Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Ngôn Tình Kim Cương Khế Ước Chương 20: Cuộc Điện Thoại Của Người Thần Bí

Chương 20: Cuộc Điện Thoại Của Người Thần Bí

10:48 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 20: Cuộc Điện Thoại Của Người Thần Bí tại dưa leo tr. 

Edit: Tiểu Ngọc NhiMặc Thiên Trần xuống xe, lập tức tìm nơi bí mật, gọi lại số điện thoại vừa rồi, thế nhưng lại biểu hiện điện thoại là tắt máy , cô chưa từ bỏ ý định lại bấm nhiều lần, sau đó nghe được đều là: ” Thuê bao quý khách vừa gọi….!” (Dan : hắc hắc, đổi lại câu cho nó mang tính Thuần Việt chút mà)cô thất hồn lạc phách lên công ty đi làm, sau đó bị đám nữ thư ký vây quanh.“Bà chủ Cúc thị, sau ngày tân hôn đầu tiên đã đi làm muộn…”“Tân hôn thôi, tóc mây hoa nhan kim trâm cài, phù dung trướng ấm độ đêm xuân…” “Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, từ đó quân vương không còn sớm hướng*….”“Cúc thái thái, Cúc tiên sinh nhà cô đâu chắc cũng đến muộn đi…”Mặc Thiên Trần tân hôn ngày đầu tiên đi làm, liền bị chúng bọn tỷ muội vây quanh, bởi cô bình thường giản dị gần gũi, làm việc luôn cẩn trọng, mặc dù là Mặc thị đại tiểu thư, cũng vẫn như cũ rất được chúng chị em thích.cô nói, lấy một cái túi lớn đặt trên bàn “Đây là quà tặng các cậu.”cô cũng không biết là cái gì, dù sao là do quản gia Đào Trung Ngọc vì cô chuẩn bị, dặn là hôm nay vào công ty đưa lại cho các chị em cô.“Oa, khăn lụa này tớ đã để ý rất lâu …”“Úc, đây là cài áo của tớ …”“Ha ha, còn có vòng tay của tớ…”“Trời ạ, tất cả đều là quà nổi danh trên thế giới nha…”Mặc Thiên Trần nhìn bọn họ vui mừng vì quà tân hôn như vậy cũng vui lây, này Cúc gia toàn người lớn nhỏ trên dưới thực sự đều có bí quyết nhất đẳng làm ình rạng rỡ mặt mũi.Mọi người chia xong sau đó cùng nhau “Bức cung” cô: “Cúc phu nhân, đi chỗ nào trăng mật ?”“Tại ngay nhà a!” Mặc Thiên Trần ngay gia nhìn nhìn thư, ngủ một chút.Triển Thanh Thanh lập tức kêu lên: “Đó chính là cùng Cúc tiên sinh một mực trên giường sầu triền miên …”Mặc Thiên Trần trừng nàng, nhóm chị em khác lại cùng nhau bu lại.“Cúc tiên sinh cái kia công phu thế nào…”“Có phải hay không có dục tiên dục tử cảm giác còn hơn sống thần tiên…”“Như Cúc tiên sinh nam nhân lãnh khốc tuấn mỹ, trên giường lúc cuồng dã cùng phủ…”Mặc Thiên Trần vỗ bàn một cái, đỏ mặt nói: “Ai dám nói thêm câu nữa, tôi lập tức thu hồi quà !”Quả nhiên, Cúc gia tặng xuất quà quý báu cực có lực sát thương, nữ nhân sở hữu len lén cười cướp quà về tới chỗ ngồi của mình.Mặc Thiên Trần cũng về tới trong phòng làm việc của mình, cô ở trước bàn làm việc bấm thêm một lần điện thoại, vẫn không có người nào tiếp.cô để điện thoại di động xuống, tâm loạn như ma muốn biết chuyện của con gái.Mãi cho đến lúc tan tầm sau, cô vẫn là thất hồn lạc phách, làm việc không có hiệu suất, thời gian họp thất thần, thời gian ký tên ký sai vị trí rồi lúc uống cà phê lại bị phỏng môi…Khi cô trở lại Cúc gia, thấy được Cúc Ác Du cùng Cúc Như Khanh đều ở phòng khách, lòng của cô nghĩ đến con gái càng đau đớn tới không thể hô hấp.“Thiếu phu nhân, thỉnh lên bàn ăn cơm chiều!” Đào Trung Ngọc đi tới.“Tôi không có khẩu vị, muốn trở về phòng nghỉ ngơi một chút.” Mặc Thiên Trần nhàn nhạt nói.Lúc cô đi qua bên người Cúc Ác Du, ngừng một chút: “Ác Du, thân thể khá hơn chút nào không?”Cúc Ác Du chỉ là gật gật đầu tỏ vẻ không sao.Mặc Thiên Trần hơi xả ra vẻ tươi cười, lúc này tin ngắn di động vang lên, sắc mặt cô hơi đổi, lập tức chuyển người chạy lên lầu hai.cô vừa về tới phòng liền khóa trái cửa, lấy điện thoại di động ra vừa nhìn đến, thì ra là Triển Thanh Thanh nhắn lại, càm ơn quà của cô.Mặc Thiên Trần thất vọng đưa điện thoại di động đặt ở một bên, sau đó hai tay che mặt ngồi ở trên sô pha.Tiện đà, cô lần thứ hai bấm gọi điện thoại số lúc nãy, lúc này, lại ngoài ý muốn bấm… ——*Là bài thơ « TRƯỜNG HẬN CA » Nguyên tác: Bạch Cư Dị白居易長恨歌漢皇重色思傾國, 御宇多年求不得。楊家有女初長成, 養在深閨人未識。天生麗質難自棄, 一朝選在君王側;回眸一笑百媚生, 六宮粉黛無顏色。春寒賜浴華清池, 溫泉水滑洗凝脂;侍兒扶起嬌無力, 始是新承恩澤時。雲鬢花顏金步搖, 芙蓉帳暖度春宵;春宵苦短日高起, 從此君王不早朝。

