Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 57: Tiền thưởng

1:33 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 57: Tiền thưởng tại dưa leo tr. 

Mấy ngày tiếp theo, lục tục có thêm vài nhóm người trong thôn tới tìm Bạch Dung thương lượng việc nuôi trồng, ý tưởng trồng gì cũng có, mỗi ngày Bạch Dung đều phải thức tới tối muộn mới được đi ngủ. Sở Uyên xót người liền chủ động học tập công việc chỉnh lý sổ sách, hi vọng Bạch Dung không cần tiêu tốn quá nhiều thời gian vào việc không đáng giá, ảnh hưởng tới giờ giấc nghỉ ngơi.

Việc trồng khoai tây với làm bột khoai lang hẳn là phải bận rộn tới giữa tháng chạp mới có thể kết thúc.

Bạch Dung tập hợp những thứ đã bắt đầu có thể mang đi bán trong nhà đưa một lô tới giá bán hàng dưới lầu một của nhà hàng lớn bày bán, mấy thứ có giá nguyên vật liệu rẻ, số lượng lại nhiều như bột khoai lang Bạch Dung sẽ không để giá bán quá cao, số lượng hạn chế cũng được tăng thêm không ít, một người có thể mua tối đa năm mươi cân bột khoai lang, quy định này đưa ra là muốn đề phòng có người mua hàng hóa nhà họ với số lương lớn, sau đó lại bán lẻ qua tay với giá cả đắt đỏ.

Ngoài bột khoai lang ra còn có một lô hàng túi dược liệu được đẩy lên kệ, công dụng, cách dùng và những điều cấm kỵ đều được in ấn rõ ràng bên ngoài mỗi túi, cậu còn dặn dò cô bé bên quầy lễ tân nhớ phải giải thích rõ ý nghĩa của từ dược thiện với tất cả khách tới mua hàng, chỉ sợ có người không hiểu quá rõ liền tự mình mua về sử dụng dẫn tới xảy ra vấn đề, vậy thì phiền thức to.

Dù đã sắp xếp tỉ mỉ đến vậy rồi nhưng Bạch Dung vẫn không thấy yên tâm, để đảm bảo, cậu kêu thằng Thuận lựa chọn ra bốn nhân viên phục vụ ưu tú nhất, mỗi tuần để dành ra hai ngày đi theo Mạc Thiên học thêm kiến thức về thảo dược cũng như nguyên lý sử dụng của chúng.

Mạc Thiên thực nguyện ý làm công việc giảng dạy này, bởi vì Bạch Dung đồng ý chỉ cần cậu ta lên lớp dạy một buổi, thì tất cả nguyên vật liệu trong nhà hàng lớn tùy ý cậu ta lựa chọn một lần, muốn ăn gì cũng được, chỉ có một yêu cầu duy nhất, đó chính là bất kể cậu ta gọi món gì đều phải ăn cho bằng hết, không được phép lãng phí. Tất nhiên là Mạc Thiên sẽ không làm ra chuyện lãng phí lương thực rồi, dáng người Mạc Thiên trước đây có hơi gầy ốm, từ lúc tới nhà Bạch Dung sinh sống đến giờ đã được khoảng nửa năm, cân nặng đã tăng lên được vài kí, bộ dáng càng thêm hồng nhuận có tinh thần, đều là nhờ vào đám đồ ngon kia cả đấy.

Sau khoảng thời gian một năm tiếp cận cùng tìm hiểu, thực khách đều có lòng tin vững chắc với thực phẩm nhà Bạch Dung làm ra, càng thêm nguyện ý rút ví chi tiêu, lô hàng đầu tiên mới lên kệ được bán hết một cách nhanh chóng, gần như mỗi một thực khách tới ăn cơm trước khi rời đi đều sẽ mua thêm chút đồ mang về, dù có không nỡ bỏ một ngàn tệ mua một hũ mứt hoa quả thì bỏ tiền mua vài cân bột khoai lang về cũng không tệ.

Việc kinh doanh của quán ăn nhỏ đắt khách quanh năm, bởi vì lượng thức ăn đầy đủ, hương vị lại thơm ngon nên nơi đây đã trở thành lựa chọn hàng đầu cho những người vừa không nỡ tiêu tiền lớn lại có niềm đam mê với mỹ thực, đầu bếp Trầm Hàm Mai liền cóp nhặt được chút danh tiếng quanh khu vực thị trấn, chỉ cần qua quán bà ăn cơm một vài lần, đều không thể không khen đúng là tay nghề siêu đẳng, vừa tốt người lại tốt tính, không ít người có sở thích đi xung quanh giúp bà lôi kéo việc làm ăn, Trầm Hàm Mai vui vẻ càng thêm rộng lòng tăng lượng đồ ăn cho bữa cơm của khách hàng trong quán.

