Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 2: Ba ba

6:44 chiều – 19/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 2: Ba ba tại dua leo tr 

Ngày hôm sau, khó có được một hôm Nhiếp Như dậy sớm như vậy, mặc dù bên cạnh đã không còn ai nhưng vẫn còn sót lại chút hơi ấm cùng mùi hương của Đan Lê. Cô vui vẻ ôm lấy cái chăn mà tối qua mình đã cùng đắp với Đan Lê, mãn nguyện mà vung tay đánh đánh mẩy cái vào chăn.

Cửa phòng trong nháy mắt mở ra, Đan Lê nhìn hành động bất nhã đó, cả người cứng đờ, mặt đầy hắc tuyến.

Cô nhìn anh, xấu hổ mà ngoan ngoãn thu dọn chăn màn gọn gàng, sau đó nhanh nhanh chui vào nhà tắm vệ sinh cá nhân.

Xong xuôi đâu vào đấy, cô bước xuống lầu, thì nghe Đan Lê nói: “ Em muốn ăn gì, hôm nay chúng ta ra ngoài ăn sáng. ”

Anh là có ý muốn cùng nàng ăn sáng, hành động này khiến nàng thụ sủng nhược kinh.

“ Không cần ra ngoài, ăn sáng ở nhà được rồi. ”

Cước bộ của anh thoáng chậm lại, quay sang nhìn cô, trong đáy mắt có chút trào phúng, nói: “ Em định nấu bữa sáng? Mì ăn liền ? ”

Cô vẫn nghĩ, để nắm bắt được tâm của một nam nhân thì nhất định phải bắt được cái dạ dày của anh ta, vậy nên đối với công việc nội trợ vô cùng cố gắng. Nhưng là dù có cố gắng như thế nào, trù nghệ cũng không tốt lên được bao nhiêu.

Đan Lê nói rất đúng, loại nữ nhân như cô, trừ bỏ được người ta che chở, ngoài tiêu tiền ra thì còn biết làm gì ? Điều này chẳng sai một tí nào.

Cho nên sau khi cố gắng học hỏi một vài ngày nhưng không thấy được kết quả, cô liền quyết định quên ngay chuyện này đi.

Đan Lê nói lại càng đúng, loại người giống như cô thì chẳng làm được đại sự gì. Đan Lê thì khác, anh là người sinh ra để làm đại sự. Từ ngày ba ba đem công ty giao cho anh, công ty ngày càng phát triển không ngừng. Cho nên anh đặc biệt khinh thường cái loại người không lý tưởng như cô, và có khuynh hướng hướng đến những loại nữ nhân độc lập, kiên cường như Bách Cầm, Kiều Sương.

Mà sự kiện trọng đại, quyết định đúng đắn nhất trong đời cô chính là kết hôn với Đan Lê.

Cô chăm chú nấu nướng. Mấy món đơn giản như trứng ốp lết, nấu mì, … cô đều có thể làm dễ dàng, nhưng Đan Lê tựa hồ không an tâm chút nào, mặt mày nghiêm nghị, lạnh lùng đứng một bên hai tay khoanh trước ngực giám sát, sợ cô sẽ đem phòng bếp này thiêu cháy vậy. Đương nhiên anh làm vậy là có lý do, trước đây cô đã một lần đem phòng bếp thiêu cháy …

Có lẽ anh không biết, anh đứng bên cạnh như vậy chỉ khiến nàng thêm khẩn trương mà thôi.

Cô thuận lợi nấu nướng xong xuôi, đem một ít tương ớt rưới lên mặt trên miếng trứng ốp lết, cố gắng tạo hình thật đẹp. Đan Lê là cái người rất yêu sự hoàn mỹ, cô chỉ nghĩ muốn ở phương diện nho nhỏ này cũng không được để cho anh thất vọng, chán ghét.

Lúc ăn mỳ, cô âm thầm quan sát anh. Chỉ là động tác ăn mỳ nhưng ở anh toát ra một cỗ khí chất ưu nhã, động tác không nhanh không chậm, biểu tình trên mặt cũng nhìn không ra, anh đang suy nghĩ gì. Cô vừa ăn vừa lặng lẽ chờ đợi anh đánh giá tay nghề của mình, nhưng là thẳng đến khi ăn xong, anh một câu cũng không nói. Ngay đến một nụ cười hay cái nhíu mày nho nhỏ cũng không hề có, điều này khiến cho nàng thực thất vọng.

