Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 6

6:50 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 6 tại dua leo tr 

Văn phòng làm việc của bác sĩ tâm lý mà Tần Lạc giới thiệu nằm trên đường Văn Sâm phồn hoa bậc nhất thành phố, đối diện siêu thị Woolworths, trong tòa cao ốc hào hoa lộng lẫy mười chín tầng, phòng 1903.

Khi Nguyên Phi Ngư nhận được địa chỉ, cô vô cùng mông lung, mơ hồ không xác định, tại sao đây lại là địa chỉ làm việc của bác sĩ tâm lý chứ, bởi từ tầng 1 đến tầng năm của tòa cao ốc là cửa hàng của những nhãn hiệu sản nổi tiếng trong và ngoài nước, tầng số 6 đến tầng 15 là những nhà hàng cao cấp đủ kiu đủ loại, nhà hàng Pháp, món ăn Nhật Bản, nhà hàng Ý, sau đó là vũ trường, phòng th thao, khu làm đẹp, dù sao cũng là tòa cao ốc tập hợp đầy đủ những trò tiêu khin, nơi vui chơi giải trí xa xỉ, ngợp trong vàng son, hoàn toàn không giống nơi có dính dáng gì đến bác sĩ tâm lý.

“Cậu chắc chứ?”. Chẳng biết Nguyên Phi Ngư nhìn đi nhìn lại mẩu tin nhắn mà Tần Lạc gửi bao nhiêu lần, rồi hỏi Tần Lạc qua ống nghe điện thoại: “Sao bác sĩ có thể có phòng làm việc ở đây cơ chứ? Hơn nữa… chẳng phải rất đắt ư?”.

Thứ kỳ quặc nhất là, tên bác sĩ đó là “Tử Nguyệt Vi Trần”, đọc kiểu gì cũng thấy khả nghi, Trung Quốc có họ Tử Nguyệt hả? Người Nhật Bản phải không?

“Thôi nào, cậu nói chuyện với bác sĩ đó, được giảm 80% chi phí, rất công bằng. Chiều tớ phải đi cùng giám đốc bay đến thành phố Y ký hợp đồng, không đi cùng cậu được, cậu nhớ ba giờ chiều đấy… Ôi chao, thư ký giám đốc gọi tớ rồi, thế nhé, bye!”. Tần Lạc bô lô ba la một hồi trong điện thoại, sau đó vội ngắt máy.

* * *

Có điều Nguyên Phi Ngư vẫn mang tâm trạng mông lung, cho nên lúc xin nghỉ cũng lén la lén lút, nói dối là có người nhà đến thăm, phải ra ga xe lửa đón. Lúc về nhà lật tìm trong tủ nửa ngày trời, thấy mặc cái gì cũng không ổn, luôn có cảm giác bị cưỡng đoạt vạch ra vậy, rất khó chịu, cuối cùng lựa chọn chiếc áo cao cổ, dưới mặc quần bò, chân đi giày, tóc dài buông xõa ngang vai, cứ như đang ôm chiếc bao tải di động gió thổi chẳng lọt, lo lắng bất an bước ra khỏi cửa.

Gõ lên cánh cửa gỗ mạ vàng có treo tấm biển “Phòng làm việc của Tử Nguyệt”, tiếp đón cô là một cô gái rất trẻ, trông tầm khoảng hai mươi tuổi, có lẽ là sinh viên.

“Xin chào chị Nguyên, em là Ngải Hân, bác sĩ Tử Nguyệt đang đợi chị ở trong, mời đi theo lối này.”

Phòng làm việc khiến người ta quá bất ngờ, cảm giác đầu tiên khi Nguyên Phi Ngư bước vào chính là cảm giác này.

