Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Kiếm Hiệp Kiếm Đăng Chương 36: Thật giả tranh nhau

Chương 36: Thật giả tranh nhau

10:07 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 36: Thật giả tranh nhau tại dua leo tr 

Sau khi rời Uyển Lệ cùng Hận Thu, Cừu Cốc đi được ngoài trăm trượng, bỗng thấy Từ Thanh Thu phía trước hơ hải chạy đến vừa kéo tay chàng vừa nói :

– Chúng ta mau về thôi. Nam Sơn Thành Tử đã dùng toàn lực đến đối phó với cha thiếp.

Cừu Cốc vừa ngạc nhiên vừa lo ngại :

– Làm sao em lại biết?

– Từ khi bá mẫu bị chúng bắt đi, thiếp tìm không gặp chàng, mới định trở về tìm cha để nhờ người giải thoát. Không ngờ cha lại bị bọn chúng tấn công. Cha dùng lối truyền âm sai thiếp thế nào cũng phải tìm cho được chàng về gấp.

Cừu Cốc nghe thế, nghĩ rằng giờ đây mẹ mình cũng đã bị chúng bắt rồi, có gấp nôn nóng cũng vô dụng. Từ Ngưỡng Chi lại đang bị nguy cấp, cần nên đến giúp người.

Lập tức, hai bóng người phi nhanh về hướng hang Cốc, nơi cư trú của Ngưỡng Chi. Xa xa thấy trong cốc đèn đuốc sáng trưng, Ngưỡng Chi, Cửu Linh, Tỵ Trần, Khất Tiên đang đứng một phía, tà áo phất phơ. Còn đối diện là gã nghịch đồ Trịnh Tử Tư, Thâu Thiên Hoán Nhựt Cốc Vũ Tân, kế bên là Hồng tổng quả Hồng Dương Động. Còn nối đuôi là bọn ông cháu Cố Viên lão nhân, Liêu Đông tứ nghĩa, Tần Lĩnh Tam Kiếm, Ngọc Hư quan chủ, Pháp Giới thiền sư…

Cừu Cốc định lập tức tung mình nhảy vào trận như bị Thanh Thu kéo lại bảo khẽ :

– Chàng gấp làm gì, đứng xem trước đã không hơn sao.

Cừu Cốc đành y theo lời nàng, dừng lại núp ở phía xa đợi xem.

Trịnh Tử Tư cất giọng khàn khàn cất tiếng :

– Tôn giá vốn là Tả Phổ Tinh Quân của Phổ Kiếm minh. Sao không đến Nam Sơn Thành Tử để phục mệnh. Kể cũng to gan.

Ngưỡng Chi thản nhiên hỏi lại :

– Các hạ mãi cứ bảo lão phu phải đi phục mệnh, nhưng không hiểu phải phục mệnh ai chứ?

– Khéo hỏi, tất nhiên là thủ lãnh của bổn minh chứ còn ai.

Ngưỡng Chi vẫn ôn tồn :

– Trước kia Ân chủ đối với thuộc hạ minh hữu thân tựa tay chân, tại sao lâu nay không hề thấy người ra cho gặp mặt?

– Hừ! Như ngươi cũng phải để cho Ân chủ thân hành đến mời sao?

Trương Cửu Linh ngửa mặt cười lớn :

– Người không mời ta thì còn ai đáng nữa? Tưởng trước kia Ân chủ đối với anh em tình như cốt nhục, hơn nữa ta là cánh tay mặt của Ân chủ, điểm đó khiến cho lão phu phải hoài nghi.

Tử Tư biết đã lỡ lời. Ngẫm nghĩ giây lát, gượng bào chữa :

– Hoàn cảnh mỗi thời mỗi khác. Hiện giờ Ân chủ tuổi đã hai trăm ngoài, đâu còn như trước kia mỗi một chuyện gì cũng phải thân hành ra ngoài.

Ngưỡng Chi gật đầu :

– Tuy vậy, nhưng lão phu vẫn hy vọng gặp mặt Ân chủ trước đã.

Thâu Thiên Hoán Nhựt nổi nóng quát :

– Muốn gặp mặt Ân chủ cũng dễ, các ngươi cứ theo chúng ta về Nam Sơn Thành Tử thì thấy ngay.

Trịnh Tử Tư cũng lấy miếng kim bài trong mình ra giơ cao nói :

– Thủ lãnh ra lệnh cho Từ Ngưỡng Chi, Trương Cửu Linh lập tức về ngay Nam Sơn Thành Tử.

