Chương 22
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 22 tại dưa leo tr.
– ——————-
Ta gặp lại thanh niên kia trong cung yến.
Thần Đế tổ chức cung yến, quan viên có thể dẫn gia quyến tham gia nên phụ thân dẫn hết đám chị em đã thành niên trong phủ tiến cung. Sự thực là ông chỉ muốn mượn đám con gái chúng ta để mở rộng quan lộ cho mình, đả thông quan hệ trong triều.
Hoàng cung uy nghiêm trang trọng, lần đầu tiên vào cung ta đã cảm thấy ngột ngạt. Nơi cung yến nữ tịch* diễm lệ sặc sỡ, phân định từng nhóm người khác biệt. Sau khi hoàng hậu an tọa, ta len lén nhìn nàng, hoàng hậu tư thái phượng hoàng cao quý tao nhã, mỗi câu mỗi chữ hờ hững lạnh nhạt.
Giống hệt như những lời lan truyền trong kinh thành, nàng là một mỹ nhân lạnh giá.
Cung yến kết thúc, trong ngự hoa viên vô cùng náo nhiệt. Đích nữ cùng đích nữ quây quần thành một nhóm, các thứ nữ khác đứng một bên, hai ba tốp người nói chuyện cười đùa. Ta đứng dưới gốc cây hợp hoan nhìn các thiếu nữ tụ họp, nói trong lòng không ghen tị là nói dối, nhưng nhìn một lúc lại cảm thấy như vậy thật mệt mỏi.
Đây chính là sự khác biệt giữa dòng chính và dòng thứ, chào đời khác nhau kiếp sống cũng sẽ khác nhau.
Các thứ nữ dốc hết tâm tư thấy sang bắt quàng chỉ để tranh thủ một cơ hội thuận lợi, là tốt hay xấu, chỉ cách nhau một bước.
Lần đầu tiên vào cung, ta không có bạn bè tám chuyện, những cô gái bên kia ta cũng không biết mặt mấy người. Các chị em Ngọc phủ đã tự đi kết hội, chỉ còn một mình ta trong ngự hoa viên.
Ta rời ngự hoa viên, đường đi vắng vẻ, vườn nở biển hoa, hương thơm ngào ngạt. Nơi góc ngoặt hành lang, có một thiếu niên mặc trường sam xám nhạt, ám văn* thêu mây như ý. Tóc hắn búi cao, ngọc quan khảm minh châu, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Khuôn mặt ấy thật quen mắt. Đó là người đã trèo tường vào viện ta tháng trước. Hắn trông thấy ta, có chút ngạc nhiên.
“Thật trùng hợp, cô cũng dạo hoàng cung à.”
Nói năng thản nhiên như thể đây là nhà mình, có vẻ là người thường xuyên ra vào hoàng cung, không phải người thường. Ta cẩn thận suy nghĩ, tuổi tác người này chênh lệch với Thái tử, thân phận sợ là quý tộc nào đó, nói chuyện với hắn cần phải lễ độ.
“Công tử chê cười rồi, đây là lần đầu tiên ta vào cung.”
Hắn gật đầu nghiễm nhiên, đang định trả lời thì bị một giọng nam cắt ngang, ta và hắn nhìn sang. Một nhóm năm người đi tới, thiếu niên đi đầu dung mạo cao quý, mũ rồng áo gấm. Đám thanh niên đi sau ăn bận cũng sang trọng, hẳn là công tử nhà giàu. Trong đám người ấy có một người ta quen biết, ta nhìn hắn đồng thời hắn nhìn ta.
Đây là lần chạm mặt đầu tiên sau khi ta và Tần Tử Tư cãi nhau. Hắn thu hồi ánh mắt, hạ giọng nói chuyện với những người bên cạnh. Thiếu niên đi đầu nhanh chân bước tới, đấm thanh niên bên cạnh ta một cái, lời nói mang vẻ bất lực.
“Biểu ca sao lại trốn tới đây, hôm nay huynh phải gặp cô nương Ôn gia đấy.”
“Ta không gặp, ta cứ thấy nàng là phát phiền.”
