Chương 14: Hello, giáo thảo đại nhân (5)
Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 14: Hello, giáo thảo đại nhân (5) tại dua leo tr
Editor: Bạch Diệp Thảo
Triệu Vân cố ý gọi điện tới dò hỏi: “Vũ Đường, cậu mặc kệ chuyện trên mạng à? Dương Thiên Dĩnh kia chắc chắn mua thủy quân cố ý bôi đen cậu!”
“Tớ quen mấy bác chủ nổi danh, tớ nhờ họ chi viện cho cậu nhé. Đúng rồi, chúng ta cũng mua thủy quân đi!” Triệu Vân vừa về nước thì thấy những chuyện này, ghê tởm muốn chết.
“Không sao. Cậu đừng làm gì cả. Chuyện này tớ sẽ xử lý.” Bắc Vũ Đường rất sợ Triệu Vân không nhịn được, phá mất kế hoạch của cô, lại dặn: “Tớ có kế hoạch sẵn rồi, cậu và Lâm Tiêu đừng nhúng tay. Đây là chuyện của tớ và cô ta.”
Triệu Vân lần đầu tiên thấy Bắc Vũ Đường trịnh trọng dặn dò như vậy, cũng hiểu được, “Được, tớ biết rồi. Tớ sẽ bảo Lâm Tiêu.”
Hiện giờ toàn mạng internet, xã hội đều biết Dương Thiên Dĩnh, biết ả tài giỏi, chịu khó chịu khổ lại lương thiện.
Dương Thiên Dĩnh đắm chìm trong những lời ngợi ca.
Nửa đêm, một bác chủ nổi danh đăng một video. Nội dung video rất ư là shock, video xxx của một nữ sinh và ba người đàn ông.
Bác chủ còn đính thêm một câu: “Đây là sinh viên tài giỏi ưu tú trong truyền thuyết à, xem ra tôi đã hiểu. Các vị thì sao?”
Tuy là nửa đêm, nhưng số người đang onl Weibo không ít, nhiều người còn đi gọi bạn bè vào download đoạn video kích tình này.
Nhiều bác chủ share lại, còn đi kèm các tiêu đề khác nhau.
“Sinh viên nữ tài năng học viện Thánh Dạ.”
“Vạch mặt kẻ lừa đảo lớn nhất lịch sử, học sinh ba tốt cái gì, rõ ràng là con **”
Một đêm thôi, tất cả mọi người đều bị đoạn video này đánh tỉnh, toàn dân nhiệt tình bàn luận.
Lúc này không chỉ đơn giản là ghi âm nữa.
Đây là video thật, khuôn mặt Dương Thiên Dĩnh xuất hiện rõ ràng trong video.
Âu Dương Khanh chuẩn bị ra ngoài, lại bị Âu Dương phu nhân chặn trước cửa.
“Con muốn đi đâu?” Âu Dương phu nhân trầm mặt hỏi.
Âu Dương Khanh thấy sắc mặt bà ta không tốt, “Mẹ sao vậy?”
“Con muốn đi gặp con hồ ly tinh kia đúng không?” Âu Dương phu nhân cố áp lửa giận xuống mà hỏi.
Âu Dương Khanh nhăn mày, không vui: “Mẹ, không phải mẹ đã đồng ý cho chúng con ở bên nhau à. Mẹ lại muốn làm gì thế?”
Âu Dương Khanh rất đau đầu với mẹ gã, chán ghét và phản cảm hành động thích khống chế cuộc sống gã của bà ta.
“Mẹ muốn làm gì, tự con nhìn đi!” Âu Dương phu nhân nhét ipad vào tay gã.
Âu Dương Khanh nghi hoặc nhận, click mở xong, cả người như bị sét đánh, sững sờ ở đó.
“Con bị con bé đó lừa rồi! Mẹ đã nói với con từ đầu, con bé này không đơn giản. Giờ con tự xem đi, cô ta tiếp cận con là vì tiền tài và thân phận của con thôi. Loại con gái không biết xấu hổ như vậy, con….”
“Đủ rồi!” Âu Dương Khanh hét lớn một câu, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ.
Gã ném ipad trong tay xuống đất, đẩy Âu Dương phu nhân, chạy vội ra ngoài.
Dương Thiên Dĩnh đăng nhập Weibo như ngày thường, muốn thấy Bắc Vũ Đường chật vật, bị toàn dân mắng chửi. Nhưng vừa mở ra, vô số tin nhắn nhảy lên.
Dương Thiên Dĩnh vốn nghĩ là những tin ca ngợi như thường. Nhưng ả thấy cái gì?! Toàn bộ đều là chửi rủa, thậm chí còn có người gửi tin dùng những từ ngữ d*m uế!
Đáng chết, chắc chắn là Bắc Vũ Đường thuê thủy quân bôi đen ả!
Không cần phải nói, những người này chắc chắn là thủy quân!
Dương Thiên Dĩnh chụp hình một tin nhắn, gấp gáp đăng một Weibo, với dòng tin: “Tôi đứng nghiêm, ngồi thẳng, không sợ đầu trâu mặt ngựa. Người nào đó nhà cao cửa rộng, mời thủy quân công kích vu hãm tôi. Dương Thiên Dĩnh tôi sẽ không sợ bất cứ ai!”
Hừ, Bắc Vũ Đường đưa chứng cứ đến tay ả, lần này xem Bắc Vũ Đường xử lý thế nào!
Dương Thiên Dĩnh đăng Weibo xong, tâm trạng tốt gọi cho Âu Dương Khanh, nhưng lại bị người tắt.
Sao vậy nhỉ?!
Dương Thiên Dĩnh không tin, gọi lại vài lần, nhưng vẫn luôn bị tắt.
Lúc này, chuông di động reo lên, Dương Thiên Dĩnh kích động cầm lên, khi thấy màn hình hiển thị tên Dương San San, không tình nguyện nhấn nhận.
“Dĩnh Nhi, không ổn rồi!” Dương San San hét lên ở đầu bên kia điện thoại.
