Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 28: Bò cạp vàng

1:25 chiều – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 28: Bò cạp vàng tại dưa leo tr. 

Tại khu vực phòng thủ thứ cấp cách Bách Tuế Lan 6 km, trong phòng điều khiển trung tâm, các cơ giáp sư đã phát hiện ra tín hiệu mới trong hệ thống giám sát.

Cơ giáp sư nói: “Những biến động từ vật ô nhiễm Bách Tuế Lan đã biến mất.”

phòng điều khiển trung tâm chỉ còn lại một số cơ giáp sư, đội trưởng YDS Kha Lâm bước đến hệ thống giám sát: “Dao động đã biến mất? Có ghi lại được hình ảnh không?”

“Không ghi lại được. Hệ thống giám sát theo thời gian thực bên đó hẳn là đã bị ngoại lực phá hỏng, không thể xác định được hình ảnh.” Cơ giáp sư mang vẻ mặt lo lắng, từ khi nhận được hình ảnh đó cho đến nay, họ chỉ thấy Triệu Nhạc Kiệt đang bị tấn công, về sau chẳng thu thêm được bất cứ thông tin nào nữa, cho nên Thích Tư Thành đã phải dẫn theo một đội cơ giáp sư xuất phát cứu người.

Bên cạnh, một cơ giáp sư lo lắng hỏi: “Đội phó có thể cầm cự được cho đến khi chúng ta giải cứu được không?”

“Đừng ăn nói linh tinh!”

“Đội phó có cát nhân thiên tướng!”

“Đúng vậy, biến động của vật ô nhiễm đã biến mất rồi còn gì!”

Kha Lâm đứng bên cạnh, ánh mắt nặng nề nhìn chằm chằm vào dữ liệu giám sát.

Dao động vật ô nhiễm biến dị không có khả năng vô duyên vô cớ biến mất như vậy.

Bách Tuế Lan đang được bọn họ xác định là nguyên nhân chính gây ra bất thường ở trạm cơ sở C. Sự biến mất đột ngột của nó chỉ có một khả năng, Bách Tuế Lan đã bị tiêu diệt.

Chẳng mấy chốc đã có người chạy tới báo cáo tình hình: “Đội trường Kha, hình như cát lún bên ngoài đã biến mất, giờ chúng ta có thể dẫn quân đến trạm cơ sở C rồi.”

Kha Lâm nhìn ra ngoài qua cửa sổ trong suốt của khu phòng thủ thứ cấp, gió mạnh vẫn còn đó, nhưng cát bên ngoài đã trở lại bình thường.

Nhưng nếu Bách Tuế Lan biến mất, là ai đã tiêu diệt nó?? Theo dữ liệu, Bách Tuế Lan là vật ô nhiễm đã sinh trưởng lâu năm trong khu ô nhiễm nhưng không ghi nhận được sự bất thường nào, cho nên cục quản lý mới mặc kệ nó phát triển ở gần trạm cơ sở C như vậy. Tuy nhiên, nó vẫn là vật ô nhiễm có giá trị đạt tới cấp S, chỉ dựa vào một mình Triệu Nhạc Kiệt không thể giải quyết được.

Triệu Nhạc Kiệt đã cùng với ai xử lý Bách Tuế Lan?

Kha Lâm đột nhiên nghĩ đến trước khi vào đây hình như có nghe nói sẽ có chiến đội đến chi viện: “Chỉ có căn cứ YDS và Tật Phong đi vào Thiên Vực tinh à?”

“Không phải.” Một cơ giáp sư giải thích: “Trước khi tới đây, tôi nghe nhân viên Cục nói, có cơ giáp sư của KID cũng đi vào.”

KID ư? Mùa giải trước chiến đội của Kha Lâm đã giao thủ với KID, lúc đó chiến thuật chiến đội KID rối tinh rối mù: “Cơ giáp sư tiến vào là ai?”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm.” Cơ giáp sư nói.

Kha Lâm nhìn hệ thống giám sát, vật ô nhiễm đã bị KID giải quyết thật à?

Lúc này, cơ giáp sư phụ trách giám sát lại nói: “Nhưng lạ thật đấy, dao động của vật ô nhiễm vật cấp cao đã biến mất, nhưng mức độ ô nhiễm xung quanh trạm cơ sở C vẫn không thay đổi.”

“Không thay đổi?” Kha Lâm nghĩ đến lần đầu tiên nhận được yêu cầu từ nhiệm vụ, ban đầu đội cơ giáp sư tiên phong khôi phục được trạm AB, sau đó mới mất tích ở trạm C. Có vẻ trạm cơ sở C chính là căn nguyên của mọi vấn đề.

Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó: “Còn liên hệ được với Thích Tư Thành không?”

Những người khác nói: “Không thể, tín hiệu nơi này vô cùng kỳ lạ, vượt qua phạm vi nhất định thì không thể liên lạc được nữa.”

Kha Lâm nghiêm túc: “Chúng ta giống như bị bao vây rồi, ở khu vực này có nhiều hơn một vật gây ô nhiễm.”

Tút tút — tút tút ——

Trong tín hiệu liên lạc, dường như có ai đó đang nói chuyện.

Ứng Trầm Lâm vùng vẫy trong cát một lúc, bàn tay máy móc khổng lồ đẩy lớp cát sang một bên, tầm nhìn mơ hồ trước mặt dần dần trở nên rõ ràng hơn..

Du Tố nói: “Tay trái.”

Ứng Trầm Lâm không hề do dự. Với sự giúp đỡ của bàn tay đối phương, anh bò ra khỏi cát.

Hoàn cảnh xung quanh đã thay đổi, không còn là vị trí lúc tiêu diệt Bách Tuế Lan nữa mà đã bị cơn bão cát thổi bay đến một nơi khác.

Đầu tiên Ứng Trầm Lâm kiểm tra trình tự bên trong cơ giáp trước đã, Hệ thống trước đó bị gián đoạn vẫn chưa khôi phục lại, ngay cả hệ thống định vị bên trong cơ giáp cũng đôi khi không hoạt động được, điểm sáng tượng trưng cho cơ giáp đồng đội lóe lên vài lần rồi biến mất, cũng chẳng còn thay đổi nào nữa.

Tất cả các công cụ phát hiện phạm vi và liên lạc đều không thành công.

Tiêu diệt Bách Tuế Lan không những không giải quyết được tình trạng này. Ngược lại, nó làm cho một vài tình huống trở nên tồi tệ hơn.

“Chúng ta đã lạc mất mọi người rồi.” Du Tố đứng ở trên bờ cát, sau khi kéo Ứng Trầm Lâm lên, cậu ta quan sát xung quanh: “Xem ra Bách Tuế Lan không phải là nguyên nhân chính.”

“Vật ô nhiễm không chỉ có một cái.” Ứng Trầm Lâm xác nhận điều này. Xét cho cùng, Bách Tuế Lan chỉ là vật ô nhiễm có giá trị 6800, có thể ảnh hưởng đến tín hiệu liên lạc trên một khu vực rộng lớn như vậy, cường độ của vật ô nhiễm này phải vượt xa Bách Tuế Lan.

Từ khi bị gió cuốn đến gần trạm cơ sở C, Ứng Trầm Lâm vẫn luôn có cảm giác kỳ lạ, như thể họ đã bước vào lãnh thổ của quái vật vậy, hoàn toàn biệt lập với thế giới bên ngoài.

Mọi chuyện có vẻ hơi rắc rối đây.

Ứng Trầm Lâm lướt qua dữ liệu, không tìm thấy mục tiêu gây ô nhiễm tương ứng trong Thiên Vực tinh, mục tiêu phù hợp nhất với suy đoán chỉ có Bách Tuế Lan, nếu không phải Bách Tuế Lan, chẳng lẽ lại có vật ô nhiễm nào đó tự nhiên xuất hiện trong Thiên Vực tinh sao?

Khi đang suy nghĩ về điều này, cánh tay phải đột nhiên truyền đến một cảm giác nhức buốt, giống như cảm giác khi anh sử dụng tay phải quá mức ở khu vực ô nhiễm Banout. Xem ra, thời gian tới sẽ phải hạn chế sử dụng tay phải rồi, tránh để phát sinh những vấn đề không hay.

Thiếu vắng Quý Thanh Phong cùng Lâm Nghiêu, kênh liên lạc thực sự yên tĩnh.

Ứng Trầm Lâm ngắt kết nối thần kinh trên tay phải sau đó nhìn về phía thương pháo cơ giáp bên cạnh, tất cả sự hiểu biết của anh ấy về người này đều đến từ ấn tượng đầu tiên trong tập hồ sơ đó, Trong trận chiến vừa rồi, kỹ năng của cá nhân của người này đã vượt xa những gì được thể hiện ở Khu vực ô nhiễm Banout.

Rạng sáng cái ngày Du Tố gia nhập chiến đội, anh đã tra xét một chút thông tin về Trace.

Yếu tố trung tâm cốt lõi trong thi đấu đoàn chiến cơ giáp chính là thương pháo cơ giápcụ thể hơn là nếu thương pháo cơ giáp năng lực quá kém sẽ ảnh hưởng đến phối hợp chung của toàn đội. Anh đã xem một số video thi đấu trước đây của KID, thương pháo cơ giáp phía sau phối hợp với tuyến đầu rất rời rạc, dẫn đến mất kết nối nghiêm trọng.