Đây là một căn hộ rất rộng, có phòng khách, phòng ngủ, phòng sách, phòng vệ sinh, thậm chí có cả phòng bếp nữa, trang hoàng cực kỳ thoải mái dễ chịu, màu sắc cơ bản là màu xanh lá cây nhạt, phối với chiếc sofa màu cà phê, chiếc đèn màu vàng ấm áp, còn chiếc thảm màu tro trên sàn nhà, trông rất giống một ngôi nhà, khiến trong thoáng chốc Nguyên Phi Ngư như gặp phải ảo giác, chẳng phải cô đến gặp bác sĩ mà là đến thăm một người bạn đã lâu không gặp vậy, trong lòng bất giác cũng thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Ngải Hân đưa cô đến trước cửa phòng sách, gõ cửa, một giọng nói đàn ông mềm mỏng ôn hòa từ trong vọng ra, “Vào đi.”

Cách bài trí trong phòng sách cũng rất giống nhà ở, có một giá sách bằng gỗ rất lớn, bàn máy tính màu trắng, bên cạnh có chiếc sofa nhỏ màu tro, trên bàn máy tính có đặt một tấm bảng tên “Tử Nguyệt Vi Trần”, phía sau bảng tên là một người đàn ông trẻ tuổi mặt mày tươi sáng rạng rỡ đang ngồi, nụ cười rất đỗi ấm áp, mặc trang phục thoải mái màu trắng, tư thế cực kỳ phóng khoáng, thấy Nguyên Phi Ngư bước vào liền đứng lên, khoát tay tỏ ý mời: “Cô Nguyên, hoan nghênh.” Sau đó chỉ về phía chiếc sofa nhỏ đối diện chiếc bàn, “Mời ngồi, không cần khách sáo, cứ coi đây là nhà của mình.” Cực kỳ lưu loát nhưng rõ ràng tiếng Trung của anh ta vẫn mang giọng Nhật Bản, hóa ra thực sự là người Nhật Bản.

“À, vâng, cảm ơn!”. Nguyên Phi Ngư thoáng sững người, cô từng cho rằng vị bác sĩ tâm lý có thể tự mở được phòng làm việc của riêng mình chắc phải là một ông gia râu tóc bạc phơ, không ngờ lại là một chàng trai trẻ tuổi trông chẳng nhiều tuổi hơn Hiểu Bách là bao, ánh mắt thoáng hoảng loạn ngồi xuống sofa, tuy rất thận trọng, nhưng người trước mặt vẫn mang đến cho cô cảm giác rất thân thiết, khiến người khác an lòng.

“Cô Nguyên là thợ lặn?”. Tử Nguyệt Vi Trần lật xem hồ sơ của Nguyên Phi Ngư, đều là do Tần Lạc khi đặt chỗ trước cung cấp, anh ta đọc một lát, giọng thoải mái nhàn nhã bình thản nói với Nguyên Phi Ngư, “Thật quá giỏi, đây là lần đầu tiên tôi được tiếp xúc với một thời lặn là nữ, cô có thích lặn ở bên ngoài không? Thi thoảng tôi cũng đến chỗ eo biển bên ngoài để lăn, lần sau hẹn cô đi cùng nhé.”

Nguyên Phi Ngư lại sững người, đột nhiên cảm thấy vị bác sĩ này thật thú vị, nhưng vẫn lễ phép trả lời: “Thực ra tôi không hay lặn ở ngoài…”

“Vậy à? Tiếc quá nhỉ, chỗ nước cạn ở vịnh ngoài biển có thứ rất đẹp là san…”. Anh ta nói đến đây dường như không chắc chắn lắm về cách phát âm của từ tiếng Trung này, do đó liền nói một câu tiếng Nhật, rồi trông rất khổ sở lật từ điển: “Sango… San… San…” (Sango là phiên âm tiếng Nhật của San hô)

“San hô?”, Nguyên Phi Ngư thấy bộ dạng phiền não của anh ta thấy rất buồn cười, không kiềm chế được liền tiếp: “Là San hô phải không?”.

