Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 15: Anh chồng quân nhân của tôi 10

7:28 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 15: Anh chồng quân nhân của tôi 10 tại dưa leo tr. 

Vốn là muốn đi ngủ tiếp. Nhưng một khi đã lỡ dậy rồi thì rất khó để vào giấc…

Thế là Thánh Âm quyết định không ngủ nữa. Móc điện thoại ra nghịch…

Cả căn phòng bị rèm cửa che phủ, chìm trong bóng râm và tĩnh mịch. Tiếng nước chảy từ phòng tắm vang lên róc rách, êm nhẹ như thể muốn thấm vào tai người nghe. Chưa đầy năm phút sau, cửa phòng tắm đã mở ra. Người đàn ông quấn khăn tắm quanh cái hông rắn chắc mê người. Đầu tóc ướt sũng rỉ nước. Vồng ngực khoẻ khoắn cùng làn da màu lúa mạch. Đặc biệt hơn cả là các múi sầu riêng ngon nghẻ thấp thoáng ánh nước…

Mặc kệ gương mặt của người này có đẹp trai nghịch thiên đến mấy, thì tiểu yêu tinh cũng không thèm để ý đâu.

Tại vì hồn phách của cô nàng, đã sớm bị những cái múi bụng gợi cảm kia câu đi mất rồi…

Do chạy quá gấp gáp vào phòng tắm, nên Vĩ Kì quên mất mang quần áo vào theo. Nhòm qua khe cửa trông căn phòng yên tĩnh như vậy, cứ tưởng cô vợ nhỏ đã sớm dời giường xuống tầng rồi. Ai dè bước ra thì vẫn thấy người nằm đó.

Đã vậy tư thế nằm còn rất bất nhã nữa chứ.

Chiếc chăn dày bị đá văng sang một bên, thiếu nữ nghiêng người ôm gối. Một tay cầm điện thoại lướt màn hình. Áo ngủ bị kéo lên một chút, lộ rõ cái eo mềm mại trắng nõn. Quần ngủ ngắn khiến đôi chân Thánh Âm dụ người vô cùng…

Nghe thấy tiếng động, cô bèn ngẩng đầu khỏi bảng tin tức trên điện thoại mà nhìn về hướng Vĩ Kì…

Bấy giờ tiểu yêu tinh hiểu thế nào là ngắm nhầm miếng múi bụng, cơn say theo cả đời rồi…

Vào khoảnh khắc đó, Thánh Âm dường như nghe thấy âm thanh cục liêm sỉ của mình vỡ tan tành…

Hỏng rồi. Hỏng thật rồi…

Nghiện là dở rồi!

Tắt di động đi, cô nàng khẩn trương ngồi dậy dựa vào thành giường. Ôm chặt cái gối bông mềm mềm, đôi mắt lưu ly cứ ngó ngó sang khung cảnh tuyệt đẹp của nam nhân đứng trước mắt…

Nếu như bây giờ mà trong phòng có đèn, Vĩ Kì chắc chắn sẽ trông thấy hai tai Thánh Âm sớm đã đỏ lựng…

Tủ quần áo bên cạnh giường ngủ. Vĩ Kì phải xách khăn tắm lại gần đó lấy. Nhưng cảm nhận được ánh mắt nóng rực như thiêu đốt thân thể mình của cô gái nhỏ đang ngồi trên giường kia…

Không, đừng ai trách anh là tên đói khát thiếu tình dục…

Buổi sáng thế này, rất dễ cương dương nên… hạ thân Vĩ Kì phút chốc lại nổi lên phản ứng…

Đáng giận!

Mạnh tay mở cửa tủ quần áo, nhanh tay lấy vài bộ. Vĩ Kì lại mất tự nhiên lao vào phòng tắm tiếp…

Gấp gáp đến vậy, thế mà khăn tắm vẫn chưa rớt nha.