“Cô nương Ôn gia tính tình nhu mì, là do huynh có thành kiến quá sâu đậm với nàng.” Thiếu niên mũ rồng áo gấm bất lực giải thích.
Lúc thiếu niên gọi biểu ca, trong lòng ta càng thêm chắc chắn bọn họ chính là đương kim Thái tử và đích tử Vân phủ. Hai người tranh cãi hồi lâu, cuối cùng Thái tử chịu thua biểu ca của hắn, hạ giọng dụ dỗ Vân Thụy đang đen mặt phiền chán.
“Tiểu Cửu, dạo này khỏe chứ?” Tần Tử Tư đi đến bên cạnh ta, bắt chuyện.
“Chào Tần nhị công tử.”
Tần Tử Tư chủ động chào hỏi, ánh mắt đám công tử xung quanh hắn đồng loạt chiếu qua ta. Một thanh niên áo lam hạ giọng thì thầm với thanh niên áo lục bên cạnh.
“Đây chẳng phải là thứ nữ Ngọc gia tự cao tự đại đó sao?”
“Dáng vẻ thế này mà vào Tần phủ đúng là trèo cao.” Thanh niên áo lam thấy ta nhìn bọn họ thì xòe quạt che miệng không ngừng bàn tán với những người xung quanh.
Tần Tử Tư nghe vậy trên mặt không có nửa nét bối rối, thái độ thản nhiên: “Say rồi, nói chuyện kiểu gì vậy.”
Đám công tử quét mắt đánh giá ta rất lâu, những ánh mắt đó không phải ngưỡng mộ, mà là châm chọc. Tiếng cười rôm rả không ngừng, như thể cố ý trêu ngươi.
Tiểu công tử Triệu phủ có quan hệ thân thiết nhất với Tần Tử Tư, Triệu Hòa Lâm, tiến lên khoác vai Tần Tử Tư giễu cợt ta: “Cửu cô nương Ngọc gia có kỹ thuật cao siêu gì để làm chính thê vậy?”
Tần Tử Tư đẩy Triệu Hòa Lâm một cái ra hiệu cho hắn chú ý tình tình, Triệu Hòa Lâm không quan tâm, ánh mắt quan sát toàn thân ta, lưu lại trước ngực áo. Ánh mắt Triệu Hòa Lâm trắng trợn, lời nói cũng trắng trợn: “Còn không bằng đầu bảng* ở Dao Lâu, Tử Tư huynh mắt nhìn vẫn kém như ngày nào.”
“Ngươi đừng quá đáng!” Ta cảnh cáo Triệu Hòa Lâm. Ta chưa bao giờ nghĩ Tần Tử Tư sẽ nói những lời này với bạn bè của hắn, những lời nhục nhã này thật khiến con tim ta nhức nhối.
Triệu Hòa Lâm nhướn mày, lời phản bác của ta khiến ba kẻ đứng phía sau cùng bật cười.
Tuồng hài ở đây khiến Thái tử và Vân Thụy chú ý, Thái tử không rõ tình hình, Triệu Hòa Lâm liền giải thích cho hắn. Thái tử nghe xong thì cau mày, Vân Thụy liếc ta một cái.
“Thì ra cô là cửu cô nương Ngọc gia.” Vân Thụy quan sát mặt mũi ta, chờ hắn nói xong ta mới ngước mắt nhìn lên.
Triệu Hòa Lâm nghe Vân Thụy nói vội vàng tiếp lời: “Chính là thứ nữ đòi làm chính thê Tần phủ.” Vân Thụy bị Triệu Hòa Lâm đón lời sắc mặt không vui.
Vân Thụy liếc Tần Tử Tư đang đứng một bên xem kịch, sau đó thu hồi ánh mắt trở về nhìn ta. Ta đã chuẩn bị tinh thần nghe hắn hùa cùng đám Triệu Hòa Lâm giễu cợt ta, nhưng Vân Thụy chuyển sang chuyện khác.
“Ngọc Tiểu Cửu cô ánh mắt thật kém.”
