Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 35: Vì nghĩa quên mình

5:41 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 35: Vì nghĩa quên mình tại dua leo tr 

Hai ngày sau, Đinh Tiểu Nam đã có mặt tại Hắc Long đàm trên Thái Sơn.

Khi ấy đang vào lúc hoàng hôn, trước Hắc Long đàm cây cối um tùm, chàng đang sầu không biết làm thế nào mới tìm được Mộc Hóa, bỗng nghe một tiếng rú thảm khốc vang lên.

Đinh Tiểu Nam giật mình kinh ngạc, vội lao nhanh về phía phát ra tiếng rú, chỉ thấy đó từ trong một đống loạn thạch, cách Hắc Long đàm chừng hơn hai mươi trượng.

Trong thoáng chốc đã đến nơi, ngay khi ấy chợt thấy một bóng người như thể quỷ mị vọt nhanh vào một cánh rừng tạp.

Đinh Tiểu Nam nhún mình toan đuổi theo thì phát hiện một bóng người khác như đã thọ trọng thương, đang không ngớt rên rỉ, chàng lập tức nhận ra người đó chính là Mộc Hóa.

Đinh Tiểu Nam vội cúi xuống khẽ gọi :

– Đại ca… đại ca…

Mộc Hóa cố nhướng mắt lên, song liền tức nhắm lại, chứng tỏ thương thế của y đã đến mức sắp hôn mê, khó thể lên tiếng được nữa.

Đinh Tiểu Nam thoáng ngẫm nghĩ, đoạn nhẹ nhàng bồng Mộc Hóa lên và phi thân phóng đi, tiến về phía trên một ngọn đồi tương đối bằng phẳng và kín đáo.

Đinh Tiểu Nam đặt Mộc Hóa xuống một bãi cỏ mịn, bắt đầu cẩn thận kiểm tra thương thế của y.

Song chàng kiểm tra khắp toàn thân mà chẳng thấy chút thương tích nào cả, hiển nhiên là y đã bị nội thương.

Đinh Tiểu Nam khẽ buông tiếng thở dài, Vận nội công đặt tay phải lên huỵệt Khí Hải của Mộc Hóa, chầm chậm đưa sang một luồng hơi ấm.

Hồi lâu, chỉ thấy Mộc Hóa cựa quậy một cái rồi mở mắt ra.

Đinh Tiểu Nam vội hỏi :

– Đại ca cảm thấy sao?

Mộc Hóa cười méo xệch, cất giọng yếu ớt :

– Đã khỏe hơn nhiều rồi… Lão đệ sao bây giờ mới đến? Còn Liễu cô nương đâu?

Đinh Tiểu Nam thoáng tần ngần, đoạn thở dài nói :

– Chuyện dài lắm… Đại ca cần phải điều thương trước đã.

Mộc Hóa lắc đầu :

– Kẻ đả thương ta vừa rồi, lão đệ có trông thấy không?

– Tiểu đệ vừa đến nơi thì hắn đã chạy xa rồi, không trông thấy rõ là ai cả!

Mộc Hóa hối hả :

– Hãy đuổi theo mau, đừng bận tâm đến ta…

Đinh Tiểu Nam chau mày :

– Người đó là ai vậy?

Mộc Hóa nghiến răng :

– Hắc Vô Thường lão thất trong Hải Nội thất ma.

Đinh Tiểu Nam cũng nghiến răng :

– Hắn trốn không khỏi đâu, sớm muộn gì cũng có ngày tiểu đệ giết chết hắn.

Mộc hóa chau mày :

– Không được, nhất định phải đuổi theo hắn ngay bây giờ.

Đinh Tiểu Nam gượng cười :

– Dù tiểu đệ có đuổi theo thì cũng không kịp, ai biết là hắn đã trốn đến nơi nào?

Mộc Hóa cuống lên :

– Bất kể hắn trốn đến đâu, lão đệ cũng phải tìm gặp hắn ngay.

Đinh Tiểu Nam thắc mắc :

– Làm gì mà phải gấp gáp vậy?

Mộc Hóa thở dài :

– Vì hắn đã cướp mất Mai Hoa kiếm phổ rồi!

Đinh Tiểu Nam sửng sốt :

– Mai Hoa kiếm phổ? Đại ca đã lấy được rồi lại bị hắn cướp đi mất ư?

Mộc Hóa gật đầu :

– Ta phải biết bao cực khổ, liều cả tính mạng mới lấy được Mai Hoa kiếm phổ từ trong Hắc Long đàm, ai ngờ lại bị hắn ngồi chờ hưởng lấy…

Hít thở một hơi rồi nói tiếp :

– Hắn chẳng những lấy mất Mai Hoa kiếm phổ mà còn lấy luôn sinh mạng của ta!

