Chương 50: Thái An thành, gây sóng gió
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 50: Thái An thành, gây sóng gió tại dua leo tr
Cừu Cốc đợi cho hai người đi khỏi rồi mới cất bước tiến nhanh.
Bỗng một tăng nhân từ trong rừng vụt ra, chặn ngay trước lối đi của chàng, chắp tay lên ngực nói :
– Xin thí chủ dừng bước, bần tăng có việc muốn nói.
Cừu Cốc đưa mắt nhìn lên thấy Trí Trịnh trưởng lão nên rất đỗi ngạc nhiên cung tay nói :
– Thượng nhân có việc chi dạy bảo?
– Lúc thí chủ đi qua Thiếu Lâm tự có từng gặp qua Tịnh Không chăng?
– Có gặp, đồng thời đàm đạo với tại hạ nơi phòng khách một thời gian.
– Lúc hung thủ đến phá chùa, thí chủ có ở đấy chăng?
– Tại hạ bị Tuyết Sơn Nhất Quái dụ ra một bí cốc, dùng Cửu Quỷ Âm Phong trận bủa vây một đêm, đến sáng mới xông ra khỏi trận.
– Nói vậy thí chủ không từng biết việc gì đã xảy ra trong chùa?
– Có thể nói vậy.
Trí Trịnh trưởng lão thở dài một tiếng nói :
– Kinh điển bị cắp, Chưởng môn nhân bị thất tung đều là đại sỉ nhục cho bổn tự. Vậy mà Lục Không còn vô cớ gây thêm một trận sóng gió, việc này khiến lão khó hiểu.
– Theo tại hạ đoán, Lục Không Thượng Nhân có lẽ muốn cướp đoạt cuốn “Khiêu Đăng Khán Kiếm lục” trong mình tại hạ.
Trưởng lão lắc đầu nói :
– Đấy hẳn nhiên là một nguyên nhân. Ngoài ra sợ còn những động cơ khác đáng sợ hơn.
Cừu Cốc không hiểu nguyên nhân nên không tiện nói ra, Trí Trịnh bỗng nghiêm nghị tiếp :
– Lão tăng có điều muốn thỉnh cầu, mong thí chủ vui lòng giúp đỡ.
– Thiền sư có gì dạy bảo xin cứ nói rõ.
– Lão tăng phát hiện ra hiện giờ nguy cơ đang bao trùm bốn phái, muốn duy trì hương hỏa mấy trăm năm của Thiếu Lâm tự, lão tăng phải tái xuất giang hồ, sau này có điều gì cần giúp đỡ dám mong thí chủ nghĩ tình đồng đạo mà ra tay tương trợ.
Cừu Cốc khẳng khái nói :
– Việc này tại hạ cũng có trách nhiệm, lựa phải Thiền sư căn dặn.
Trí Trịnh trưởng lão khẽ thở dài, chắp tay xá một cái, đoạn tung mình vào rừng mất dạng.
Cừu Cốc không khỏi lấy làm lạ, Trí Trịnh vốn là tiền bối trưởng lão của phái Thiếu Lâm, có đủ sức chỉnh đốn bốn phái, sao lại còn nhờ người ngoài trợ giúp.
Nghĩ một hồi không tìm ra lý lẽ, chàng đành gác qua việc ấy cất bước lên đường. Vốn khinh công mau lẹ, dọc đường lại không có điều gì cản trở nên chỉ tốn hai ngày đường là đã đến thị trấn Thái An. Bấm tay tính lại, còn cách kỳ ước hội đến hai ngày. Chàng bèn tìm ngay một quán trọ trong phố Thái An nghỉ chân.
Thái An là một thị trấn nằm dưới chân núi Thái Sơn, trừ những ngày lễ hội ra, thị trấn cũng không mấy nhộn nhịp.
Nhưng hôm nay người qua lại đông đảo vô cùng, đâu đâu cũng chật lấy người, hơn nữa đều là nhân vật từ Tam Sơn Ngũ Nhạc đến. Không hỏi cũng đoán biết có lẽ họ đến xem trận đấu giữa Vô Nhân đảo chủ cùng Tam cốc Nhị trang, Nhất bảo.
Thanh danh của Cừu Cốc tuy đã lừng vang, nhưng các nhân vật giang hồ biết chàng thì rất ít, nhờ vậy mà chàng kiếm một phòng trọ đơn độc, người trong lữ điếm cũng chẳng ai để ý.
