Chương 23: Phiêu nhiên dẫn thối
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 23: Phiêu nhiên dẫn thối tại dua leo tr
Sau cuộc chiến ở Hán Thủy, quân Ngô đuổi sát theo quân Sở, đánh thắng năm trận liền, tiến thẳng tới Dĩnh đô. Từ đó quân Sở hoàn toàn sụp đổ không còn khả năng chống đỡ nữa. Năm 506 trước Tây lịch, tức Chu Kính Vương năm thứ 14, quân Ngô công tới Dĩnh đô.
Hoàn Độ và Hạp Lư đi sau đoàn quân khai lộ, thong thả rong cương. Bộ đội tiền phong của Phu Khái Vương và Ngũ Tử Tư đã sớm vào thành trước đó hai thời thần để chiếm đóng thủ đô của đương kim bá chủ. Dĩnh đô xứng với danh xưng là nơi tập trung văn hóa và kinh tế của nước Sở, vào thành rồi mới thấy nhà cao cửa lớn, hiên sân rào cửa đẹp đẽ tạo thành một cảnh tượng phồn hoa. Lúc này nhà nhà đều lo sợ đóng kín như bưng, trên đường lớn ngoại trừ tiếng vó ngựa của quân Ngô thì xung quanh im lặng đến độ kim rơi có thể nghe được. Quân lính lần đầu thấy một nơi đô hội tầm cỡ này đều phải ngẩn ra vì sự phồn hoa quá mức.
Hoàn Độ không có tâm trí cho cảnh sắc, trong lòng đang suy tính không biết bọn Trác Bản Trường có tra xét ra được lộ tuyến đào tẩu của Năng Ngõa hay không để hắn có thể theo truy kích hầu tận tay giết kẻ thù đầu sỏ này. Thời cơ quá tạm bợ nên hành động lúc này cần phải cực nhanh. Đang suy nghĩ bỗng nghe tiếng Hạp Lư nói chuyện truyền lại, hắn kinh ngạc xoay đầu nhìn thấy Hạp Lư đang hưng phấn ngó quanh tứ phía tán thưởng không dứt.
Hoàn Độ nói: “Đại vương, quân ta vào Dĩnh rồi thì nên theo kế hoạch mà làm, ta phải ép người Sở cắt nhượng đất đai hầu tạo thành một thông lộ chạy thẳng tới Trung nguyên.” Khuếch trương bờ cõi tới Trung nguyên là một bước tiến trên con đường trở thành bá chủ nên cả Tấn, Sở đều có ý đồ này. Thần sắc của Hạp Lư thoáng hiện điểm không vừa lòng, nếu y theo kế hoạch thì quân Ngô chỉ chiếm đóng kinh đô của Sở ba ngày sau đó rút trở về hướng đông, chỉ chiếm lấy một mảnh đất lớn nằm cạnh nước Ngô. Hạp Lư đáp: “Kinh đô phồn hoa thế này thật là thích hợp để biến thành kinh thành của nước Ngô ta, sao lại dễ dàng bỏ qua được, Tôn tướng quân, ông lập tức hạ lệnh của ta cho quân lính chuẩn bị chiếm đóng trường kỳ, ta sẽ ra lệnh cho Phu Khái Vương dẫn tinh binh đi chiếm giữ cứ điểm trọng yếu này của Ngô.” Thần sắc Hạp Lư lộ vẻ kiên quyết.
Hoàn Độ muốn khuyên nữa thì Hạp Lư đã nói: “Sở đã hoàn toàn sụp đổ không còn sức phản công, nếu không nhân cơ hội này để thành nghiệp bá đời đời thì Hạp Lư ta sẽ ăn nói làm sao với tiên vương các đời trước chứ?”
Hoàn Độ thấy y ngữ khí mau lẹ hung hăng hoàn toàn không để hắn khuyên can thì biết có cố gắng cũng vô ích, lúc này hắn lại nghĩ tới phải tìm Ngũ Tử Tư để thương lượng nên đành phải đáp: “Tiểu tướng sẽ truyền lại mệnh lệnh của đại vương.” Sắc diện Ngô Vương Hạp Lư trở nên sáng sủa hơn, nhẹ gật đầu.