Hai cái nhà hàng lớn nhỏ trên thị trấn không cần Bạch Dung bận lòng quá nhiều, thứ cần cậu tốn công tốn sức hiện giờ chính là việc mở rộng quy mô chuồng dê, chuồng dê xây dựng trước đó chỉ đủ dùng cho hai trăm con dê trưởng thành, muốn thả thêm một ngàn con dê nhỏ vào nuôi dĩ nhiên là không đủ, cho nên, tất yếu cần mở rộng không gian chăn nuôi của chuồng dê rồi.

Khoảng đầu xuân cậu chưa dám xuất tiền mở rộng quy mô chuồng dê là bởi vì khi đó nhóc Hú Dương còn chưa được sinh ra, Bạch Dung không dám sử dụng hết số tiền tiết kiệm trên người mình, cậu sợ trong lúc sinh đẻ xảy ra vấn đề gì khẩn cấp, hiện giờ đã không cần băn khoăn thêm nữa, cậu quyết định mở rộng diện tích chuồng dê trong một lần luôn, số lượng dê hàng năm khẳng định càng ngày càng tăng cao, phải xây chuồng đủ lớn, đủ rộng mới đủ dùng.

Việc xây dựng chuồng dê vẫn được giao cho ông cụ Dương Bác, càng về cuối năm lượng việc của đội công trình càng vội vàng, gấp gáp, thế nhưng ông cụ cũng không có ý định từ chối phần việc nhà Bạch Dung, chẳng bao lâu đã dẫn người tới khảo sát cùng thống nhất phương án.

“Lần này cháu tính xây chuồng lớn đủ để nuôi thả số lượng hai ngàn con, mặc dù vẫn chưa thể một lần nuôi dưỡng nhiều như vậy, thế nhưng lứa này kế lứa kia cũng rất chiếm diện tích, nhất là vào khoảng thời gian hai mùa xuân, hạ, khoảng thời gian đó lứa dê đầu còn chưa bán xong đã cần bổ sung lứa tiếp theo rồi, cũng là khoảng thời gian chiếm nhiều chuồng nuôi nhất.” Bạch Dung thường chú tâm vào vấn đề nuôi dê bên này nên cậu hiểu rõ, thực ra động vật cũng chẳng khác so với con người là mấy, chỉ khi chuồng trại thoải mái thì ăn uống mới tốt lên được, như vậy liền có thể hay ăn chóng lớn, tiền cậu kiếm về mới càng nhanh.

“Không thành vấn đề, có điều sợ là chỗ kia nhà cháu không đủ điện tích để xây, mở rộng chuồng nuôi còn cần xây thêm sân chơi nữa, bên cạnh cần đào rộng ra thêm một khoảng.” Dương Bác đi dạo một vòng quanh chuồng dê nhà cậu xem xét tình hình xong liền nói.

“Cần đào thì cứ đào thôi, bao giờ bắt đầu khởi công vậy ạ? Lúc đó ông tính toán giúp cháu bảng dự chi, cũng thuận tiện cho việc đặt mua đồ vật cùng nguyên vật liệu cần thiết luôn.” Bạch Dung nói.

“Trước tết sợ là thời gian có hơi gấp, hay là trước tết chúng ta cứ đào núi trước đã, đợi qua năm rồi bắt đầu khởi công xây dựng được không?” Dương Bác tính toán thời gian, còn khoảng nửa tháng là đến tết, khẳng định không đủ thời gian để xây xong chuồng dê với quy mô lớn như thế.

“Cũng được, chỉ là qua tết tựa hồ bên phía ông thuê người cũng không dễ có đúng không? Mọi người đều bận rộn cả.” Bạch Dung ngẫm nghĩ liền cảm thấy buồn bực, người nông thôn thường chỉ rảnh rỗi vào cuối năm, chỉ cần vừa qua năm mới thời tiết vào xuân liền bận rộn không hết việc, làm gì có ai bỏ thời gian đi xây dựng chuồng dê cho nhà cậu để rồi hoang phế hết ruộng đồng của nhà mình chứ.

“Không sao, tháng giêng chúng ta khởi công sớm một chút, chắc tầm một tháng liền có thể xây xong được rồi, như vậy thì nguyên vật liệu cậu cần phải chuẩn bị xong xuôi từ trong tết, bằng không qua tết chúng ta không có thời gian để đợi chờ nguyên vật liệu chuyển về đâu.” Ông cụ Dương Bác nói.