Dương Thiên Dĩnh không vui chau mày, “San San, cậu lớn tiếng quá. Màng tai của tớ sắp bị cậu hét thủng rồi. Lại có chuyện gì thế?”
Dương San San lo lắng, thấy ả không nhanh không chậm như vậy, lại hét lên, “Dĩnh Nhi, cậu mau xem video trên mạng đi!”
“Video? Video gì?” Dương Thiên Dĩnh cứ nghĩ Dương San San nói về chuyện ả bị bôi đen.
Lúc ả mở máy tính, cửa nhà bị người mở ra. Dương Thiên Dĩnh thấy Âu Dương Khanh chạy vội tới, “San San, Âu Dương tới. Lát tớ gọi lại cho cậu.”
Dương Thiên Dĩnh không chờ Dương San San đáp lại đã tắt máy.
“Âu Dương, anh đến rồi, em vừa gọi cho anh…..” Nói được nửa, Dương Thiên Dĩnh mới phát hiện sắc mặt khó coi đến sợ của Âu Dương Khanh, “Anh làm sao vậy?”
“Cô có chuyện gì gạt tôi không?” Âu Dương Khanh âm trầm chất vấn.
Dương Thiên Dĩnh bị hắn dọa, “Âu Dương, anh nghe được đồn đãi vớ vẩn ở đâu à? Em không gạt anh điều gì cả. Anh tin những lời trên mạng sao?”
Dương Thiên Dĩnh chỉ nghĩ đến lý do này, nếu không, Âu Dương tuyệt đối không đối xử với ả như vậy.
“Đồn đãi vớ vẩn?” Âu Dương Khanh châm chọc, châm biếm không nói thành lời.
Dương Thiên Dĩnh biết được có chuyện lớn, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Anh muốn thẩm tra em, cũng phải cho em biết lý do chứ.”
“Cô tự xem đi!” Âu Dương Khanh lấy di động ra, bật đoạn video lên.
Dương Thiên Dĩnh nghe được tiếng động mà video phát ra, mặt trắng bệch. Khi nhìn hình ảnh thấy mình và ba người đàn ông ở trong khách sạn đơn sơ kia, máu trong người ả chảy ngược.
Ả luống cuống, luống cuống hoàn toàn.
“Âu Dương, anh nghe em nói, đây không phải thật. Nhất định là Bắc Vũ Đường hãm hại em.” Dương Thiên Dĩnh hoảng loạn, giờ chỉ có thể đổ hết tội danh lên đầu Bắc Vũ Đường, chỉ cần Âu Dương tin ả là được.
Âu Dương Khanh cười lạnh một tiếng, nhìn Dương Thiên Dĩnh bằng ánh mắt lạnh lùng, “Đến nước này rồi cô còn muốn đổ lỗi cho người không liên quan. Cô có định nói nữ nhân trong video không phải cô luôn không?”
Dương Thiên Dĩnh đang định nói đó không phải ả, lại nghe thấy Âu Dương Khanh nói tiếp, “Tôi rõ ràng từng vị trí trên người cô, nhưng có lúc tôi lại muốn mình không rõ.”
Bởi vì rõ, nên khi nhìn thấy vết chí ở nơi bí ẩn của người trên video kia, gã biết, video đó là thật.
“Vì sao? Vì sao lại làm như vậy?” Âu Dương Khanh đau khổ, lớn tiếng chất vấn.
“Em…. Em không phải….” Dương Thiên Dĩnh có khổ mà không nói được.
“Cô thiếu tiền à? Tiền tôi cho cô còn chưa đủ à?” Âu Dương Khanh phẫn nộ quát.
“Âu Dương, anh nghe em nói.”
Dương Thiên Dĩnh tiến lên, vừa chạm vào Âu Dương Khanh đã bị hắn vô tình đẩy ra.
Dương Thiên Dĩnh không phòng bị, bị đẩy ra sau.
Dương Thiên Dĩnh nhìn thấy sự chán ghét và ghét bỏ trong mắt gã, trái tim như bị người cầm dao đâm mạnh. Đôi mắt đen nhánh ngập nước, bi thương nhìn gã.
“Em, em….” Dương Thiên Dĩnh không biết nên nói gì, khẩn cầu nhìn gã, “Âu Dương, anh phải tin em. Em thật sự không làm chuyện này.”
Âu Dương Khanh trào phúng gượng cười hai tiếng, “Đến giờ cô vẫn không thừa nhận? Cô không vì tiền, chẳng lẽ vì cô quá đói khát, thiếu nam nhân?”
Dương Thiên Dĩnh không thể tin gã sẽ nói như vậy.
Ánh mắt ả bi thương nhìn gã, “Trong mắt anh, em là người như vậy sao?”
Âu Dương Khanh thấy nước mắt ả, trong lòng khó chịu, nhưng chỉ cần nhớ đến việc ả nằm dưới thân người đàn ông khác cầu hoan, gã lại giận muốn giết người.
Âu Dương Khanh lạnh lùng nhìn liếc qua ả, xoay người rời đi.
Dương Thiên Dĩnh bước lên đuổi theo, lại bị nhốt ngoài thang máy, trơ mắt nhìn gã rời đi.
Vì sao, vì sao cả anh cũng không tin tôi.
Dương Thiên Dĩnh đứng ở hành lang, đỏ hồng mắt, nước mắt nhịn không được rơi xuống.
Lúc này, một cặp đôi trẻ từ phòng đối diện bước ra, chàng trai trong đó liếc qua đã nhận ra Dương Thiên Dĩnh.
“Đây không phải là con bé không biết xấu hổ ở học viện Thánh Dạ à?”
Cô gái cũng nhìn qua Dương Thiên Dĩnh, lập tức nhận ra, “Thật là cô ta. Thật là một nữ nhân đáng ghê tởm. Sao cô ta cũng ở đây, thật đen đủi.”
Ánh mắt chàng trai tà tứ nhìn Dương Thiên Dĩnh từ trên xuống dưới, “Nhìn rất bảo thủ, không ngờ tư tưởng rộng rãi như vậy, còn chơi np cơ!”