Long Vân lịnh là đại biểu cho uy quyền của Phổ Kiếm minh, phàm các minh hữu thấy kẻ cầm Long Vân lịnh, dù là ai, có sai khiến gì cũng phải nghe theo, nếu kháng cự thì coi như là phản bội.

Ngờ đâu hai người trông thấy Long Vân lịnh vẫn đứng trơ trơ không hề đếm xỉa. Cửu Linh cười ngất ngưởng nói :

– Kim bài thứ ấy, tìm thợ bạc n ào mà chẳng làm ra được. Ngươi hòng dùng đồ giả đó để lòe bọn ta ư? Thật buồn cười.

Trịnh Tử Tư thấy hai người ngang nhiên chống lại, sát khí nổi lên, cười đanh ác :

– Phàm kẻ nào dám chống lại Long Vân lịnh, tội đáng chết. Hai ngươi còn không tự định đoạt lấy sao?

Đôi mắt Cửu Linh trợn trừng, giận dữ quát lớn :

– Phàm kẻ nào mượn danh Phổ Kiếm minh để tác tung tác ác, lập tức giết ngay.

Lời vừa dứt là người ông đã lướt tới, xuất chưởng đánh ra. Nội công của ông đã đến mức tuyệt luân nên chưởng lực mạnh như phá núi.

Trịnh Tử Tư vội vã lách mình tránh né, lớn tiếng gọi :

– Các ngươi không mau ra tay, còn đợi gì nữa?

Lời chưa dứt, thì đã bị Cửu Linh nhồi thêm hai chưởng nữa. Tử Tư không còn tránh kịp, buộc phải ra tay chống đỡ, hai luồng chưởng lực chạm vào nhau, hai bên thảy đều lùi sau một bước.

Lúc ấy Cố Viên lão nhân, Liêu Đông Tam Nghĩa, Tần Lãnh tam kiếm, mọi người cũng đã bao vây quanh Cửu Linh, nhưng họ còn đứng ngó chưa dám động thủ.

Cửu Linh trợn mắt hỏi :

– Các ngươi định làm gì?

Cố Viên lão nhân cung tay lễ phép :

– Mệnh lệnh đã ra, chỉ cực chẳng đã, mong Tổng Hộ Pháp hiểu cho.

Cửu Linh hừ một tiếng :

– Ngươi còn nhớ lão phu là Tổng Hộ Pháp chứ?

Trịnh Tử Tư sợ e để lâu, họ còn nhớ lại tình bạn cũ thì sẽ cản trở cho việc tiến hành, nên vội lớn tiếng :

– Cố Viên lão nhân, Liêu Đông Tam Nghĩa liên thủ đối phó với Trương Cửu Linh. Tần Lãnh tam kiếm, Vũ Nội tam hung nên dẹp cho được Từ Ngưỡng Chi.

Nếu vì cảm tình mà không hết lòng thì minh quy sẽ trừng phạt.

Nói dứt, lại quay sang Thiên Lai Ma tăng cùng Tuyết Sơn Song Xú ra lệnh :

– Các ngươi mau xúc cho được lão ăn mày cùng lão mũi trâu kia cho ta.

Long Vân lịnh chủ uy quyền vô thượng, nên vừa sai khiến, quần hùng nhất loạt nghe theo, lập tức ra tay chiến đấu.

Cừu Cốc nhận thấy đã đến lúc phải ra mặt. Nếu để chậm trễ thế nào cũng có kẻ chết người bị thương, nên chàng vội kéo tay Thanh Thu nhảy ra quát lớn :

– Xin dừng tay lại, tại hạ có lời muốn nói.

Mọi người có mặt, bất luận bên nào, cũng đã biết qua Cừu Cốc, nên thấy chàng đột nhiên xuất hiện, thảy đều đứng yên. Cừu Cốc từ từ móc trong người ra tấm Long Vân lịnh bài, giơ cao nói lớn :

– Các vị minh hữu của Phổ Kiếm minh xin chú ý. Chắc quý vị còn nhớ vị thủ lãnh trước kia, ắt sẽ nhận ngay tấm kim bài này mới thật là tín dụng của người.

Long Vân lịnh của Tiên ông vốn dùng một kim khí tên gọi “Thiên Niên Hàn Thiết” đúc thành, nên cứng chắc và sáng ngời chói mắt. Trong bóng tối đã tỏa ánh hào quang, khác hẳn với miếng kim bài của Trịnh Tử Tư một trời một vực. Quần hùng vừa trông thấy đã nhao nhao nghị luận xôn xao.

