Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 4

7:23 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 4 tại dưa leo tr. 

Tết đến, mẫu thân cho người đưa thiếp mời tới bảo ta hồi phủ. Mẫu thân gặp ta hàn huyên vài câu liền tặng cho ta một cái rương nhỏ. Mẫu thân mở nó ra, bên trong là một xấp rất dày khế nhà ngân phiếu, mẫu thân khép rương lại.

“Nguyên Nguyên, đây là mẫu thân tích góp cho con, nếu tương lai Tiết gia có bất trắc, con cũng có thể vô ưu vô lo sống cả đời.”

“Mẫu thân nói nhảm gì vậy!” Ta đẩy rương qua một bên, nhíu mày ngắt lời mẫu thân.

Mẫu thân kéo tay ta, siết nhẹ: “Nguyên Nguyên cũng phải phòng vạn nhất. Nếu mẫu thân không ở đây nữa, nhất định sẽ đi tìm a nương con. Nói cho a nương con biết ta chăm sóc con tốt chừng nào.”

Mẫu thân ngăn không cho ta nói, người bắt ta giấu rương cho kỹ không được nói với bất cứ ai. Lệ Vương bọn họ muốn động thủ, ta thấy mẫu thân trong lòng đã có tính toán.

Ba ngày sau ta tới Lệ Vương phủ, ta không tới gặp Tiết Thanh Ngâm, mà gặp Lệ Vương.

Lệ Vương thấy ta đến rất kinh ngạc, ta đi thẳng vào vấn đề: “Ta muốn giao dịch với ngươi.”

Lệ Vương bưng tách sứ, thổi thổi nước trà, không uống.

“Ngươi muốn giao dịch cái gì?”

“Chứng cứ lật đổ Thái tử.”

Lệ Vương nghe xong, tay khẽ dừng, giương mắt nhìn qua. Khuôn mặt phía sau mặt nạ không rõ ràng, chỉ có một đôi mắt thâm sâu lãnh bạo. Lệ Vương từ nhỏ đã ra chiến trường, Quý phi chết khiến hắn càng thêm thô bạo, dục vọng trong lòng hắn cũng thêm sâu đậm.

Lệ Vương đặt tách lên bàn, ngón tay khuấy đảo nước trà, hắn dấy lên hứng thú hỏi: “Ta tin ngươi thế nào, ngươi ở đâu ra năng lực như thế?”

“Kinh giao* mười dặm, có một nông trường, nông trường ẩn giấu toàn là binh khí.”

Lời vừa dứt, ánh mắt Lệ Vương nhắm thẳng vào ta, con ngươi u ám cuồn cuộn, sát ý trùng trùng.

Lệ Vương nhặt lá trà ra, chà xát giữa hai đầu ngón tay, nước trà trượt qua ngón tay hắn, nhễu xuống mặt bàn: “Ta làm sao biết ngươi có phải phe Thái tử hay không.”

“Ngài có thể phái người đi thăm dò, ta chỉ muốn giao dịch cùng Vương gia.” Ta đặt tay trên đùi, ống tay áo che khuất bàn tay, cũng che khuất vẻ khẩn trương.

Hai chân run run vì hồi hộp, nói chuyện cũng có chút không lưu loát. Lệ Vương không nói gì, hắn tựa vào lưng ghế, ánh mắt xoáy sâu vào ta. Bị người khác chuyên chú đánh giá đã khổ sở, Lệ Vương chinh chiến sa trường, trên thân dính máu tươi không biết bao nhiêu người, tính nết thô bạo, càng thêm áp bức.

Thời gian trôi qua rất lâu, mồ hôi trên trán nhỏ xuống tay áo, nhanh chóng loang ra. Lâu đến mức bản thân quên cả nhúc nhích, bắp chân có chút tê tê cũng không dám động đậy.

Ảnh Dặc tiến đến làm dịu đi áp lực trong phòng, hắn ghé vào tai Lệ Vương nói nhỏ, Lệ Vương thu hồi ánh mắt.

Qua một lúc, ta nghe Lệ Vương lên tiếng, hắn nói: “Ngươi muốn gì?”

Trong lòng ta thoáng bình ổn, có lẽ Ảnh Dặc đã tra xét được là thật, ta ngẩng đầu nhìn Lệ Vương, Ảnh Dặc đã sớm biến khỏi phòng.

