Chương 22: Thắng thua vì ai?
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22: Thắng thua vì ai? tại dua leo tr
Không có em, cũng không có chính bản thân anh. Chúng ta ôm nhau nhưng trong lòng đều xấu hổ.
Trời rất tối, nắm tay nhau đi trên đường, dừng lại ở lối rẽ bồi hồi.
Một cuộc tình, hai trái tim thành tro. Không tìm được lối ra, cũng không tìm được nơi bắt đầu, chỉ có thể mang cảm giác tê liệt mà rơi trộm nước mắt.
Một cuộc tình, hai người đều mệt mỏi, không đi tới đích cuối, không thấy được sự kiên quyết, chỉ có những nỗi đau thương mờ mịt, đình trệ bất đắc dĩ, bị lạc!
— “Bị lạc”
Tiếng chuông điện thoại vang lên. Lý Cường đang lật tìm đống giấy tờ trên mặt bàn.
Anh định lấy điện thoại lên nghe thì tiếng chuông đã tắt ngấm. Nhìn đồng hồ hiển thị, anh nhún vai rồi tiếp tục làm việc.
Chuông điện thoại lại reo, anh ấn nút nghe: “Alo…”
Tiếng mẹ anh vọng lại, “con đang làm gì đấy? Không phải chiều nay nghỉ về nhà mua đồ với mẹ sao? Trưa nay sao không thấy mặt mũi đâu?”
“Con có việc đột xuất nên chiều nay không về được ạ.”
“Con thật là, sắp kết hôn rồi mà không xem trọng một chút. Cũng phải nghĩ đến cảm giác của Văn Văn nữa chứ? Vậy để mẹ với ba đi xem nhà mới còn thiếu gì cần mua bổ sung không.”
“Ôi mẹ, không cần đâu ạ. Vừa nãy cô ấy mới gọi điện thoại cho con, chắc cô ấy đi mua về rồi.”
“Nó nói gì? Con là đàn ông con trai mà không chịu giúp một tay gì cả, thiếu gì bảo nó nói lại rồi ba mẹ đi chuẩn bị.”
“Con vẫn chưa kịp nói với cô ấy. Ban nãy điện thoại kêu nhưng khi con nhấc lên thì tắt mất rồi.”
“Vậy mà còn không biết đường gọi lại cho nó đi? Chẳng có tí thành ý gì cả!”
“Thì mẹ đang gọi cho con còn gì? Hơn nữa nếu có chuyện gì tí cô ấy sẽ gọi lại cho con.”
“Con thật là, anh muốn mẹ nhảy lên đầu nữa phải không? Thái độ với cô dâu mới không được…”
“Ôi giời, vâng ạ, mẹ…”
Tiểu Mỹ nghiêng đầu nghe điện thoại, “Được rồi, được rồi!”
Văn Văn đang sắp xếp lại bàn.
Tiểu Mỹ bỏ tai nghe ra, nghiêng đầu nói với Văn Văn, “Bình Tử và bạn cùng hùn vốn mở một trung tâm giải trí thể hình, mình định đi làm thẻ thành viên để được giảm giá, cậu có làm không…”
Văn Văn dừng tay, quay sang nhìn bạn như muốn nói điều gì.
Tiểu Mỹ như tỉnh ngộ rồi quay lại nói vào ống nghe: “Em làm thẻ được nhưng Văn Văn thì thôi. Người ta sắp có gia đình rồi, cái gì tiết kiệm được thì tiết kiệm. Được rồi, thế nhé, tuần sau em sẽ tới!”
Văn Văn nghe xong, vẻ mặt buồn bã thất thần.
Bỏ điện thoại xuống, Tiểu Mỹ rút trong ngăn kéo ra hai thẻ rồi đưa một thẻ cho bạn. Văn Văn đưa tay ra, cũng muốn nhận nhưng chỉ nhìn thôi. Thấy vậy, Tiểu Mỹ ấn chiếc thẻ vào tay bạn rồi rút lại và nói thầm: “Thôi vậy!”
Văn Văn ngạc nhiên: “Cái gì đấy?”
Tiểu Mỹ: “Thẻ ưu đãi của trung tâm làm đẹp của cửa hiệu dưới tầng đấy, mình lấy hai thẻ, định đưa cậu một thẻ.”
Văn Văn vểnh môi, “làm gì mà không nỡ cho vậy?”
Tiểu Mỹ nói lại, “trung tâm làm đẹp đó được lắm đấy, nhưng rất đắt. Cậu bây giờ tiết kiệm được gì cứ tiết kiệm, có gia đình rồi các khoản chi tiêu đau đầu lắm đấy!”
Văn Văn với vẻ mặt buồn, “Vậy nên không cho tớ nữa à?”
Tiểu Mỹ cười nói: “Sau khi cưới rồi, cậu mà làm đẹp quá cũng không hay, người ta lại nói giống như bướm sặc sỡ.”
Văn Văn ném bút về phía bạn, vẻ mặt rất tủi thân, “ai bảo phụ nữ có chồng đều là thiếu phụ có tuổi?”
Tiểu Mỹ cười: “Nhưng giản dị một chút thì hơn. Khi đang yêu đương thì trang điểm một chút để hấp dẫn người khác. Nhưng lấy chồng rồi thì nên tiết kiệm hơn!”
Văn Văn không phục, muốn nói thêm mấy câu nữa nhưng thấy Tiểu Mỹ đang lấy túi, vẫy tay với mình rồi ra ngoài.
Văn Văn lạnh lùng nhìn xung quanh văn phòng, vẻ mặt khá buồn bã.
Đường đi giống nhau, đèn đường giống nhau, những cửa hiệu giống nhau.
Lý Cường đang đi bên này đường, còn Văn Văn đang đi trên con đường đối diện.
Chiếc xe bus đột nhiên đi xuyên qua hai người.
Đột nhiên có tiếng nổ lớn từ lốp xe.
Cô và anh cùng nhìn về hướng đó, thế là hai bên thấy nhau.
Anh chạy lại gần, đứng trước mặt cô cười và nói, “em thích mua sắm ở con phố này à?”
Cô gật đầu cười, “mấy hàng quần áo ở phố này đẹp. Còn anh?”
Anh đưa tay chỉ hiệu đối diện, “Mô hình ô tô ở đây cũng đẹp lắm.”
Cô lại cười, “Sao anh chỉ ngắm thôi mà không mua?”
Anh đưa tay ra như vén mấy sợi tóc đang rối bù của cô: “Sắp thành người một nhà rồi, còn tiêu tiền phung phí làm sao được?”
Cô mỉm cười, “cái từ “nhà” đó em chỉ hiểu trong lòng thôi chứ không tuyên bố. Anh không để bụng chứ?”
Anh chỉ cười thôi không đáp, tiện tay khoác lên vai cô: “Em muốn xem quần áo nào? Để anh đưa đi!”
Cô duỗi tay vuốt tóc anh và nói, “Thôi cũng được, em tiết kiệm vậy!”