Hoàn Độ thúc bụng ngựa, cùng với vài chục thân binh phóng về phía tiền phương, không đầy một khắc họ đã bắt kịp với binh đội của Ngũ Tử Tư, hỏi ra Ngũ Tử Tư đang đóng tại phía đông của Dĩnh đô. Chỗ này chính là nơi đặt lăng mộ của tiên vương các đời trước của Sở, không hiểu tại sao Ngũ Tử Tư lại đến đây. Ngũ Tử Tư nhìn thấy Hoàn Độ thì vui vẻ nói: “Tôn tướng quân khỏe chứ.” Vừa nói vừa nháy mắt trái liền mấy cái.
Hoàn Độ biết Ngũ Tử Tư đang có phần đùa cợt nhưng từ lúc quen biết y đến giờ chưa từng thấy y hưng phấn đến mức này, trong lòng cảm thấy không ổn nhưng không biết tại sao bèn nói: “Đại vương đã đổi ý, quyết định ở lại Dĩnh đô.” Ngũ Tử Tư nhíu mày trầm ngâm rồi nói: “Nếu y đã muốn thế thì bọn ta cũng đành chịu.”
Hoàn Độ đáp: “Ngũ tướng quân sao lại không khuyên can đại vương chứ, bằng không thì có nguy cơ thắng sẽ hóa bại.” Ngũ Tử Tư đáp: “Nước Sở đã mất, để sau rồi hãy bàn lại.”
Hoàn Độ kinh hãi thất sắc nói: “Ngũ tướng quân sao lại nói lời này, nước Sở có một lịch sử huy hoàng, cơ sở vững vàng, tuy bị đại bại nhưng không phải không thể chấn chỉnh trở lại, huống chi Sở và Tần có quan hệ mật thiết, nếu có được quân Tần trợ giúp thì quân ta sẽ lâm vào tình thế hiểm ác, thậm chí quân ta còn có khả năng bị tiêu diệt.” Ngũ Tử Tư lộ ra vẻ suy nghĩ trong chớp mắt rồi lắc đầu đáp: “Chuyện này cần được bàn sau, hiện tại ta trước hết cần phải đi đào mã moi xương tên đại gian nhân Sở Bình Vương lên để quất cho ba trăm roi vì cái thù đã hại cha anh của ta.”
Hoàn Độ giật mình muốn rớt khỏi lưng ngựa, gấp rút can ngăn: “Ngàn lần không nên, tướng quân làm thế tất sẽ gây cho lòng người nước Sở phẫn nộ, họ sẽ đoàn kết một lòng chống lại quân ta.” Ngũ Tử Tư tiến tới, hướng thẳng Hoàn Độ đáp: “Tôn tướng quân, nguyện vọng của đời ta là quất Bình Vương vài trăm roi, ai cản trở đều là đại cừu nhân của Ngũ Tử Tư này.” Nói xong thúc ngựa đi ngang qua Hoàn Độ và từ từ ruổi ngựa càng lúc càng xa.
Hoàn Độ và mấy chục thân binh đứng ngẩn ra giữa lộ. Hoàn Độ trước thấy Hạp Lư say mê với sự phồn hoa của Dĩnh đô, muốn chiếm lấy cho mình, sau lại thấy Ngũ Tử Tư vì cừu hận làm đầu óc hồ đồ, hành vi khác thường thì trong lòng đã ngầm thối chí. Trước khi vào Dĩnh thì quân thần đều cùng một mục tiêu, đồng tâm hiệp lực nên mọi kế sách đều có hiệu quả. Hiện thời vua quan đều có dạ riêng, hắn mới nhớ tới trong binh pháp Tôn Vũ có nói “Nghe theo kế của ta mà dùng thì tất sẽ thắng, lúc ấy sẽ ở lại. Không theo kế ta dùng sẽ bại, lúc ấy phải đi thôi.” Xem ra chỉ có phương pháp duy nhất là “đi thôi.”