“Sao cô lại nhìn trúng hắn?” Vân Thụy hỏi ta, nét mặt nghiêm túc, Thái tử nghe xong không nhịn được phì cười. Vân Thụy thậm chí không thèm nhìn đám người Triệu Hòa Lâm, lên tiếng: “Cho dù làm tiểu tư mang giày cho ta cũng không xứng.”
Sắc mặt Triệu Hoài Lâm cùng Tần Tử Tư tái xanh, Triệu Hòa Lâm muốn phản bác nhưng bị Tần Tử Tư ngăn lại.
Ta bị câu nói của Vân Thụy gây sốc tới đứng hình, ta không ngờ Vân Thụy lại nói như vậy. Các quý nhân trong kinh thành luôn lấy đích làm cao, thường ỷ vào thân phận dòng chính mà kiêu ngạo.
Đám người Tần Tử Tư không bằng Vân Thụy, bọn họ tuy là con cháu quý nhân nhưng không có gia thế vững chắc. Sau lưng Vân Thụy là Vân phủ tuổi đời trăm năm, phụ thân là thượng thư được bệ hạ trọng dụng, di mẫu còn là đương kim hoàng hậu, hoàng thất kề thân, không ai dám coi thường.
“Ngọc Tiểu Cửu, đi theo chúng ta.”
Vân Thụy nói với ta xong liền cùng Thái tử rời khỏi hành lang, Triệu Hòa Lâm thấy vậy muốn đi theo Thái tử nhưng bị nội thị của Thái tử ngăn lại. Thái tử liếc xéo đám người Triệu Hòa Lâm, giọng nói thiếu niên đang độ thay đổi trầm trầm khàn khàn.
“Cô và biểu ca ghét nhất loại người như các ngươi, phân đích phân thứ như vậy đúng là vô giáo dục, còn không bằng học sinh xuất thân cơ hàn.”
Ta rời hành lang lập tức cảm ơn Vân Thụy, Vân Thụy nhận lời cảm ơn của ta, không nói thêm gì, theo Thái tử đi về phía đông.
Ta đứng trong sân nhìn bóng lưng bọn họ khuất dạng mới rời đi, về ngự hoa viên tìm các chị em trong phủ.
Qua cung yến này, chút tình cảm cỏn con dành cho Tần Tử Tư còn sót lại trong lòng ta đã bị tiêu diệt sạch sẽ.
Không biết phụ thân nghe được chuyện gì trong cung yến, ông mắng ta không có lễ nghĩa liêm sỉ, đích mẫu mắng ta là loại hạ tiện giống mẹ. Ngọc Khanh càng căm ghét ta hơn, nửa đêm nhân lúc ta đang ngủ, nàng sai hạ nhân quăng ta xuống hồ sen.
Nước hồ mùa đông lạnh buốt thấu xương, cơ thể run rẩy không ngừng, lồng ngực lạnh lẽo đến khó thở, trong lòng ta gào thét muốn thoát khỏi Ngọc phủ.
。。。
Ngọc Nhược muốn giúp Ngọc Khanh xả giận, bèn sắp đặt một mưu kế trong tiệc mừng trăm ngày của con trai thiếu phu nhân Trung Nghĩa Hầu phủ.
Ngọc Nhược dẫn ta tới Trung Nghĩa Hầu phủ chúc mừng, ăn xong nghỉ trưa tại Hầu phủ. Nàng cùng ta uống chung một ấm trà, nước trà bị bỏ thuốc mê. Trước khi hôn mê, ta kịp trông thấy vẻ thỏa thuê trên mặt Ngọc Nhược.
Ngọc Nhược muốn mang ta lên giường của Triệu Hòa Lâm, nhưng vì một sai sót, Triệu Hòa Lâm không đến, mà người đến là Vân Thụy.
Khi tỉnh lại, ta đang ở cùng Vân Thụy. Vân Thụy mặt mày sa sầm ngồi trước giường, quần áo khoác hờ hững trên người, hắn thấy ta tỉnh lại mặt lạnh như băng.
Cơ thể ta đau nhức vô lực, cổ họng có chút nghẹn đau, ta biết sau khi ta thiếp đi đã xảy ra chuyện gì.