Bóng hai người in hình lên cửa kính của các cửa hàng bên đường, trông vô cùng ấm áp, dịu dàng.
Lý Cường gắp thức ăn bỏ vào bát Văn Văn, “nào, em ăn nhiều chút đi! Lâu lắm rồi mình chưa ngồi ăn với nhau thì phải.”
Cô cũng bỏ đồ ăn vào bát anh, “anh cũng ăn nhiều vào!”
Hai người cùng uống cạn cốc bia.
Lý Cường bỏ bát xuống và nói: “Thêm hai ngày nữa chúng ta không cần hẹn hò nữa rồi.”
Văn Văn đang mải ăn, nghe thấy vậy liền bỏ đũa xuống nuốt vội đồ ăn rồi hỏi: “Anh đã bao giờ nghĩ tại sao chúng ta phải kết hôn chưa?”
Lý Cường lặng người, nghĩ ngợi một hồi rồi lắc đầu.
Văn Văn lại hỏi: “Anh cũng không biết sao?”
Anh nhét đồ ăn vào miệng, nói mơ hồ: “Em để ý làm gì, dù sao cũng kết hôn rồi.”
Cô nâng cốc lên rồi uống cạn.
Lưu Đầu Nhi vội vàng chạy đến.
Lý Cường vội vàng hỏi: “Sếp có chuyện gì vậy? Cứ như lửa cháy thế.”
Đầu Nhi hổn hển: “Xe của vợ tôi đâm vào người khác. Bây giờ cô ấy đang trong bệnh viện, tôi phải vào nhanh mới được.”
Lý Cường gật đầu, dùng mắt đưa tiễn sếp đi.
Đầu Nhi đi được một lúc, Lý Cường thấy không an tâm bèn gọi điện thoại hỏi, “sếp, tình hình thế nào rồi ạ? Có cần em giúp gì không?”
Đầu Nhi ở đầu dây bên kia: “Không cần đâu, cảm ơn cậu. Cũng may vợ mình chỉ bị thương nhẹ thôi, nếu không mình đến lột da đứa kia mất.”
Lý Cường đặt điện thoại xuống cười nhẹ.
Tiểu Mỹ và Đường Đường đang bước đi thong thả trong phòng khách của nhà mới.
Đường Đường đưa mắt nhìn xung quanh, “được đấy nhỉ. Hai cậu không bận tâm nhiều lắm, xem ra ba mẹ hai bên cũng giúp đỡ nhiều.”
Văn Văn đưa hai lon nước cho bạn rồi bảo: “Đúng thế đấy. Bọn mình cũng không chăm lo được nhiều.”
“Như vậy chứng tỏ ba mẹ đôi bên kỳ vọng vào tương lai hai người lắm đó.” Tiểu Mỹ vừa nói vừa mở lon nước ra uống một ngụm.
Văn Văn cười đau khổ: “Thì cuộc hôn nhân của tụi mình là do ba mẹ tác thành mà.”
Tiểu Mỹ: “Đồng thời cũng thể hiện không quan tâm đến áp lực hai người, không quan tâm đến cuộc sống tương lai.”
Đường Đường đưa tay ra véo mặt Tiểu Mỹ: “Họ sắp kết hôn rồi, xin cậu nói mấy lời tốt đẹp hơn được không? Không thể mong Văn Văn tốt được à?”
Tiểu Mỹ phản kháng: “Mình vẫn chưa nói xong mà!”
Vẻ mặt Văn Văn tỏ ra rất trông đợi Tiểu Mỹ, “cậu nói đi. Bây giờ mình chỉ muốn được nghe những ý kiến phản diện, để mình nhận thức rõ được bao nhiêu hiện thực cần đối diện trong tương lai.”
Tiểu Mỹ hắng giọng, “Mình thấy cậu và Lý Cường đã trải qua trắc trở bên nhau những bảy năm rồi, anh ấy cũng chưa từng phạm sai lầm lớn nào, còn cậu cũng không có tật xấu gì.”
Đường Đường liếc nhìn bạn, “Lời của cậu bắt đầu có tình người rồi đấy.”
Tiểu Mỹ như không để ý tiếp tục nói: “Nhưng hai người mãi chẳng ngọt ngào với nhau được. Khó khăn lắm mới gây dựng được tình cảm thì bên kia lại làm cho mất hứng.”
Văn Văn và Đường Đường không kìm được gật đầu.
Tiểu Mỹ: “Thực ra, ban đầu hai người chỉ là giả, cốt để ba mẹ hai bên yên lòng. Nhưng mình nghĩ nếu hai bên mỗi người chịu lùi một bước thì tình giả sẽ thành tình thật.”
Văn Văn lắc đầu, “có thể như thế không?”
Tiểu Mỹ, “Đương nhiên chỉ một mình cậu cố gắng thì không đủ. Nếu Lý Cường cũng muốn cố gắng thì cậu nên cho anh ấy một cơ hội, hãy thử xem nào. Dù sao bây giờ hai người đã là vợ chồng hợp pháp, có thể hưởng thụ cuộc sống đích thực. Lý Cường không giống Phong Phong, về bản chất anh ấy vẫn là một người đàn ông tốt. Với một người đàn ông tốt muốn trở thành người tình, người chồng tốt thì cũng cần có sự đóng góp của người phụ nữ.”
Đường Đường đồng ý: “Về điểm này mình tán thành, không phải người ta vẫn nói một người phụ nữa tốt chính là trường học đó sao?”
Văn Văn cười nhạt, “nhưng người đàn ông đó tốt nghiệp rồi nhưng không muốn ở lại trường, chỉ muốn độc lập, vậy cậu có ngăn cản được không?”
Tiểu Mỹ: “Do đó, đây chính là điều mấu chốt mình muốn nói!”
Văn Văn và Đường Đường cùng quay sang nhìn Tiểu Mỹ.
Tiểu Mỹ nghiêm trang nói: “Đầu tiên cậu phải phán đoán người đàn ông xem có phải hắn chỉ coi cậu là loại khách chơi qua đường không. Nếu là như vậy thì cuộc hôn nhân đó chỉ là trò lừa đảo, kết hôn xong là nhanh chóng ly hôn.”
Đường Đường lắc đầu: “Mình thấy không giống.”
Văn Văn vểnh môi lên, “kể cả không giống thì anh ta cũng có thể ăn vụng bên ngoài mà.”
Tiểu Mỹ tiếp lời: “Còn nếu cậu cảm thấy anh ta có khả năng cải tạo tính cách được, anh ta có thể cảm nhận niềm hạnh phúc từ ngay chính bản thân cậu thì hai người nên tự tìm cách hạ mình xuống.”
Văn Văn nói vào, “bốn lão ngoan đồng nhà bọn mình đều đã tìm cho bọn mình chỗ để hạ cánh rồi, nhưng mình vẫn không thấy an tâm.”
Tiểu Mỹ vỗ vỗ vào vai Văn Văn: “Nếu trong tương lai, các cậu hạnh phúc nhiều hơn là đau khổ thì hãy tìm cách mà cảm ơn bốn lão ngoan đồng kia.”
