Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 13

7:23 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 13 tại dưa leo tr. 

Rất nhanh đã vào thu, trời cũng chuyển lạnh, lũ trẻ trong thôn rủ Thuận An đi mò cua. Ta hơi lo lắng Thuận An sẽ bị cảm lạnh, Ảnh Dặc nói lo nhiều quá.

Ta dặn Thuận An đừng ngâm nước quá lâu, mò ít cua cũng được. Thuận An mò cua cùng đồng bọn một hồi, rất nghe lời đi lên bờ, đám bạn hỏi nó về nhà sớm vậy sao, Thuận An gật đầu mang giày vào.

Thuận An trên đường chạy về nhà đi ngang qua một chiếc xe ngựa, xe ngựa xa hoa sang trọng, cửa sổ gỗ điêu khắc hoa văn, bốn góc treo đèn lồng nhỏ. Thuận An ngừng bước quan sát, nó chưa từng thấy thứ gì lộng lẫy như vậy, hiếu kì ngắm nghía một hồi mới về nhà.

Thuận An về nhà tả xe ngựa cho ta nghe, nó dang rộng cánh tay: “Lớn thế này, xe ngựa lớn thế này luôn.”

“Ồ~, xe ngựa lớn như vậy luôn.” Ta hùa theo Thuận An dang tay, Thuận An cười khúc khích, nói ta dang tay trông rất khôi hài.

Bên ngoài vang lên tiếng đập cửa, ta cho là Ảnh Dặc trở về, cười bảo Thuận An đi mở cửa.

Thuận An mở cửa, nhìn thấy bên ngoài liền thốt lên: “Là xe ngựa xinh đẹp kìa!”

Ta nghe Thuận An nói, có chút tò mò, đi ra ngoài cửa, nhìn thấy xe ngựa dừng bên ngoài.

Màn xe xốc lên, ngón tay khớp xương rõ ràng, Vân Chi từ trong bước ra. Hắn cười dịu dàng:

“Đã lâu không gặp, Nguyên Nguyên.”

Vân Chi bước vào sân đánh giá xung quanh, hắn lấy quạt ngọc khích quần áo đang phơi ngoài sân, nhìn về phía ta: “Nguyên Nguyên đang ở cùng với ai?”

“Không cần ngươi quan tâm.”

“Nguyên Nguyên, nàng nên về nhà rồi.” Vân Chi gõ quạt ngọc vào bể cá nhỏ của Thuận An, cá nhỏ trong bể kinh hoảng bơi loạn lên.

Vân Chi nói xong, lập tức có nha hoàn giữ lấy cánh tay ta, ta giãy giụa, các nàng càng siết chặt. Thuận An thấy vậy đẩy các nàng ra, bị thị vệ ném sang một bên. Ta hét tên Thuận An, Thuận An bò dậy lao tới húc Vân Chi, Vân Chi bị tông lảo đảo, bể cá vỡ tan tành, cá trên mặt đất giãy giụa điên cuồng.

Vân Chi xô Thuận An ra, Thuận An phát cùn cắn mạnh vào cổ tay hắn, Vân Chi đau đớn nhíu mày. Thị vệ tóm cổ Thuận An kéo nó ra, nhưng Thuận An cắn chặt không buông, cổ tay Vân Chi chảy máu đỏ tươi.

“Chút việc này cũng xử lý không xong, nuôi các ngươi có ích gì?” Vân Chi nhìn thị vệ đang lôi kéo Thuận An, thị vệ nghe xong vội vàng bóp cằm Thuận An, lúc này mới gỡ được cổ tay Vân Chi ra khỏi miệng nó.

Ta thấy vậy thì kêu to, sắc mặt Vân Chi cực kỳ mất kiên nhẫn, bọn nha hoàn mạnh bạo lôi ta lên xe ngựa, ta bám vào khung cửa không buông tay.

Vân Chi bước đến, Thuận An chụp lấy con dao găm mà Ảnh Dặc thường dùng vót tăm tre đang nằm trên bàn đá, nó cầm dao găm đâm về phía Vân Chi.

Vân Chi lấy quạt chặn lại, đột nhiên một nam tử xuất hiện đá Thuận An ngã xuống đất, dao găm trong tay Thuận An bị nam tử cắm phập vào lồng ngực nó.

Thuận An nằm trên mặt đất gọi “nương”, ta phát điên gào tên Thuận An. Vân Chi sa sầm mặt, nha hoàn phía sau bổ một chưởng, ta ngất đi.

Xe ngựa rời đi, Thuận An nằm trong vũng máu, cá nhỏ dưới đất thiếu nước cũng không nhảy lên nữa.