Ông cũng biết giá cả hàng hóa cuối năm phần lớn đều rất cao, nguyên vật liệu xây dựng cũng không khác là mấy, thường thì giá cả rẻ nhất là vào vụ mùa, cũng chính là khoảng vào tháng tám, tháng chín trước đó, tiếc rằng thời gian đó Bạch Dung đang ở cữ trong bệnh viện, vừa đợi được xuất viện lại bận rộn cả đống việc trong nhà, bận tới mức cậu không có thời gian suy xét đến phương diện này, thôi thì sang năm cũng coi như có thêm kinh nghiệm.

“Được, đợi ông đưa bảng dự trù chi phí qua đây nhà cháu liền chuẩn bị hết tất cả ngay lập tức, năm sau mà có tính toán tu sửa hay xây dựng thêm thứ gì, cháu nhất định nhớ rõ chuẩn bị sẵn nguyên vật liệu từ trước.” Bạch Dung cười nói.

“Ừ, vậy tôi về trước, qua vài ngày sẽ đưa bảng dự chi cùng bản vẽ mặt bằng qua cho cậu xem.” Dương Bác nói.

“Vâng, ông cứ về trước đi.”

Bạch Dung tiễn ông cụ Dương Bác về xong liền xoay người tìm đến nhà Lưu Tín Xương, nghe ngóng trước giá cả nguyên vật liệu xây dựng từ chỗ bác ta.

Qủa nhiên, Lưu Tín Xương cũng nói thời gian cậu đặt mua quá muộn, đợi qua năm mới rồi mua giá cả sẽ tốt hơn nhiều.

Khổ nỗi lứa dê tiếp theo nhà Bạch Dung đã đặt hàng xong hết, không cách nào đợi tiếp qua năm mới, Bạch Dung chỉ có thể cắn răng lấy ra thêm một khoản xử lý cho xong chuyện chuồng dê trước đã.

Vấn đề mở rộng chuồng dê bận rộn đến tận ngày hai mươi tháng chạp mới quyết định xong tất cả, tìm đội máy xúc về đào phẳng một khoảng bên cạnh chuồng dê cũ, nguyên vật liệu thi công là do Lưu Tín Xương phân từng đợt vận chuyển về, mọi việc xong xuôi Bạch Dung mới dám thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có thể về nhà nghỉ ngơi cho tốt rồi.

Khoảng thời gian này Bạch Dung vẫn luôn tiêu tốn công sức vào việc xử lý bên phía chuồng dê, vậy nên công việc trong nhà giao lại cho Sở Uyên phụ trách, lại thêm thời gian dành ra để qua nhìn Hú Dương nhỏ, gộp lại đã chẳng còn lúc nào để nghỉ ngơi nữa rồi. Mặc dù vây quanh Hú Dương nhỏ lúc nào cũng có bốn đến năm người tận tình chăm sóc, thế nhưng với chức trách là một người cha, cả hai cũng không thể chỉ biết bận rộn với công việc của chính mình, không nhìn ngó gì đến đứa nhỏ được, như vậy thật sự quá thất trách.

Số khoai lang chất đống bên khu xưởng chế biến đã gần xử lý xong, Bạch Dung nhớ tới chuyện trước đây đồng ý làm bột củ sen với Lưu Khải Đệ, cậu quyết định tạm gác mấy công việc trong nhà lại, dẫn Sở Uyên vào bên trong không gian bận rộn vài ngày.

Mực nước hồ bên trong không gian khá sâu, Bạch Dung không dám lội xuống, cũng không đồng ý cho Sở Uyên đi, cậu bàn bạc với anh trước hết cứ rút cạn nước hồ rồi tính tiếp.

Hồ trong không gian rất nhỏ, hai người đi dạo một vòng xung quanh liền tìm được nguồn đến cùng nơi thoát nước của hồ, Bạch Dung nói:

“Cũng không biết nước hồ này chảy ra ngoài rồi sẽ đi tới đâu, chúng ta đào một cái mương trực tiếp dẫn nước từ chỗ mạch nguồn tới cổng thoát nước của hồ, tiếp đó liền rút nước trong hồ đi, đợi vừa đủ liền xuống dưới đào nhiều củ sen về một chút, đào xong lại chuyển đổi dòng nước cho chảy trở lại bên này.”

Nguồn dẫn nước vào cùng nơi thoát nước ra không nằm trên cùng một phương hướng, đều không thấy được diểm đến cùng điểm đi, mặc dù hai người đều cảm thấy hiếu kì, nhưng chưa từng có suy nghĩ đi dò la xem xét.