承歡侍宴無閑暇, 春從春遊夜專夜。後宮佳麗三千人, 三千寵愛在一身。金星妝成嬌侍夜, 玉樓宴罷醉和春。姊妹弟兄皆列士, 可憐光彩生門戶;遂令天下父母心, 不重生男重生女。驪宮高處入青雲, 仙樂風飄處處聞;緩歌慢舞凝絲竹, 盡日君王看不足。漁陽鼙鼓動地來, 驚破霓裳羽衣曲。九重城闕煙塵生, 千乘萬騎西南行。翠華搖搖行復止, 西出都門百餘里。六軍不發無奈何? 宛轉蛾眉馬前死。花鈿委地無人收, 翠翹金雀玉搔頭。君王掩面救不得, 回看血淚相和流。黃埃散漫風蕭索, 雲棧縈紆登劍閣。峨嵋山下少人行, 旌旗無光日色薄。蜀江水碧蜀山青, 聖主朝朝暮暮情。行宮見月傷心色, 夜雨聞鈴腸斷聲。天旋地轉迴龍馭, 到此躊躇不能去。馬嵬坡下泥土中, 不見玉顏空死處。君臣相顧盡霑衣, 東望都門信馬歸。歸來池苑皆依舊, 太液芙蓉未央柳;芙蓉如面柳如眉, 對此如何不淚垂?春風桃李花開日, 秋雨梧桐葉落時。西宮南內多秋草, 落葉滿階紅不掃。梨園子弟白髮新, 椒房阿監青娥老。夕殿螢飛思悄然, 孤燈挑盡未成眠。遲遲鐘鼓初長夜, 耿耿星河欲曙天。鴛鴦瓦冷霜華重, 翡翠衾寒誰與共?悠悠生死別經年, 魂魄不曾來入夢。臨邛道士鴻都客, 能以精誠致魂魄;為感君王輾轉思, 遂教方士殷勤覓。排空馭氣奔如電, 升天入地求之遍;上窮碧落下黃泉, 兩處茫茫皆不見。忽聞海上有仙山, 山在虛無縹緲間;樓閣玲瓏五雲起, 其中綽約多仙子。中有一人字太真, 雪膚花貌參差是。金闕西廂叩玉扃, 轉教小玉報雙成。聞道漢家天子使, 九華帳裡夢魂驚。攬衣推枕起徘徊, 珠箔銀屏迤邐開,雲鬢半偏新睡覺, 花冠不整下堂來。風吹仙袂飄飄舉, 猶似霓裳羽衣舞;玉容寂寞淚闌干, 梨花一枝春帶雨。含情凝睇謝君王, 一別音容兩渺茫。昭陽殿裡恩愛絕, 蓬萊宮中日月長。回頭下望人寰處, 不見長安見塵霧。唯將舊物表深情, 鈿合金釵寄將去。

