Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Đô Thị Long Tế Chương 16: Sửa bóng đèn

Chương 16: Sửa bóng đèn

4:30 chiều – 22/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 16: Sửa bóng đèn tại dua leo tr 

“Chuyện nhỏ ấy mà, đợi đấy anh đi sửa cho em.” Trần Phong hùng hổ nói, anh còn tưởng Hạ Mộng Dao muộn thế này đến tìm mình có chuyện gì, thì ra chỉ là bóng đèn hỏng.

Thấy Trần Phong không nói gì đã đòi đến phòng của mình, gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao bỗng phiếm đỏ.

“Sửa bóng đèn rắc rối lắm, hay là hôm nay tôi ngủ ở phòng anh nhé.” Hạ Mộng Dao buột miệng nói ra, nói xong thì mới nhận thấy mình hơi chủ động nên bỗng xấu xổ mặt đỏ ửng.

Trần Phong ngây người ra, vội vàng lắc đầu: “Không hề rắc rối, không rắc rối chút nào đâu. Anh sửa bóng đèn giỏi lắm, trước đây lúc còn đi học anh thường xuyên sửa bóng đèn cho người khác. Em đợi chút, nhiều nhất là ba phút anh sẽ sửa xong cho em.”

“Khỏi đi! Đột nhiên tôi không muốn sửa nữa.” Hạ Mộng Dao nghiến răng, lạnh lùng nói một câu rồi đóng cửa cái rầm.

“Ơ ơ…” Trần Phong ngơ ngác, bà này sao thế, chẳng phải nói muốn sửa bóng đèn à, sao cứ thế đi mất rồi?

Đêm nay, Trần Phong ngủ rất say.

Còn Hạ Mộng Dao thì cả đêm không chợp mắt được, sáng sớm hôm sau thì vác hai quầng thâm mắt như gấu trúc ra khỏi phòng ngủ, lúc thấy Trần Phong thì đương nhiên vẻ mặt chẳng vui tươi gì.

Điều này khiến Trần Phong thấy rất khó hiểu, không phải tối qua vẫn bình thường à?

Trần Phong nấu bữa sáng xong thì đến bệnh viện thăm Hạ Vệ Quốc, dù sao thì ông ấy cũng vì anh mới xảy ra tai nạn thế nên anh rất áy náy.

Sau khi phẫu thuật, Hạ Vệ Quốc đã tỉnh lại rồi nhưng ý thức vẫn còn khá mơ hồ, Trần Phong cũng không dám nói chuyện quá nhiều với ông ấy.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, trong tay Trần Phong có thêm một mảnh giấy nữa.

“Cậu chủ, gần đây có hai nhóm người đang theo dõi cậu.”

“Trong đó một nhóm là của Thẩm Hồng Xương, bọn họ đang điều tra thân phận của cậu.”

“Nhóm còn lại là của Trần Trấn Nam, có lẽ là Quỷ Thị, đến để giám sát cậu. Thực lực của bọn họ vô cùng mạnh, tôi không dám theo dò xét quá kĩ.”

“Mong cậu chủ hãy thật cẩn thận!”

Đọc xong thì, Trần Phong im hơi lặng tiếng xé nát mảnh giấy.

Người của Thẩm Hồng Xương thì nằm trong dự liệu của Trần Phong. Sau khi tiếp xúc với Thẩm Hồng Xương hôm đó, Trần Phong đã phát hiện đây là một người tỉ mỉ ẩn trong sự thô lỗ, để đảm bảo, Thẩm Hồng Xương nhất định sẽ điều tra anh. Nhưng điều Thẩm Hồng Xương không biết là nhà họ Trần sẽ không để hắn điều tra ra gì đâu.

Nhưng người bị nghi ngờ là Quỷ Thị mà Trần Trấn Nam phái tới khiến tâm trạng của Trần Phong khá nặng nề. Đương nhiên anh đã từng nghe tới danh tiếng của Quỷ Thị, đây cũng là một trong những lực lượng anh kiêng kị nhất trong tay Trần Trấn Nam.

Xem ra anh nhịn nhục tại nhà họ Hạ ba năm vẫn không đủ để khiến Trần Trấn Nam lơ là cảnh giác. Con cáo già Trần Trấn Nam này thật sự là khó đối phó! Trần Phong chửi thầm.

Tuy rằng anh cũng tích góp được khá nhiều át chủ bài, nhưng anh hiểu rất rõ, trước mặt Trần Trấn Nam những con bài của mình chẳng là gì cả.

Kiểu gì cũng có cách thôi, chỉ có thể đến đâu tính đến đó, Trần Phong lại thở dài suy nghĩ.

Sau khi về nhà, Trần Phong vẫn đưa Hạ Mộng Dao đến công ty như thường, anh bảo Trần Trung đem chiếc Koenigsegg kia cất vào biệt thự ở núi Ngọc Tuyền, rồi lại mua một chiếc xe điện mới.