Vừa rồi đối phó với Bách Tuế Lan, phản xạ trong chiến đấu của Du Tố chính là điều quan trọng nhất. Ngay khi Bách Tuế Lan điều khiển lốc xoáy cát, anh ta đã lập tức lựa chọn đánh tan nó, đây không phải hành động bột phát, mà là dựa vào kinh nghiệm phong phú hơn người.

Một cơ giáp sư dày dạn kinh nghiệm chiến đầu cùng thể chất hàng đầu.

Du Tố không nghe thấy tiếng Ứng Trầm Lâm liền hỏi: “Sao không nói gì thế?”

Ứng Trầm Lâm đột nhiên liên tiếng: “Anh thật khỏe mạnh.”

Du Tố hơi sững lại: “Thì sao?”

Giọng điệu Ứng Trầm Lâm vẫn như thường: “Thật đáng ngưỡng mộ.”

Cơ thể khỏe mạnh không có bất cứ mầm mống bệnh tật nào, cộng thêm kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm, anh ta sinh ra chính là để điều khiển cơ giáp.

“Nhóc con, cậu bao nhiêu tuổi rồi?” Du Tố hỏi.

Ứng Trầm Lâm nói: “Hiện tại là 18.”

“18 à?” Du Tố vừa điều chỉnh tham số bên trong cơ giáp, vừa nói: “18 tuổi, trình độ điều khiển cơ giáp gần chạm đến độ chuyên nghiệp, chức vụ chính là thợ bảo trì sơ cấp nhưng lại hiểu biết rất rõ đặc tính cơ giáp đoàn chiến, cậu bắt đầu tiếp xúc với cơ giáp từ khi nào?”

Biết rõ hiệu suất và năng lượng đầu ra của cơ giáp có thể được đạt tối ưu khi đứng ở mép tấm chắn.

Đây không phải điều mà kỹ sư bảo trì thông thường có thể biết được. Mọi thao tác trong quá trình chiến đấu của cơ giáp đều yêu cầu cơ giáp sư phải nắm quyền kiểm soát, đòi hỏi kỹ năng chiến đấu phong phú. Trong các tình huống khác nhau, cần phải vận dụng kinh nghiệm chiến đấu kết hợp với kiến thức lý thuyết để điều chỉnh hiệu suất của cơ giáp, tối đa hóa sức chiến đấu.

Người này, hoặc là một cơ giáp sư có hơn mười năm kinh nghiệm điều khiển, hoặc là quen thuộc cơ giáp đến tận xương tủy.

Đương nhiên, Ứng Trầm Lâm không phải vế trước, cậu ta mới chỉ có 18 tuổi.

Ứng Trầm Lâm trầm mặc một lát, rồi đáp: “Không nhớ rõ.”

Không nhớ rõ……?

Du Tố nhìn sang bên cạnh, cách một lớp cơ giáp không thể nhìn thấy biểu cảm của đối phương. Sau khi điều chỉnh cơ giáp xong, cậu ta nhận thấy tay phải cơ giáp sử dụng pháo điện từ đang buông thoãng, không thấy cử động gì cả.

Nghĩ đến trận chiến vừa rồi, đối phương đã dùng tay phải tác chiến rất nhiều: “Tay cậu làm sao vậy?”

Ứng Trầm Lâm dừng một chút, rồi giải thích: “Đang bị đau nhức.”

Du Tố hơi nhíu mày: “Ngắt kết nối thần kinh đi.”

“Đã ngắt rồi.” Ứng Trầm Lâm cố gắng thả lỏng cánh tay phải, hỏi ra nghi ngờ trong lòng: “Tại sao những người khác lại gọi anh là chó điên.”

Vừa hỏi xong, Du Tố đã nâng khẩu súng hướng về phía Ứng Trầm Lâm, năng lượng đã được tích tụ ở trung tâm, làn sóng năng lượng bộc phát mang đến cảm giác cực kỳ áp bức.

Ứng Trầm Lâm không di chuyển, Du Tố cũng không buông tay.

“Sợ không?” Du Tố hạ thấp thương pháo một chút, dừng lại ở vị trí trung tâm cơ giáp cận vệ, cách bọc giáp bản bên trong là khoang điều khiển của cơ giáp sư “Đồng đội của cậu ở sau lưng, nhắm vào vị trí trung tâm với khẩu pháo mang 70% năng lượng ngưng tụ, chỉ cần một phát là có thể đánh bay lớp vỏ bọc bên ngoài cơ giáp.”

