Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2

7:23 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2 tại dưa leo tr. 

Vân Chi là nam hai ôn nhu trong truyện, bị tài hoa cùng khí chất không khuất phục của nữ chính thuyết phục, hắn từng bày tỏ tâm ý với nữ chính nhưng bị cự tuyệt. Nguyên nhân rất đơn giản, Vân Chi không có quyền thế như Lệ Vương.

Lệ Vương Hạ Thần Hàn do Quý phi sinh ra, Hoàng đế yêu thích Quý phi đương nhiên cũng yêu thương Lệ Vương, hắn là đứa trẻ được cưng chiều nhất trong chúng hoàng tử công chúa. Quý phi mắc bệnh lìa đời, Lệ Vương lúc ấy đang ở trên chiến trường, khi trở về mặt mũi biến dạng biết được Quý phi đã mất tính nết càng thêm bạo ngược. Người trong kinh thành yêu thương con gái càng không muốn gả cho Lệ Vương. Hoàng đế cũng từng ban hôn, nhưng mới vừa vào Lệ Vương phủ tân Vương phi liền bất đắc kỳ tử. Lời đồn lệ quỷ chuyển thế khắc thê lan truyền khắp kinh thành.

Lệ Vương tay nắm binh quyền lại có tiền tài, còn được Hoàng đế yêu thương, trong kinh thành không một ai có thể sánh được. Đám nam phụ mặc dù có tiền tài địa vị nhưng đều không quyền lực bằng Lệ Vương, người có đầu óc đều sẽ chọn Lệ Vương.

Những nam phụ khác về sau đều cưới vợ sinh con, chỉ có Vân Chi một lòng với nữ chính cô đơn cả đời đến già.

– —-

Đã cách yến hội của Trường Bình công chúa hơn năm ngày, hôm nay ta cùng Oanh nhi ra phủ dạo phố. Ta mang cây quạt lần trước Vân Chi ném lại tới tiệm cầm đồ bán được ba trăm lượng, liền mơ mộng tìm cách để Vân Chi ném cho ta mấy cây quạt nữa.

Hôm nay không nên ra ngoài, đụng phải Lâm Phù cùng tay sai nhỏ của nàng ta Trần Lục Lục.

Địch nhân gặp gỡ đỏ mắt bừng bừng, Lâm Phù còn chưa khai pháo Trần Lục Lục đã nổ súng.

“Oan gia ngõ hẹp lại gặp được Tiết đích nữ.” Trần Lục Lục liếc xéo ta, bàn tay che miệng nói với Lâm Phù: “Thật là xúi quẩy.”

Lâm Phù nghe vậy cười khẽ, Trần Lục Lục lại càng kích động: “Cũng không biết Tiết đích nữ có nghe được lời đồn đãi hay không, nếu mà là ta, nhục nhã như vậy đã sớm tự kết liễu rồi.”

“Vậy có muốn hiện tại ta sắp xếp giúp ngươi không?” Ta nhìn Trần Lục Lục: “Lời đồn đãi thì thế nào? Ngươi thèm muốn như vậy, muốn cùng ta xưng bá kinh thành hay không nào?”

“Ngươi sao có thể không biết xấu hổ như vậy!” Trần Lục Lục nghe xong mặt tái mét.

“Nếu như ngươi muốn nổi danh giống như ta, năm trăm lượng là có thể cho ngươi xuất đạo.” Ta thành khẩn mời nàng gia nhập.

Trần Lục Lục cự tuyệt lời mời của ta, hơn nữa còn muốn tát ta một cái.

Ta trở tay rất nhanh cho nàng một tát.

Trần Lục Lục sững sờ, Lâm Phù cũng sững sờ.

Ta sờ sờ khuôn mặt nàng bị tát, có chút đau lòng nói: “Vừa rồi có một con muỗi rất lớn đậu trên mặt ngươi, lỡ mà nó chích một cái, mặt mày sẽ sưng phù lên mất.”

“Tiết Nguyên Khê ta giết ngươi!” Trần Lục Lục gào khóc liều mạng với ta, Lâm Phù kéo cũng kéo không được.

Ta cùng Oanh nhi lập tức chuồn đi.