Đinh Tiểu Nam vội nói :

– Để tiểu đệ giúp đạ ca hồi thương, nhất định sẽ nhanh chóng hồi phục thôi.

Nói đoạn, lại toan vận công nhả kình.

Mộc Hóa lắc đầu lớn tiếng :

– Dừng lại ngay!

Đinh Tiểu Nam hoảng hốt :

– Đại ca…

Mộc Hóa thở hắt ra một hơi dài :

– Hãy nghe lơi đại ca, mau đuổi theo Hắc Vô Thường đoạt lại Mai Hoa kiếm phổ, rồi lão đệ mới có thể luyện thành tuyệt thế thần công, xưng hùng thiên hạ…

Đinh Tiểu Nam vội nói :

– Đại ca, một quyển Mai Hoa kiếm phổ đâu có gì là quan trọng, tiểu đệ…

Mộc Hóa ngắt lời :

– Không được, đây là lần đầu tiên ta cầu khẩn lão đệ, nhất định phải đoạt lại Mai Hoa kiếm phổ cho bằng được, việc này quá hệ trọng, lão đệ không thể xem như trò đùa…

Đinh Tiểu Nam an ủi :

– Tiểu đệ biết, nhất định tiểu đệ sẽ đoạt lại Mai Hoa kiếm phổ, nhưng thương thế của đại ca còn quan trọng hơn, chờ khi nào đại ca lành thương tiểu đệ sẽ đuổi theo ngay.

Mộc hóa thở dài :

– Lão đệ hãy để mặc ta, nhất định phải đuổi theo ngay bây giờ…

Y cơ hồ gom hết sức lực gào thét. Đinh Tiểu Nam gượng cười :

– Đại ca, tiểu đệ cũng lần đầu tiên cầu khẩn đại ca, nhất định phải nghe lời tiểu đệ, trước hết hay lo chữa lành thương thế, rồi chúng ta hãy cùng nhau đuổi theo Hắc Vô Thường.

Mộc Hóa nghiến răng cười đau xót :

– Đại ca không khỏi được đâu, đại ca…

Đoạn buông tiếng thở dài rồi im bặt.

Đinh Tiểu Nam chau mày :

– Đại ca, thương thế của đại ca xem chừng cũng không nghiêm trọng lắm, tại sao đại ca lại nói vậy?

Mộc Hóa lắc đầu :

– Đại ca đã trúng phải Vô Thường Âm Phong chưởng của Hắc Vô Thường!

Đinh Tiểu Nam kinh hãi :

– Đó là một loại độc công hay sao?

Mộc Hóa lắc đầu :

– Cũng chẳng kể được là độc công, nhưng chưởng lực của hắn có một luồng hơi âm hàn đặc thù, đã xâm nhập vào xương cốt của ta…

Đinh Tiểu Nam hối hả nói :

– Vậy thì càng phải tức khắc vận công đẩy ra mới được.

Mộc Hóa cười đau khổ :

– Vấn đề là ở chỗ ấy, loại âm công này không giống như các loại âm công tầm thường khác, không thể vận công đẩy nó còn đỡ, một khí vận công thì luồng hàn khí ấy sẽ từ trong xương tủy lan tỏa khắp huyệt mạnh toàn thân.

Đinh Tiểu Nam cả kinh :

– Vậy đại ca hiện giờ…

Mộc Hóa khẽ thở dài :

– Hiện giờ hàn khí đã lan tỏa vào trong huyết mạch, không thể nào cứu chữa được nữa.

Đinh Tiểu Nam không dằn lòng được, nước mắt chảy dài :

– Vậy đại ca há chẳng phải… Không, nhất định phải còn cách cứu được.

Mộc Hóa lắc đầu :

– Vô ích, dù có mời được Hoa Đà hay Biển Thước thì cũng chẳng thể nào cứu được đại ca.

Đinh Tiểu Nam cuống lên, đấm ngực giậm chân nói :

– Chính là tiểu đệ đã làm hại đại ca, lẽ ra tiểu đệ không nên vận công điều thương cho đại ca…

Mộc Hóa cười chua chát :

– Lão đệ đừng buồn, sự sống chết là do mệnh số, chẳng còn cách nào hơn, đó là do đại ca đã tận số. Giờ lão đệ hay nghe lời đại ca, mau đuổi theo Hắc Vô Thường đoạt lại Mai Hoa kiếm phổ, luyện thành tuyệt thế thần công, đại ca dẫu có chết cũng yên lòng nhắm mắt…

Đinh Tiểu Nam nghẹn ngào :

– Đại ca hay nghe tiểu đệ nói đây, Mai Hoa kiếm phổ hiện giờ đã không còn quan trọng nữa, tiểu đệ…

Không chờ chàng rứt lời, Mộc Hóa gào lên :

– Không, Mai Hoa kiếm phổ là tuyệt kỹ đệ nhất thiên hạ, khi học thành sẽ thiên hạ vô địch…

Đinh Tiểu Nam trịnh trọng nói :

– Cũng không hẳn vậy, phải biết khi giao đấu không nhất thiết phải dựa vào kiếm và thủ thắng, những môn võ công khác vẫn có thể quyết định thắng bại.

