Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 36 tại dưa leo tr. 

Sáng hôm sau, khi Bạch Kỳ tỉnh dậy đã là mười giờ. Anh không cảm thấy đau đầu hay chóng mặt, hoàn toàn không có dấu hiệu gì của việc say rượu. Có thể thấy bát canh giải rượu hương vị kỳ lạ hôm qua không phải uống không.

Bạch Kỳ chậm rãi rửa mặt và bước ra khỏi phòng ngủ, bốn cặp mắt u sầu lập tức hướng về phía anh, nhưng tâm lý của Bạch thượng thần rất mạnh mẽ, đối diện với những ánh mắt oán hận mà không hề chớp mắt một cái.

“Nhiễm Dương!” Ngụy Tử Dung nghiến răng nói ra hai chữ, vẻ mặt hung ác như muốn nuốt chửng Bạch Kỳ để trút giận.

“Đến rồi à.” Bạch Kỳ lười biếng chào hỏi, thậm chí không thèm liếc nhìn bốn người một cái.

Bốn người “……” Thật là ngứa đòn mà.

“Bữa sáng của anh.” Tần Văn Lan mang bữa sáng từ bếp ra, vẻ mặt bình tĩnh như thể tối qua không có chuyện gì xảy ra.

“Đảm đang quá ha.” Đường Thiến Thiến chua chát nói, “Chúng tôi đến hai tiếng rồi mà không thấy ai rót cho ly nước!?”

“Bởi vì cô không họ Nhiễm, tên cũng không có chữ Dương.” Ngụy Tử Dung giọng điệu quái gở phối hợp với Đường Thiến Thiến diễn đôi.

Bạch Kỳ múc một muỗng cháo ăn ngon lành, nghe vậy than thở, “Ghen tỵ khiến con người xấu xí, xấu xí khiến con người trở nên ác độc.”

“……” Còn dám trơ trẽn nói nữa?

Nắm lấy Ngụy Tử Dung đang định xông lên đánh nhau với Bạch Kỳ, Chử Cạnh xoa trán hỏi, “Hôm nay anh có kế hoạch gì không?”

“Có.” Bạch Kỳ đáp.

“??” Đối với các thành viên trong đội, Bạch Kỳ luôn áp dụng chế độ nuôi thả, hoàn toàn dựa vào ý thức tự giác trong việc huấn luyện, lời anh từng nói là: Huấn luyện tự do, ai kéo chân người đó tiêu đời, nhưng hôm nay……

“Thứ năm tuần trước có sự kiện bắt bóng bay trong game, người đứng đầu sẽ nhận được một bộ trang phục độc nhất vô nhị, rất đẹp.” Bạch Kỳ nói.

Bốn người nhìn nhau, họ đều biết về sự kiện đó, song bộ trang phục đó dù đẹp nhưng không có điểm cộng nào về tấn công hay phòng thủ, vì vậy mấy người đều lười tham gia, điều này có liên quan gì đến đề tài trước?

“Bóng bay xuất hiện ngẫu nhiên, rất khó tìm.” Bạch Kỳ tiếp tục nói.

“Sau đó thì sao?”

“Tôi canh ở bên ngoài điểm giao nhiêm vụ rồi cướp của “Vũ Trung Xích Thố”.” Bạch Kỳ nói.

Bốn người “……” “Vũ Trung Xích Thố”? Chủ lực đồng thời là cục cưng của Mộ Phong, Hứa Tuấn Vũ??

“Cậu ta…… chặn anh à?” Chử Cạnh khô khan hỏi.

“Không chỉ cậu ta, mà là toàn bộ đội Mộ Phong, họ đã tìm người canh điểm đăng xuất của tôi mấy ngày rồi.” Bạch Kỳ vẻ mặt chán ghét phiền phức.

“……” Anh còn dám chán ghét? Cái việc hèn hạ và rẻ mạt như canh bên ngoài điểm giao nhiệm vụ mà anh cũng làm ra được!?

“Bồi dưỡng tuyển thủ chuyên nghiệp rất đắt đỏ, không tận dụng thì là một điều đáng xấu hổ.” Bạch Kỳ giọng điệu nghiêm túc giáo dục.

Mấy người Chử Cạnh đen mặt, Mộ Phong mà nghe thấy chắc sẽ khóc lớn. Hơn nữa, rõ ràng là anh bị chặn không còn đường lui, vậy mà còn tìm cớ chính đáng như thế này?

