Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 62: Hoa tàn mưa tan

8:59 sáng – 24/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 62: Hoa tàn mưa tan tại dua leo tr 

“Quân Trì… cảm ơn anh.”

Sống mũi cay xè, giọng tôi khản đặc, một câu đơn giản nhưng cứ nghẹn mãi nơi cổ họng, khó khăn lắm mới cất lên lời.

Quân Trì không hề cúi xuống nhìn tôi, chỉ khẽ gật đầu một cái.

Thằng Bính vội xông tới, liến thoắng: “Là cô Niệm Tâm sao? Ối giời ơi, mấy thằng mất dạy…”

Tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, quyết định mặc kệ thằng nhóc kêu la.

Chỉ thấy Quân Trì trầm giọng ngắt lời tên hầu của mình, ra lệnh: “Đi tìm một cái xe ngựa đến đây.”

Bính lập tức nghe lời, nhanh chóng đội cơn mưa bụi mà chạy về phía xa.

Tôi vỗ vỗ vào người Quân Trì, nhỏ giọng nói: “Tôi… nhờ anh một chuyện được không?”

“Nàng nói đi.”

“Tôi không thể về phủ với bộ dạng hiện tại…”

Quân Trì tỏ ra suy nghĩ trong giây lát: “Vậy ta đưa nàng về Chương Đức viên trước, còn lại nàng đừng quá lo. Để thằng Bính đến Đoàn phủ thông báo một câu là được.”

Cũng chỉ có cách này là ổn thoả nhất.

Ngoài Chương Đức viên ra thì tôi còn nghĩ đến Đỗ Chi, nhưng con bé này lại không biết giữ mồm giữ miệng, chuyện này nhất định sẽ đến tai Trần Thuyên.

Trong lòng tôi rất cảm kích Quân Trì, anh ta không truy hỏi những câu kiểu “chuyện gì đã xảy ra”, không tò mò nhìn ngó lại suy nghĩ thấu đáo vô cùng, trong chốc lát đã khiến tôi yên tâm phần nào.

Đông Ly quay lại nơi này không thấy tôi, việc đầu tiên con bé làm sẽ là trở lại phủ họ Đoàn, nên việc để thằng Bính về đó báo tin cũng hoàn toàn hợp lý.

Không hổ là kẻ hầu cận bên cạnh Quân Trì, chỉ trong vòng chưa đầy một khắc, Bính đã quay trở lại với một chiếc xe ngựa nhỏ.

Quân Trì cẩn thận đỡ tôi vào khoang trong còn anh ta và Bính thì ngồi phía ngoài.

Xe lăn bánh, tiếng vó ngựa lọc cọc.

Tôi nghe tiếng Quân Trì khẽ khàng dặn dò Bính, đồng thời giục ngựa chạy nhanh hơn.

Tối nay chỉ có Trinh Túc phu nhân ở phủ, Chiêu Văn vương vào cung từ sáng chưa về. Tôi cảm thấy đây cũng là một điều may mắn, dù sao thì bộ dạng này cũng đủ doạ người, không nên để Chiêu Văn vương trông thấy.

Mắt cá chân đau tới hít thở không thông, cuối cùng vẫn là Quân Trì bế tôi đi thẳng vào gian phòng khách của Chương Đức viên.

Trinh Túc phu nhân đang ngồi bên ngọn đèn, tay đưa lên hạ xuống nhịp nhàng, tỉ tỉ thêu từng đường chỉ trên miếng vải lớn được căng trên khung.

Nghe tiếng động, bà ngẩng đầu lên, mặt lập tức biến sắc khi trông thấy tôi và Quân Trì.

Trinh Túc phu nhân thảng thốt: “Ôi, Tâm… con sao thế này?”

Tôi ngượng ngùng đáp lời: “Dạ, con chẳng may sảy chân ngã, may mà có anh Quân Trì đây…”

Bà sầm mặt, khẽ quát: “Đến cả ta mà con cũng dám nói dối? Ngã thế nào mà trên mặt còn hằn vết tay như thế kia?”

Thì ra cái tát của gã đàn ông khi nãy vẫn còn hiển hiện rõ ràng bên má trái, khiến lời bịa đặt của tôi bị Trinh Túc phu nhân lật tẩy dễ dàng.

“Là kẻ nào ra tay?” Không còn dáng vẻ hiền lành thường ngày, Trinh Túc phu nhân giận dữ, nhìn về phía Quân Trì hỏi.

Tôi kín đáo ra hiệu cho Quân Trì, anh ta liền nhàn nhạt đáp lời: “Tiểu thư Niệm Tâm gặp phải kẻ xấu giữa đường, cũng may con đến kịp nên đã xử lý chúng rồi. Phu nhân không cần quá lo lắng đâu ạ.”

Thân mình Trinh Túc phu nhân liền thả lỏng: “Vậy là tốt rồi.” Sau đó bà tiến lại gần tôi, giọng có chút nghẹn ngào: “Sao con lại đi một mình để gặp phải cơ sự này… Con bé Đông Ly đâu rồi? Có nó bên cạnh thì kẻ nào dám động vào con chứ…”

Với cách nói này của Trinh Túc phu nhân thì có vẻ như họ đều đã biết Đông Ly là người tập võ.