“Ngọc Hành, người Ngọc gia các cô thật kinh tởm.” Vân Thụy chán ghét, ta cũng chán ghét, thủ đoạn cặn bã kém cỏi này là loại người ta chán ghét nhất.
“Ta chưa từng tính kế huynh.” Ta nằm trên giường khàn giọng nói, Vân Thụy tức giận lồng ngực không ngừng phập phồng.
Hắn ngồi ở đầu giường quay lưng lại với ta, sống lưng thẳng tắp kiềm chế lửa giận. Vân Thụy bình tĩnh lại, trầm mặc hồi lâu, đứng dậy nhặt chiếc váy rơi cạnh bàn kê chân đặt lên giường.
“Ta không trách cô, ta biết cô cũng bị tính kế.” Vân Thụy thu thập quần áo, hắn rũ mắt thắt dây lưng, khi rời đi còn nói với ta: “Ta sẽ chịu trách nhiệm.”
Không làm thiếp Tần phủ, giờ lại làm thiếp Vân phủ, đi một vòng thật lớn cuối cùng lại quay về vạch xuất phát.
Việc đầu tiên ta làm khi hồi phủ là liều mạng đánh nhau với Ngọc Nhược. Ngọc Nhược bị ta cào vào má, hét thất thanh. Ta đè nàng dưới đất, túm đầu nàng, rút trâm vàng trên tóc nàng ra, ác độc rạch mặt nàng.
“Ngươi muốn hủy hoại ta, ta cũng không ngại hủy hoại ngươi.”
Hạ nhân tách chúng ta ra, Ngọc Nhược ôm mặt khóc thảm thiết, máu tươi chảy qua kẽ tay nàng. Tì nữ vội vàng chạy đi tìm thầy lang, đích mẫu vừa gào khóc vừa tát ta, Ngọc Khanh vô cùng sợ hãi trước vết thương của Ngọc Nhược, không dám tin ta có thể ra tay tàn nhẫn như vậy.
Phụ thân trở về, ta bị áp chế trong từ đường Ngọc phủ. Ông đạp ta ngã xuống đất, lực đạo mạnh đến nỗi thắt lưng ta đau nhói. Phụ thân phẫn nộ vụt roi mây liên tay, trong miệng không ngừng chửi rủa.
Đích mẫu đập bàn, mặt mày hung ác nồng đậm, bà chỉ vào ta, lời lẽ cay nghiệt: “Phá nát mặt nó cho ta, ta muốn mặt mũi nó phải nát bấy!”
Ta thuật lại toàn bộ sự tình Ngọc Nhược gài bẫy ta, vặn hỏi bọn họ: “Ngọc Nhược tính kế ta, muốn đẩy ta lên giường Triệu Hòa Lâm, tại sao các người không hỏi nàng vì sao làm như vậy?!”
Phụ thân túm tóc ta, lửa giận trên mặt phừng phừng: “Đó là lý do mày hủy dung Nhược nhi?! Làm thiếp Triệu gia lẽ nào không tốt cho mày?!”
“Tốt như vậy sao không cho Ngọc Nhược?!” Ta phỉ nhổ, phụ thân lao tới đánh, ta không tránh được, bị ông ta tát mấy cái liền.
Nhan sắc Ngọc Nhược bị hủy rồi, đích mẫu muốn ta cũng phải hủy dung, trong lúc tì nữ đi lấy dao, ta đã chuẩn bị sẵn sàng tự vẫn.
Ta ở Ngọc phủ bị coi khinh từ nhỏ tới lớn, sống cuộc sống bị lạnh bạc đã quá lâu, thay vì tiếp tục lo lắng về số phận sau này, chẳng bằng trực tiếp bỏ mạng.
Một kiếp người, chết thì chết thôi, dẫu có chết, ta cũng đã kéo được vài kẻ chết cùng.
Ta vẫn luôn nhìn chằm chằm đích mẫu, bà bị ta nhìn càng thêm khó chịu.
Tì nữ vẫn chưa trở lại, ý định của đích mẫu còn chưa kịp thực hiện đã bị một đạo thánh chỉ chặt đứt.