Ứng Trầm Lâm: “Anh đã từng nổ vào người khác rồi?”

“Nổ rồi.” Du Tố nói rất thản nhiên: “Vỡ cả lớp bên ngoài luôn.”

Ứng Trầm Lâm à một tiếng: “Vậy anh đến KID, là để nổ những cơ giáp sư khác à?”

“Lúc thi đấu thì không nên nói thế đâu.” Du Tố phát hiện ra cách nói chuyện của cậu nhóc này có chút ngô nghê: “Thẩm Tinh Đường hứa với tôi đến KID thi đấu. Nếu phần thưởng chiến thắng là Dị Năng Tinh tấn công sẽ nhường cho tôi trước.”

Cậu ta nhìn vào vùng phế tích rộng lớn đầy cát: “Tôi không thích thi đấu, tôi chỉ hứng thú với Dị Năng Tinh thôi.”

Dị Năng Tinh cấp S mang tính năng tấn công?

Ứng Trầm Lâm nói: “Anh thường xuyên ra vào khu ô nhiễm mà vẫn chưa tìm được ạ?”

Du Tố bỗng nhiên cảm thấy đứa trẻ này lại có một mặt ngây thơ như vậy: “Cậu cho là Dị Năng Tinh tấn công cấp S dễ tìm như vậy hả?”

Ứng Trầm Lâm không biết nên trả lời như thế nào, cách đó chưa lâu anh vừa mới nhặt được một cái xong.

Ngược lại, nói đến thuộc tính công kích thì anh lại muốn vật liệu cấp A+ biến dị hơn, nhưng mãi vẫn chưa tìm thấy cái nào.

Cơ giáp của Du Tố…… Anh nhớ hình như là cơ giáp cấp S.

Cần Dị Năng Tinh cấp S, chỉ có thể là lõi vũ khí của cơ giáp Du Tố đã bị hỏng rồi.

“Vũ khí cốt lõi có phải là pháo ngắm bắn đúng không?” Ứng Trầm Lâm hỏi.

Du Tố nghe vậy liền hỏi: “Sao, muốn giúp tôi sửa nó à?”

Ứng Trầm Lâm đang muốn nói, bỗng nhiên chú ý tới thứ gì đó như ẩn như hiện trong gió cát.

Xa xa một tòa tháp nào đó dần dần trở nên rõ ràng, gió cát tấn công vào hệ thống phòng ngự vòng tháp, tỏa ra ánh sáng xanh, anh lẩm bẩm: “Trạm cơ sở C.”

Du Tố theo hướng nhìn lại: “Xem ra hôm nay chúng ta đúng là may mắn.”

“Cũng không may lắm đâu.” Ứng Trầm Lâm nhìn về phía Du Tố: “Năng lượng của anh còn đủ dùng không?”

Du Tố: “Còn dư lại 50%.”

50%, vậy không đủ dùng rồi.

Bỏ qua việc phải mất bao lâu để khôi phục liên lạc Thiên Vực tinh với bên ngoài, trong môi trường bị ô nhiễm bao quanh này, năng lượng cơ giáp chính là cọng rơm bảo vệ cuối cùng của họ. Ứng Trầm Lâm thoáng trầm tư, thật ra vẫn có biện pháp, nhưng cho đến khi đến được tòa tháp ở trạm cơ sở, năng lượng của họ càng thấp thì tình hình càng nguy hiểm.

Vốn dĩ bên họ còn có những đồng đội khác, nếu hợp tác có thể giảm bớt thất thoát năng lượng.

Sau một hồi gió cát, bọn họ đã được đưa đến gần trạm cơ sở C.

“Mấy người Quý Thanh Phong hẳn đã bị thổi bay đến chỗ khác, cách chúng ta không xa.” Ứng Trầm Lâm kiểm tra cơ giáp bên trong, “Trước khi Radar mất hiệu lực, tôi nhận thấy họ đang ở hướng đông bắc.”

Hướng Đông Bắc, hướng trạm cơ sở C.

Du Tố nói: “Nhưng trước đó chúng ta phải đi được cái đã.”

Ứng Trầm Lâm khó hiểu, nhìn theo hướng của Du Tố thì thấy trên bãi cát phía xa những bóng đen dày đặc xuất hiện phía trước hai người. Anh ngẩn ra rồi lập tức tìm ra vật ô nhiễm tương ứng từ dữ liệu đã thu thập được, đó là hàng trăm hàng ngàn Bò cạp vàng biến dị.

“Bò cạp vàng” vật ô nhiễm cấp B. Mà phía trước chúng nó đang có hai chiếc cơ giáp có họa tiết màu đỏ vô cùng nổi bật đang di chuyển với tốc độ cao.