Mộc Hóa gật đầu :

– Không sai, nhưng… những môn võ công khác làm sao đệ học được đến mức đăng phong tạo cực?

Đinh Tiểu Nam mỉm cười :

– Trước hết tiểu đệ xin hỏi đại ca một câu, võ công của Kim Xà phu nhân ra sao?

Mộc Hóa nghiêm túc đáp :

– Xét theo hiện nay, trong đương kim võ lâm e rằng không có người nào là đối thủ của bà ta.

– Vậy nếu học thành tuyệt kỹ trong Mai Hoa kiếm phổ thì sao?

Mộc Hóa cười:

Í- t ra cũng có thể đấu ngang ngửa với bà ta!

Đinh Tiểu Nam vẻ bí ẩn :

– Nếu vậy học Mai Hoa kiếm phổ hay không cũng chẳng có gì là quan trọng.

Mộc Hóa sửng sốt :

– Sao đệ lại nói như vậy?

Đinh Tiểu Nam nghiêm nghị :

– Chẳng giấu đại ca, tiểu đệ hiền giờ đã có võ công chiến thắng được Kim Xà phu nhân rồi, nhưng có điều… tiểu đệ chỉ mới vừa học xong, còn phải luyện tập một thời gian nữa.

Mộc Hóa vẻ hoài nghi :

– Lão đệ khỏi cần an ủi đại ca, chẳng thể nào như vậy được, chúng ta chỉ mới chia tay nhau có mấy ngày trời, tại sao hôm trước không nghe lão đệ đề cập tới?

Đinh Tiểu Nam trịnh trọng đáp :

– Kỳ ngộ của tiểu đệ chính là trong mấy ngày đó!

Mộc Hóa thở dài :

– Thôi hãy dẹp những chuyện vớ vẩn ấy đi, lão đệ có chịu đuổi theo Hắc Vô Thường để đoạt lại Mai Hoa kiếm phổ hay không?

Đinh Tiểu Nam nghiêm chỉnh :

– Hắc Vô Thường là một trong Hải Nội thất ma, tiểu đệ tất nhiên là phải đuổi theo, nhưng không phải bây giờ. Vả lại, đoạt lại Mai Hoa kiếm phổ hay không cũng chẳng là điều cần thiết.

Mộc Hóa bực mình :

– Lão đệ làm sao vậy? Tại sao lại cứ nói với đại ca như vậy? Nên biết đại ca đã sắp chết rồi, không có thì giờ để nói những chuyện vớ vẩn đâu!

Đinh Tiểu Nam xót xa :

– Tiểu đệ không phải nói những chuyện vớ vẩn đâu, mà tiểu đệ có điều trọng yếu muốn hỏi đại ca…

Đoạn hạ giọng thật thấp nói tiếp :

– Đại ca có biết gì về quá khứ của Kim Xà phu nhân chăng?

Mộc Hóa ngẩn người :

– Tại sao lão đệ lại hỏi điều ấy?

Đinh Tiểu Nam nghiêm túc :

– Điều này hết sức quan trọng, đại ca chỉ cần bảo biết hay không thôi!

Mộc Hóa thoáng ngẫm nghĩ :

– Nghe đâu Kim Xà có gặp một vị kỳ nhân truyền thụ cho thần công tuyệt thế, còn về chi tiết thì đại ca không được rõ.

– Đại ca biết vị kỳ nhân ấy tên họ là gì chăng?

Mộc Hóa ngẫm nghĩ giây lát, đoạn nói :

– Tên họ của người ấy thật lạ lùng, nghe đâu là… Độc Cô Khách gì đó, cả đời chưa từng bước chân vào giang hồ…

Ngạc nhiên nhìn Đinh Tiểu Nam nói tiếp :

– Tại sao lão đệ lại hỏi về điều ấy?

Đinh Tiểu Nam nghiêm chỉnh :

– Bởi tiểu đệ đã gặp ông ấy!

Mộc Hóa kinh ngạc :

– Lão đệ bảo là đã gặp Độc Cô Khách ư?

Mộc Hóa mừng rỡ :

– Rồi sau đó thì sao?