釵留一股合一扇, 釵擘黃金合分鈿;但教心似金鈿堅, 天上人間會相見。臨別殷勤重寄詞, 詞中有誓兩心知。七月七日長生殿, 夜半無人私語時。在天願作比翼鳥, 在地願為連理枝。天長地久有時盡, 此恨綿綿無絕期。Bản dịch của Trường Xuân Phạm LiễuBài ca Trường HậnĐường minh Hoàng , người say mê sắc đẹpđã bao năm ngự trị chốn Đô thànhMải kiếm tìm cho được gái xuân xanhĐành thất vọng ! Bổng một chiều xuân ấyNhà họ Dương có gái hiền lộng lẫyChốn khuê phòng chưa ai biết ai hayTrời sinh ra nhan sắc đẹp thế nàySao nỡ để rơi vào trong quên lãng !một buổi mai kia trời bừng xán lạnNơi ngai vàng nàng được tuyển vào cungmột nụ cười càng thêm một não nùngBao cung nữ sáu cung đành khuất phụcDẫu trau giồi phấn son cùng một lúcKhi nhìn nàng tắm ở suối xuân mơDa trắng mịn ngà ngọc đẹp ý thơXuân bớt lạnh thiết tha tình thăm thẳmKẻ hầu hạ nàng giai nhân say đắmTóc mây tha thướt nhè nhẹ bước vàngMàn phù dung êm ái với thời gianĐêm xuân ngắnđêm tàn ngày ẻo lảBuổi ngự triều vua ngự ra chậm quáYến tiệc vuiân ái mãi tưng bừngXuân dù đi xuân lại vẫn còn xuânBa nghìn cung nử dung nhan sáng chóiChỉ mình nàng được đúc vua sũng áiĐúc nhà vàng để cung phụng người yêuLầu ngọc cao ân ái mãi nuông chiềuAnh em nàng dù trai hay là gáiBổng lộc nhiều, tước phong vui thư tháiĐược vinh quang ở toà rộng dãy dàiLàm cho thiên hạ những ai aiAo ước được sinh ra nhiều con gáiKhúc nhạc tiên phiêu diêu cao vọng mãiChốn Ly cung rờn rợn tít mây xanhHát ca vũ khúc, nhạc trổi lay thànhVua say đắm suốt ngày như chưa đủ

Bỗng từ đâu trống Ngư dương nước lũNiềm hãi kinh đâu vũ khúc nghê thườngChốn Đô thành khói bụi mịt mù tungNghìn xe ngựa miền tây nam tẩu thoátDìu nhau đi từng bước đường ngơ ngácCờ Thuý hoa phơ phất lại phất phơSáu quân đi trong thù hận dật dờMà trước ngựa Quí Phi ôi đâu nữaChiếc thoa rơi ai người thu lên hộNgọc Thuý kiều Kim tước đã ly tanĐức vua ta che mặt nỗi kinh hoàngNgoảnh mặt lại máu trào sôi ngấn lệVàng bụi mờ tung gió sầu kể lểĐường thang mây lên Kiếm các tan tànhSừng sửng Nga mi không kẻ bộ hànhBóng cờ rũ, bóng tà dương nhớ tiếcĐất Ba Thục non xanh xanh nước biếcRiêng vua ta mai tối khổ vì tìnhChốn Hành cung nhìn trăng nhạt bất bìnhĐau lòng quá sắc màu trôi ảm đạmMưa đêm buồn chuông sầu rơi thê thảmVận đất trời quay tít cuốn nhanh nhanhĐất Mã ngôi một chuyến lại du hànhGiai nhân hỡi ,đây bùn lầy khô đóngCả vua tôi lệ mờ mi mắt đọngÁo lệ sầu nguời đẹp đã ra điVĩnh biệt ôi đứng lặng chẳng nói gìQuay về đông ngựa người xuyên một mạchChốn hoàng thành qua bao ngày ly cáchCung Vị ương, cánh dương liễu phù dungHồ Thái dịch nước sao có ngại ngùngChừng nấn ná mặt người yêu như thểVóc phù dung mày liễu sao đẹp thếCảnh tượng này không nhỏ lệ làm saoGió xuân sang đào lý mỉm cười chàoNgô đồng rụng mưa thu về tơi tảVườn Nam uyển Tây cung sầu héo láNgổn ngang sầu hồng rụng lá hoa rơiChẳng cần một ai quét nhặt hộ cho nguờiVườn lê đó bao nhiêu là con hátMà chừ đây mái đầu xanh đã bạcBao cung nga thư thái chốn tiêu phòngĐến nay chừng duyên số vẫn long đongNhìn cung điện nhuộm màu thê lương quáÁnh đóm bay chập chờn như tàn tạNgọn đèn đơn bấc lụn dĩa dầu vơiGiấc mơ tan thổn thức, giấc rã rờiTrống sang canh chậm buồn xao xuyến lạSông Ngân hà chiếc sao rơi lả tảĐêm vẫn dài trời chưa sáng đêm ơiMái uyên ương sương nặng hạt rơi rơiNệm phỉ thuý lạnh lùng trong da diếtMang mang buồn bao thu thương tử biệtPhách hồn ai chẳng vào mộng cùng ta

