Chương 24
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 24 tại dưa leo tr.
Đều nói rằng “một đồng tiền làm khó anh hùng”, trong lúc túng thiếu lại còn phải “kéo theo cả gia đình”, Bạch Kỳ đã dùng chín mươi đồng để trọ lại ở một nhà trọ nhỏ, tuy nhỏ và hơi bẩn nhưng ít nhất không phải ngủ ngoài đường.
Bạch Kỳ lười biếng nằm trên giường đơn, lật quyển sổ tay hướng dẫn chơi game “Mạt Đồ” của nguyên thân Nhiễm Dương để lại. Rất nhiều “thuật ngữ chuyên ngành” đều phải nhờ Hắc Thất “dịch” thì Bạch Kỳ mới hiểu được đôi chút, thực sự còn khó hơn đọc thiên thư.
Cửa phòng tắm mở ra, Tần Văn Lan mặc chiếc áo rộng của Bạch Kỳ bước ra, sau khi tắm rửa sạch sẽ, giá trị nhan sắc của cậu lại càng tăng cao, nhưng cũng không đến mức khiến người ta nhầm tưởng là con gái.
Nhìn thấy cậu bước ra, Bạch Kỳ gấp quyển sổ lại, quan sát cậu từ trên xuống dưới, nhìn một cái là biết công tử nhà giàu, “Muốn đi theo?”
Tần Văn Lan chậm rãi gật đầu.
“Được thôi!” Bạch Kỳ lấy từ trên bàn ra một bản hợp đồng ném cho Tần Văn Lan, “Ký vào.”
Chữ trên hợp đồng không nhiều, đại ý là sau khi Tần Văn Lan về nhà sẽ phải trả cho anh 2 nghìn vạn tiền thù lao. Bạch Kỳ không biết 2 nghìn vạn là đắt hay rẻ, giá này là do Hắc Thất đưa ra.
Tần Văn Lan cầm hợp đồng trong tay một lúc lâu không nói gì, Bạch Kỳ cau mày, “Không biết chữ à?”
Bạch Kỳ cúi người nắm lấy tay cậu, dùng bút nước vẽ một vòng mực thô xung quanh ngón trỏ, sau đó như thổ phỉ ép buộc cậu in một dấu vân tay rõ ràng lên hợp đồng.
“Xong rồi, đi ngủ đi.” Sau khi xong xuôi, Bạch Kỳ cẩn thận cất hợp đồng, vỗ đầu Tần Văn Lan như xua đuổi một con cún con.
“……” Tần Văn Lan.
Sau khi Tần Văn Lan nằm xuống, Hắc Thất nhảy lên giường Bạch Kỳ hỏi, “Mai đi quán net không?”
“Tìm tiệm cầm đồ đem miếng ngọc cầm cố.” Bạch Kỳ nói.
“Miếng ngọc đó đối với cậu nhóc câm chắc là rất quan trọng, anh đem nó đi cầm đồ, nếu gia đình cậu ấy…”
“Có hợp đồng trong tay, dám xù nợ thì ta giết!” Những ai dám xù nợ với anh đều không sống lâu.
Hắc Thất “…” Cái tên tai hoạ này không vào tù thì thật sự là một con sâu mọt của xã hội.
Ngày hôm sau, sau khi Bạch Kỳ thức dậy liền ra ngoài mua bữa sáng, rồi trả thêm một ngày tiền phòng mới về. Tần Văn Lan cũng đã tỉnh, lúc này đang ngồi đờ đẫn trên giường.
Bạch Kỳ đặt bữa sáng lên bàn, miệng ngậm bánh bao lầm bầm nhắc nhở cậu, “Một lát nữa tôi ra ngoài, tối mới về, cậu tự chơi trong phòng.”
Tần Văn Lan dừng lại động tác uống sữa đậu nành, “… Ra ngoài? Đi đâu?”
Dường như thấy được sự nghi hoặc của cậu, Bạch Kỳ làm ra vẻ thở dài, “Kiếm tiền nuôi cậu chứ sao, hợp đồng bán thân của cậu ở trong tay ta, đừng chạy lung tung, cậu mà chạy mất là tôi lỗ lớn đấy.”
