Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 6

7:23 chiều – 10/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6 tại dưa leo tr. 

Ta đau lòng một ngàn lượng đã hai ngày, Oanh nhi nghe ta mắng chửi đến độ phiền chán, đổi ca với nha hoàn khác, trở về phòng ngủ.

Hạ nhân đưa thiếp mời tới, ta mở ra thấy thiếp mời càng thêm tức điên. Con rùa Trần Lục Lục kia cho người đập nát một ngàn lượng của ta không nói còn dám viết thư khiêu khích ta.

Ai nhịn cho được!!! Ta cầm phong thư đánh thức tiểu tùy tùng đang ngủ mơ, tiểu tùy tùng không nghe lời, thậm chí còn trở người chổng mông vào ta. Ta tét mông Oanh nhi một cái, tự mình xuất phát đến sông Liễu Châu, chuẩn bị đấu một trận tử chiến cùng Trần Lục Lục.

Ta tới sông Liễu Châu không trông thấy Trần Lục Lục, đợi một hồi lại thấy Ảnh Dặc chạy tới. Ta ngồi xổm dưới tàng cây nhìn hắn tuần tra quanh quẩn vùng phụ cận sông Liễu Châu hết lần này đến lần khác.

Ta bắt đầu bẻ cành liễu đan thành vòng, lần thứ năm hắn chạy tới sông Liễu Châu, ta đã đeo vòng liễu ngồi bệt xuống câu cá. Ảnh Dặc thấy ta ngồi dưới gốc cây liễu thì trầm mặc rất lâu, hắn tiến lại hỏi ta: “Vì sao ngươi cứ một mực ở đây?”

“Có hẹn, đừng phiền.”

Ảnh Dặc không nói gì, hắn từ Vương phủ bị hắc y nhân dẫn dụ, một đường truy đuổi đến sông Liễu Châu liền mất tăm tích. Trên đường về Vương phủ hắc y nhân lại xuất hiện,lần nữa dẫn hắn tới sông Liễu Châu, bị trêu chọc có chút căm tức.

Ảnh Dặc đứng phía sau, ánh mắt hắn ở sau lưng đánh giá ta. Một con cá cũng không câu được còn bị Trần Lục Lục cho leo cây, ta tức giận lầm bầm.

Đột nhiên, ta nghe được tiếng mở vỏ đao, quay đầu nhìn lại, phát hiện Ảnh Dặc vẫn chưa rời đi.

Đang định hỏi hắn sao chưa đi thì phát hiện cách đó không xa Trần Lục Lục dẫn theo nha hoàn đang đi tới sông Liễu Châu. Ta thẳng tay vứt cành liễu xông đến chỗ Trần Lục Lục, Trần Lục Lục nhìn thấy ta hùng hổ chạy tới có chút ngơ ngác.

Giây tiếp theo Trần Lục Lục liền bị đẩy ngã xuống đất, còn chưa kịp phản ứng đã bị ta tóm cổ áo: “Đền tiền!!!”

“Đền tiền cái gì, ngươi điên rồi!” Trần Lục Lục giãy dụa kêu lên, ta đè chặt người nàng, không cho nàng thoát.

“Ngươi lần trước sai người tông vào ta phá hỏng một ngàn lượng, mau đền tiền!” Ta nghĩ đến một ngàn lượng lòng đau như cắt. Một ngàn lượng mang đi mua đồ ăn ngon của Phẩm Hương Lâu không ngon sao, sao lại đi mua trang sức còn bị phá hỏng! Tức chết ta rồi!

“Ta cho người đụng hỏng một ngàn lượng của ngươi khi nào, ngươi đừng có ngậm máu phun người!”

“Ta không nghe! Đền tiền!”

“Ngươi buông ta ra, ngươi điên rồi! Ta căn bản không sai người va chạm ngươi!” Trần Lục Lục tức giận tái cả mặt.

