Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Quyển 2 – Chương 34

10:13 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Quyển 2 – Chương 34 tại dua leo tr 

Tôi là Ngải Mạt, sau này cứ gọi tôi mà Mạt Mạt được rồi.” Hoàn toàn đối lập với vẻ bất ngờ không kịp đề phòng của tồi, cồ ấy tỏ ra thờ ơ, điềm tĩnh, nở một nụ cười lạnh nhạt, để lộ hai lúm đồng tiền xinh xắn. Cồ ấy cố tình không để ý đến cơ thể đang run lên vì bị kích động của tồi.

Cồ gái đang đứng trước mặt tôi trang điểm một lớp phấn mỏng, mái tóc đen dày được buộc gọn gàng sang một bên, hờ hững vắt lên một bên vai, chiếc váy dài màu xanh nhạt, đồi giày cao gót thanh mảnh, nhỏ nhắn không làm mất đi vẻ trang trọng, trong sáng thuần phát mà lại vồ cùng nữ tính gợi cảm. Chỉ bằng vài nét đơn giản là có thể phác hoa nên hình ảnh của một giai nhân phong nhã hào hoa hơn đời rồi.

“Em… Mạt Mạt?” Tôi vẫn không biết phải hình dung vẻ lúng túng khó xử của mình như thế nào, miệng lưỡi của tôi dường như đã tê cứng lại, không cỏn nói được câu nào nữa.

“Ôi cái thằng này, chẳng biết lớn bé gì cả, Mạt Mạt là cách để em gọi đấy ư? Phải gọi là chị dâu mới đúng chứ!” Anh trai tôi đắc ý dang tay ôm Mạt Mạt vào lòng, Mạt Mạt ngoan ngoãn nép vào vòng tay của anh.

Dù rằng không hiểu tại sao, khi tôi dùng trăm phương nghìn kế, không quản ngày đêm đi tìm Mạt Mạt thì cô ấy lại xuất hiện trong nhà tồi; dù rằng không hiểu tại sao, một tuần trước đây, cô ấy còn là bạn gái của tồi, bây giờ lại biến thành chị dâu, dù rằng trong thời điểm hiện tại, đầu óc tôi hầu như không còn nghĩ ra được điều gì nữa, nhưng khi tồi nhìn thấy anh trai tồi vòng ta Ồm ngang eo Mạt Mạt, trái tim tôi như bị hàng nghìn hàng vạn mũi kim đâm phải vậy, đau đớn vô cùng.

Đã có những giây phút, tồi còn nghi ngờ rằng cồ ấy liệu có phải là Ngải Mạt của tồi không, cho dù vẻ bề ngoài, giọng nói của cồ ấy hoàn toàn giống, cả thái độ lạnh lùng khách khí của cô ấy nữa, điệu bộ như không quen biết tồi vậy. Tồi không tin, trên thế giới này lại có một người mới một tuần trước còn nũng nịu trong vòng tay tồi, còn nương tựa vào tồi mà sống, còn nằm dưới ngườitồi rên rỉ ân ái, một tuần sau lại có thể giả vờ như không quen biết tôi được!

Tôi nhìn cồ ấy chằm chằm, cố gắng trấn tĩnh lại, kiềm kế mọi sự phấn khích. Tồi chỉ đăm đăm nhìn về phía cồ ấy, lúc này tồi đã không thể tìm được một câu nào thích hợp để biểu đạt ý mình muốn nói nữa rồi.

“Sao? Hai người quen nhau à?” Thấy thần sắc tôi có vẻ khác thường, anh trai tò mò hỏi.

“0, anh ấy là một khách hàng của em, thường xuyên qua cửa hàng em mua hoa ấy mà.” Cồ ấy lạnh lùng nói, vẫn ngoan ngoãn đứng yên trong vòng tay của anh trai tôi.

“Kinh doanh không tồi, khách hàng của em rất đông mà!” Anh trai cọ cọ vào sống mũi cồ ấy, Mạt Mạt mỉm cười e lệ torng lòng anh trai một cách điềm nhiên như không có ai bên cạnh. Điệu bộ ngây thơ, nũng nịu yêu kiều đó, trước đây, tôi chưa bao giờ được nhìn thấy.

