Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 12 tại dưa leo tr. 

Quán rượu Nam Quỳnh ở kinh thành là một nơi phong nhã, từ người già tóc bạc đến trẻ nhỏ chưa dứt sữa đều thích đến đây lúc rảnh rỗi để ngâm thơ đối câu, bình phẩm văn chương, hoặc thảo luận về những chuyện lớn của thiên hạ. Đây là nơi tụ tập của các văn nhân tài tử.

Các thư sinh thường rất cổ hủ, hay phê phán những người hoặc việc họ không thích bằng những lời lẽ sắc bén, nhưng do trong quán có một nhóm các vị lão tiên sinh rất có uy vọng trấn giữ nên nhiều quan chức giàu có trong kinh thành cũng đành bó tay.

Chỗ dựa chính của Nam Quỳnh quán là Tào Chí Khuê, đế sư của tiên hoàng Khang Nguyên, nay đã một trăm lẻ hai tuổi, bụng đầy kinh thư, có uy vọng rất cao trong giới văn nhân toàn Nam Khâu, đến cả vương quyền quý tộc trong kinh thành gặp ông cũng phải nể ba phần.

Ở nhã gian trên lầu hai của quán rượu Nam Quỳnh, Bạch Kỳ nằm nghiêng lười biếng trên ghế tựa, tay cầm một chuỗi ngọc thuốc dưỡng sinh, trên bàn để ấm rượu, đối diện là ngũ hoàng tử của Huyền La quốc Phượng Vũ Minh.

Việc gặp gỡ Phượng Vũ Minh hoàn toàn là tình cờ, Bạch Kỳ dù muốn có được ngọc Bạch Hổ Tuyết Ban, nhưng kế hoạch của y là phái vài ám vệ đến trộm hoặc cướp lấy, thô bạo và đơn giản, dùng mưu kế quá mệt mỏi.

Hôm nay, lúc Bạch Kỳ đi qua quán rượu Nam Quỳnh thì bị hương rượu dẫn vào, mà Phượng Vũ Minh thì đặc biệt đến đây để mở mang về quán rượu Nam Quỳnh nổi tiếng khắp thiên hạ, nếu may mắn, cũng muốn bái phỏng tiên đế sư Tào Chí Khuê.

Phượng Vũ Minh uống rượu âm thầm cười khổ, hắn nhìn thấy rõ sự thèm muốn công khai của Bạch Kỳ đối với ngọc Bạch Hổ Tuyết Ban. Chuyến tới Nam Khâu này nếu muốn bình an về nước, e rằng khó mà giữ được ngọc.

Trong quán, một nhóm thanh niên vốn đang hào hứng bàn luận về một bài văn. Chỉ là rượu trong ly xuôi dần xuống bụng đều mang theo men say, đề tài đang từ từ bàn luận văn chương bỗng chốc chuyển sang tình hình thế cục hiện giờ.

Vài thanh niên mặt mày đỏ bừng, nói chuyện hùng hồn, giọng điệu nhiệt huyết, một vẻ lo lắng cho quốc gia khiến các văn nhân trong quán cũng lần lượt lên tiếng hưởng ứng, rất có cảm giác một thân tài hoa mà không được trọng dụng.

“Chậc!” Bạch Kỳ cười khẩy một tiếng, vô dụng nhất là thư sinh, sách nói quả không sai.

Bạch Kỳ không hề che giấu sự khinh bỉ của mình, một thanh niên bên cạnh nghe thấy tiếng cười khẩy của y liền đứng dậy, chắp tay cúi chào qua tấm rèm tre, “Huynh đài phải chăng có ý kiến khác?”

“Lý luận xuông, tự than tự trách, thật nực cười.” Bạch Kỳ châm biếm.

Một câu của Bạch Kỳ đã đắc tội cả quán, Phượng Vũ Minh ngỡ ngàng, cách kéo thù hận này cũng quá kiêu ngạo rồi đấy!

“Không biết huynh đài xuất sư chốn nào? Nếu không hài lòng với lời nói của tiểu sinh có thể ra mặt tranh luận.” Một thanh niên dưới lầu một nói một cách đầy thách thức.

Bạch Kỳ vẫn tiếp tục vuốt chuỗi ngọc, thậm chí tư thế lười biếng dựa vào ghế cũng không thay đổi, “Các ngươi phê phán triều thần vô dụng, để nước khác lấn át mà không chống trả, nhưng các ngươi đã từng nghĩ, nếu chiến tranh xảy ra, bá tánh Nam Khâu sẽ ra sao?”

“Nhưng nếu chỉ biết yếu thế, nước không còn là nước, vua không còn là vua, quốc uy của Nam Khâu sẽ ở đâu?”