Sau khi ăn sáng xong, Bạch Kỳ đẩy cái bát trống ra trước, “Đi thôi, cùng đi tìm Mộ Phong để giao lưu tình cảm.”

“…… Được.” Lặng lẽ thay Mộ Phong thắp nến.

Trở lại phòng tập, sáu người ngồi vào vị trí của mình, Bạch Kỳ mở máy tính đăng nhập tài khoản rồi nói ra kế hoạch của mình.

“Sau khi vào game, tôi sẽ dẫn quái đến thung lũng số bốn, các cậu ẩn thân lên mạng, đi vòng từ bốn phía bao vây, không đánh đội, phân tán họ rồi đánh lẻ.”

Nghe Bạch Kỳ công khai ví Mộ Phong như quái trong game, Chử Cạnh và ba người khác bỗng cảm thấy đau răng, khi nghe đến kế hoạch tác chiến thì họ đều ôm trán, “Đúng là chiến thuật của lưu manh mà.”

Khi Bạch Kỳ đang triển khai chiến thuật một cách gọn gàng, ánh mắt của Tần Văn Lan không ngừng nhìn chăm chú vào anh, trong đầu liên tục nhớ lại nụ hôn nồng nàn đêm qua.

Dường như nhận ra ánh nhìn của cậu, Bạch Kỳ liếc mắt nhìn lại, ánh mắt sâu xa khiến Tần Văn Lan không khỏi giật mình, có chút cảm giác như bị phát hiện.

Vừa đăng nhập, ID “Vũ Trung Xích Thố” đã xuất hiện trên kênh thế giới, chửi rủa “Bất Bại Xuyên Dương” vô cùng hèn hạ và không biết xấu hổ.

Bạch Kỳ vừa chạy vào thung lũng vừa trả lời “Vũ Trung Xích Thố” trên kênh thế giới, “Thỏ thô lỗ, tố cáo cậu.”

“!!!” Hứa Tuấn Vũ ngồi trước máy tính tức đến ngất đi, “Tiện nhân Dương, tiện nhân Dương, tiện nhân Dương, nguyền rủa anh không có con!!”

“Bản thượng thần vốn dĩ không có con, thỏ ngốc cậu có sinh được không?”

“Tiện nhân Dương……” Bị chọc giận, Hứa Tuấn Vũ lại mắng một trận.

Hệ thống cảnh báo trên kênh thế giới: Hệ thống phát hiện người chơi “Vũ Trung Xích Thố” có hành vi lăng mạ, cảnh cáo lần một, nếu còn tiếp tục vi phạm sẽ bị cấm chat trong vòng 24 giờ.

Hứa Tuấn Vũ: “……” Năm ngoái ca có mua một cái đồng hồ.

Quần chúng ăn dưa trên kênh thế giới: “……” Thật là một màn kịch hay nha.

ID “Trúc Hạ Thanh” và các thành viên khác của đội Mộ Phong lần lượt đăng nhập, Hứa Tuấn Vũ lập tức mách lẻo. Biết được người của mình bị bắt nạt, thành viên đội Mộ Phong bắt đầu truy sát Bạch Kỳ khắp khu 1.

Các thành viên đội Mộ Phong đuổi theo Bạch Kỳ vào thung lũng, trên tầng thượng của một tòa nhà đổ nát, Song tinh “Nhất Túy Bất Phương Hưu” và “Mặt Mèo Dưới Mặt Nạ” từ xa nhìn vào với vẻ lo lắng.

“Sợ anh ta chịu thiệt?” Đội trưởng Lôi Vân “Kinh Phong Phá Vũ” nhảy lên tầng thượng hỏi hai người.

“Toàn bộ Mộ Phong đã ra tay.” ID “Mặt Mèo Dưới Mặt Nạ” nói.

Sau khi “Vương Trung Vương” giải tán, hai anh em họ chuyển sang chiến đội Lôi Vân, về cơ bản họ không sai, nhưng đối với Nhiễm Dương họ luôn cảm thấy áy náy và không được tự nhiên.