Từ Ngưỡng Chi cùng Trương Cửu Linh hai người đồng đến đứng hai bên Cừu Cốc, lớn tiếng ra lệnh :

– Vị Lữ tướng công này là kẻ thừa kế mà Ân chủ đã đích thân truyền lại.

Quý vị còn không mau đến tham kiến Long Vân lịnh chủ?

Cố Viên lão nhân vốn đã được cháu là Hồng Liệu kể qua sự việc của nàng cùng Cừu Cốc trong Tử Vong thành, nên lập tức dắt tay Hồng Liệu đến trước mặt cúi đầu thi lễ :

– Ông cháu Liêu thị tham kiến Long Vân lịnh chủ.

Liêu Đông Tam Nghĩa trù trừ giây lát, rồi cũng bước lên nghiêng mình :

– Liêu Đông Tam Nghĩa khấu kiến lịnh chủ.

Cừu Cốc nhẹ nhàng đưa tay đỡ dậy, ôn tồn nói :

– Quý vị tiền bối miễn lễ.

Trịnh Tử Tư không ngờ Cừu Cốc đưa đưa Long Vân lịnh ra, tình thế lại biến đổi như thế, nên mặt đầy sát khí, cười gằn hai tiếng nói :

– Các ngươi cả gan không tuân theo lệnh của bổn tọa, luận tội đáng đánh chết.

Lời vừa dứt, ông ta liền tung chưởng nhắm ngay lão đại trong Liêu Đông Tam Nghĩa đánh tới. Cổ Hạo vừa được Cừu Cốc miễn lễ, lưng mới thẳng lên, đâu ngờ có người lại đột nhiên đánh tới nên chịu đủ chưởng ấy, “hự” một tiếng máu trong miệng trào ra xối xả, người lảo đảo thối lui.

Trịnh Tử Tư vốn ác động, thấy chưởng đầu đã có kết quả, liên tiếp nhồi thêm chưởng nữa nhằm người Cổ Hiền đánh ra.

Cổ Hiền vừa thấy đại ca bị đánh, trong lòng đã căm phẫn, giờ lại thấy đánh mình nên liền tập trung hết sức bình sanh, đưa ngay song chưởng ra chống đỡ. Hai luồng chưởng lực một cương một nhu chạm nhau. Cổ Hiền bởi kém hơn một vế nên người bị đẩy lùi ra xa năm bước.

Trịnh Tử Tư được thế, lại định ra tay bồi luôn, song Cửu Linh đã lẹ làng tung thân nhảy đến quát :

– Cuồng đạo!

Tà áo lập tức phất ra, uy thế dũng mãnh. Tử Tư biết ông ta là Tổng Hộ Pháp của Phổ Kiếm minh, công lực đâu phải tầm thường, nên lật đật nhảy lùi ra ba bước tránh né.

Cửu Linh đang nổi cơn nóng, lại đánh thêm một lượt mười hai thức, dồn đủ công lực mười thành.

Tử Tư đứng trước quần hùng, đâu chịu cứ tránh hoài không trả, nên cũng cố gắng giở hết sở học ra chống đỡ.

Quần hùng có mặt nơi đây, ai nấy cũng đều có một ý nghĩ mâu thuẫn, chả hiểu bên nào là giả, bên nào là thật. Song gần đây họ cũng đã có những mối hoài nghi, vì hành tung quá ác độc của tổ chức.

Từ Ngưỡng Chi thật không hổ là Tả Phổ Tinh Quân trong minh hội, thái độ vẫn trầm tĩnh như thường, lớn tiếng gọi :

– Quý vị hẳn biết Ân chủ thành lập tổ chức này với mục đích không hề tranh bá giang hồ, càng không hề tham dự đến những sự ân oán. Ngờ đâu gần đây có người lại âm mưu lợi dụng danh nghĩa của bổn môn để tiến hành tham vọng của họ, có lẽ quý vị cũng đã thấy ra rồi. Nay lão phu lấy thân phận là Tả Phổ Tinh Quân, khuyên quý vị nên sớm tỉnh ngộ, đừng để tấm kim bài giả mạo ấy lừa gạt theo con đường tội lỗi của chúng.

Lời nói vừa rồi quả nhiên rất có công hiệu. Trong đám minh hữu có nhiều người sực tỉnh. Tần Lãnh tam kiếm, Pháp Giới thiền sư, Ngọc Hư quan chủ cùng một số quần hùng đã từ từ bước đến bên Cừu Cốc.