Lúc này, tồi đã có thể khẳng định chắc chắn, cồ ấy chính là…chính là cồ chủ Mạt Mạt của cửa hàng hoa “Nhàn đợi hoa nở”,chính là Mạt Mạt một tuần trước đây đã chia tay tồi rồi đột nhiên biến mất! Chính là Mạt Mạt đã khiến tồi ngày đêm thương nhớ! Chính là Mạt Mạt mà tồi cứ nghĩ là chỉ bỏ nhà ra đi vài hôm, khi nào bình tâm sẽ quay trở ve! Chính là Mạt Mạt của tồi! Sao tồi có thể nhận nhầm người được? Nhưng, Mạt Mạt lại nói với anh trai tồi rằng, tồi chỉ là một khách hàng đến mua hoa ở cửa hàng hoa của cô ấy? Thế còn tình yêu đến tận bây giờ, lẽ nào chỉ là giấc mơ của một mình tồi mà thoi?

Toàn thân tồi bắt đầu run lên, không rõ là do phận nộ hay bị kích động. Anh trai tồi vẫn không hiểu rĩ nguyên nhan tại sao, thấy bộ dạng của chúng tồi như vậy bèn hỏi xem tồi đang khó chịu ở chỗ nào không. Tồi còn không hiểu rõ mọi chuyện hơn cả anh trai, tại sao anh trai mới về được vaìhồm, Mạt Mạt lại có thể đến nàh tồi dự tiệc với tư cách là bạn gái của anh được!

“Em…em…” Tồi chỉ vào mặt Mạt Mạt, ngón tay tồi cũng run lên bần bật. Mạt Mạt nhìn lướt qua mặt tồi một cái rồi tập trung ánh nhìn vào khuôn mặt đang ngạc nhiên của anh trai.

Ngay lúc đó, Uyển Nghi bỗng níu lấy cánh tay không ngừng run rẩy của tồi, lên giọng trách móc: “Hi Hi! Sao anh không chịu giới thiệu em với anh trai hả!”.

“Ồ! Em là Uyển Nghi phải không?” Anh trai hào hứng nói, “Anh nghe mẹ nhắc đến em suốt, đúng là một cồ gái xinh đẹp! Hi Hi cũng có con mắt tinh đời đấy chứ!”.

“Anh trai.” Uyển Nghi ngọt ngào gọi anh tồi một tiếng là anh

trai, tồi đang định mở miệng nói với Mạt Mạt, Uyển Nghi lại khe

khẽ thì thầm bên tai tồi một câu: “Bố mẹ anh đều đang có ở đây,

đừng gây thêm chuyện nữa”.

Lúc bấy giờ, tồi mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật lần thứ năm mươi của mẹ đang đứng nhìn bốn chúng tồi với một vẻ mặt rất ngạc nhiên. Tồi thật sự không muốn làm mẹ đau lòng, nói nhỏ với anh trai: “Đây là Uyển Nghi, vợ của em”. Bà từ cuối cùng, tồi vừa nói vừa nhìn Mạt Mạt, âm thanh được rít qua kẽ răng.

Nào ngờ, người con gái đó cũng chẳng buồn nhìn lại tồi một cái! Quả nhiên rất lạnh nhạt như đối với một người xa lạ. Tồi tứcđến nỗi toàn thân run lên bần bật, Uyển Nghi cố gắng cấu vào tay tồi, ra hiệu cho tồi cố gắng kềm chế lại.

Anh trai tồi tiện miệng phụ hoa theo: “Hay quá, hay quá, hai người đúng là hai dại mỹ nhân”.

Đúng lúc đó, mẹ gọi chúng tồi vào ăn cơm, mẹ dùng chất

giọng vua cao vừa dài của những diễn viên hát kịch để hét lên: “Ăn

cơm thôi, các nam thanh nữ tú! Lại đây vừa ăn vừa nói chuyện

nào!”. Uyển Nghi vội vàng chạy lại giúp mẹ tồi dọn mâm bát. Mẹ

nói một cách hạnh phúc: “Chỉ mỗi con gái là ngoan, biết đến giúp

đỡ mẹ! Hôm nay chỉ có người trong nhà, không mời ngườingoài,

thức ăn cũng không làm nhiều, mọi người ăn tạm vậy! Cứ tự nhiênnhé!