Thời điểm Trần Thị lang phu nhân dẫn người kéo tới cửa ta đang cùng thứ muội Tiết Uyển cãi lộn, Tiết Uyển bị ta cay cú móc mỉa không phản bác được một lời. Ta chọc vào ngực nàng oán trách nàng xem thoại bản bìa cứng không rủ ta, đang chuẩn bị bịp nàng mua cho ta thoại bản mới thì Trần Thị lang phu nhân giết qua đến đây.

“Hay cho Tiết Nguyên Khê ngươi, không biết liêm sỉ không nói còn dám đánh con gái ta.” Trần Thị lang phu nhân tức giận đến mức trâm cài trên tóc cũng lệch đi, ba nhỏ nha hoàn Tiết phủ giữ nàng lại, tiểu tư nha hoàn nàng mang đến đều bị tiểu tư nha hoàn Tiết phủ ngăn chặn.

“Ta không có, ngươi đừng vu khống ta.” Ta phản bác nàng.

Trần Thị lang phu nhân hao phí hết sức lực mới vùng thoát khỏi lôi kéo của nha hoàn, còn chưa kịp xông tới đánh ta, nàng đã bị đánh trả.

Trần Thị lang phu nhân tức chết, há mồm mắng to: “Cái thứ có mẹ sinh không có mẹ dạy nhà ngươi, lễ nghĩa liêm sỉ cũng không có người dạy, quý phủ ngay cả nha hoàn còn như thế, các ngươi còn có vương pháp hay không!”

“Ngươi ở Tiết phủ gây rối, Tiết phủ nhất định sẽ trừng trị ngươi.” Ta nhìn nàng, vải vóc màu lục dưới ánh mặt trời cộng hưởng có chút lóa mắt, ta mới phát hiện té ra Trần Lục Lục thích quần áo màu lục là giống mẹ của nàng ta.

Trần Thị lang phu nhân làm ầm làm ĩ đã thu hút di nương trong viện kéo tới hóng chuyện, Thừa tướng phu nhân cũng mang người đến, không nói nhiều, trực tiếp sai người kéo Trần Thị lang phu nhân ra ngoài.

Tiếng ầm ĩ biến mất, mẫu thân nhìn ta, thở dài, xoa đầu ta: “Nguyên Nguyên, sao lại ra tay đánh con gái Trần gia chứ.”

“Là nàng bôi nhọ con trước, còn muốn ra tay đánh con.” Ta ôm eo mẫu thân nũng nịu nói.

Mẫu thân thở dài không nói gì, nhè nhẹ vỗ lưng ta.

– —-

Mùa thu đến, thời tiết cũng khô hanh hơn. Đã hơn nửa tháng ta chôn chân trong phủ, không đi quấy nhiễu chuyện của nam nữ chính, cũng có một phần nguyên nhân là bị mẫu thân cấm cửa. Ở trong phủ nhàm chán, ta cùng Tiết Uyển nhấm nháp đồ ăn vặt, xem thoại bản, ngày tháng cũng qua thật nhanh.

Sáng nay tỉnh dậy Tiết Uyển vẫn đang ngủ, ta trở mình ngắm nghía Tiết Uyển ngủ say, nhéo chóp mũi nàng. Tiết Uyển mũi thẳng tắp, đường nét cũng hoàn mỹ, dung mạo lại dịu dàng nhất. Tiết Uyển giống di nương nàng, di nương Tiết Uyển diện mạo ôn nhu, do thủ hạ phụ thân hiến cho phụ thân. Di nương Tiết Uyển mất khi nàng lên tám, Tiết Uyển liền tự sống một mình ở hậu viện.

Trong truyện viết, Tiết Uyển một lần tình cờ cứu được Lệ Vương, sau khi Tiết gia lụi bại chỉ có Tiết Uyển cùng Tiết Nguyên Khê sống sót. Tiết Thanh Ngâm từ khi gả đi đã đoạn tuyệt quan hệ với Tiết phủ, Hoàng thượng xét nhà không nhắc tới Tiết Thanh Ngâm nửa chữ.