Du Tố thông qua ống ngắm thấy được chi tiết này: “Cơ giáp của KID.”

Cơ giáp của căn cứ KID đều là màu đỏ, cho dù là cơ giáp thi đấu hay cơ giáp cấp A. Các họa tiết màu đỏ bên ngoài máy chính là đặc điểm đại diện cho KID, không khác gì họa tiết trên cơ giáp hai người bọn họ.

Có gì đó không thích hợp, mặc dù đang ở rất gần nhưng không có bất cứ âm thanh nào phát ra từ kênh liên lạc.

Ứng Trầm Lâm: “Khả năng không phải mấy người Quý Thanh Phong.”

Không phải Quý Thanh Phong, vậy thì còn ai đang lái cơ giáp của KID chứ?

Trong đầu Ứng Trầm Lâm hiện ra hai cái tên, ngoài bọn họ ra chỉ còn lại hai người điều khiển cơ giáp của căn cứ KID.

Mục tiêu nhiệm vụ quan trọng của họ trên Thiên Vực, tìm được hai cơ giáp sư đã mất liên lạc của KID — Hoắc Diễm và Lộc Khê.

“Hoắc Diễm.” Ứng Trầm Lâm đột nhiên nói.

Hoắc Diễm, đội trưởng hiện tại của chiến đội KID, là cơ giáp sư xe tăng.

Du Tố nghe thấy cái này tên, hơi dừng lại: “Là anh ta à.”

Ứng Trầm Lâm tò mò nhìn về phía Du Tố.

“Tôi đã gặp anh ta vài lần.” Giọng nói Du Tố vẫn đều đều, nghe chẳng ra cảm xúc, bình thản nói: “Trước khi đến KID, anh ta là cơ giáp sư trong Lực lượng bảo vệ biên giới của Thự Quang tinh hệ, Tinh vực số 1.”

Trong phút chốc, có hai cơ giáp lao tới, cơ giáp phía trước quay người chặn lại, dùng khiên trực tiếp hất văng con bọ cạp vàng biến dị đang nhảy lên.

Bên cạnh là một cơ giáp được trang bị hai khẩu pháo, theo sát động tác của người kia, đạn pháo bắ n ra có dính nước nổ tung, bò cạp vàng đã bị khống chế rơi xuống đất.

Đến đây là hai chiếc cơ giáp, một chiếc xe tăng, một chiếc khống chế.

Giây tiếp theo, tiếng tít tít qua hệ thống liên lạc, một giọng nam xa lạ vừa to vừa khỏe, dù tín hiệu bị gián đoạn vẫn hào khí mười phần: “Phía trước có ai không, có nghe thấy thông tin liên lạc không?”

Lúc này, trong âm thanh hỗn tạp vang lên một giọng nữ yếu ớt: “Anh Hoắc, anh nói to quá, hỏng luôn cả mic rồi.”

Người đàn ông trầm giọng nói: “Thế à? Để anh nói bé xuống, hò hét suốt dọc đường cuối cùng cũng gặp được người sống rồi.”

Cùng với bọn họ, còn có bò cạp vàng biến dị kéo đàn kéo lũ phía sau. Xe tăng cơ giáp đi trước lập tức hạ cánh, khiên vũ khí trong tay mở ra một tấm chắn bảo vệ tại chỗ, chặn hết đám bọ cạp vàng lại, giọng nam hỏi: “Hai người sao lại đứng ở đây, không phải bảo đến tháp cao gần đó để chờ cứu viện à?”

Cô gái đã nhận ra được điều gì: “Anh Hoắc, đây hình như là cơ giáp căn cứ chúng ta.”

“Người của chúng ta?” Người đàn ông cuối cùng cũng nhận ra, nhìn về phía hai chiếc cơ giap: “Là Từ Nghiêu Quân và bé Nghiêu à? Không đúng, bé Nghiêu có sử dụng vũ khí pháo giỏi đâu.”

Bên trong kênh thông tin, Du Tố và Ứng Trầm Lâm đã xác nhận danh tính hai người mới đến.

Đội cơ giáp sư tiên phong đi vào điều tra đã bị mất liên lạc, trong đó có cơ giáp sư xe tăng Hoắc Diễm, cùng với cơ giáp sư khống chế Lộc Khê của KID

Tại sao hai người này lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Phải chăng còn có nhiều điều phức tạp hơn đằng sau sự biến mất ban đầu của đội tiên phong!?

Du Tố chuyển sang kênh liên lạc công cộng, trực tiếp nhảy vào trò chuyện: “KID Hoắc Diễm?”