“À… đúng đúng, chính là san hô đó, tôi vẫn không thể nhớ được, thật xin lỗi.” Tử Nguyệt Vi Trần mỉm cười gãi gãi đầu, mái tóc ngắn của anh ta trông đen nhánh và mượt mà, khi làn gió thổi qua, có thể cảm nhận được mùi hương tươi mát như có như không, “Cô Nguyên, cô cũng biết tiếng Nhật ư?”.

“Biết một chút, tiếng Nhật là ngoại ngữ thứ hai mà em trai tôi phải học trong trường đại học, thi thoảng tôi giúp em học thuộc từ đơn, ước mơ của nó là được một lần đến Nhật Bản gặp bậc thầy về manga mà nó thích, cho nên luôn chăm chỉ học tiếng Nhật.” Nguyên Phi Ngư bất giác thoải mái cởi mở trò chuyện cùng anh ta, đôi tay nắm chặt chiếc ba lo cũng được thả lỏng, “Nó rất ngoan ngoãn, thông minh và hiểu chuyện, từ trước đến nay chưa từng khiến tôi thấy khó chịu.”

“Vì thế chắc chắn cô rất yêu thương cậu ấy, cô Nguyên đúng là người chị tốt.” Tử Nguyệt Vi Trần khẽ cười gập cuốn từ điển lại, đan hai tay vào nhau đặt trên bàn, dáng vẻ chăm chú lắng nghe, “Nhưng nếu mình yêu thương thái quá sẽ chính là một trạng thái không khỏe mạnh của tâm lý, cậu ấy tuổi còn trẻ như thế sẽ cảm thấy bất mãn đấy.”

“Không đâu, Hiểu Bách rất ngoan, trước nay chưa từng làm tôi thấy khó chịu…”. Nguyên Phi Ngư nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh như hổ phách của Tử Nguyệt Vi Trần, đột nhiên cảm thấy rất muốn tâm sự, trước này chưa từng muốn nói chuyện với người nào như thế, “Nhưng càng làm những chuyện như thế tôi càng cảm thấy mình vẫn làm chưa đủ, mãi mãi không bao giờ đủ… Tôi cần yêu thương, chăm sóc, che chở cho nó, cần phải làm như thế?”.

“Tuy cô là chị cậu ấy, nhưng mỗi người đều là một cá thể độc lập, nếu thái quá sẽ động chạm vào không gian riêng tư của người khác là điều không nên…”, Tử Nguyệt Vi Trần chớp chớp mắt, khẽ mỉm cười, “Trừ khi cô có lý do phải làm như thế.”

“Có… tôi có lý do phải làm như thế… phải… đó là mạng sống của tôi, tôi nợ nó…”. Tâm trạng Nguyên Phi Ngư lại bắt đầu lo lắng, hai tay nắm chặt khoảng vải trên đầu gối, “Trước khi qua đời mẹ đã phó thác cho tôi… tôi nhất định phải làm được…”

Chẳng hiểu sao khi nhắc đến chữ mẹ, Nguyên Phi Ngư lại cảm thấy bực bội, ánh mắt hừng hực lấp lóe, dáng vẻ cực kỳ đáng sợ, rất đỗi kinh hoàng, giống như đang dần đóng băng…

Đôi mắt màu hổ phách của Tử Nguyệt Vi Trần di chuyển dọc theo người Nguyên Phi Ngư , thấy răng cô đã cắn lên môi dưới, hơn nữa càng lúc càng chặt, như muốn cắn nát đến nơi, thế là chớp thời cơ bảo dừng: “OK… trước tiên không cần nói chuyện đến mẹ, chúng ta hãy nghe một ca khúc để thư giãn một chút nhé.”

Anh ta đứng lên mở nhạc, một ca khúc tiếng Anh nhẹ nhàng vang lên trong phòng, nhạc điệu rất nhanh, âm vực rất thấp, tiếng đàn dương cầm réo rắt như tiếng chuông gió giữa mùa thu, chạy thẳng vào lòng người, Nguyên Phi Ngư ngồi dựa lên chiếc sofa nhỏ, vừa nghe nhạc vừa nghĩ tới những chuyện mà trước nay cô chưa từng nghĩ tới.

