Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 7

11:59 sáng – 09/09/2024

Bạn đang đọc truyện online miễn phí Chương 7 tại dưa leo tr. 

Tôi đã quên rất nhiều chi tiết, bao gồm năm đó, em đã đến bên tôi thế nào. Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng phát hiện ra ký ức cũng đã quên lãng. Tôi đành ở đây, đợi thời gian kể lại. Chỉ vì tôi không muốn bỏ lỡ quá khứ của tôi và em.

**********************************************************************************

Ánh nắng vàng kim xuyên qua khe hở trên màn cửa chiếu vào mặt, dù hơi chói mắt nhưng hơi ấm tự nhiên đó khiến người ta vô cùng dễ chịu. Trình Tiêu vặn người uể oải, tỉnh dậy trong ánh nắng ban mai.

Cô chân trần xuống giường, ra khỏi phòng ngủ, rẽ phải theo thói quen. Không phải nhà tắm! Nơi này là nơi quỷ quái gì đây?

Trình Tiêu quay lại nhìn gian phòng ngủ xa lạ, rồi lại đến căn phòng đối diện, gõ cửa. Không ai đáp lời, cô đẩy thử, cửa liền bật mở, là một căn phòng đọc sách rộng rãi, sáng sủa. Cô xuống lầu, tham quan phòng khách, nhà ăn và nhà bếp ở lầu một.

Bài trí đơn giản, phóng khoáng, phong cách nam tính hóa giản tiện, khô khan, không phải Trình gia, càng không phải căn nhà chung cư mà Hạ Chí và Cà Phê thuê chung.

“Tình hình gì đây nhỉ?” Trình Tiêu vừa tỉnh lại trong không gian xa lạ, có phần mụ mẫm. Bị bắt cóc? Chắc cô không xui xẻo thế chứ.

Trên sofa phòng khách đặt một tấm thảm, có dấu vết của người từng nằm ngủ ở đó. Còn trên người cô vẫn mặc bộ lễ phục tham dự tiệc đính hôn tối qua.

Tiệc đính hôn? Trình Tiêu đã nhớ ra, sau khi rời khỏi khách sạn ven sông, Hạ Chí và Cà Phê đề nghị đi hát, chúc mừng cô quay lại thời kỳ độc thân. Vừa thất tình, nếu không tỏ ra chút chút đau khổ thì hình như không giống người cho lắm. Thế là cô đã đi, sau đó thì say khướt.

Thế thì, Hạ Chí và Cà Phê đâu? Với tình bạn của họ, cô không nên bị bỏ rơi thế này mới đúng.

Trình Tiêu gãi đầu, cao giọng hỏi: “Có ai không?”

Không ai trả lời, gian phòng tĩnh lặng đến mức chỉ nghe thấy hơi thở của cô.

Trình Tiêu quay lại căn phòng ngủ trên lầu, định tìm điện thoại của mình trên giường hoặc cạnh gối.

Gần như lật tung giường lên cũng không thấy đâu. Cô lại xuống phòng khách, bắt đầu lục lọi trên sofa, gối tựa bị ném xuống đất, thảm cũng bị ném xuống chân, vẫn không thấy bóng dáng điện thoại đâu.

Lúc này cánh cửa bị ai đó dùng chìa khóa từ bên ngoài mở ra, Trình Tiêu giữ nguyên tư thế ngồi xổm trên sofa, quay đầu lại, nhìn thấy Cố Nam Đình đứng ở cửa, vẻ mặt bình thản đang chăm chú nhìn cô.

Còn cô vì để tiện lên xuống lầu, ban nãy đã dứt khoát xé một góc y phục, lúc này đôi chân thon dài đã trần trụi lộ ra ngoài, nói chính xác hơn là lộ ra trước mặt anh. Cố Nam Đình im lặng một lúc, sau đó thu lại ánh mắt, bước tới như không nhìn thấy gì, cúi xuống nhặt gối tựa dưới thảm lên: “Cô đang làm gì thế, bố ráp hay là ăn trộm?” Giọng nói thản nhiên, không có ý trách móc.

Là nhà anh?! Đầu óc Trình Tiêu cúp điện trong tích tắc: “Sao lại là anh?”

Cố Nam Đình nghe xong, giọng nói trở nên khó chịu: “May là tôi, nếu không cô đã ngủ ngoài đường rồi.”

Trình Tiêu không phục: “Tôi giống người không có nhà để về hay sao?”