Đường Đường gật đầu, “Đúng rồi, chính mẹ của Lý Cường cũng nói, nếu cuối cùng hai người vẫn không hợp nhau thì có thể đem phần trách nhiệm gửi gắm chỗ ông bà.”
“Thật hả, đúng là mẹ chồng tốt. Năm đó nếu mình cũng có một bà mẹ chồng tốt bụng thế này có lẽ con mình cũng chạy nhảy được rồi!” Tiểu Mỹ tán dương vào.
“Tiểu Mỹ rất ít nói những lời như vậy.” Văn Văn nói rồi nhìn về phía hai cô bạn.
Tiểu Mỹ, “mình rất cảm ơn vì cậu có được vận mệnh tốt, cũng thật lòng hi vọng cậu có được hạnh phúc. Nếu cậu thấy Lý Cường vẫn có thể cải tạo được thì hãy cho đôi bên cơ hội đi.”
Văn Văn không nói gì, chỉ im lặng.
Đường Đường đặt một tay lên vai bạn: “Hôm nay nói toàn lời hay thôi. Được rồi, mình sẽ mời ăn!”
“Lý do mời ăn là gì? Chúc mừng mình cuối cùng cũng nói được sao?” Tiểu Mỹ vừa cười vừa nói.
“Vẫn là cậu hiểu mình!” Đường Đường cười.
©STE.NT
Đồng nghiệp đi lại vội vàng.
Lý Cường bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Đầu Nhi chạy lại hỏi, “mai cậu không đến nữa hả!”
Lý Cường đáp, “vâng, ngày hôn lễ sắp đến rồi, còn nhiều thứ em cần chuẩn bị lắm!”
Đầu Nhi gật đầu, “đúng vậy, đàn ông cần gánh vác một chút!”
Lý Cường hỏi giọng ngạc nhiên: “Sao sếp lại biến thành người khác vậy?”
Sếp anh cười thân thiện, “vợ là của mình, đừng làm cô ấy đau, chính mình phải chịu cái đau đó!”
Vẻ mặt Lý Cường khó hiểu nhưng vẫn gật đầu, “gần đây tính cách sếp lại giống như ngày xưa đấy.”
Sếp vỗ vai anh, “Văn Văn nhà cậu ngoài tính cách nóng ra thì vẫn là một người phụ nữ tốt đấy. Cô ấy nóng thì mình cũng không nên để bụng, vẫn phải sống nữa mà.”
Đầu Nhi dừng lại rồi tiếp tục nói: “Mỗi chúng ta đều phải học cách trưởng thành. Khi cậu mất đi cảm giác bất an, rồi sau đó cậu sẽ chợt nhận thấy hóa ra cậu chẳng mất đi gì cả, đó là cảm giác trùng lặp của mất đi, thì hạnh phúc đấy.”
Lý Cường hỏi: “Ý sếp là…”
Đầu Nhi đáp: “Nếu như không phải lần này vợ tôi xảy ra tai nạn, tôi vội vã đến bệnh viện để nhìn thấy cô ấy thì đã không tự biết rằng hóa ra mình vẫn còn yêu cô ấy.”
Văn Văn xách túi rồi bảo Tiểu Mỹ: “Mình đi đây!”
Tiểu Mỹ ngoái đầu: “Lần này đi mai không về nữa à?”
Văn Văn ra đến cửa nhưng vẫn quay lại: “Mai bắt đầu phải xin nghỉ phép rồi, hôn lễ còn nhiều chuyện chưa làm lắm!”
Tiểu Mỹ lắc đầu: “Người phụ nữ đáng thương!”
Văn Văn kéo cửa ra: “Cậu nhớ là phù dâu đấy, ăn mặc cho tử tế nhé!”
Tiểu Mỹ đáp lại rất to: “Được rồi, đi đi!”
Văn Văn đi ra và khép cửa lại.
Trong siêu thị của khu mua sắm, Lý Cường đang diễu qua diễu lại mấy khu hàng hóa, tay đang đẩy xe hàng trống trơn.
Cách đó không xa, Văn Văn cũng chạy từ ngoài vào, tay đẩy xe, mắt nhìn ngang nhìn dọc.
Điện thoại vang lên, Lý Cường nghe: “Ừ, mọi người đang ở đâu… Được, bữa tiệc độc thân cuối cùng. Kiểu gì cũng đến, đợi nhé!”
Văn Văn cũng nghe điện thoại: “Đường Đường hả? Không được rồi, sắp cưới rồi mà nhiều đồ chưa chuẩn bị lắm, thôi mọi người cứ chơi đi.”
Cô tắt điện thoại, đẩy xe về phía Lý Cường, mắt vẫn nhìn các gian hàng.
Lý Cường tắt điện thoại, đẩy xe hàng trống không chạy ra chỗ cửa ngoài.
Văn Văn đẩy xe lên khoảng trống phía trước, rồi hai xe đâm nhau.
Cô nhíu mày, “ai vậy? Vô ý quá. Còn chắn đường nữa!”
“Keng!” Mấy chai rượu va vào nhau.
Lý Cường và mấy người đồng nghiệp đang ăn uống linh đình, trên khuôn mặt anh đã có mấy phần say sưa.
Anh uống hết cả chai vang đỏ, “tôi có lời tốt đẹp gì hả? Nói thật lòng sẽ bị đánh đấy.”
Một người đồng nghiệp bảo: “Tổng giám chế Lý sợ gì chứ, chị dâu cũng có ở đây đâu!”
Lý Cường cười ha hả: “Được, hôn nhân chính là bộ xiềng xích đau đớn mà vui vẻ!”
Văn Văn đang ôm túi nọ túi kia, cố gắng đi về phía trước.
Một trận gió thổi qua khiến cô lạnh rùng mình. Cô dừng lại giậm chân, “sớm biết thế này đã không đi giày cao gót, chân đau quá.”
Một chiếc ô tô lướt qua cô rồi dừng lại, Lưu Đầu Nhi thò đầu khỏi xe, “là em à?”
Văn Văn gật đầu mỉm cười chào.
Anh dừng xe lại, mở cửa xe, “em lên xe đi, chỗ này không dễ gọi được xe đâu!”
Cô nói lời cảm ơn rồi chui vào xe.
Lý Cường đã lờ đờ cặp mắt.
Mấy người đồng nghiệp vẫn còn đang uống chúc tụng nhau.
Văn Văn đứng bên cạnh xe vẫy tay, “cảm ơn anh nhiều!”
Xe của Đầu Nhi đã đi mất dạng. Văn Văn đứng bên cạnh cùng một đống đồ. Cô rút điện thoại ra ấn số gọi.
Tiếng chuông bên kia reo lên, mãi rồi vọng lại, “Số điện thoại quý khách vừa gọi đang bận.”
Cô vểnh môi nhìn điện thoại rồi lại nhấn số lần nữa.
Tiếng chuông rất lớn.