“Được” Sở Uyên gật đầu đồng ý, dùng cái cuốc mang theo bên người đi đào mương dẫn nước, tiếp đó liền rút nước trong hồ.

Mặc dù cái hồ này không lớn lắm, nhưng để rút được hết nước trong hồ cũng cần một khoảng thời gian dài. Hai người liền tranh thủ khoảng thời gian nhàn rỗi này đi thu hoạch những trái cây đã chín cùng một lô dược liệu cần sử dụng trong không gian mang về.

Bởi vì trong nhà có thêm một thầy thuốc kiêm bác sĩ tài ba, thỉnh thoảng có thời gian rảnh hai người đều đi học thêm tri thức liên quan đến dược liệu, vậy nên không quá khó để nhận biết số dược liệu bên trong không gian này.

Lô dược liệu lấy về từ không gian Bạch Dung và Sở Uyên đều không có ý định bán kiếm tiền, mấy loại có tuổi thọ nhiều năm cậu tính di chuyển trồng lên trên ngọn núi nhà họ đang thầu kia, còn loại có tuổi thọ một hai năm thì đem phơi khô đóng gói dùng làm quà tặng người quen.

Thực vật bên trong khu vườn bốn mùa trước đây Bạch Dung và Sở Uyên đã đào đi không ít, có điều họ cũng chỉ đào những khu vực quá mức rậm rạp hoặc cây mọc thừa ra, chứ không đào bới lung tung vô tội vạ, nhằm đảm bảo cân bằng sinh thái cho môi trường bên trong không gian này mà thôi, làm vậy Bạch Dung vừa được lợi, lại không khiến cho thực vật trong không gian bị ảnh hưởng hay tổn hại quá mức, còn có thể đảm bảo không gian phát triển toàn diện cho các loài thực vật, một mũi tên trúng vô số đích.

“Đúng rồi, Sở lớn này, người thân, họ hàng nhà anh có đông không?” Lúc cả hai còn đang bận rộn bên trong khu vườn bốn mùa thì Bạch Dung chợt hỏi Sở Uyên.

“Không nhiều lắm, sao thế?” Sở Uyên hỏi lại.

“Là như vầy, em tính sơ chế một ít đồ trong không gian làm thành quà tặng người quen biết, chứ đem đi bán lấy tiền hết cũng không hay cho lắm.”

“À, vậy thì không có vấn đề gì, để một ít cho cha cất giữ trong nhà, phần còn lại để nhà mình dùng dần là được, à đúng rồi,” Sở Uyên ngẫm nghĩ một hồi mới có chút do dự hỏi,

“Dung này, bên phía nhà em thì…” Anh lo lắng nhìn về phía Bạch Dung, muốn nói lại sợ nhắc đến chuyện thương tâm của cậu.

“Bên phía nhà họ Bạch thì không cần đi, cho mấy người nhà đó ăn chính là lãng phí đồ tốt.” Bạch Dung nhún nhún vai tỏ vẻ bất cần nói.

Sở Uyên mím môi không dám nhắc lại nữa. Bạch Dung cũng không nói thêm bất cứ lời nào, mặc dù cậu chưa bao giờ chủ động nhắc tới, nhưng người trong nhà đều ăn ý tránh đi vấn đề này, giống như đây là một điều cấm kỵ vậy.

Số nhân sâm bên trong không gian tựa hồ đều có số năm khá dài, nếu không xảy ra tình huống bắt buộc Bạch Dung rất ít khi đụng tới số nhân sâm đó, chỉ thỉnh thoảng mới đào một hai củ dùng để ngâm rượu thuốc cho ông nội Sở sử dụng, hoặc là mang qua sử dụng tại nhà hàng lớn, chứ không bao giờ bán đứt nguyên củ. Ngoài ra, cậu còn phối một bài thuốc chuyên sử dụng cho Sở Tu Viễn, để ông cầm theo về thành phố A tự mình ngâm rượu uống, bình rượu đó hiện giờ đặc biệt nổi tiếng trong giới bạn bè xung quanh ông, có nhiều người thường xuyên chạy qua nhà ông uống ké đâu.

Hơn nữa, Bạch Dung nghe nói nhân sâm đều rất có linh khí, ngàn năm thành tinh, Bạch Dung muốn nhìn xem số nhân sâm sinh trưởng trong cái không gian tràn đầy linh khí này của cậu liệu có cơ hội thành tinh được hay không.

Hai người bận rộn bên trong vườn bốn mùa hai ngày thu hoạch về được một lô trái cây lớn, sau khi vận chuyển tất cả ra bên ngoài không gian liền sắp xếp nhân công bên xưởng chế biến làm thành hoa quả sấy hoặc ngâm rượu trái cây, lại mang đi cất trữ đợi qua năm sử dụng.