Bạch Kỳ ăn xong bữa sáng liền cầm quyển sổ trên bàn ra ngoài. Lúc anh rời đi Tần Văn Lan thoáng nhìn thấy cái tên trên quyển sổ nhỏ – Nhiễm Dương
Sau khi Bạch Kỳ đi, trong phòng trở nên yên tĩnh lạ thường, Tần Văn Lan ngồi im một lúc, rồi đứng dậy ra quầy lễ tân. Bà chủ nhà trọ đang chăm chú xem phim thần tượng trên máy tính.
“Điện thoại.” Tần Văn Lan mở miệng, giọng trầm khàn không hợp với tuổi của cậu chút nào.
Bà chủ nhà trọ không thèm nhìn, đẩy cho cậu một chiếc điện thoại, “Một phút năm hào, không được gọi quốc tế.”
Tần Văn Lan cầm ống nghe lên, chậm rãi bấm một dãy số duy nhất mà cậu nhớ. Tiếng tút tút kêu năm lần, điện thoại kết nối, một giọng nam sốt ruột vang lên, “Ai đấy!?”
Tần Văn Lan im lặng, đầu dây bên kia cũng lặng im, một lát sau, giọng nam ấy thăm dò hỏi, “Văn Lan?”
“Văn Lan, có phải em không? Em đang ở đâu, anh sẽ đến đón ngay, bố mẹ sắp phát điên rồi, biết không?” Người đàn ông bắt đầu lải nhải lớn tiếng.
“Tiền.” Tần Văn Lan ngắt lời anh ta, chỉ nói một chữ, “Bảo người đưa tiền đến.”
“……” Anh trai Tần Văn Lan, Tần Tu, sững sờ một lúc, sau đó liền gầm lên, “Nói với bọn bắt cóc bao nhiêu tiền cũng được, nhất định không được giết người…”
“Cạch!” Tần Văn Lan mặt không biểu cảm cúp điện thoại, cắt đứt tiếng ồn ào của Tần Tu. “Bao nhiêu tiền?”
Bà chủ nhà trọ nhìn đồng hồ, “Hai phút năm giây, một đồng rưỡi.”
Tần Văn Lan lấy từ trong túi ra hai mươi đồng tiền ăn Bạch Kỳ để lại, đưa cho bà, sau đó cầm tiền thừa trở về phòng. “Sắp đến ngày mười lăm rồi.”
Bạch Kỳ bước ra từ một tiệm cầm đồ, miếng ngọc trong túi đã biến thành một tấm chi phiếu bảy con số, từ một kẻ nghèo rớt mồng tơi sắp phải ngủ ngoài đường, Bạch Kỳ bỗng chốc trở thành một người có tiền.
“Chắc chắn anh bị lừa rồi.” Hắc Thất bĩu môi nói, “Một miếng ngọc cực phẩm có thể định giá, nhưng ngọc cổ cực phẩm là vô giá.”
“Ngọc dù cực phẩm cũng không giải quyết được vấn đề cấp bách của chúng ta.” Vừa rồi thấy rõ bộ mặt gian trá của chủ tiệm, Bạch Kỳ sao không biết mình bị lừa?
“Dù sao cũng không phải ngọc của anh.” Hắc Thất mỉa mai, “Hơn nữa ngọc đó nguồn gốc không rõ, anh cũng không nói rõ được.”
Bạch Kỳ lười tranh cãi chuyện có bị lừa hay không, anh nhấc Hắc Thất lên ôm vào lòng, vuốt ve bộ lông, “Đi quán net?”
Hắc Thất được vuốt lông thoải mái nheo mắt, lập tức quên luôn chuyện miếng ngọc, “Được!”
Cuộc thi đấu chuyên nghiệp lần thứ bảy của “Mạt Đồ” đã đi được nửa chặng đường, hôm qua Sở Huy thua 2-3 đầy tiếc nuối trước Phượng Diệm, một đội là cựu vương lại bại dưới tay đội hạng hai, đáng lẽ đây phải là tin lớn nhưng trên báo điện tử hôm sau chỉ có một câu nhắc đến.
Trên báo điện tử hôm nay và các trang web đều ngập tràn một chủ đề – “Nhà vua đã trở lại!”
“Nhà vua trở lại”, “Đệ nhất thần toàn server”, “Ảo thuật gia đầu tiên toàn mạng”, “Trận hoàng”… đủ các tiêu đề nổi bật chiếm lĩnh các trang web.