“Ta muốn xin Lệ Vương buông tha Tiết gia, ta sẽ cung cấp thêm cho ngài nơi thái tử tàng binh.”

Lệ Vương không nói lời nào, ta có chút sốt ruột, cưỡng ép bản thân bình tĩnh lại. Giọng đàn ông trầm thấp vang lên: “Được, ta đáp ứng ngươi, không động đến Tiết gia.”

Khi ta ra khỏi Lệ Vương phủ đã gần chạng vạng, sau khi ngồi vào xe ngựa không thể gắng gượng thêm nữa liền bải hoải ngồi bẹp trên đệm mềm, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, dính dáp khó chịu.

Hào quang nam chính quá cường đại, đè nén gần như thở không nổi, cũng may bảo toàn được Tiết phủ, trên đường hồi phủ tâm trạng ta mới chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Bên này mới vừa bình phục tâm tình bên kia đã bị Vân Chi chuốc phiền. Vân Chi sắc mặt âm trầm, mắt mũi tức giận trợn lên, hắn chất vấn từng câu: “Phụ nhân ngươi tới Lệ Vương phủ làm cái gì?”

“Ngươi chẳng lẽ không biết ngươi là thê tử của Vân Chi ta?”

Bị tra hỏi đến đau đầu, ta day day thái dương: “Ta chỉ đi thăm tỷ tỷ.”

“Ta đã nói không được tiếp cận nàng ấy nữa, ngươi nghe không hiểu sao?” Vân Chi bóp chặt cổ tay ta, đẩy ta vào cột nhà bên cạnh, tức giận phừng phừng.

Hành vi này khiến ta càng thêm mất kiên nhẫn, ngữ khí cũng không tốt: “Ta không hại nàng, ngươi kích động cái gì!”

“Buông ra! Ngươi nắm đau ta!” Cơn đau ở cổ tay kích thích thần kinh, ta đánh mạnh vào bàn tay hắn đang nắm cổ tay ta.

Vân Chi buông tay, cảnh cáo ta: “Ngươi tốt nhất là như vậy.”

Đêm đó ta tức giận đập phá đồ đạc trong phòng, Vân Chi có biết hay không ta không biết, nhưng phu nhân lại biết.

Hôm sau ta liền bị ma ma mời tới phòng phu nhân vấn an. Mẫu thân của Vân Chi.

Bà là người ta không muốn gặp nhất. Mẫu thân hắn nhìn ta không hợp mắt, thời điểm tân nương kính trà liền sa sầm mặt.

Tiểu thư công tử thế gia thanh cao không ưa nhìn người kiêu căng, sự tích Tiết Nguyên Khê đã lan truyền sôi sục, tâm phúc của chủ tử thế gia tra một cái là biết chuyện của ai. Loại người ỷ đích làm cao như Tiết Nguyên Khê, kiêu căng hống hách, chính là người không được bọn họ yêu thích nhất.

Tính nết của Tiết Nguyên Khê khiến phu nhân cảm thấy con trai mình thật oan uổng, là vết nhơ trong cuộc đời con trai bà. Con trai cương quyết cưới vợ, lại có thánh chỉ, điều này khiến bà tức không chỗ xả, chỉ có thể ba ngày hai bận kiếm chuyện với ta.

Ta quỳ ngồi dưới đất chép Nữ đức, phu nhân ngồi trên cao tám chuyện cùng ma ma, thi thoảng cười đùa vài câu. Ta vừa mắng thầm bọn họ trong lòng vừa chép rất nhanh. Phu nhân soi mói là hạng nhất, hồi đầu chuyên săm soi mấy nét chữ xiêu vẹo, còn bới ra lối viết không đúng, mỗi lần đều xả một bụng lửa giận. Dần dà ta “bị” luyện ra một tay chữ tốt, hay dám nói là rất đẹp.

Phu nhân cầm giấy, lật từng trang xem xét, ta ngoan ngoãn cung kính đứng một bên. Phu nhân cầm tách nước trà hắt lên giấy, mực gặp nước loang thành một vũng nước đen.

“Lem rồi, viết lại một lần đi.” Bà ném xấp giấy ẩm ướt xuống đất, ma ma lấy một xấp giấy mới đặt lên bàn.