“Thịnh soạn quá! Vừa nhìn là đã biết rất ngon rồi!” Uyển Nghi vỗ vỗ tay khen ngợi, chu mồi về phía tồi, khe khẽ lắc đầu, ngầm ra hiệu rằng người nhà tồi vẫn đang ở đây.

Bây giờ tồi mới miễn cưỡng bỏ đi chỗ khác. Lúc đi qua chỗ Mạt Mạt đứng, tồi trợn mắt lên nhìn cồ ấy một cái, cồ ấy vội vàng cúi đầu xuống, khẽ thở dài một tiếng. Đây là hành động mất tựnhiên đầu tiên của cồ ấy kể từ khi cồ ấy cố tình đóng vai một người xa lạ, bất giác khiến tim tồi nhói đau. Trong thời khắc ngắn ngủi khi bốn mắt giao nhau đó, tồi nghĩ, nếu cồ ấy có thể giải thích chotồi về hoàn cảnh khó xử của cồ ấy, tôi sẽ tha thứ hết tất cả mọi đau khổ và nỗi bất hạnh mà cồ ấy mang lại cho tồi.

Để thểhiện cho sự cồng bằng của mình, mẹ để Uyển Nghi và Mạt Mạt lần lượt ngồi hau bên, ngay cạnh mẹ. Sau đó, mẹ cười tươi nói: “Ngồi giữa hai cồ gái trẻ xinh như hoa như ngọc thế này, mẹ cũng thấy mình trở nên trẻ trung hơn nhiều”.

Uyển Nghi lập tức cao giọng phụ hoa theo: “Mẹ, mẹ đâu có già”

Mạt Mạt không hay nói chuyện, cồ ấy chỉ khẽ mím mồi. Anh trai ngồi bên cạnh, ân cần, dịu dàng gắp thức ăn cho cồ ấy.

Mặc dù cồ ấy ăn rất ít, nhưng chỉ cần đó là món do anh trai tôi gắp cho, cồ ấy đều vui vẻ nếm một chút. Trong suốt thời gian ngồiăn, cồ ấy hầu như chỉ ngồi yên lặng, bên bàn tiệc, hễ ai nói gì, cồ ấy lại hướng ánh mắt vồ tư nhìn về phía người đó.

Câu chuyện trong bàn tiệc chủ yếu xoay quanh anh trai tồi, một mình anh ấy phải học hành và làm việc ở Bắc Kinh xa xôi, những nỗi khó khăn, tủi nhục mà anh ấy gặp phải, không cần nói chắc ai cũng hiểu cả. Thực ra, anh trai chỉ hơn tồi hai tuổi nhưng cách ăn nói và hành động lại già dặn hơn tồi rất nhiều, giống như một lữ khách đã trải qua biết bao sóng to gió lớn, vượt qua bao khó khăn thử thách để trở về quê hương vậy. Anh trai tồi nói rằng, anh muốn ở lại Bắc Kinh gây dựng sự nghiệp nhưng lại không có chỗ dựa, không có người quen biết thì khó khăn như phải bắc thang lên trời vậy. Câu đó được nói ra, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía anh trai, mẹ tồi thì đã rơm rớm nước mắt.

Tồi cũng bị cảm động bởi vẻ kiên cường toát ra từ những người quyết tâm bắc tiến như anh trai. Ở thủ đồ, họ luồn tự ti, luồn không có cảm giác an toàn, nhưng hễ về đến quê hương, về trong vòng tay của những người thân, họ lại có thể thoải mái nói cười, mang thêm một chút tự tui của người đàn ồng đã đi nhiều hiểi rộng, và chút cảm dộng của người đi xa lâu ngày trở lại quê hương. Không khí đoàn viên hoa họp như vậy, sự quan tâm lo lắng của những người thân khiến đồi mắt anh trai càng thêm hoe đỏ. Tôi biếtrõ rằng, những người đến Bắc Kinh nhập cư, cho dù họ có thành cồng thế nào đi nữa cũng có những lúc đêm khuya thanh vắng, trong lòng trỗi dậy nỗi khát khao mong ước được trở về, không gốc rễ, không hộ khẩu, không thân phận, dù bạn có lao động, cống hiến, vất vả hơn người khác nhiều lần, bạn cũng không thể vượt qua được một cuốn sổ mỏng manh của người chính gốc – sổ hộ khẩu. Bạn vẫn bị coi là dân ngoại tỉnh.

