Chương 27: Hội chứng ám ảnh sợ xã hội (9)
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 27: Hội chứng ám ảnh sợ xã hội (9) tại dưa leo tr.
Thư Dao biết thời biết thế: “Vậy thì làm phiền anh.”
Que kem trong tay cô dần tan ra, cô đứng thẳng người, cố gắng làm cho mình trông tỉnh táo hơn.
Lương Diễn không nhanh không chậm cởi cúc áo cô.
Mặc dù nhiệt độ trong phòng vừa phải, nhưng Thư Dao cảm thấy bây giờ còn nóng hơn bên ngoài nhiều.
Dường như cô đã nhốt cả thời tiết nóng bức bên ngoài và toàn bộ sự khô nóng vào trong tim, lúc này chúng nó đang kêu gào muốn xông ra ngoài, nhưng Thư Dao vẫn luôn kiềm chế bản thân mình, để tránh Lương Diễn nhìn ra sự thay đổi của cô.
Que kem trong tay run nhè nhẹ, Thư Dao đoán chừng hô hấp của cô đã bán đứng cô, vì vậy cô nín thở, hít vào thở ra từ từ, kéo dài.
Cô chưa bao giờ cẩn thận nhìn một người như vậy, Thư Dao không dám nhướng mắt, chăm chú nhìn vào áo sơ mi của anh.
Buổi sáng khi ở nhà hàng, cô nhào vào anh, thành công “ăn đậu hũ”. Không giống với dáng vẻ ôn tồn lễ độ khi mặc áo sơ mi, cơ bắp dưới áo sơ mi vừa rắn chắc vừa ấm áp, đỉnh đầu Thư Dao chỉ mới đến vài anh, lúc được anh ôm, cô cảm thấy cảm giác an toàn ngập tràn.
Lương Diễn đang mở cúc áo thứ ba của chiếc áo cardigan.
Cổ áo cardigan không dày nhưng chiếc váy hai dây bên trong lại cực kỳ xinh đẹp, màu giống như màu đỏ rượu, lộ ra nước da trắng muốt như ngọc, xương quai xanh tinh xảo. Lúc cả cộng đồng mạng rộ trào lưu nuôi cá trên xương quai xanh, Ngải Lam cũng rủ rê Thư Dao thử và khiêu chiến đã thành công.
Động tác của Lương Diễn đột nhiên dừng lại, đầu ngón tay lướt qua xương quai xanh cô: “Có một sợi tóc.”
Anh nhặt sợi tóc kia lên cho Thư Dao xem.
Thư Dao chưa bao giờ thấy vui vẻ vì tóc rụng đến thế.
Thậm chí cô còn thấy tóc mình rụng thêm một chút nữa cũng được —– chỉ cần Lương Diễn nói nhiều lời hơn với cô.
Trong lúc căng thẳng, Lương Diễn đột nhiên hỏi: “Có ai từng giúp em cởi qu@n áo như vậy không?”
Thư Dao nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “Có, chị Quân.”
“Khi còn bé?”
“Không không không,” Thư Dao nghĩ một lúc, trả lời một cách trung thực, “Chính là đợt năm nhất đại học, không biết vì sao, em vô cùng suy sụp tinh thần, không muốn đi học nên chị Quân chuyển đến căn hộ để chăm sóc em.”
Thư Minh Quân nói trong khoảng thời gian cô “ru rú trong nhà”, trí nhớ không tốt lắm, trạng thái tinh thần cũng tệ.
Bây giờ nhớ lại, ký ức cô nhớ nhất lúc đó, chính là nửa đêm cô phát sốt, Thư Minh Quân ngồi bên giường cô, một tấc cũng không rời, cùng cô truyền nước biển.
Cô nóng ran, khó chịu, sau đó, Thư Minh Quân rơi nước mắt, gọi nhũ danh cô mãi.
Tính cách Thư Minh Quân từ nhỏ đã hiếu thắng, bao che khuyết điểm, lúc học tiểu học, Thư Dao bị một bạn học nam bắt nạt, một mình Thư Minh Quân xông lên đánh với bốn năm nam sinh, mặt sưng vù mấy ngày, đánh cho bọn ranh con đó kêu cha gọi mẹ.
Cũng vì trận đánh đó mà Thư Minh Quân nổi tiếng, từ đó về sau, không ai dám bắt nạt Thư Dao nữa.
Cũng vì thế, Thư Dao mới đi gặp bác sĩ tâm lý.