Thao tác hằng ngày tập mãi thành quen cũng không có gì đặc biệt, quay về chỗ ngồi bắt đầu sao chép một lần nữa.

Chịu đựng một đêm mới lần nữa chép xong Nữ đức.

Ngươi hỏi ta vì sao không phản kích?

Ngại quá, không bàn tay vàng, không có năng lực.

– —-

Hôm nay là ngày Vân Chi từ Hạ Hàng trở về. Mẫu thân Vân Chi chắc là cảm thấy ta không còn gì để đùa bỡn, vừa nghe con trai trở về liền hoan hỉ đi đón con trai, quẳng ta vào tiểu phật đường của bà.

Buổi chiều lúc ăn cơm, ta gặm châm giò, mẫu thân Vân Chi trông thấy lại gai mắt, than thở với Vân Chi vài câu. Vân Chi liếc ta một cái, cười an ủi mẫu thân: “Nguyên Nguyên còn nhỏ, không hiểu chuyện, mẫu thân chịu khó chút.”

Ta nghe được đảo mắt một cái xem thường, lại gắp một cái chân giò.

Cơm chiều kết thúc, Vân Chi cùng mẫu thân hắn tán gẫu, ta biết điều lui ra ngoài, ở hoa viên đi bộ tiêu cơm.

Chân trước mới đá mở cửa phòng, chân sau Vân Chi đã theo đến. Ta đang trong cơn mê hoặc, hắn giải thích: “Mẫu thân thúc giục, về phòng ngủ một giấc.”

。。。

Ta cùng Vân Chi lại bắt đầu thời kì ngẩng đầu không gặp cúi đầu gặp. Hôm nay trời đổ mưa lớn, ta không muốn ra khỏi cửa, làm tổ trên tháp xem thoại bản, Vân Chi ngồi một bên vẽ tranh. Đọc sách mỏi cổ, ta ngẩng đầu hoạt động vài cái, tiến đến bên cạnh bàn Vân Chi nhìn hắn vẽ tranh.

Bức tranh là tranh sơn thủy, Vân Chi thích phong quang núi non, thường vẽ phong cảnh non nước. Vân Chi thấy ta lại đây, nhường chút vị trí, ta xem hắn chấm mực vẽ, hỏi: “Ngươi vẽ tranh đẹp như vậy, sao không làm hoạ sĩ?”

“Vẽ tranh chỉ là giãi bày tâm trạng.” Hắn miết một đường móc câu trên giấy tuyên, bút múa theo tay hắn, núi non trùng điệp, dày mảnh rõ ràng.

Nghe không hiểu hắn giảng đạo lý, ta nhìn đường nét bức họa trên giấy tuyên. Vân Chi nhúng ngòi bút vào nước sạch, nghiêng mặt nhìn ta: “Cây quạt lần trước ném cho ngươi đâu?”

Ta sờ sờ chóp mũi, dưới ánh nhìn lom lom của hắn mới đáp: “Bán rồi.”

Vân Chi: “…”

Hắn đứng hình một lát, lại nói: “Bán bao nhiêu?”

“Ba trăm.” Ta giơ ngón tay lên ra hiệu cho hắn, Vân Chi im lặng không đáp.

Khi hắn đổ bóng cho tranh, ống tay áo rộng rũ xuống, ta vén tay áo lên giúp hắn đề phòng quẹt vào nước mực làm hỏng bức họa.

Mưa xối xả đập xuống mái nhà ồn ã, sắc trời dần tối, trời mưa ảnh hưởng đến ánh sáng, ta muốn thắp nến bị Vân Chi cự tuyệt, nói là sắp hoàn thành rồi, không cần phiền toái.

Oanh nhi tiến vào truyền lời dùng bữa, Vân Chi mới dừng bút. Vân Chi đặt bút xuống, nghiêng đầu nhìn ta, chờ ta đánh giá.

Ta nhìn bức họa trên bàn, ngắm nghía hồi lâu, nhìn Vân Chi mặt mang ý cười, bật ngón tay cái: “Siêu phẩm!”