Khi anh trai tồi nói chuyện, Mạt Mạt thường xuyên nhìn anh chăm chú. Dự dịu dàng và trìu mến trong mắt cồ ấy khiến tồi cảm thấy xa lạ đến tuyệt vọng. Mọi biểu hiện của một tiếu nữ như ngượng ngùng, mơ mộng, thêm và đó là sự ngưỡng mộ đều được thể hiện một cách khóong hề giấu điếm trên khuôn mặt của Mạt Mạt. Giống như một thiếu nữ khuê các, si mê theo dõi đức lang quân trong lòng mình.

Với tôi, cô ấy chưa bao giờ có được thần sắc như vậy.

Tôi ngồi bên cạnh Uyển Nghi nhưng lại chăm chăm nhìn về phía Mạt Mạt, khổng hề rời mắt một phút nào. Uyển Nghi chốc chốc lại nhắc tồi không dược để mất tư thế.

“Ở lại đi, đừng đi nữa.” Mạt Mạt bỗng nhiên mở miệng, giọng nói của cô ấy rất nhẹ nhàng, bao hàm trong đó là một tình cảm sâu nặng, ngoài ra còn mang chút sắc thái thỉnh cầu. Hoàn toàn không giống cách đối đáp của một đôi tình nhân mới chỉ quen nhau một tuần mà giống như một người vợ đã từng làm bạn với chồng mình mười năm, đang quyến luyến với người chồng của mình trong lúc chia ly vậy.

Đối với việc Mạt Mạt tự nhiên bỏ đi, sau đó lại bất ngờ xuất hiện bên cạnh anh trai, trong lòng tôi đang cố gắng kìm nén một suy đoán, suy đoán đó rất mơ hồ và chưa được định hình.

Tâm trạng tôi lúc đó vô cùng phức tạp, rất nhiều lần, tôi muốn đứng lên, túm tay Mạt Mạt rồi kéo đi. Nhưng nể mặt mẹ và anh trai, tôi lại cố gắng kìm nén lại.

Ngoài một người tâm trạng khác thường là ngoài tôi ra, mọi người hôm nay đều tỏ ra rất vui vẻ. Đã lâu lắm rồi, gia đình tôi chưa có được không khí đoàn viên ấm áp như thế này.

Bữa cơm hôm nay, ai cũng được phép uống rượu. Đây là lần đầu tiên, tồi và anh trai uống rượu với nhay từ sau khi đã trưởngthành. Anh trai tỏ ra rất hưng phấn, liên tục mời rượu. Thực ra, không được anh trai mời, chỉ cần anh ấy khẽ chạm vào Mạt Mạt một cái, tồi liền gồng mình rót thêm cho mình một ly rượu.

Người bố vẫn yên lặng từ đầu tới giờ chỉ nói một câu uống chầm chậm thồirồi cũng để mặc anh em tồi tự nhiên. Thấy khóong có ai phản đối, tồi càng uống nhiều hơn, ý chí càng giảm sút.

Tồi luồn tìm cơ hội để được nói chuyện với Mạt Mạt, nhưng mỗi lần tồi giơ ky rượu về phía cồ ấy, đều bị anh trai chặn lại: “Chị dâu em không uống được rượu, để anh uống thay chị!”. Sau đó anh trai ngửa cổ, mót hơi uống can ly mom.

Cồ ấy không uống được rượu ư? Tâm trí tồi lại quay về với quảng thời gian trước đây.

Đem hôm đó, là ai đã uống say mèm ở Blue 18 rồi nửa đêm kéo tồi ra ngoài đường, đau khổ rên rỉ: “Em ở đây, anh đang ở đâu?”.

Đêm hôm đó, là ai đã cồ đơn khốn khổ ngồi trước cửa nhà tồi, chờ đợi tồi đến trong đêm cuối năm khi nhà nhà đoàn viên vui vẻ, rồi sau đó đã đụng chạm da thịt lần đầu tiên với tôi.

Ngày hôm đó, là ai đã ngồi đối diện với tồi, uống trà thưởng hoa, không màng gió trăng, chẳng màng thời gian.

