Chương 32
Bạn đang xem truyện online miễn phí Chương 32 tại dua leo tr
Từ ngày chuyển lên làm thư kí cho Tổng giám đốc, tôi đều phải tăng ca thất thường nên nhiều khi chẳng thể đi cùng với Huy được nữa, báo hại cậu ta cứ hết giờ làm việc là lại ngồi đợi tôi ở dưới cổng rất lâu.
Có hôm mười giờ mới tan làm, tôi với Dương Thành Vũ vừa cùng nhau xuống dưới sảnh thì đã nhìn thấy Huy ngồi trên chiếc xe máy của mình dựng ở lán của bảo vệ vẫy tay gọi lại. Nét mặt của cậu ấy nhìn chẳng mang theo một chút miễn cưỡng nào, thậm chí còn vui vẻ hớn hở.
– Tôi mua sữa đậu nành cho chị từ chiều, nhưng không biết làm cách nào gửi cho chị được nên phải để trong phòng bảo vệ.
Tôi liếc mắt nhìn Dương Thành Vũ chẳng quan tâm lướt qua mình, ngập ngừng mãi mới đưa tay ra nhận lấy đồ Huy đưa tới, nói.
– Lần sau cậu đừng đợi tôi nữa. Thời gian làm việc trên phòng Tổng giám đốc không xác định, có hôm cần gấp phải tăng ca cả đêm. Lúc ấy cậu cũng định đứng ở đây đợi mãi à.
– Tôi đợi được. Miễn người đó là chị, tôi nhất định sẽ đợi được.
– Cậu đừng cố chấp như thế nữa. Tôi đã nói với cậu rất nhiều lần, chúng ta chỉ có thể cùng nhau làm bạn, đi xa hơn là điều không thể.
Tôi biết nói những lời nói này với Huy có thể sẽ khiến cho Huy đau lòng, nhưng vì muốn chặt đứt tâm tư của cậu ấy nên tôi chỉ còn cách duy nhất này.
– Tôi có con gái, còn có bố mẹ già bệnh tật. Huy, tôi phải chăm sóc cho họ, tôi phải kiếm tiền để chăm lo cho họ, tôi không thể ích kỉ chỉ nghĩ cho mình được. Cậu còn trẻ, cậu xứng đáng tìm được người tốt hơn tôi.
Huy buông thõng tay, cậu ta nhìn tôi đau lòng, sau đó nghĩ thế nào lại cầm chặt lấy tay tôi siết chặt.
– Tôi biết, tôi cũng đã nghĩ đến những chuyện đó rồi, tôi chấp nhận hết tất cả. Mấy tháng qua, tôi như thế nào chị vẫn không thể nhận ra được hay sao.
– Chuyện này không đơn giản như thế. Lời nói nói ra rất dễ, nhưng khi thực hiện thì mới biết khó đến như thế nào. Lương một tháng của tôi là 12 triệu, người khác nhìn vào thì nghĩ nó nhiều, chỉ có tôi biết là nó thật sự không đủ. Giả sử tôi có ở bên cậu, thì cậu phải chấp nhận nuôi cả nhà tôi, cậu làm được sao?
– Tôi…
– Cậu không làm được đâu. Đến tôi còn nhiều lúc bất lực, thì người ngoài sao có thể chịu nổi được cơ chứ. Huy, đây sẽ là lần cuối cùng tôi nói với cậu về chuyện này, hi vọng từ lần sau sẽ không gặp phải nữa.
Tôi thở dài nhìn Huy, sau một lúc cũng quyết định xoay người đi về phía trạm xe bus bắt xe. Chuyện đi đến nước như này, tôi nghĩ, mình tốt nhất nên giữ khoảng cách với cậu ta, ít nhất như vậy chúng tôi vẫn có thể cùng nhau làm bạn bè. Còn hơn là trở nên xa lạ, rõ ràng quen nhưng lại tỏ ra không quen.