“Không giống.” Cố Nam Đình nhìn cô, bộ lễ phục bị xé rách, đầu tóc rối tung vì ngủ say, và cả gương mặt được anh dùng khăn bông lau đi lớp trang điểm nhưng vẫn quá mức xinh đẹp đó: “Mà giống thiếu nữ sa chân lỡ bước hơn!”

“Anh mới là thiếu nữ sa chân lỡ bước!” Trình Tiêu chụp lấy một chiếc gối, ném qua, phát hiện ra lễ phục đã rách, cô lập tức đứng dậy, “Đàn ông phải biết không được dòm ngó phụ nữ!”

“Ai thèm!” Cố Nam Đình chụp lấy gối, ném trả lại cô: “Gấp thảm lại đi.”

Trình Tiêu từ chối dứt khoát: “Tại sao? Tôi có phải cô gái giúp việc cho nhà anh đâu.”

“Vì tối qua tôi đã thu nhận cô.” Cố Nam Đình xách túi vào nhà ăn, “Nếu không, với bộ dạng say khướt không biết trời đất của cô mà bình an về nhà được mới là kỳ tích.”

Trình Tiêu lại không chịu hiểu: “Cô nam quả nữ ở chung một nhà với anh mới là cực kỳ nguy hiểm!”

Cố Nam Đình nhìn cô vẻ tức tối: “Tôi không mù!”

Trình Tiêu hơi bực: “Ý anh là gì?”

Cố Nam Đình không buồn đếm xỉa tới cô.

Trình Tiêu kìm nén cơn giận, hỏi anh: “Điện thoại của tôi đâu?”

Cố Nam Đình như không nghe thấy, im lặng.

Trình Tiêu lao đến trước mặt anh, nâng cao âm lượng: “Tai anh nghe không rõ hả Cố Nam Đình, tôi hỏi anh, điện thoại của tôi đâu?”

So với vẻ tức điên của cô, trong mắt Cố Nam Đình được cô nhớ rõ họ tên thoáng một nụ cười.

Trình Tiêu lý giải nụ cười đó thành cười nhạo, cô mắng “thần kinh”, rồi tay bắt đầu sờ soạng tìm kiếm trên người anh.

Cố Nam Đình cũng không vội ngăn cản, để mặc cô làm bậy: “Cô lại đang làm gì đây, có ý dâng đến tận cửa đúng không?” Đến khi tay cô thò vào trong túi quần anh, anh mới chụp lấy bàn tay không an phận đó, nắm chặt.

Đó là đôi bàn tay đàn ông rất đẹp, ngón tay thon dài, các đốt ngón tay rất rõ, mỗi một ngón tay của Trình Tiêu đều bị anh nắm chặt, có thể cảm nhận rõ hơi ấm và sức mạnh thuộc về anh.

Trình Tiêu hình như rất kháng cự với hơi ấm đó, khi giãy giụa không được, cô nghiêm khắc nói: “Buông ra!”

Ánh mắt Cố Nam Đình nhìn cô, nhìn thẳng đôi mắt đen láy kia, “Tôi có thể chấp nhận cô làm bừa, nhưng hãy nhớ, đừng so đo với tôi, đặc biệt là về sức mạnh.” Sau đó kéo cô đến ngồi xuống cạnh bàn ăn, “Đọc báo đi, có thứ cô thích.” Buông tay ra rồi, anh rất tự nhiên xoa đầu cô.

Dù là lời nói hay là động tác cuối cùng đó, đều rất thuần thục và… ấm áp.

Anh đang… đùa giỡn cô? Là thế giới này điên hết rồi, hay là người đàn ông này lâu quá không có người phụ nữ nào?

Trình Tiêu quyết định dạy dỗ anh vì sự khinh bạc đó. Thế nhưng chưa kịp ra tay thì sự chú ý của cô đã bị đầu đề tờ báo thu hút.

“Bữa tiệc chúc mừng bộ phim truyền hình ‘Gió xuân mười dặm không bằng em’ của công ty Thương Thịnh vô cùng hoành tráng, để cảm tạ quan khách đã đến tham dự, ngoài tiết mục rút thăm trúng thưởng, Thương Thị còn chuẩn bị phong bao lì xì hậu hĩnh cho từng vị khách…” Mà bên cạnh tiêu đề đó còn kèm thêm poster quảng cáo lớn cho “Gió xuân”, những tin khác liên quan đến lễ đính hôn của Thương Ngữ đều không có.