Năm đó là Nhiễm Dương phát hiện hai người, đưa họ vào đấu trường chuyên nghiệp của《 Mạt Đồ 》. Sau khi Nhiễm Dương gặp tai nạn và mất tích, họ cũng muốn cùng mọi người tiến lùi cùng nhau, nhưng bệnh của mẹ bọn họ cần chi phí phẫu thuật cao, vậy nên hai người chỉ có thể chọn chuyển sang chiến đội Lôi Vân.

Hai người không biết liệu sự giải tán của “Vương Trung Vương” có liên quan đến việc họ rời đi hay không, bọn họ thậm chí không muốn nghĩ đến vấn đề này.

“Nhìn kìa.” ID “Kinh Phong Phá Vũ” chỉ về một hướng ra hiệu cho hai người xem.

Sau khi Mộ Phong đuổi theo Bạch Kỳ không lâu, Chử Cạnh và Đường Thiến Thiến cũng lén lút rời khỏi thành chạy theo.

“Haha, xem ra Mộ Phong gặp xui xẻo rồi.” “Kinh Phong Phá Vũ” vui sướng khi thấy người khác gặp họa.

“Đánh phục kích?” “Nhất Túy Bất Phương Hưu” và “Mặt Mèo Dưới Mặt Nạ” cũng hiểu ra ý đồ của Bạch Kỳ.

“Các cậu đang lo lắng gì? Họ là chiến đội hoang dã* số một “Vương Trung Vương”.” “Kinh Phong Phá Vũ” nói.

*Bản QT là “dã đội”: theo mình hiểu ở đây “dã” là kiểu cây cỏ nhỏ bé yếu ớt ấy, bởi vì mấy chương đầu có đề cập đến việc VTV là chiến đội thành lập từ quán net và không có người chống lưng. Nhưng mình chưa biết để thế nào để sát nghĩa nhất enen vẫn tạm gọi là “chiến đội hoang dã” nhé!

Trong phòng huấn luyện của Mộ Phong, Bành Văn Ngôn và Bành Văn Dụ sửng sốt một lúc lâu, hai người cùng ngẩng đầu nhìn đội trưởng Hứa Thần, Hứa Thần liếc hai người một cái không nói gì nhưng lại khiến lòng họ ấm áp.

Bạch Kỳ bị người đội Mộ Phong đuổi như một con thỏ chạy loạn khắp thung lũng, anh không đánh lại họ, nhưng người của Mộ Phong cũng không bắt được anh.

“Cái tên tiện nhân Nhiễm Dương này, có gan đừng chạy!” Hứa Tuấn Vũ gào thét ầm ĩ trên kênh thế giới.

“Có gan thì đừng đuổi.” Bạch Kỳ đáp trả.

“Nếu anh không chạy tôi sẽ không đuổi.” Hứa Tuấn Vũ nói.

“Tin cậu mới là có quỷ, thỏ ngốc, đánh không lại thì khóc về nhà gọi cứu binh, ngón giữa khinh bỉ cậu.” Bạch Kỳ gửi một loạt biểu tượng ngón giữa để biểu thị sự khinh bỉ.

Người xem chiến trên kênh thế giới: “……” Ký chủ lạnh lùng bị OOC (out of character) rồi.

“Đồ đê tiện Nhiễm Dương……” Hứa Tuấn Vũ tức giận lại bắt đầu spam.

Hai phút sau……

Kênh thế giới cảnh báo: Hệ thống phát hiện người chơi “Vũ Trung Xích Thố” có hành vi lăng mạ lần thứ hai, từ giờ bị cấm chat 24 giờ.

Hứa Tuấn Vũ: “……”

“Xuyên Dương.” Tào Lăng theo thói quen gọi tên ID của anh, “Cứ chạy mãi có gì vui? Ra đây, chúng ta solo công bằng.”

“Mấy người quá vô liêm sỉ, tôi không tin.” Bạch Kỳ đáp.

“Ai vô liêm sỉ chứ!” Hứa Tuấn Vũ tức đến nỗi đập bàn phím.

Hai bên đang đôi co, Tào Lăng đột nhiên thấy một thành viên trong đội của mình bị treo, lập tức quay lại nhìn, “Chuyện gì xảy ra?”

“Bị phục kích rồi, là “Chiến Vô Nhai”, “Mặc Vô Hoa” và “Nhất Chu Tái Nhất Diệp”.” Người bị giết khổ sở nói.

Trong đội có một người bị hạ gục, “Là “Nhất Kiếm Phong Tuyết” và “Ta Một Mét Chín”, tôi bị phục kích!!”