Vừa lúc này thân binh của Phu Khái Vương đến mời nên Hoàn Độ cấp bách đến gặp Phu Khái Vương trong cung điện của Sở. Sau lưng Phu Khái Vương là bốn đại hán cao lớn Hoàn Độ đã gặp qua khi vào vũ khố. Hoàn Độ biết bốn người này ai cũng vũ công cao cường, trong lòng thầm lo ngại, không hiểu Phu Khái Vương mời hắn vì mục đích gì. Nhìn quanh, cung điện Sở khí thế thật khác thường, trong đại điện vàng ngọc huy hoàng, tường đỏ vách cát, ngọc đen khó tìm, xà nhà đều có chạm trỗ, lầu đài điện các đẹp đẽ. Trong lòng than thầm thảo nào Hạp Lư từ miền nam hoang dã lại chẳng thể buông tha Dĩnh đô, giống như một kẻ nghèo khó bỗng dưng thấy mình trở thành giàu có không thể nào bỏ qua.
Phu Khái Vương hạ giọng nói: “Đối với tình hình này của Hạp Lư, ông phải hiểu, ta quyết định phản Ngô, hiện tại ta muốn biết lập trường của ông thế nào?”
Hoàn Độ hiểu cuối cùng rồi cũng đến lúc lật ngửa mọi con bài, Phu Khái Vương đã muốn làm phản, công khai ra mặt đối kháng với Hạp Lư. Phu Khái Vương lại e ngại về hắn, giả sử hắn không đứng về phe y thì xem ra y sẽ giết hắn ngay lúc này.
Hoàn Độ đáp: “Đại vương không nghe lời khuyên can của ta, quyết ý chiếm đóng Dĩnh đô nên bản nhân lòng nguội ý lạnh quyết từ bỏ chức tướng quân này, từ đây về sau quân Ngô làm gì đối với Tôn mỗ đều không quan hệ gì nữa.” Hắn không xưng là tiểu tướng lại xưng bằng Tôn mỗ đã tỏ lộ sự quyết ý của mình. Ánh mắt Phu Khái Vương như tia điện chớp, bỗng ngửa mặt cười dài: “Làm sao ta biết lời ông nói là thật hay giả?”
Hoàn Độ nói: “Chuyện này thật dễ, trước khi ta tới đây đã sớm thảo một phong thư để chuyển giao lại Đại vương. Bất quá niệm tình Phu Khái Vương nên đặc biệt đến thỉnh ý đồng thời cũng có một yêu cầu.”
Phu Khái Vương gườm nhìn Hoàn Độ như hổ rình mồi, nếu không vì Hoàn Độ đã biểu lộ kiếm thuật kinh người trên chiến trường thì y đã sớm rút kiếm chém đầu Hoàn Độ rồi chứ không khách khí dài dòng. Y không hỏi Hoàn Độ có thỉnh cầu gì lại trầm giọng quát: “Thư đâu?”
Hoàn Độ một mặt theo dõi bốn người thủ hạ của Phu Khái Vương, một mặt đưa tay vào ngực áo thong thả lấy ra một phong thư, Phu Khái Vương liếc nhìn thấy bên ngoài viết mấy chữ lớn “Ngô vương thân khải” và “Tôn Vũ quỵ bẩm”, y không xem thư lại hỏi: “Tôn tướng quân tại sao phải lưu ý đề phòng thủ hạ của ta?”
Hoàn Độ cười dài: “Bản nhân còn nghĩ đến tính mệnh của mình nên không thể không lưu tâm.”
Phu Khái Vương không hề biến sắc đáp lại: “Quả nhiên có nhãn lực, không biết ông còn có yêu cầu gì?”
Hoàn Độ đáp: “Ta hy vọng Phu Khái Vương cho ta được cùng lệnh ái Thư Nhã sang dị vực để khai sáng đất mới.”