Một mình không quen ai, cũng chẳng ai chuyện trò nên chàng cảm thấy buồn, định ra phố dạo chơi. Không ngờ vừa ra đến ngưỡng cửa, bỗng nghe một tràng cười ha hả vang lên :
– Lão đoán cháu đã sớm đến rồi.
Cừu Cốc biết ngay là Khất Tiên Thường Dung, trong lòng mừng rỡ vô cùng, vội vàng bước đến nghinh đón nói :
– Tiền bối đến đây bao lâu rồi?
– Cũng mới đến.
– Có gặp mẹ cháu chăng?
– Bà ta rất khỏe.
Đoạn ông kề tai chàng nói :
– Má cháu đang khổ luyện công phu trong cuốn Đan thư, lão ăn mày này cũng nhờ đó mà tiến bộ không ít.
Cừu Cốc nghe tin mẹ mình vẫn khỏe mạnh, trong lòng vui vẻ lớn tiếng nói :
– Chúng ta đã lâu không gặp nhau. Vậy hôm nay phải nhậu một trận cho vui mới được.
– Ha ha… ăn mày này thì cái gì không bằng, chứ uống rượu thì cháu không xứng là đối thủ đâu.
Hai người vừa nói vừa cười, đã đến một quán ăn. Vào trong tìm chỗ ngồi xong xuôi, tửu bảo đem rượu cùng đồ nhậu lên.
Khất Tiên ực một hơi ba ly, mở lời bằng một tiếng thở ra :
– Lão nhốt mình trong sơn động ba tháng, nên việc ngoài không hề hay biết.
Vừa nghe tin cháu ngộ nạn nơi Độc Long đàm, việc này nếu mẹ cháu mà hay được, có lẽ bà ta nóng lòng đến chết.
– Kỳ thực đối với việc này, cháu có thể nói rằng “vì họa gặp phước” đấy.
Chàng liền đem việc Độc Long đàm nhứt nhứt kể rõ cho ông nghe. Khất Tiên mừng rỡ uống thêm ba ly rượu nữa rồi cười lớn nói :
– May mắn! Cháu thật là có phước.
Cừu Cốc lại nói đến việc Vô Nhân đảo khiêu khích nhân vật Trung Nguyên Tam cốc, Nhị trang, Nhất bảo lên núi Thái Sơn chiến đấu.
Khất Tiên tròn xoe đôi mắt lớn tiếng nói :
– nói vậy thì phần của lão ăn mày này đâu có sót.
Cừu Cốc gật đầu đáp :
– Không những chẳng thiếu tiền bối, chỉ sợ Phổ Kiếm minh cũng cần nên mượn cơ hội này thử sức với chúng một phen.
Khất Tiên ngạc nhiên hỏi :
– Nói vậy võ công của Vô Nhân đảo chủ không phải tầm thường sao?
– Theo sự phán đoán, nếu vãn bối đấu với ông ta được bằng sức là may mắn rồi.
Hung khí của Khất Tiên lập tức tiêu tan. Ông ta thở dài, tự hiểu võ công của ông đem so với Cừu Cốc thật kém quá xa. Hôm nay lại nghe Cừu Cốc bảo rằng không chắc thắng được đối phương, vậy thì khỏi nói cũng hiểu thực lực thế nào rồi.
Hai người ngồi im lặng giây lâu, bỗng nơi cầu thang có tiếng chân bước lên.
Một cụ già thân hình cao lớn, đôi mắt sáng ngời, vừa lên đến đã nhìn sang bàn Cừu Cốc, Khất Tiên vội vã lên tiếng mời :
– Lão Hàn, lão đến lúc nào thế, mời ngồi lại uống chén rượu cho vui.
Người vừa lên đến chính là Hồ Thương kiếm khách Hàn Kỳ, mặt mày buồn bã, nhưng nghe mời cũng từ từ đi đến.
Khất Tiên vội rót một ly rượu đầy lên mời ông ta. Hàn Kỳ không khách sáo, tiếp lấy uống cạn.
Cừu Cốc cũng vội rót một ly mời khách, Hàn Kỳ khiêm tốn nâng ly, thái độ không còn ngạo nghễ như trước nữa.