Cô không muốn để chị gái phải lo lắng cho mình nữa.
Lương Diễn đã cởi xong tất cả cúc áo cardigan, ra hiệu cô di chuyển cánh tay, để cởi áo cardigan ra.
Nhờ sự giúp đỡ của Lương Diễn, Thư Dao cởi được một nửa áo cardigan bên trái, cô đổi tay cầm kem que.
Sau khi cởi áo cardigan ra, gió lạnh thổi qua, cô nhịn không được mà khẽ rùng mình.
Lương Diễn nói cho cô biết: “Áo tắm treo trong tủ trong phòng thay quần áo.”
Thư Dao cảm thấy may mắn khi anh không nói mấy lời như “Cần anh giúp em thay luôn không”, nếu không cô lại phải tốn không ít thời gian để đưa ra quyết định.
Cô không có một chút năng lực nào để chống lại sự mê hoặc của Lương Diễn cả.
Thư Dao ăn từng miếng từng miếng kem, nhìn lại tiến độ mấy ngày qua, cô rất hài lòng với tiến độ của bản thân và Lương Diễn.
Cho dù thế nào, cô xác nhận một điều.
Lương Diễn rất săn sóc cô.
Xin chân thành cảm ơn Ngải Lam đã cung cấp nhiều mẹo nhỏ như vậy, tuy thỉnh thoảng bị lật xe nhưng kết quả cuối cùng vẫn như kế hoạch.
Thư Dao thay xong áo tắm, cẩn thận nước dưới đất.
Hoa văn trên trên áo tắm nhỏ là quả anh đào đáng yêu, xẻ tà khoe vòng eo thon, Thư Dao vui mừng mãi khi giữa trưa mình không ăn quá nhiều, bụng dưới sẽ không bị phình lên.
Từ trước đến nay cô đều rất gầy, nhất là vào mùa hè, ăn không ngon, lại càng gầy. Ngày nào mà ăn quá nhiều, phần bụng dưới sẽ phình lên một cục.
Lương Diễn không thay quần áo, vẫn mặc áo sơ mi quần tây như cũ, yên tĩnh ngồi ở hành lang đọc sách.
Không có chút ý định nào là muốn xuống bơi lội.
Chút tâm tư muốn nhìn dáng người anh cứ im lặng bị tan vỡ.
Có chút mất mát.
Thư Dao vẫn chưa từng thấy dáng vẻ anh không mặc áo sơ mi.
Cô vùi mặt vào nước, cố gắng để bản thân tỉnh táo hơn, không nên bị sắc đẹp làm mờ lý trí.
Giữa chừng, Lương Diễn nghe điện thoại.
“Thôi Trại?” Lương Diễn nói, “Không thấy.”
Ngừng hai giây, anh nói tiếp: “Cậu kêu Lão Triệu kiểm tra kỹ càng, tay chân của Thôi Trại không sạch sẽ.”
Thư Dao nghe hai câu như vậy, suy đoán có hơn phân nửa là có liên quan đến Bánh Donut.
Người ta đều nói đàn ông hấp dẫn nhất khi tập trung, Thư Dao cực kỳ đồng ý với điểm này. Cô nằm lên thành bể bơi, nhịn không được mà vẫn luôn nhìn lén Lương Diễn.
Cũng may anh đang đọc sách, nên Thư Dao mới dám quang minh chính đại quan sát anh như vậy.
Liên tục âm thầm quan sát, Thư Dao đột nhiên phát hiện—-
Sách trong tay Lương Diễn, hình như bị cầm ngược.
Không đợi Thư Dao tìm hiểu đến cùng, trợ lý đặc biệt đã vội vàng chạy tới, nhỏ giọng nói với Lương Diễn, có chuyện cần anh đến giải quyết.
Lương Diễn đặt sách lên trên bàn, sai người đưa Thư Dao về.
Thư Dao vẫn nhìn chằm chằm vào bìa quyển sách kia như cũ, rơi vào mờ mịt.
Đây là sách tiếng Trung, nếu như vừa rồi cầm ngược, Lương Diễn không đọc sách, thì anh nhìn cái gì?
Hay là anh thích đọc ngược? Dường như rất có tính khiêu chiến?
Thư Dao từ chối hiểu.
Cô vừa mới tụm lại với Ngải Lam, phá hủy Điềm Điềm mặt mũi bầm dập và một tên mập đã đi tới, đi về phía Thư Dao, vừa cúi đầu vừa không ngừng nói thật xin lỗi.