* * *

Khi ấy mẹ còn rất trẻ, luôn mặc tạp dề sạch sẽ làm những món ăn ngon, sau đó mỉm cười gọi cô vào ăn cơm, mỗi lần đến lúc này luôn có một cậu bé chạy đến trước mặt mẹ, thứ quái đản nhất là củ cải mà cô ghét nhất luôn được gắp vào bát cô: “Chị, chị ăn củ cải đi.”

“Chị không ăn củ cải.” Cô rất tức tối, kẹp kiếng củ cải ném lên bàn.

“Phi Ngư, sao con có thể lãng phí đồ ăn như thế, huống hồ em trai con cũng có ý tốt.”

“Rõ ràng nó biết con ghét củ cải nhất, là nó cố ý.”

* * *

Tuy lúc nào cũng ồn ào, nhưng cuộc sống rất vui vẻ!

Dù có chút không hiểu, tại sao chuyện vui như thế chỉ còn tồn tại trong ký ức? Ở bên mẹ như vậy, ở cùng Quan Nhã Dương cũng thế…

Nghĩ ngợi chuyện đó khiến cô cứ co cụm trên sofa, còn thút tha thút thít nữa, khóc đến mức mệt quá, ý thức cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.

Tử Nguyệt Vi Trần đứng bên cạnh, trông thấy bộ dạng cô gái yếu mềm như chú cá nhỏ uể oải trong nước đang khóc lóc, rồi cũng dần yên lặng, đầu dựa vào góc sofa, giọt lệ nơi khóe mắt còn vương lại, hít thở đều đặn chìm vào giấc ngủ.

Chỉ người nào kìm nén đến cực điểm, mệt mỏi đến cực điểm mới có thể ngủ được trong tình cảnh như thế?

Đúng là người đáng thương.

Ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy cô, cùng bộ trang phục mà cô đang mặc có thể nhận ra, cô là người cực đoan lúc nào cũng cảm thấy không an toàn, trong lòng nhất định đang ẩn giấu điều gì đó, sợ bị người khác nhìn thấy, nhưng cũng lại khao khát mong muốn thoát khỏi bóng đen đó, khao khát được cứu ra, nếu không đã chẳng đến nơi này, có thể, trong lòng cô đang có niềm hy vọng, hy vọng ấy có lẽ là của một người, nhưng tuyệt đối không phải là bác sĩ tâm lý, nếu không sẽ chẳng vì vừa nhắc đến chuyện quá khứ đã qua liên thấp thỏm không yên như thế, đợi anh bảo dừng lại liền trốn đến nơi mà cô nghĩ rằng an toàn, trong giấc mộng của cô.

Sự tổng hòa của những mâu thuẫn, nhưng trường hợp này đặc biệt thú vị, giống như mắc chứng rối loạn lo âu, nhưng lại không đơn giản là lo âu mà thôi, cô đang sợ hãi điều gì…

Rốt cuộc là thứ gì đây?

Anh vớ chiếc áo khoác của mình đang treo trên ghế nhẹ nhàng khoác lên người cô, con ngươi màu hổ phách như phản chiếu khuôn mặt nhanh nhạy linh động tựa như con cá nhỏ đang bơi kia, mỉm cười dịu dàng, vỗ vỗ lên vai cô vẫn còn đang run rẩy trong giấc mộng của mình, sau đó từ từ rời khỏi phòng.

Bệnh nhân này cần từ từ tìm hiểu, không thể vội vàng, càng không được bức ép, nếu không cô sẽ đóng băng, hoặc cô sẽ ở bên bờ của sự đóng băng, nếu không được sưởi ấm, cô nhất định sẽ đóng băng.

Đúng là khiến người ta thật đau đầu. Anh nghĩ như thế, trong khoảnh khắc đóng cửa lại, lại nhìn thấy cô gái đang cuộn tròn ở kia, khẽ mỉm cười.