Khất Tiên uống cạn ly rượu, cười lên ha hả nói :
– Hàn huynh nay vẫn vui vẻ chứ?
– Thôi chớ nhắc đến nữa.
Khất Tiên đoán biết ông ta buồn việc Thanh Thanh nên hỏi :
– Chẳng lẽ cháu Thanh Thanh vẫn chưa về sao?
– Sợ rằng vĩnh viễn không về nữa.
Đời ông chỉ có một gái, yêu như vàng ngọc, ngờ đâu chỉ vì nhất thời lầm lẫn, nàng bỏ nhà ra đi khiến ông lòng đau như dao cắt, thành thử giọng nói của ông, nay nghe tựa như muốn khóc.
Khất Tiên không dám nhắc đến nữa, cứ cúi đầu uống rượu. Cừu Cốc bỗng ngước đầu lên nói :
– Cách đây mấy hôm tại hạ có gặp Thanh muội. Nàng giờ đã tu thành Phật Gia Thượng Thặng Thiền Công.
Hàn Kỳ kinh ngạc hỏi :
– Nó đã xuống tóc rồi sao?
– Lúc ấy nàng bịt khăn nên vãn bối không thấy rõ.
– Có biết võ công của nàng thuộc môn phái nào không?
– Có lẽ sư phụ của nàng là Lãnh Diện Quan Âm Mai Kỳ.
Hàn Kỳ thở phào một cái yên dạ. Ông biết Lãnh Diện Quan Âm Mai Kỳ vì bị chị em đồng môn ganh ghét, nên tức giận bỏ đi. Bà ta không còn thừa nhận là đệ tử Phật môn nữa, hẳn nhiên đồ đệ của bà ta không phải xuất gia.
Khất Tiên giờ mới ngước đầu lên nói :
– Cháu Thanh được là đồ đệ của bà ta âu cũng là tiền duyên.
Hàn Kỳ vội vã đứng dậy nói :
– Tại hạ đi tìm nó ngay.
Khất Tiên cười lớn nói :
– Đã biết tin rồi, cần chi phải vội vã, hơn nữa hành tung của Lãnh Diện Quan Âm đây đó không chừng, bạn đi đâu tìm nó bây giờ?
Hàn Kỳ nghe nói ngẫm nghĩ một lát rồi ngồi trở lại.
Thực khách trên lầu mỗi lúc một đông, bỗng nghe tiếng chân bước lên thang khua động, một chàng công tử cẩm y, tay cầm chiếc quạt từ từ bước lên. Vừa thấy Hàn Kỳ lập tức đi đến cũng tay nói :
– Hàn đại hiệp, lệnh ái đã về chưa?
Cừu Cốc đưa mắt nhìn lên, nhận ra là Ngọc Thông Công Tử, không khỏi ngạc nhiên, thầm nghĩ :
– “Sao chàng ta đã sửa đổi lối xưng hô rồi cà?”
Hàn Kỳ như không chú ý, hừ một tiếng rồi nói :
– Chưa.
– Vậy thì việc của chúng ta làm thế nào?
– Tùy ngươi.
Ngọc Thông cười nhạt nói :
– Chẳng lẽ ngươi cũng bắt chước theo tên tiểu tử họ Lữ mà định cho từ hôn sao?
Đôi mắt Hàn Kỳ trợn trừng, quát lớn :
– Ngươi nói phải lựa lời tí.
Ngọc Thông thay đổi thái độ, cười ngạo nghễ nói :
– Nói thật cho ngươi biết, người đã nhận lễ của bổn công tử, tức bổn công tử phải nhận người.
Hàn Kỳ vốn là Chưởng môn nhân của Hằng Sơn phái, vai vế tương đương với Thiên Độc Nhân Ma, là trưởng bối của Ngọc Thông. Nhưng hôm nay chàng ta lại dám buôn lời vô lễ, bảo sao ông không tức giận đứng dậy vỗ bàn quát :
– Mất dạy! Kêu cha ngươi đến nói chuyện với ta còn chưa xứng, vậy mà ngươi lại dám buông lời xấc láo như vậy!
Ngọc Thông vẫn cười nhạt :
– bổn công tử hôm nay chỉ nói một câu, có người thì nhận người, không người thì đành… rút hôn ước vậy.