Phu Khái Vương nghe vậy thì nổi cơn đại nộ, người này không biết phải trái dám to gan đòi hỏi chuyện tày trời, y không biết nên lập tức giết hắn hay tha hắn. Tay y nắm chuôi kiếm, sát khí dâng lên nhìn thẳng Hoàn Độ. Bốn cao thủ sau lưng y vẫn bất động nhưng ánh mắt họ đã biểu lộ thần sắc giới bị.
Hoàn Độ cho phong thư vào ngực áo, lùi lại hai bước, thần thái ngưng trọng. Hắn biết một khi năm người này xuất thủ thì nếu hắn thoát thân được đã là điều may mắn vô cùng. Hiện tại hắn chỉ có một phương pháp duy nhất là di chuyển trước để chiếm lấy vị trí giữ ưu thế.
Hoàn Độ nói: “Phu Khái Vương nếu vẫn muốn cùng Tôn mỗ quyết một trận sống còn thì ngài cũng khó tránh khỏi tổn thất, huống chi chuyện này xảy ra tất sẽ bị tình báo của Hạp Lư biết ngay, y sẽ không để ngài ung dung về nước bày mưu lập kế.” Vẻ mặt Phu Khái Vương bớt giận dữ và bình tĩnh trở lại. Y vốn là người hùng tài đại lược nên biết lời Hoàn Độ hữu lý.
Hoàn Độ lại nói thêm: “Nhược bằng Phu Khái Vương chuẩn hứa cho Thư Nhã tiểu thư làm vợ Tôn Vũ, ta thề với trời đất sẽ chăm sóc tiểu thư hết lòng và nàng sẽ không hề bị cái khổ đau của chiến loạn.”
Phu Khái Vương xao động, y nghĩ tới hành động phản lại Hạp Lư của mình nhất định sẽ dẫn tới chuyện Hạp Lư phản kích, thế lực của Hạp Lư tại nước Ngô vốn đã thâm căn cố đế hơn y, lại thêm Ngũ Tử Tư là một mãnh tướng, hươu về tay ai vẫn là điều khó nói được lúc này, nếu quả như con gái yêu thương của y được người này bảo hộ thì khi khởi binh y sẽ không phải lo nghĩ về mặt con gái, dễ dàng cho việc toàn tâm với đấu tranh. Y nghĩ vậy nên đổi ý nói: “Tốt lắm! Vậy ta hãy làm như thế.”
Hoàn Độ quì xuống hành lễ, quan hệ giữa họ từ đây về sau đã được quyết định.
Hoàn Độ cáo biệt Phu Khái Vương lập tức quay lại căn nhà phía nam Dĩnh đô nơi hắn đã ước hẹn cùng Trác Bản Trường. Lúc này Trác Bản Trường đã cùng ba trăm gia tướng vũ trang sẵn sàng, khi Hoàn Độ về tới đều nghiêm cẩn đứng lên cung kính chào. Họ đã xem Hoàn Độ như một vị thiên thần có khả năng gọi mây tạo mưa, ngay cả Nang Ngõa với uy quyền và vũ công nhất đời cũng bị hắn đánh bại nên đối với hắn họ đã trở nên sùng kính.
Hoàn Độ vừa thấy họ đã nghiêm nghị hỏi: “Tình huống hiện giờ thế nào?”
Trác Bản Trường đưa tay ra hiệu cho Mã Đinh vốn chuyên phụ trách tình báo, vị gia tướng này lập tức báo cáo: “Nang Ngõa và Sở Chiêu Vương đã đào tẩu hôm qua khi thành bị phá, Sở Chiêu Vương chạy trốn sang Vân Mộng, Nang Ngõa chạy sang nước Trịnh. Mạng lưới trinh sát của chúng ta nắm rõ hành tung chúng như trong lòng bàn tay, chỉ chờ chúa công hạ lệnh truy sát.”
Hoàn Độ trầm ngâm một lát rồi đáp: “Sở Chiêu Vương lúc này quốc phá gia vong báo ứng như thế cũng đủ, nhưng Nang Ngõa là tặc tử tội ác ngập đầu, ta phải tự tay giết hắn mới cam tâm. Nhưng con rít trăm chân đến chết cũng quằn quại, thủ hạ y còn nhiều, tình báo của ta biết được gì về phương diện này không?”