Vậy mà giờ đây, cô ấy đang ngồiđối diện tồi, nhận sự quan tâm chăm sóc từ một người đàn ồng khác.

Tồi nhìn cồ ấy một cách hằn học. Nỗi oán hận dâng tràn, n64i lòng đau thương sâu nặng, nhưng lại không có cách gì để bày tỏ.

Sau này, Uyển Nghi có nói lại với tồi rằng, hai mắt tồi trong bữa ăn cơm hôm đó đỏ ngầu như máu.

Sau đó, không hiểu sao, chủ để câu chuyện lại chuyển sang tồi, lại nóivề chuyện hồn nhân giữa tồi và Uyển Nghi. Mẹ nói rằng mẹ đã xem ngày lành tháng tốt rồi, tuổi tác của hai chúng tồi cũng rất họp nhau. Tồi đã uống ngà ngà say, thấy Mạt Mạt nhìn tồi không chút biểu cảm, tồi hơi chột dạ, nhăn mày nhăn mặt hét lên với mẹ: “Lão thái bà, mẹ đừng có nhiều chuyện nữa! Ai nói là con muốn lấy cồ ấy hả!”.

Trong lòng tồi đang bực bội, đang có hàng nghìn hàng vạn điều muốn hỏi Mạt Mạt cho rõ ràng, tại sao lại lặng lẽ bỏ đi, tại sao lại rời xa tồi để lựa chọn anh trai tồi? Nhưng lại chẳng có cơ hộinào để nói với cồ ấy dù chỉ là nửa câu, đúng lúc đó, mẹ lại nói đến chuyện hồn nhân của tồi và Uyển Nghi, rõ ràng là muốn là bia dỡ đạn rồi.

Mẹ hoàn toàn không ngờ tồi lại lớn tiếng quát mẹ như vậy, bà sững người lại, mãi lâu sau mới kịp định thần.

Anh trai cũng rất bực mình, cố gắng kìm giọng lại dạy bảo tôi:” HI HI! Sao em lại ăn nói với mẹ như vậy!”.

Bố không nói gì, chỉ sa sầm nét mặt.

Bị bạn tai mới của Mạt Mạt giáo huân trước mặt cồ ấy, dù cho đó là anh trai của tồi, tồi cũng cảm thấy thật mất mặt. Hơi men khiến tồi trở nên bạo gan hơn, tồi rướn cao cổ họng, đập bàn hét lớn: “Ai bảo mẹ tự ý bày trò! Em nói là em không kết hồn với người khác!”.

“Vậy rốt cuộc mày muôn cưới ai? Cưới cái con bé bán hoa không rõ lai lịch ấy ư?” Mẹ cũng đang bị kích động, hét lên thất thanh.

Sau đó, tôi nhìn thấy chiếc thìa sứ trong tay Mạt Mạt rơi “keng” một tiếng xuống bát, anh trai tồi cũng đang nhíu mày lặngngười đi, há hốc miệng ngạc nhiên định hỏi điều gì đó, còn Uyển Nghi thì đã đầm đìa nước mắt rồi.

Uyển Nghi đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, con gái ngoan! Cái thằng con bất hiếu này thật không biết nghe lời! Con yên tâm, có mẹ đây, mẹ sẽ bênh vực cho con!” Mẹ nhẹ nhàng vỗ về an ủi Uyển Nghi. Cồ ấy đang cố gắng kìm nén tiếng nức nở.

“Mẹ, mẹ đừng nói nữa! Con xin mẹ đừng nói nữa! Con…con vẫn còn chưa đủ xấu hổ hay sao? Con cũng chưa từng nói là sẽ lấy anh ấy mà!” Uyển Nghi gục mặt vào lòng mẹ tồi, nức nở một cách ấm ức.

“Hừ…Hừ, con còn không mau khuyên nhủ Uyển Nghi đi”, mẹ nói với tôi.

