Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

11:59 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 5 tại dưa leo tr. 

Cố Nam Đình có cảm giác vô tội kiểu “có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch”.

Nhưng vì Tiêu Ngữ Hành thích bánh kếp nhân cheese trong quán café lầu một ở quảng trường Dương Quang, đòi anh đến đây mua một phần nên đã gặp được Trình Tiêu, mà lại còn đúng lúc nhìn thấy cô bị người ta tạt café.

Cố Nam Đình gần như ngỡ rằng cô sẽ nổi giận, khiến Thương Ngữ mất mặt hoàn toàn. Dù sao là con cưng của truyền thông, Thương Ngữ không thể để mất mặt được. Còn Trình Tiêu là kẻ bị hại trong tình yêu, cho dù là với sự phản bội của bạn trai, hay là sự khiêu khích của kẻ thứ ba, cô đều có lập trường của mình. Lại thêm sự sắc sảo của cô, hoàn toàn không sợ làm đối thủ của Thương Ngữ.

Nhưng cô không làm thế.

Thậm chí ngay cả Phùng Tấn Đình cũng cảm thấy cô bị sỉ nhục ở ngay tòa nhà công ty, nên đòi lại công bằng cho cô, mà cô cũng từ chối.

Cô nói: “Để em tự làm.”

Trong ấn tượng của Cố Nam Đình, phong cách làm việc của Trình Tiêu tuyệt đối là “người không phạm đến tôi, tôi sẽ không phạm người; người mà động đến tôi, tôi sẽ làm cho người hối hận cùng cực”. Thế nên hôm nay cô không phản kích, không phải là do sợ hãi, không muốn đắc tội Thương Ngữ, càng không phải nhẫn nhịn, khoan dung. Mà là, có lẽ do cô đang đứng ở Hải Hàng, không muốn dựa uy Phùng Tấn Đình, cũng có lẽ là cô cảm thấy nếu gậy ông đập lưng ông phản kích lại thì sẽ không đủ hả giận. Tóm lại là sự tủi nhục này, cô sẽ không chịu đựng lãng phí, cô muốn tự mình xử lý.

Thương Ngữ Hành lúc này lại gọi điện đến, hỏi: “Mua bánh kếp cheese cho em chưa?”

Cố Nam Đình chưa kịp nói gì thì cảm thấy một ánh mắt đang chiếu thẳng vào anh.

Là Trình Tiêu.

Như có trực giác gì đó, dù anh chưa nói gì, thì cô cũng đã tự động nhìn sang chỗ anh.

Trong tích tắc hai ánh mắt nhìn nhau, Cố Nam Đình bỗng không còn tâm trạng chuyện trò với em gái nữa, anh trả lời với giọng quở trách: “Chỉ biết ăn.” Sau đó không đợi bên kia nói gì, anh vội vã nói thêm: “Anh có việc, cúp máy đây.”

Phùng Tấn Đình chắc là có ý đưa Trình Tiêu đi xử lý vết bẩn trên mặt và người, nhưng Trình Tiêu từ chối. Cố Nam Đình thấy cô nhìn đồng hồ đeo tay như nhắc nhở anh ta gì đó. Sau đó, Phùng Tấn Đình đi trước với vẻ hối lỗi, lúc đi ngang qua Cố Nam Đình, anh ta gật nhẹ đầu chào.

Hai người là nhân vật đang đối đầu nhau trong ngành gần đây, cho nên quen biết nhau không có gì là lạ, Cố Nam Đình gật đầu chào lại. Còn Trình Tiêu rõ ràng là rất thê thảm, nhưng tư thế bình tĩnh, thản nhiên đứng tại chỗ lau vết café trên mặt lại có vẻ xa cách với sự đời.

Không ai để ý quan sát, trong đại sảnh tràn ngập ánh nắng rực rỡ, khi Thương Ngữ và Phùng Tấn Đình đã rời đi, hồi phục lại như thường, vẫn người qua kẻ lại, vẫn có những lời bàn tán khe khẽ, chỉ không ai chỉ trỏ sỉ nhục.

Cũng đúng, một cô gái xinh đẹp lại có khí chất nổi bật như cô, cho dù là muối mặt rời khỏi đây thì vẫn không che giấu nổi vẻ tự tin và mạnh mẽ trên gương mặt. Ai dám chỉ trỏ trước mặt cô?!