Anh ăn rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền đưa bát cho nàng, mày kiếm khẽ nhíu. Điều này khiến cô thực vui vẻ, không tránh khỏi mỉm cười, nhưng có chút xấu hổ nói: “ Mỳ trong nồi cũng hết rồi, để em đi nấu thêm bát nữa. ”

“ Thôi, không cần. ” Nhìn anh nhíu mày ngày càng sâu, trong lòng cô không khỏi có chút khổ sở. Hoặc là nói cô tuyệt không hiểu Đan Lê hoặc là nói anh hôm nay khẩu vị tốt, khó có được một hôm anh chịu ăn thứ gì do chính cô nấu.

Bởi vì vẫn âm thầm quan sát Đan Lê nên cô ăn khá chậm. Cho đến khi anh ăn xong bát của mình cô mới miễn cưỡng ăn được quá nửa bát.

Đan Lê không thích phải chờ đợi người khác, hơn nữa cô ăn cũng chẳng thấy có vị, nghĩ đến đây Nhiếp Như liền buông đũa, thu dọn chén bát.

Cô đã chờ mong ngày này bao lâu rồi, cái ngày được đích thân nấu thứ gì đó cho Đan Lê, cùng anh ngồi dùng bữa, …

Nhưng mà hiện thực so với trong ảo tưởng còn kém nhiều lắm.

“ Như nhi! Con đã đến rồi sao ? ” Lão nhân đang nằm trên giường chậm rãi quay đầu nhìn cô, nở một nụ cười hiền hoà.

Hốc mắt cô chợt đỏ lên, nước mắt cũng viền quanh khoé mi, chỉ chực chảy xuống.

“ Con đến rồi, thưa ba. ” Nhiếp Như nhu thuận đi lại bên giường, cố nén nước mắt đối cha mình tươi cười nói: “ Ba, người xem Đan Lê cũng đến thăm ba này. ”

Đan Lê đem giỏ hoa quả đi tới gần, đến bên cạnh cô, khẽ nói: “ Ba. ”

Người hướng Đan Lê gật gật đầu. Cô không rõ, cha mình lúc này có nhìn rõ hai người hay không nữa, bệnh tình cha cô hiện không ngừng chuyển biến xấu, thị lực cũng dần dần suy giảm.

Có sự xuất hiện của Đan Lê, cha cô thập phần cao hứng, ngồi được một lúc, cha cô cùng anh bắt đầu trao đổi về tình hình công ty hiện nay. Tổng mà nói, cha cô thập phần hài lòng với sự phát triển của công ty dưới sự quản lý của Đan Lê.

Công ty này là tâm huyết cả đời, là thành quả làm việc không ngừng nghỉ suốt những năm tháng thanh xuân của cha cô. Sau khi biết bản thân mắc bệnh nan y, ông không ngừng tìm kiếm người có khả năng kế thừa sự nghiệp của ông. Đan Lê không phải là người có năng lực, tài giỏi nhất nhưng anh là người có khả năng bảo hộ tốt nhất cho cô, quan trọng là cô rất yêu anh. Người mà cha cô tìm có thể là Đan Lê, mà cũng có thể không. Ngày ấy cô si mê anh đến mất cả lí trí, thậm chí chỉ với chút ít thủ đoạn đùa giỡn ngây thơ, cô đã cùng Đan Lê kết hôn.

Cô biết Đan Lê không yêu cô.Anh là người có khát vọng, có hoài bão lớn, nhưng không có trụ cột để dựa vào. Để tiếp nhận công ty, kết hôn cùng cô chính là điều kiện tiên quyết.

Có lẽ do quá trầm mặc suy nghĩ nên cô không nghe thấy tiếng anh gọi: “ Nhiếp Như, em đang suy nghĩ gì vậy ? ”

Đôi mắt thâm trầm, sâu lắng như màn đêm nhìn sâu vào đôi mắt cô, khoé miệng khẽ nở nụ cười nói: “ Ba đang hỏi em đó … ”

“ A … ba ba … ba vừa rồi nói gì vậy … Con … ” Nàng quẫn bách nhu nhu đầu.

