Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4: Bốn mùa

1:32 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4: Bốn mùa tại dưa leo tr. 

Thầy giáo của Mạc Thiên là một vị thầy thuốc đông y nổi danh tại Giang Thành, bất kể là trên phương diện y thuật hay y đức của ông đều nổi tiếng khắp khu vực Giang Thành, bởi vì lưu luyến môi trường trong lành tốt đẹp hơn so với những nơi khác của Giang Thành nên ông mới không nỡ rời đi. Bạch Dung và Mạc Thiên quen biết thân thiết nên sau khi biết chuyện Bạch Dung bởi vì mang thai phải rời khỏi thành phố A trở lại Giang Thành thì cậu ta liền giới thiệu thầy giáo của mình cho cậu, đồng thời còn căn dặn cậu tới chỗ ông cụ kiểm tra sức khỏe thai sản định kỳ nữa.

Vị giáo sư ấy tên là Diệp Hồng Nho, lúc Bạch Dung dự định tới đó thì cậu đã gọi điện nói chuyện trước với Mạc Thiên rồi nên ông cụ dành thời gian ngày hôm nay ở trong văn phòng làm việc đợi cậu từ sớm.

Bởi vì tình trạng ô nhiễm môi trường trên thế giới càng ngày càng nghiêm trọng dẫn đến khí hậu trái đất trong mấy trăm năm gần đây có sự thay đổi rất lớn, dần dần cơ thể con người vì muốn thích nghi với môi trường khí hậu khắc nghiệt này để tiếp tục tồn tại nên chỉ có thể tiến hành tự cải tạo để tăng cường khả năng sinh sản của giống loài, vậy nên gần trăm năm nay chuyện sinh sản đồng tính đã không còn là chuyện khiến người ta khó lòng chấp nhận nữa.

Giáo sư Diệp nhận lời ủy thác của đứa học trò cưng nhà mình lại thêm bản thân ông cũng là người có y đức cao thượng nên cực kì tận tâm với việc kiểm tra giúp Bạch Dung lần này.

Tiến hành kiểm tra rất nhiều hạng mục hết nguyên một buổi sáng thì ông mới mỉm cười vỗ nhẹ vai Bạch Dung ân cần nói: “Thân thể cậu không có vấn đề gì hết, đứa bé trong bụng cũng rất tốt, có điều mấy tháng đầu vẫn nên chú ý nhiều một chút, không được làm việc vất vả hoặc động tác quá mạnh mẽ.”

“Vâng ạ.” Nghe ông cụ nói như vậy thì Bạch Dung cũng liền cảm thấy an tâm hơn nhiều. Hai người nói chuyện thêm vài câu nữa rồi Bạch Dung mới lấy chậu nhân sâm từ bên trong thùng ra.

Mới đầu Diệp Hồng Nho thấy cậu xách theo một cái thùng lớn tới đây thì ông đã cảm thấy hơi khó hiểu rồi, khi cậu mở nắp thùng ra để cho ông thấy được cây nhân sâm được trồng dưới đất bên trong thùng lại khiến ông càng ngạc nhiên tới không khép được miệng.

“Đây.. đây là…”

Diệp Hồng Nho tiếp xúc hơn nửa đời người với đủ loại dược liệu, liếc mắt thấy được cây nhân sâm sinh trưởng tốt như vậy làm ông không có cách nào di chuyển ánh nhìn, tiếp đó liền vươn tay đón lấy thùng nhân sâm.

“Giáo sư Diệp, đợt này cháu tới Giang Thành có chút vội vàng nên cũng không kịp mang theo thứ gì tới, gần đây lại đào được cái cây này nên mang qua đây nhờ ngài xem giúp xem nó có tốt hay không, nếu thấy được thì ngài cứ giữ lại dùng đi ạ, chứ không để trong tay cháu cũng chỉ lãng phí mà thôi.” Sau khi Bạch Dung quyết định tới Giang Thành thì đã không nghĩ tới chuyện quay trở về lại cái nơi kia nữa, nói ra thì con trai cậu còn chưa ra đời đâu, có thế nào cũng nên gây dựng mối quan hệ tốt đẹp với vị giáo sư Diệp này trước đã, mặc dù trong lòng cậu cũng có một phần nhỏ là muốn lợi dụng chuyên môn của Diệp Hồng Nho để giúp đỡ mình kiểm tra xem thứ này có vấn đề gì hay không nữa.