Tiết Uyển là đã cứu Lệ Vương, Tiết Nguyên Khê là Lệ Vương không cho nàng chết, giữ lại trong tay tra tấn. Trong truyện tác giả không viết kết cục của Tiết Uyển, nhưng ta mơ hồ nhớ là nàng vẫn luôn đi theo Lệ Vương.

Trong truyện quan hệ giữa Tiết Uyển cùng Tiết Nguyên Khê xoàng xoàng không tốt không xấu. Tiết Nguyên Khê là đứa trẻ bị chiều hư, Thừa tướng phu nhân che chở nàng, khi Thừa tướng rơi đài Tiết gia diệt vong thì không còn ai che chở, người nào cũng có thể khinh nhục.

Nghĩ đến ấy, ta có chút đau đầu. Hiện tại cấp tốc rời xa nam chính nữ chính là tốt nhất, nhưng không biết liệu có phát sinh tình tiết lệch quỹ đạo hay không. Không gây sự với nữ chính, nữ chính cũng không có lý do gây sự, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy có chuyện gì buộc phải phát sinh.

Nghĩ lại chuyện phát sinh tại tiệc sinh nhật Trường Bình công chúa lần trước, trong lòng ta hẵng còn sợ hãi, mấy ngày gần đây vẫn luôn lo lắng đề phòng.

Hôm nay trời đổ mưa nhỏ, từ khi ngủ dậy, hai mắt trái phải không ngừng giật giật, ta lôi kéo Oanh nhi liên tục lảm nhảm, trong lòng sợ là có việc không hay.

Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, chờ được mẫu thân đại nhân.

Mẫu thân mang đến hai tin tức. Mẫu thân chân mày mang nét mừng, lời nói ra cũng chứa ý vui: “Hôm nay phụ thân con trở về, nói là bệ hạ tứ hôn cho con. Ban cho Thượng Thư đại nhân, Vân Chi.”

Ta nghe xong đầu óc quay cuồng, mẫu thân lại nói: “Ngày mai Lệ Vương muốn tới phủ, Tiết Thanh Ngâm cũng trở về.”

Mẫu thân còn chưa nói hết, ta trực tiếp ngất đi.

Tất cả những chuyện này là thế nào? Trong truyện vốn không hề có hôn sự của Vân Chi cùng Tiết Nguyên Khê chứ đừng nói là tứ hôn.

Tỉnh lại đã là nửa đêm, ta cố gắng hồi tưởng tình tiết trong truyện đã có phần rời rạc. Truyện viết Vân Chi vẫn luôn cô độc một mình, hơn nữa Tiết Nguyên Khê chết vào năm Sùng Hòa thứ sáu, hai người Vân Chi cùng Tiết Nguyên Khê căn bản không thành thân. Tiết Nguyên Khê chống đối Tiết Thanh Ngâm khắp nơi, Vân Chi cũng phiền chán Tiết Nguyên Khê.

Đã xuyên sách lại còn có hôn sự, thực là không hiểu nổi. Chẳng lẽ hiệu ứng cánh bướm lớn như vậy? Hay là nội dung nguyên tác đã cải biên rồi?

Không đúng, trong truyện quả thật có kể vợ chồng Lệ Vương quay về Tiết phủ, nhưng tuyệt không có chuyện tứ hôn. Trong truyện viết vợ chồng Lệ Vương quay về Tiết phủ, Tiết Nguyên Khê muốn thấy Tiết Thanh Ngâm mất mặt liền âm thầm ngáng chân, bỏ nguyên liệu Tiết Thanh Ngâm dị ứng vào đồ ăn của nàng, khiến Tiết Thanh Ngâm toàn thân nổi mẩn đỏ.

Vậy tứ hôn ở đâu ra?

Vắt hết óc cũng không nghĩ thấu, ta thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ. Mãi đến khi Oanh nhi đánh thức, nói là Vợ chồng Lệ Vương đã đến Tiết phủ.

Ta buồn ngủ xua tay không muốn đi, muốn tiếp tục ngủ nhưng lại nhớ ra phải đi lấy lòng Tiết Thanh Ngâm, đành nghiến răng nghiến lợi rời giường rửa mặt.