Qủa thật những sau ngày đó tôi đều phải tăng ca đến nửa đêm, có hôm toàn AN DĨNH chỉ còn lại có tôi ở bên ngoài hành lang, và Dương Thành Vũ ở trong văn phòng, khoảng cách rất gần nhưng lại tựa như chân trời xa lắc. Hoặc có lúc, tôi ngồi thần người nhìn chữ kí mạnh mẽ như rồng múa của người đàn ông đó, đầu óc lại nghĩ đến những ngón tay anh thô ráp của anh ta vuốt ve trên từng tấc da thịt của mình. Cảm giác ấy, giống như một viên kẹo, thật ngọt.
Giữa tháng, vị tổ trưởng tổ bảo vệ bất thình lình ốm liệt giường, Huy may mắn được lên thay nắm giữ vị trí của ông ta nên hào phóng mời tôi ăn một bữa cơm. Ban đầu, tôi nghĩ mãi cũng không biết có nên đi hay không, nhưng trước sự năn nỉ của cậu ấy, tôi chẳng còn cách nào để từ chối được nên đành đồng ý.
Chúng tôi hẹn nhau ăn ở quán nướng BBQ lần trước vào lúc tám giờ tối, vì khi ấy có thể nói là thời gian tan làm sớm nhất của tôi rồi. Cũng may hôm nay Dương Thành Vũ đi công tác ở thành phố A, nên tôi có thể coi là không thấy áp lực, việc chưa làm xong Vân sẽ giúp tôi xử lý nốt.
Trong bữa ăn, tôi với Huy nói chuyện với nhau khá thoải mái, cả hai đều không ai nhắc lại những thứ không vui trước kia. Thi thoảng, cậu ấy sẽ kể cho tôi nghe về mình sinh ra và lớn lên ở đâu, nhà có mấy anh chị em, ngày đi học thích những ai, quen với bao nhiêu người con gái. Mà tôi, thì cũng chỉ biết lắng nghe, chứ chẳng muốn bình luận thêm gì.
Ăn cơm xong là mười giờ, Huy nói tiễn tôi một đoạn rồi mới trở về công ty để trực. Ngoài trời lúc này có mưa nhỏ, thành phố chẳng còn nhiều người qua lại nên rất vắng. Chúng tôi lạc lõng giữa màn đêm lành lạnh, lúc đi vào khúc cua tối om dẫn vào xóm trọ, bỗng dưng đầu xe bị mấy tên ngỗ nghịch lao ra chặn lại.
Mấy tên này hình như đều là những tên nghiện lang thang hết ngách này đến ngách khác, chúng nhìn thấy tôi và Huy thì hất hàm.
– Xuống xe, có bao nhiêu tiền thì đưa hết ra đây.
Huy dựng xe, cậu ta đẩy tôi về phía sau của mình rồi mới ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt, rút đưa cho chúng ba trăm nghìn. Ba tên kia nhận tiền liền đút vào túi, tôi nghĩ cứ như thế chúng sẽ bỏ qua, ai ngờ chúng càng được nước làm tới.
– Từng này sao đủ được hả chú em. Ít cũng phải như này…
Nói xong mấy tên đó dơ bàn tay của mình lên, Huy nhìn thấy chúng có lẽ cũng hiểu ý như tôi đang hiểu nên nét mặt rất giận dữ. Có điều cậu ấy không dại mà cãi nhau hay gây gổ với mấy cái tên này, giọng vẫn hòa nhã.
– Mấy bác cứ nói đùa, em làm gì có nhiều tiền đến như thế. Trong người em có bao nhiêu em đưa hết cho bác rồi mà.
– Vậy thì để cái xe lại. Chúng tao sẽ để cho mày đi.
– Không được.
Huy kiên quyết không thỏa thuận, cậu ta vừa nói xong thì ngay lập tức bị một tên lao vào đấm đá tới tấp. Hắn cứ đầu với bụng cậu ấy mà đánh, Huy vì bảo vệ tôi nên chỉ có thể đứng im chịu trận, mặc sức cho chúng đấm đá.