Quân Trì tỏ ra mất kiên nhẫn: “Phu nhân, trước hết…”

“Phải, phải rồi.” Trinh Túc phu nhân bừng tỉnh, vội vàng phân phó cho gia nhân đi lấy một bộ trang phục khác cho tôi, đồng thời dọn dẹp một gian phòng nhỏ để tôi nghỉ tạm.

Tôi vẫn được Quân Trì ôm trên tay từ nãy đến giờ, không khỏi cảm thấy phiền phức nên khẽ khàng nói: “Quân Trì này… hay là anh cứ để tôi xuống…”

“Không hề gì.” Anh ta đều giọng đáp. “Dù sao chân nàng cũng đang bị đau mà.”

Thấy Quân Trì vẫn vững vàng như không, tôi đành nuốt mấy lời thuyết phục xuống, để yên cho anh ta bế vào gian phòng mà Trinh Túc phu nhân đã chuẩn bị xong xuôi.

Trong phòng đã có một tì nữ nghiêm cẩn đứng chờ, trên sạp đặt sẵn một chiếc giao lĩnh trắng cùng áo viên lĩnh màu tím nhạt, viền áo được thêu đầy những chi tiết hoa văn tinh xảo.

Trinh Túc phu nhân ra hiệu cho tì nữ đỡ tôi ngồi xuống sạp, mỉm cười: “Đây là váy áo của Thánh An để lại, con đừng chê nhé.”

Tôi cảm kích đáp lời: “Phu nhân nói quá rồi, con nào dám ạ.”

Đợi Trinh Túc phu nhân và Quân Trì đi được một lúc, tôi cũng đuổi nốt cô tì nữ kia ra ngoài, một mình ngồi trong gian phòng nhỏ.

Không còn ai xung quanh nữa, cả người tôi mới thả lỏng được phần nào.

Tôi đưa tay lên vỗ vỗ ngực, dỗ dành trái tim nhỏ bé đã phải chịu không ít hoảng sợ. Khi tâm trạng đã bình ổn đôi phần, tôi bắt đầu tự kiểm tra lại tình trạng hiện tại của bản thân.

Mắt cá chân sưng vù, khẳng định không thể đi đứng được bình thường.

Cổ áo bị rách, bên má vẫn truyền đến cảm giác rát nhẹ.

Ít nhất thì… thân thể này vẫn chưa phải chịu tổn hại gì.

Tôi cắn môi, nhanh chóng cởi hai lớp áo ngoài ra rồi thay bộ trang phục cũ của Thánh An vào.

Khi đã xong xuôi, tôi khó nhọc nhấc chân lên rồi lùi dần về phía sau, cho đến khi lưng chạm vào tường mới thở hắt ra một hơi.

Hai tay bó gối, tôi gục đầu xuống, cảm nhận được toàn thân mình vẫn chưa ngừng run rẩy.

Chiếc dao găm mà Trần Thuyên tặng vẫn bên người, nhưng tôi hoàn toàn không nghĩ tới việc dùng nó để phòng thân.

Khi ấy… tôi đã nghĩ gì nhỉ?

Đầu óc trống rỗng, chỉ biết ngồi bệt một chỗ, suýt chút nữa đã bị hại nếu Quân Trì không xuất hiện đúng lúc.

Vì sao tôi lại chẳng hề nhớ đến, hay mong mỏi Trần Thuyên mới là người đến với mình?

Có lẽ là trong tiềm thức tôi luôn hiểu rõ rằng anh là hoàng đế, mà hoàng đế thì sẽ phải ở trong cấm cung… và sẽ chẳng thể nào phân thân đến cứu tôi được đâu.

Vốn đã xa xôi, nay lại càng cách trở.

Cộc, cộc.

Ngay sau đó là tiếng cửa mở ra, nghe được có phần rụt rè.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Mạnh ló đầu vào nhưng cả người vẫn ở bên ngoài.

Hoàng tử bé con chớp chớp mắt, ngoan ngoãn thưa hỏi: “Con vào được không ạ?”

Phía sau cậu nhóc chừng vài bước là hai bà vú già với bộ dạng khó xử, tôi gật đầu với họ rồi mỉm cười: “Thánh Sinh lại đây với cô Tâm nào.”

Trần Mạnh nghe vậy cũng không vội vàng, chậm rãi bước vào rồi đóng cửa lại, ngăn cách hai bà vú ở phía ngoài. Tôi không khỏi ngạc nhiên với sự tinh tế này của cậu bé.

Đôi chân ngắn lũn tũn chạy về phía tôi, và việc đầu tiên Trần Mạnh làm lại là vươn người tới, nhẹ nhàng ôm lấy hai bên má tôi rồi nghiêm túc hỏi: “Cô bị đau ở đâu?”