Trình Tiêu có phần bất ngờ, “Khả năng quan hệ của Thương Thị quả nhiên không thể xem thường.” Cô không hiểu, “Làm sao họ làm được như vậy?”

Đúng thế, Thương Thị làm sao biến lễ đính hôn thành lễ ăn mừng được?

Sau khi Trình Tiêu bỏ đi, Thương Ngữ đã nổi giận với Phỉ Diệu, trả cú tát tai mà cô ta phải chịu cho Phỉ Diệu, không chỉ vì lời tỏ tình của anh ta với bạn gái cũ bị phát tán, mà còn vì anh ta nói: “Nếu vi phạm lời thề, người vợ tương lai bắt buộc phải trong trắng như thiên thần, dung mạo tựa…”

Thương Ngữ nén nước mắt, nói: “Anh bảo bạn gái anh ham hư vinh, theo người ta ra nước ngoài, em đã tin. Anh nói cô ta bị đá, về nước đeo bám anh, em cũng tin. Nhưng sự thật lại là, Phỉ Diệu, anh có thể không cần sĩ diện, em đã vì anh mà cũng không cần, nhưng Thương gia nhà bọn em vẫn cần!”

Ý thức được bản thân trở thành một trò cười, Thương Ngữ chỉ muốn đập phá cả nơi này.

Thế nhưng, khi cô ta đẩy ngã tấm bảng dẫn đường đầu tiên thì đã bị ngăn cản.

Là Thương Ức. Anh ăn vận chỉn chu nghiêm túc xuất hiện kịp thời, níu tay Thương Ngữ lại, vừa lặng lẽ đẩy cho Kì Ngọc đứng cạnh đó, cảnh cáo cô ta im miệng lại bằng ánh mắt sắc bén, vừa nói với quan khách bằng giọng trầm trầm: “Để các vị đợi lâu rồi!”

Sau câu nói đó, màn hình lớn trên sân khấu bỗng rực sáng, trong tiếng nhạc trỗi dậy, người dẫn chương trình lên sân khấu tuyên bố: “Buổi tiệc mừng bộ phim truyền hình ‘Gió xuân mười dặm không bằng em’ của truyền thông Thương Thịnh chính thức bắt đầu…”

Còn về việc cánh báo chí đã bị bịt miệng để giữ danh dự cho Thương Ngữ như thế nào, đối với Thương Thị mà nói, chẳng qua chỉ là vấn đề tiền bạc, Thương Ức vẫn đủ sức lo liệu được.

“Thương Ngữ chắc là không dám lén Thương Ức làm khó cô nữa, chuyện này dừng tại đây thôi. Nếu cô vẫn còn chưa cam tâm”, Cố Nam Đình rút tờ báo trong tay cô ra, trịnh trọng ném ra hai chữ, “Để tôi.”

“Anh?” Trình Tiêu cười lạnh, “Vì một người lạ như tôi mà trở thành kẻ thù với Thương gia vốn là bạn của anh?”

Cố Nam Đình chăm chú nhìn vào mắt cô, tỏ vẻ nghiêm túc, “Nếu cần Thương Ngữ xin lỗi, và cả Thương Thị nữa, cô hãy nói tôi biết.”

Trình Tiêu nhìn anh bằng ánh mắt áp bức, “Tại sao anh phải giúp tôi?”

Vẻ mặt Cố Nam Đình bình thản: “Vì tôi đã tận mắt chứng kiến cô chịu tủi nhục.”

“Cứ tưởng vì tôi thực sự giống bạn gái cũ của anh chứ.” Trình Tiêu hừ một tiếng, “Chút chuyện vặt đó mà cũng xem là ấm ức thì chuyện phải ấm ức trên đời này quá nhiều.” Cô nói xong chìa tay ra, giọng lạnh lùng, “Trả điện thoại cho tôi.”

Cố Nam Đình móc trong túi ra điện thoại của cô, đặt trong lòng bàn tay: “Nếu tôi nói phải thì sao?”

Là gì? Bạn gái cũ? Trình Tiêu và anh nhìn nhau.

Vẻ mặt Cố Nam Tình không tiết lộ quá nhiều cảm xúc, nhưng ánh mắt anh vô cùng chăm chú. Hai người rõ ràng cách nhau một khoảng, nhưng Trình Tiêu lại cảm nhận được hơi thở ấm nóng của anh phả lên mặt cô, nhanh chóng lan ra đến tận cổ và tai.