Từng giọt mưa táp vào mặt khiến cho tâm tình của tôi trở nên lạnh toát, đầu óc mơ hồ đến choáng váng. Tôi luống cuống gọi điện thoại báo công an, xong rồi mới liều mạng lao vào đám người kia can ngăn nhưng lại bị hắn hất sang một bên ngã xuống đường bê tông đầy bùn đất. Còn Huy thì cậu ta hét lên với tôi.
– Chị đứng yên ở đây, chị xông vào làm cái gì.
Tôi lờ mờ nhìn Huy dưới ánh đèn vàng vọt, trên trán rươm rướm máu chảy xuống, thân hình cao lớn thường ngày dựa hẳn vào bước tường rêu bẩn thỉu, tiếng nấc nghẹn trong cổ họng càng thêm lớn.
Tôi muốn gọi ai đó tới giúp, nhưng xung quanh đều vắng bóng, có một vài người nhà còn sáng đèn nhưng chẳng ai qua. Đơn giản chỉ vì họ không muốn lo chuyện bao đồng, không muốn bản thân mình dính phải những chuyện rắc tối như thế này.
Tận đến năm phút qua đi, phía bên trật tự kéo tới, xe của Huy đã bị một tên đồng bọn lái đi trước, mấy tên còn lại thì nhìn thấy người cũng bỏ chạy. Lúc này tôi mới dám cuống lên chạy về phía cậu ấy, nâng đầu cậu ấy đặt lên đùi của mình, gọi nhỏ.
– Huy… Huy.. Cậu tỉnh lại đi. Tôi đưa cậu đến bệnh viện.
Huy nhăn mày rên từng tiếng đau đớn, mặt với mắt đã trở nên sưng vù, thế nhưng đồng tử vẫn nhìn tôi đầy thở phào nhẹ nhõm.
– May quá, chị không bị làm sao? Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi.
Huy cứ lẩm bẩm như thế mấy câu, bàn tay to lớn thì siết chặt lấy tay tôi không rời. Bình thường, nếu cậu ấy làm như vậy tôi nhất định sẽ buông ra ngay lập tức, nhưng lúc này cậu ấy vì tôi mà trở nên như này, tôi không nhẫn tâm nổi.
– Được rồi được rồi, cậu đừng nói nữa. Xe cứu thương đến ngay bây giờ thôi.
– Được, tôi nghe lời chị.
Một lúc sau, xe cứu thương đến nơi, các bác sĩ đưa Huy nằm lên cáng rồi đẩy vào thùng xe phía sau. Tôi cũng định bước theo đi lên với cậu ấy, nhưng đúng lúc này, tôi lại nhìn thấy bóng dáng của Dương Thành Vũ đi về phía mình. Bước chân của anh ta rất chậm rãi, hiên ngang như một bậc vương giả, trên khuôn mặt đẹp trai ẩn nhẫn giận dữ.
Khoảnh khắc ấy, tôi cứ thần người đứng chôn chân ở một chỗ, không tiến lại, cũng chẳng đi lên xe với Huy. Tôi không nắm bắt được suy nghĩ của mình lúc này là như thế nào, mãi đến khi có một y tá lên tiếng gọi, hồn mới nhập lại xác.
– Người nhà ơi, có lên đi cùng với cậu ta không? Nhanh lên nào?
Tôi giật đình, định bụng lên tiếng chào Dương Thành Vũ một câu rồi rời đi, nhưng anh ta lại nhanh hơn tôi, quay đầu nói với lái xe.
– Chú theo người kia đến bệnh viện. Thanh toán luôn giúp tôi, ngày mai mang hóa đơn đưa tôi để tôi gửi lại chú.
Tài xế lái xe của Dương Thành Vũ là một người chú trung tuổi, sau khi nghe xong cậu chủ phân phó thì cũng không chần chừ gì thêm nữa liền bước về xe cấp cứu.