Hoàn thành xong mấy việc này thì nước hồ bên trong không gian cũng được rút cạn hơn phân nửa, Sở Uyên bẳn ống quần lội xuống thử mực nước.

“Thế nào, dưới chân có dẫm được tới lớp đất cứng đáy hồ hay không? Có bị lún nhiều không?” Bạch Dung đứng trên bờ lo lắng nhìn Sở Uyên, chỉ sợ bùn trong hồ quá nhão, lún quá sâu, Sở Uyên lội xuống sẽ xảy ra vấn đề gì.

“Không sao, đừng lo lắng quá, ấy…”

“Sao thế?” Bạch Dung thấy anh kêu nhẹ một tiếng, căng thẳng tới suýt chút nữa nhảy xuống dưới hồ theo.

“Không, không có chuyện gì, vừa rồi hình như có thứ gì mới cắn nhẹ bắp chân anh một cái, không biết là cá dưới hồ hay là thứ gì nữa.” Sở Uyên cúi người mò vào trong nước.

Bạch Dung nhíu chặt hai hàng lông mày nhìn về phía anh, lo lắng bên dưới hồ xuất hiện rắn hay loài gì tương tự.

“Là cá!” Sở Uyên lần mò trong nước hồi lâu mới bắt được một con cá to cỡ bụng cánh tay thanh niên trưởng thành, kích cỡ của con cá này thực sự không hề nhỏ, Sở Uyên phải dùng cả hai tay mới có thể bắt chặt lấy nó, không để cá giãy đi mất.

“Cá to thế, sao lại bắt được dễ dàng như vậy nhỉ?” Bạch Dung ngạc nhiên nhìn thứ đen thùi lui trên tay Sở Uyên, con cá này bóng loáng, trơn nhẵn cực kỳ.

“Chắc tại vì chúng chưa đụng phải con người bao giờ, cho nên mới không biết sợ.” Sở Uyên phải dùng khá nhiếu sức mới nắm chặt được con cá nọ, nhảy lên bờ dùng sợi dây xuyên qua mang cá buộc chặt lại rồi mới treo lên.

“Con cá lớn thế này mang về cũng đủ cho nhà chúng ta ăn một bữa rồi.” Bạch Dung vui vẻ nói, hai người họ đều không nghiên cứu nhiều về các loại cá, vậy nên không biết con này thuộc giống cá gì, tính mang về cho bà cụ Dương Tố Phân phân biệt.

“Vậy chút nữa anh lại bắt thêm một con.” Sở Uyên thấy cậu cười vui vẻ cũng cười theo, treo cá lên xong lại lội xuống hồ một lần nữa.

Cá bên trông hồ vẫn thực dễ bắt, chỉ là thân hình quá lớn, phải là người có sức mạnh như Sở Uyên mới bắt giữ nổi, nếu đổi thành Bạch Dung, khẳng định sẽ bị ngã sấp mặt vì cố sức bắt một con cá to quá mức như vậy.

“Được, bắt nhiều thêm vài con nữa đi, đoán chừng trong hồ này có không ít cá, chúng ta thỉnh thoảng bắt một vài con về nhà ăn là được, số còn lại để chúng tự do sinh sống thôi.” Bạch Dung cười hì hì nói, đồ tốt trong không gian quá nhiều, cậu lại không tính mang hết ra bên ngoài buôn bán, muốn có được cuộc sống sung túc, vẫn nên dựa vào sự nỗ lực của chính mình thì hơn.

Bên trong hồ còn có rất nhiều củ sen, Bạch Dung và Sở Uyên đào liên tiếp hai ngày mới thu hoạch được nửa già thùng xe, phần còn lại hai người không định đào tiếp nữa, thế nên đã dẫn nước nguồn trở lại trong hồ và chặn miệng lối thoát nước bên còn lại.Phương pháp làm bột củ sen khá đơn giản nên Bạch Dung tranh thủ khoảng thời gian một tuần trước khi đến tết sắp xếp người chế biến hết hơn nửa thùng xe củ sen thành bột, qua năm mới giữ nửa già lại trong nhà dùng, phần còn lại thì vận chuyển tới nhà họ Sở tại thành phố A, đưa cho cha Sở cùng Sở Ương sử dụng dần.

Trừ bột củ sen, Bạch Dung và Sở Uyên còn lấy thêm mật ong từ bên trong không gian ra nữa, lần này hai người lấy ra không ít mật, cũng bởi vì muốn mang thêm nhiều chút qua cho cha Sở dùng.