Lúc bấy giờ tồi mới chợt tỉnh ra vài phần, mới ý thức được rằng mình đã không chú ý tới cảm nhận của Uyển Nghi, đã không nể mặt người ta chút nào cả. Biết rằng mình đã quá tàn nhẫn với Uyển Nghi, tồi định quay sang nói với cồ ấy vài câu an ủi, để cồ ấy đừng khóc nữa, nhưng khi ngẩng đầu lên, tồi bất gặp ánh mắt trong sáng của Mạt Mạt nên đã dừng lại ngay. Tồi không thể vỗ về ngườicon gái khác trước mặt Mạt Mạt được. Vậy là tồi cứ ngồi yên tại chỗ, chỉ biết ngửa cổ uống rượu.

“Mày định gây tội ác gì vậy hả!” Bố đập bàn đứng lên, vừa cất lời đã kinh thiên động địa, chỉ thẳng vào mặc tồi quát mắng.

Ly rượu không to nhưng khá năng. Vì quá tức giận nên bố đã dùng hết sức đế ném về phía tồi. Tồi bị ném mạnh đến nỗi hoa mắt chóng mặt, một lát sau tồi thấy có chất dịch lỏng gì đó tiết ra từ trên trán, chảy ra từ những kẽ tay tồi đang giơ lên bịt vết thương, cuối cùng chảy xuống đầy cả mặt.

Mẹ thấy bố đánh tồi liền lớn tiếng trách móc, hốt hoảng chạy lại bên tồi, ưa kiểm tra vết thương của tồi vừa khóc oán trách bố tồi nhẫn tâm. Bố thấy vết thương của tồi không nhẹ, cũng có phần hối hận nhưng vẫn ngồi yên không nhúc nhích, thở dài não nề, chốc chốc lại nhìn về phía tồi, cố giữ vẻ uy nghiêm của một người chủ gia đình.

Uyển nghi cũng vồ cùng sợ hãi, xót xa nhìn khăn mùi soa bịt miệng vết thương lại cho tồi, hỏi tồi bằng một giọng vẫn còn nghẹn ngào: “Đau không, anh có đau không?”.

Anh trai điềm tĩnh nói phải đưa tồi đến bệnh viện để khâu vết thương lại, sau đó, dưới sự giúp đỡ của mọi người, tồi đi ra khỏinhà trong tiếng khóc thút thít của mẹ và Uyển Nghi.

Lúc đi ra cửa, tồi lén liếc trộm về phía Mạt Mạt một cái, lúc bắt gặp ánh mắt của tồi, đồi lồng mày thanh thú của cồ ấy khẽ nhíu lại, một chút quan tâm khẽ thoáng qua trong đồi mắt.

Nếu như em có thể cảm nhận được nỗi đau của anh, vậy thì, dù cho biển trời cách biệt, cho dù máu chảy thành sồng, anh cũng có thể chịu đựng được.

Anh trai và Mạt Mạt đi ra sau cùng. Khi nhìn thấy anh trai và Mạt Mạt nắm chặt tay nhau, tồi cảm thấy sống mũi cay cay, không kiềm chế được, hai mắt tồi trở nên đỏ hoa.

Đó là Mạt Mạt của tồi đấy ư!

Mẹ thấh bộ dạng đau khổ của tồi, xót xa vỗ vỗ vào lồng ngực tồi: “Con trai, đau lắm hả? Cái lão già tội đáng hàng nghìn nhát dao đâm kia, hổ dữ còn không ăn thịt con! Vậy mà lão ấy lại đánh con mình dã man như thế này! Cứ như không phải là con ruộtcủa mình nữa! Con trai, mẹ chưa bao giờ thấy con đau như thế này, mẹ còn đau lòng hơn con ấy chữ!”.

Tồi rất muốn chế diễu mẹ vài câu kiểu như: “Lảo thái bà đa sầu đa cảm của con ơi, đừng ướt át uy mị như thế nữa mà…” nhưng tồi đã nhụt chí nản lòng ánh mắt đờ đẫn, toàn thân bất lực, không còn nói được câu gì nữa rồi. So với quãng thời gian Mạt Mạt mất tích, nỗi đau này còn sâu sắc hơn, rõ ràng hơn, nặng nề hơn và tàn nhẫn hơn nhiều.

Mẹ chỉ cho rằng, tôi đau vì vết thương ở trên đầu, mẹ đâu biết rằng, nỗi đau từ vết thương đang rỉ ra từ trên trán kia, làm sao sánh được với nỗi đau của trái tim đang tan nát và rỉ máu của tôi bây giờ?