Hoắc Diễm bất ngờ khi nghe thấy một giọng nói: “Là chúng tôi. Cậu đi cùng với đội cứu hộ của cục quản lý đến đây à?”

“Sau khi mọi người mất liên lạc, cục quản lý đã thông báo cho ba căn cứ tiến hành nhiệm vụ cứu hộ khẩn cấp.”

Du Tố giải thích: “KID đã cử bốn người đến, bọn tôi là đội thứ 3 tiến vào nhưng đã lạc mất Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu.”

“Mấy ngày trước lão đại nói có người mới đến? Là các cậu đúng không?” Hoắc Diễm nhận ra, anh nhìn về phía cơ giáp cận vệ bên cạnh chưa thấy lên tiếng: “Nhưng chỉ thấy bảo là có thợ bảo trì mới thôi, không thấy lão đại nhắc đến có hai cơ giáp sư mới.”

Hoắc Diễm, từng là cơ giáp sư của lực lượng phòng thủ biên giới.

Sau khi Du Tố đề cập đến điều này, Ứng Trầm Lâm đột nhiên nhớ lại một sự việc trong quá khứ.

Đời trước, sau khi đến KID làm việc, vài ngày trong năm, anh luôn nhìn thấy một số người đặc biệt đến thăm căn cứ KID. Những người đến đều mặc quân phục màu đen, khí chất rất đặc thù, trầm ổn bình tĩnh dạn dày sương gió.

Lúc đầu anh tưởng là bạn của Thẩm Tinh Đường, nhưng sau đó nhận ra không phải vậy.

Những người đó trên tay cầm theo bó hoa đến thăm một người bạn cũ của KID.

Ứng Trầm Lâm cảm thấy tò mò, mới hỏi qua mấy vị lão sư trong phòng bảo trì, bọn họ cũng kể lại ngày trước một cơ giáp sư từng hoạt động trong KID. Sau sự cố tai nạn năm ấy, hàng năm đàn em của người đó, nói là đến hỏi thăm tin tức nhưng thật ra là viếng một ngôi mộ không có người chỉ chôn di vật.

Lão sư nói cũng không biết rõ tên người này, chỉ nhớ rõ vị cơ giáp sư đó từng là chiến sĩ của lực lượng biên phòng.

Cơ giáp sư có nhân cách tốt và thường xuyên quan tâm đ ến người khác nên sau khi cậu ta mất tích, đàn em luôn đến thăm KID trong kỳ nghỉ của họ.

Ứng Trầm Lâm thầm nghĩ, sự mất tích của anh ta cũng liên quan đến sự cố “Hố đen” ghi trong trong hồ sơ à?

Còn cơ giáp sư nữ tên Lộc Khê…… Anh nhìn cơ giáp khống chế bên cạnh.

Sau đó, một vụ va chạm dữ dội xảy ra đã chuyển hướng chú ý của mọi người, không cho họ thời gian để tìm hiểu sâu hơn tình hình.

Những con bọ cạp vàng lần lượt lao lên hàng rào bảo vệ, dùng những chiếc đuôi nhọn tấn công liên tục vào khiên chắn.

Ứng Trầm Lâm nâng mắt, nhìn thấy hai chiếc cơ giáp này đều có một số dấu hiệu hư hại. Lớp vỏ bọc bên ngoài xe tăng cơ giáp đã bị bắn phá vài chỗ. Hai người đang điều khiển cơ giáp dự phòng của căn cứ KID, vì hai chiếc cơ giáp thi đấu đang phải sửa chữa, nhưng chìa khóa cơ giáp của bọn họ đã mang vào đây rồi, mỗi tội không ở bên này mà ở chỗ Quý Thanh Phong.

Hoắc Diễm và Lộc Khê đã ở trong này được hai ngày, năng lượng tích trữ trong cơ giáp của họ chắc chẳng còn đáng kể.

“Bò cạp vàng” vật ô nhiễm cấp B, ban đầu chỉ là một loại bò cạp trong sa mạc. Sau khi dị biến, đuôi ngòi nối với túi nọc độc của chúng chứa chất độc ảnh hưởng đến thần kinh. Nói chung, nọc độc không thể phá hủy lớp bảo vệ, tuy nhiên, với quá nhiều Bọ cạp vàng xuất hiện đồng loạt thế này, bề ngoài cơ giáp dù cứng rắn đến đâu cũng không thể chịu được sát thương liên tục như vậy

Một khi lớp bảo vệ của cơ giáp bị phá hủy, người gặp nguy hiểm chính là cơ giáp sư.

Bên trong là các dây thần kinh kim loại kết nối giữa cơ giáp với cơ giáp sư, cùng cơ giáp sư cộng cảm, khi chất độc ngấm vào cơ giáp sư cũng sẽ bị ảnh hưởng.