Thư Dao không thích như vậy, cô bước thêm vài bước tránh khỏi.
“Đều do tôi dạy dỗ cậu ta không tốt,” Thôi Trại mồ hôi nhễ nhại, “Thật xin lỗi thật xin lỗi, ngài có thể tha thứ cho cậu ta lần này được hay không?”
Tiếng nói chuyện xung quanh lập tức dừng lại, có vài người biết rõ chuyện xảy ra lúc sáng, quái dị nhìn Bánh Donut.
Tuy chỉ mới ở chung có một ngày, nhưng nhân duyên của Bánh Donut tối hôm qua đã mất không ít; sáng nay nghe đồn cậu ta và Thư Dao xảy ra mâu thuẫn, đa số mọi người đều bênh vực Thư Dao.
Thư Dao chỉ là một cô gái dịu dàng yếu ớt.
Bánh Donut cúi đầu: “Thật xin lỗi… Tối hôm qua tôi uống nhiều rượu quá.”
Thôi Trại liên tục lau mồ hôi đang túa ra, dự án khu vui chơi, ông ta thật sự đã động tay động chân, chỉ sợ ở trên điều tra. Sáng nay chỗ Bánh Donut còn ngu ngốc mà chọc tới Lương Diễn, trợ lý đặc biệt còn nói rõ ra là Lương Diễn không chịu gặp ông ta, nên ông ta đành phải qua bên này cầu xin Thư Dao.
Thôi Trại không nghĩ tới thoạt nhìn dáng vẻ bạn gái Lương Diễn vẫn chưa hết trẻ con, nghe Bánh Donut nói đã có con, nhưng nhìn tuổi tác cũng không lớn, tuy đã đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt lộ ra rất sạch sẽ, xinh đẹp.
Nhìn thế nào cũng không giống như là đã có con.
Thư Dao tránh né, cô khách sáo nói chuyện với Thôi Trại: “Tôi không muốn nói mấy lời tha thứ, ngài cũng không cần xin lỗi nữa, chi bằng dùng thời gian này, để dạy dỗ lại em trai ngài đi.”
Thôi Trại luôn miệng đồng ý.
Thấy Thư Dao không muốn nhiều lời, Thôi Trại sợ phản tác dụng, nên dắt Bánh Donut, chán chường rời đi.
Thư Minh Quân điện thoại đến, định đích thân đến đón Thư Dao và Ngải Lam về nhà, Thư Dao chỉ có thể nói với người của Lương Diễn một tiếng.
Thư Dao hỏi Ngải Lam: “Cậu với Hoắc Lâm Sâm phát triển thế nào rồi?”
Ngải Lam vẻ mặt lo âu: “Không có gì cả, anh ấy còn thẳng hơn cả thẳng nam sắt thép trong trí tưởng tượng của tớ, tớ có cảm giác bây giờ cậu ấy lập tức có thể đi làm ở nhà máy thép.
“Ahhhhh…?”
Ngải Lam xoay mặt về phía Thư Dao: “Tớ tốn một buổi trưa cố ý đến gần cậu ấy, cậu đoán xem lúc rời đi, cậu ấy nói gì?”
Thư Dao truy hỏi: “Nói gì ấy?”
Ngải Lam thở dài: “Cậu ấy nói, em muốn anh mang em đi thăng cấp thì cứ nói thẳng, không cần phải xuất nhiều viên đạn bọc đường như vậy.”
Thư Dao: “…”
“Tớ nói tớ rất biết ơn cái bánh bao bánh bao cứu mạng, cậu ấy bỏ ra hơn nửa tiếng để nghiêm túc phổ cập kiến thức khoa học cho tớ rằng còn người nếu không ăn không uống, ít nhất còn có thể sống được bảy ngày.”
“…”
“À, cậu ta còn nói, tớ nhiều mỡ, nói không chừng còn có thể chống đỡ qua được ngày thứ bảy.”
Thư Dao không biết nên dùng từ gì để hình dung Hoắc Lâm Sâm nữa.
Chắc lúc Nữ Oa tạo ra cậu ta, người đã dùng xi măng cốt thép để nặn.
So sánh với Ngải Lam, Thư Dao lập tức cảm thấy mình vô cùng may mắn.
Thư Minh Quân đến rất nhanh, trước tiên cô đưa Thư Dao về nhà trọ trước, rồi mới đến Ngải Lam.