Đối với việc “giành hot search” của Bạch Kỳ, Sở Huy thì thở phào nhẹ nhõm còn Phượng Diệm thì tức đến phát điên, cả đội chửi thầm “Bất Bại Xuyên Dương” không xuất hiện sớm hơn hay muộn hơn, lại xuất hiện đúng hôm qua, ngày hôm qua đáng lẽ là của họ!
Hắc Thất đăng nhập “Bất Bại Xuyên Dương”, địa điểm trực tuyến vẫn là căn nhà nát lúc tối qua đăng xuất, kênh thế giới vì sự xuất hiện của anh mà lại nổ tung, động tĩnh không kém hôm qua.
“Đi thị trấn Giác Tử, tôi dẫn anh đi săn quái.” Hắc Thất nói.
Bạch Kỳ đáp lại một tiếng rồi lập tức điều khiển “Thượng Giới Đệ Nhất Thần” hướng về thị trấn Giác Tử, dù Bạch Kỳ mới làm quen với trò chơi trực tuyến, nhưng với thần hồn mạnh mẽ thì anh học rất nhanh chóng.
Hắc Thất nói là dẫn Bạch Kỳ đi săn quái, thực ra là bảo vệ hộ tống. Bạch Kỳ đánh quái, nó theo sau. Một khi thanh máu của Bạch Kỳ giảm xuống vạch đỏ, nó nhanh chóng xông lên bổ máu và dọn lính.
“Rút lui, tránh xa vòng vây của quái nhỏ, lập trận… dùng kỹ năng đi, tốc độ tay theo kịp nào…” Hắc Thất bày ra dáng vẻ huấn luyện viên không ngừng quát tháo.
Bạch Kỳ gõ bàn phím tranh thủ ném cho Hắc Thất một cái nhìn chết chóc, “Tí nữa kết thúc rồi sẽ xử lý ngươi!”
Kênh thế giới của khu một trong “Mạt Đồ”:
“Nhất Kiếm Phong Tuyết đã online!”
“Oa oa~ Trúc Hạ Thanh cũng đến rồi, Thanh ca của tôi~”
“Vũ Trung Xích Thỏ! Ta thấy Thỏ gia của Mộ Phong rồi!!”
“Người trên lầu xong đời rồi, người dám gọi Thỏ Thần là Thỏ gia, cỏ trên mộ đã cao hai mét chưa?”
“Hôm nay là ngày gì vậy? Các đại thần tổ đội đi dã ngoại sao?”
“Vừa… vừa có một quyền sư lướt qua ta, nhìn ID hình như là… Chiến Vô Nhai.”
“……”
……
Kênh thế giới im lặng trong giây lát, quyền sư “Chiến Vô Nhai” là đại tướng đầu tiên dưới trướng “Bất Bại Xuyên Dương”, thành viên chủ lực của đội “vô danh” – “Vương Trung Vương”.
Năm đó sau khi Nhiễm Dương gặp tai nạn xe hơi và mất tích, chiến đội của Vương Trung Vương có bảy người, tính cả Nhiễm Dương là có năm người giải nghệ. Một chiến đội vô địch ba lần liên tiếp một thời vang dội toàn mạng đã tan rã trong chớp mắt, điều này khiến người ta tiếc nuối không thôi.
“Cả đại thần Xuyên Dương và Vương Trung Vương… đều sẽ trở lại sao?” Một lúc lâu sau, có người ngập ngừng hỏi.
“Không thể đâu, dù sao…” Dù sao cặp “Song Tinh” trong đội đã gia nhập đội khác, làm sao còn có thể quay lại?
“Song Tinh” là cặp song sinh trong đội Vương Trung Vương, một người là Linh Chủ, một người là Nhạc Cơ, vì sự phối hợp ăn ý không ai địch nổi mà được gọi là “Song Tinh”.
Sau khi Nhiễm Dương giải nghệ, các thành viên khác trong Vương Trung Vương từ chối lời mời từ các đội khác và cũng lần lượt giải nghệ, chỉ có họ chọn tiếp tục ở lại giới chuyên nghiệp và ký hợp đồng với đội mới – chiến đội Lôi Vân.
……
Kênh thế giới lại rơi vào im lặng, nhưng rất nhanh sau đó một tin nhắn khiến mọi người ngỡ ngàng.