Đất Lâm cùng có đạo sĩ không xaMiền Hồng đô đã bao ngày không sáBiến phách nhâphồn thần thông phép lạCảm vì vua từng thổn thức băn khoănLời trao lời dặn bảo rất ân cầnLướt gió tung mây trá hình tan biếnVào trời xanh xuyên đất dày biến chuyễnChốn Hoàng tuyền Bích lạc cố khai thôngĐôii nơi mờ mịt không lại hoàn khôngBỗng lại nghe xa xa ngoài hải đảoChốn non Bồng lung linh trong huyền ảoCung điện ngọc ngà ,cung điện vàng sonNăm sắc mây lồng chiếu ánh tươi rònBao tiên nữ cùng nhau say mộng ướcCó Thái Chân vóc diễm kiều tha thướcMặt như hoa ,da như tuyết trắng ngầnCó phải chăng người cũ đã dự phầnNên mái tây chốn cửa vàng then ngọcNhờ hầu tiên Song thành và Tiểu ngọcMách Thái chân có sứ giả Đường đìnhGiấc mộng vàngtrong truớng bổng hãi kinhBâng khuâng nàng vội vàng cài xiêm áoMở rèm châu nàng rón rén bước raMũ đội lệch từ thềm cao ảo nãoGió hiu hiu đưa đẩy áng mây tàVóc ngọc ấy lệ sầu rơi lả tảCành hoa lê lấm tấm hạt mưa xuânTình ngưng đọng nàng cúi đầu bái tạÂn trùng phùng xin cảm mến quân vươngThuở cách trở âm dương từ chia biệtĐiện Chiêu dương ân ái cũng tan tànhChốn Bồng lai tháng ngày dài nhớ tiếcCõi trần hoàn vời vợi nổi monh manhTràng an đâu nữa bụi mờ tung gióTình hận sầu kỷ vật mối tình xaHợp khảm, thoa vàng của ngày xưa đóNửa gởi nàng còn nử a để cho taNguyện một lòng khắc sâu vào xương tuỷBền chặt nhu vàng có thuở nào phaiRồi ra ta sẽ có ngày gặp lạiDù cõi trần tiên giới vẫn là haiGiờ chia cách lòng dặn lòng chắc nịchGiữ lời thề gắn bó giữa đôi taHễ cứ mổi năm vào đêm thất tịchĐiện Trường sinh ân ái sẽ chan hoànói nhỏ với nàng một lời chí thiếtXin luân hồi quay mãi đến kiếp sauỞ trên trời làm đôi chim mải miếtSãi cánh bay đôi cánh vỗ vào nhauỞ dưới đất làm đôi cây liền nhánhĐẹp xanh rờn cành nọ tiếp cành kiaTrời đất hỡi muôn đời còn tan tácChớ hận này man mác thuở nào quê