Mọi người bận rộn làm việc, chẳng mấy chốc đã muốn qua năm mới, người trong thôn đã chuẩn bị hàng tết xong từ lâu, có rất nhiều người tới nhà Bạch Dung mua thứ này thứ kia về tiếp đãi khách khứa vào ngày tết, những người dám tiêu tiền còn mua thêm mứt hoa quả và rượu trái cây về, để qua năm mới tiếp đón người thân qua chúc tết, người không nỡ tiêu tiền hoặc hoàn cảnh gia đình khó khăn cũng sẽ mua ít khoai lang viên hay bột khoai lang nhà họ, còn có bột củ sen nữa, có người thấy hoa quả sấy nhà Bạch Dung ăn ngon, cắn răng bỏ ra mấy trăm tệ mua liền vài cân, đến lúc đó đem ra tiếp đãi nhóm người qua chúc tết liền có mặt mũi biết bao.

Nhà Bạch Dung bởi vì có kế hoạch tới thành phố A ăn tết từ trước nên đã chuẩn bị xong hết số đồ dự tính mang tới thành phố A từ lâu. Lòng Bạch Dung hiểu rõ người phía đằng nhà họ Sở đối xử với mình rất tốt, chứ không phải cái kiểu hư tình giả ý, bởi vậy Bạch Dung thực tích cực khuôn đồ ngon, đồ tốt trong nhà chất lên xe, thầm nghĩ mang nhiều một chút qua cho cha Sở tích trữ trong nhà, khiến cuộc sống của ông càng thêm lành mạnh khỏe khoắn.

Mấy thứ thành phẩm nhà làm ra thì cũng thôi đi, sau cùng Bạch Dung còn chất thêm nửa con dê đã được đông lạnh cùng với mấy con cá sống lên xe nữa, chất đầy thùng xe phía sau của chiếc Tundra bán tải nhà cậu không nói, đến ngay cả cốp sau chiếc xe con cao cấp của ông nội Sở cũng được chất đến không còn kẽ hở nữa cậu mới vừa lòng buông tha.

Trước khi rời đi, tất cả sổ sách cùng tiền nong từ năm trước Bạch Dung đều kết toán xong xuôi, tiền lương cho nhân công đều đã được thanh toán hết, ngoài ra còn phát thêm một khoản tiền thưởng cho nhà bà cụ Dương Tố Phân nữa, một năm qua tất cả thời gian của mợ Trầm Hàm Mai đều tiêu tốn cho quán cơm nhỏ, vậy nên khoản tiền thưởng Bạch Dung phát cho mợ ấy cũng thực nhiều, trừ tiền lương hàng tháng ra, lần này cậu còn vung tay phát cho mợ ấy thêm ba mươi ngàn tệ tiền thưởng nữa, dù gì tiền lương hàng tháng cũng không tính là cao. Huống hồ, trừ đêm ba mươi là được đoàn tụ với gia đình, khoảng thời gian khác mợ Mai đều cần hỗ trợ trông coi trong quán, bởi vậy Bạch Dung liền tính cho bà 300% tiền lương tăng ca ngày lễ, đồng thời còn chia cổ phần lãi dòng của quán ăn nhỏ trong những năm tiếp theo ra cho bà ba phần, bà nội Dương Tố Phân và ông cụ Lưu Hải Xuyên mỗi người được một phần, một mình Bạch Dung chiếm 5 phần còn lại.

Một năm nay bà cụ Dương Tố Phân hỗ trợ nhà Bạch Dung không ít việc, còn đều là làm việc không tính lương nữa, lần này Bạch Dung liền cấp cho bà cụ hai mươi ngàn tệ tiền thưởng, đợt đầu xuân ông cụ Lưu Hải Xuyên hỗ trợ nhà Bạch Dung đào đất, dọn núi hoang trong khoảng thời gian dài, sau này còn giúp đỡ thêm không ít việc đều không một lời kêu ca, oán thán, Bạch Dung phát cho ông cụ mười năm ngàn tệ tiền thưởng, tính ra, số tiền thưởng của tất cả thành viên trong gia đình họ gộp lại đã là sáu mươi năm ngàn tệ rồi, trả xong tất cả số tiền nhà họ nợ nần trong nhiều năm qua vẫn có thể dư ra được một khoản, trên mặt tất cả thành viên trong gia đình bà cụ Dương Tố Phân đều tràn ngập niềm vui sướng, mua sắm đồ tết năm nay liền phong phú hơn nhiều, đúng là không nợ không nần, tinh thần thoải mái, dĩ nhiên phải ăn mừng một phen rồi.