Hàn Kỳ đã bực bội trong lòng, bây giờ lại gặp Ngọc Thông đến kiếm chuyện nên tức giận khôn cùng quát lớn :
– Ta đánh ngươi trước rồi tìm lão độc vật thanh toán sau.
“Vù” một tiếng đơn chưởng phóng ra, nội lực của ông thâm hậu nên vừa xuất chưởng cuồng phong đã nổi dậy. Ngọc Thông công tử khẽ cười, lẹ làng lách mình ra khỏi thế chưởng của ông ta.
Trên tửu lầu lúc ấy có mười mấy bàn ăn, Hàn Kỳ trong lúc giận dữ ra tay đâu kịp nghĩ đến hậu quả. Chưởng lực vừa bắn ra, thảy tất cả bàn ghế ly chén đều đổ vỡ, tiếng kêu la vang dậy.
Người muốn đánh thì chẳng trúng, kẻ vô tình bị họa lây. Trên tửu lầu lúc ấy náo loạn tơi bời. Ngọc Thông thấy vậy càng vỗ tay cười lớn, Hàn Kỳ mặt mày tái xanh, một chưởng nhắm vào người Ngọc Thông đánh tới.
Bỗng một bóng người xẹt ra, một đại hán đầu tóc bù xù đưa tay ra cản lại, miệng lớn tiếng nói :
– Lão già chó điên này, sao lại động chân múa tay trên tửu lầu như vậy?
Hàn Kỳ biết có lỗi, bèn cung tay cười nói :
– Xin huynh đài tha thứ, mọi tổn thất trên tửu lầu này tại hạ nguyện đền đủ.
– Nhưng rượu của gia gia ngươi đâu thể đền được!
Hàn Kỳ không khỏi ngơ ngác, đại hán liền quát lớn :
– Cho ngươi nếm cái này trước đã.
“Bạt”, một bạt tai giáng thẳng vào mặt Hàn Kỳ. Lối đánh nhanh như điện chớp làm Hàn Kỳ không kíp né tránh, miệng liền rỉ máu tươi.
Hàn Kỳ vốn võ học uyên thâm, chưa từng bị ai làm nhục như vậy nên giận dữ khôn cùng, liền vung chưởng đánh vào ngực đối phương. Ngờ đâu chưởng lực vừa đến nơi, một bàn tay gân guốc đưa ra cản lại nói :
– Có việc gì từ từ nói, động thủ mà làm chi.
Kẻ ấy tuy miệng nói can gián hai người, nhưng kỳ thực năm ngón tay đã nhắm vào năm đại yếu huyệt trước ngực Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ thấy thế nghiêng mình tránh né, đưa mắt nhìn lên thì thấy kẻ ra tay ngăn cản ấy là một lão già áo vàng, thân hình như khỉ đột.
Thoáng cái đã hiểu biết, Hàn Kỳ bèn cười ha hả nói :
– Tôn giá có lẽ cùng một nhóm với vị kia. Vậy thì nơi đây không phải chỗ tranh luận, chúng ta tìm nơi khác nói chuyện vậy.
Lão già áo vàng cất tiếng nói khàn khàn :
– Xin tôn giá báo danh trước đã.
Ngọc Thông tay phe phẩy cây quạt, miệng cười hì hì nói :
– Lưỡng Hồ kiếm khách Hàn Kỳ!
Đại hán hừ lên một tiếng nói :
– Thì ra cũng là nhân vật tai to mặt lớn trên giang hồ, hèn chi chẳng ngông cuồn đến thế.
Lúc ấy Khất Tiên và Cừu Cốc đã đến bên Hàn Kỳ. Cừu Cốc thấy lối ăn mặc của đại hán cùng lão già khỉ đột thì trong lòng không khỏi dè dặt.
Khất Tiên bước đến nói :
– Xem cách y phục cùng giọng nói của hai vị hình như không phải là nhân vật Trung Nguyên. Vậy cũng báo danh cho biết chứ!
– Chúng tôi đều là giang hồ mạc lưu, xưng tên họ làm gì cho rộn. Tôn giá có phải là Phong Trần Nhứt Khất Tiên chăng?
Khất Tiên hừ một tiếng nói :
– Không sai, chính lão ăn mày này!
– Thật may, hôm nay gặp được hai nhân vật hữu danh của Trung Nguyên, thật không uổng chuyến đi. Nào chúng ta ra ngoài thành nói chuyện vậy.