Dương Thiên Dĩnh bị ánh mắt đánh giá khinh miệt, không kiêng nể gì của họ nhìn chằm chằm, giống như ả không mặc gì đứng trước mặt họ vậy, cảm giác thật nhục nhã.
Lúc cặp đôi lấy di động ra chụp ảnh, Dương Thiên Dĩnh vội vàng chạy về phòng, đóng sầm cửa lại.
Khi cánh cửa kia đóng lại, Dương Thiên Dĩnh suy sụp ngồi xuống đất.
Ả nghĩ ra gì đó, cuống quýt lấy di động ra, mở tin nhắn ả không dám mở, gọi vào số điện thoại đã gửi tin, điện thoại lúc trước còn gọi được giờ đã thành số không tồn tại.
Đáng chết, đáng chết!
Kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo này!
Lúc ả nhận được điện thoại, nói cho bọn họ 30 vạn để đổi toàn bộ ảnh chụp. Giờ nghĩ lại, ả giống như đứa ngốc bị người ta trêu đùa.
Lúc này, di động vang lên.
Dương Thiên Dĩnh vội vàng cầm di động lên, thất vọng nhìn tên Dương San San trên màn hình, do dự một lúc, bấm nghe.
“Dĩnh Nhi, cậu và Âu Dương không có việc gì chứ?” Dương San San rất cẩn thận hỏi.
Bên tai nghe Dương San San gọi Âu Dương đến là thân thiết, Dương Thiên Dĩnh lại nhớ lại cảnh hai người tằng tịu với nhau, tất cả lửa giận như có chỗ để đốt, xả hết ra.
“Dương San San, cô rất mong chờ tôi và Âu Dương cãi nhau đúng không? Dương San San, tôi nói cho cô biết, đồ Dương Thiên Dĩnh tôi không chiếm được, Dương San San cô cũng đừng mơ tưởng!”
Đầu bên kia, Dương San San bị ả rống giận đến nỗi không hiểu chuyện gì.
Dương San San nhìn điện thoại đang vang lên những tiếng đô đô, rất ủy khuất.
Cái gì mà hy vọng hai người cãi nhau chứ?
Cô ta từng thích Âu Dương Khanh, nhưng cô ta chưa từng làm chuyện gì có lỗi với Dương Thiên Dĩnh cả.
Tính tình Dương San San dù tốt bao nhiêu, bị bạn tốt đối xử như vậy, cũng sẽ bất mãn.
Không có Âu Dương Khanh thuê thủy quân, không cần ai thúc đẩy, mọi người trên mạng đều sẽ chỉ dao vào Dương Thiên Dĩnh. Người có thể làm ra loại chuyện như vậy, bỏ tiền thuê người gây khó dễ Bắc Vũ Đường cũng rất bình thường.
Dương Thiên Dĩnh trở thành đối tượng mà dân mạng kêu gào đòi chém. Ngay cả trong hiện thực, chỉ cần bị nhận ra, mọi người cũng sẽ chỉ trỏ ả.
Lúc trước nguyên chủ Bắc Vũ Đường cũng bị như vậy, trong đó còn có người Dương Thiên Dĩnh thuê dẫn đầu ném rác lên một người đáng thương vừa mất cha mẹ, mất tất cả.
Dương Thiên Dĩnh sống rất chật vật, giờ còn không dám lên phố mua đồ, luôn trốn trong nhà, không dám lên mạng nữa.
Âu Dương Khanh tách ra khỏi Dương Thiên Dĩnh thì đến quán bar uống rượu mua say. Vừa lúc gặp Dương San San đang uống rượu giải sầu.
Dương San San đỡ Âu Dương Khanh đã say như chết đến khách sạn gần đó. Còn chưa vào phòng, Âu Dương Khanh đã cảm thấy cả người khô nóng, không tự giác duỗi tay về phía Dương San San.
Dương San San không ngờ gã sẽ làm vậy, xấu hổ đỏ bừng mặt.
“Âu Dương, anh tỉnh lại.” Dương San San muốn đánh thức Âu Dương Khanh dậy.
Âu Dương Khanh không những không tỉnh, mà còn trầm trọng hơn.
Vừa lúc trên hành lang có một người đi tới, ánh mắt người nọ ái muội, làm Dương San San vội kéo Âu Dương Khanh vào phòng.
Vừa vào phòng, Dương San San đã bị Âu Dương Khanh đè trên giường.
“Âu Dương, anh mau đứng lên!”
Âu Dương Khanh mê ly, tức giận nói với Dương San San: “Vì sao? Vì sao lại đối xử với tôi như vậy!”
Đột nhiên, ánh mắt Âu Dương Khanh trở nên sắc bén, bóp chặt cổ Dương San San, “Có phải tôi không thoả mãn được cô, cô mới đi tìm nam nhân khác không?! Có phải hay không?!”
Đối mặt với Âu Dương Khanh đang điên cuồng và giận dữ, Dương San San hơi sợ, muốn kéo tay đang bóp chặt cổ mình ra, nhưng không xê dịch được chút nào.
“Âu Dương, anh tỉnh lại. Em là San San.”
Âu Dương Khanh không phản ứng, chìm đắm trong thế giới của riêng mình.
“Nếu cô đói khát đến vậy thì để tôi thỏa mãn cô!”
“Roẹt” một tiếng, quần áo trên người Dương San San bị Âu Dương Khanh thô lỗ xé rách.
Dương San San hoảng loạn lúc đầu rồi bình tĩnh lại. Cô ta nhìn khuôn mặt quấn mỹ của Âu Dương Khanh, lại nhớ tới lời chất vấn lạnh lùng của Dương Thiên Dĩnh, thầm hạ quyết định.
Cô ta yên lặng nhắm mắt, mặc kệ Âu Dương Khanh muốn làm gì thì làm.
Cùng lúc đó, di động của Bắc Vũ Đường vang lên.