Lý Cường không nhìn số hiển thị trên màn hình, ấn ngay nút tắt.
Văn Văn đành một mình ôm hết túi to túi nhỏ vào nhà rồi nằm vật trên sofa thở dốc như trút được gánh nặng.
Lại lấy điện thoại ra, cô gọi lại lần nữa.
Cô nói trong điện thoại: “Alo, alo…”
Điện thoại vọng lại những âm thanh ồn ào của tiếng người và tiếng nhạc. Cô đờ người ra.
“… Ha ha!” Tiếng vọng lại từ bên kia.
Cô ngây người trên sofa, không cử động gì chỉ trân trối nhìn màn hình, lắng nghe cuộc nói chuyện bên trong điện thoại phát ra.
Chuông vang lên.
Lý Cường cầm điện thoại lên, vừa ấn vào phím nghe thì bị một người bạn thất tha thất thểu đứng lên đâm vào, chiếc điện thoại rơi xuống một góc của ghế.
Trên màn hình chiếc điện thoại vẫn hiển thị “đang nói chuyện”.
Anh cầm chén rượu, sau đó uống cạn.
Một người nói: “Ngày mai người anh em không còn tự do nữa rồi, nhân ngày hôm nay thoải mái chơi hết mình đi!”
Lý Cường gật đầu, cười híp mắt lại, “đúng vậy. Phụ nữ thật phức tạp, khi đang yêu nhau thì hỏi sao anh lại yêu em, khi kết hôn thì hỏi sao anh lại cưới em, khi không kết hôn thì bảo sao anh không sớm đá em… Ha ha!”
Một người đồng nghiệp khác ngồi bên cạnh anh cười nói: “Đúng vậy đấy, trước đây em cứ không hiểu, một người điều kiện tốt như Tổng Giám chế Lý kiếm đâu không được một người vợ xinh đẹp dịu dàng? Sao tự dưng lại chọn một bà hổ cái suốt ngày chỉ thích động chân động tay? Hóa ra đây là ý của mẫu thân thì anh mới chịu cưới!”
“Này… nói nhỏ thôi. Sếp của chúng ta là người đàn ông tốt, đương nhiên có tinh thần trách nhiệm rồi. Cậu nghĩ mà xem, nếu không nảy sinh tình cảm thì ít nhất cũng phải có sự đồng cảm chứ, đúng không? Ha ha!”
Lý Cường được đàn em tâng bốc thì cũng thấy nhẹ nhõm, “cậu tưởng tôi không nghĩ gì hả? Tôi bị cô ấy ngược đãi nhiều thành quen. Ba mẹ tôi đã chấm Văn Văn là con dâu của mình rồi. Ba mẹ cô ấy cũng thấy rất hài lòng. Mối quan hệ hai nhà tốt như vậy, tôi đành phải bấm bụng chịu nhịn thôi. Tôi mới ba mươi, là cái tuổi đàn ông như mặt trời buổi trưa, vì muốn cho hai người kết hôn còn giả bệnh…”
Một người khác chen vào: “Sợ gì chứ sếp ơi, cô ta không hầu hạ tốt cho sếp thì cho “phế truất” luôn.”
Lý Cường lại cười híp cả mắt lại.
Đồng nghiệp: “Sếp mà đá cô ta thì… người phụ nữ đã từng kết hôn giống như đồ phế phẩm, xem ai còn dám rước nữa? Nhưng đàn ông chúng ta không như thế. Đã từng cưới rồi nhưng vẫn chiến đấu tốt. Vì người ta sẽ nghĩ rằng người đàn ông như thế mới thành thục, có kinh nghiệm!”
Lý Cường lờ đờ mắt, gật đầu lia lịa.
Đồng nghiệp: “Sau khi cưới xong, cô ta mà không ngoan, sếp cứ đưa tờ giấy ly hôn ra dọa, kiểu gì cũng sợ!”
Lý Cường cười lớn: “Cái đó…”
Văn Văn vẫn lắng nghe cuộc trò chuyện lẫn cả mọi thứ tạp âm khác, nghe rồi cô mím chặt môi lại rồi ném thật mạnh điện thoại ra góc xa.
Một bóng người tiến lại gần, đứng trước mặt mấy con ma men đang say ngất ngưởng.
“Mấy thằng này, đang ăn nói linh tinh gì thế hả?” Giọng Lưu Đầu Nhi vang lên.
Lý Cường cố mở mắt rồi cười, “sếp cũng đến đây ạ?”
Đầu Nhi ngồi xuống bên cạnh Lý Cường, “Tôi vừa gọi điện thoại cho Tiểu Đinh thì cậu ta nói mấy cậu đang ngồi với nhau ở đây. Mai tổ chức lễ cưới rồi không về sớm nghỉ ngơi đi, xem cậu say đến mức này rồi?”
Lý Cường lắc lắc đầu không nói gì cả.
Giọng Đầu Nhi không vui, “cô dâu một mình đi mua sắm, mua cả đống đồ, đến xe cũng không gọi được, tôi phải đưa về đấy.”
Lý Cường mở he hé mắt, “cảm ơn sếp!”
Đầu Nhi kéo anh, “Nhanh lên, tôi đưa cậu về, ngày mai cố gắng mà xin lỗi cô dâu!”
Anh ngây ngô đứng dậy, gật đầu lia lịa, miệng như nói gì đó.
“Điện thoại rơi này!” Một người đồng nghiệp nhặt điện thoại rồi đưa cho anh.
Một người nhân viên đang đặt chiếc camera trên mặt bàn.
Bà Lý và bà Trịnh cùng nhạc nhiên hỏi: “Chuyện này là thế nào?”
Người nhân viên nói: “Công ty chúng tôi sẽ quay lại toàn bộ quá trình cưới xin, bao gồm cả những hoạt động ngoài lề trước đám cưới.”
Bà Trịnh gật đầu, “ừ, được đấy. Bây giờ phục vụ chu đáo thật.”
Bà Lý nhìn đồng hồ, “cũng sắp đến giờ rồi bà nhỉ?”
Bà Trịnh: “Vâng, Văn Văn trang điểm cũng xong rồi, đến ngay bây giờ đấy. Phía nhà trai bà cũng giục một tiếng đi.”
Bà Lý: “Tôi cũng vừa gọi điện thoại rồi, không ai nghe máy, chắc đang bận chuyện gì đó.”
Tiểu Mỹ dìu cô dâu bước vào, miệng hét lớn: “Bọn con đến rồi đây.”
Khuôn mặt Văn Văn rất lạnh lùng, bước vào phòng chờ.
Lý Cường vẫn đang ngủ trên giường, miệng ngáy rất to. Chuông điện thoại vang lên vẫn không hay biết gì, xoay người rồi ngủ tiếp.
Trong sảnh khách sạn, ông Lý nhảy dựng lên, “sao nó vẫn chưa thấy đâu?”
Lưu Đầu Nhi rút điện thoại ra, “để cháu gọi cho cậu ấy.”