Trong sân, một chiếc lá vàng rời cành, chậm rãi rơi xuống, hạ trên mặt Thuận An, lướt xuống vành tai nó.

。。。

Khi ta tỉnh lại đã là nửa tháng sau, vô luận ta náo loạn ầm ĩ thế nào cũng vô dụng, ta bị giam cầm tại Vân phủ.

Ta gào khóc đập phá, Oanh nhi ôm ta khóc, Vân Chi thấy ta như vậy, sai người đổ đầy một bát thuốc tĩnh tâm.

Rời xa kinh thành hơn tám tháng, đến khi trở về cảnh còn người mất.

Tiết phủ diệt vong, ta chưa từng gặp lại phụ thân mẫu thân, cũng sẽ không bao giờ gặp lại hai người. Tiết Uyển sau khi ngã xuống vách núi không rõ tung tích, bọn họ đều nói nàng đã chết.

Hạ Thần Hàn đùa bỡn quyền pháp, hắn nói tha cho Tiết gia, rồi lại giáng xuống đầu Tiết gia những tội danh bịa đặt. Cả nhà bị chém đầu, chỉ còn mỗi mình ta sống sót.

Ta ngày đêm tưởng niệm phụ thân mẫu thân, lại tâm niệm Thuận An, thường xuyên nửa đêm bừng tỉnh, ngủ rất không yên.

Mỗi lần Vân Chi vào phòng ta đều nghe ta khóc lóc ầm ĩ, lâu dần, hắn cũng cảm thấy phiền phức, chỉ khi ta ngủ say im lặng hắn mới tiến vào xem ta. Oanh nhi cũng không đùa giỡn với ta nữa, nàng cũng sợ Vân Chi.

Ta ném bình sứ bên cạnh vào Vân Chi: “Không phải ngươi thích Tiết Thanh Ngâm sao? Vì sao cứ phải quấn lấy ta?”

Bình sứ đập vào chân Vân Chi, vỡ thành nhiều mảnh, ta lại vơ một bình sứ khác để ném nhưng bị tỳ nữ đoạt lấy. Ta bị đè xuống giường, tóc tai rối loạn, ta hét Vân Chi lạc cả giọng: “Ngươi vốn không cần ta, ngươi viết một bức hưu thư, bỏ ta đi! Ai nấy đều đang vui vẻ, ngươi lôi ta về đây có ý nghĩa gì!”

“Ta không hề giở trò với Tiết Thanh Ngâm, ngươi không cần thay nàng trông chừng ta. Ngươi viết hưu thư, ta lập tức cút khỏi kinh thành. Như vậy ngươi không cần lo lắng về ta nữa, nàng ta cũng sẽ an toàn!”

Vân Chi đạp lên mảnh vỡ tiến lại, hắn gỡ tóc dính trên má ta, giọng nói âm trầm: “Nguyên Nguyên là chính thê ta cưới hỏi đàng hoàng, lại do tiên đế tứ hôn, không thể cô phụ.”

“Cô phụ mẹ ngươi. Hôn sự này là ngươi tự cầu, tự ngươi đê tiện quản chuyện của ta!”

Ta vô cùng phẫn nộ, tỳ nữ đè ta xuống giường không thể động đậy, ta giãy không ra. Vân Chi không bận tâm đến sự thô lỗ của ta, ta trừng trừng nhìn hắn, hắn dịu dàng cười với ta.

“Ngươi thích Tiết Thanh Ngâm, ta biến mất, ngươi lại tìm ta trở về, ngươi không sợ Tiết Thanh Ngâm tức giận sao?!”

Vân Chi vẫn ôn hoà như cũ: “Nàng là thê tử của ta. Ta thích Thanh Ngâm, nhưng nàng là thê tử của ta.”

Ta thoáng sững sờ, bật cười thành tiếng. Vân Chi chau mày, ta nhìn hắn, cười đến lạc giọng: “Ngươi thực ghê tởm.”

Vân Chi rốt cuộc là như thế nào, ta không hiểu, loại hành vi này thật sự khiến người ta ghê tởm tột cùng.

。。。

Vân Chi lại đến, ta đang ngồi trên giường uống thuốc, thị nữ hắn sắp xếp đều biết võ. Ta thấy hắn đến, trực tiếp ném bát thuốc vào hắn.

Nước thuốc bắn tung toé trên trang phục trắng như trăng của hắn, lốm đốm rất dễ thấy.

“Ngươi không phải thâm tình sao, hiện tại ngươi không cảm thấy bản thân mình rất buồn nôn sao?!”