“Chuyện này để sau đi, đã chuẩn bị xong chưa?” Hoắc Diễm vận sức chờ phát động, thản nhiên nói tiếp: “Chúng ta chạy thôi.”

Ứng Trầm Lâm sửng sốt: “Chạy ạ?”

Lộc Khê lặp lại: “Đúng, chạy thôi.”

Thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, Hoắc Diễm thu tấm khiên lại, dùng cánh quạt mạnh mẽ nhảy lên cao, mọi người lập tức bay lên, bò cạp trên mặt đất ngày càng đến gần.

“Chạy mau!!”

Ngay khi bật hệ thống máy đẩy, vài chiếc cơ giáp ngược gió bắt đầu bay lên, kéo theo một đám bò cạp vàng biến dị, tạo nên một khung cảnh ngoạn mục trên vùng hoang mạc.

Bò cạp vàng biến dị có kích thước to hơn bò cạp bình thường, mặc dù không thể bay, nhưng chúng có thể nhảy lên rồi bám vào cơ giáp.

Vùng đất hoang vốn đã có gió mạnh, nếu bay ở tầm cao sẽ khiến cơ giáp mất kiểm soát, cho nên mọi người thường bay thấp hơn để duy trì sự ổn định.

Thực ra, những con bọ cạp vàng này không gây ra mối đe dọa đáng kể nào, nhưng hiện tại năng lượng bọn họ đã tiêu hao đi rất nhiều. Ngoài tấm khiên của Hoắc Diễm ra thì chẳng còn vũ khí bảo vệ nào khác.

Bọ cạp vàng phía dưới đã phát hiện ra con mồi, đôi mắt chúng sáng lấp lánh, từ trên bãi lao thẳng về phía những chiếc cơ giáp đang bay ở tầm thấp, đặc biệt là thương pháo cơ giáp, năng lượng phát ra đối với chúng nó quả là sức hấp dẫn không thể bỏ qua.

“Chúng tôi ra ngoài tìm kiếm những cơ giáp sư trong đội tiên phong vẫn đang bị mất liên lạc.” Hoắc Diễm tranh thủ giải thích: “Không ngờ lại gặp phải đám bò cạp biến dị này, bọn chúng đã để mắt tới chúng tôi lâu lắm rồi, vẫn luôn lảng vảng xung quanh trạm cơ sở.”

Đám bò cạp vàng rất khó đối phó, số lượng đông đảo cùng sức phòng ngự cực cao, nếu không cẩn thận sẽ chị chúng nó tấn công liên tục.

Cơ giáp của Hoắc Diễm và Lộc Khê có khả năng tấn công trung bình, chỉ có thể cố gắng giữ khoảng cách với đám vật ô nhiễm này chứ không thể phản công một cách hiệu quả.

Ứng Trầm Lâm nhìn xuống, có thể thấy bên dưới đám bò cạp vàng biến dị đang bò rất nhanh, chúng đã nhắm vào bọn họ, vẫn luôn theo sát không ngừng. Thông thường, rất dễ xử lý đám sinh vật ô nhiễm cấp B này, nhưng ở trong môi trường sa mạc đầy gió cát, năng lượng thì đang dần cạn kiệt, việc loại bỏ chúng càng trở nên khó hơn.

Hơn nữa, đám bò cạp vàng biến dị này……

Du Tố chú ý tới Ứng Trầm Lâm đang bay phía sau: “Làm sao vậy?”

“Bò cạp vàng biến dị cấp B, là sinh vật ô nhiễm đặc hữu của Thiên Vực tinh.” Ứng Trầm Lâm bình tĩnh nói: “Vừa dùng tốt lại vừa có giá.”

Biến dị bò cạp vàng cực kỳ hiếm gặp ở các khu ô nhiễm khác, tinh thể của nó cũng có giá cao trên thị trường.

Đầu tiên, phần xác ngoài của chúng có thể tạo ra những vật liệu đặc thù, thường được sử dụng để gia cố lớp vỏ bên ngoài cơ giáp, tăng có khả năng chống độc ở mức độ nhất định… Thứ hai, tinh thạch của nó khả năng dẫn truyền cực cao, có thể sử dụng như một vật liệu gia cố cho dây thần kinh kim loại để cải thiện tỷ suất chuyển hóa độ chính xác cơ bản.

Cho dù toàn là độc…… Nhưng cả người đều có giá trị.

Du Tố cảm nhận được trong giọng nói của đối phương có chút tiếc nuối: “Thì sao?”

Ứng Trầm Lâm: “Nếu bỏ qua chúng thì tiếc quá!”