Chỉ đơn giản như vậy thôi, tôi cứ thế bật khóc trước mặt một đứa trẻ.

Trần Mạnh kiên nhẫn đứng nhìn tôi khóc mất một lúc lâu, sau đó dùng tay áo quệt đi quệt lại, cố gắng lau sạch nước mắt còn vương trên gò má, bảo: “Cô đừng khóc nữa, có Thánh Sinh ở đây bảo vệ cô rồi mà.”

Thằng nhóc hùng hồn nói, nắm chặt tay thành cú đấm rồi vung vào khoảng không phía trước như muốn doạ dẫm thứ gì.

Còn chưa kịp lên tiếng, Trần Mạnh đã lại tỉ tê: “Chú Quân Trì bảo con là cô Tâm đi đường gặp phải kẻ xấu. Hay là cô ở lại đây với con luôn, sẽ không có ai dám bắt nạt cô nữa đâu!”

Ít nhất là trong chốc lát, những câu chuyện vụn vặt không đầu không đuôi của cậu hoàng tử bé này đã khiến tôi quên đi nỗi sợ hãi và tủi hờn ban đầu.

Khi thì Trần Mạnh nhào vào lòng tôi ôm ôm ấp ấp, lúc lại chạy nhảy quanh phòng, hát hò ầm ĩ.

Cho đến lúc Đông Ly tới Chương Đức viên thì vệt đỏ trên má tôi đã mờ hẳn, tinh thần tốt lên không ít.

Quân Trì đích thân đưa tôi và Đông Ly quay về phủ họ Đoàn theo lệnh của Trinh Túc phu nhân. Từ lúc ra khỏi cổng lớn tới cả quãng đường ngồi phía ngoài xe ngựa, anh ta không lên tiếng lấy một lần.

Ngay cả khi tôi nhân lúc Đông Ly chạy đi gọi cửa mà kín đáo cảm ơn Quân Trì thêm lần nữa thì anh ta cũng chỉ gật đầu một cách nhạt nhẽo.

Như thế này… là muốn trốn tránh điều gì ư?

Thực tế là tôi đã quá lo lắng về việc mình phải bịa ra một câu chuyện, đề phòng Đông Ly tò mò hỏi han.

Trước đây Đông Ly là một Dạ Hành, vốn đã tự xem mình là kẻ hầu người hạ, đương nhiên sẽ không bao giờ có ý nghĩ muốn chất vấn chủ của mình.

Mặc dù tôi luôn đối xử với con bé như em gái trong nhà nhưng chẳng thể nào thay đổi 100% tư tưởng của nó, đành mặc kệ Đông Ly chăm sóc hầu hạ.

Nói cho cùng tôi đâu phải thánh nữ vượt thời gian, xét đi xét lại thì cũng chỉ là một con sâu mọt của đất nước, đã quen với việc ăn sung mặc sướng từ lâu.

Chẳng cần phải nhiều lời cũng biết rằng số tôi quá may mắn, không phải đối diện với cuộc sống nay đây mai đó, kiếm chác từng đồng để lo từng bữa ăn cái mặc.

Bởi vậy, tôi càng không có đủ bản lĩnh để sống một cách độc lập, cũng như chối bỏ mọi đặc quyền mà thân phận Đoàn Niệm Tâm này mang đến.

Tóm lại ấy mà, nếu sống một thân một mình ngoài xã hội thì một đứa vô dụng như tôi đã chết hàng ngàn lần rồi.

Chăn ấm đệm êm rồi tôi mới nhớ tới chuyện chính, vội nhắc Đông Ly đừng vội thổi tắt đèn.

“Hôm nay đến nhà gã Bàng kia có thu thập được gì không?” Tôi kéo con bé ngồi xuống giường, cẩn thận hỏi.

Đông Ly khựng lại giây lát, xem chừng cũng đã quên khuấy mất chuyện này rồi.

Nó ngập ngà ngập ngừng: “Gã đàn ông kia sống một mình, cả buổi chiều chỉ quanh quẩn trong nhà ra sân, chẳng có bất kỳ hành động khả nghi nào cô ạ.”

Tôi trầm ngâm không đáp. Dữ kiện quá ít, hoàn toàn không giúp ích được gì.

“À đúng rồi. Sẩm tối gã ta có ra ngoài, em bám theo thì phát hiện ra cái này kỳ lạ lắm cô cả ơi. Chỉ là không rõ có liên quan tới vụ Ninh Thế Sơn mất tích hay không thôi ạ.” Đông Ly bỗng dưng hào hứng hẳn lên, tựa như đang kể về một câu chuyện thú vị nào đó.

“Em nói đi.” Tôi nhíu mày, giục con bé mau tiếp lời.

Đông Ly gật gật: “Chắc chắn Bàng không biết có người theo dõi nhưng gã vẫn cố tình đi đường vòng, qua chợ Báo Thiên rồi chui vào một khu nhà cũ kỹ, căn nào cũng đóng cửa im lìm. Gã đi tới căn cuối cùng, áp tai vào cửa rồi gõ mấy tiếng. Theo em thì đó là một dạng mật hiệu. Sau đó thì cửa mở, phía trong chỉ có ánh đèn mờ hắt ra. Em đứng ngoài chờ mất nửa canh giờ cũng không thấy gã trở ra nên mới quay về tìm cô đấy ạ.”