Thâu Thiên Hoán Nhựt nguyên là một các các hộ pháp, song tánh tình ngạo nghễ đã quen. Hơn nữa, Tử Tư đã ngầm hứa hẹn phong cho ông ta lên Tổng Hộ Pháp sau này, giờ tuy đã rõ sự việc trắng đen, nhưng cũng giận dữ lớn tiếng :

– Các ngươi thật là hồ đồ, dù cho Long Vân lịnh là giả đi, chẳng lẽ thủ lãnh cũng giả nữa sao, không mau thanh toán bọn phản nghịch, còn đợi chừng nào?

Vũ Nội tam hung, Thiên Lai Ma Tăng, Tuyết Sơn Song Xú nguyên là hung thần ác sát có danh, vừa nghe lời nói ấy liền buông tiếng cười ha hả, tung mình nhảy đến phía Cừu Cốc.

Tà áo tung bay, Khất Tiên phóng đến quát lớn :

– Kẻ nào mạo phạm Long Vân lịnh, giết ngay!

Vù một tiếng, đơn chưởng nhằm Thiên Lai Ma Tăng đánh tới.

Hai người vốn đã có ý thử thách trước kia, nếu không nhờ Cừu Cốc kịp can nơi Cổ Hành Sát, thế nào cũng có kẻ chết người bị thương. Nay lại gặp nhau, họ liền đánh đấm kịch liệt.

Cừu Cốc thấy Vũ Nội tam hung sấn đến, đang định ra tay, Ngưỡng Chi vội ngăn lại nói :

– Tướng công vốn là vị thủ lãnh tương lai của bổn minh, đâu cần phải ra tay với bọn chúng.

Cừu Cốc chỉ đành đứng yên một chỗ.

Lúc ấy Tần Lãnh Tam Kiếp lập tức đến trước, rút kiếm ra hộ vệ cho Cừu Cốc, ngăn thành một bức tường bất khả xâm phạm. Hồng liệu cùng Thanh Thu cũng đã đến nơi, vừa một trận đấu bắt đầu sôi động.

Hai bên đánh nhau một lát, đã thấy rõ ưu thế về bọn Cừu Cốc. Lão già Cẩm Y Hồng Dương Động ngầm bảo với Thâu Thiên Hoán Nhựt :

– Nếu cứ thế này thì không xong, tốt hơn giờ đây thủ lãnh làm sao có thể xuất hiện, mới mong cứu vãn được tình thế, khỏi bị bại nơi tay tên tiểu tử ấy.

Thâu Thiên Hoán Nhựt tánh vốn tự phụ, hơn nữa trước kia đã từng đánh Cừu Cốc bị thương, liền cười nham ác nói :

– Việc nhỏ này cần chi phải nhọc đến thủ lãnh, chỉ việc nắm được tên tiểu tử kia thì bọn chúng đâu còn mượn gió làm bão.

Dứt lời, liền tung mình đến bên Cừu Cốc, thân chưa chấm đất đã vung Thái Âm Chân Sát chưởng đánh vào đầu chàng.

Cừu Cốc đứng trong tình thế rối ren, luôn luôn đề phòng kẻ địch. Liếc mắt thấy Thâu Thiên Hoán Nhựt đến nơi, đã vận Thiên Chân Chánh khí khắp người, chiêu thức “Cô Thành Vạn Kiếp” đánh ra, chưởng phong ồ ồ xông tới.

Hai đường chưởng lực chạm nhau, Thâu Thiên Hoán Nhựt bỗng cảm thấy thế đánh của đối phương nhu trung hữu cương, ngầm có một sức lực tựa như phản công, khiến ông không khỏi giật mình, vội vàng thu ngay Thái Âm Chân Sát lại, đề phòng tâm mạch. “Bùng” một tiếng, thân ông tựa như chiếc bong bóng, tung mình lên cao, văng ra ngoài xa ba trượng.

Cừu Cốc mới ra đời, đã đánh bại một tên ma vương từng tiếng tăm mấy mươi năm giang hồ phải ra xa ba trượng, khiến cho mọi người có mặt đều khiếp đảm tâm thần. Ngay cả chàng cũng không thể tin được, vì trước đây, mới mấy ngày, đối phương đã từng hạ chàng trọng thương.

Thâu Thiên Hoán Nhựt bị Cừu Cốc đánh văng ra xe, ông ta vừa tức vừa thẹn, không tin mới trong mấy ngày mà võ công chàng lại tiến bộ như thế. Ông ngầm vận dụng chân khí, xông lại lần nữa, cười nói :

– Tiểu tử, chúng ta đấu thêm vài chiêu.

