Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 34

3:46 sáng – 28/08/2024

Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 34 tại dua leo tr

Lạc Dương tiễn Tử Ngâm đến trước cổng công ty thì thấy một chiếc xe thể thao từ xa hướng về phía bọn họ rồi chậm rãi dừng lại. Hoàng Húc Kiều. Lạc Dương trong mắt kinh ngạc nhưng chỉ trong chốc lát, nụ cười liền hiện lên trên môi anh, điềm đạm gọi: “Hoàng Húc Kiều, sao lại là cậu?”.

Tử Ngâm thấy vẻ mặt của Lạc Dương thì liền giải thích: “Lạc Dương, Hoàng Húc Kiều là em trai của thím tương lai của tôi, là do ba tôi và chú tôi nói anh ấy tới đón tôi”.

Hoàng Húc Kiều mở cửa xe rồi nhẹ nhàng bước từ trong xe ra, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, dễ nhận thấy tươi cười không phải là thói quen của anh vì vậy không tự nhiên mà chỉ là kỹ năng mà thôi.

Sau khi chào hỏi với Lạc Dương thì anh mới nói với Tử Ngâm: “Mau lên xe đi, có một người đang chờ cô”.

“Đi thôi, Hoàng Húc Kiều lái xe chậm một chút,đi đường cẩn thận nha”.

Xe chạy không nhanh, Tử Ngâm mở nhạc lên. Âm nhạc chậm rãi vang lên trong không gian nho nhỏ, du dương và trầm bỗng. “Không nghĩ rằng anh cũng thích nghe nhạc nhẹ như vậy” Tử Ngâm trên mặt tràn đầy tươi cười vui vẻ, ngay cả trong giọng nói cũng tràn đầy vui vẻ. Hoàng Húc Kiều lướt nhìn cô một cái, không nói gì, biểu tình dần dần dịu lại, anh không hiểu vì sao mà cô luôn vui vẻ như vậy, trên gương mặt luôn luôn nở nụ cười sáng lạn.

“Hoàng Húc Kiều, anh sao luôn giữ bộ mặt lạnh lùng giống như ai thiếu anh mấy trăm vạn vậy?” Tử Ngâm nhìn Hoàng Húc Kiều, khó trách mọi người gọi anh là hoàng tử lạnh lùng.

“Nghe nói hôm nay cô được dẫn đi phiên dịch, thế nào, có hay không mất mặt trước mọi người?”, Hoàng Húc Kiều khoé miệng hơi giơ lên, gợi lên một đường cong cười như không cười, giọng nói có chút hờ hững.

Tử Ngâm cười càng thêm rạng rỡ, đó là chuyện vui vẻ nhất của cô hôm nay, làm cho lòng tin của cô tăng lên nhiều hơn, đối với cuộc thi càng hứng thú và tự tin hơn.

“Đúng vậy, tôi không nghĩ rằng lần đầu tiên tới nơi phiên dịch mà có thể thành công như vậy nha. Ngay cả Lạc Dương cũng nói biểu hiện của tôi rất tốt nha. Lúc ấy tôi rất lo lắng, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi”.

Hoàng Húc Kiều nhìn cô, một lúc sau mới hờ hững nói một câu: “Xem ra cô tiến bộ không ít, nhưng không nhất định sẽ thắng được tôi, không cần tự hào như vậy”.

“Anh”, Tử Ngâm liếc mắt trừng anh một cái, quay đầu nhìn ra cửa sổ, không thèm để ý đến anh nữa, một mình hồi tưởng lại chuyện vừa rồi.

Đi vào đại sảnh, đi vào một gian phòng đặc biệt thanh nhã có vài người ngồi, quần áo quý phái, phong cách sang trọng, Hiệp Tử Ngâm không ngờ rằng lại gặp Lưu Tú quen biết hôm trước ngồi giữa mọi người, ngồi bên cạnh cô là một người đàn ông trung niên diện mạo quyền thế, tuy nhìn Tử Ngâm bằng ánh mắt ôn hoà nhưng Tử Ngâm vẫn cảm giác được sự nghiêm túc và áp bách trên người ông.

“Tử Ngâm,cô cuối cùng cũng đến”, Lưu Tú cười chào hỏi Tử Ngâm.

“Chị Tú, sao chị lại ở đây?”.

“Tử Ngâm, đến đây, chú giới thiệu cho con”, Hiệp Truyền ngồi ở đối diện cười và nói với Hiệp Tử Ngâm sau đó giới thiệu mọi người với cô.

“Tử Ngâm, đây là bạn cùng sinh ra tử của chú Lưu Ninh, con có thể gọi là chú Lưu. Đây là Lưu Tú, các con có quen biết mà phải không?”. Ông lại chỉ vào người phụ nữ bên cạnh mình nói: “Đây là thím của con, Hoàng Mẫn”.

Tử Ngâm lễ phép chào hỏi rồi ngồi xuống bên cạnh Vu Lệ. Lưu Tú ánh mắt vẫn lẳng lặng nhìn trên người Hoàng Húc Kiều mặc kệ anh lạnh nhạt không nói, ánh mắt của cô vẫn luôn dịu dàng và tràn ngập tình yêu thương.

Lưu Ninh nhìn con gái của mình, hiển nhiên là đối với lòng của lưu tú ông cũng biết nhưng đành bất lực.

Hoàng Húc Kiều rất ít khi lên tiếng, chỉ chăm chú ăn cơm của mình, thỉnh thoảng trả lời một câu hỏi.

Tử Ngâm bình thường nói chuyện nhiều nhất, líu ríu nói không ngừng thế mà hôm nay cô lại ít nói chuyện, thấy chú và thím sắp cưới dáng vẻ hạnh phúc làm cho cô nghĩ tới bản thân lại nghĩ tới Lăng Thần, trong lòng dâng lên một chút ghen tị.

Hoàng Húc Kiều hờ hững liếc mắt nhìn qua, thấy nụ cười trên mặt anh bị thu hồi, chân mày nhàn nhạt ưu thương, anh gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của cô, giọng nói hờ hững: “Ăn nhanh đi, không phải vừa rồi nói đói bụng hay sao?”.

Lưu Tú trong lòng buồn bã, trên mặt hiện lên nụ cười chua xót, nói với Tử Ngâm: “Tử Ngâm, nghe nói cô hôm nay đi làm phiên dịch phải không, kết quả như thế nào vậy?”.

Đau buồn lăn tăn trong lòng Tử Ngâm liền biến mất, nhã nhặn nói: “Cũng khá tốt”.