“Nguyên Nguyên, đừng chọc ta tức giận nữa.”

Vân Chi giũ vạt áo, cau mày nhìn vết thuốc. Ta nghe vậy càng thêm bức xúc.

“Ngươi thả ta đi, đừng dây dưa ta nữa. Ngươi nói với Thần Đế, hắn đương nhiên sẽ giải gỡ.”

Vân Chi nhìn ta hồi lâu, cười nhẹ. Hắn tiến vài bước, thu hẹp khoảng cách với ta. Hạ nhân mang ghế mềm đến, hắn ngồi xuống nhìn ta, đưa cái hộp dài trong tay cho ta.

“Nguyên Nguyên không phải thích quạt xếp sao? Hai ngày trước ta mới vẽ xong một bức tranh, tặng cho nàng.”

Ta ném hộp dài xuống đất, hộp dài vỡ ra, quạt xếp bên trong theo đó rơi ra ngoài. Cán quạt làm bằng ngọc thạch, nện xuống đất vỡ tan.

Ta lạnh lùng nhìn Vân Chi: “Ta không cần.”

Tỳ nữ thu dọn chiếc quạt đặt lên bàn, Vân Chi không đáp lời, ánh mắt nhìn ta lạnh lẽo như nước.

“Nguyên Nguyên nghỉ ngơi cho tốt, ngày khác ta lại đến.”

“Cút.”

Vân Chi bỏ đi mấy ngày liền không trở lại, ta hễ nghĩ đến dáng vẻ Thuận An đã chết như thế nào liền đau đầu như búa bổ, trái tim cũng đau nhói như kim châm.

Từ khi trở về kinh thành, giấc ngủ của ta không hề tốt, tinh thần vẫn luôn sa sút.

Nếu Ảnh Dặc về nhà nhìn thấy Thuận An như vậy, hắn sẽ khó chịu bao nhiêu.

Ta nghĩ đến Ảnh Dặc, mũi cay xót, hắn hiện tại đang ở đâu làm gì? Hắn nói Thuận An cực kỳ giống hắn mới trước đây, đáng tiếc mệnh không ở Nghiên Sơn.

Là lỗi của ta. Nếu ta không ở Nghiên Sơn, Vân Chi sẽ không tìm đến, Thuận An cũng sẽ không chết.

Lẽ ra ta nên sớm rời khỏi Nghiên Sơn.

。。。

Vân Chi hôm nay trở về phá lệ đi vào phòng ngủ của ta, mang đến hai tin tức.

Tin thứ nhất: Trường Bình đã chết.

Tin thứ hai: Trần Lục Lục muốn gặp ta.

Vân Chi chờ ta ở cửa thiên lao, ta được dẫn vào trong, đi một lúc, ta thấy Trần Lục Lục.

Nàng bị nhốt trong lao, đang ngồi trên đệm cỏ mân mê một miếng ngọc bội. Nàng thấy ta đến, tươi cười chào ta: “Đã lâu không gặp, Tiết Nguyên Khê.”

Ta thắc mắc Trường Bình đã chết như thế nào, vì sao nàng lại vào thiên lao. Trần Lục Lục nghe xong bắt chéo chân, thấy ta vẻ mặt bối rối, mỉm cười không nói.

“Là ta giết ả.” Trần Lục Lục đặt miếng ngọc bội lên đầu gối, ngón tay mân mê hoa văn, nhìn ta nói: “Ngày trước ả giết Lâm Phù, bây giờ ta giết ả.”

“Vì sao?” Ta không rõ vì sao một Lâm Phù lại khiến nàng chấp niệm sâu như vậy.

“Lâm Phù vừa chết, vị trí Thái tử phi liền bỏ không, ả lấy vị trí Thái tử phi lừa Trương Hà Tương, Lâm Phù chết rồi, Thái tử phi chính là Trương Hà Tương.” Trần Lục Lục nghĩ đến chuyện gì đó khẽ nở nụ cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đáng tiếc, Thái tử phi, nàng không làm nổi. May ra còn cơ hội làm vợ chồng với Thái tử ở hoàng tuyền.”

“Thế gian có một loại độc, là độc mãn tính. Ta đi theo Trường Bình rất lâu mới chiếm được tín nhiệm của ả. Trường Bình tâm kế thâm sâu, thủ đoạn tàn nhẫn, ta chơi không lại nàng.” Trần Lục Lục nói đúng, Trường Bình tâm cơ sâu nặng, sơ hở sẽ lập tức bị nàng phản sát.