“Mọi việc đều dựa theo kế hoạch triển khai.”
“Ngày mai dẫn Dương Thiên Dĩnh tới đúng giờ.”
“Vâng.”
Lần trước hạ dược Âu Dương Khanh và Dương San San, xong việc yên lặng tách hai người ra, hai người họ không biết gì.
Lần này, để ba người gặp nhau, không biết Dương Thiên Dĩnh sẽ lựa chọn quay đầu rời đi hay lao lên chất vấn đây.
Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại, nhấp ly rượu đỏ trong tay, thật đắng, lại không đắng bằng nỗi khổ trong lòng cô.
Thù của nguyên chủ Bắc Vũ Đường sắp báo xong, thù của cô phải chờ đến khi nào.
Khi nào Cố Phiên Nhiên và đám nam nhân của ả ta mới phải chịu báo ứng?
Khi nào mới có thể báo thù cho hơn 300 oan hồn của Bắc gia đây?
[Ký chủ, chỉ cần còn sống, luôn có cơ hội báo thù bọn họ.] Âm thanh của hệ thống máy móc, cứng đờ.
Bắc Vũ Đường uống cạn ly rượu đỏ, cười lạnh.
Đúng vậy, chỉ cần còn sống, sống là có thể báo thù.
Một ngày nào đó, Bắc Vũ Đường ta sẽ làm những kẻ thiếu nợ Bắc gia phải trả giá đắt!
[Ký chủ, cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, nỗ lực sống sót.]
Nỗ lực…… Sống sót……
Hệ thống cảm thấy ký chủ Bắc Vũ Đường đang áp nỗi đau đớn kịch liệt xuống đáy lòng, không quấy rầy cô, để cô yên tĩnh.
Hôm sau, Dương Thiên Dĩnh nhận được một tin, người gửi là bạn tốt Dương San San.
Trong đó chỉ có một câu đơn giản “anh ấy là của tôi!”
Dương Thiên Dĩnh nhìn chằm chằm bức ảnh, hai người không mặc gì nằm trên giường ôm nhau.
Tay ả nắm chặt di động, đốt tay dùng sức quá mức mà trở nên trắng bệch.
“Dương San San.” Từng từ, từng từ lọt qua kẽ răng ả, nghe đến sợ.
Dương Thiên Dĩnh không ngờ tâm cơ Dương San San lại âm trầm như vậy. Ngày thường luôn giả vờ ngốc nghếch vô hại, giờ cho rằng leo giường Âu Dương Khanh vài lần là có thể có được Âu Dương Khanh sao.
Dương San San, mày đừng mơ!
Đồ của Dương Thiên Dĩnh tao, có chết cũng không giao cho mày!
– Khách sạn-
Người say rượu đã tỉnh. Âu Dương Khanh sờ đồ vật trong tay, mềm mềm. Gã nghiêng đầu nhìn qua, kinh ngạc nhảy dựng ra khỏi giường.
“Cô… Cô…. Sao cô lại ở đây!” Âu Dương Khanh khiếp sợ nhìn cô gái trên giường.
Dương San San bị động tác mạnh của gã đánh thức, vừa mở mắt đã thấy ánh mắt khiếp sợ phòng bị của Âu Dương Khanh, trái tim tê rần, giống như có người đâm mạnh vào tim cô ta một cái vậy.
Dương San San nhịn lại chua xót bất kham trong lòng, lộ ra nụ cười không chút để ý, giương mắt nhìn gã, “Anh quên chuyện tối qua?”
Âu Dương Khanh nhìn qua, “Tôi…. Chúng ta… Tối hôm qua….”
“Hôm qua tôi trùng hợp thấy anh say rượu trong quán bar, kéo anh vào khách sạn, không ngờ anh lôi kéo tôi, xem tôi thành người nào đó.” Nói đến đây, ý cười bên môi Dương San San chua xót.
Âu Dương Khanh nhìn vết thâm tím trên cổ, trên tay cô ta, ảo não tự trách.
“Rất xin lỗi, hôm qua tôi…”
Âu Dương Khanh còn chưa nói xong, đã bị Dương San San trực tiếp đánh gãy, “Không cần xin lỗi tôi. Chỉ là tình một đêm mà thôi. Tôi không để trong lòng, anh cũng không cần để ý.”
“Cô…..” Âu Dương Khanh còn muốn nói gì đó, nhưng đối mặt với đôi mắt cong cong kia, không nói lên lời.
“Anh không cần lo, tôi sẽ không bắt anh phụ trách, mọi người đều là người trưởng thành rồi. Chuyện này coi như là bí mật giữa tôi và anh, trời biết đất biết, tôi biết anh biết.”
Dương San San đứng dậy, đi vào phòng tắm. Khi cánh cửa phòng tắm đóng lại, cô ta ngồi bệt xuống đất, nước mắt không biết cố gắng đua nhau chảy xuống.
Đối với một số người, không cần nói gì, không cần làm gì, chỉ cần một ánh mắt cũng có thể làm người khác bị thương.
Vì sao Dương Thiên Dĩnh có thể có được tình yêu của gã, vì sao Dương San San cô lại không thể.
Dương San San mặc kệ nước chảy, hoà với nước mắt của mình.
Âu Dương Khanh đứng ngoài cửa, nhìn Dương San San đạm nhiên đi vào phòng tắm, tâm tình phức tạp. Đến khi Dương San San rời khỏi phòng tắm, Âu Dương Khanh thấy dáng đi của Dương San San không đúng lắm, hỏi: “Cô còn khỏe chứ?”
Dương San San nói như đùa: “Tối qua anh rất thô lỗ.”
Âu Dương Khanh đỏ bừng mặt, “Xin lỗi, tôi, tôi uống say, không biết nặng nhẹ.”
“Haha, nói đùa anh đấy.”
Âu Dương Khanh nhìn cô gái cười đến ngã trước ngã sau, cứ như là lần đầu quen biết vậy. Không đúng, đây là lần đầu tiên gã nghiêm túc nhìn Dương San San. Gã đột nhiên phát hiện Dương San San khá đẹp mắt, đặc biệt là lúc cười rộ lên, hào sảng, làm gã bất tri bất giác ngây người.