Cô lại đỏ mặt một cách khó hiểu!!! Sau mấy lần quyết đấu, cuối cùng đến lượt Trình Tiêu hoảng loạn tháo chạy, cô né tránh: “Tôi quá xinh đẹp, người bình thường không có vinh hạnh đó đâu!”

Như nhìn thấu tâm tư của cô, Cố Nam Đình không đeo đẳng vấn đề này nữa, chỉ nói với vẻ tán thành: “Cũng có lý vài phần.” Sau đó anh đặt điện thoại vào tay cô, “Cùng ăn bữa sáng chứ?”

Trình Tiêu nhìn sữa bò, cháo ngô và bánh trứng cô thích ăn nhất trên bàn, cố ý bảo: “Buổi sáng tôi quen uống café.”

Ánh mắt Cố Nam Đình không vui, giọng trầm trầm: “Uống café là thói quen xấu.”

“Ít nhất thì có thể tránh được bệnh Alzeimer của người già.” Trình Tiêu nói xong đi thẳng ra cửa, xem như từ chối lời mời của anh.

Phòng tránh bệnh Alzeimer? Hơi sớm thì phải! Cố Nam Đình đặt ly nước xuống, vì hơi mạnh quá nên chiếc ly sứ va chạm với bàn phát ra âm thanh trong trẻo, anh hỏi vẻ không vui: “Cô định mặc thế kia mà ra ngoài hả?”

Trình Tiêu đã ra tới cửa, mang giày cao gót vào: “Anh nghĩ tôi sẽ quan tâm sao?”

Không sai, cô chưa từng quan tâm tới ánh mắt của kẻ khác. Nhưng anh không cho phép cô mặc như thế ra ngoài “vẫy gọi”.

Cố Nam Đình lấy áo vest vắt trên ghế lên, đưa cho cô, nói bằng giọng ra lệnh: “Mặc vào.”

Trình Tiêu cũng không cầm, tự đẩy cửa ra ngoài, sau đó lại thò đầu vào trong chê bai: “Toàn mùi đàn ông, không thích.” Sau đó “rầm” một tiếng, đóng sập cửa lại.

Cô cứ thế mặc bộ lễ phục bị xé rách, với mái tóc rối bù xù mà bỏ đi, bỏ lại Cố Nam Đình cầm áo vest đưa lên mũi ngửi như bị thần kinh, như muốn tìm kiếm mùi đàn ông mà cô nói.

Khiến bản thân thê thảm như vậy, đương nhiên là Trình Tiêu sẽ không về nhà dọa lão Trình, cô quyết định đi tìm Hạ Chí trước, hỏi xem cô Hạ tại sao lại đẩy cô lúc đó say khướt cho Cố Nam Đình, khiến cô gặp phải tình cảnh xấu hổ này. Kết quả là chuyện xấu hổ chưa kết thúc ở đó, Trình Tiêu lại chạm mặt Phỉ Diệu gần như suốt đêm không về ngay dưới tòa nhà của Cố Nam Đình.

Không phải là đi ngang qua. Lẽ nào, anh ta và Cố Nam Đình là hàng xóm?

Bỗng dưng ấn tượng với Cố Nam Đình tệ thêm vài phần. Cho dù Trình Tiêu biết rõ sự tức giận này là vô lý nhưng nhìn thấy bộ dạng “em đợi anh lâu rồi hả?” của Phỉ Diệu, cô căn bản không kiềm chế nổi.

Phỉ Diệu xuống xe, đi thẳng đến chỗ Trình Tiêu.

Trình Tiêu hít thở thật sâu: “Đừng hiểu lầm, tôi không phải đợi anh.”

Sáng sớm cô đã xuất hiện dưới tòa nhà của anh ta, trên người vẫn mặc bộ lễ phục hôm qua mà chưa thay ra, bảo là không đợi anh ta thì làm sao tin được?

Ánh mắt Phỉ Diệu thoáng vẻ đắc ý, Trình Tiêu đã nhìn thấy, nhưng cô không có ý giải thích nữa.