Cậu của Văn Văn lắc đầu: “Ban nãy gọi rồi mà có ai nghe đâu.”
Lưu Đầu Nhi, “để cháu gọi lại xem, hôm qua cậu ấy uống say quá.”
Chuông điện thoại vang lên, Lý Cường lầu bầu: “Ai đấy nhỉ? Đáng ghét quá không cho ai ngủ gì cả.” Anh nhấc máy, “alo…”
Lưu Đầu Nhi hét lớn trong điện thoại: “Tên tiểu tử kia, cậu vẫn chưa dậy hả?”
Lý Cường oán giận: “Sếp ơi, có chuyện gì đấy? Hôm nay là ngày nghỉ mà?”
“Cậu là đồ thối tha, còn nhớ hôm nay là ngày nghỉ, sao hôm nay nghỉ được hả?”
Anh vừa dụi mắt vừa cầm điện thoại lên nhìn.
“Này… này, cậu quên hôm nay là ngày gì rồi à?”
Lý Cường ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, nháy mắt mấy cái rồi nhảy dựng lên, nói vội vàng trong điện thoại: “Em tới ngay đây!” Nói xong anh vứt điện thoại sang một bên rồi nhanh chóng nhảy xuống giường.
Đầu Nhi: “Alo, cậu nhanh lên!”
Trong sảnh khách sạn, Đầu Nhi lắc đầu: “Thanh niên bây giờ chẳng hiểu chuyện gì cả.”
Bà Trịnh lo lắng: “Nó đâu rồi?”
Đầu Nhi cười bất đắc dĩ, “cậu ấy đang trên đường đến rồi.”
Ông Lý: “Thằng này thật là…”
Đầu Nhi kéo tay ông Lý sang một bên: “Đúng thật là, cháu vừa gọi cậu ấy dậy đấy. Hôm qua uống say quá mà! Bác đừng nói gì cho bên thông gia.”
Ông Lý trừng mắt: “Cái gì, mới ngủ dậy hả?”
Đầu Nhi vội vàng lấy tay để ngang miệng, “Suỵt…”
“Chuyện này là gì hả? Thằng này không ra sao cả, tí nó đến bác phải cho ngay một trận!” Ông Lý tức đến nổ đom đóm mắt.
Đầu Nhi: “Hôm nay bác đừng đánh cậu ấy. Tí cậu ấy đến hãy giữ vẻ mặt bình thường mới là quan trọng nhất.”
Ông Lý nhíu mày gật đầu, “được rồi!”
Lý Cường ở trên xe tiếp tục gọi điện, “sếp à? Em đang xuất phát rồi đây, em xin lỗi đến muộn chút!”
Đầu Nhi bực bội đáp: “Cậu đi lại cẩn thận đấy, đợi tí nữa ba cậu sẽ cho một trận!”
Bình Tử nhìn đồng hồ, “sao chàng rể chẳng lo lắng gì cả? Thái độ như thế là không được! Xem ra Văn Văn không thể không giận!”
Đường Đường cau mày: “Mình lo thay cho tương lai hai người. Kết hôn mà như thế thì sau này chung sống với nhau kiểu gì?”
“Dù sao hai người cũng là kết hôn giả thôi mà.” Bình Tử buông một câu.
“Mình có cảm giác đôi này vẫn có tình cảm với nhau, cũng khao khát ước mơ về một gia đình nhỏ. Nhưng hôm nay chứng kiến có vẻ như Văn Văn đã bị đánh gục hoàn toàn rồi, không còn hi vọng gì nữa.” Đường Đường lo lắng.
Tiểu Mỹ quay lại miệng than vãn: “Đường Đường và Bình Tử đứng bên ngoài làm nhiệm vụ đón khách, nói rằng Lý Cường vẫn chưa đến. Tên này sao vậy nhỉ? Cưới xin mà còn đến muộn?”
Văn Văn mặc váy cưới, thản nhiên nhưng bất động, khuôn mặt lạnh lùng, “anh ta không đến đâu, hoặc có thể cố tình đến muộn để chúng ta thấy, áp đảo tinh thần mình ngay từ đầu!”
Tiểu Mỹ bước lại, vỗ nhẹ vào vai cô, “Dù sao đã bước đến ngày hôm nay rồi. Kết hôn thì kết hôn, cậu không nên nghĩ nhiều nữa, đây cũng là con đường cậu lựa chọn. Người lớn phải chịu trách nhiệm những hậu quả của mình, hãy thử sống xem rồi hãy nói.”
Văn Văn lạnh lùng: “Những ngày tháng đó mình cũng không định thử.”
Tiểu Mỹ: “Sao cậu lại nói như thế? Thực ra Lý Cường cũng được mà.”
Vẻ mặt Văn Văn đầy mỉa mai, cười nhạt, rút điện thoại ra rồi mở đoạn ghi âm giữa Lý Cường và bạn nói chuyện hôm trước ngày cưới.
Tiểu Mỹ đờ người, không nói được gì nữa.
Văn Văn, “mình nhấc hòn đá lên thì lại giẫm phải chân, sao phải kết hôn chứ? Đợt trước Vỹ còn gọi điện thoại đến chúc mình hạnh phúc nữa. So sánh thì Vỹ còn biết quan tâm hơn! Cuộc hôn nhân này sớm muộn cũng chia tay thì kết hôn làm gì nữa?”
Tiểu Mỹ rút khăn ra đưa cho bạn, “cậu lau nước mắt đi, nhòe hết trang điểm rồi. Nào, mình đưa cậu đi dặm lại phấn!”
Văn Văn lắc đầu, “không lấy nhau nữa còn dặm phấn làm gì?”
Điều chỉnh lại cảm xúc, Văn Văn tiếp lời: “Mình và anh ta đã bên nhau được bảy năm rồi, có lẽ đây là sai lầm lớn nhất của cuộc đời mình. Nhưng điều nực cười nhất là mình tiếp tục ở sâu trong sai lầm, thế mà bây giờ mình còn ngồi đây, chờ đợi một chú rể đến muộn hoặc thậm chí không đến!”
Tiểu Mỹ nắm lấy tay bạn, “đừng nói nhiều như thế, mình dẫn cậu đi dặm phấn.”
Cô bị bạn lôi đi.
Trên mặt bàn có để sẵn camera.
Trong đại sảnh, tiếng người cười nói huyên náo.
Lý Cường mặt đỏ tía tai chạy đến. Ông Lý và bà Lý cùng chạy ra đón, vẻ mặt không hài lòng.
Ông Lý giận con lắm: “Ba đã nói với mày thế nào? Trước hôm cưới còn chạy đi uống rượu đến nhũn ra như bún vậy hả!”
Đầu Nhi cũng chạy đến: “Thôi đừng nói nhiều nữa, cậu nhanh chạy ra phía sau xin lỗi cô dâu đi.”
Lý Cường vừa lau mồ hôi, vừa cười ngại ngùng, “nên như thế, nên như thế!”
Anh đẩy cửa phòng bước vào. Trong phòng vắng ngắt không một bóng người.