Chiếc xe đi rồi, ngõ nhỏ chỉ còn lai mình tôi với Dương Thành Vũ đứng ở đó, chẳng ai nói với ai câu gì. Người tôi đã bị nước mưa làm ẩm ướt, mái tóc cũng rối tung, tiết trời không lạnh lắm nhưng đủ khiến tôi trở nên run rẩy.
– Tổng giám đốc.
Tôi mấp máy môi chào hỏi, Dương Thành Vũ quét mắt nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới, ngữ điệu không hòa nhã một chút nào.
– Tôi rời đi một ngày, nhìn cô trông thảm hại đến mức như thế này à.
Tôi cắn môi:” Tôi trở về thay đồ luôn đây. Anh cũng về đi, mưa không ngớt ngay đâu, để dính mưa sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe đó. Ngày mai còn có cuộc họp cổ đông.”
Dương Thành Vũ nhìn tôi, anh ta im lặng, sắc mặc không có một chút biểu cảm nào càng gây cho tôi thêm nhiều áp lực.
Bản thân lúc này đã rất lạnh, lại thêm việc chẳng thể nào chịu nổi được cái nhìn của người đàn ông trước mặt nên tôi quyết định chào anh ta lần cuối rồi quay người. Chỉ là đúng lúc này, Dương Thành Vũ bỗng dưng sải bước chân đi lại phía tôi, không nói không rằng túm lấy tay tôi kéo về xe của mình, đẩy tôi ngồi vào ghế lái phụ rồi lái xe lao ra khỏi con ngõ nhỏ tối om, không quên để lại cho tôi một câu nói.
– Có người của tôi đi cùng, cậu ta chẳng chết được đâu.
Tôi cúi đầu, ngoài lời cảm ơn thì chẳng biết nói thêm cái gì nữa.
Một lúc sau, ô tô dừng lại. Tôi bị Dương Thành Vũ dẫn vào trong một ngôi nhà lớn nằm ở nội thành thủ đô. Lúc cánh cửa chính đóng chặt khép lại, đèn điện trong nhà sáng choang đến mức chói lóa, tôi mới định thần hỏi.
– Đây là đâu? Chỗ này…
Dương Thành Vũ cởi áo vét trên người vất xuống sofa, anh ta tháo cúc tay áo sơ mi, nhìn tôi nói.
– Nhà của tôi. Tôi sống ở đây.
Tôi lập tức ngây người, bước chân hơi lùi lại về phía cửa, trái tim trong lồng ngực đập mạnh đến mức gần như muốn nhảy hẳn ra ngoài.
– Cái này… Tôi nghĩ mình nên đi về thì hơn. Dù sao bây giờ cũng không phải là thời gian làm việc, chúng ta như thế này, thật sự không hay cho lắm.
Nói xong, tôi vội vàng xoay người rồi đưa tay nắm vào nắm đấm cửa, chỉ là không nghĩ tới Dương Thành Vũ bước chân lại nhanh như vậy, thoắt một cái, anh ta đã đứng ở phía sau của tôi rồi.
Tay anh ta ấn chốt khóa lại, lồng ngực rắn chắc áp vào lưng của tôi. Hai bàn tay to lớn giữ lấy vai tôi, từ phía sau nghiêng đầu ghé miệng vào vành tai, nói nhỏ.
– Em gấp gáp cái gì, tôi cũng chưa có ăn thịt em?
Hành động mờ ám này của Dương Thành Vũ càng khiến tôi thêm sợ hãi, trống ngực đập thình thịch không khác gì người chạy bộ. Rõ ràng trên người rất lạnh vì quần áo ẩm, nhưng trên trán cùng với tóc mai thì lai lấm tấm những giọt mồ hôi mỏng.
– Tôi… Tổng giám đốc, tôi phải về rồi.
Tôi cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, khó khăn lắm mới đáp lại được lời của Dương Thành Vũ. Thế nhưng người đàn ông này chẳng để tâm đến lời nói của tôi, một khắc bàn tay thô ráp đã từ vai trượt xuống dưới eo tôi siết chặt khiến cho tôi nhăn mày lên vì đau.