Vân Chi thu dọn dụng cụ, lặng lẽ không nói đi ngang qua ta. Cả buổi cơm chiều Vân Chi đều không để ý ta, hắn dùng cơm xong lại chỉnh lý bức họa, trước khi đi ngủ hắn sâu xa nói: “Tranh của ta trị giá ngàn lượng.”

“?” Ta chết lặng nhìn hắn.

– —-

Cuối xuân đầu hạ, ta cùng Vân Chi tới Vạn Hòa Tự cầu phúc. Chúng ta có chút bất đồng trong vấn đề lên núi. Vạn Hòa Tự nằm ở đỉnh núi, lên núi đương nhiên phải đi cầu thang, cầu thang lại rất dài. Đi được nửa đường không còn hơi sức, hai đùi vừa mỏi vừa nhức, ta không muốn đi nữa.

Ta ngồi trên bậc thang quạt gió thở hổn hển, lúc dưới chân núi ta đã nhắc nhở Vân Chi mướn một cỗ kiệu, Vân Chi nói tự mình leo núi cầu phúc mới linh nghiệm. Ta nhỏ giọng oán trách Vân Chi, Vân Chi bất lực.

“Kiên trì thêm một chút, sắp đến rồi.” Vân Chi xem thường.

Ta nghe liền nổi cáu: “Vừa nãy ngươi cũng nói như vậy, ta không nghe.”

Vân Chi hết cách, thở dài, nửa quỳ nửa ngồi trước mặt ta, nói: “Lên, ta cõng ngươi lên.”

Tay ta đang quạt khựng lại, có chút thẹn thùng: “Vậy thì ngại lắm.” Dứt lời, ta trực tiếp nhảy lên lưng hắn. Vân Chi bị hành động này của ta làm cho kém chút ngã sấp.

Ta ôm cổ hắn, quạt cho hắn: “Vất vả quá, ta quạt cho ngươi.”

“Bình thường thấy ăn nhiều như vậy, sao lại không béo chút nào?”

“Đó là vóc dáng ta tốt, không phát phì, hâm mộ không?” Ta cười hì hì nói.

Vân Chi bước lên bậc thang, lắc đầu biểu thị không hâm mộ, ta nói hắn bẽ mặt. Tốc độ Vân Chi leo núi rất nhanh, tốc độ vả mặt cũng rất nhanh. Cõng ta được nửa đường liền thở dốc, nhắc ta điều chỉnh tư thế rồi lên núi tiếp.

Ta càng thêm ra sức quạt gió hạ hỏa cho hắn, Vân Chi lên đến đỉnh núi liền cấp tốc thả ta xuống, hắn tựa vào ghế đá dưới tàng cây nghỉ ngơi lấy sức. Ta cầm quạt quào quào bên cạnh hắn: “Có khoa trương như vậy không?”

“Ngươi cõng ta thử xem?”

Ta ngậm miệng im bặt, cầm quạt đứng một bên hóa trang pho tượng.

Cùng Vân Chi cầu phúc xong, trùng hợp làm sao gặp được vợ chồng Lệ Vương, sau khi kẻ tung người hứng vuốt đuôi lẫn nhau mọi người lần lượt tản đi. Bữa trưa ăn cơm chay trong chùa, ẩm thực thanh đạm xem như cải thiện khẩu vị.

Sau giờ cơm trưa, Vân Chi liền không thấy bóng dáng, ta ở trong phòng có chút nhàm chán, bèn ra ngoài đi dạo cho qua thời gian. Phía sau chùa là một rừng cây, là khu vực dành riêng cho khách khứa thưởng thức phong cảnh. Du ngoạn một hồi cũng không còn gì thú vị, chuẩn bị lên đường hồi phủ, lại nghe được tiếng nói chuyện loáng thoáng, tiếng bước chân cũng tới gần, ta vội vàng tránh vào lùm cỏ rậm rạp phía sau bụi hoa.

Tiếng nói nam nữ dần dần rõ ràng, nhân vật cũng theo khoảng cách mà rõ nét.

Để ta xem rốt cuộc là ai đây? Tâm lý hóng hớt mãnh liệt, ngón tay vạch khóm hoa ra nhìn qua khe hở.

Á à, thì ra là trượng phu của ta và tỷ tỷ của ta.

Ta nín thở, chỉ sợ bị phát hiện. Thật là khéo quá, hai người kia lại đứng dưới tàng cây trước mặt ta mà nói chuyện.