Lý Cường ngạc nhiên nhìn xung quanh, trên bàn có một máy camera. Anh hiếu kỳ, cầm lấy chiếc máy.
Tiểu Mỹ kéo bạn vào phòng an ủi: “Đừng khóc nữa, không lại phải dặm lại!”
Văn Văn vẫn hơi đỏ mũi, cô hỉ nước mũi vào khăn rồi gật đầu.
Trong phòng, Lý Cường cũng đang ngồi ngây người ra, trước mặt anh là chiếc máy camera.
Trong máy là tiếng khóc nức nở của Văn Văn – “… Sớm muộn gì cũng chia tay còn kết hôn làm gì nữa?”
Tiểu Mỹ lẩm bẩm một mình: “Chết rồi!”
Phù rể Tiểu Đinh đứng ngoài cửa, thò đầu vào rồi nói, “chú rể đang trong này!”
Tiểu Mỹ kéo Tiểu Đinh ra ngoài nói nhỏ: “Cậu chạy nhanh ra ngoài gọi người vào đây! Chú của Văn Văn hoặc Lưu Đầu Nhi cũng được.”
Tiểu Đinh ngạc nhiên, “có chuyện gì thế?”
Tiểu Mỹ đẩy anh ra ngoài, nói nhỏ hơn: “Đi ra tìm người vào đây, nhanh lên!”
“Vâng!” Tiểu Đinh quay người rồi đi ra.
Văn Văn đi từng bước rồi dừng lại trước mặt của Lý Cường.
Mặt anh đã chuyển sang màu xanh ngắt, nhìn cô chằm chằm, “anh định tới để xin lỗi em!”
Cô ngẩng đầu lên rồi nói từng chữ: “Nhưng bây giờ thì không cần nữa.”
“Hôm qua anh uống quá say, nói gì cũng không nhớ được nữa.”
“Có cần tôi phải bật ghi âm lần nữa không? Để nhắc nhở trí nhớ của anh, đừng nói khi ấy anh không thấy vui sướng nhé!”
Lý Cường thẹn quá hóa giận, chỉ tay về phía máy camera: “Trong hoàn cảnh này mà em còn nói được những lời như thế!”
Văn Văn run rẩy hai vai, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lý Cường, đôi mắt rớt xuống những tia bi thương, “đúng vậy, tôi cũng đã nói rõ ràng rồi. Anh là người đàn ông mà lại coi hôn nhân như trò chơi. Trước ngày cưới còn đi uống say túy lúy, hôm cưới còn đi muộn thế này, tôi phải khen ngợi anh sao?”
Lý Cường tròn mắt ngạc nhiên, “em biết hôm qua anh uống say sao?”
Cô lạnh lùng, “đúng vậy đấy, hôm qua anh còn đang phóng túng cơ đấy!”
Lý Cường chỉ vào máy quay, “trước đây em từng nói Vỹ hơn anh. Nhưng hôm nay là ngày cưới còn nói như thế với người khác, đem chồng cưới của mình đi so sánh!”
“Hôm trước ngày cưới hẹn anh đi mua sắm cuối cùng đi chơi bét nhè.”
“Em hẹn anh sao? Sao anh không biết?” Nói rồi rút điện thoại ra nhìn và nhảy dựng lên, “kỳ lạ! Tin nhắn này tối qua anh không đọc!”
“Anh làm gì có thời gian mà đọc? Tôi một mình đi mua đống đồ, đứng trong gió lạnh đợi xe, may có Đầu Nhi đưa về nhà. Còn anh đang Happy một mình!”
“Tối qua anh cũng ra trung tâm mua sắm mà, nhưng tin nhắn quả thực anh không được đọc.”
Cô hừ một tiếng, “đến đó rồi tay không đi về, vội vàng đi chơi luôn chứ gì! Anh thật đúng người đời!”
Anh cắn răng rồi buông một câu – “Em thật quái lạ!”
“Kỳ lạ hơn chính là đàn ông các anh. Kết hôn đã đến muộn lại còn cãi chầy cối!” Văn Văn thốt lên.
Tiểu Mỹ đi cùng Tiểu Đinh ra ngoài, miệng thúc giục: “Nhanh lên, nhanh lên!”
Tiểu Mỹ đi cùng Tiểu Đinh hổn hển chạy đến bên chú của Văn Văn và Đầu Nhi.
“Hai đứa tiểu tổ tông này, đừng có gây ra chuyện gì nhé!” Chú Văn Văn làu bàu.
Lưu Đầu Nhi tiếp lời: “Chú rể đến muộn mà không có chuyện gì mới lạ. Chúng ta đi nhanh đi chữa cháy thôi!”
Bốn người vội vàng chạy vào phòng.
Lý Cường và Văn Văn vẻ mặt căng thẳng, nhìn nhau phẫn nộ.
“Lễ cưới lần này quá khổ sở, hà cớ gì chứ?” Lý Cường tức giận nói.
“Xem ra bây giờ chúng ta có cùng chung ý nghĩ rồi đấy.” Văn Văn cũng hùa theo.
“Thế bây giờ chia tay luôn đi, tránh sau này mọi người đều đau khổ.”
“Cũng được, anh cũng sẽ không làm chậm trễ việc tăng giá trị của em nữa!”
Lưu Đầu Nhi bước từng bước đến, thấp giọng: “Chuyện hôn nhân đại sự sao làm thành trò chơi được! Hai người tưởng rằng chỉ là hai nhà uống rượu sao?”
Lý Cường lắc đầu, “tối qua em không tắt điện thoại, mọi chuyện nói linh tinh ở quán rượu đều bị cô ấy nghe thấy rồi.”
Đầu Nhi cũng đờ người ra.
Chú Văn Văn lật đật chạy lại, tay cầm chiếc camera như để nghiên cứu tình hình.
Lý Cường giằng lại chiếc camera, lấy lại chiếc thẻ nhớ, dùng lực bẻ nó ra rồi giẫm mạnh xuống đất.
Tiểu Mỹ và Tiểu Đinh đưa mắt nhìn nhau.
Chú cô dâu lắc đầu mệt mỏi: “Đừng lấy đồ người khác để trút giận nữa, đi ra ngoài giải quyết chuyện chính đi!”
Đầu Nhi nghe vậy lập tức tinh thần trở lại, hắng giọng: “Hai người ồn ào như vậy đủ chưa? Có biết bên ngoài bao nhiêu khách khứa không? Có biết rằng hai người như thế này mà ra phụ huynh hai bên mất mặt luôn những ngày còn lại không? Hai người đều là thanh niên, khi vui vẻ thì uống đến bốc lên, khi giận nhau thì không còn gì nữa, suốt ngày chỉ dựa vào cảm tính để làm việc, không có chút chừng mực nào cả. Trước khi làm việc gì cũng phải nghĩ xem hậu quả sau này thế nào chứ?”
