Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:
Dưa leo tr Trang chủ Khác Lớp Trưởng Tôi Là Người Mèo Chương 13: Biết Lấy Đồng Phục Ở Đâu Đây

Chương 13: Biết Lấy Đồng Phục Ở Đâu Đây

10:05 chiều – 08/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 13: Biết Lấy Đồng Phục Ở Đâu Đây tại dưa leo tr. 

Thời gian trôi qua nhanh chóng, thế là ngày mai cũng đã đến ngày khai mạc giải bóng rổ, không khí cũng vì thế mà sôi nổi hẳn.

Theo yêu cầu của mọi người, cô Hiệu phó đồng ý đặc cách cho cả lớp 11A1 được nghỉ một tuần lễ (vì giải kéo dài 6 ngày).Khỏi phải nói cả lớp phấn khích đến nhường nào, thiếu điều mà mở tiệc ấy chứ.Bữa cuối cùng tập luyện, đội bóng rổ quyết định đình công để xem đội cổ vũ tổng duyệt.

Quả là một mất mát to lớn nếu như không thành lập đội cổ vũ.

Đội gồm 15 bạn trong đó có 6 nam và 9 nữ, đặc biệt toàn là hot boy và hot girl của lớp.Xem ra chưa ra trận mà đã nắm chắc mấy phần thắng rồi.

Nhưng cũng phải nhìn nhận rằng không cần dung mạo thì mấy vũ điệu cũng ăn đứt đội cỗ vũ của trường rồi.

Tụi con trai con gái nhìn mà long lanh ánh mắt ngưỡng mộ.– Lớp trưởng thấy có ổn không?Hương là đội trưởng đội cổ vũ, sau khi kết thúc một vài màn thì chạy lại chỗ Tiểu Kì hỏi.

– Tạm ổn rồi đấy.Tiểu Kì cũng không hà tiện lời khen.– Phải nói là quá đẹp mới đúng.Bọn kia cũng hùa theo.– Thôi đi.

Tớ hỏi không phải để được khen.Hương biểu môi rồi quay về phía Tiểu Kì.– Cậu có thấy thiếu sót gì không? Chỗ nào còn chưa ổn?– Hình như hơi ít bài.Có vẻ lời nhận xét đó chạm đúng suy nghĩ của Hương, cô có vẻ tư lự.

Ngược lại, bọn “khán giả” kia thì nhiệt tình phản bác.– Cái gì? Nhiêu đây mà ít.– Ít nhất cũng cần 5 bài.Tiểu Kì nói thẳng.– Làm gì mà lắm vậy.

Chưa chắc chúng ta đã vào vòng trong.– Không.

Không phải chưa chắc mà là nhất định chúng ta phải giành được giải nhất.Tiểu Kì mạnh mẽ khẳng định.Mọi người vì câu nói có chút khiếp đảm nhưng rồi trong lòng mỗi người trào dâng một luồng cảm giác lạ.– Đúng.

Nhất định phải thắng!Hưng hùng hồn tuyên bố.– À, mà các cậu có đồng phục không?– Á! Chết rồi! Tớ quên vụ này rồi.Hương ôm đầu đau khổ.

Mấy tháng nay vì mải lo tập luyện bài múa mà quên mất việc đồng phục cổ vũ.

Tiêu rồi!– Hay là mượn đồng phục của trường.Hùng nhanh chóng chữa lửa.– Trường làm gì có.

Mấy lần trước là do đội tự sức tiền mà mua đó.

– Hương nói.– Chưa hỏi sao cậu biết.

– Hỏi rồi.

Tớ đã hỏi từ khi đội vừa mới thành lập kìa.

Nhưng bận quá nên quên nói với mấy cậu.– Vậy trích tiền quỹ mua là xong.– Bộ cậu tưởng mấy đồ đó rẻ lắm chắc.

15 người chứ ít à.

Đằng này còn phải thay đổi mỗi trận thi đấu nữa chứ.– Một bộ còn chưa có nữa.

Đòi hỏi chi nhiều.– Rủi mấy trường khác nói trường mình hà tiện thì sao?Thì đúng là hà tiện thật.

Cái trường to đùng vậy mà ngay cả đồng phục cho đội cổ vũ cũng không có.

Thật mất mặt mà.– Ừ.

Mà đội bóng cũng cần có đồng phục nữa.

Mai khai mạc rồi, giờ có liên hệ với trường cũng không kịp.Mạnh cũng góp ý.Cả lũ lại bàn tán om xòm, tìm mọi cách.

Tiểu Kì thì vẫn trầm ngâm suy nghĩ một lát rồi nói:– Chuyện này để tớ lo.– Liệu có ổn không?Hương vẫn còn chút hoài nghi.– Ổn.Tiểu Kì khẳng định, rồi ồn tồn nói.– Giờ các cậu ghi lại size của mình rồi về.

Mai đến đây nhận đồ.Mặc dù vẫn còn hoang mang nhưng Tiểu Kì đã nói thì mọi người cũng đành nghe theo.Sau một đoạn đường dài từ nhà, qua nhiều cua quẹo, con hẻm, cuối cùng Tiểu Kì cũng đến nơi mình muốn, Trung tâm Thể dục Thể thao Tatani.Nhìn từ ngoài vào thì nó khá khiêm tốn và giống một phòng tập gym hơn nhưng chỉ những khách quen mới biết bên trong là cả một thế giới thể thao với đủ cơ sở vật chất, nhà thi đấu và có hẳn một siêu thị bán và cho thuê đồng phục thể thao và dụng cụ thể thao.Mặc dù nằm trong hẻm nhưng quy mô của nó là cả một khu vực đó.

Chính quy mô lớn cùng đầy đủ tiện nghi nên hiển nhiên nó trở thành một nơi lí tưởng cho những người yêu thể thao.

Song nó có quy định khắc khe chính cho phép người dưới 18 tuổi.

Đọc‎.