“Đều đã lớn như vậy … ” Ba ba khẽ cười, nụ cười mang theo những nếp nhăn hằn sâu theo năm tháng, bàn tay cha gắt gao siết lấy tay cô, khẽ khàng nói: “ Nhất định con phải hạnh phúc. ”

Bàn tay ba ba lạnh như băng, khẽ siết lấy tay cô, khiến trong lòng cô không khỏi dâng lên một cỗ lo lắng , bất an. Ông nắm tay cô rồi đưa qua cho Đan Lê, biểu tình nghiêm túc, gắng gượng nói: “ Nhất định phải hảo hảo chiếu cố nữ nhi của cha. ”

“ Dạ vâng, thưa ba, con nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố Nhiếp Như. ” Đan Lê khẽ nắm lấy tay cô. Bàn tay bất giác khẽ run lên nhưng cái nắm tay càng thêm chặt chẽ.

Cô từng cùng Đan Lê nói qua, trước khi cha cô qua đời, công ty sẽ giao cả cho anh, về sau cũng vậy, chỉ cần anh có thể giả bộ kết hôn với cô, đối với cô ôn nhu săn sóc một chút giống như một vị hảo trượng phu trước mặt cha để cha cô có thể an lòng nhắm mắt.

Khi ra khỏi phòng một quãng xa, lúc cha không còn nhìn thấy được nữa, cô khẽ rút tay ra khỏi cái nắm tay của anh. Anh bất giác buông lỏng bàn tay để cô có thể dễ dàng thoát ra.

“ Thực xin lỗi. Có đau không ? ” Thanh âm của anh tràn ngập ôn nhu dị thường, thanh âm giống như trong mỗi giấc mơ ta thường mơ thấy, bất đồng với âm thanh cứng rắn, băng lãnh lúc trước.

Cô rút tay về, trong lòng có điểm run rẩy. Cô biết đó chỉ là Đan Lê muốn đóng vai người chồng tốt trước mặt cha cô thôi. Nhưng là, cô không ngăn được tâm mình khẽ rung động. Yêu anh lâu như vậy nhưng cô không dám mở miệng thổ lộ cùng anh.

“ Em đi rửa hoa quả. ” Cô cúi đầu, ôm giỏ hoa quả chạy nhanh ra ngoài, bên tai vẫn thoảng nghe được tiếng cười trầm thấp của Đan Lê.

“Đan tiên sinh, sức khoẻ của Nhiếp tiên sinh không ngừng chuyển biến xấu, có khả năng … ”

“ Tôi biết rồi, nhưng trước hết, bác sĩ đừng nói gì với Nhiếp Như cả. ”

Cô đứng dựa lưng vào mép tường lắng nghe cuộc trò chuyện của Đan Lê với vị bác sĩ chủ trị cho cha cô. Trong lòng thực rõ ràng bệnh tình của cha cô hiện tại.

Vì sao lại muốn giấu diếm em … Đan Lê …

Cô cũng sớm giác ngộ mọi chuyện …

Cô từ chỗ rẽ dừng lại một lát, sau mới ôm giỏ hoa quả tươi cười hướng Đan Lê đi đến. Bọn họ nhìn thấy cô, cả hai đều thoáng sững người lại, song lập tức liền bày ra bộ dáng như đáng nói chuyện phiếm bình thường.

Ta mỉm cười hướng vị Hạ bác sĩ kia chào hỏi, làm bộ như thường lệ hỏi: “ Bác sĩ Hạ, bệnh tình của cha cháu thế nào rồi ạ ? ”

Vị bác sĩ tựa hồ có chút xấu hổ, hướng cô miễn cưỡng cười, đáy mắt thoáng hiện lên chút do dự, nói: “ Nhiếp tiên sinh bệnh tình gần đây đã có chút chuyển biến tốt. ”

Thật là nói dối không chớp mắt mà ! Nhưng cô thì không có hứng thú vạch trần lời nói dối ấy, chỉ nhanh chóng bước vào phòng bệnh của cha.

Cô muốn, trong những giây phút cuối của cuộc đời, cô có thể luôn ở cạnh bên cha cô.