Cừu Cốc vẫn thản nhiên, mỉm cười nói :

– Thái Âm Chân Sát của các hạ không còn đả thương được tại hạ nữa. Nếu còn ra tay, sợ chỉ trong ba chiêu, các hạ sẽ bị trọng thương ngay. Mong hiểu cho rằng Lữ Cừu Cốc này tuyệt nhiên không có ý đả thương minh hữu Phổ Kiếm minh.

Chẳng qua chỉ muốn vạch rõ âm mưu của bọn ác ma, hầu mong các vị đừng theo đường tội lỗi này.

Nói đến đây, chàng bỗng thét to một tiếng :

– Mọi người đều dừng tay lại!

Chàng có ý muốn thị uy, nên đã tận dụng mười thành công lực phát ra, âm thanh vang dội cả sơn cốc, khiến cả mọi người đang có mặt đều giật mình cảm thấy đinh tai nhức óc. Cho đến Cửu Linh cùng Tử Tư đã thuộc hạng vô thượng thần công mà cũng không khỏi thất kinh.

Mọi người lập tức dừng ngay tay lại, đứng nhìn trân trân vào chàng.

Cừu Cốc tay nắm Long Vân lịnh, ôn tồn lên tiếng :

– Long Vân lịnh của tại hạ vốn của thủ lãnh Phổ Kiếm minh trước kia, và là Thái Bạch Tiên Ông ngày nay thân tặng. Điều ấy có Ngưỡng Chi cùng Cửu Linh nhị vị chứng minh. Còn tấm Long Vân lịnh của Trịnh Tử Tư cũng chẳng phải là giả, tấm ấy vốn là vật sở hữu của Hữu Cung Tư Mạng Mộ Dung Phi. Tử Tư mới cấu kết với Mộ Dung tiền bối phu nhân, ám hại Mộ Dung tiền bối để đoạt cả văn thư cùng tín phù của minh hội…

Tử Tư mặt xám như chàm, nhưng vẫn thét :

– Nói bậy. Cứ cho lão phu là giả đi, chẳng lẽ còn vị thủ lãnh đang tọa trấn nơi Nam Sơn Thành Tử cũng lại giả nữa sao?

Cừu Cốc cười lớn :

– Tất nhiên người thủ lãnh ấy cũng chẳng thật gì. Việc này tại hạ vừa có một chứng minh cụ thể. Thiên Độc Nhân Ma của Thiên Độc cốc lại dám giả được sao.

Trịnh Tử Tư vốn người giảo hoạt, liếc nhìn tình thế, biết ngay sự việc chẳng yên, nên giả vờ lắc đầu như không thèm tranh biện :

– Lão phu chả cần tranh luận với ngươi. Thế tục có câu “vàng thật không sợ lửa”, chân giả sau này ắt biết ngay.

Bỗng lúc ấy, một nhóm người áo vàng mặt nạ đột nhiên xuất hiện lớn tiếng nói :

– Ân chủ giá lâm. Mọi người im lặng!

Tiếp theo hai đội cung nữ áo xanh tay cầm bửu kiếm, đồng nhanh đến nơi, tà áo phất phới trước gió, hương thơm tỏa ra ngào ngạt. Cửu Linh thấy lạ lại chửi thề :

– Thật là bọn ác quỷ. Lão phu đã theo Ân chủ nhiều năm, chưa từng thấy qua việc này.

Bọn cung nữ áo xanh đến nơi chẳng bao lâu, lại thấy tám tên hán tử khiêng một chiếc kiệu chạy như bay tới trước. Trịnh Tử Tư, Thâu Thiên Hoán Nhựt cùng lão già Cẩm y thấy kiệu đã đến, vội vã cúi đầu thi lễ đoạn lão Cẩm y đến lấy tay vén ngay chiếc rèm. Mắt mọi người bỗng hoa lên, một cụ già đầu láng như tiên đồng, đôi mi trắng bạc, mình mặc áo rộng, từ từ bước ra khỏi kiệu đưa mắt nhìn mọi người một lượt, cụ bỗng cất tiếng cười nói :

– Đã lâu năm lão không tái xuất giang hồ, chẳng ngờ mọi vật đều biến đổi.

Thanh thế cùng uy nghi của cụ tất nhiên khác biệt hơn mọi người, nên ai nấy đều đứng lặng thinh không hề lên tiếng.

Cụ già bỗng đưa mắt nhìn về Ngưỡng Chi cùng Cửu Linh, nói như trách mắng :

– Hai người vốn là người quan trọng của bổn minh, sao lại khinh thường đi nghe những lời xàm bậy, mưu đồ phản nghịch. Hừ! Nếu không tưởng vì công lao khó nhọc trước kia, ta đã ra tay trừng phạt rồi. Còn không mau đến đây ra mắt?