Giãy dụa một trận, Trần Lục Lục đầu tóc hỗn loạn ánh mắt hung ác cầm thiếp mời, ta đứng bên cạnh đếm ngân phiếu. Một ngàn lượng không thừa không thiếu, ta cất ngân phiếu vào túi xong xuôi, an ủi Trần Lục Lục vẻ mặt như vừa giẫm phân.

“Ngươi gây thù chuốc oán quá nhiều, ngươi xem, đều đến chỉnh đốn ngươi.”

“Cút!” Trần Lục Lục vo thiếp mời thành một cục, ném xuống đất giẫm mấy phát.

Ta đồng cảm nhìn Trần Lục Lục, xoay người rời khỏi sông Liễu Châu. Trần Lục Lục đứng bên sông Liễu Châu chửi bới kẻ viết thư om sòm.

Khi Tiết Nguyên Khê rời đi, Ảnh Dặc cũng rời khỏi sông Liễu Châu, trên đường hồi phủ không hề gặp hắc y nhân gì. Trần Lục Lục vừa mắng vừa đi về nhà, vô duyên vô cớ bị đánh không nói còn lỗ mất một ngàn lượng, có ai không bất bình.

Sông Liễu Châu yên bình trở lại, từ cửa sổ lầu cao nào đó, Trường Bình công chúa cùng tâm phúc của nàng quan sát sông Liễu Châu. Mầm mống manh nha trong lòng Trường Bình công chúa cũng trực tiếp loại bỏ, Tiết Nguyên Khê cùng Ảnh Dặc không hề qua lại, nhìn thấy nhau cũng không sợ hãi hay bất an.

Trong lòng Trường Bình công chúa âm thầm tức tối, nàng thấy Tiết Nguyên Khê không hề chống đối Tiết Thanh Ngâm mà chỉ thành thành thật thật sinh hoạt, khác biệt quá lớn với kiếp trước, nàng nhất thời không rõ có phải Tiết Nguyên Khê cũng sống lại hay không. Thăm dò vài lần đều không ra sơ hở, nàng đành phải lôi Ảnh Dặc ra.

Nếu quả thật là sống lại, Tiết Nguyên Khê nhìn thấy Ảnh Dặc nhất định sẽ nổi điên. Đáng tiếc nghiệm chứng không có kết quả gì, hai người bọn họ không có liên hệ. Tiết Nguyên Khê có khi giống kiếp trước lại có điểm không giống kiếp trước.

Kiếp này nàng sống lại, tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào phá hỏng kế hoạch của mình một lần nữa, nàng đã biết diễn biến về sau, đây chính là trợ giúp lớn nhất ông trời dành cho nàng.

Tiết Thanh Ngâm nhất định phải chết! Trường Bình xiết chặt chén trà trong tay, ánh mắt tàn độc xoáy sâu như bóng tối.

Sau khi trùng sinh, nàng phát hiện thế giới này đã thay đổi. Tiết Nguyên Khê không còn đối nghịch Tiết Thanh Ngâm, kiếp trước không có tứ hôn kiếp này lại có, còn thành hôn với Vân Chi đã ngấp nghé nửa năm. Tiết Nguyên Khê khác biệt, Tiết Thanh Ngâm tương đồng, kiếp này không có Tiết Nguyên Khê đối nghịch, rất nhiều chuyện không thể xảy ra.

Có thể Tiết Nguyên Khê bị mẫu thân nàng nghiêm dạy, hoặc có thể là bị Tiết Thanh Ngâm trừng trị biết sợ mà lui. Tiết Nguyên Khê cũng không phải đối tượng nàng muốn trừ khử, người nàng muốn diệt trừ hiển nhiên vô cùng rõ ràng.

Kẻ nàng muốn đối phó chưa bao giờ là Tiết Nguyên Khê, mà là Tiết Thanh Ngâm.

– —-

Ta trở về Vân phủ thì thấy Vân Chi đang từ cửa xe ngựa bước xuống, Vân Chi cùng ta vào nhà. Ta không quan tâm chuyện của hắn, hắn cũng không quan tâm chuyện của ta.

