầu nhìn nàng cười xấu hổ.
Tưởng Lan ở khoảnh khắc Lâm Cẩm Vân quay đầu nhìn mình thì vội ngưng cười, nhưng ý cười vẫn còn đọng lại trong đôi mắt nàng, nhìn Lâm Cẩm Vân nói: “Lấy ít nước tương thoa lên đi.”
Hóa ra chị dâu mới này khi cười rộ lên trên má trái còn có cái lúm đồng tiền thật sâu.
Lâm Cẩm Vân chợt nhớ ra đây là lần đầu tiên Tưởng Lan chủ động nói chuyện với mình, tức khắc nổi lên hứng thú trò chuyện cùng tò mò: “Không sao, sẽ không nổi bọng nước. Chị làm cá khéo thật đấy, khiến tôi nhìn đến ngây người.”
“Làm nhiều sẽ quen thôi.”
“Nhà chị nuôi cá à?”
“Không phải.”
“Vậy là thường xuyên nấu cơm rồi?”
“Ba tôi là đầu bếp, tôi thường làm trợ thủ cho ông ấy.”
“Thảo nào.” Lâm Cẩm Vân lấy miếng vải lót rốt cuộc bưng được canh trứng ra, để sang một bên, lại quay đầu nói với Tưởng Lan: “Chị cứ nghỉ một lát đi, chờ tôi đút anh Hai ăn canh trứng xong, chúng ta lại cùng nhau nấu cơm.”
“Hay cô làm đi.”
“Ba chị là đầu bếp mà chị lại không biết nấu cơm sao?”
“Tôi biết. Nhưng mà…”
Lâm Cẩm Vân không rõ nguyên do, chỉ nghi hoặc nhìn nàng.
Ánh mắt này quá mức nghiêm túc, Tưởng Lan không thể nào lảng tránh, đành phải rụt rè mở miệng: “Tối hôm qua làm món cà tím xào, chị Cả chê tôi làm quá mặn…”
“Vậy chị nếm thấy thế nào? Mặn chứ?”
“Tôi thấy cũng được.”
“Chị còn biết làm món nào nữa không?”
“Cá chép kho tàu, sườn xào chua ngọt, vịt om rượu đỏ, canh thịt hầm thố*, đó đều là những món mà tiệc rượu người ta thường làm.”
Quả nhiên, vừa nghe đã biết là người trong nghề.
Một nữ đầu bếp thế này sao có thể không nấu được một món cà xào đây? Đơn giản là vì Lưu Phượng muốn làm khó dễ đó thôi.
Lâm Cẩm Vân hơi suy tư, nhìn về phía Tưởng Lan: “Thế tối nay chị cứ nấu cơm đi, vừa lúc có cá có thịt, liền làm cá kho cùng thịt xào chua ngọt đi, để tôi cũng nếm thử xem món ăn của chị thế nào.”
“Nhưng mà…”
“Đừng nhưng mà nữa, giờ tôi phải vào cho anh Hai ăn canh trứng, còn phải trông chừng anh ấy ăn xong, luôn phải có người để ý anh ấy mới được. Chờ tôi rỗi rảnh sẽ trở vào giúp chị. Chị cứ làm cơm trước, chờ lát nữa mẹ cùng anh chị Cả từ trại vịt về là vừa kịp bữa cơm, không được chậm trễ đâu đấy.”
“Tôi chỉ sợ…”
Tưởng Lan không nói tiếp, chỉ khó xử mà nhìn Lâm Cẩm Vân.
“Đừng sợ. Chị cứ việc làm, sẽ không ai kén cá chọn canh nữa đâu. Đúng rồi, canh khoan hãy nấu, chờ mẹ trở về hẵn lấy lòng vịt nấu canh.”
Khi cô nói ra lời này, tươi cười nhẹ bâng nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, trên mặt tràn đầy thần sắc tin tưởng cùng cổ vũ. Nhìn Lâm Cẩm Vân trước mắt, không hiểu sao Tưởng Lan lại bị lời nói của cô khích lệ, không do dự nữa mà gật đầu đáp ứng.
Hai người bận rộn ai làm việc nấy.