Thái Bạch Tiên Ông vốn là thần tượng trong lòng mọi người trong minh hội, ấn tượng sâu như bể cả, giờ bỗng nhiên xuất hiện, dù cho có sáng suốt như Từ Ngưỡng Chi cũng không còn dám phản ứng. Ông cùng Cửu Linh cúi đầu, từ từ bước về phía bên cụ già.

Cừu Cốc đột nhiên cản lại nói :

– Người ấy chẳng phải là Thái Bạch Tiên Ông, quý vị chớ nên để bị lừa.

Cửu Linh trừng mắt :

– Mặt mày cùng lời nói đều giống, sao gọi rằng không?

– Thái Bạch Tiên Ông nhân từ hòa mục, trước đây mấy hôm từng chơi với tại hạ suốt một ngày một đêm, quyết không phải người này.

Cửu Linh hừ một tiếng :

– Hoang đường, hoang đường! Việc áy lão phu không thể tin được.

Cừu Cốc nhìn qua Từ Ngưỡng Chi hỏi :

– Tiền bối cũng không tin lời tại hạ sao?

Ngưỡng Chi ra vẻ do dự nói :

– Một đàng nói cũng có lý, một đàng đột ngột hiện thân, bảo lão hủ tin ai bây giờ?

Thái Bạch Tiên Ông cười tiếp lời :

– Việc này không thể trách các ngươi được, vì đã lâu năm các ngươi đâu tưởng lão phu vẫn còn khỏe mạnh tại thế.

Nói đến đây, ông đưa tay sang ngoắt Cừu Cốc :

– Ngươi tưởng rằng lão phu giả mạo sao? Có điểm nào khả nghi, cho ngươi cứ việc nói ra, chớ nên nghi vấn trong lòng.

Cừu Cốc chậm rãi bước đến trước mặt ông ta nói :

– Tại hạ mạo muội xin kiến thức vài đường võ công của lão tiền bối.

Đây là một phương pháp thí nghiệm chân giả rất hay, là vì mọi người có mặt đều là minh hữu của Phổ Kiếm minh, đối với võ công của Ân chủ, ai mà chẳng rõ.

Giờ đây, Cừu Cốc định dùng công lực để thử thách, có lẽ sẽ thấy ra ngay, nên nghe Cừu Cốc đưa đề nghị, ai nấy thảy đều tán đồng.

Cụ già cười lớn nói :

– Khá khen cho ngươi, kể cũng thông minh đấy. Nếu lão phu là giả mạo thế nào cũng lộ ra ngay.

Cừu Cốc mỉm cười, liền tụ khí khắp châu thân, đánh ra một thức “Lục Triều Như Mộng”, luồng cương nhu im lìm công tới, tuy ngoài mặt thấy chẳng ra gì song thực tế chàng đã dùng hết toàn lực.

Ngờ đâu chưởng lực vừa đến người cụ già, lập tức như đá lia xuống biển, vô hình vô bóng. Ngưỡng Chi cùng Cửu Linh đồng thanh kinh ngạc :

– Ly Khảm Thần Công?

Cừu Cốc đánh ra một chiêu song vô hiệu, lòng đầy ngạc nhiên, đưa mắt nhìn kỹ lại cụ già, thấy trên thân cụ như có một luồng khói trắng che phủ. Chàng liền nghĩ ra, lập tức giơ tay điểm đối phương một cái. Một ánh sáng màu hồng bắn tới như luồng điện xuyên vào làn khói bạc quanh thân cụ già.

Đấy là Dung Kim chỉ, tuyệt học trong cuốn Đan thư, chuyên đột phá chân khí. Chỉ nghe tiếng kêu xẹt xẹt, tà áo rộng của cụ già như một lượt sóng rung động, Cừu Cốc lảo đảo, liên tiếp lùi lại năm bước.

Sắc mặt cụ già biến đổi, cười gằn hai tiếng nói :

– Ngươi đã thử qua lão phu hai chiêu, giờ đến phiên lão phu thử lại ngươi đây.

Bỗng tà áo rộng phất ra một cái, một luồng bạch quang chớp nhoáng, kình khí tợ sơn băng.

Cừu Cốc đứng xa ngoài một trượng, đã biết chiêu ấy lợi hại vô cùng, vội vã nạp khí Đan điền, vận công vào hai vai, song chưởng đưa ra chống đối. Chiêu thức “Khí Thôn Hạ Ngục”, một luồng chân khí dương cang như sấm chớp chạm vào tiềm lực của cụ già.