Lý Cường nhìn Đầu Nhi cười khổ não, “sếp ơi, nếu cuộc hôn nhân chỉ vì ba mẹ hai bên thì còn ý nghĩa gì nữa? Sau này cuộc sống của bọn em chứ có phải của ba mẹ đâu.”
Chú Văn Văn thở dài, “hai đứa cũng hiểu ba mẹ rồi? Bậc làm cha mẹ có phải là gọi bằng mồm không đâu, các cháu thế này đi ra, người ta nhìn vào, sau này còn nhìn những người làm cha làm mẹ thế nào nữa?”
Văn Văn: “Cháu chỉ muốn cuộc sống của chính mình, chứ không vì mắt nhìn của người khác.”
Lưu Đầu Nhi: “Được rồi, không muốn sống với nhau nữa thì ly hôn, nhưng không phải ngày hôm nay.”
Lý Cường: “Tại sao?”
Đầu Nhi: “Hai người đã đi đăng ký kết hôn, là vợ chồng hợp pháp rồi. Muốn ly hôn cũng phải làm theo các thủ tục hành chính. Người ngoài nhìn vào cũng là gia đình hai nhân khẩu rồi, còn vở kịch hôm nay nhất định phải diễn cho xong!”
Văn Văn: “Đến mức ấy sao? Hôn nhân là chuyện của hai người!”
Chú cô ngắt lời: “Hôn nhân không bao giờ là chuyện hai người. Trong mắt người ngoài, hai đứa đã là vợ chồng. Nếu muốn ly hôn thì hôm nay cũng phải tổ chức hôn lễ cho xong xuôi, làm cho toàn vẹn. Muốn ly hôn thì sau này hai đứa cùng làm. Đầu Nhi nói đúng, hôm nay hai đứa không được gây chuyện. Còn phải để ba mẹ hai bên sau này ngẩng đầu lên nữa, không được để những đứa trẻ không hiểu chuyện như hai đứa bọn bay hủy hoại thanh danh!”
Lý Cường vẫn không cam tâm: “Dựa vào điều gì chứ?”
Chú cô và Đầu Nhi buông một câu: “Dựa vào chuyện con cái gọi họ là cha là mẹ, dựa vào chuyện hai người đã trưởng thành, sau này làm chuyện gì cũng phải chấp nhận hậu quả, không được để ba mẹ đi thu dọn chiến trường!”
Văn Văn đứng dựa vào tường, bờ vai run run, Tiểu Mỹ phải đứng lên đỡ lấy bạn.
Lý Cường ngồi xổm ở một góc, hai tay ôm đầu, Tiểu Đinh tìm thấy áo khoác mặc lên người cho anh.
Lý Cường đưa Văn Văn đi vào sảnh khách sạn, phù dâu và phù rể đi theo hai bên.
Đầu Nhi và chú Văn Văn nhìn nhau như vừa trút được gánh nặng.
Đầu Nhi đóng vai trò là người dẫn, bắt đầu đọc bài diễn văn.
Trước mắt của cặp vợ chồng trẻ là một khoảng trống vô định.
Tất cả mọi thứ đều im bặt. Ngay cả chữ “Hỷ” cũng dường như đang khinh bỉ mọi vật.
Bài diễn văn của Đầu Nhi kết thúc, mọi người cùng vỗ tay tán thưởng.
Đầu Nhi: “Được rồi, bây giờ cô dâu chú rể cùng chơi một trò chơi nhỏ nhé, mọi người hãy vỗ tay cổ vũ nào!”
Trong tiếng vỗ tay, chú rể và cô dâu bị đẩy lên sân khấu.
Dưới khán đài, mọi người bắt đầu vỗ tay ủng hộ, có người còn hô tao: “Cắn đi, dùng sức vào!”
Lý Cường và Văn Văn cùng trừng mắt lên. Bên này, Đầu Nhi còn phía bên kia chú Văn Văn đang giậm chân.
Hai người bất đắc dĩ, đành phải tựa đầu vào nhau. Quả táo lúc lắc giữa khuôn mặt hai người, Lý Cường nhíu mày, dùng miệng để đưa trái táo hướng lên trên.
Mọi người vẫn nhiệt liệt ủng hộ.
Văn Văn mím môi. Hai người cùng dùng miệng để giữ trái táo, đồng thời có tiếng răng cắn.
Trên khuôn mặt của Lý Cường lộ vết đau, anh đưa tay lau mặt thấy có vết máu dính ở tay.
Khuôn mặt Văn Văn cũng thoáng vết đau, cô nhíu mày, dùng tay chấm nhẹ lên môi cũng thấy có vết máu.
“Được, được…” Bên dưới quan khách vỗ tay nhiệt liệt.
Đường Đường đẩy Tiểu Mỹ một cái rồi nói nhỏ: “Sao mình thấy thế nào ấy, hình như anh ta chẳng có chút áy náy gì cả.”
Tiểu Mỹ lắc đầu: “Hai người này đến thật là! Tí nữa mình sẽ nói rõ cho cậu. Đôi này thật không biết phải chúc phúc cho họ thế nào nữa!”
Bình Tử cũng than vãn: “Họ thật… là!”
Tiểu Mỹ kéo lấy Văn Văn còn Tiểu Đinh phụ giúp Lý Cường, Đường Đường đứng sau kéo váy giúp Văn Văn, Bình Tử đi phía sau phù rể. Sáu người cùng đi tới để chào khách.
Tiểu Đinh bưng đĩa đồ ăn, Tiểu Mỹ rót rượu dẫn cô dâu chú rể đến chúc rượu từng bàn một.
Mỗi lần uống rượu mừng, cô dâu chỉ nhấp môi còn chú rể lại uống cạn.
Lăng Lăng đứng từ xa chúc mừng, Đường Đường gật đầu tỏ ý cảm ơn.
Cuối cùng cũng đi tới bàn của Lăng Lăng và Thu Nhược Thủy.
Thu Nhược Thủy chỉ về phía một người đàn ông lạ và giới thiệu với Tiểu Mỹ: “Đây là người đồng nghiệp của tôi tên là Tống Đông Lâu; từ trước tới giờ, anh ấy rất thích những tác phẩm của Việt Như My, hôm nay anh ấy nói nhất định phải gặp cô!”
Tống Đông Lâu cười: “Tôi thường xuyên ghé thăm blog của cô!”
Tiểu Mỹ đưa mắt nhìn người đàn ông lịch lãm rồi cười bảo: “Hôm nay bận quá, để hôm khác chúng ta nói chuyện nhé!”
Lăng Lăng cụng ly với Lý Cường: “Hôm nay anh phải đối tốt với cô dâu đấy nhé.”
Lý Cường chỉ cười nhạt.
Văn Văn hạ mí mắt xuống không nói gì.
Phù dâu, phù rể đưa cô dâu chú rể đến nghỉ ở một bàn.
Hai người lại tiếp tục quay sang chúc tụng với khách khứa.
Một vị khách đột nhiên hét lớn lên: “Hai người uống rượu giao bôi đi!”
Tiếng tán thành đột nhiên nổi lên, “đúng, đúng rồi!”