Cơ mà cái thứ đang hùng dũng ngẩng cao đầu ẩn lấp sau lớp vải lông kia…đã vô tình bị tiểu yêu tinh nhìn thấy…

Thánh Âm:”…” Đợi tí…

Ta cần hồi tưởng lại giá trị vẻ đẹp của mấy múi sầu riêng ban nãy đã…

Chết tiệt, cái cảm giác đồ ngon ở ngay trước mặt mà không được hưởng thụ thật không vui gì cả.

Do đây là chuyến tuần trăng mật ngọt ngào của hai vợ chồng bọn họ. Nên mỗi ngày cuộc sống của Thánh Âm chỉ xoay quanh có ba việc: ăn, ngủ và đi pay lắc.

Nói là pay lắc chứ. Thực chất là mỗi khi nhàn rỗi quá đà, tiểu yêu tinh sẽ ôm mèo đen đi chơi mọi nơi như khu vui chơi giải trí Disneyland, trèo lên núi Lee ngắm bảng hiệu chữ HOLLYWOOD khổng lồ. Hay như lúc này, cô cùng Vĩ Kì đang ở tên đài thiên văn Griffith Observatory, nhìn qua kính viễn vọng ngắm các vì sao lung linh rực rỡ giữa màn trời đêm tối…

Thánh Âm cảm thán…

Sao ở Ta Bà Giới đẹp thật đấy. Song vẫn thua xa so với nhiều các cõi giới khác…

Bất chợt, cô cảm thấy hoài niệm cuộc sống thế này…

Yên bình trải qua hết kiếp luân hồi…

Được thế thì tốt biết bao!

“Sao đẹp không?” Hai người cùng đứng trên đỉnh cao đài thiên văn ngắm sao. Gió đêm lạnh lẽo thổi quật vào gò má cương nghị của người đàn ông. Tiến lên đứng trước chắn gió che chở Thánh Âm, Vĩ Kì mở miệng trầm giọng hỏi…

Nãy giờ em ấy ngắm sao lâu như vậy…

Bộ có gì hay ho lắm à?

Thánh Âm nhẹ nhàng đáp: “Sao rất đẹp.”

Chỉ là có quá ít sao.

Dời tầm mắt khỏi ống kính viễn vọng, cô nàng bèn đưa tay lên xoa xoa hai vai. Thân hình nhỏ bé khẽ khàng run rẩy. Hiện giờ trên người Thánh Âm chỉ có độc nhất một chiếc váy mỏng manh. Sao có thể đọ được với nhiệt độ dần dần trở nên lành lạnh của ban đêm đây?

Bỗng có một chiếc áo khoác dài nam phủ lên…

Thánh Âm nhìn lại…Ra là cái áo trước đó của Vĩ Kì…

Nói nó là cái áo trước đó…Tại vì trước khi dời nhà, Thánh Âm chỉ mặc độc nhất cái váy, xách túi xách rồi ôm Mồn Lèo nhảy lên xe ô tô thôi. Còn Vĩ Kì cũng ăn mặc rất thoáng đãng, trẻ trung…Cơ mà tay anh ta cứ cầm theo chiếc áo này…

Khi ấy tiểu yêu tinh còn tự hỏi…Phải chăng Vĩ Kì sợ lạnh hay sao mà thời tiết thế này mang theo cái áo dài vậy?

Giờ thì biết rồi…

Thì ra là để dành cho ta à nha…

Vốn định mở miệng từ chối ” Em không cần đâu” nhưng giữa không trung lại nhảy ra cuộn thánh chỉ vàng: [ Mặc áo của Vĩ Kì.]

Vẫn như thường lệ, ở dưới là một ô tích, một ô ích.

Thế là Thánh Âm chỉ đành ngậm mỏ vào, ngoan ngoãn nhận áo của anh ta.

Bất cứ nhiệm vụ nào ban phát xuống mà có liên quan đến Vĩ Kì…đều cưỡng chế phải thi hành.

Không thích á?

Hệ thống bày tỏ…

Túc chủ, chịu thì được…không chịu thì thôi!

Nhá ????!