Trình Tiêu cũng không quan tâm đến vết café trên quần áo, tiến lại gần với những bước chân bình thản. Nếu ánh mắt cô không có vẻ trách móc thì Cố Nam Đình đã nghĩ rằng cô định giả vờ không nhìn thấy anh mà đi lướt qua rồi.

Khi Trình Tiêu đi đến trước cửa xoay, anh đề nghị: “Để tôi đưa cô về.”

Trình Tiêu nhìn anh: “Có ý đồ gì?”

Cố Nam Đình nhướn môi: “Dù sao cũng không phải là thấy cô trông giống bạn gái cũ của tôi.”

Trong đôi mắt đen nhánh của Trình Tiêu như có cảm xúc gì đó lướt qua: “Để truy cứu phí sửa xe sao?”

Cố Nam Đình lặng lẽ nhìn cô: “Công ty tôi ở đối diện.”

Bên kia đường là Hàng không Trung Nam, đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Hải Hàng, Trình Tiêu biết anh có ý giải thích, cô độ ngột chuyển đề tài: “Thức ăn trên máy bay của công ty các anh quả thực khó nuốt quá.”

Cố Nam Đình đương nhiên là nhớ họ đã từng ngồi cùng chuyến bay của công ty anh về thành phố G, nhưng: “Nếu tôi nhớ không nhầm thì lúc phát thức ăn, cô đang ngủ.”

Ánh nắng xuyên vào qua lớp cửa kính xoay, Trình Tiêu nói với vẻ bất mãn: “Chỉ ngửi là đủ rồi. Hoặc là, anh nên xem thử tỷ lệ thức ăn trong thùng rác mà tiếp viên thu lại.”

Ánh mắt Cố Nam Đình tràn đầy nụ cười: “Nếu đã thế thì xem như tôi cảm ơn ý kiến quý giá mà hành khách là cô đã cung cấp vậy.”

Trình Tiêu cũng không khách sáo: “Anh cố chấp như thế thì đương nhiên tôi cũng không ngại xem anh là tài xế.”

Ra khỏi quảng trường Dương Quang, thấy chiếc Porsche đã hoàn toàn xinh đẹp như cũ, Trình Tiêu nhướn mày: “Ồ, hoàn toàn không nhận ra mà, tôi còn tưởng mình chưa từng hành hung nó.”

Cố Nam Đình kéo cửa xe ra, ngồi vào ghế lái: “Tôi còn chưa tha thứ cho cô đâu.” Ngụ ý là nhắc nhở cô đừng phủ nhận hành vi đâm xe anh của mình.

Trình Tiêu đặt tay lên cửa xe, nhìn xuống anh: “Đó là việc của anh.”

Cố Nam Đình hít thở sâu: “Lên xe.”

Trình Tiêu cười, mày mắt rạng rỡ, đóng cửa xe lại cho anh như hầu hạ chủ nhân rồi đi về phía ghế phụ. Thấy anh đặt hộp bánh xuống ghế sau, cô lại lên tiếng: “Anh rất biết làm người khác vui lòng đó.”

Cố Nam Đình như không nhận ra vẻ giễu cợt trong câu nói của cô, “Nếu cô có hứng thì nếm thử xem, nghe nói rất ngon.”

Trình Tiêu tỏ vẻ chê bai: “Tôi ghét đồ ngọt.”

Trên đường đi, mỗi lần Trình Tiêu định ra hiệu rẽ trái hay phải, Cố Nam Đình luôn phán đoán chính xác trước cô, lái chiếc Porsche theo con đường phải đi.

Khi chiếc xe dừng lại dưới tòa nhà trong tiểu khu mà Hạ Chí sống, Trình Tiêu hỏi với giọng chất vấn: “Sao anh biết tôi sống ở đây?”

Cố Nam Đình khựng lại trong tích tắc, sau đó trả lời như vẻ đương nhiên: “Chẳng phải cô nói là với bản lĩnh của tôi thì tìm ra cô không phải việc gì khó khăn sao, cô Trình?”

Hình như đúng là thế, nhưng Trình Tiêu vẫn cười lạnh: “Ngoài đồ ngọt ra, tôi ghét bất cứ người nào dám điều tra thân thế của tôi.”

Sức mạnh đóng sầm cửa xe lại cho thấy cơn giận dữ của cô, Cố Nam Đình lại gọi cô: “Trình Tiêu.”

Trình Tiêu dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

Cố Nam Đình tự giới thiệu: “Tôi họ Cố, Cố Nam Đình.”