Du Tố liếc nhìn đám bò cạp vàng đang cong đuôi lên đuổi theo, cười khẩy một cái: “Nếu thấy tiếc —”

“Vậy thì không cho chúng nó thoát.”

Trong khi vựa nghỉ tạm thời của cục quản lý Thiên Vực tinh, Giang Tư Miểu đang cẩn thận quan sát tất cả những thay đổi trong hệ thống giám sát, nhìn thấy Thẩm Tinh Đường bước vào, lập tức hỏi: “Tín hiệu từ Cục quản lý đã khôi phục được chưa?”

“Việc này không thể giải quyết trong thời gian ngắn được.” Thẩm Tinh Đường ánh mắt nặng trĩu, cô thật ra không lo lắng cho đám Quý Thanh Phong lắm. Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu đã từng tham gia thi đấu, cũng đi vào không ít khu ô nhiễm nguy cơ cao rồi. Du Tố thì càng không cần phải nói, một kẻ tàn nhẫn, coi khu ô nhiễm biên giới cứ như là nhà của mình.

Chỉ còn lại Ứng Trầm Lâm…… Nghĩ đến đây, cô lại thấy đau đầu.

Đứa nhỏ Ứng Trầm Lâm ngày thường đều rất ngoan ngoãn. Dám dẫn thợ sửa vào khu ô nhiễm, là đứa nào đầu têu ra trò này?

“Tôi chỉ sợ đám Quý Thanh Phong dẫn Trầm Lâm đ ến những nơi nguy hiểm thôi.” Thẩm Tinh Đường càng nghĩ càng thấy lo lắng: “Vốn dĩ Quý Thanh Phong và Lâm Nghiêu đều có bản chất ham chơi, cộng thêm Du Tố hành xử khác người, cái đám đó chắc sẽ không vấn đề gì, nhưng nếu Trầm Lâm bị thương thì không ổn chút nào.”

Giang Tư Miểu: “Mấy đứa nó hẳn là hiểu rõ không nên đến mấy chỗ nguy hiểm mà.”

Thẩm Tinh Đường cảm thấy choáng váng: “Chuyện này nói sau đi, lát nữa tôi sẽ đến phòng điều khiển chính nhìn xem, tình hình trên Thiên Vực tinh rất kỳ quái.”

Trên bàn bày đủ loại tài liệu, nhưng hiện tại Thẩm Tinh Đường cũng không còn tâm tư đâu để xem chúng nữa.

“Mấy ngày nay xảy ra nhiều chuyện. Hãy nghỉ ngơi đi. Có tin tức gì tôi sẽ báo cho cô biết.”

Giang Tư Miểu đưa chăn cho cô: “Ở đây nhiệt độ hơi thấp.”

Thẩm Tinh Đường cũng không từ chối, cô dựa người lên ghế salon bên cạnh, tiện tay cầm một tập tài liệu lên.

Trong tập chưa không ít tài liệu, trước khi khởi hành cô đã cầm chúng từ phòng bảo trì ra, vốn tưởng rằng mình sẽ có thời gian để làm việc, nhưng đột nhiên phát sinh tình huống đã làm gián đoạn công việc của cô.

“Nghỉ ngơi trước đa, công việc để sau làm cũng được…” Giang Tư Miểu đang nói nửa chừng thì thấy Thẩm Tinh Đường đột nhiên bật dậy.

Giang Tư Miểu sửng sốt: “Sao thế?”

“Tài liệu của tôi đã bị người khác động vào.” Thẩm Tinh Đường nói.

Thẩm Tinh Đường gắt gao nhíu mày lại, lấy ra mấy mảnh giấy nháp lẫn trong tập tài liệu. Tập tài liệu này vốn được đặt trên bàn chương trình trong phòng bảo trì, trong đó có một số bản thảo tạm thời mà cô đang nghiên cứu. Tuy nhiên, những tờ nháp này lại có vết dầu máy đen ở các góc cùng vài nét chữ lộn xộn, rõ ràng không phải của cô.

Trên đó nguyên mẫu của vũ khí đã được phác thảo sơ bộ, cạnh có viết một số công thức suy luận nguyên liệu chế tạo vũ khí.

Giang Tư Miểu nghe thế dừng lại: “Không thể nào, tôi một bước cũng chưa rời khỏi đây, tôi khẳng định không có ai động vào tài liệu này.”

Nếu không phải người của Cục quản lý Thiên Vực tinh, thì chỉ có thể ở trong phòng bảo trì KID.

Thẩm Tinh Đường nghiêm túc nhìn bản thảo: “…… Lẽ nào là Ứng Trầm Lâm?”