Trong lòng tôi như có thứ gì đó rơi xuống, vang lên một tiếng cộc khô khốc.

Cái này gọi là chưa đỡ được vỏ dưa lại dính thêm vỏ dừa, đã không giúp được người ta thì thôi còn lòi ra thêm vấn đề mới.

Đông Ly hẳn rất nhớ những tháng ngày được xông pha cùng Dạ Hành, nay thấy chuyện không bình thường thì lập tức tỏ ra hứng thú, chỉ hận không thể tung cánh bay đi điều tra.

Hai cái đèn pha của Đông Ly rọi vào tôi mong ngóng, chờ đợi được cùng tôi phân tích phỏng đoán một phen.

Tôi khẽ thở dài, dập tắt đốm lửa đang nhen nhóm: “Rốt cuộc là không có gì liên quan tới Ninh Thế Sơn phải không?”

“Ơ… dạ.” Đông Ly xụi lơ, ỉu xìu đáp. “Đúng là như vậy ạ.”

“Vậy sớm mai em thông báo cho Vân Phi, bảo em ấy sang nói chuyện với Dương Ánh Hoa là nhất thời chúng ta không giúp được gì, tốt nhất là hãy báo lên Đại an phủ sứ.” Tôi đều giọng, ra quyết định một cách nhanh chóng.

Cuộc sống này ngắn ngủi lắm, tốt nhất là cứ tránh xa mọi rắc rối cho yên thân.

Đông Ly há miệng ngạc nhiên: “Cô cả…”

“Được rồi đấy, em về phòng ngủ sớm đi.” Tôi lạnh lùng ngắt lời, xua xua tay đuổi Đông Ly.

Con bé không dùng dằng thêm, ngoan ngoãn thổi tắt đèn rồi lui dần ra ngoài, khẽ khàng đóng cửa lại.

Trong bóng tối dày đặc, tay tôi lần mò phía dưới gối, nắm lấy chiếc dao găm Trần Thuyên tặng mà siết nhẹ.

Với tất cả những chuyện xảy ra trong ngày hôm nay, tôi chỉ biết thất vọng về bản thân mình.

Vô cùng thất vọng.

Bị tấn công nhưng không biết phản kháng.

Tự tin rằng khả năng của mình có thể giúp người nhưng thực tế còn không tìm nổi bất cứ một manh mối nào.

Tôi được mọi người vây quanh ca tụng, đến Chiêu Văn vương cũng dành lời khen, không biết từ khi nào đã tự đưa bản thân lên tận mây xanh mà không hay rằng thực tế mình chỉ là một đứa con gái tầm thường, bất tài vô dụng.

Nếu không có Trần Thuyên, không có Đoàn Nhữ Hài…

… thì Niệm Tâm này vốn chẳng là gì cả.

Vài ngày trôi qua, tôi cứ ngây ngốc trốn mình trong phòng, hạn chế hết mức việc phải ra ngoài gặp gỡ người khác, kể cả mẹ hay em trai Nhữ Hài.

Trần Thuyên bận tới bù đầu, vốn đã mất tăm mất tích được mười ngày nửa tháng.

Anh đã từng gửi không ít thư từ thương nhớ cho tôi qua đường Đoàn Nhữ Hài, nhưng một phần là tôi đọc hiểu không được một nửa, còn lại thì chỉ phản hồi bằng các biểu tượng cảm xúc mà mình quệt quệt vài đường trên trang giấy, chứ không có bất cứ lời hay ý đẹp nào để đáp lại.

Ví dụ như: Vẽ một hình tròn thật lớn, chấm hai con mắt, thêm miệng cười tới mang tai.

Cứ năm lần bảy lượt như thế, rốt cuộc Trần Thuyên cũng bỏ cuộc, không còn gửi thư cho tôi nữa.

“Chè ngon nóng hổi, vừa thổi vừa ăn đây!” Đông Ly đẩy cửa bước vào, tay kia bưng chiếc bát nhỏ.

Thì ra hôm nay Vân Phi trổ tài nấu chè hạt sen, tay nghề rất khá.

“Cô cả, người ta tìm thấy xác Ninh Thế Sơn rồi ạ.” Đông Ly đột ngột lên tiếng, khiến tôi suýt chút nữa là đánh rơi cả bát chè.

Tôi tiếp tục xúc một miếng chè bỏ vào miệng, bình tĩnh hỏi: “Tìm thấy khi nào?”

“Hôm qua hôm kia gì đó ạ.”

“Sao em không nói với ta?” Nghe vậy tôi không khỏi lớn tiếng, con bé này!

Đông Ly ngúng nguẩy đáp: “Thì… thì em thấy cô có quan tâm lắm đâu?”