Chúng tôi đối diện mặt với nhau, tôi chỉ nhìn thấy ánh mắt của Dương Thành Vũ u tối.
– Em với tên bảo vệ đó nghe chừng mối quan hệ thân thiết nhỉ. Đi làm cùng nhau, ăn uống cùng nhau, lại còn chờ đợi tình chàng ý thiếp.
Ngữ điệu của Dương Thành Vũ khiến cho tôi hoảng sợ. Tôi vội vàng cuống lên giải thích.
– Cái này… Chúng tôi thật không có quan hệ gì. Trước kia tôi còn bán bảo hiểm, cậu ta giúp tôi một lần, cho nên… cho nên chúng tôi bây giờ có thể coi là bạn bè.
Dương Thành cười khinh bỉ.
– Em đúng là thật thà. Hắn giúp em một lần, em mời hắn ăn cái nọ cái kia, nói chuyện lúc nào cũng bày ra cái vẻ mặt lẳng lơ. Còn tôi giúp em bao nhiêu lần, nhìn thấy tôi em như nhìn thấy ma ấy nhỉ.
Tôi nghẹn họng, đến nước này thật chẳng biết cùng Dương Thành Vũ nói cái gì cho phải. Người đàn ông này hôm nay tâm tình anh ta hình như có chút đảo lộn, hoặc có thể nói là dây thần kinh chập mạch, vô duyên vô cớ can dự vào chuyện của tôi.
– Cái này… Anh là ông chủ của tôi, nhân viên sợ ông chủ của mình tất nhiên không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Tôi không sợ anh chẳng phải tôi mất miếng ăn thì sao.
Tôi cố gắng kiếm chế sự run sợ của mình, thế nhưng dù có mạnh mẽ đến mấy bản thân vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn vào đôi mắt mang theo đầy sự uy hiếp của Dương Thành Vũ.
Bất thình lình lúc này, cả người tôi bỗng dưng bị anh ta đè lên cửa, sau đó từ vành tai truyền đến cảm giác ngứa ngáy. Dương Thành Vũ liếm láp một cách từ tốn, khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi trở nên nổ tung.
Phía bên dưới, từng ngón tay của anh ta từ tốn cởi cúc áo sơ mi của tôi, sau đó mơn trớn trên da thịt vẫn còn lành lạnh. Tay của anh ta rất ấm, rất thô ráp, di chuyển đến đâu, toàn thân tôi run rẩy trở nên mềm nhũn đến đó.
Dương Thành Vũ vừa hút thuốc lá, trong khoang miệng vẫn còn nhàn nhạt mùi khói, quyện thêm mùi vị hoocmon của đàn ông, trong nháy mắt làm cho tôi đầu óc trở nên mụ mị. Tôi không phản kháng được, cũng không đẩy anh ta ra, ngược lại hai tay còn chống lên ngực của người đàn ông đó để giữ thăng bằng.
Phải công nhận kĩ thuật của Dương Thành Vũ rất tốt, chỉ mất chưa đầy hai phút, người đàn ông đó đã hoàn toàn phá vỡ được bước tường kiên cố mà tôi cố gắng xây dựng. Chúng tôi hôn nhau điên cuồng, từng mảnh vải trên người đều bị bàn tay ma thuật kia cởi ném hết xuống sàn nhà sáng bóng.
Trong lòng hỗn loạn, tôi dần dần chẳng kìm chế được nữa, khóe miệng vô thức phát ra những tiếng rên rỉ khe khẽ. Thân thể cong lên như muốn hưởng thụ cảm giác khoái lạc mà anh ta mang đến, khuôn mặt trắng hồng đỏ ửng, đôi mắt phủ đầy một tầng sương.
Đúng lúc này, Dương Thành Vũ gục xuống vai tôi thở hổn hển.
– Vào trong phòng…
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️