“Tốt, là đồ tốt!” từ lúc Diệp Hồng Nho cầm đồ lên xem thì đã kích động không thôi, hiện giờ lại lập tức bật thốt ra lời khen ngợi không dứt.

Đúng là gừng càng già càng cay, Diệp Hồng Nho sống nhiều năm như vậy nên chỉ cần một cái liếc mắt là ông liền có thể nhìn ra được cậu thanh niên này là người suy tính nhiều, tâm cơ nặng. Vốn ông chỉ tính giúp đỡ cậu ta kiểm tra sức khỏe định kỳ đồng thời cho học sinh của mình một cái ân tình mà thôi, khổ nỗi thứ người ta tặng quá hợp ý của ông, đã bao nhiêu năm ông chưa thấy được thứ tốt như thế này rồi.

“Giáo sư Diệp thích là tốt rồi ạ.” Bạch Dung nhìn vẻ mặt thỏa mãn của ông thì không khỏi thầm thở phào một hơi, xem ra thứ này nhất định là không tồi.

“Thứ này cậu kiếm được từ chỗ nào thế hả? Có còn nữa hay không?” Diệp Hồng Nho nhìn cây nhân sâm có phẩm chất cực tốt trên tay mình hồi lâu mới bắt đắc dĩ rời ánh mắt qua nhìn về phía Bạch Dung.

“Là lấy được từ chỗ của một người bạn của cháu ạ, có điều cậu ấy không nguyện ý đem thứ mình cực khổ trồng được đem bán cho người khác nên ngoại trừ một số để lại trong nhà tự sử dụng ra thì phần lớn chỉ mang đi tặng lại cho đám bạn bè thân thiết mà thôi.” Bạch Dung nói ra cái cớ mà bản thân đã nghĩ xong từ trước.

“Ồ, cũng phải, thứ tốt như thế này mà thực sự bán đi thì chưa chắc có thể gặp được người biết hàng đâu, vậy thì đáng tiếc lắm.” Diệp Hồng Nho gật đầu đồng ý, có điều dù cho miệng thì nói ra những lời như vậy nhưng nỗi thất vọng trong ánh mắt lại không có cách nào che giấu được.

“Giáo sư muốn dùng thứ này làm thuốc sao?”

“Ừ, ta muốn làm nhiều thêm vài thứ, rượu thuốc hay dược thiện đều được cả, chính là…” Diệp Hồng Nho mỉm cười bổ sung thêm, “Chỉ tiếc thứ tốt như thế này dùng xong liền không còn nữa rồi, hề hề, không nỡ.”

Bạch Dung nghe ông cụ nói tới rượu thuốc cùng dược thiện liền nghĩ tới chuyện bản thân cậu có thể tới nơi kia lấy một ít nhân sâm về nhà cho vào nấu cùng thức ăn hoặc là ngâm trong rượu uống, như vậy không chỉ giúp cho người trong nhà có thể bồi bổ thân thể mà còn có được cái cớ không tồi. Câu ngẫm nghĩ một chút liền nói với Diệp Hồng Nho: “Thứ này ở chỗ của cháu vẫn còn một ít, lần sau tới cháu lại mang một ít qua đây cho giáo sư là được rồi.”

“Ế, như vậy sao được chứ…” Cả cuộc đời của Diệp Hồng Nho thứ mà ông không thích nhất chính là chiếm lợi của người khác, ông nói như vậy cũng chỉ vì muốn than thở đúng là thuốc tốt khó tìm mà thôi, nếu thực sự lấy không đồ của người ta thì ông lại không dày mặt cầm được.

“Không sao đâu ạ, người trồng nhân sâm là bạn tốt của cháu, nếu cháu cần thì cậu ấy nhất định sẽ không chút do dự mà đưa cho thôi, giáo sư không cần lo lắng đâu ạ.” Bạch Dung mỉm cười nói.