Tối nay Vân Chi lại uống rượu, hắn không uống say bí tỉ giống lần trước, lần này uống rượu chỉ đột ngột ôm ta. Ta cảm giác hắn lại bắt đầu gọi “Thanh Ngâm”, liền dốc sức đẩy hắn ra.

“Nguyên Nguyên.”

Giọng nói nam nhân trầm khàn vang lên bên tai, cảm giác vô cùng khiếp sợ, nam nhân này làm sao đây, dọa chết người ta.

Hơi thở của hắn phả bên tai khiến vành tai ngứa ngáy, ta giãy giụa muốn thoát ra, lại bị hắn siết càng chặt.

“Nhận nhầm người rồi, đại ca!” Ta cố gắng tách ngón tay hắn ra.

“Không nhầm, ta chỉ muốn ôm nàng.” Hắn gác cằm lên vai ta, thấp giọng nói: “Một lát là được rồi.”

Đêm đó ta bị Vân Chi dọa sợ đến mất ngủ, đúng là cảm tạ tám đời tổ tông nhà hắn.

– —-

Trường Bình công chúa đến Lệ Vương phủ thăm Tiết Thanh Ngâm, Tiết Thanh Ngâm sau khi sinh non sức khỏe suy yếu, đang trong thời gian tu dưỡng, nói chuyện cũng giọng yếu khí hư.

“Tẩu tẩu dưỡng sức cho tốt, đứa nhỏ không còn, sau này vẫn có thể có lại.” Trường Bình vành mắt ửng đỏ, nắm tay Tiết Thanh Ngâm an ủi.

Tiết Thanh Ngâm cười nhạt, xoa đầu Trường Bình: “Được.”

Trường Bình công chúa nhịn kìm được mà rơi lệ, Tiết Thanh Ngâm dỗ dành nàng: “Trường Bình đừng khóc, khóc nữa sẽ biến thành mèo mặt hoa đó.”

Trường Bình công chúa thôi khóc mỉm cười, nàng đau lòng dém lại chăn cho Tiết Thanh Ngâm, giọng nghèn nghẹn: “Ta đau lòng tẩu tẩu.”

Tiết Thanh Ngâm cùng Trường Bình ở trong phòng tán gẫu, Tiết Thanh Ngâm có chút mệt mỏi, Trường Bình liền rời khỏi phòng ngủ, không quấy rầy nàng nghỉ ngơi. Lệ Vương về phủ muốn đi thăm Tiết Thanh Ngâm, được Trường Bình cho hay nàng đã ngủ, không tiện quấy rầy.

Trường Bình quấn lấy Lệ Vương chơi cờ trong thư phòng cả buổi chiều. Khi Tiết Thanh Ngâm tỉnh lại trời đã tối, thị nữ bưng đồ ăn tới. Tiết Thanh Ngâm nhìn trong phòng, hỏi thị nữ dọn cơm: “Hạ Thần Hàn đâu?”

“Vương gia cùng công chúa dùng bữa tối xong đã ra ngoài.” Thị nữ trả lời.

Tay Tiết Thanh Ngâm đang bưng canh uống thoáng khựng lại: “Trường Bình ở trong phủ cả buổi chiều?”

“Hồi Vương phi, đúng vậy. Công chúa cùng Vương gia ở thư phòng luận bàn kì nghệ, chạng vạng dùng cơm xong, Vương gia cùng công chúa xuất phủ.” Thị nữ cung kính đứng bên cạnh Tiết Thanh Ngâm.

Tiết Thanh Ngâm cầm thìa ngọc khuấy nước canh, tiếng đồ sứ va chạm thanh thúy vang khắp phòng. Tiết Thanh Ngâm hạ mắt, che giấu vẻ khác lạ dâng lên trong con ngươi, trong lòng truy soát cặn kẽ sự tình.

– —-

Hôm nay xuất phủ dạo phố hơi muộn, ta dứt khoát ăn cơm chiều bên ngoài cùng Oanh nhi. Từ tiệm cơm đi ra trời đã sập tối, hiên nhà bên đường treo đầy đèn lồng, ta cùng Oanh nhi ăn hơi nhiều, tản bộ hóng gió hồi phủ.