Ra là trách tôi tỏ ra lạnh nhạt mấy hôm trước.

Tôi nhìn dáng vẻ giận dỗi của Đông Ly mà buồn cười, liền trêu:

“Bực mình chẳng muốn nói ra,

Muốn đi ăn cỗ chẳng ma nào mời.”

Con bé bĩu môi: “Cô cả so sánh kiểu gì thế! Mà Ninh Thế Sơn kia là chết đuối đấy ạ. Cô Ánh Hoa đến nhận xác mà khóc ngất cả ra. Nghe đâu là tự sát do nợ nần gì đó khủng khiếp lắm.”

Tôi nhíu mày: “Nợ?”

“Vâng.” Đông Ly trèo lên sạp ngồi khoanh chân. “Có cả giấy ghi nợ, được điểm chỉ rõ ràng.”

Sự tình phát triển tới mức này, tôi hoàn toàn không ngờ nổi.

Như những thông tin mà Vân Phi cung cấp thì hai vợ chồng Ánh Hoa – Thế Sơn vốn sống rất thật thà, không gây thù chuốc oán với ai bao giờ. Thế Sơn là kẻ sĩ thất thế nhưng không vì vậy mà nản lòng, vẫn luôn chăm chỉ cày cấy cùng vợ.

Nhưng dù sao đó cũng chỉ là từ một phía, tôi nào đâu biết Ninh Thế Sơn thật sự có phải kẻ bài bạc chơi bời hay không.

Nếu đã tìm thấy xác của Ninh Thế Sơn thì tôi cũng không giúp gì được cho Ánh Hoa nữa, việc cần làm là chờ đợi kết quả thẩm định từ phủ Kiểm Pháp thôi.

Sau ba năm, Đại an phủ sứ đứng đầu phủ Kiểm Pháp không còn là Trần Thì Kiến nữa nên tôi không thể chạy đến nhờ vả như trước đây. Mà nghe Đoàn Nhữ Hài nói ông đại an phủ sứ mới không ưa cậu ta cho lắm, tốt nhất là không nên dính dáng gì đến.

Chỉ là… sao cứ cảm thấy lấn cấn đâu đó nhỉ?

Tôi chìm đắm trong suy nghĩ, bất giác gọi: “Đông Ly này, ta…”

Nghe vù một tiếng, con bé đã nhảy ra khỏi sạp, quỳ xụp xuống đất hô lên: “Xin cô cả xử phạt!”

Ôi trời, lại sao nữa đây?

“Chưa có sự cho phép của cô mà em đã tự ý tìm cách xem kết quả khám nghiệm tử thi của Ninh Thế Sơn rồi…”

“Ồ… thế nó nào?”

“… Cô cả không giận em ạ?” Đông Ly bối rối hỏi lại.

“Ta còn đang định bảo em làm như vậy đấy, mau đứng lên đi.” Tôi dở khóc dở cười, vẫy vẫy tay cho Đông Ly đứng dậy.

Con bé vui vẻ ghé lại gần, nhanh chóng kể lại cho tôi về đêm hôm qua.

Với thân thủ của Đông Ly thì việc lẻn vào phủ Kiểm Pháp không phải chuyện khó khăn gì. Bản thân con bé thấy cái chết của Ninh Thế Sơn không hề tầm thường nên đã một mình vượt tường, tìm cách lấy được bản khám nghiệm tử thi.

Đông Ly đọc lướt bản khám nghiệm nên chỉ nhớ được đôi phần.

Mặc dù được kết luận là chết đuối nhưng thân thể Ninh Thế Sơn không xuất hiện tình trạng phù nề, màu da lại vàng vọt bủng beo, mắt mở trừng trừng, miệng há lớn, tay chân buông thõng. Đặc biệt là tóc tai rối bù, kẽ móng tay không có bùn đất, và… đỉnh đầu có tổn thương trí mạng.

“Có khả năng hắn ta bị g.iết c.hết trước đó rồi kẻ ác mới ném xác xuống sông.” Đông Ly kết luận.

Tôi cũng đồng ý với suy đoán này của Đông Ly, hỏi: “Vậy phía phủ Kiểm Pháp thì sao?”

Con bé lắc đầu: “Còn khướt mới đến lượt thẩm tra cô ạ. Hạng dân đen không quyền không thế, sẽ chẳng ai quan tâm đâu.”

Đông Ly nói hết câu, cả hai chúng tôi cùng thở dài chán nản.

Từ khung cửa sổ thổi tới một cơn gió lạnh buốt, tôi bất giác nghiêng đầu, chỉ thấy một màu xám ảm đạm bao trùm cả bầu trời.

Cây lá xơ xác im lìm, không gian tĩnh lặng tới nghẹt thở.

Dường như phía dưới kinh thành Thăng Long tưởng như rất yên ả này đang âm ỉ một cơn sóng ngầm, chỉ đợi thời cơ để dâng trào dữ dội.