“Mở mắt ra vào thế cục thiên hạ hiện nay, Nam Khâu đang ở trung tâm bão tố, nếu các nước liên minh tấn công, tình huống này sẽ giải quyết thế nào?”

“Chúng ta thà sống một cách đường đường chính chính, còn hơn khom lưng uốn gối làm nô lệ.”

“Hừ!” Giọng Bạch Kỳ càng thêm châm biếm, “Dân chúng Nam Khâu đến cả ngàn vạn, trên có người già dưới có trẻ nhỏ, các ngươi có thể không sợ chết, nhưng đã từng nghĩ đến họ chưa?”

“Nếu không có những triều thần ngu muội trong miệng các ngươi bảo vệ thái bình, các ngươi có thể ở đây mà lớn tiếng đàm luận ở đây? Đợi đến khi nước mất, các ngươi trở thành dân vong quốc, ai còn quan tâm đến sự sống chết của các ngươi?”

“Tuy không thể phủ nhận, từ trước đến nay quan lại ngu dốt xuất hiện nhiều vô kể, nhưng những quan tốt liêm khiết vì dân vì nước, cương trực công chính vẫn luôn có, hà cớ gì lại vơ đũa cả nắm?”

Phượng Vũ Minh nhìn Bạch Kỳ nói những lời lẽ sắc bén, khí thế hào hùng đối đáp với các văn sĩ, sự ngỡ ngàng trong mắt dần dần được thay thế bởi sự ngưỡng mộ và kinh ngạc. Lúc này, Bạch Kỳ trong mắt hắn lấp la lấp lánh.

“Phàm là những thanh niên mới bước vào triều đình, ai không có chí hướng? Chỉ là theo thời gian, họ bị cám dỗ mà mất sơ tâm, rối loạn tâm trí.” Đây là câu nói của nguyên thân.

“Nam Khâu chịu nhục chỉ ở hôm nay, ngày mai ai sẽ bay cao, ai sẽ rơi vào vũng bùn, vẫn là điều chưa biết.” Đây là lời hứa của Bạch Kỳ.

Trong một căn phòng trang nhã trên tầng ba của quán rượu Nam Quỳnh, tiền đế sư Tào Chí Khuê lắng nghe cuộc tranh luận sôi nổi bên ngoài mà trầm ngâm, chén trà trong tay ông đã lạnh từ lâu nhưng ông vẫn chưa uống.

“Y là ai?” Cao Chí Khuê cất tiếng hỏi.

“Đó là Nhiếp chính vương, Văn Nhân Thiên.” Tể tướng Đoạn Kỳ cung kính đáp.

“Văn Nhân Thiên.” Tào Chí Khuê trầm ngâm, lặp đi lặp lại cái tên này, “Hóa ra không giống như lời đồn, trước khi tiên đế đuổi hắn* ra khỏi kinh thành, ta đã từng gặp hắn*, khi đó…”

*hắn này chỉ nguyên chủ nên giữ nguyên nhé mn.

Không chỉ Cao Chí Khuê ngạc nhiên, Đoạn Kỳ cũng rất bất ngờ trước sự bảo vệ của Bạch Kỳ đối với các quan lại trong triều, nhưng dưới sự ngạc nhiên ấy là một cảm giác ấm áp khó diễn tả bằng lời.

“Thư sinh khó làm, họ chỉ biết chăm chỉ học hành mong một ngày đỗ đạt trở nên nổi bật, ta ở lại quán rượu Nam Quỳnh vốn muốn giữ lại một nơi trong sạch cho bọn họ, bảo vệ họ khỏi sự hãm hại của quyền quý, ai ngờ…” Cao Chí Khuê uống chén trà lạnh, lắc đầu thở dài.

Đoạn Kỳ trong giật thót trong lòng, “Thầy…”

“Sơ tâm đã đổi, quán rượu Nam Quỳnh không còn là thánh địa văn nhân như trước nữa.” Ý tứ trong lời của ông đã rõ ràng.

Bạch Kỳ trở về sau khi giành chiến thắng trong cuộc tranh luận tại quán rượu Nam Quỳnh, cùng đi với y là Phượng Vũ Minh. Từ lúc rời khỏi quán rượu, Phượng Vũ Minh không ngừng nhìn chằm chằm vào nam nhân phong hoa cái thế trước mặt, thầm nghĩ rằng người này xứng đáng với những điều tốt nhất trên thế gian.

“Dáng vẻ giáo huấn người khác như vậy anh thích nghi rất nhanh đấy” 771 nửa chế giễu nửa đùa cợt.