“Sao thế, còn giận anh à?” Thấy gương mặt bí xị của Hạ Mộng Dao, Trần Phong cười hỏi.

Hạ Mộng Dao lườm Trần Phong một cái rồi bực mình nói: “Ai thèm giận anh, tưởng bở.”

“Được, được, được, là anh tưởng bở.” Trần Phong cười gượng, anh nghĩ mãi chẳng ra rốt cuộc mình đắc tội gì với Hạ Mộng Dao, chỉ có thể cho rằng Hạ Mộng Dao đến ngày nên nhìn ai cũng không vừa mắt.

Sau khi đưa Hạ Mộng Dao tới công ty, Trần Phong vừa định đi thì lại nghe tiếng bỡn cợt.

“Ôi chao, Trần Phong, sao hôm nay không đưa Mộng Dao đi làm bằng chiếc xe thể thao kia thế? Có phải không trả nổi phí thuê xe không?” Hạ Tử Lan uốn éo như rắn nước đi tới, hôm qua Triệu Thế Hoa còn nói xe của Trần Phong không phải là xe mượn, thế rồi hôm nay Trần Phong lại vẫn cưỡi chiếc xe điện của mình tới đó thôi.

Trần Phong liếc một cái, anh chán chẳng buồn quan tâm tới loại phụ nữ ngu ngốc tưởng mình thông minh như Hạ Tử Lan.

“Mặt không đau nữa à?” Hạ Mộng Dao chẳng có biểu cảm gì nhìn Hạ Tử Lan một cái.

Một câu nói đã khiến sắc mặt Hạ Tử Lan thay đổi, không nghi ngờ gì nữa, câu nói này của Hạ Mộng Dao đã đâm trúng chỗ đau của cô ta, khiến cô ta lại nhớ tới việc hôm qua vừa bị Hạ Mộng Dao và Trần Phong tát một cái trước mặt tất cả mọi người. Nhưng chẳng mấy chốc Hạ Tử Lan đã điều chỉnh lại trâm trạng, nghiến răng nói: “Hạ Mộng Dao, cô ra vẻ gì chứ? Cô còn chưa biết mình vừa bị đá ra khỏi dự án núi Ngọc Tuyền nhỉ?”

Đá ra khỏi dự án núi Ngọc Tuyền?

Đôi mày lá liễu của Hạ Mộng Dao nhíu lại, lời này của Hạ Tử Lan là sao? Chẳng phải hôm qua mình mới đàm phán được dự án núi Ngọc Tuyền sao?

Trần Phong nheo mắt lại, quả nhiên, chuyện anh dự đoán đã xảy ra.

Hạ Vân Thịnh đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà!

“Hứ, con ngu tưởng mình thông minh!” Hạ Tử Lan hừ lạnh một tiếng rồi nói.

“Chị có ý gì? Ông nội đâu?” Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao chợt lạnh tanh, trong lòng có dự cảm không tốt, cô ấy phải đi tìm Hạ Vân Thịnh hỏi cho rõ ràng.

“Ông nội đi Kim Châu chúc thọ người ta rồi.” Bấy giờ, giọng của Hạ Hạo thản nhiên vang lên từ phía sau.

“Ngoài ra, trước khi ông nội đi đã giao dự án núi Ngọc Tuyền cho tôi phụ trách rồi. Hạ Mộng Dao, cô có thể về nhà nghỉ ngơi rồi đấy.” Hạ Hạo nhếch miệng cười đắc ý, không ngoài dự đoán của Hạ Khải Siêu, hôm qua anh ta chỉ cần thành khẩn nhận sai với Hạ Vân Thịnh thì ông ta đã thuận nước đẩy thuyền, giao dự án núi Ngọc Tuyền cho anh ta.

“Tại sao?! Dự án này là do tôi đàm phán được, sao ông lại giao cho anh?”

Nghe xong, Hạ Mộng Dao giận sôi gan, dự án hôm qua cô ấy mới đàm phán được nhưng trong chớp mắt, mình không những bị đá khỏi tổ dự án mà còn giao cho kẻ thù của cô ấy tiếp quản tổ dự án nữa.

“Tại sao à?” Hạ Hạo cười khinh nói: “Vì tôi là cháu trai duy nhất của ông nội, là người thừa kế tương lai của nhà họ Hạ! Hạ Mộng Dao, lí do này cô vừa lòng không!”

Trong giọng điệu của Hạ Hạo mang theo một sự đắc ý nhẹ.

“Anh…” Hạ Mộng Dao nghiến răng ken két, giận đến không thốt nên lời. Xem như cô ấy đã hiểu rõ rồi, dù cô ấy có xuất sắc đến đâu thì đến cuối cùng cũng không thể nào khiến Hạ Vân Thịnh yêu quý. Trong mắt Hạ Vân Thịnh chỉ có mình Hạ Hạo!