Mùa đông đã hiện diện nơi kinh đô phồn hoa, cái rét ngọt luồn lách qua những khe hở, phả vào gương mặt người ta sự tê tái như muốn cắt da cắt thịt.

Sau chuỗi ngày dài trốn chui trốn lủi, tôi nhận được một lời hẹn gặp đầy bất ngờ.

Là Thánh An – nay đã trở thành một vị Vương phi cao quý – theo Hưng Trí vương từ Vạn Kiếp về Thăng Long, sau khi tới thăm cha mẹ là Chiêu Văn vương và Trinh Túc phu nhân thì tìm cách hẹn gặp tôi.

Sau mấy năm không gặp, Thánh An không còn bất cứ dấu vết nào của cô quận chúa hết mình vì tình yêu ngày ấy nữa, khoé miệng luôn vương nụ cười dịu dàng.

Hiện tại cô đã mang thai tới lần thứ ba, xem ra cuộc sống hôn nhân bên cạnh Hưng Trí vương cũng không tồi.

Thánh An hết lời khen ngợi chồng, thậm chí còn không chấp nhặt việc Hưng Trí vương còn có thêm hai người thiếp khác.

Cô thấy tôi há hốc miệng ngạc nhiên liền bật cười: “Ớt nào là ớt chẳng cay, gái nào là gái chẳng hay ghen chồng. Chàng đối xử với ta vô cùng tốt, địa vị vương phi của ta lại vững chãi như núi cao, sao phải sợ mấy ả thiếp thất kém cỏi ấy!”

Ừ, cô đã cho là vậy thì tôi cũng không dám phản bác.

Hết nói chuyện về Hưng Trí vương thì chúng tôi lại đá qua Quân Trì. Tôi quan sát nét mặt của Thánh An, thấy được dường như cô vẫn có chút gì đó buồn bã về người thương của ngày xưa nhưng biểu cảm ấy không kéo dài, nhanh chóng biến mất.

Tóm lại, có thể nói là Thánh An đã hoàn toàn gạt bỏ được mối tương tư cũ kỹ để sống cuộc đời của riêng mình.

“Niệm Tâm này…” Thánh An lắc lắc chén trà trong tay, rất lâu sau mới lên tiếng.

“Sao vậy?” Tôi rụt cổ trong lớp áo điêu cừu dày cộm, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc cuộc gặp gỡ này để về phủ tránh gió rét.

Cô thở hắt một hơi, nhẹ nhàng nói: “Ta… chỉ muốn nhắc cô cẩn thận.”

Tôi híp mắt nhìn cô, khó hiểu hỏi lại: “Ý vương phi là gì?”

“Là về Quan gia…” Thánh An thấp giọng, hai mắt đảo tứ phía, lo sợ sẽ bị kẻ khác nghe được. “Đến bây giờ ta mới thấy Quân Trì nói đúng. Cô suy nghĩ quá đơn giản, không phù hợp để bị cuốn vào một cuộc sống đầy những âm mưu quỷ kế.”

Cảm giác lạnh toát chạy dọc theo thân thể, khiến tôi không chịu được mà phải rùng mình một cái.

“Vương phi và anh Quân Trì đã từng nói chuyện về tôi à?” Không kịp suy nghĩ bất cứ điều gì, tôi vội đánh trống lảng.

Thánh An cười cười: “Đương nhiên rồi, cha ta từng khen ngợi cô hết lời, ta cũng phải tìm hiểu đôi chút chứ. Hơn nữa, đến Quân Trì cũng bảo rằng người như cô hiếm có khó tìm, chỉ tiếc là lại chân chất quá mức.”

“À…” Lời Thánh An như có như không, vờn quanh tôi rồi trôi tuột đi đâu mất.

“Tâm, cô có biết Văn Đức phu nhân không?”

Tim tôi giật thót, không biết vì sao cảm giác ớn lạnh lại càng dâng lên.

Cái tên này tôi đã từng nghe thấy ở đâu rồi nhỉ?

Tôi không trả lời, Thánh An liền chậm rãi kể lại: “Vị đó là con gái của Hưng Nhượng vương và cũng là nguyên phối của Quan gia. Nếu Văn Đức còn sống thì chắc phải gọi ta một tiếng cô đấy.” (1)

Vẫn không biết nên đáp lại như thế nào, tôi tiếp tục duy trì sự im lặng.

“Chuyện này vốn đã trở thành cấm kỵ, nhưng vì cô đã từng giúp đỡ ta nên ta nghĩ cô nhất định phải biết. Khi xưa Văn Đức được gả cho Quan gia làm hoàng thái tử phi, sau khi Quan gia đăng cơ thì được phong thành phu nhân. Chỉ có điều…”

Thánh An kéo dài giọng nhưng thấy không chẳng hề có phản ứng gì đặc biệt nên đành nói tiếp: “Vốn đã nắm chắc trong tay ngôi vị hoàng hậu… không ai ngờ chỉ sau vài tháng ngắn ngủi, Quan gia đã ra chỉ dụ phế Văn Đức phu nhân đi, lệnh cho em gái là Thánh Bà tiến cung.”