Giây phút gặp được Lâm Phù cùng Trần Lục Lục, nội tâm ta xuất hiện bốn chữ to: oan gia ngõ hẹp!

Trần Lục Lục cùng Lâm Phù khoác tay, trong tay Lâm Phù cầm hai xâu đường hồ lô, trong tay Trần Lục Lục cầm một túi giấy căng phồng. Gặp nhau đương nhiên phải đâm chọc vài câu, Trần Lục Lục mang thù một ngàn lượng lần trước, nói chuyện cũng chanh chua.

“Ngươi thế này làm sao được, nữ tử phải dịu dàng.” Ta nhắc nhở nàng, Trần Lục Lục nghe xong liền nổi cơn tam bành buông Lâm Phù ra, trực tiếp nện vào ngực ta, mắng: “Lúc ngươi động thủ đánh ta sao không nói phải dịu dàng?!”

“Bởi vì ta không giỏi ăn nói.” Ta nắm lấy ngón tay nàng đang chọc vào ta, trong lúc nàng còn chưa rõ, ta nói: “Nếu ngươi lại đấm ta, ta sẽ nằm lăn ra ăn vạ ngươi.”

Trần Lục Lục vừa nghe lập tức tránh ra, chạy về bên người Lâm Phù. Lâm Phù có lẽ gần đây tâm trạng tốt, nói chuyện cũng không cay nghiệt như Trần Lục Lục, nàng cười nhẹ: “Phía trước có quán rượu, tới ngồi chút không?”

Ta nghĩ cũng không bận rộn gì, liền cùng các nàng vào quán rượu. Quán rượu nằm ở tận cùng hẻm nhỏ, chủ quán là một phụ nữ trung niên, thấy Lâm Phù cùng Trần Lục Lục tiến vào trực tiếp ôm vò rượu đặt lên bàn.

Lâm Phù rót rượu, hương rượu tỏa bốn phía, ta nhấp qua một ngụm. Không giống rượu mạnh cay mũi nóng bụng, cũng không giống rượu trái cây ngọt ngào chán ngắt, chỉ thuần là rượu gạo, mùi rượu thanh nhẹ, hương vị cũng không gay gắt.

“Rượu nhà này rất nhẹ, cho nên buôn bán không tốt lắm.” Lâm Phù nói xong, ta khẽ liếc chủ quán đang gẩy bàn tính ở phía sau, Lâm Phù không thấp giọng, trong sảnh không có người khác, chủ quán đương nhiên có thể nghe thấy.

“Nàng nghe được.” Lâm Phù xé túi giấy, hạt dẻ chắc nịch trơn bóng đã hé miệng, lộ ra ruột quả vàng ươm. Nàng đặt hạt dẻ giữa bàn, ta cầm một hạt lên tách vỏ.

Trần Lục Lục cùng Lâm Phù thảo luận chuyện riêng, đề tài thảo luận không được tốt, Trần Lục Lục có chút bất mãn, phụng phịu uống rượu.

Lâm Phù bóc hạt dẻ, ngón tay thon dài, nói chuyện với ta: “Dạo này sao ngươi rất ít đi yến hội? Trước kia không phải ngươi tích cực nhất sao?”

Ta nhét hạt dẻ vào miệng: “Phiền phức.”

Lâm Phù nghe xong bật cười, nàng đem hạt dẻ đã bóc xong trong tay đặt trước mặt Trần Lục Lục, Trần Lục Lục nhón một viên cho vào miệng.

“Ngươi không đi yến hội, mất đi rất nhiều thú vui.” Lâm Phù nói.

Ta hừ nàng một tiếng, uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, cáo từ các nàng, rời khỏi quán rượu.

Lâm Phù cùng Trần Lục Lục vẫn ngồi trong quán rượu nói chuyện với nhau. Lâm Phù ánh mắt dịu dàng nhìn Trần Lục Lục, đút hạt dẻ cho nàng. Gió đêm lại nổi lên, thổi bay rối mái tóc hai người.