Hai người cùng ra khỏi khách sạn, vừa ra cửa đã nhìn thấy một người không muốn nhìn thấy.
Dương Thiên Dĩnh ngơ ngác nhìn Âu Dương Khanh, bi thương và thống khổ, nước mắt đảo quanh hốc mắt. Ả không nói gì, xoay người rời đi.
Khi ả xoay đi rồi, Âu Dương Khanh mới phản ứng lại, vội vã đuổi theo. Dương San San nhìn Âu Dương Khanh ôm Dương Thiên Dĩnh vào lòng, vội vàng như vậy, làm Dương San San muốn khóc.
Vì sao trong mắt anh chỉ có Dương Thiên Dĩnh?!
Đáy lòng Dương San San cháy lên một cảm xúc tên là “ghen ghét”.
Dương San San không muốn nhìn tiếp, xoay người rời đi.
Âu Dương Khanh trấn an Dương Thiên Dĩnh xong, quay đầu muốn tìm kiếm Dương San San, lại không thấy bóng người, cảm xúc trong lòng hiện giờ rất phức tạp.
Cảm xúc xấp xỉ thương tiếc.
Dương Thiên Dĩnh nhận ra gã phân tâm nhớ đến con bé không biết xấu hổ kia.
Dương Thiên Dĩnh hận đến cắn răng, nhưng trên mặt vẫn là thương tâm muốn chết.
Âu Dương Khanh và Dương Thiên Dĩnh giống như cố ý quên chuyện cả hai đã làm, không đề cập đến. Âu Dương Khanh lợi dụng gia tài Âu Dương gia, bắt đầu tẩy trắng cho Dương Thiên Dĩnh.
Đáng tiếc, dù gã bỏ nhiều tiền ra sao cũng không thể lấy lại thanh danh cho Dương Thiên Dĩnh. Sau này, còn có người đưa ra rất nhiều chứng cứ Dương Thiên Dĩnh thuê thủy quân.
Từ đó, thanh danh của Dương Thiên Dĩnh không những không tốt lên mà càng ngày càng kém.
Cha mẹ Âu Dương Khanh ra tay can thiệp, điều kiện trao đổi là Âu Dương Khanh và Dương Thiên Dĩnh đoạn tuyệt quan hệ. Âu Dương Khanh và Dương Thiên Dĩnh thương lượng xong, giả vờ đoạn tuyệt quan hệ.
Hai vợ chồng Âu Dương an bài, đưa Âu Dương Khanh vào công ty rèn luyện.
Bắc Vũ Đường nghe tin này, nở nụ cười.
[Con dê béo Âu Dương Khanh này đúng là được đưa đến để cho cô làm thịt.]
Bắc Vũ Đường đã quen hệ thống xuất hiện đột ngột.
[Cô đặt những bẫy nào vậy?]
Bắc Vũ Đường:…….
[Ký chủ, nói đi mà.]
Bắc Vũ Đường: “Câm miệng.”
Hệ thống:…..Đây là bị xem thường!!!
Hệ thống kun cảm thấy nó rất bi kịch, bị ký chủ nhà mình xem thường.
“Dĩnh Nhi, chỉ cần anh đứng vững trong nhà Âu Dương, sẽ không còn ai phản đối được chúng ta ở bên nhau.” Âu Dương Khanh đảm bảo với Dương Thiên Dĩnh.
“Thật sao?” Dương Thiên Dĩnh rúc vào trong ngực gã.
“Đương nhiên. Chỉ cần lấy được mảnh đất phía đông kia, khi hạng mục bắt đầu được triển anh, anh sẽ đứng vững trong công ty. Đến lúc đó, anh sẽ có lợi thế khi nói chuyện với ba mẹ.”
“Âu Dương, anh thật tốt.” Dương Thiên Dĩnh ôm cổ gã, dâng môi thơm lên.
Hội trường đấu giá, Bắc Vũ Đường thay mặt Bắc gia tham dự, Âu Dương gia do Âu Dương Khanh đại diện. Khi hai người chạm mặt, Âu Dương Khanh cười bước lên chào hỏi.
“Vũ Đường.”
Bắc Vũ Đường khẽ nhích mày, “Gọi tôi là Bắc Vũ Đường.”
Nói xong, cô ngó lơ khuôn mặt muôn màu muôn vẻ của Âu Dương Khanh.
Đáng chết!
Âu Dương Khanh thầm rủa trong lòng
Chưa có ai dám đối xử với gã như vậy! Nếu không có Dương Thiên Dĩnh, có lẽ gã sẽ không ngại chơi cùng Bắc Vũ Đường, chinh phục người phụ nữ như vậy càng có thành tựu hơn những cái đám tự dán mình lên kia.
Âu Dương Khanh thu hồi cảm xúc, đi đến vị trí của mình. Bắc Vũ Đường ngồi ở hàng thứ nhất, ngồi trước Âu Dương Khanh, đây cũng là một điểm biểu hiện địa vị.
Rất nhiều người thấy đại diện của Âu Dương gia và Bắc gia đều là người trẻ tuổi, liếc nhìn họ vài lần, đặc biệt là Bắc Vũ Đường.
Gần đây, chuyện về Bắc Vũ Đường được rất nhiều người trong thương trường đề cập đến.
Bắc Vũ Đường rất có phong phạm của cha mình – Bắc Chí Hồng, phong cách xử lý công việc càng thiết huyết.
Không ít gia tộc theo dõi Bắc Vũ Đường, muốn dùng liên hôn để bắt được cô và Bắc gia sau lưng cô. Tích cực nhất trong đó là Âu Dương gia.
Đấu gia bắt đầu, miếng đất thành đông kia được rất nhiều tập đoàn tranh đoàn. Vốn Bắc Chí Hồng cũng muốn có được mảnh đất này, nhưng do Bắc Vũ Đường can thiệp, đã từ bỏ.