Trần Lục Lục lại cười, khóe môi kéo cao: “Ta hạ độc trên người ta, ả chỉ nghĩ là do túi hương, lại không tra ra được là hương gì.”

Khô mai, là loại độc mãn tính. Thường xuyên đốt hương và đeo hương liệu sẽ khiến cơ thể nhiễm độc, theo thời gian, độc tính nhập thể, chết không báo trước.

Lâm Phù từng học điều hương, Trần Lục Lục học điều hương từ nàng. Ta vốn muốn hỏi nàng có từng suy nghĩ đến cảm giác của mẫu thân nàng hay không, nhưng đột nhiên nhớ ra, Hạ Thần Hàn đăng cơ đã thanh trừng rất nhiều quan viên trong triều, Trần gia cũng bị thanh lọc.

“Tiết Nguyên Khê, thế gian này mạng sống là không đáng tiền nhất. Trong lòng mỗi người đều có sở cầu, sở cầu của ta chỉ cần một Lâm Phù.”

“Ngươi từng lừa ta một ngàn lượng. Một ngàn lượng thuê ngươi làm một việc.”

“Việc gì?” Ta hỏi nàng.

Nàng nói: “Sau khi ta chết, ngươi hãy rải tro cốt của ta ở ngoài kinh thành. Rải ở đâu cũng được, chỉ cần không phải ở kinh thành, ta không thích nơi này.”

Năm ngoái Trần Lục Lục còn cùng ta đánh nhau loạn xạ, năm nay tử khí bao vây, không còn sức lực. Ngồi mặt đối mặt, ta có thể nhìn thấy mấy sợi tóc bạc trên đầu nàng.

“Loại độc kia của ngươi còn không?”

“Từ khi ta tiến vào thiên lao, trên người đã bị lục soát sạch sẽ, không còn gì.” Trần Lục Lục nhìn ta, ánh mắt đượm trĩu u buồn: “Vân Chi sẽ không cho ngươi chết, cũng sẽ không cho ngươi thương tổn hắn.”

Ta đứng dậy, Trần Lục Lục gỡ cỏ khô dính trên váy ta, vỗ vỗ sạch sẽ.

Nàng nói: “Tiết Nguyên Khê, kinh thành to như vậy, sau này chỉ còn một mình ngươi.”

“Tiết Nguyên Khê, tương lai ngươi phải đi thế nào đây?”

Ta không đáp lời, ôm lấy Trần Lục Lục, gục vào vai nàng, nghẹn ngào: “Trần Lục Lục, cuối cùng ta cũng hiểu cảm giác của ngươi.”

Trần Lục Lục khẽ ngửa đầu, trong mắt hơi long lanh, ta khóc thút thít không thành tiếng.

“Ta rất nhớ mẫu thân. Rất nhớ, rất nhớ.”

Trần Lục Lục ôm chặt ta, cùng ta rơi lệ. Nàng vuốt ve bả vai ta: “Tiết Nguyên Khê, ngươi làm sao sống tiếp đây.”

Vân Chi đứng ngoài cửa, thấy ta đi ra liền khoác áo choàng cho ta, ta nhìn bóng mình dưới chân, lòng dạ hỗn độn. Vân Chi hỏi ta: “Nàng ta nói gì với nàng?”

Ta hỏi lại hắn: “Ám vệ các ngươi an bài không nghe thấy sao?”

Vân Chi cười khẽ, thắt chặt cổ áo, cùng ta hồi phủ.

。。。

Trần Lục Lục chết, lần đầu tiên ta cầu xin Vân Chi kể từ khi về Vân phủ, ta đã hứa sẽ đưa nàng rời khỏi kinh thành. Vân Chi sai người đem tro cốt của nàng tới. Nàng được cho vào một cái vò, liếc mắt là biết đây là một vò rượu, hẳn là người ta tiện tay mà lấy.

Ta ôm cái vò ngồi trên xe ngựa, khu rừng ở ngoại ô kinh đô có một bờ suối, ta chôn Trần Lục Lục ở nơi này.

Lâm Phù đã chết, cha mẹ đã chết, Tiết Uyển đã chết, Trần Lục Lục cũng đã chết, người còn lại, nên là ta.

Bọn nha hoàn thấy ta xong việc liền đưa ta hồi phủ. Nha hoàn xung quanh ta đều đã được thay mới, trong viện đầy ắp tai mắt của Vân Chi. Oanh nhi hiện tại không thể kề cận bên ta, nàng bị giữ ở nhà, nếu ta ra ngoài nhất định phải đi cùng người của Vân Chi.