Mã Đinh đáp: “Lần này Nang Ngõa mang theo khoảng vài chục hộ vệ tùy thân, hoàn toàn không có cao thủ đặc biệt nào, ngoài ra toàn bộ thê thiếp tì nữ cùng tiền tài bảo vật cưỡng chiếm lâu năm được chất đầy hơn hai chục mã xa lớn nên tốc độ khá chậm, nếu ta dùng khoái mã truy đuổi chỉ trong ba ngày là bắt kịp.”
Hoàn Độ ngửa mặt cười dài, hết sức vui mừng. Cười xong lại hỏi sang Trác Bản Trường: “Quân Sở hiện giờ thế nào?”
Trác Bản Trường đáp: “Nang Ngõa hoảng loạn bỏ chạy thì các người tài trí bị y áp chế lâu nay như Tử Tây, Tử Kỳ đều bắt đầu ra mặt nhận lấy trách nhiệm cứu nước, Chiêu Vương giao lại quyền chính nên họ đã bắt đầu tổ chức phản công. Danh tướng Trầm Duẫn Tuất nước Sở từ mặt sau quân Ngô đánh tới để cắt đường hậu viện, người Sở vốn vẫn còn lực lượng để phản kích.”
Hoàn Độ thở dài, thầm nghĩ vua Ngô không nghe lời hắn, đem quân vào địch cảnh, quyết định chậm chạp lại thêm binh lực hữu hạn nên không thể tiếp tục chiến thắng, lại không muốn bỏ Sở, tiếp tục lưu lại Dĩnh đô như thế cuối cùng sẽ bị hãm vào khốn cảnh của chiến tranh tiêu hao với Sở. Kể như bao nhiêu nhuệ khí của cuộc viễn chinh rồi sẽ hoàn toàn bị tiêu hủy. Binh lực quân Ngô chỉ giảm chứ không tăng lại phải đối diện với sự đồng lòng nổi lên kháng chiến của quân dân nước Sở, tình hình không nói cũng biết sẽ thế nào. Nhưng hắn hiện tại không có cách nào để thay đổi cục diện.
Trác Bản Trường lại nói tiếp: “Láng giềng của Sở là nước Việt hiện đang chuẩn bị dấy binh, chỉ cần quân Ngô sớm thất bại sẽ xâm chiếm đất Ngô, tấn công vào gốc rễ căn bản của người Ngô. Người Tần cũng đang như hổ đợi mồi, tình thế phía Ngô hoàn toàn không lạc quan chút nào.”
Hoàn Độ lắc đầu, hắn quyết ý không nghĩ tới vấn đề của quân Ngô nữa và dứt khoát nói: “Được rồi! Chúng ta lập tức lên đường, dạy cho Nang Ngõa bài học nợ máu phải trả bằng máu.” Ba trăm gia tướng đồng thanh lớn tiếng hưởng ứng. Mục tiêu của họ càng lúc càng gần kề.
Cách Dĩnh đô của Sở trăm dặm, trên sơn đạo Phương sơn có một đội nhân mã đang bảo hộ khoảng hơn hai chục cỗ mã xa, phía trước là đường núi quanh co. Sơn đạo tương đối hẹp chỉ vừa cho một cỗ mã xa.
Lúc này đang hoàng hôn, đoàn xe đang chuẩn bị tìm nơi rộng rãi để hạ trại. Nang Ngõa mặc toàn hồng ngồi riêng một cỗ mã xa dưỡng thần, da mặt tái xanh vì trúng thương một kiếm của Hoàn Độ vẫn chưa thuyên giảm. Vết thương da thịt chỉ là thứ yếu, chính là một kiếm của Hoàn Độ chứa đầy nội gia chân lực nên nội phủ của y cũng đã bị chấn thương. Y vẫn còn kinh hãi chưa hoàn hồn, Tôn Vũ vừa xuất hiện đã xuýt lấy mạng y, lại thêm kiếm thuật chí cao cả đời y chưa từng thấy qua. Bản chất y vốn ích kỷ không hề tự trách mình bạo ngược vô đạo, không điều gì tồi bại không làm.