“Vậy.. cậu hỏi anh bạn kia xem có cần thứ gì khác hay không? Ta làm trong lĩnh vực đông y này đã nhiều năm nên cũng được coi là có chút quan hệ…” Khuôn mặt Diệp Hồng Nho đã có chút đỏ bừng lên rồi, nhưng ông thật lòng muốn có được thứ này nên chỉ đành lắp ba lắp bắp giải thích.

“Ha ha, như vậy cũng tốt, vậy để cháu giúp ngài hỏi xem sao.” Bạch Dung mỉm cười gật đầu đồng ý, mục đích của cậu đã đạt được rồi, chuyện về sau vẫn nên trì hoãn một khoảng thời gian mới được, chuyện này không thể gấp gáp.

Thực ra Bạch Dung tự mình hiểu rõ cái tính cách đưa đẩy dối trá của thương nhân dùng cho những người bình thường tại Giang Thành là không nên, thế nhưng đây là thói quen đã ăn sâu vào trong máu tủy của cậu hơn mười năm trời nên không phải muốn sửa là sửa được ngay, cậu chỉ có thể cố gắng không để người ta cảm thấy bản thân mình là người quá thực dụng mà thôi, mọi việc cứ từ từ rồi sẽ tới.

Buổi trưa Diệp Hồng Nho giữ cậu ở lại cùng ăn cơm, Bạch Dung cũng không từ chối ông, tới nơi cậu càng không coi mình là khách mà xắn tay áo tiến vào trong nhà bếp làm trợ thủ cho ông cụ.

Hương thơm nồng đậm bay ra từ trong nhà bếp khiến Bạch Dung hiểu rõ quyết định ở lại ăn cơm ké của mình ngày hôm nay là chính xác, cậu đói tới bụng kêu ùng ục miệng chảy nước miếng tới nơi rồi. Haizz, Bạch Dung thở dài một hơi, đại khái là nhóc con trong bụng cậu muốn ăn đi, ngẫm lại thì hiện tại con trai nhà cậu vẫn chưa thành hình nên lúc sinh ra liệu có phải là con trai thực hay không thì vẫn chưa rõ nữa.

Tay nghề nấu ăn của giáo sư Diệp đúng là tuyệt đỉnh, từ lúc hai người còn ở bên trong nhà bếp thì Bạch Dung đã được giáo sư Diệp kể lại chuyện ông từng có khoảng thời gian khá dài học tay nghề nấu ăn tại một nhà hàng lớn, lại thêm tư cách thầy thuốc đông y của chính mình nên những món ông làm ra từ sắc thái; hương thơm; khẩu vị; hình dáng cho tới giá trị dinh dưỡng đều không thể thiếu bất cứ một nhân tố nào, món ăn vừa được bê lên bàn thì Bạch Dung đã muốn học theo bộ dáng của các bạn nhỏ dùng tay bốc đồ ăn đưa lên miệng cho nhanh rồi.

“Ha ha ha, đói rồi đúng không, đói cũng là chuyện bình thường, về sau thân thể của cậu ngoại trừ những thứ cấm tuyệt đối không được động tới ra thì muốn ăn gì là cứ việc ăn thứ đó, nhất định phải chú ý cả tới vấn đề về tinh thần lẫn thể chất, tâm trạng cậu thoải mái vui vẻ thì hài tử trong bụng cũng sẽ thoải mái vui vẻ cùng, chỉ cần tâm trạng tốt thì bất cứ việc gì cũng không tính là chuyện lớn gì cả, có đúng không nào.” Diệp Hồng Nho bưng đĩa thức ăn đi qua, trên người vẫn còn đang mặc tạp dề tay cầm xẻng nấu ăn mỉm cười chỉ huy cậu muốn ăn gì liền ăn cái đó.

Hiếm có một lần Bạch Dung cảm thấy thực xấu hổ, trước đây da mặt cậu đâu có mỏng tới vậy cơ chứ.