Lúc trên xe chỉ còn hai người, Ngải Lam nịnh bợ, thổi phồng Thư Minh Quân: “Chị Minh Quân, chị thật sự quá tốt, vừa đẹp gái vừa tốt…”
“Tiểu Lan, chị hỏi em một chuyện,” Thư Minh Quân đột nhiên mở miệng, sắc mặt rất kém, “Hai ngày nay, em có gặp người đàn ông tên Lương Diễn không? Anh ta có một nốt ruồi dưới mắt phải. Anh ta rất cao, rất đẹp trai.”
Mặt Thư Minh Quân căng cứng: “Không có gì.” Dừng một chút, cô nói tiếp: “Tiểu Lam, em là bạn tốt của Dao Dao, chị hi vọng em có thể giúp con bé, rời xa người này.”
Ngải Lam hỏi: “Chị không thích Dao Dao ở cùng với anh ta hả?”
Thư Minh Quân từ chối cho ý kiến: “Người đó là lão già bi3n thái, cầm thú, nhân phẩm xấu xa.”
Ngải Lam tiếp tục im lặng.
Thư Minh Quân thấy Ngải Lam không nói lời nào, trong lòng mơ hồ đoán được một chút.
Chắc chắn Thư Dao vẫn còn giữ liên lạc với Lương Diễn.
Tình cảm của Thư Dao với Ngải Lam rất tốt, khi nói đến chuyện riêng tư thầm kín của con gái, chắc chắn Ngải Lam sẽ đứng về phe Thư Dao.
Ngải Lam sẽ không nói thật với Thư Minh Quân, mà còn có thể sẽ giúp Thư Nghiêu giấu diếm.
Thư Minh Quân không muốn nói cho Ngải Lam biết, lúc trước Lương Diễn đã làm gì với Thư Dao.
Thư Dao xinh đẹp, dịu dàng như Tiểu Anh Đào, tuy ít nói và không thích ra ngoài nhưng trạng thái tinh thần không hề có vấn đề gì, con bé chỉ là một cô gái nhỏ dịu dàng ít nói.
Thời điểm Thư Minh Quân tìm được Lương Diễn, thì thấy Tiểu Anh Đào không muốn gặp bất kỳ ai.
Ngay cả người chị này con bé cũng sợ, cũng không muốn gặp, chỉ trốn trong lòng Lương Diễn, không muốn gặp ai.
Thư Minh Quân nhớ rất rõ, bản thân mình lo lắng đi tìm con bé thế nào, đã lục tung Tây Kinh mấy lần, lo lắng con bé gặp điều gì bất trắc.
Khó khăn lắm mới tìm được Tiểu Anh Đào, con bé đi chân đất ngồi trong lòng Lương Diễn, trên cổ chân tinh tế mang một sợi dây xích màu vàng, trừ Lương Diễn ra, thì đều thờ ơ với mọi vật còn lại, giống như cả thế giới chỉ còn lại một mình anh ta.
Cho dù Thư Minh Quân giọng đầy run rẩy gọi tên Thư Dao thì con bé cũng chỉ mờ mịt nhìn cô một cái, sau đó lại trốn vào trong cái ôm của Lương Diễn: “Anh trai, em không muốn gặp người khác đâu.”
Trên cổ con bé, chỗ xương quai xanh, còn có không ít dấu hôn.
Đương nhiên Thư Minh Quân hiểu được mấy dấu đó được lưu lại thế lại.
Tiểu Anh Đào nhỏ như vậy, vừa mới trưởng thành, đã bị lão già cầm thú Lương Diễn này tùy tiện đùa bỡn, biến thành dáng vẻ này.
Cho đến hôm nay, Thư Minh Quân vẫn như cũ cho rằng, là Lương Diễn làm ra loại chuyện khống chế tinh thần Thư Dao.
Cô mất một thời gian dài để Thư Dao đồng ý điều trị, nhìn con bé, rất khó khăn, mới trở nên bình thường một chút.
Thư Minh Quân không muốn nhìn thấy em gái mình trở thành một con búp bê nữa.
Rõ ràng thiên phú âm nhạc của Tiểu Anh Đào cao như vậy, không nên sống cả đời trong một căn phòng nhỏ, trong lồng giam.
Những lời này không thể nói với Ngải Lam, càng không thể nói cho Thư Dao.
Con bé khó khăn lắm mới quên mấy thứ kia, Thư Minh Quân không muốn để con bé nhớ lại.
Chỉ cần Thư Dao có thể sống một cuộc sống bình thường và khỏe mạnh, Thư Minh Quân sẵn sàng làm người xấu cầm gậy đánh uyên ương.