Phỉ Diệu nắm lấy tay cô: “Anh biết là anh có lỗi trước, em cũng đã hả giận rồi, từ từ tha lỗi cho anh được không? Chúng ta làm lại từ đầu, anh thề…”

Trình Tiêu không muốn nghe nữa. Cô vận hết sức lực, gần như là thô lỗ, giằng ra khỏi gọng kìm của Phỉ Diệu: “Trước đây tôi cứ tưởng chuyện kinh khủng nhất thế gian là một người hứa hẹn yêu bạn mãi mãi, mà ngay cả chào hỏi cũng không nói, đã dễ dàng từ bỏ bạn. Bây giờ tôi cảm thấy, chuyện thay lòng và bỏ rơi đều không phải chuyện đáng hổ thẹn nhất, mà hành vi phản bội người ta rồi còn định dùng lời lẽ ngon ngọt dụ dỗ người ta làm kẻ dự phòng như anh mới là kinh khủng nhất.”

Cô xưa nay rất sắc sảo, nhưng chưa từng chỉ trích anh ta với lời lẽ gay gắt như bây giờ. Trong lòng Phỉ Diệu có phần không chấp nhận được, nhưng có lẽ là thực sự muốn níu kéo gì đó nên anh ta đã hạ thấp bản thân: “Trình Tiêu, người anh yêu là em, còn với Thương Ngữ chẳng qua là đóng kịch thôi.”

Trình Tiêu cười: “Kịch trong lòng anh đúng là phong phú. Tiếc rằng tôi đã xem mọi vở kịch của anh là thật. Phỉ Diệu, chúng ta xong rồi, ngay cả là bạn bè cũng không cần thiết nữa.”

Với tính cách của cô, chuyện đã quyết định rồi thì rất khó hồi tâm chuyển ý. Nếu đã thế, Phỉ Diệu nhìn chằm chằm bộ lễ phục bị xé rách và đầu tóc rũ rượi của cô, cũng cười: “Có phải tôi nên mừng vì bản thân đã rút ra sớm, mới không bị cô cắm sừng?”

Đó từng là người đàn ông cô yêu, mà còn tưởng tượng về cô kinh khủng như vậy.

Trình Tiêu nói như cố ý chọc tức anh ta: “Chúc mừng anh cuối cùng đã phát hiện ra sừng trên đầu mình.”

Chợt nghĩ lại, cảm thấy nhạt nhẽo quá. Đúng lúc cô bỏ đi, mặc kệ Phỉ Diệu, thì bỗng nghe có người gọi: “Trình Trình.”

Trình Tiêu và Phỉ Diệu cùng lúc ngẩng đầu lên.

Cố Nam Đình ở cửa sổ tầng chín cao giọng gọi to: “Khuyên tai em rơi ở cạnh gối, đợi anh mang xuống cho.”

Khuyên tai? Cạnh gối? Đó là tín hiệu cực kỳ mờ ám giữa nam và nữ.

Đương nhiên, người nghĩ đó là tín hiệu đều là những người có ý cả.

Chẳng hạn như, Phỉ Diệu.

Sau khi anh ta tự cho rằng mình đã hiểu rõ thì ánh mắt sa sầm xuống. Cảm giác tôn nghiêm của người đàn ông bị sỉ nhục dường như sẽ bùng phát trong tích tắc. Anh ta chỉ tay vào Trình Tiêu, giọng lạnh lẽo: “Trình Tiêu, tôi nhìn lầm cô rồi.”

Là một sự hiểu lầm có thể giải thích, nhưng Trình Tiêu lại chẳng buồn nói nhiều: “Bây giờ nhận ra cũng chưa muộn.” Xem như mặc nhận.

Phỉ Diệu tức đến nỗi không nói được câu nào, bỏ lại cô, anh ta đi thẳng vào trong tòa nhà.

Khi Cố Nam Đình đi xuống, trên tay không có khuyên tai nào cả, chỉ có một chiếc áo vest sạch sẽ mà anh chưa từng mặc.

Trình Tiêu cũng không đợi anh, lúc đó cô đã lên một chiếc taxi, đi xa rồi.

Cố Nam Đình gọi điện hỏi: “Làm sao trả khuyên tai lại cho cô?”

Anh đã cầm điện thoại của cô cả buổi sáng, biết số của cô cũng chẳng lạ kỳ. Trình Tiêu lặng thinh một lúc, “Tôi không bấm lỗ tai!”

Cố Nam Đình cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói: “Tôi cố ý, giúp anh ta cắt đứt ham muốn cuối cùng!”

Trình Tiêu nghiến răng: “Cố Nam Đình, hãy đợi đấy!”

Cố Nam Đình tâm trạng vui vẻ trả lời cô: “Tôi sẽ đợi cô, Trình Tiêu.”