Cô nhớ rõ, đời trước Bắc Chí Hồng nhường miếng đất thành nam cho Âu Dương gia là vì tranh được miếng đất thành đông này. Nhưng Bắc Chí Hồng hoàn toàn không ngờ được, miếng đất này là cái bẫy Thượng Quan gia đặt sẵn cho Bắc gia.
Thượng Quan gia không biết lấy tin từ đâu, biết mảnh đất đó sắp bị thu hồi làm khu bảo tồn tự nhiên cấp quốc gia.
Như vậy, miếng đất đó không thể dùng, cũng không thể xây khu dân cư. Một miếng đất bán ra giá cao, trở thành một mảnh đất hoang.
Thành đông chia làm ba phần, hai phần nhỏ, chỉ có miếng đất thành đông kia lớn nhất, giao thông lại thuận lợi, nên trở thành mục tiêu các tập đoàn lớn tranh đoạt.
Hai miếng trước, Âu Dương gia, Bắc gia, Thượng Quan gia và đại diện các công ty lớn khác không động, cho đến khi miếng đất thứ ba bắt đầu đấu giá.
Người bán đấu giá giới thiệu thông tin cơ bản xong, vào chủ đề chính. “Giá khởi điểm 3000 vạn, mỗi lần tăng giá không ít hơn 100 vạn.”
Vừa nói xong, trong sân lập tức có người giơ bảng.
Từng tiếng từng tiếng, giá cả tăng từ 3000 vạn đến 8000 vạn, số người giơ tiếp cũng ít dần. Lúc này, Âu Dương Khanh ra tay.
“8500 vạn.”
Người bán đấu giá lập tức hô: “Vị khách số 7 ra giá 8500 vạn.”
Bắc Vũ Đường giơ biển lên theo: “9000 vạn.”
Âu Dương Khanh nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường lại nhìn thẳng lên đài, sắc mặt bình tĩnh.
Khi Âu Dương Khanh đánh giá, Thượng Quan gia cũng giơ biển. “9500 vạn.”
Âu Dương Khanh lập tức giơ biển lên theo.
Khi gã giơ xong, Bắc Vũ Đường giơ biển theo, Thượng Quan gia cũng theo sát sau đó, còn có một vài công ty khác. Chờ đến khi giá cả lên đến trăm triệu, tốc độ đấu giá cũng chậm lại.
“100 triệu 5000 vạn.” Bắc Vũ Đường báo giá.
Thượng Quan gia lập tức đi theo, “100 triệu 6000 vạn.”
Âu Dương Khanh nhìn hai người truy đuổi, trong lòng bắt đầu bồn chồn, nếu hai nhà này nhất định phải đạt được miếng đất kia, gã muốn lấy được cũng phải cố hết sức.
Bắc gia và Thượng Quan gia đều là nhất lưu thế gia, thực lực mạnh mẽ, Âu Dương gia cạnh tranh với họ sẽ rơi vào thế yếu. Nhưng khối đất này liên quan đến việc gã có thể đứng vững gót chân trong nhà Âu Dương hay không, ý nghĩa rất quan trọng.
Âu Dương gia chỉ dự toán cho 200 triệu, nhìn thế trước mắt, giá cả chắc chắn sẽ vượt quá 200 triệu. Đối với Âu Dương Khanh mà nói, chuyện này không phải chuyện tốt.
Bắc Vũ Đường ra giá, “200 triệu.”
Trái tim Âu Dương Khanh lộp bộp, nhìn về phía Bắc Vũ Đường.
Đáng chết, giá vừa rồi là giá cao nhất gã có thể trả!
Thượng Quan gia nghe Bắc Vũ Đường ra giá, bên môi lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.
Người bán đấu giá nhìn quanh toàn trường, “Còn có ai ra giá cao hơn vị khách quý số 3 hay không?”
Trong sân yên lặng trong giây lát, trong thời gian ngắn không có người cạnh tranh.
Lúc Âu Dương Khanh do dự, Thượng Quan gia đã giơ thẻ, “200 triệu 1000 vạn.”
Bắc Vũ Đường không do dự nâng giá, “200 triệu 2000 vạn.”
Tất cả mọi người đều nhìn ra, Bắc gia nhất định phải đạt được miếng đất này. Thượng Quan gia tất nhiên là vui nhất, trả giá theo. “200 triệu 3000 vạn.”
Âu Dương Khanh nghe hai nhà nâng giá, trái tim căng chặt.
[Ký chủ, nếu tiếp tục như vậy, cô trộm gà không được còn mất nắm gạo đấy.]
Bắc Vũ Đường không để ý tới hệ thống.
Âu Dương Khanh cân nhắc mãi, cuối cùng giơ thẻ bài, “200 triệu 4000 vạn.”
Thượng Quan gia thấy Bắc Vũ Đường không giơ thẻ, chẳng lẽ cô từ bỏ?
Bọn họ đoán không ra cô muốn làm gì, nhưng là vì thử, do dự chốc lát, “200 triệu 5000 vạn.”
Xét theo quan hệ của Thượng Quan gia và Bắc gia, Thượng Quan gia ra tay, Bắc gia ắt sẽ theo.
“200 triệu 6000 vạn.”
Bắc Vũ Đường dưới ánh mắt chờ đợt của Thượng Quan gia, giơ thẻ bài lên, nhưng vừa nhấc lên lại chậm thả xuống.
Thượng Quan gia lộp bộp, Bắc gia vậy mà lại rời khỏi rồi!
Đáng chết! Miếng đất kia là miếng đất phế! Lấy được cũng không có tác dụng gì ngoài làm công viên!
Âu Dương Khanh thấy Bắc Vũ Đường rút lui, thấy được hy vọng, nhưng hắn có phần kiêng kị Thượng Quan gia. Hắn nhìn về phía Thượng Quan gia lại thấy người nọ cau mày.
Nhìn qua là rất khẩn trương, hiển nhiên rất để ý quyền sở hữu miếng đất kia.