Vân Chi mỉm cười dịu dàng nói chuyện với Tiết Thanh Ngâm, không biết nói cái gì mà hai người nhìn nhau cười, Tiết Thanh Ngâm còn cười rất tươi.

Ta càng muốn biết bọn họ đang nói gì, chỉ hận chính mình không mọc ra tai nghe ngàn dặm.

Tiết Thanh Ngâm vuốt ve cái bụng lớn, giọng nói lộ vẻ bất đắc dĩ: “Đứa nhỏ này quá hoạt bát, lúc nào cũng đạp ta.”

Vân Chi xoa xoa một chút rồi thu tay về, ấm áp hỏi nàng: “Thật vất vả quá. Hắn hiện tại đối với nàng có tốt không?”

Tiết Thanh Ngâm gật đầu, lại cười nói với Vân Chi. Ta ngồi chồm hổm đến tê chân, nhìn hai người đứng dưới tàng cây kia rất giống vợ chồng hàn huyên, đang định đổi tư thế thì bị nam nhân bên cạnh làm giật bắn mình kém chút ngất xỉu.

Tên này đến đây từ lúc nào!

Ta khiếp sợ nhìn hắn, hắn ngồi xổm sau bụi hoa cùng ta, thấy có động tĩnh hắn mới cúi đầu nhìn ta.

À, thì ra là Lệ Vương tỷ phu của ta.

“Ngươi cũng tới bắt gian sao?” Ta hỏi Lệ Vương, Lệ Vương không để ý.

“Ngươi tới từ lúc nào? Sao không ra hiệu cho ta biết, để ta chuẩn bị tâm lý chứ.” Ta hơi oán giận hắn, đột nhiên bị dọa sợ có chút đả kích, ta phải kìm nén một hồi mới áp chế được.

“Bổn vương đến lúc nào còn phải báo cho ngươi?” Lệ Vương liếc ta một cái, tiếp tục phóng ánh mắt vào hai người kia.

Ta nhìn hai người cách đó không xa, lại nhìn Lệ Vương, an ủi: “Yêu nàng, thì sẽ tha thứ cho nàng.”

“Tình yêu là một luồng ánh sáng, đẹp đẽ đến vậy*. Không cần dùng bạo lực giải quyết vấn đề, chúng ta nên dùng tình yêu…”

Ta có ý dùng ngôn từ cảm hóa hắn, để hắn không gây ra hành vi quá khích.

Lệ Vương nghe cũng không nghe, trực tiếp đứng dậy bị ta kéo lại, động tĩnh trong bụi hoa kinh động hai người kia.

“Ai?!” Hai người đồng thời lên tiếng, ăn ý thực hoàn mỹ. Ta ảo tưởng có con mèo hoang xuất hiện, đáng tiếc không thành. Vân Chi đã cất bước tiến đến, ta sợ bị phát hiện, tinh thần khẩn trương trực tiếp đẩy Hạ Thần Hàn ra ngoài.

Hạ Thần Hàn không có phòng bị, bị đẩy nằm úp vào bụi hoa, ta sợ tới mức vội vàng quỳ rạp xuống đất.

Hạ Thần Hàn ánh mắt rét lạnh quét qua, trong lòng ta kêu gào: thôi xong rồi.

Hai người dưới tàng cây nhìn thấy Lệ Vương đột ngột hiện ra, có chút cả kinh. Tiết Thanh Ngâm vừa định mở miệng đã bị hành vi của Lệ Vương chặn họng.

Hạ Thần Hàn đứng dậy cúi người, trực tiếp xách ta ra, là chân chính xách ta ra.

Hạ Thần Hàn mặt lạnh, ta vẫn còn lắc lư trong tay hắn, bốn người nhìn nhau bao trùm một loại cảm giác, gọi là —— xấu hổ.

Ngữ khí Hạ Thần Hàn âm trầm tới cực điểm, hắn châm biếm Vân Chi: “Ở cùng Vương phi của ta lâu thật đấy, có nên đổi thê tử hay không?”

Cái lời thoại quái quỷ gì đây chứ? Ta thật muốn chết ngay tại chỗ. Vân Chi nghe xong mặt mũi tái đi, nhìn chằm chằm ta, sắc mặt hắn cũng sa sầm.