Trình Tiêu cũng không quay đầu lại: “Tôi không có hứng thú với tên của anh.”

Đúng lúc này, từ cửa sổ lầu sáu, một cái đầu thò ra, hỏi Trình Tiêu: “Em chạy đi đâu thế? Chẳng thấy bóng đâu, cứ như bay mất vậy.” Khi chú ý thấy người đàn ông đứng cạnh chiếc Porsche sau lưng Trình Tiêu, anh chàng kia tò mò hỏi: “Là anh đưa Trình Tiêu của chúng tôi về à? Có muốn lên đây ngồi chơi không?”

Cố Nam Đình ngước lên, nhìn gương mặt không chút xa lạ kia, thầm lẩm bẩm “cuối cùng cũng chịu ló mặt rồi”, nhưng gương mặt anh lại tỏ ra bình thản, đáp lời: “Không cần, tạm biệt.”

Anh chàng kia vẫn níu kéo vẻ không cam tâm: “Không sao đâu, bọn tôi không để ý đâu.”

Cố Nam Đình gần như nghiến răng nghiến lợi: “Tôi cám ơn ý tốt của cậu!”

Cà Phê đi công tác mới về, cảm nhận thấy cơn giận kỳ quặc của Cố Nam Đình nên hỏi Trình Tiêu: “Anh quấy rối chuyện tốt của hai người hả?”

Nhìn vẻ tò mò của anh ta, Trình Tiêu trả lời: “Là em về không đúng lúc, quấy rối chuyện tốt của anh và Hạ Chí.”

Cà Phê cũng không ngại bị chọc: “Chuyện tốt của bọn anh xưa nay không hề giấu giếm em.” Sau đó chớp mắt với Hạ Chí với vẻ gợi tình: “Đúng không, em yêu?”

Hạ Chí cực kỳ phối hợp, nháy mắt với anh ta, nũng nịu: “Đáng ghét quá.”

Trình Tiêu chỉ muốn bóp chết hai tên làm bộ làm tịch kia: “Em không muốn phát hiện ra gian tình của hai người.”

Gương mặt đẹp trai của Cà Phê nở nụ cười tươi rói: “Em đã là người làm chứng cho bọn anh rồi.”

Trình Tiêu bày tỏ, “Đợi khi nào hai người kết hôn, em sẽ chứng hôn cho cả hai.”

Hạ Chí ném gối đầu vào cô, “Cậu bớt bớt lại đi.”

Trình Tiêu chụp lấy “ám khí”, giải thích gọn về bộ dạng thảm hại của mình: “Gặp phải một ‘nữ thần kinh’.”

Hạ Chí trong tích tắc sực tỉnh: “Là vị hôn thê Thương Ngữ của tên khốn Phỉ Diệu hả? Cô ả dám hắt café vào cậu!”

“Gặp ở quảng trường Dương Quang.” Trình Tiêu dở cười dở mếu: “Cô ta lại dám cảnh cáo tớ đừng đeo bám Phỉ Diệu, đúng là tớ phải trao cúp thưởng cho khả năng đổi trắng thay đen của cô ta!”

Quảng trường Dương Quang? Hạ Chí nhanh chóng điểm qua thông tin liên quan trong đầu: “Cậu đến Hải Hàng? Tớ từng tra trên mạng, công ty họ gần đây không đăng quảng cáo tuyển dụng!”

Trình Tiêu thành thật trả lời: “Lão Trình dặn tớ đi gặp họ.”

“Ông già cậu đúng là thần thông quảng đại, ngành nào cũng có nội gián.” Hạ Chí cười hỏi: “Nhưng cậu không giống kẻ đi cửa sau.”

Trình Tiêu cố ý vặn vẹo: “Có đường tắt sao không đi? Con người tớ xưa nay không có nguyên tắc gì cả.”

Hạ Chí lườm cô, “Đối với tên Phỉ Diệu thì đúng là cậu chẳng có nguyên tắc.”

Trình Tiêu hỏi vặn: “Nguyên tắc là chuyện quan trọng, cậu nghĩ hắn đủ tư cách hả?”

“Đúng là không đủ.” Hạ Chí tiếp tục chuyện công ty hàng không, “Tớ từng tra ra hàng không Trung Nam mỗi ba năm sẽ có một đợt kế hoạch tuyển dụng quy mô lớn, năm nay đúng vào kỳ ba năm đó, nếu cậu vẫn đang chọn lựa thì chi bằng chúng ta cùng đến hàng không Trung Nam thử xem sao.”