“Phụng thiên thừa vận hoàng đế, chiếu viết: Cửu nữ Ngọc gia tri thư tri lý, dịu dàng độ lượng, thông tuệ đoan trang. Nay đích trưởng tử Vân thị phẩm mạo phi phàm, tài hoa xuất chúng. Hai người trời sinh một đôi, đặc ban hôn phối, chọn ngày lành thành hôn. Khâm thử.”
Mọi người trong từ đường Ngọc phủ đều phát ngốc trước thánh chỉ này, ta càng sửng sốt hơn, ta những tưởng mình chỉ trở thành thiếp thất Vân phủ, không ngờ lại là thánh chỉ tứ hôn.
Nội thị đọc thánh chỉ xong, gấp thánh chỉ đưa cho thái giám bên cạnh: “Cửu cô nương tiếp chỉ đi.” Giọng nói nội thị ngân dài êm dịu, ngữ điệu chậm rãi. Thái giám khom lưng đưa thánh chỉ trước mặt ta. Nội thị nhìn đống đổ bể sau cuộc hỗn loạn trong từ đường Ngọc phủ, lông mày khẽ giật giật.
“Vân công tử có nhắc nô tì, trước khi cửu cô nương gả vào Vân phủ nhất định phải chăm sóc chu đáo. Nếu có bất trắc gì, Vân công tử sẽ không bỏ qua.”
Ánh mắt nội thị chiếu vào người đích mẫu, đích mẫu bị điểm mặt khẽ cúi đầu. Nội thị từ trong cung tới đây đều là những người ngự tiền, là tâm phúc của hoàng thượng, những gì nghe thấy nhìn thấy đều sẽ hồi báo lại với thánh thượng. Nội thị đã nói phủ đầu Ngọc phủ, đích mẫu chỉ đành cắn răng nuốt cơn tức vào bụng.
Con điếm rẻ rách này câu dẫn Vân công tử từ khi nào chứ? Đích mẫu hằn học chửi thầm trong bụng, chuyện này khiến bà càng thêm căm phẫn.
Ta nắm chặt thánh chỉ như bùa cứu mạng. Thánh chỉ Vân Thụy mang tới là lá bùa cứu mạng cuối cùng của ta ở Ngọc phủ.
Tin tức cửu thứ nữ Ngọc gia tứ hôn cùng độc đinh Vân phủ truyền đi khiến cả kinh thành bùng nổ.
Ta bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, trước kia ta là đối tượng bị tẩy chay ở Ngọc phủ, bây giờ ta là đối tượng bị cả kinh thành tẩy chay. Ta nghe tì nữ đưa cơm đến nói rằng hiện tại ta là kẻ thù số một của tất cả quý nữ trong kinh thành.
Hôn sự của ta và Vân Thụy định vào mùa thu.
Ta và Vân Thụy chưa từng tìm hiểu nhau, hai chúng ta là những kẻ xa lạ.
Lời cảnh cáo của nội thị đã chấn nhiếp ý định giở trò với ta của những người trong Vân phủ. Phụ thân nghe tin tứ hôn xong như chó liếm mặt chủ chúc mừng ta, tất cả dược liệu, trang sức, vải vóc quý giá đều gửi hết qua viện ta. Ông bảo ta dọn đồ ra khỏi cái viện cũ nát hiện tại, chuyển tới tiểu viện. Dáng vẻ nịnh bợ của ông ta so với bộ dạng hùng hổ đánh ta trước kia như thể hai người khác nhau.
Ta vứt hết tất cả những gì ông ta gửi tới, không thèm nhìn sắc mặt ông ta thế nào, cũng không muốn nhìn thấy.
– ——————-
*yến tiệc trong hoàng cung thường chia thành hai nơi tổ chức tiệc nam (nam tịch) và tiệc nữ (nữ tịch) riêng biệt
*ám văn: hoa văn thêu chìm trên vải
*đầu bảng: người đứng đầu danh sách, ở đây chỉ kỹ nữ xếp hạng nhất ở kỹ viện
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️