Cỗ xa mã bỗng dừng lại rất gấp. Nang Ngõa nổi đại nộ, vừa toan quát mắng thì một chuỗi tiếng la thảm thiết truyền lại, bốn bề vang dội âm thanh chém giết. Nang Ngõa hét lên, phá trần cỗ xa mã phóng ra giữa lộ, chỉ thấy một người nhàn nhã cầm kiếm đứng đó, không phải chính là kẻ đại địch Tôn Vũ của y thì còn là ai khác?
Lúc này chúng thê thiếp mới hay biết, kinh sợ khóc la vang trời. Nang Ngõa nhìn quanh, ít nhất cũng tới hơn ba trăm chiến sĩ vũ trang hùng hậu với khí thế tuyệt đối áp đảo địcn nhân đang tấn công ào ạt. Nang Ngõa quả xứng danh một kiêu hùng của thời đại, y hoàn toàn không để lộ thần tình kinh hoảng, một mặt âm thầm vận tụ công lực chuẩn bị tử chiến, một mặt trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”
Hoàn Độ thản nhiên cười: “Cuối cùng ngươi cũng thức tỉnh.” Tia mắt hắn lạnh lẽo phủ trùm lên kẻ thù đã giết hại gia đình hắn, đã làm biến cải mệnh vận hắn, rồi chợt nói: “Bản nhân chính là Hoàn Độ con của Khước Uyển!”
Toàn thân Nang Ngõa run lên.
Làn ánh sáng bạc của thanh “Thiết Long” trên tay Hoàn Độ nhoáng lên trong khoảng không, trong chớp mắt đâm vào yết hầu Nang Ngõa, lợi dụng lúc tâm thần Nang Ngõa đang hoang mang chiếm phần tiện nghi.
Nang Ngõa không hổ danh là đệ nhất cao thủ nước Sở, đang lúc lâm vào hạ phong nhưng vẫn lạng người thối lui, vùng đất xung quanh rợp lên sắc hồng, thì ra Nang Ngõa đã mượn thế để bỏ chạy.
Hoàn Độ thừa thế đuổi theo, trong chớp mắt đã chém hơn mười kiếm vào ánh hồng đang phóng đi, Nang Ngõa dùng quyền chưởng một mặt tránh né một mặt đón đỡ.
Nang Ngõa lui một lúc thì đụng phải một cây cổ thụ đã khô, hồng ảnh nhoáng lên, y đã ẩn vào phía sau thân cây.
Chỉ nghe “Xoạt” một tiếng, thiết kiếm của Hoàn Độ xuyên thủng đại thụ đâm vào trước ngực Nang Ngõa.
Nang Ngõa rú lên, đẩy mạnh thân cây, thân hình bay dội ra, một vòi tên máu bắn ra từ ngực y, vẻ mặt lộ ra thần tình không tin nỗi để rồi nhanh chóng biến thành vẻ hối hận vì đã tính sai một nước.
Hoàn Độ cười khằng khặc, tràn đầy sung sướng đã báo được đại cừu: “Nang Ngõa! Nang Ngõa! ngươi đã quên rằng thiết kiếm sắc bén và cứng hơn đồng kiếm thập bội, ngươi cho là thân cây khô này có thể ngăn được “Thiết Long” của ta đâm thủng ngươi chăng? Thật là buồn cười! thật là buồn cười!”
Trong tiếng cười trào lộng của Hoàn Độ, máu trong ngực Nang Ngõa từ từ tuôn ra nhiều hơn và thân thể y đổ ập xuống.
Hoàn Độ thầm cảm tạ thanh trường kiếm đã uống máu kẻ thù, trong lòng dâng lên trăm thứ tình cảm phức tạp. Việc còn lại là đón Di Điệp và Thư Nhã rồi hắn sẽ đưa hai nàng về phương trời thật xa để tự khai phá một quốc độ lý tưởng, gác bỏ mọi chuyện ân oán khác sang một bên.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️