Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 22

8:55 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22 tại dua leo tr 

“Cậu không tham dự lễ cưới của Thi Tường Ích à?” Vinh An lại nói, “Tớ có tham gia nha.”

“Vậy thì sao?” Tôi hạ nhiệt độ của giọng nói, hy vọng Vinh An không tiếp tục chủ đề này nữa.

“Cậu biết không? Vợ hắn ta cũng là người chọn khổng tước đấy!”

“Vậy thì đã sao?” Giọng nói của tôi đã sắp đóng băng rồi.

“Có khi cậu cũng nên tìm lấy một cô nàng chọn khổng tước…”

Cậu ấy còn chưa dứt lời, tôi nhanh chóng đứng dậy đi thanh toán, rồi dựng cậu ta dậy, kéo thẳng về nhà.

Trên đường về chỉ cần cậu ấy mở miệng nói, tôi sẽ bịt chặt mồm cậu ấy lại. “Ê.” Vừa vào đến cổng, tôi bèn nói: “Ngày mai cậu còn phải đi làm, về trước đi.”

“Từ Tân Hoá đến Đài Nam chỉ mất 20 phút ngồi xe thôi.”

“Vậy thì đã sao?” Vừa nói dứt câu, tôi mới phát hiện câu nói này đã trở thành câu cửa miệng của tôi tối hôm nay.

“Tối nay tớ ngủ ở đây, sáng mai dậy đi sớm.”

“Không tiện đâu?”

“Cậu xem, tớ mang bàn chải và khăn mặt rồi.” Cậu ấy đắc ý mở ba lô, “Cả quần lót cũng mang luôn, cậu đừng bận tâm.”

“Tớ không bận tâm chuyện này.”

“Chúng ta lâu lắm rồi không gặp nhau, để tớ ở lại một đêm đi mà!”

Tôi nghĩ thấy cũng phải, bèn nói: “Cậu ngủ ở tầng trên.”

“Được lắm!” Vinh An rất sung sướng, vội vàng cởi sạch quần áo rồi nói:

“Tớ đi tắm trước đã.”

“Ê? Người cậu giờ ngon rồi, còn có cả bụng sáu múi nữa.” Tôi vỗ vỗ vào bụng cậu ấy, “tập thế nào vậy?”

“Hồi trước ở Đài Bắc chung phòng với một kỹ sư, trước khi đi ngủ anh ta thường kể chuyện cười cho tớ nghe.”

“Vậy…” tôi thật sự không muốn nói vậy thì đã sao, bèn đổi lại: “Vậy thì thế nào?”

“Chuyện cười anh ta kể rất rất buồn cười, làm tớ cứ nằm trên giường cười mãi cười mãi, lâu dần cười ra cơ bắp luôn.”

“Nhố nhăng!”

“Cậu không tin à?” Vinh An kéo tôi nằm thẳng trên giường, “Để tớ kể cho cậu nghe một chuyện cười.”

“Cậu có biết tại sao lại nói là Bá vương biệt Cơ(1) không? Đó là vì sau khi Bá Vương bị Lưu Bang bao vây ở Cai Hạ, vẫn còn ngâm nga mấy câu kiểu lực bạt núi khí trùm trời, Ngu Cơ không chịu nổi, bèn nói: Bá Vương ơi, chàng đừng GGYY(2) nữa, mau chạy trốn thôi.” Vinh An vừa cười vừa nói, “Đó chính là Bá Vương biệt G.”

Tôi nghe xong đến nói cũng chẳng buồn nói, xoay người mặc kệ cậu ấy. Vinh An tự thấy vô vị, cầm lấy quần áo đi vào phòng tắm.

Tôi tiện tay lật một quyển sách cạnh giường, xem vài trang, cảm thấy mình như trẻ ra vài tuổi.

Dường như quay trở lại thời đại học cùng ở chung một phòng với Vinh An.

Từ khi Vỹ Đình ra đi, dường như tôi chưa bao giờ có sức sống giống như buổi tối ngày hôm nay.

Trong lòng tôi rất vui vì Vinh An đến đây, nhưng thực sự không muốn thừa nhận điều này.

“Tắm xong rồi.” Vinh An ra khỏi phòng tắm, “Tớ lại kể một chuyện cười cho cậu luyện cơ bắp nhé.”

Tôi chán chả thèm dời mắt khỏi trang sách.

“Cậu có biết người thận yếu thì không thể ăn món gì không?”

“Không biết.”

“Đáp án là quả dâu. Bởi vì từ “quả dâu” đồng âm với từ “hại thận”.

“Ờ.”

“Sao cậu cứ chẳng có phản ứng gì hết vậy? Như vậy làm sao luyện cơ bụng được?” Vinh An lắc đầu. “Lẽ nào người chọn khổng tước đều không có máu hài hước sao?”

“Cút ngay lên tầng trên cho tôi!” Tôi ném quyển sách về phía cậu ta, “Tôi phải đi ngủ rồi!”

Vinh An không cam tâm bò lên tầng trên, tôi đứng dậy đóng cửa phòng lại.

Còn chưa kịp quay về giường, cậu ấy đã gõ cửa nói là không có chìa khoá phòng.

Tôi mở cửa ném chìa khoá cho cậu ta, tiện thể nói: “Đừng có gõ cửa nữa.”

Đóng cửa lại, nằm trên giường, chưa được bao lâu đã nghe thấy ngoài cửa vọng tới tiếng kêu “Không có chăn gối.”

Tôi ôm một bộ chăn gối, trèo lên tầng trên, đá cửa phòng ném lên giường.

“Căn phòng này không tệ.” Vinh An ôm chăn nằm trên giường, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Mau ngủ đi.” Tôi quay người bỏ đi.

“Ê!” Cậu ấy gọi tôi lại.

“Gì thế?”

“Có thật không?”

“Hả?” tôi dừng chân ngoảnh lại, “Thật không cái gì?”

“Cậu và Vỹ Đình có thật là đã chia tay rồi không?” Vinh An quay đầu nhìn tôi.

Tôi thở dài, nhìn cậu ấy gật đầu.

Cậu ấy thấy tôi gật đầu, không nói gì nữa, ánh mắt lại hướng ra ngoài cửa sổ.

Tôi nói chúc ngủ ngon, rồi đi xuống tầng dưới.

Bước xuống bậc cuối cùng, nghe thấy Vinh An trên lầu nói: “Sau này tớ sẽ thường xuyên tới đây.”

“Làm gì?” Tôi hỏi to.

“Chơi với cậu nhiều một chút.” Vinh An cũng hét to.

Tôi cảm thấy lồng ngực nong nóng, không nói được câu nào.

Mất một lúc để trở về bình thường, tôi mới mở miệng: “Tuỳ cậu.”

Nhưng giọng tôi nhỏ tới mức ngay cả tôi cũng không nghe rõ.