“Tùy tiện bịa chuyện thôi.” Bạch Kỳ đáp.

“Bịa chuyện?” 771 không tin, “Những lời anh nói rất có lý.”

“Bản thượng thần không đơn thuần chỉ vô địch đấu võ, mà khẩu chiến cũng sẽ không thua.” Bạch Kỳ đầy tự tin nói, “Thực ra ta cũng chủ chiến.”

771 “…” âm thầm thắp hương cho những văn nhân bị Bạch Kỳ làm cho hoài nghi nhân sinh.

Bạch Kỳ đang nhắm mắt trò chuyện với 771 bằng “tinh thần lực” bỗng mở mắt nhìn Phượng Vũ Minh, “Ngũ hoàng tử khi nào về nước?”

Phượng Vũ Minh không để ý đến ánh mắt thèm muốn của Bạch Kỳ đối với ngọc trên cổ mình, “Đã định là năm ngày sau.”

“Oò.” Bạch Kỳ kéo dài giọng, kế hoạch “cướp ngọc” cần phải thực hiện nhanh chóng.

“…” Nhìn thấy ánh mắt chiếm đoạt của y, Phượng Vũ Minh nghẹn lời, sau một lúc lâu thì ủ rũ hỏi, “Vương gia thật sự không thể thiếu nó sao?”

“Không thể thiếu.” Bạch Kỳ kiên quyết.

Phượng Vũ Minh “…” Lúc trước đúng là đầu hắn bị cửa kẹp nên mới tự nguyện đến Nam Khâu, kết quả là gặp phải tên cướp không biết liêm sỉ này.

Bạch Kỳ trở về vương phủ, còn chu đáo dặn dò người hầu đưa Phượng Vũ Minh trở lại chỗ ở của sứ thần, nhưng đối mặt với sự “quan tâm” này, Phượng Vũ Minh thực sự muốn từ chối.

“Nhóc con Hoắc Uyên đâu?” Trên đường trở về Phù Nhã Viên, Bạch Kỳ hỏi quản gia bên cạnh.

“Ở Hợp Hoan Viên, nô tài sẽ cho người gọi?” Quản gia hỏi.

Bạch Kỳ dừng bước, sau một lúc thì chuyển hướng đi về phía Hợp Hoan Viên, “Không cần, bản vương tự đi xem, ngươi không cần đi theo.”

Bạch Kỳ bỏ lại quản gia một mình đi đến Hợp Hoan Viên. Hôm nay y nhìn thấy một người nặn tượng đất trên phố, liền nhờ người đó nặn một con chó sói xám nhỏ trông giống hệt Hoắc Uyên, định mang về cho Hoắc Uyên chơi.

Bạch Kỳ nghịch con chó sói đất ung dung bước đến Hợp Hoan Viên, nhưng chưa kịp đẩy cửa thì đã nghe thấy giọng của Liễu Nguyên từ bên trong. “Liễu Nguyên? Nàng ta cũng ở đây?”

“Có ta giúp ngươi, ngươi có thể nhanh chóng đứng vững trong giang hồ, nhưng nếu ngươi đắm mình truỵ lạc, không tiến thủ thì mãi mãi không thể báo thù!” Liễu Nguyên kiềm chế tức giận nói.

Liễu Nguyên liên tục đến quấy rầy khiến Hoắc Uyên không chịu nổi, ngay khi hăn định dùng vũ lực để đuổi người thì đột nhiên ánh mắt liếc thấy bóng người ở cửa, động tác trên tay không khỏi dừng lại.

“Văn Nhân Thiên là kẻ thù của ngươi, y đã diệt cả nhà ngươi, thù này không đội trời chung, chẳng lẽ ngươi muốn mãi mãi chịu khuất phục dưới kẻ thù, để oan hồn của cả Hoắc gia ngươi chết không nhắm mắt sao?” Liễu Nguyên gây áp lực.

Hoắc Uyên cúi mắt giấu đi cảm xúc trong mắt mình, giọng nhẹ bâng như đang kìm nén điều gì, “Ngươi giúp ta, muốn được gì?”

Hoắc Uyên mềm mỏng khiến Liễu Nguyên ngỡ ngàng, sau đó là sự vui mừng không kìm chế được, không kịp nghĩ gì khác mà vội vàng nói, “Giết Văn Nhân Thiên!”

“Y đối xử với ngươi rất tốt.” Hoắc Uyên nói.

“Y giết cả nhà phu quân ta, còn phế bỏ võ công của ta, giam cầm ta ở đây, ta hận y thấu xương.” Liễu Nguyên nói đầy căm hận.