Hai người nấu ba món ăn và một món canh, một mình Bạch Dung đã ăn hết được hai bát cơm lớn rồi, Diệp Hồng Nho thấy vậy liền cười vui vẻ kêu cậu ăn tiếp, ông ở một mình đã lâu nên hiếm khi mới có được cậu thanh niên tới ăn cơm cùng, còn là thằng nhóc thực biết nói lời nịnh nọt nữa chứ, sao ông có thể không vui vẻ cho được.

Diệp Hồng Nho nghĩ tới cái gì đó lại bật cười thành tiếng, năm đó con trai, con dâu cùng với cháu trai muốn ra nước ngoài sinh sống còn muốn đưa ông đi cùng với cả nhà nó, nhưng ông vẫn còn lưu luyến với mảnh đất này nên có khuyên nhủ thế nào thì cũng không chịu rời đi, cả nhà thằng con trai của ông không còn cách nào khác chỉ đành thuận theo để ông ở lại, mỗi năm cũng chỉ trở về vào khoảng thời gian tết nhất chơi mấy ngày rồi lại rời đi ngay, lần này còn chưa tới mười năm thì cả nhà nó đã phải quay về bên kia rồi, để lại một mình ông già này tự tìm lạc thú trong cuộc sống, trừ việc thỉnh thoảng ông sẽ cảm thấy cô đơn thì những khoảng thời gian khác ông đều cảm thấy cuộc sống của mình rất có ý nghĩa, ít nhất thì nếu mà ra nước ngoài sẽ khó có thể ăn được nhưng món ăn đậm chất quê hương như thế này.

Một bữa ăn khiến Bạch Dung đem hình tượng thiếu gia tự phụ của mình trước đây ném ra tận nước ngoài, lúc đặt bát đũa xuống cậu mới phát hiện bụng mình có hơi trướng đầy, Diệp Hồng Nho bảo cậu đi lại nhiều một chút, còn để cho cậu thì tự mình tới thư phòng lấy sách để đọc.

Bạch Dung đáp lại một tiếng liền tiến vào bên trong thư phòng. Bên trên giá sách của Diệp Hồng Nho dều là sách có liên quan đến đông y cùng dược liệu, Bạch Dung xem một lúc thì tìm được một cuốn liên quan tới rượu thuốc, thế nhưng liên quan đến dược thiện lại không tìm được cuốn nào hết.

“Cậu có hứng thú với thứ này hả?” Diệp Hồng Nho dọn dẹp bàn ăn xong thấy cậu lấy một cuốn sách xuống đọc liền thuận tiện liếc mắt nhìn tên sách một cái.

“Vâng, hiện giờ cháu đang ở trong nhà ông bà nội dưới quê nên muốn làm một chút đồ tốt bồi bổ cho ông nội và bà nội, mấy năm nay hai người làm việc quá vất vả cực nhọc nên thân thể gầy gò quá mức.” Bạch Dung ngẩng đầu lên đáp.

“Ồ,” Diệp Hồng Nho nhớ đến thứ tốt trong tay người “bạn thân” của cậu liền gật gật đầu đồng ý với ý tưởng này của cậu, sau đó ông mới xoay người đi vào bên trong phòng cầm thêm mấy cuốn khác ra đưa cho Bạch Dung, “Nếu thích thì cứ cầm về mà xem, mấy quyển này là kiến thức cơ bản dành cho những học sinh mới học tập về kiêến thức đông y, có thời gian rảnh thì xem nhiều một chút về sau sẽ hiểu được chỗ tốt trong đó, cuốn về dược thiện này tôi hay đọc nên được để ở bên trong ngăn kéo bàn, cậu cũng cầm về xem cùng luôn đi, có điều nhất định phải nhớ làm theo những ghi chép ở bên trong, có một vài chỗ tôi viết thêm ghi chú ở bên cạnh thì phải làm theo phần ghi chú, không được kết hợp ăn uống linh tinh biết chưa.”

“Vậy cũng được ạ, đợi cháu mang về xem xong sẽ mang qua trả lại cho ngài sau.” Bạch Dung cũng không khách sáo mà gật đầu đồng ý, cậu cười híp cả hai mắt vươn tay nhận lấy nguyên một chồng sách dày cộp, xem ra khoảng thời gian này cậu có việc để làm rồi.