Lâm Vĩ Khang ngủ trưa tỉnh dậy sẽ thường ở trong phòng mình xem TV hoặc là lấy vở ra viết viết vẽ vẽ, vẽ chán thì lại ra sân chơi với con chó vàng. Chó vàng tên Đại Hoàng, là do Lâm Vĩ Kiện nhặt về nuôi đã mấy năm nay, Lâm Vĩ Khang thích nó vô cùng, mấy năm trước thậm chí mỗi đêm còn muốn ôm Đại Hoàng cùng ngủ.
Lâm Cẩm Vân bưng chén canh trứng đảo mắt nhìn quanh phòng Lâm Vĩ Khang nhưng lại không thấy anh Hai cô đâu. Cô lại ra sân tìm, phát hiện Lâm Vĩ Khang đang chơi với Đại Hoàng.
“Anh ơi, tới ăn canh trứng này.”
Lâm Vĩ Khang ngẩng đầu nhận ra là em gái mình, cao hứng cười ngây ngô, ngay sau đó buông Đại Hoàng trong lòng ra, vừa kêu “A Vân, A Vân” vừa quơ chân múa tay chạy đến trước mặt Lâm Cẩm Vân.
Lâm Cẩm Vân bắc ghế ra trước cửa để Lâm Vĩ Khang ngồi xuống.
Có lẽ là nhiều ngày không được gặp em gái nên Lâm Vĩ Khang có vẻ rất hưng phấn, ngồi trên ghế không yên cứ trước sau loạng choạng. Lâm Cẩm Vân sợ hắn ngã, vội đè lại hắn: “Anh Hai, đừng nhúc nhích nữa, ăn canh trứng nào.”
Lâm Vĩ Khang lúc này mới ngừng lay động, vươn tay cầm lấy chén muỗng trong tay Lâm Cẩm Vân, múc xuống một muỗng, vừa định há mồm ăn, đột nhiên quay đầu chuyển hướng sang đứa em gái bên cạnh, giơ lên hướng Lâm Cẩm Vân đang đứng hô: “A Vân, ăn.”
Trong ngực Lâm Cẩm Vân lan ra một cảm giác ấm áp, nghĩ đến tình anh em máu mủ ruột thịt dù sao cũng đã ăn sâu trong tiềm thức, tựa như anh Hai của cô vậy, cho dù có ngốc cách mấy cũng yêu thương em gái theo bản năng.
Cô nhìn Lâm Vĩ Khang ôn nhu cười, khẽ đẩy tay hắn nói: “Em không ăn, anh ăn đi.”
Lâm Vĩ Khang ngày thường rất nghe lời Lâm Cẩm Vân, liền thuận theo mà thu tay lại.
Ai có ngờ, hắn lại lập tức thay đổi phương hướng, lấy cái muỗng chìa ra hướng Đại Hoàng đang ngồi xổm một bên, hưng phấn kêu: “Đại Hoàng, ăn!”
Lâm Cẩm Vân còn chưa kịp khắc sâu tình thủ túc trong lòng, nhìn thấy Đại Hoàng khịt khịt mũi le lưỡi sắp chồm đến, lập tức bắt lấy tay Lâm Vĩ Khang kéo lại, lên tiếng xua Đại Hoàng đi.
“Anh, để em ăn. Em không cho Đại Hoàng ăn.”
Lâm Vĩ Khang ngẩng đầu cười tủm tỉm nhìn nhìn Lâm Cẩm Vân, lại quay đầu nhìn về phía Đại Hoàng đã chạy xa, huơ huơ cái muỗng gọi với theo: “Ha ha, không cho mày ăn!”
“……”
Lâm Cẩm Vân mặt không cảm xúc lau đi nước xốt trứng dính trên má, tiếp nhận chén muỗng trong tay Lâm Vĩ Khang, ngồi xổm xuống cười dỗ dành hắn: “Anh à, em đút cho anh ăn nhé? Trứng nguội rồi thì không ngon nữa đâu.”
Lâm Vĩ Khang gật gật đầu, lập tức phối hợp há to miệng.
Lâm Cẩm Vân thấy bộ dáng bé ngoan này của hắn cũng cười lắc đầu, bắt đầu chậm rãi đút hắn ăn từng muỗng.
Tác giả có lời muốn nói:
Vài chương chậm nhiệt, giai đoạn trước khi ngọt đó mà.
Chú thích: Các món ngon mà Tưởng Lan nhà chúng ta kể ra đây mn ạ
Nguyên văn là “Đàn thiêu tam trân”, món canh hầm đặc biệt gồm 3 nguyên liệu: Gà, Vịt, Heo.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️