Trong mắt Hoắc Uyên lóe lên sự châm biếm, nhưng khi nghĩ đến biểu cảm của “Văn Nhân Thiên” ngoài cửa lúc này, trên mặt hắn lại hiện lên chút vui vẻ, “Thật đáng thương sao, Văn Nhân Thiên?”

“Cọt kẹt!” Cửa vườn bị đẩy từ bên ngoài, Bạch Kỳ từ từ bước vào, sắc mặt của Liễu Nguyên lập tức trở nên tái nhợt.

“Ra ngoài.” Giọng Bạch Kỳ rất bình tĩnh, nhưng chính sự bình tĩnh lại càng khiến Liễu Nguyên hoảng loạn sợ hãi.

“Văn Nhân Thiên, ngươi…” Liễu Nguyên vừa định dùng cách thường ngày để đối phó với “Văn Nhân Thiên” khiến y nhượng bộ, nhưng nàng không biết rằng, “hắn” bây giờ không phải là “hắn” ngày xưa.

“Cậy sủng mà kiêu không phải là thói quen tốt, bất luận thời điểm nào cũng không được trái lệnh của bản vương.” Bạch Kỳ ngắt lời nàng, ánh mắt lạnh lùng khiến Liễu Nguyên không khỏi rùng mình.

Ám vệ xuất hiện, dưới sự cho phép của Bạch Kỳ mà cưỡng chế đưa Liễu Nguyên ra khỏi Hợp Hoan viên. Khi trong vườn chỉ còn lại Bạch Kỳ và Hoắc Uyên, không khí trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ.

“Ngươi cố ý.” Bạch Kỳ khẳng định sự thật.

“Ta là nam sủng của vương gia, chỉ cần ngài còn sủng ta một ngày, ta chính là miếng thịt trong lòng ngài.” Hoắc Uyên châm biếm lặp lại lời âu yếm của Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ bước lên hai bước, một tay nắm lấy cằm hắn, “Ngươi tự tin bản vương không giết ngươi sao?”

Không tự tin, nhưng hắn không hối hận, hắn đã sớm muốn để y thấy bộ mặt thật của Liễu Nguyên, nàng ta không xứng đáng được nhận được sự sủng ái của y. Hoắc Uyên im lặng đối mặt với Bạch Kỳ, vẻ mặt điềm tĩnh.

Một lúc sau, Bạch Kỳ buông tay ra, dường như cười một chút, y lấy con chó sói đất từ trong túi ra và nhét vào tay Hoắc Uyên, “Cầm lấy chơi đi.”

“…” Hoắc Uyên ngẩn người, thế này… là xong rồi sao?

Bạch Kỳ quét mắt nhìn khắp vườn Hợp Hoan, ánh mắt cuối cùng vẫn dừng lại trên người Hoắc Uyên, “Muốn rời khỏi vương phủ?”

Hoắc Uyên “…”

“Rời khỏi vương phủ rồi muốn làm gì? Gia nhập giang hồ? Hay đi theo vết xe đổ của nhà họ Hoắc vào quân doanh?”

“Ta…” Giọng Hoắc Uyên khàn khàn, cả người có chút mơ hồ, “Lên chiến trường giết địch là ước mơ từ nhỏ của ta.” Chỉ là sau khi nhà họ Hồ gặp chuyện, giấc mộng này tan vỡ, từ đó, trong lòng hắn chỉ còn lại hận thù đối với Nam Khâu và hoàng tộc Văn Nhân.

“Vậy thì đi đi.” Bạch Kỳ nói, rồi đưa tay ra hiệu cho ám vệ mang đến một thanh kiếm, “Đưa kiếm đây.”

Một thanh kiếm được giao vào tay Bạch Kỳ. Khi Hoắc Uyên còn chưa kịp hoàn hồn, Bạch Kỳ bất ngờ quay lại và vung kiếm về phía hắn. “Xoẹt” một tiếng, y phục bị cắt đứt, một vết thương trông như đẫm máu và đáng sợ nhưng thực chất không hề gây tổn thương đến bên trong xuất hiện trên người Hoắc Uyên.

Hoắc Uyên dùng một tay ôm vết thương, lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn Bạch Kỳ.

Bạch Kỳ cầm thanh kiếm nhuốm máu, khuôn mặt dưới ánh sáng phản lại trông lạnh lùng khiến người ta sợ hãi, “Tội nô Hoắc Uyên có hành vi gian dâm với tiện thiếp trong hậu viện của vương phủ, bị bản vương bắt quả tang, bản vương tức giận giết ngay tại chỗ.”

“…”

“Hoắc Uyên đã chết, từ nay về sau thế gian không còn Hoắc Tứ công tử nữa!”