Cừu Cốc bỗng cảm thấy đầu óc chấn động, bước lùi năm bước, đường máu nơi ngực cuồn cuộn trào lên, hai vệt máu tươi đã rịn nơi khóe mép.

Từ Thanh Thu thất kinh, vội vàng chạy đến đỡ lấy người chàng. Cừu Cốc đưa tay áo chùi miệng, đoạn từ từ đẩy Thanh Thu dang ra nói :

– Em chớ lo, chưa hề gì đâu.

Cụ già chỉ dùng một chiêu đã đả thương Cừu Cốc, nên cười đắc ý hỏi :

– Các ngươi có ai biết được chiêu thức của lão phu vừa rồi chăng?

– Tuyết Áp Sương Khí.

Ngưỡng Chi buột miệng đáp.

– Giờ các ngươi còn nghi ngờ gì lão phu nữa chăng?

Từ Ngưỡng Chi đứng im không đáp. Cửu Linh vội vã cúi mình trả lời :

– Ân chủ vẫn còn hùng phong như thuở nào, thuộc hạ cảm thấy vui mừng chẳng xiết.

Cụ già cười nói :

– Các ngươi đã nhận lão phu là thủ lãnh, vậy phải lập tức theo lão về ngay Nam Sơn Thành Tử. Lão phu lấy lượng khoan hồng miễn cho sự phản nghịch vừa qua.

Bây giờ ai nấy đều cúi đầu, từ từ bước qua phía cụ già.

Cừu Cốc tức giận muốn gào lên, đưa mắt nhìn về hai vị tiền bối Ngưỡng Chi cùng Cửu Linh, đang muốn gây sự với cụ già, bỗng nghe bên tai có tiếng truyền ám của Ngưỡng Chi nói :

– Tiểu tiết bất nhẫn ắt hư đại sự. Tướng công nên nhẫn nại tí, hiện giờ chúng ta vô phương đối kháng. Tốt hơn, tướng công lập tức rời khỏi nơi này, tìm cho được Thái Bạch Tiên Ông thì việc gì cũng giải quyết xong cả.

Nghe lời Ngưỡng Chi khuyên, chàng liền cảm thấy mình hơi nông nổi, chỉ có miếng Long Vân lịnh thì quyết không thể khiến cho mọi người tin được. Hơn nữa hiện giờ hai nhân vật trọng yếu của bổn minh, Từ Ngưỡng Chi cùng Trương Cửu Linh cũng đã theo họ, nếu còn nói gì nữa chẳng ích gì. Trong cơn bực tức, chàng liền tung mình nhảy lên cao tám trượng, nhẹ nhàng lướt xuống núi phi nhanh.

Tỵ Trần đạo trưởng cùng Khất Tiên cũng vội vã theo sau gọi lớn :

– Sư đệ, sư đệ! Đợi tí.

Mọi người có mặt chưa được mệnh lệnh cụ già, nên cũng chẳng ngăn cản.

Còn cụ già thấy đã thắng lợi hoàn toàn, nên cũng nhân nhượng, không màng đếm xỉa đến.

Cừu Cốc cắm đầu chạy một hơi được hai mươi dặm, mới từ từ chậm bước.

Khất Tiên cùng đạo trưởng nhờ vậy mới đuổi theo kịp. Khất Tiên cười nói :

– Thật ngươi làm cho lão ăn mày này mệt muốn tắt thở.

Cừu Cốc mặt vẫn còn sắc giận nói :

– Bọn người ấy thật là hồ đồ, tức muốn chết được.

Khất Tiên cười ha hả :

– Không để họ nếm ít mùi cay đắng, bảo họ làm sao tỉnh ngộ được?

Tỵ Trần thở ra nói :

– Thế lực của Phổ Kiếm minh rải khắp giang hồ. Kỳ nhân dị sĩ đếm không xiết được. Một khi tôn chỉ phổ biến đi, hậu quả sẽ không biết sao mà lường.

– Thế nào đi nữa đệ cũng phải tìm cho gặp Tiên ông để vạch cho được chiếc mặt nạ của lão ma đầu ấy.

Khất Tiên nói :

– Lúc nãy chứng kiến thần công siêu việt của lão ma đầu, nhìn lại công phu của kẻ ăn mày này thật là vô dụng, nên định lập tức trở về Trung Nguyên. Vậy xin từ biệt.

Lời vừa dứt thì người ông cũng đã tung mình ra đi.