Cho dù Thư Dao vì vậy mà ghét cô cũng không sao –
Ngải Lam nghĩ ngợi cả một buổi chiều, cuối cùng quyết định đem nội dung cuộc nói chuyện giữa mình và Thư Minh Quân nói cho Thư Dao.
Cô nghĩ Thư Dao có quyền được biết.
Ngải Lam: [Cậu nói thử xem rốt cuộc Lương Diễn đã làm ra loại chuyện gì mà khiến chị họ cậu đánh giá như vậy?]
Thư Dao trả lời bằng icon khó hiểu vò đầu, bày tỏ cô cũng không biết.
Cô vẫn luôn không hiểu được tại sao Thư Minh Quân lại có thái độ thù địch với Lương Diễn.
Trả lời xong, Thư Dao cười tít mắt nhìn cô gái nhỏ trước mặt: “Chanh Chanh, con muốn xem phim hoạt hình gì nào?”
Lâm Chanh là con của anh họ cô, chỉ mới ba tuổi, khéo ăn khéo nói, thông minh đáng yêu.
Tối hôm nay, chị dâu họ dắt Lâm Chanh tới thăm Thư Dao, thấy cô vẫn chưa ăn cơm chiều, lập tức xắn tay áo lên đích thân xuống bếp, vẫn không quên nhắc nhở cô: “Cho em nếm thử tay nghề của chị, sau này ít ăn đồ ăn ở ngoài đi, không khỏe mạnh.”
Lâm Chanh ngây thơ ngọt ngào: “Heo nhỏ Peppa.”
Tin nhắn từ Ngải Lam.
Ngải Lam: [Chị cậu nói anh ta là lão già bi3n thái, anh ta sẽ không thích S, M chứ?]
Ngải Lam: [Còn loại từ như cầm thú, nhân phẩm xấu xa chẳng lẽ là YP?]
Thư Dao thấy chướng mắt, để điện thoại xuống, quyết định đi điều khiển từ xa trước.
Thư Dao không quá hiểu biết về vấn đề chăm sóc em bé, may mà Lâm Chanh cực kỳ ngoan ngoãn, chỉ cần có gì đó để xem, cũng không bám người.
Đề cập đến vấn đề nghiêm túc như vậy, Thư Dao phải giữ cho Lâm Chanh yên lặng trước rồi mới có thể thảo luận tốt hơn với Ngải Lam được.
Thư Dao đang sấp nằm dưới bàn cố gắng để tìm ra điều khiển từ xa, chợt nghe thấy Lâm Chanh ngọt ngào ngây thơ hỏi: “Chị, S, M có nghĩa là gì? YP là gì ạ?”
Con nít còn nhỏ, giọng vẫn còn ngây ngô, đôi mắt đen mở to lúng liếng, hồn nhiên mà tò mò nhìn Thư Dao.
Thư Dao kinh ngạc ngẩng đầu, cái ót đụng mạnh vào cái bàn trà, nước mắt lưng tròng, vươn tay ôm đầu, nhẹ nhàng hút hơi lạnh.
Cô lập tức trả lời Lâm Chanh: “Đây là từ viết tắt bính âm của ’Mất ngủ’ nha, cô gần đây vẫn luôn mất ngủ, cho nên bạn của cô đề nghị cô nên hẹn người khác chạy bộ trước khi ngủ để thả lỏng, hẹn chạy bộ là YP.”
Lâm Chanh bỗng dưng hiểu ra: “Hóa ra là như vậy! Người lớn nói chuyện thật phức tạp, còn có mật mã nha.”
Cô cúi đầu, ngón út nhiều thịt mũm mĩm chọc vài cái trên màn hình, Thư Dao xoa ót, khó khăn bò từ dưới cái bàn ra ngoài, có loại dự cảm không lành: “Chanh Chanh, con đang làm gì vậy?”
“Giúp cô trả lời lại nha,” Lâm Chanh lạch cạch lạch cạch nhảy xuống sô pha, ngón út mũm mĩm đưa điện thoại di động cho Thư Dao xem, “Cô nhìn đi.”
Sau khi Thư Dao nhìn thấy lịch sử trò chuyện trên màn hình, mắt cô tối sầm lại.
Lương Diễn: [Chúc ngủ ngon]
Thư Dao: [Lo lắng, gần đây mỗi ngày đều S, M]
Thư Dao: [YP không?]
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️