Đi vào tiền sảnh, vợ chồng Lệ Vương đã ngồi ở chủ vị uống trà, Lệ Vương đeo mặt nạ, che nửa khuôn mặt. Phụ thân cùng Lệ Vương đang nói chuyện. Sắc mặt phụ thân có chút không tốt, kìm lòng nhẫn nhịn. Lệ Vương nhấc mắt nhìn ta một cái, vẻ lãnh khốc trong đôi ngươi khiến người ta thấy hơi áp lực.

Ta ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mẫu thân, cúi đầu nhìn lá trà dập dềnh trong nước trà.

“Hừ, quả là một gương mặt đẹp, chẳng trách Thừa tướng đại nhân phải cất giấu không cho gả đến Lệ Vương phủ.” Giọng nói Lệ Vương trầm thấp, ánh mắt đánh giá trên người ta. Bị hắn nhìn chăm chú khiến ta hơi không thoải mái.

“Hổ thẹn, thần nữ ngang bướng bất kham, không xứng vào Lệ Vương phủ. Nếu va chạm Vương gia, bồi tội không được.” Phụ thân nghe xong bật người đứng dậy nhận lỗi, thanh âm mang theo thoáng cầu xin: “Vợ cả đi sớm, chỉ để lại đứa con gái này. Xin tha thứ cho thần tư tâm, nếu không có Nguyên Nguyên, trăm tuổi xuống mồ, không mặt mũi nào nhìn sinh mẫu nàng.”

Lệ Vương cười hừ không nói, chỉ nhìn phụ thân nhận lỗi. Trán phụ thân phủ một tầng mồ hôi lạnh, khom lưng hết mực. Tiết Thanh Ngâm nhấp một ngụm trà rồi đặt tách xuống bàn. Lệ Vương mân mê chén sứ, ngón tay ma sát lớp men.

“Thừa tướng cần gì như thế, Thanh Ngâm cũng vô cùng tốt. Không cần để ý.” Bốn chữ sau cùng Lệ Vương nhấn mạnh từng chữ, khiến bầu không khí tiền sảnh càng chùng xuống.

Ta từ lúc bước vào tiền sảnh chưa từng ngẩng đầu nhìn bọn họ, chỉ chăm chú nhìn nước trà. Hạ nhân bẩm báo đã chuẩn bị cơm nước xong xuôi, phụ thân mới dẫn Lệ Vương đến nhà ăn.

Lệ Vương ngồi ở chủ vị, Tiết Thanh Ngâm đương nhiên ngồi cạnh hắn, bữa cơm trưa này ăn rất khó trôi. Hào quang nam chính quá cường đại, cảm giác áp bách khiến người ta thở cũng khó khăn.

Thật vất vả ăn xong cơm trưa, đang khi súc miệng, ám vệ của Lệ Vương xuất hiện trong sảnh. Hắn tiến đến bên tai Lệ Vương thấp giọng vài câu, Lệ Vương nghe xong bật cười: “Đúng là lá gan thật lớn.”

Vừa mới chuẩn bị phun nước súc miệng ra chợt nghe Lệ Vương gọi tên ám vệ, ta kinh hoảng trực tiếp nuốt chửng nước súc miệng, từ lỗ mũi phun ra chút nước trà, ôi thật khó chịu. Ánh mắt mọi người đều dán vào ta, lại càng thêm gượng gạo. May là ta đã sớm lấy khăn tay che miệng, nếu như bị nhìn thấy lỗ mũi phun nước trà thì lại bẽ mặt nữa rồi.

Ám vệ của Lệ Vương, Ảnh Dặc. Là ám vệ thủ lĩnh trong doanh ám vệ của Lệ Vương, cũng là kẻ cưỡng bức Tiết Nguyên Khê trong truyện. Doanh ám vệ của Lệ Vương do hoàng thất huấn luyện, tuyển vào đa số là cô nhi, trải qua sàng lọc chọn ra tinh anh tạo thành ám vệ, chuyên môn bảo hộ chủ tử an toàn.

Doanh ám vệ của Lệ Vương là Hoàng thượng tự mình chọn lựa, Lệ Vương trước đó cũng sàng lọc tinh anh. Ảnh Dặc là tâm phúc của Lệ Vương, Tiết Nguyên Khê tự nhận cao quý xem thường nghèo hèn, thường lấy thân phận đích nữ đối nghịch Tiết Thanh Ngâm, Lệ Vương liền ném Tiết Nguyên Khê cho Ảnh Dặc. Tiết Nguyên Khê mất đi trong sạch vốn đã sụp đổ, lại bị một ám vệ cưỡng đoạt càng thêm đả kích.