Thì ra vị Văn Đức phu nhân kia là chị gái của Thánh Bà.

“Hình như chỉ có Hưng Đạo vương và Quan gia biết rõ lý do tại sao Văn Đức bị phế. Đây không phải là chuyện nhỏ, phía Vạn Kiếp lại có thể im lặng bỏ qua như vậy…”

Tôi khẽ lắc đầu: “Rốt cuộc là Vương phi muốn nói với tôi cái gì?”

Thánh An không cười nữa, chỉ chầm chậm tiếp lời: “Nếu cô xác định rằng mình sẽ trở thành một trong những người phụ nữ bên cạnh Quan gia… thì cô phải biết cách bảo vệ mình. Hậu cung như vực sâu thăm thẳm, muốn thoát ra không phải chuyện dễ dàng đâu.”

Một trong những người phụ nữ của Quan gia…

Tôi nghe thấy tiếng gì đó vỡ vụn, tâm trí không còn thanh tỉnh nữa.

“Ta sẽ ở lại kinh thành cho đến Tết Nguyên Đán, nếu có gì cần giúp đỡ thì cứ đến tìm ta nhé.”

Lời dặn của Thánh An xa xa gần gần, cô rời đi từ khi nào mà tôi cũng không hay.

Đông Ly đưa tôi về phủ họ Đoàn, chỉ một đoạn đường ngắn thôi nhưng tôi vấp ngã đến ba, bốn lần.

Não tôi như bị vây quanh bởi một bức tường lớn, tôi không thể và cũng không hề muốn suy nghĩ về bất cứ điều gì.

Mà tốt nhất là…

Đừng có nghĩ tới.

Đừng có nghĩ tới.

“Ê, chị sao đấy?”

Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp cậu em trai cả tháng rồi mới thấy mặt.

“Hồn phách bay vào cung với Quan gia rồi à?” Đoàn Nhữ Hài nhếch miệng cười đểu, bị tôi lườm cho cháy mặt.

Tôi hừ một tiếng, gằn giọng: “Ra đây tôi bảo cái này.”

Cậu ta liền chột dạ: “Ôi chao công vụ bận rộn quá…”

Không để Đoàn Nhữ Hài chạy thoát, tôi xông tới véo tai cậu ta, kéo thẳng một mạch vào sân sau.

Em trai tôi khá biết điều, không dám kêu la câu nào.

Tôi vào thẳng vấn đề, chất vấn cậu ta việc bỏ bê vợ con, khiến em dâu Vân Phi phải buồn bã.

Ban đầu Nhữ Hài còn chối đây đẩy, lấy cớ rằng lên chức cao nên phải xử lý lắm công nhiều việc nhưng tôi nhìn thoáng qua là biết cậu ta đang nói dối, không nhịn được mà chửi cho một trận nên thân.

Vừa dứt lời, gương mặt Đoàn Nhữ Hài lạnh băng, hoàn toàn không còn dáng vẻ bỡn cợt khi nãy nữa.

Tôi sợ thót cả tim, nếu biết phải đối diện với nhân cách ác ma này của cậu ta thì khi nãy đã vọt thẳng về phòng, nào dám đứng đây lớn tiếng chỉ trỏ cơ chứ.

“Chị có biết chị đang nói cái gì không?” Giọng Đoàn Nhữ Hài lạnh tanh, không chút cảm xúc.

Tôi nuốt nước bọt, hèn nhát đáp: “Ừ… không.”

“Hừ.” Cậu ta híp mắt nhìn tôi đầy phán xét. “Tôi đối xử với vợ tôi không tốt chỗ nào mà phải phiền chị dạy dỗ?”

“Thì là chưa đủ yêu thương, chăm sóc, quan tâm gì đó…”

Đáng sợ quá, tôi sẽ không bao giờ dám cãi nhau với thằng em trai này nữa đâu!

“Hẳn chị đã quên lý do khiến chị gái tôi phải chết trong uất ức.” Cậu ta chắp tay sau lưng, ánh nhìn bén nhọn lạnh lùng. “Chẳng phải là bởi thứ tình yêu chết tiệt với tên Trần Thì Công ấy sao?”

Thì ra tất cả là bởi cái chết của Đoàn Niệm Tâm!

“Hơn nữa, tôi không lấy nàng vì yêu nàng. Vân Phi làm dâu họ Đoàn cũng chỉ bởi thân phận tôi và nàng phù hợp để kết thông gia mà thôi.”

Thật lòng đau xót thay Vân Phi, nếu nghe được những lời này thì con bé sẽ thương tâm tới mức nào?

“Cái gọi là tình yêu đã gi.ết.c.hết chị gái tôi, bởi vậy, tôi không có nhu cầu dính dáng tới nó. Vả lại, tôi cũng không làm điều gì có lỗi với Vân Phi, không cưới thêm thê thiếp, vẫn chăm lo đầy đủ cho cuộc sống của nàng và Vũ. Nàng lấy lý do gì để than phiền?” Đoàn Nhữ Hài không nhìn tôi, nói liền một mạch.