“Xuyên Dương tên khốn nhà anh, anh đang ở đâu!?” Người để lại tin nhắn – Mạc Vô Hoa, nữ thành viên duy nhất trong đội của Vương Trung Vương, nghề nghiệp Thích khách.
……
Một năm trước Nhiễm Dương gặp tai nạn xe hơi bị phế tay phải, buồn bã giải nghệ sau đó cả ngày u uất, chẳng những không chỉ không lên mạng mà còn xóa hết bạn bè trong trò chơi, rồi thiết lập tài khoản không nhận bất kỳ thông tin nào cũng như không kết bạn mới, quyết tâm xóa “Mạt Đồ” ra khỏi cuộc đời mình.
Nhiễm Dương không tham luyến danh vọng mà “Mạt Đồ” mang lại, hắn chỉ đơn giản là yêu thích trò chơi này, nên khi biết mình bị phế, hắn mới có cảm giác tuyệt vọng như trời sập đất lở, dẫn đến hoàn toàn mất hết hy vọng.
Bạn bè và đồng đội của hắn dù lo lắng nhưng không thể liên lạc được. Giờ đây “Bất Bại Xuyên Dương” quay lại “Mạt Đồ”, họ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, muốn hỏi hắn một năm qua đã đi đâu, nhưng không thể gửi tin nhắn riêng, khiến họ tức đến mức muốn đánh “Nhiễm Dương” một trận.
*Mấy cái mà nói về nguyên thân mình để “hắn” nhé!
“Bất Bại Xuyên Dương” đã trở lại, các thành viên của Vương Trung Vương cũng trở lại, “Mạt Đồ”… sắp có chuyện hay để xem rồi.
Hắc Thất đang chăm chú đọc các tin nhắn trên kênh thế giới, đột nhiên bị một cú cốc mạnh vào đầu. Hắc Thất tức khắc nổi trận lôi đình, nhưng biểu cảm lạnh lùng của Bạch Kỳ khiến nó hoảng sợ.
Hắc Thất nhìn vào màn hình máy tính của Bạch Kỳ, chỉ thấy một “xác chết”, liền thầm kêu không ổn, “Thắng… thua là chuyện thường tình của binh gia mà.”
“Haha.” Bạch Kỳ cười “hiền hòa” với nó, rồi túm lấy đuôi nó ném ra khỏi phòng.
Hắc Thất bị ném ngã chổng vó, muốn khóc không ra nước mắt, việc một người chơi hạng Vương giả dẫn một người hạng Đồng làm nhiệm vụ NPC rất nhàm chán, lơ đễnh chút cũng là điều dễ hiểu mà.
Tại công ty chiến đội Tường Huy, quản lý của Tường Huy vẻ mặt lo lắng và gấp gáp. Một người đàn ông bụng phệ ngồi sau bàn làm việc, lật xem những tài liệu ít ỏi với vẻ mặt khinh bỉ, “Chỉ là một kẻ phế nhân, lo lắng gì chứ?”
“Nhưng tay của hắn, có thể…” quản lý chiến đội Tường Huy lo lắng phỏng đoán.
“Không thể hồi phục.” Người đàn ông tự tin nói, “Nói riêng về chi phí phẫu thuật 40 vạn, hắn có đủ khả năng trả không, cho dù hắn trả được, thì thời gian hồi phục sau phẫu thuật cũng mất một năm.”
“Nhưng nếu hắn công khai vụ tai nạn thì sao?” Việc sắp đặt tai nạn cho Nhiễm Dương luôn là nỗi lo của quản lý. Theo thời gian, nỗi lo này không những không giảm bớt mà còn trở nên trầm trọng hơn, có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.
“Bằng chứng đâu? Không có bằng chứng thì là vu khống, tôi có thể kiện hắn tội phỉ báng.”
Người đàn ông nói tự tin, nhưng không hiểu sao quản lý vẫn cảm thấy bất an, “Tên tiểu tử đó không phải loại dễ đối phó.”
“Chỉ là sự giãy giụa trong vô vọng, không thể tạo sóng lớn.” Người đàn ông gấp tài liệu lại nói, “Bây giờ anh chỉ cần lo việc giải đấu chuyên nghiệp năm nay. Chức vô địch năm nay phải thuộc về Tường Huy.”
“…Vâng.”
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️