Người bán đấu giá chốt, “200 triệu 6000 vạn lần thứ nhất.”
“200 triệu 6000 vạn lần thứ hai.”
Thấy khối đất kia sắp rơi vào tay Thượng Quan gia, trái tim Âu Dương Khanh bị nhấc đến tận họng, người Thượng Quan gia cũng gấp muốn chết, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Bọn họ muốn hố chết Bắc gia, không ngờ hố không được lại thành hố mình.
Không phải tin tức nói Bắc Chí Hồng muốn đoạt được miếng đất này sao? Sao Bắc Vũ Đường lại từ bỏ, cô tự chủ trương?
Thượng Quan gia hận chết Bắc Vũ Đường!
Thấy người bán đấu giá sắp gõ búa, Âu Dương Khanh giơ thẻ bài trong tay lên, “200 triệu 7000 vạn.”
Thượng Quan gia như nghe thấy tiếng của mẹ thiên nhiên, thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Âu Dương Khanh khẩn trương quan sát Thượng Quan gia và Bắc gia, Bắc Vũ Đường không động thủ, người Thượng Quan gia cũng không có động tĩnh thì vui vẻ trong lòng.
Người bán đấu giá kêu ba lần, đập búa. Âu Dương Khanh tươi cười đầy tự tin.
“Chúc mừng khách quý số 7 đã nhận được miếng đất thứ ba.”
Trong sân vỗ tay, Âu Dương Khanh đứng lên, mỉm cười lễ phép với mọi người.
“Chúc mừng, chúc mừng.”
Tất cả mọi người đều đến chúc mừng.
Người Thượng Quan gia đi lên trước, chúc mừng từ đáy lòng, “Chúc mừng. Thật là anh hùng thiếu niên. Âu Dương gia có cậu, tất nâng cao một bước.”
“Thượng Quan tiên sinh quá khen.” Âu Dương Khanh khiêm tốn nói, nhưng giữa mày là sự tự tin.
Bắc Vũ Đường đứng dậy đi đến cửa phòng đấu giá, lúc đi ngang qua Âu Dương Khanh, lại bị hắn gọi lại.
“Vũ… Bắc Vũ Đường.” Âu Dương Khanh gọi cô lại.
Bắc Vũ Đường dừng bước, bình tĩnh nhìn hắn, “Có việc?”
Âu Dương Khanh nhìn đôi mắt bình tĩnh gần như không cảm xúc của cô, gã vốn định khoe, muốn chứng minh gì đó, nhưng lại không nói được gì.
“Không có việc gì thì tôi đi trước.” Bắc Vũ Đường thấy hắn đứng ngây người ở đó, không nói gì thì đi vượt qua gã.
Âu Dương Khanh cứ vậy nhìn bóng dáng Bắc Vũ Đường rời đi, đến tận khi có người chúc mừng gã, gã mới hồi thần.
Âu Dương Khanh lấy giá cao hơn 7000 vạn để lấy được miếng đất này, được sự giúp đỡ của cha mẹ gã, trong công ty cũng không nổi lên sóng gió gì.
Vì chứng minh năng lực của mình, trổ hết tài năng vượt lên trên các anh chị em cùng lứa, Âu Dương Khanh phải có được thành tích xứng đáng. Gã tin chắc, khối đất thành đông này là khởi đầu, mà không phải là kết thúc.
Hôm đó, cha Âu Dương đến tìm Âu Dương Khanh, “Con học chung với con gái Bắc gia?”
“Đúng vậy.” Âu Dương Khanh đã biết lý do cha mình đến đây hôm nay.
“Bắc gia có một miếng đất mãi chưa định ra đối tượng hợp tác. Nếu con tranh thủ được, vị trí gia chủ Âu Dương gia, con ngồi vững một nửa.” Âu Dương Tu nói trắng ra.
“Bắc Vũ Đường thật sự là một cô gái không tệ, nếu có thể trở thành trợ lực của con, vị trí gia chủ này chắc chắn thuộc về con.”
Sao Âu Dương Khanh lại không rõ được.
Bắc gia chỉ có một con gái là Bắc Vũ Đường, tương lai sẽ sở hữu tất cả gia nghiệp Bắc gia. Nếu có thể chinh phục được Bắc Vũ Đường, có nghĩa là nắm vững toàn bộ Bắc gia trong tay.
“Con…” Dù hiểu, nhưng trái tim gã đã sớm có chủ.
Âu Dương Tu nhìn gã bằng ánh mắt sắc bén, “Sao, con bé không xứng? Con cảm thấy ủy khuất?”
Âu Dương Khanh cúi đầu không nói.
“Hai anh họ của con đã bắt đầu hành động. Con tự nghĩ lại đi, Âu Dương gia quan trọng, hay nữ nhân bên ngoài quan trọng.” Âu Dương Tu không khách khí nói.
Âu Dương Khanh im lặng thật lâu mới trả lời: “Ba, con hiểu.”
Âu Dương Tu hòa hoãn hơn chút, “Đừng phụ sự kỳ vọng của ba với con. Sau này con là người làm chủ toàn bộ Âu Dương gia, nữ nhi tình trường chỉ liên lụy đến con thôi. Chờ đến lúc con thành công rồi, muốn kiểu nữ nhân nào chẳng có.”
Âu Dương Khanh còn có thể nói gì, dù trong lòng không ủng hộ ý kiến này của Âu Dương Tu, gã cũng không dám nói.
Ra khỏi thư phòng, Âu Dương Khanh tự hỏi, Âu Dương gia và Dương Thiên Dĩnh là hai sự lựa chọn rất khó khăn. Bảo gã bỏ bên nào, gã cũng luyến tiếc.
Vì sao không thể cùng lúc có được tiền tài và người yêu?
Âu Dương Khanh chìm trong suy nghĩ.
Tâm tình Âu Dương Khanh lúc này ra sao, Bắc Vũ Đường không biết, nhưng tâm tình của cô lúc này cũng không quá tốt. Từ sau khi cô vào làm ở tập đoàn Bắc thị, bộc lộ tài năng trên thương trường, không ít người đánh chủ ý lên cô.