“Không có hứng”, Trình Tiêu quay sang nhìn Cà Phê, “Anh có suy nghĩ gì không?”

Cà Phê tưởng cô muốn anh miêu tả lại cảm tưởng về chuyện Phỉ Diệu phản bội, nên chỉ nói gọn: “Tình yêu có đầu có kết đã trở thành số ít trong nhân gian, chia tay căn bản không là gì cả.”

“Bạn thân đều đâm dao vào vết thương của nhau hả?” Trình Tiêu ném chiếc gối trong tay, “Đao pháp đúng là không tồi.”

Cà Phê bị ném trúng, hồi phục lại trạng thái bình thường: “Nói đi, muốn hả giận thế nào?”

Trình Tiêu rất hài lòng với sự hiểu chuyện của anh, cười xấu xa: “Đương nhiên là, làm to chuyện!”

Phụ nữ quả nhiên là động vật thù dai, ngay cả quấy rối cũng muốn phá tới cùng.

Cà Phê kháng nghị: “Sao xưa nay đều là anh dẫn đầu?”

Trình Tiêu và Hạ Chí đều đồng thanh: “Vì anh là đàn ông!”

Cà Phê cực lực phản đối: “Hai cô thường nói anh là bạn của phụ nữ!”

Hai cô gái lại trả lời cùng lúc, “Là bạn của thiếu nữ!”

Cà Phê thở dài: “Thế giới của phụ nữ, đúng là đàn ông mãi mãi không hiểu được.”

“Đồng bọn” lâu ngày gặp nhau, tất nhiên là phải uống say cho đã. Trình Hậu Thần không gặp được con gái nên gọi điện chất vấn: “Đang làm trò ở đâu vậy? Mấy giờ rồi mà chưa chịu về nhà?”

Trình Tiêu vốn uống kém đã líu cả lưỡi, nhưng vẫn cười hì hì mời mọc: “Đến đây lão Trình, cùng happy nào!”

Trình Hậu Thần chỉ muốn đập vỡ điện thoại, quay sang gọi cho Tiêu Phi: “Xem con gái yêu mà em dạy dỗ kìa!”

Tiêu Phi thoáng nghe giọng ông, dùng đầu ngón chân cũng biết là con gái cưng đã gây họa, nhưng bà cũng là người nóng tính, phản bác lại ngay: “Không dạy dỗ thì sao, trách nhiệm chỉ là của tôi hả? Nếu không phải anh thì tôi có bản lĩnh một mình sinh nó ra sao?”

Trình Hậu Thần thực sự ném điện thoại đi.

Tiêu Phi mặc kệ ông, gọi cho Trình Tiêu: “Trình Trình à, về nước rồi sao không đến thăm mẹ?”

Trình Tiêu đang đi vệ sinh, Hạ Chí nghe máy: “Mẹ nuôi, ngày mai bọn con đến thăm mẹ.”

Tiêu Phi cười rất dịu dàng và cưng chiều: “Được thôi Hạ Hạ, mẹ nuôi sẽ nấu món ngon cho hai đứa.”

Hạ Chí say khướt nên thật thà nói: “Mẹ nuôi đừng quá lo lắng, bọn con ăn ở bên ngoài rất ngon mà.”

Tiêu Phi trách móc: “Đang xót mẹ hay là làm mẹ mất mặt đây?”

Hạ Chí cười hì hì: “Mẹ đoán thử đi?”

Hôm sau, khi Trình Tiêu còn chưa tỉnh rượu thì hợp đồng quảng cáo của Thương Ngữ đã được mang tới chỗ Phùng Tấn Đình, anh không hề ngần ngại ký tên như ký một văn kiện bình thường. Thế nhưng khi trợ lý nhìn thấy chữ ký phê duyệt thì ngớ người, “Phùng tổng, việc hợp tác với cô Thương, trước đó ngài đồng…”

Ánh mắt Phùng Tấn Đình dừng lại ở hồ sơ khác, không ngẩng đầu lên mà cắt ngang anh ta: “Có gì không rõ ràng à?”

Không dám không rõ, nhưng… Ý kiến “hủy bỏ hợp tác” thế này, đúng là lần đầu trợ lý nhìn thấy.

Trợ lý đành gọi cho quản lý của Thương Ngữ: “Xin lỗi, việc hợp tác với cô Thương tạm thời không được tiến hành.”