Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 96: 96: Vô Sỉ

4:24 sáng – 24/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 96: 96: Vô Sỉ tại dua leo tr 

Hai bác cháu say mèm gục luôn trên bàn nhậu, Mộc Hạ kéo mẹ lại chỉ biết lắc đầu:“Haizz, uống đến mức này luôn sao? Con giúp mẹ đưa ba về phòng nha.”Nói rồi Mộc Hạ đưa ba về phòng xong mới quay trở lại đón Phó Tranh.

Hắn to cao lớn hơn cô gấp đôi gấp ba, nên cô phải nhờ sự trợ giúp của em trai.Khó khăn lắm mới đưa hắn trở vào giường, Mộc Hạ thở phào quay sang Mộc Dịch An, tiện tay đưa thêm cho cậu một chiếc kẹo:“Được rồi, thù lao của em.

An xong nhớ đánh răng.”“Dạ.” _Dịch An hí hửng đón lấy, toan bước ra khỏi phòng nhưng bỗng cậu khựng lại, nhìn cô một lượt rồi nhìn lên giường nơi có một con khủng long đang yên giấc.“Nhưng mà…anh ấy ngủ ở đây không sao chứ?”“Sao là sao được?”_Mộc Hạ chưa hiểu ý em mình cho lắm quay ra hỏi lại.Mộc Dịch An cũng chả biết giải thích thế nào, gãi đầu gãi tai ấp úng:“Thì để anh ấy ngủ ở đây một mình.

Còn chị sang ngủ với em, tại…ba mà biết là ba cho hai người lên đĩa ấy.”

Mộc Hạ nghe thì thấy cũng hợp lí, nhưng khi cô quay lại nhìn Phó Tranh vật vờ trên giường thì lại không nỡ, hắn như vậy nằm một mình thì có ổn không? Lỡ nửa đêm cảm ra đó thì sao?Thôi thì đằng nào ba cô cũng say như vậy, chắc gì đã nhớ, đã biết.

Nghĩ vậy, Mộc Hạ đẩy Dịch An ra khỏi phòng mình, dặn:“Không sao đâu em về phòng mình đi.

Mai nhỡ ba có hỏi thì nói chị ngủ với em.

Được chưa? Vậy nhá.”Dịch An không kịp phản ứng đã bị lôi ra khỏi phòng, ú ớ với vào:” Nhưng mà làm vậy chị….ơ.”“Nhớ đánh răng.”*rầm*Để lại lời nhắn xong cô đóng rầm cửa lại, lững thững đi về phía giường.

Phó Tranh vẫn nằm đó, lâu hắn rên gầm vài tiếng nhỏ.

Cô ngồi cạnh giường giúp hắn nới lỏng áo quần, tự nhiên hắn ăn diện cẩn thận thế làm gì, gặp ba mẹ cô chứ có phải đi gặp đối tác hay dự tiệc đâu cơ chứ.Cởi đến cúc áo thứ 3 bỗng Phó Tranh bừng tỉnh dậy, bắt lấy tay cô.

Hai má hắn đỏ bừng, mái tóc có phần rối nhẹ, nhưng không thể che đi nét đẹp trai vốn có.“Mộc Hạ.”“Sao?”_ Bỗng dưng bị gọi tên Mộc Hạ hơi thắc mắc nhìn hắn không rời mắt.“Em.

Chính em, em đã ăn đậu hũ của anh, lại còn nhìn anh đắm đuối vậy nữa.

Có…có phải, em thèm khát anh không? Hả?”

Mộc Hạ nghe xong chỉ biết cười, hắn ngoài cái mã đẹp trai, cao với body chuẩn thì…thì có gì cô phải thèm khát chứ? Nói như kiểu cô là tên đại biến thái không bằng vậy, mà cho dù hắn có thu hút cô đi chăng nữa thì cô sẽ ăn luôn ấy chứ.“Hứ, ai thèm.

Anh lo mà nghỉ ngơi đi.”Vừa nói cô vừa bẹo má hắn lay nhẹ, giọng đầy cưng chiều.“Vậy em bồi anh ngủ.”Dứt lời hắn kéo cô ngã vào lòng mình ôm chặt, chặt đến nỗi cứng đờ không thể nhúc nhích, mặc kệ cô ra sức vỗ đôm đốp lên vai hắn mà hắn cứ lí ra đó.“Mộc Hạ.”“Anh làm sao nữa?”Mộc Hạ phụng phịu, ôm cô muốn nghẹt thở vậy rồi, mà có phải ôm không đâu? Tay hắn không yên phận nắn bóp trên người cô đủ thứ, giờ thì ai mới là người ăn đậu hũ ai đây?Hắn bỗng buông tay, ngồi chỗm dậy: ” Anh nóng.”“Thì?”“Anh phải thoát y giảm nhiệt.”Lời noia đi đôi với hành động, hắn đứng dậy thuần thục cởi bỏ áo sơmi, tiếng lạch cạch của thắt lưng vang lên, chiếc quần âu đen cứ thế rơi xuống nền sàn lạnh lẽo.

Hiện giờ trên người hắn còn đúng chiếc quần đen nhỏ che chắn lấy cậu em khổng lồ.Toan thấy hắn sắp giải phóng tiểu Khủng long, cô xanh mặt vội cản tay hắn lại:“Anh…anh như vậy…vô sỉ.”Phó Tranh trong cơn say nửa hiểu nửa không, cứ tr@n truồng như vậy lao đến chỗ cô rồi nhe hàm răng trắng bóc ra khoe:“Ai nói anh vô sỉ ? Nhìn nè, răng anh hơi bị đẹp nhé.”

Mộc Hạ cũng đành bó tay với hắn, chả thèm đôi co với kẻ say, lắc đầu:“Vậy được tùy anh, cởi vậy được rồi.

Ngoan nằm xuống.”“Khoan.”“Gì nữa ba?”_Cô mệt với hắn rồi nha, có gì nói lẹ, lúc say sao hắn lắm lời quá, cứ như kiểu bình thường hắn im để dành cho lúc này nói cả thể ý.” Em cũng phải cởi.Cởi đồ ra ngủ mới thoải mái.”Hắn lao về phía cô định giúp cô lột đồ.

Mộc Hạ hốt hoảng hai tay ôm chặt lấy bản thân lùi sát vào vách tường, miệng nhỏ không ngừng mắng:“Thoải mái cái đầu nhà anh.

Say rồi mà cũng khôn thế.”Phó Tranh để mặc lời mắng chửi, hắn cứ thế tiến về phía cô, cao cao tại thượng lột đồ cô ném xuống đất không thương tiếc._______còn tiếp____.

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.