Lệ Vương ném ta đi, ta nằm dưới đất có chút ấm ức, nhưng ta không dám phản bác.

Vân Chi siết tay, Hạ Thần Hàn nhìn cũng không nhìn trực tiếp lướt qua, ôm Tiết Thanh Ngâm vào lòng, lãnh ý trong mắt càng nồng đậm: “Trí nhớ Thượng Thư đại nhân xem ra không tốt, vợ đẹp trong nhà không muốn, ngược lại nhớ thương vợ người khác, đây là thanh cao sao?”

“Ta thấy là bỉ ổi.”

Vân Chi nghe xong nhíu mày, Tiết Thanh Ngâm lên tiếng: “Ta cùng Vân Chi không có gì, chỉ là nói ít chuyện.”

“Chuyện gì mà phải nói ở trong rừng?” Lệ Vương lạnh nhạt, Tiết Thanh Ngâm muốn giải thích bị Lệ Vương dùng tay chặn miệng: “Nữ nhân, im miệng.”

Ta đã bò lên đứng một bên cố gắng thu nhỏ sự tồn tại, Vân Chi bị Lệ Vương móc mỉa đều không nói gì, hắn đương nhiên sẽ không tranh chấp với Lệ Vương. Vợ chồng Lệ Vương đi rồi, Vân Chi đi tới trước mặt ta, ta ngẩng đầu nhìn lá cây.

“Tới lúc nào? Vì sao lại ở cùng Lệ Vương?”

Ta gãi đầu, nhỏ giọng đáp: “Tự hắn chạy tới, ta cũng không biết.”

“Ta đã nói không được dây dưa với hắn nữa.” Vân Chi chau mày, giọng điệu lạnh lẽo.

“Ta không dây dưa với hắn, rõ ràng là hắn tự nhảy ra, ngươi phát cáu với ta cái gì!” Thái độ của hắn khiến ta buồn bực, vứt cây quạt liền quay người chạy đi.

Ta không buồn quay về phòng trực tiếp xuống núi hồi phủ, lộ trình xuống núi tưởng chừng dễ chịu hơn so với lên núi, ai ngờ đi đến đầu choáng mắt hoa. Bậc thang nhiều hoa cả mắt, lại đúng giữa trưa, nóng bức ướt đẫm một thân mồ hôi. Ta tìm được một bóng cây nghỉ mệt phục hồi thể lực, ánh mặt trời đứng bóng khiến người ta như phát bỏng.

Vân Chi đến khi ta đang mơ màng buồn ngủ dưới tàng cây, ta thấy hắn đến làm bộ như không thấy, Vân Chi xoa đầu ta, lời lẽ mềm mỏng: “Ta không nên nổi cáu với ngươi, đừng giận nữa.”

Ta bĩu môi: “Ta không giận.”

Vân Chi cười, cởi áo ngoài ra khoác lên đầu ta, mặt trời bị che lại, ánh nắng bớt chói chang hơn. Hắn nửa ngồi nửa quỳ trước mặt ta, quay đầu lại nói:

“Về nhà thôi.”

Khi ta tỉnh dậy lần nữa đã là chạng vạng, bữa tối cũng sắp chuẩn bị xong xuôi. Vân Chi ngồi trên giường đọc sách, thấy ta dậy liền đưa nước trà qua. Ta nâng chén trà được đặt trên khối băng giữ lạnh, hơi lạnh từ khối băng phả ra, vô cùng khoan khoái.

“Hiện tại còn giận không?” Vân Chi từ sau trang sách ngẩng đầu lên trêu ghẹo.

Ta uống một ngụm trà, xoa xoa khối băng, bướng bỉnh cãi: “Ta không thèm giận.”

Vân Chi lắc đầu cười thành tiếng, ta đặt chén trà lên bàn bên cạnh, có chút kiêu ngạo cảnh cáo hắn: “Nếu ngươi thực khi dễ ta, ta sẽ méc phụ thân mẫu thân.”

“Được được được.” Vân Chi khép sách lại, trong mắt hiện ý cười: “Nhất định không khi dễ ngươi.”

– ——————-

*kinh giao: ngoại ô kinh thành

*Lời bài hát Aurora của Trương Thiều Hàm