Nói dứt lời bèn quay người đi thẳng xuống lầu. Hàn Kỳ tuy đang giận dữ nhưng cũng hiểu nơi đây không thể đánh nhau nên đành phải cất bước theo sau.
Khất Tiên đưa mắt nhìn Ngọc Thông rồi lạnh lùng nói :
– Mọi chuyện hôm nay đều do ngươi cả, đi theo chúng ta ngay.
Ngọc Thông vẫn cười nói :
– Việc hôm nay của bổn công tử chưa xong thì hẳn nhiên phải đi rồi.
Liền xòe cánh quạt từ từ đi xuống lầu. Cừu Cốc từ nãy giờ vẫn chắp tay đứng nhìn, trong lòng lấy làm kỳ dị :
“Bản lãnh của Ngọc Thông không cao, hôm nay sao lại thay đổi thái độ, chẳng lẽ hắn dựa vào đâu?”
Chỉ trong khoảnh khắc mọi người đã ra khỏi thị trấn, đến một gò đất hoang.
Lão già áo vàng bèn dừng lại, cười nham hiểm nói :
– Nơi đây trống trải vắng người. Hàn bằng hữu có thể thi triển pho kiếm pháp thành danh ấy được rồi.
Khất Tiên lăn lộn giang hồ đã lâu, kinh nghiệm đã nhiều, thấy vậy thầm nghĩ :
– “Hồ Trương kiếm khách danh truyền khắp nơi, thế mà người này xem vẻ khinh thường, sợ không phải là việc dễ giải quyết”.
Nghĩ thế, không đợi Hàn Kỳ mở miệng, ông ta đã cười lớn nói :
– Kẻ ăn mày đoán chẳng sai thì tôn giá cũng không phải là nhân vật Trung Nguyên vậy.
Lão già áo vàng hừ một tiếng :
– Nhãn lực của ngươi kể cũng khá đấy, Lão phu quả thật chẳng phải người Trung Nguyên này.
Đại hán lớn tiếng tiếp lời :
– Cho các ngươi biết cũng chả sao. Chúng ta đều là người của Vô Nhân đảo, mục đích đến Trung Nguyên là để xem nhân vật hư danh như các ngươi thế nào!
Hàn Kỳ nghe nói tức giận quát :
– Mặc hắn là người gì, dạy cho hắn một trận rồi mới nói chuyện.
Khất Tiên vội ngăn lại nói :
– Khoan đã! Chớ nên quên thằng tiểu tử đã gây ra việc hôm nay.
Ngọc Thông phất quạt bước đến nói :
– Đúng vậy. Tốt hơn chúng ta nên giải quyết trước đã.
Hàn Kỳ nổi xung vung chưởng đánh ra, miệng quát :
– Vậy thì để xem ngươi trốn nơi đâu!
Ngọc Thông cười lên ha hả, giơ chưởng ra nghinh tiếp.
“Bùng” hai chưởng giao nhau. Người của Hàn Kỳ bị dội lùi hai bước, Ngọc Thông ngang nhiên vẫn đứng yên tại chỗ.
Khất Tiên thấy thế kinh dị khôn cùng, thầm kêu “quái lạ”!
Hàn Kỳ giờ đây râu tóc dựng ngược, tụ khí hai cánh tay đánh thêm một chưởng Ngọc Thông vẫn cười ha hả nói :
– Sáu mươi năm phong thủy luân hồi, với công phu của ngươi không dùng được nữa.
Liền đưa tay lên không, lẹ làng chụp vào cổ tay của Hàn Kỳ.
Hàn Kỳ thấy thế kinh hoảng, nhảy lùi ra sau. Ngọc Thông tay vẫn phất quạt, lạnh lùng nói :
– Chớ có sợ hãi. Tạm thời bổn công tử chưa cần đến mạng của ngươi đâu!
Lối chụp của Ngọc Thông khi nãy mau lẹ phi thường, cả Cừu Cốc cũng phải thầm kinh dị. Chàng sợ Hàn Kỳ có điều sơ suất nên từ từ bước đến trước đang định tuốt kiếm cầm tay. Bỗng nghe có tiếng chân ngựa khua vang. Từ xa, bốn con tuấn mã chạy như bay tiến đến.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️