Đinh Tiểu Nam thở dài :

– Độc Cô Khách thật ra cũng là một con người đáng thương, ông ấy từng là nhân tình của Kim Xà phu nhân, nhưng về sau…

Thế là chàng bèn kể lại tường tận cho Mộc Hóa nghe cuộc gặp gỡ với Độc Cô Khách. Mộc Hóa hết sức khích động, sau cùng bùi ngùi thở dài rồi nói :

– Thật mừng cho lão đệ, nghe đâu Độc Cô Khách là một vị kỳ nhân võ lâm không ai sánh bằng, được hết toàn bộ võ công của ông ấy, lão đệ sẽ trở thành nhân vật hàng đầu trong võ lâm, thế nhưng… lão đệ chỉ mới học được khẩu quyết, còn phải chuyên tâm tập luyện, mà trong giai đoạn này…

Đinh Tiểu Nam vội nói :

– Đại ca bất tất bận tâm, chỉ cần hiểu được khẩu quyết thì không cần luyện tập cũng có thể ứng dụng, có điều là hơi cứng nhắc mà thôi.

Mộc Hóa vui mừng :

– Lão đệ sẽ là một vị kỳ hiệp trẻ tuổi đệ nhất võ lâm, đáng tiếc đại ca…

Buông tiếng thở dài não nuột, đoạn nói tiếp :

– Không thể nào trông thấy được thành tựu rực rỡ của lão đệ!

Đinh Tiểu Nam đau xót :

– Đại ca chớ có bi quan, hãy thử nghĩ kỹ xem còn cách nào cứu chữa được chăng?

Mộc Hóa lắc đầu :

– Khí âm hàn đã vào trong xương tủy thì kể như hết chữa rồi, giờ lại trong xương tủy tỏa ra huyết mạnh toàn thân, dù có linh chi ngàn năm hay sâm vạn năm thì cũng chẳng thể cứu chữa được.

Đinh Tiểu Nam cuống lên :

– Không, chúng ta phải cố hết sức mình.

Mộc Hóa bỗng hạ thấp giọng nói :

– Thôi hay tạm dẹp qua việc này đi, đại ca còn muốn khuyên lão đệ một câu.

Đinh Tiểu Nam vội nói :

– Đại ca có điều chi cứ việc dặn bảo!

– Lão đệ định xử sự như thế nào với Kim Xà phu nhân?

Đinh Tiểu Nam ngẫm nghĩ giây lát :

– Tiểu đệ với Kim Xà phu nhân đã không còn ân oán gì nữa, kể từ nay chẳng cần tiếp xúc với bà ấy nữa… Nghiêm chỉnh mà nói, tiểu đệ và bà ấy là địch thủ chứ không phải là bạn, vì thứ nhất bà ấy định bá phục giang hồ võ lâm, thứ nhì bà ấy cấu kết với Hải Nội thất ma, bất luận một trong hai điều tiểu đệ nói đều không thể chấp nhận được bà ấy.

Mộc Hóa chau mày :

– Nếu khi gặp nhau mà bà ta có thái độ gay gắt với lão đệ, xem chừng lão đệ sẽ trở mặt?

Đinh Tiểu Nam gật đầu :

– Có lẽ đành phải vậy thôi!

Mộc Hóa rầu rĩ :

– Lão đệ, hay nghe lời đại ca, tuyệt đối không nên như vậy!

Đinh Tiểu Nam chau mày :

– Tại sao?

Mộc Hóa nghiêm giọng :

– Mặc dù lão đệ đã học được toàn bộ khẩu quyết võ công của Độc Cô Khách, nhưng không có vài năm luyện tập thì cũng chẳng có thành tựu là bao, nói khác đi trong thời gian này lão đệ chưa phải địch thủ của bà ta, do đó lão đệ chẳng những cần phải giữ gìn bí mật, hơn nữa trước khi luyện thành thần công lão đệ không nên đối địch với Kim Xà phu nhân, chỉ nên tìm cách ứng phó, chờ khi nào luyện thành thần công rồi hẵng trở mặt cũng chẳng muộn.

Đinh Tiểu Nam gượng cười :

– Làm như vậy há chẳng…

Mộc Hóa trịnh trọng :

– Nếu không như vậy rất có thể Kim Xà phu nhân sẽ giết chết lão đệ, vậy mọi sự chẳng phải hỏng bét cả ư? Vì mục đích trong tương lai mà tạm thời nhẫn nhịn thì tốt hơn.

Đinh Tiểu Nam thở dài :

– Thôi được, tiểu đệ nhớ rồi!

Mộc Hóa thở hắt ra :

– Vậy thì… đại ca… mới yên tâm!

Y nói một cách khó nhọc, chứng tỏ đã sắp mê man.

Đinh Tiểu Nam cả kinh thất sắc, giọng hối hả :

– Đại ca… đại ca…

Mộc Hóa cố nhướng mắt thều thào :

– Lão đệ… hãy… bảo trọng, đại ca… không còn… đi… cùng với… lão đệ… được nữa. Hãy… nhớ lấy… lời nói của… đại ca…

Rồi thì nhắm nghiền mắt, trút hơi thở cuối cùng.