Tôi sững người, không biết nên đáp lại như thế nào cho phải.

“Còn một lý do nữa.” Giọng cậu ta đã bớt gay gắt. “Chị gái của nàng…”

“Ý cậu là Văn Tĩnh Huệ phi?” Tôi nghẹn giọng. Lại nhắc đến phi tần của Trần Thuyên làm gì!

Đoàn Nhữ Hài cười khổ: “Ừ. Tôi tự cho rằng bản thân khôn ngoan, cứ tưởng mình qua lại với Vân Phi rồi chị thể nào cũng nghe được không ít chuyện về hậu cung của Quan gia, sẽ không dám thân cận với ngài nữa… Ai ngờ đâu…”

Đến em trai Nhữ Hài cũng từng muốn tôi phải tránh xa Trần Thuyên…

“Tôi…”

“Chị đừng nghĩ mình mạnh mẽ hơn chị gái tôi khi xưa. So với Quan gia, tên Trần Thì Công khốn kiếp kia không là gì cả. Tôi đã coi chị là chị em ruột thịt thì cũng chỉ mong chị được yên ổn, nhưng mà Quan gia…”

“Đừng nói nữa.” Tôi khẽ lên tiếng, ngắt lời Đoàn Nhữ Hài. “Chuyện quan trọng ở đây là tình cảm phu phụ nhà cậu, sao lại đá qua tôi rồi?”

“Vì tôi lo là…”

“Được rồi. Cậu lo cho gia đình của cậu trước đi. Nếu không phải vì Vân Phi phiền lòng thì tôi cũng không muốn xen vào đâu, em trai ạ.” Tôi thở dài. “Cậu xem, người ở bên cạnh cậu tới cuối đời là Vân Phi, nếu cậu không toàn tâm toàn ý với con bé thì làm sao xứng với hai chữ vợ chồng đây? Chuyện của chị gái cậu khi xưa, hay chính tôi hiện tại dù thế nào cũng không thể so với cậu và Vân Phi được. Cậu suy nghĩ cho kỹ, đừng quên rằng tương lai của Vân Phi và Lâm Vũ phụ thuộc hết vào cậu.”

Đoàn Nhữ Hài ngây người, gương mặt thoáng động.

Tôi chẳng cần biết cậu ta có ngộ ra được gì hay không, mặc kệ cậu ta đứng như trời trồng một chỗ mà phất áo quay về phòng.

Đấy, chuyện của mình còn chưa ra gì mà phải đi tư vấn tình cảm cho kẻ khác.

Tôi bỏ bữa tối, chỉ tắm rửa qua loa rồi rúc vào chăn, co quắp ôm lấy cái gối ôm tự chế.

Nếu như có nhạc nền cho tâm trạng tôi lúc này thì có lẽ sẽ là bài “Riêng một góc trời” của ca sĩ Tuấn Ngọc.

“Mưa vẫn mưa rơi, mây vẫn mây trôi, hắt hiu tình tôi

Người vui bên ấy, xót xa nơi này, thương hình dáng ai

Vòng tay tiếc nuối, bước chân âm thầm, nghe giọt nắng phai

Đời như sương khói, mơ hồ, trong bóng tối…”

Chỉ riêng ngày hôm nay đã có đến hai người nhắc nhở tôi về Trần Thuyên, thế nhưng bằng cách nào đó, tâm trí tôi chỉ muốn gạt nó qua một bên, nhất định không chịu nghĩ tới.

Cái này có thể gọi là bản năng phòng vệ của tâm lý không nhỉ?

Tôi lăn qua lăn lại, dần dần chìm sâu vào giấc ngủ.

Không biết đã qua bao lâu, tôi bị một cảm giác mát lạnh lướt trên gò má đánh thức.

Giữa cơn mê ngủ, phía trước mắt tôi chỉ là một mảng mờ ảo.

Tôi mơ mơ hồ hồ thấy Đông Ly rón rén thắp đèn, rồi lại rón rén lui ra ngoài.

Bàn tay thon dài khẽ xoa má tôi, sau đó dịu dàng chạm lên trên trán như đang muốn xác nhận rằng tôi không bị ốm.

Tôi giữ lấy bàn tay ấy, thì thào: “Quan gia…”

“Niệm Tâm.” Trần Thuyên khẽ cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm. “Nói cho ta biết, ngày đó tại Chương Đức viên… vì sao nàng lại khóc?”

—-

(*) Hoa tàn mưa tan: Trích “Sơn phòng mạn hứng kỳ 2” của Trần Nhân Tông

Hoa tận vũ tình sơn tịch tịch

Nhất thanh đề điểu hựu xuân tàn

Dịch nghĩa:

Hoa rụng, mưa tạnh, núi non tịch mịch

Một tiếng chim kêu báo hiệu xuân đã tàn.

(1) Hưng Nhượng vương Trần Quốc Tảng: Là con trai của Hưng Đạo đại vương Trần Quốc Tuấn.

Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.