Lý Cường giả bộ như không nghe thấy, cụng ly với khách rồi uống cạn hết ly rượu của mình.
Văn Văn cười nhạt: “Hôm nay mệt quá, không giơ tay lên được nữa rồi. Rượu giao bôi xin miễn ạ!” Trong âm thanh ồn ào, bóng người mỗi lúc một nhạt nhòa hơn, dường như dần dần trở thành phông nền.
Cô dâu và chú rể, hai người vai kề vai, cùng hướng về một phía.
Khách khứa lục tục cáo lui và ra về.
Văn Văn và Lý Cường đứng ở cửa, mắt nhìn về phía xa xăm.
Tiểu Mỹ và Đường Đường đứng bên cạnh hai người. Ba mẹ của hai bên cùng đi ra.
Ông Lý chỉ tay về phía anh: “Tiểu tử kia, sau này ba sẽ tính sổ với con dần dần!”
Bà Lý nói: “Thôi hai đứa cũng mệt rồi, về nghỉ ngơi cho sớm đi!”
Lý Cường gật đầu mơ hồ, “vâng!”
Mẹ cô dâu kéo sang một bên, “không được nghĩ ngợi chuyện gì nữa, các con hãy đi ngủ một giấc đi đã, có chuyện gì mai sẽ tính!”
Văn Văn vẻ mặt hờ hững.
Một chiếc xe có rèm treo vụt đi qua. Bỏ lại sau lưng là những cửa hiệu xa hoa trên con phố sầm uất.
Anh và cô mỗi người tự mình mở cửa xuống xe. Một âm thanh ồn ào phía trước vọng lại, hóa ra đó chính là xe của đồng nghiệp đã tới từ trước.
Lý Cường kinh ngạc, “mọi người…”
Khoảng bảy đến tám người thanh niên trẻ tuổi cùng hét vang: “Động phòng hoa chúc!”
Tiểu Mỹ và Đường Đường buông tay nhau ra, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Văn Văn hừ một tiếng, rồi chạy lên phía trước. Đám thanh niên hò reo chạy theo sau.
“Sao bây giờ?” Đường Đường luống cuống không biết phải làm sao.
Tiểu Mỹ: “Đợi tí nữa nghĩ cách tách họ ra!”
Cả đám người cùng công kênh đôi tân lang tân nương vào phòng cưới.
Một người đồng nghiệp nam nói lớn: “Ai có ý gì hay không?”
Một người khác tiếp lời: “Để họ thay quần áo rồi lên giường!”
“Mọi người quá đáng rồi đấy!” Một đồng nghiệp nữ lên tiếng.
“Hơn nữa kiểu quá đáng này cũng cũ quá rồi!”
Một người khác vỗ tay, “đúng vậy, chơi trò gì mới mẻ hơn đi.”
“Hay để cho bọn họ tắm bồn uyên ương?”
“Nhưng ai phụ trách lột quần áo?”
“Đương nhiên nam phụ trách nam, nữ phụ trách nữ rồi.”
“Được, vậy còn đợi gì nữa?”
Đám người bước vào và tách hai người ra.
Lý Cường giậm chân, giọng phẫn nộ: “Đủ rồi đấy!”
Văn Văn vẫn lạnh lùng không nói. Còn mấy người đồng nghiệp kia thì luống cuống không biết phải làm sao.
Tiểu Mỹ hướng mắt về phía mọi người: “Hôm nay đôi trẻ mệt mỏi cả ngày rồi. Chúng ta đi thôi chứ?”
Mọi người nghe xong liền đi luôn, nối đuôi nhau bước ra ngoài cửa.
Tiểu Mỹ là người cuối cùng bước ra, cô tiện tay khép cửa lại.
Nhưng mấy người đồng nghiệp trẻ còn áp tai vào cửa lắng nghe xem bên trong có động tĩnh gì không.
Tiểu Mỹ kéo tay mọi người, “đi thôi!”
“Hôm nay là lễ tình nhân mà, phải xem tiết mục nào đó chứ!”
Bình Tử đề nghị: “Tôi biết một quán bar do bạn mới mở khá hay, chúng ta tới đi!”
Mọi người ra cửa lập tức giải tán luôn.
Tiểu Mỹ cũng đi cùng mọi người, điện thoại vang lên…
Tiếng của Tống Đông Lâu vọng lại trong điện thoại, “chào cô Việt, thật ngại quá khi làm phiền cô. Bây giờ chắc họ cũng động phòng rồi? Cô có thể ra ngoài nói chuyện một chút được chưa?”
“Bọn tôi đang trên đường tới một quán bar, anh có muốn tới uống một chén không?” Tiểu Mỹ trả lời.
“Được thôi.”
“Để tôi nói địa chỉ cho anh!”
Văn Văn bước vào phòng ngủ, Lý Cường cũng bước theo.
“Họ đi cả rồi, không cần giả tạo nữa đâu.” Văn Văn lạnh lùng nhìn anh.
“Không phải em cũng được giải thoát rồi sao?”
Nói xong, anh lấy bộ đồ ngủ trong tủ ra rồi vứt lên giường, “bộ đồ này không phải hôm đó em đã ngắm cả tối sao.”
Cô cũng cúi người, rút trong ngăn kéo ra một chiếc hộp, “đây cũng chính là đĩa mềm mà anh thích chơi lắm phải không?”
Hai đồ vật bị vứt trên giường. Còn anh và cô đang ngồi dựa lưng vào tường.
Lý Cường lấy chiếc đĩa mềm, cúi đầu nói, “hôm nay không phải anh cố ý đến muộn, còn tin nhắn em hẹn đi mua sắm hôm qua anh thực sự chưa đọc.”
Văn Văn ôm bộ quần áo vào lòng, hờ hững gật đầu, “vâng.”
“Lúc nãy không phải anh cố ý cắn em đâu.”
“Ừm. Em cũng không cố ý cắn anh đâu. Nhưng hai người cũng đã tự gây nên vết thương cho nhau.”
Lý Cường lặng lẽ không nói gì.
Văn Văn do dự một hồi rồi mới nói: “Sau này…”
Lý Cường gật đầu, “anh hiểu rồi, mai sẽ đi làm thủ tục ly hôn. Sau này nếu em gặp được người nào tốt thì hãy nói với người ta anh chưa làm gì em cả, nếu cần người chứng thực đến tìm anh cũng được.”
Văn Văn thở dài, “em chưa nghĩ xa đến thế.”
“Lễ tình nhân vui vẻ!” Đám thanh niên chúc tụng nhau.
Đông Lâu cũng chúc Tiểu Mỹ, “cô Việt, sau này tôi có thể gọi cô là “Tiểu Mỹ” được không?”
Đường Đường mắt sáng lên, đẩy nhẹ Tiểu Mỹ một cái.
Tiểu Mỹ mỉm cười, “hiện tại thì chưa được, tôi cần xét duyệt một thời gian nữa!”
Đường Đường và Bình Tử cùng cười.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️