Tỵ Trần cũng định về xứ, quay sang Cừu Cốc nói :

– Phổ Kiếm minh nhân tài vô số, cũng có ngày họ sẽ tự vạch mặt nạ ấy ra.

Nếu sư đệ thấy vô sự, nên theo ngu huynh về núi thì hơn.

Cừu Cốc lắc đầu :

– Nếu sư huynh có việc, xin cứ về trước, hiện giờ tiểu đệ còn nhiều việc phải làm. Thứ nhứt: Gia mẫu đã bị lọt vào tay bọn Tử Vong thành, thế nào đệ cũng phải thiết kế cứu ra. Thứ nhì: đệ đã thọ ơn cứu mạng của Thái Bạch Tiên Ông, nhứt định không để bọn chúng thao túng Phổ Kiếm minh, gieo họa trên giang hồ.

Tỵ Trần đạo trưởng nghĩ ngợi giây lâu đoạn nói :

– Cứu lịnh đường là việc cần kíp, vậy cần huynh phái ít môn hạ cao thủ theo hầu cận và giúp tay không?

Cừu Cốc lắc đầu :

– Thôi khỏi, đệ đã đi qua Tử Vong thành một lượt rồi, lúc gặp nguy sẽ tùy cơ ứng biến. Người nhiều sợ còn khó hành động thêm.

– Vậy thì ngu huynh kiếu từ, đệ nên cẩn thận cho lắm. Nếu có việc gì cứ dùng tín hiệu khẩn cấp của bổn môn tin cho huynh hay.

Sau khi Tỵ Trần đi rồi, Cừu Cốc cảm thấy lòng như trống rỗng, cảm nghĩ mà từ trước chàng chưa có. Chàng lại nhớ đến Thanh Thanh, người bạn gái đã một lòng thương chàng, vậy mà giờ dung nhan đã bị hủy hoại, lại đau khổ vì mối tình dang dở. Chàng không khỏi buột miệng thở ra lẩm bẩm :

– Thanh muội! Anh đã làm cho em phải khổ…

Bỗng nhiên, sau lưng chàng có tiếng nói dịu hiền tiếp theo :

– Con nhỏ ấy thật đáng tội nghiệp!

Cừu Cốc giật mình, quay đầu nhìn lại, thì ra là mẹ chàng, người mà chàng đang mong đợi. Chàng liên ôm chầm lấy bà ta, vui mừng hỏi :

– Mẹ! Mẹ đã thoát hiểm rồi! Còn em Thanh đâu?

Dung Thường buồn bã :

– Nàng đã đi rồi!

– Đi rồi? Có phải nàng về Hàn gia trang hả mẹ?

– Không, nàng đã theo người bí mật giải cứu mẹ cùng nàng.

– Người đã cứu mẹ với em Thanh là ai?

– Không biết được. Ngay cả hình dung người ấy ra sao mẹ cũng chưa hề thấy rõ.

Cừu Cốc càng thêm hối hận, chàng tự than thầm :

“Ta định xin thuốc về chữa dung nhan cho nàng hầu bù đắp lại tình xưa, không ngờ nàng lại ra đi… Ôi!”

Dung Thường biết được lòng con đang nghĩ gì, nên khẽ thở ra, đoạn đưa tay vào áo lấy ra chiếc nhẫn Hán Ngọc bỏ vào tay chàng nói :

– Lúc nàng sắp ra đi đã trao cho mẹ vật này. Vậy con cất lấy đi.

– Nàng có nói gì chăng?

– Không… à! Đúng rồi, nàng chúc cho con với Từ cô nương được hạnh phúc.

Cừu Cốc đưa tay tiếp lấy chiếc nhẫn đính hôn, lòng tràn ngập nỗi niềm thương nhớ.

Dung Thường rất mực yêu con, sợ chàng quá lo nghĩ mà sanh bệnh nên ôn tồn an ủi :

– Hàn cô nương gặp được danh sư, đáng lẽ con nên mừng giùm cho nàng mới phải, buồn rầu mà làm gì.

Cừu Cốc nhìn mẹ, thiểu não lắc đầu. Dung Thường không muốn kéo dài chuyện ấy nữa, liền nói :

– Giờ mẹ định tìm cho ra lão Thiên Độc Nhân Ma, sau này mọi việc mong con nên cẩn thận giữ mình. Xong xuôi công việc về lại Phỉ Thúy cốc gặp mẹ.

Lời dứt thì bà cũng cất bước ra đi.

Cừu Cốc nhìn lại chiếc nhẫn Hán Ngọc giây lâu, bỗng cắm đầu chạy vô định hướng.