Còn nhớ trong truyện viết: Tiết Nguyên Khê cả người xanh tím nằm trên giường, khắp cổ toàn là dấu hôn, trên cổ tay có vết ứ bầm do bị Ảnh Dặc bóp chặt. Tiết Thanh Ngâm nhìn thấy ánh mắt tan rã của Tiết Nguyên Khê thì mỉm cười gật đầu thỏa mãn, đầu ngón tay chạy khắp da thịt Tiết Nguyên Khê, dừng lại ở những nơi xanh tím, xoa tròn, ý cười trong vắt: “Chút thương tích này tính là cái gì? Ta lúc trước chịu đựng không chỉ chút đỉnh như ngươi thế này.”

Vô luận Tiết Thanh Ngâm nói gì Tiết Nguyên Khê cũng không có động tĩnh, nàng tạm dừng một chút, chậm rãi lên tiếng: “Ảnh Dặc là cô nhi, mẫu thân hắn ở thanh lâu không biết mang thai con của hạng nam nhân nào, Ảnh Dặc ngay cả phụ thân là ai cũng không biết.”

Tiết Nguyên Khê ánh mắt khẽ động, ngón tay run run. Tiết Thanh Ngâm thấy vậy trong lòng càng thêm sảng khoái, giọng điệu cũng cay nghiệt hẳn lên: “Không biết bị huyết mạch dơ bẩn cướp đoạt thân thể là cảm thụ thế nào?”

Tiết Nguyên Khê cuối cùng nhịn không được sụp đổ khóc rống lên, Tiết Thanh Ngâm bật cười ha hả.

Bị tra tấn tinh thần cùng thể xác, Tiết Nguyên Khê lấy trường đao của Ảnh Dặc tự vẫn ngay trong ngày hôm đó.

Thời điểm Tiết Nguyên Khê “rớt đài”, không ít độc giả cảm thấy hả dạ thỏa thuê.

Hồi tưởng đủ chuyện trong sách, ta cảm thấy có chút thê thảm. Ta không muốn đi con đường của Tiết Nguyên Khê, kiếp này thành thành thật thật không tổn hại đến nam chính nữ chính hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Ta đặt chén trà vào khay, nghe bọn hắn tán gẫu thêm một hồi ta cũng đứng dậy rời khỏi phòng. Bước ra ngoài liền nhìn thấy Ảnh Dặc đứng ở cửa, hắn toàn thân hắc y, đeo mặt nạ một bên, nhìn không rõ thần sắc, bên hông đeo trường đao.

Ta quan sát hắn đồng thời hắn cũng quan sát ta, ta ngẩng đầu ưỡn ngực tăng tốc bước chân vội vàng cuốn xéo.

Ta định bụng ngủ trưa, nhưng nữ chính tới cửa, ta sợ tới mức cơn buồn ngủ tiêu biến. Tiết Thanh Ngâm ngồi trên tháp mỹ nhân, không nói gì. Ta ngồi đối diện nàng, mơ hồ không rõ tính cách nàng cũng không dám tùy tiện, sợ nàng phát hiện ta cùng Tiết Nguyên Khê khác biệt.

“Trong hồ lô ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

“?” Ta có chút mờ mịt, không hiểu nàng nói gì.

“Ngươi bình thường không như vậy, trước kia không gây chuyện không chịu được, bây giờ thật sự an phận sao?” Tiết Thanh Ngâm nhìn chằm chằm vào mắt ta, trong mắt không rõ ý đồ.

“Ta thật sự hối cải làm người, đó là ta không hiểu chuyện!”

Tiết Thanh Ngâm nhìn ta thật lâu, lúc rời đi để lại một câu: “Ta tạm thời tin ngươi, nếu như ngươi còn dám tiếp tục gây chuyện, ta không ngại tự mình động thủ xử lý ngươi.”

Ta nhìn thân ảnh nàng rời đi học theo mẫu thân thở dài.