Mặc dù bà cụ Dương Tố Phân cũng mừng vui khôn xiết, nhưng lòng càng hiểu rõ lần này Bạch Dung tính thưởng cho nhà họ thực sự quá nhiều, năm đầu kinh doanh làm sao có thể thu về được mức lợi nhuận nhiều như thế, huống hồ năm nay nhà Bạch Dung còn phải xây dựng thêm nhiều kiến trúc mới, nói không chừng ngay cả một nửa tiền vốn còn chưa thu về được ấy chứ.

“Bà nội không cần lo lắng đâu, kiếm về bao nhiêu cháu tự có tính toán của mình, sao có thể nói là lỗ được chứ, cháu đầu tư nhiều hạng mục như vậy là muốn tính về lâu về dài, bây giờ chưa thu hồi lại vốn thì sau này ắt có một ngày kiếm lại đủ mà thôi.” Bạch Dung đầu tư tiền vào việc mua đất, xây dựng cùng mua sắm thiết bị là nhiều nhất, những thứ này đều không thuộc vật phẩm tiêu hao, cho nên cũng không cần lo sẽ bị lỗ vốn, cậu thấy chẳng cần phải bận tâm tới nó.

“Cháu tự mình có tính toán là tốt.” Dương Tố Phân mỉm cười vui vẻ, bà coi việc nhà Bạch Dung như chuyện nhà mình mới quan tâm lo lắng đến vậy, những lúc Bạch Dung không có ở nhà, bà cụ còn có thể giúp đỡ gánh vác không ít việc, chỉ tiếc rằng, tuổi tác của bà mỗi năm mỗi khác, cũng chỉ hỗ trợ Bạch Dung thêm được một vài năm nữa, lòng không khỏi thổn thức, chẳng muốn khuất phục trước tuổi già mà.

Ngoài một nhà bà cụ Dương Tố Phân ra thì Bạch Dung còn phát thưởng thêm cho Tống Hải Trần và bà cụ Lưu nữa, bởi vì thời gian Chu Hinh tới làm cho nhà Bạch Dung chưa lâu nên được phát thưởng khá ít, thế nhưng với gia đình chị ta mà nói, tiền lương nhận được khi làm công cho nhà Bạch Dung cộng với số thưởng thêm này đã được coi là một khoản không hề nhỏ, đã đủ cho nhà họ chi tiêu trong một khoảng thời gian dài.

Số dê Tống Hải Trần nuôi dưỡng có lượng tiêu thụ đặc biệt khả quan trong năm vừa rồi, Bạch Dung kiếm về hơn trăm ngàn tệ nhờ vào hai trăm con dê đó, vậy nên cậu phát thưởng thêm cho anh ta không ít, bà cụ Lưu cũng vậy, có điều năm nay số lượng gà bà cụ cần chăm sóc không nhiều, sau này còn có thêm Lưu Dực tới hỗ trợ nữa nên tiền thưởng Bạch Dung phát cho bà cụ không nhiều bằng cho Tống Hải Trần.

Tiếp theo chính là Lưu Dực cùng với cô bạn gái nhỏ của cậu nhóc, hai nhóc này tiến bộ rất nhiều trong nửa năm qua, ít nhất đều đã trưởng thành, biết gánh vác trách nhiệm rồi. Mặc dù Bạch Dung không phát thưởng cho hai người họ, thế nhưng lại cho mỗi đứa hai ngàn tiền ăn tết, còn hứa với hai đứa, chỉ cần sang năm làm tốt công việc được giao thì cuối năm sẽ không thiếu một phần tiền thưởng cho cả hai.

Tiền thưởng phát tới tay, quần chúng nhân dân vui mừng khôn xiết, một năm này tính ra họ còn kiềm được nhiều hơn so với quãng thời gian tha hương kiếm sống bến ngoài nhiều, dù Bạch Dung mời họ tăng ca qua tết thì cũng không ai có ý kiến gì, huống hồ người ta còn trả tiền tăng ca nữa đâu, ai mà không vui thích được cơ chứ.

Bạch Dung sắp xếp xong hết thảy mọi việc trong nhà liền leo lên xe chuẩn bị di chuyển về phía thành phố A.

Cậu đã hỏi thằng Thuận và Mạc Thiên từ trước, xem có ai trong hai người họ muốn tới thành phố A cùng mình hay không.