Buổi chiều Bạch Dung liền trở lại thị trấn Thanh Thủy, cậu nhớ tới cái không gian kì lạ kia liền tìm khách sạn thuê một phòng riêng để lên mạng tra cứu.

Đáng tiếc là trên mạng không có tin tức nào liên quan đến không gian kì lạ như thế này cả, phần lớn chỉ tìm thấy đống tiểu thuyết giả tưởng liên quan tới không gian mà thôi, Bạch Dung mở trang tìm kiếm hồi lẫu mới tìm thấy được một vài chi tiết miêu tả bên trong tiểu thuyết có điểm giống với tình huống của mình nên cũng đại khái đoán được thứ gọi là không gian này thường được gắn liền với một vật nào đó.

Bạch Dung bất giác cúi đầu tìm kiếm xung quanh cơ thể mình, cậu không đeo dây chuyền, thứ trang sức duy nhất trên người chính là chiếc nhẫn không biết được làm bằng vật liệu gì bên trên ngón út tay trái mà thôi, đây là di vật mà mẹ để lại cho cậu.

Bạch Dung ngẩn người nhìn chiếc nhẫn kia hồi lâu, lúc hoàn hồn lại thì thấy sắc trời đã không còn sớm nữa nên cậu tắt máy tính đi. Ngẫm nghĩ một chút liền nhắm mắt lại muốn tới ngắm nhìn cái không gian kia một chút, rất nhanh cậu đã cảm giác được mình lại bước chân vào bên trong vùng đất kì bí đó.

Vùng đất này vẫn giống y như cũ, bốn mùa rõ rệt, Bạch Dung nghĩ tới bản thân đã tới xem qua khu vực mùa hè rồi vậy nên lần này cậu bước vào mảnh đất thuộc khu vực mùa thu.

Mùa thu tại nơi đây chắc hẳn là mới bước vào đầu thu nên lá trên cây vẫn chưa rụng hết, nhưng trên cành cây lại đều đã nặng trĩu trái ngon.

Bạch Dung đi tới bên dưới gốc cây lớn treo đầy những chùm quả có phần vỏ màu vàng vươn tay ngắt một chùm quả lớn xuống, cậu cầm lấy áng chừng cân nặng của chùm quả trong tay một chút liền không nhịn được mà bật cười vui vẻ, nhãn ngon như thế này mà mang một ít về cho hai đứa nhỏ ở nhà ăn thì chắc hẳn chúng nó sẽ vui tới cười không khép nổi miệng mất.

Khi cậu rời khỏi mới phát hiện những thứ được trồng bên trong vùng đất bốn mùa gần như không thiếu thứ gì hết, có điều những thực vật bên trong khu vực mùa xuân đều còn đang nở hoa, mà dường như cậu còn thấy được có ong mật đang bay qua bay lại ở bên trong đấy nữa, còn khu vực của những mùa khác thì cây trồng thực vật bên trong đều giống như đã tiến vào vụ mùa cả. Bạch Dung quan sát hồi lâu liền hiểu rõ mặc dù bốn mảnh đất này không quá lớn nhưng dường như lại hoạt động theo một vòng tuần hoàn vậy, một vòng tới được mùa hè thì mùa vụ ở những mảnh đất khác cũng được quay vòng đẩy lùi về sau theo, từ đó mà có thể đảm bảo được những thực vật, cây quả hoặc là cây thuốc bên trong không gian luôn trong trạng thái vừa mới trưởng thành.

Đây chưa phải là điều khiến Bạch Dung cảm thấy kinh ngạc nhất, khiến cậu không tin được chính là có rất nhiều loại thực vật sinh trưởng trong môi trường và điều kiện khí hậu, thổ nhưỡng bất đồng lại có thể chung sống hòa thuận với nhau trên cùng một mảnh đất.

Bạch Dung cong khóe miệng mỉm cười vui vẻ, đây đúng là một địa phương thần kỳ.