Lúc này Tào Lăng làm sao không nhìn ra kế hoạch của Bạch Kỳ? Hắn hét lên một tiếng, “Tập hợp!!”

“Xuyên Dương, anh chơi ăn gian!” Tào Lăng nổi tiếng tốt tính cũng cảm thấy gấp.

“Binh bất yếm trá, hơn nữa chỉ cho phép các anh đánh hội đồng tôi mà không cho phép tôi gọi viện binh à?” Bạch Kỳ điềm nhiên trả lời.

“Đánh họ!” Trong thực tế, Bạch Kỳ ra lệnh cho các thành viên của mình.

Chuyên nghiệp cuối cùng vẫn là chuyên nghiệp, đẳng cấp khác biệt, dù đã dùng “mưu kế” nhưng “Vương Trung Vương” vẫn phải trả giá bằng việc hy sinh hai người và mất gần hai tiếng đồng hồ mới tiêu diệt toàn bộ đội Mộ Phong.

“Haha!!” Sau khi hạ gục người cuối cùng “Trúc Hạ Thanh” là Tào Lăng, Ngụy Tử Dung vui mừng đập bàn cười ngả nghiêng.

Đường Thiến Thiến và Tạ Văn Nham bên cạnh vỗ tay, vui sướng nói: “Tôi có thể tưởng tượng được gương mặt tức giận của Tào Lăng bây giờ.”

Bạch Kỳ uống một ngụm nước, nói với Tần Văn Lan bên cạnh: “Làm tốt lắm.”

Ánh mắt của Tần Văn Lan dừng lại trên đôi môi ướt át của anh một lúc, sau đó mỉm cười đáp lại: “Là chiến thuật của anh hay.”

“Miệng ngọt quá, thưởng cho cậu.” Bạch Kỳ bóc một viên kẹo nhét vào miệng cậu.

“Tào Lăng không phải là người bị tính mà có thể nén giận, anh ta sẽ sớm quay lại báo thù.” Chử Cạnh phân tích một cách lý trí.

“Còn phải đánh phục kích nữa không?” Ngụy Tử Dung hỏi.

“Cậu nghĩ với IQ của Tào Lăng, cậu ta sẽ vấp ngã cùng một chỗ hai lần sao?” Tạ Văn Nham hỏi lại.

Bạch Kỳ mở bản đồ ra nghiên cứu một lúc, “Đi đến sông Cương Xuyên.”

“Đó là một điểm cốt truyện dã ngoại.” Tạ Văn Nham nói.

“Ừ, chúng ta cần sự giúp đỡ.” Bạch Kỳ nói.

Giúp đỡ? Mọi người nhớ đến con rồng lớn bị khóa dưới sông và một đám thuỷ quái, lập tức hiểu được ý đồ xấu xa của Bạch Kỳ, quá gian xảo không thể tin nổi!

Sông Cương Xuyên không phải là một phó bản mà là một cốt truyện, một khi kích hoạt sẽ không có mục tiêu chính để tấn công, tất cả ID nào vào phạm vi tấn công của nó đều bị coi là kẻ địch.

Cốt truyện này bắt buộc phải đi qua, thường phải có đội năm mươi hoặc một trăm người mới có thể vượt qua, không ai chết mới có thể hoàn thành và sẽ nhận được mọt lượng lớn kinh nghiệm, được người chơi gọi là “một trong những cốt truyện chết chóc biến thái nhất”.

Việc Bạch Kỳ chọn nơi này rõ ràng là muốn kích hoạt cốt truyện “giải phóng” con rồng khổng lồ dưới sông, khi hai đội giao chiến có một “bé yêu” như vậy phá đám, chắc chắn sẽ rất vui.

“Đội trưởng, người của Mộ Phong đến rồi!” Đường Thiến Thiến nhắc nhở.

Bạch Kỳ chuyển hướng nhìn, quả nhiên thấy các thành viên của Mộ Phong đang hùng hổ lao về phía họ.

“Chạy! Mục tiêu là sông Cương Xuyên!” Bạch Kỳ nói xong lập tức chạy về phía địa điểm đánh dấu trên bản đồ, mọi người lập tức theo sau.

“Thật vô liêm sỉ, thật gian xảo, thật… thích.” Thực không hiểu nổi sự hưng phấn của các thành viên “Vương Trung Vương”.