Thằng Thuận đã không còn người thân nào tại thành phố A nữa, huống hồ khoảng thời gian tại thành phố A cũng là đi theo Bạch Dung kiếm sống, nói chung không có gì lưu luyến tại thành phố đó hết, ngược lại thì mới đến đây chưa được một năm, lại góp nhặt ra được một chút cảm tình với huyện Thanh Thủy hiện tại, tại đây, cậu tìm thấy được giá trị con người mình, trong quá trình bận rộn, mệt mỏi không ngừng, cậu mới biết rằng thì ra bản thân cũng có thể sáng tạo ra được giá trị con người, bởi vậy, sau một ngày suy nghĩ thấu đáo, cậu chàng quyết định ở lại nơi này, Bạch Dung kêu cậu ta cứ sắp xếp mọi việc theo ý tưởng của bản thân trước, tết đến liền tới nhà bà cụ Dương Tố Phân ăn bữa cơm đoàn viên, đợi cậu ta đáp ứng rồi mới phát tiền thưởng cùng phần lãi theo cổ phần của nhà hàng lớn, dặn dò cậu ta trông coi nhà cửa cho thật tốt, đợi cả nhà Bạch Dung quay trở lại.

Mạc Thiên cân nhắc vấn đề này rất lâu mới nói muốn ở lại, không muốn quay trở về thành phố A nữa, hiện giờ cậu ta đã không còn người thân nào, ở lại đây, ngược lại có thể ăn tết cùng với ông cụ Diệp Hồng Nho một năm. Bạch Dung hiểu rõ chuyện của cậu ta, vỗ vỗ vai an ủi chứ không đưa ra thêm lời khuyên nào khác.

Thân thể ông nội Sở rắn chắc khỏe mạnh, ngồi xe từ huyện Thanh Thủy về tới nhà cũng không vấn đề gì, tài xế Tiểu Tạ lái xe chở ông cụ, hai vệ sĩ còn lại cùng với người bảo mẫu đang ôm theo Sở Hú Dương đều ngồi hàng ghế phía sau trong xe của ông cụ, còn Bạch Dung và Sở Uyên thì tự lái chiếc bán tải chất đầy hàng hóa của nhà mình.

Hai chiếc xe chạy dòng dã hai ngày đường mới về đến thành phố A, lúc đến nơi thì bầu trời đã tối muộn.

Sở Tu Viễn và Sở Ương đều chưa đến thời gian nghỉ phép, nhận được tin tức mọi người sẽ về tới trong ngày hôm nay, nên buổi chiều cả hai vừa mới tan ca đã lập tức chạy ngay về nhà bố trí mọi việc, chỉ huy người làm chuẩn bị sẵn cơm canh nóng hổi, lại cho người đi dọn dẹp sạch sẽ căn phòng Sở Uyên ở trước đây xong mới bồn chồn không yên ngồi trong nhà chờ đợi.

Lúc mọi người tới nơi đã thấy Sở Tu Viễn đứng bên ngoài cổng chờ đợi hồi lâu, vừa thấy cục cưng Hú Dương nhỏ được quấn tròn vo như quả bóng là hai mắt cha Sở đã không còn để ý được thứ gì khác nữa, vội vàng chạy lên phía trước đón lấy đứa nhỏ ôm vào lòng, vừa thơm vừa trêu đùa với cháu nội, yêu thích tới không nỡ buông tay.

“Mọi người ngồi xe thời gian dài chắc đều mệt mỏi lắm rồi, mau vào nhà nghỉ ngơi trước đã.” Sở Ương mỉm cười nhìn Sở Uyên cùng với Bạch Dung, hất nhẹ cằm vào trong nhà ý muốn họ mau đi vào bên trong.

“Anh,” Sở Uyên và Bạch Dung ngoan ngoãn chào hỏi,

“Cha ạ.”

“Ừ, mau vào trong nhà đi nào, bên ngoài lạnh lắm.” Lúc này Sở Tu Viễn mới bớt ra một cái “liếc mắt” từ trên người Hú Dương nhỏ nhìn về phía hai người, phẩy tay kêu hai đứa con vào trong nhà.

Bên trong biệt thự nhà họ Sở được bật chế độ sưởi ấm từ lâu, Sở Tu Viễn dẫn mọi người vào trong phòng xong liền ngồi trên sô pha chuyên tâm chơi đùa cùng cháu nội, ông nội Sở về tới nhà mình càng không cần câu lệ gì hết, ngồi qua một bên nhắm mắt nghỉ ngơi.

Chỉ có Bạch Dung là lần đầu tiên tới, hai người vừa ngồi xuống sô pha cậu liền nhỏ giọng hỏi Sở Uyên,

“Phòng của anh là cái nào thế?”

“Trên tầng, sao thế?” Sở Uyên hỏi.

“Em muốn đi xem.” Bạch Dung nheo mắt mỉm cười nhìn anh.