Rất nhiều thiếu gia đều chạy tới theo đuổi Bắc Vũ Đường, làm Bắc Vũ Đường rất bối rối. Tình cảnh như vậy không khác lắm lúc cô còn là đệ nhất mỹ nhân Nam Đường Quốc.
Vốn nên quen, nhưng những người theo đuổi này hung mãnh hơn lúc còn ở Nam Đường Quốc nhiều, làm cô ăn không tiêu.
Mẹ Bắc rất vui, nhưng cũng không miễn cưỡng con gái.
Cha Bắc thì lại không vui. Ông còn muốn dạy con gái bảo bối lâu hơn, không muốn cô bị chuyện này làm phân tâm.
“Đường Đường, chiều nay ba đi ký một hợp đồng, con cũng đi theo đi.” Bắc Chí Hồng nói với Bắc Vũ Đường đang làm việc bên cạnh.
Bắc Vũ Đường ngẩng đầu lên đáp, “Vâng.”
Buổi chiều, Bắc Chí Hồng dẫn theo Bắc Vũ Đường vào phòng họp. Những người chờ trong phòng đứng lên chào hỏi ông.
Đây là một đội ngũ những người trẻ tuổi, dẫn đầu là một người dáng hình cao lớn, mặc âu phục chỉnh tề, làm dáng người càng cao hơn, thon dài, tản ra khí thế lạnh lẽo.
“Chào chú, Bắc tổng.”
“Lại gặp lại rồi, Tiểu Phong. Giới thiệu với cháu một người, nếu không nhờ con bé, hiệp ước của chúng ta có lẽ không thuận lợi như vậy.” Bắc Chí Hồng nửa thật nửa đùa nói.
Lăng Phong nhìn lướt qua Bắc Chí Hồng, rồi nhìn đến Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường vẫn luôn đọc tài liệu, nhạy bén nhận ra một ánh mắt nóng cháy, ngẩng đầu nhìn lên.
Không hề báo trước mà đối mặt với con ngươi thâm thúy u trầm kia.
Bắc Chí Hồng cười tủm tỉm giới thiệu hai người với nhau, “Đây là con gái chú, Bắc Vũ Đường. Đường Đường, đây là người phụ trách công ty Phi Độ mà con xem trọng, Lăng Phong.”
囧, Bắc Vũ Đường hạn hán lời, cô nói vậy hồi nào.
Bắc Vũ Đường lễ phép vươn tay, “Chào anh.”
Đối mặt với khuôn mặt tuấn mỹ không thể bắt bẻ của đối phương, Bắc Vũ Đường cũng không hoa si hay thưởng thức, ánh mắt nhàn nhạt không hề dao động.
Lăng Phong nhìn bàn tay trắng nõn với những ngón tay thon dài đang vươn ra, nhẹ cầm lấy, “Bắc tiểu thư, rất vui được gặp em.”
Bắc Vũ Đường lễ phép cười.
Hai bên ngồi xuống, hợp đồng đã soạn sẵn, hai bên đọc qua, không thấy có vấn đề, ký tên.
Tiễn đoàn người Lăng Phong đi rồi, Bắc Chí Hồng vội vàng hỏi: “Đường Đường, con nghĩ gì về Lăng Phong?”
Bắc Vũ Đường trả lời rất khách quan, “Năng lực xuất chúng, thông minh, là nhân tài hiếm có.”
Bắc Chí Hồng trêu ghẹo: “Đánh giá nó rất cao đấy.”
Bắc Chí Hồng nhìn con gái khi nói về Lăng Phong, biểu tình rất bình tĩnh, không thẹn thùng tẹo nào.
Ông có phần tiếc nuối, xem ra con gái ông không nghĩ về vấn đề kia.
Ông vốn nghĩ, nếu con gái có hứng thú với Lăng Phong, ông có thể cho hai đứa tiếp xúc với nhau nhiều hơn.
Hạng mục thành nam này còn định để Bắc Vũ Đường phụ trách luôn rồi.
Đáng tiếc. Con gái không có hứng thú.
Âu Dương Khanh chuẩn bị tiếp cận Bắc Vũ Đường với mong muốn đạt được miếng đất hành nam kia, lại nghe thấy Bắc thị đã hợp tác với công ty Phi Độ, cùng triển khai hạng mục thành nam.
Người phụ trách phía Bắc thị là Bắc Vũ Đường, an bài này vừa nằm trong dự kiến của mọi người, vừa nằm ngoài ý liệu của mọi người.
Âu Dương Khanh biết tin, có cảm giác rất khó nói, vừa có chút tiếc nuối, lại thở dài nhẹ nhõm. Nếu vậy, chỉ cần đối phó với cha Âu Dương là được.
Nhưng khi gã báo tin, lại nghe thấy Âu Dương Tu bảo gã tiếp tục theo đuổi Bắc Vũ Đường. Âu Dương Khanh rất phản cảm.
Bị buộc theo đuổi người mình không thích, Âu Dương Khanh rất khó chịu. Ngạo khí từ trong xương cốt làm gã không muốn cúi đầu trước mặt Bắc Vũ Đường.
Cha mẹ nói liên miên bên tai suốt ngày, làm Âu Dương Khanh bực bội, đến quán bar uống rượu giải sầu. Uống mấy chén, lại bị đám phụ nữ làm phiền, gã rời khỏi quán bar.
Vừa ra ngoài, gã đã đụng vào một người đàn ông thanh tú, làm văn kiện trong tay người đó rơi đầy đất.
Đã hết chap rồi. Mời các tình yêu đọc sang chap tiếp theo của truyện nào.
-
Dua leo tr là trang đọc truyện chữ online cập nhật liên tục chất lượng nhất và miễn phí cho mọi người.
-
Tele: @marksmanApple
© Copyright 2024 - Bản quyền thuộc về Dưa leo tr - Made with ❤️